Nam Hải, Phồ Đà Sơn, Hải Thiên Phật Quốc.
Trong truyền thuyết của đại lục Y Lan, Phổ Đà Sơn là viên minh châu trời cao để lại nhân gian, là phong cảnh mỹ lệ nhất của biển San Hô, là nơi các tiên nữ cư ngụ.
Có rất nhiều ngư dân nói họ tận mắt nhìn thấy tiên nữ bay lượn trên Phổ Đà Sơn, thậm chỉ có nhiều người miêu tả được, tiên nữ áo trắng phất phư như tinh linh xinh đẹp nhất, nhẹ nhàng lướt qua trên rừng trúc xanh mướt, chớp mắt một cái là biến mất, sau đó lưu lại một chuối tiếng cười trong trẻo.
Trong mắt các ngư dân, đó đều là truyền thuyết, nhưng đối với người am hiểu mà nói, đó là sự thực, nhưng tiên nữ mà những ngư dân nhìn thấy, kỳ thực là nữ đệ tử của Hải Thiên Phật Quốc, các cô có khinh công cao siêu, lướt quá rừng trúc tất nhiên bị các ngư dân không hiểu nội tình cho là tiên nữ hạ phàm.
Nữ đệ tử từ Hải Thiên Phật Quốc đi ra, là thần tượng của thanh niên trong giang hồ, cũng là đối tượng các tiền bối trong vỗ lâm tích cực hợp tác, có vô số người hâm mộ.
Trong mắt đa phần người giang hồ, các cô là hóa thân của trí tuệ và cái đẹp, chủ trì chính nghĩa và công bằng, thậm chí giải cứu thiên hạ trong nguy nan.
Trong mắt người dân thương, các cô là hi vọng thuần khiết mỹ diệu nhất, là sự tồn tại không chút vấy bẩn nào ở trên thế giới này.
Đương nhiên, đối với Dương Túc Phong mà nói Hải Thiên Phật Quốc không thuần khiết như thế, dưới lớp váy trắng như tuyết đó, cũng là dục vọng và tranh đầu, âm mưu và toan tính.
Thứ mà bên ngoài thuần khiết mỹ lệ nhất, bên trong thường hàm chứa thứ xấu xa nhất, đương nhiên lời này có thế hơi quá đáng, nhưng Dương Túc Phong càng muốn đem bọn họ tưởng tượng xấu xa hơn một chút.
Trải qua nhiều ngày đi biển, Dương Túc Phong cuối cùng cũng bước chân lên đất đai của Hải Thiên Phật Quốc, hạm đội hộ tống dàn hàng ngang quanh Phổ Đà Sơn, tiếp tục tuần tra, chỉ có chiếc thuyền Dương Túc Phong ngồi chầm chậm cập bến.
Thuyền vừa chạm bờ Úc Thủy Lan Nhược đã ra nghênh tiếp, nàng đại biểu cho Hải Thiên Phật Quốc nhiệt liệt hoan nghênh Dương Túc Phong tới nơi, khi đó trên bến tàu chỉ có duy nhât mình nàng, thật không biết cái nhiệt liệt này là thế nào.
Trước đó, Úc Thủy Lan Nhược đã rời khỏi bên người Dương Túc Phong, đưa Đường Băng Na tới Hải Thiên Phật Quốc chữa trị, nghe nói hiệu quả không tệ.
Hải Thiên Phật Quốc có phương pháp khắc chế võ công của gia tộc Vũ Văn, nên các cao thủ của họ có thể chữa lành vết thương, hiện giờ Đường Băng Na đã có thể rời giường đi lại rồi, nhưng muốn khôi phục võ công phải cần một thời gian.
Song được Hải Thiên Phật Quốc chiếu cổ và chỉ dẫn khẳng định là không có vấn đề gì, vì võ công của cô cùng mạch với Hải Thiên Phật Quốc, tu luyện vô cùng thuận lợi.
Hải Thiên Phật Quốc có quy định nghiêm ngặt, đó là không cho phép nam nhân lên đảo, thực tế lịch sử chưa từng có nam nhân được tới đây, dù là Đường Lãng năm xưa mượn đao, cũng phải thông qua thư từ, sau đó do phu nhân ông ta đem Sương Huyết Nhận đưa tới tay.
Nhưng thân phận của Dương Túc Phong quá đặc thù, trong con mắt người thường, y không chỉ là thống soái tối cao của đế quốc Lam Vũ, mà còn là chúa tể đích thực của đại lục Y Lan, không ai dám kháng cự y.
Nếu Phong Tĩnh Hiên không công khai tự tuyệt, tất nhiên không ai nói gì cả, vì thế Dương Túc Phong lấy thân phận du khách, tới Phổ Đà Sơn tận tình du lãm.
Phong Tĩnh Hiên không tới đón, nhưng tựa hồ cho Úc Thủy Lan Nhược toàn bộ quyền xử lý, nàng có thể dùng thân phận của chương môn, an bài tất cả việc ăn ở cho Dương Túc Phong, lệnh của nàng là lệnh của Phong Tĩnh Hiên.
Úc Thủy Lan Nhược rất thèm muốn quyền lực chưởng môn này, nên công tác tiếp đãi hết sức tận tình, nàng an bài Dương Túc Phong và Tiêu Tử Phong ngay bên nơi ở của mình, ngay giường ngủ của Dương Túc Phong cũng vốn là giường của nàng.
Đó là một sơn cốc vô cùng thanh tĩnh, xung quanh là rừng trúc xanh mướt, là trúc dài hấp thụ toàn bộ nhiệt lượt, làm nơi này vô cùng mát mét, cứ có gió thổi qua, là trúc xào xào nghe nghe âm vang trên trời.
Phổ Đà Sơn cái gì không nhiều, chỉ có rừng là rất nhiều, rừng trúc xanh mướt đã thành phong cảnh mỹ lệ nhất của Phổ Đà Sơn.
Xưa có câu nói, cúc có thễ làm người ta cao nhã, trúc có thể làm người ta thanh tĩnh, câu nói này tuyệt đối không sai, đối diện với rừng trúc, Dương Túc Phong cũng thấy tâm cảm thanh tĩnh không ít.
Tiếc rằng có mỹ nữ nào đó tồn tại làm tâm tư y xao động, thấy xung quanh không có ai, y lén ôm lấy Úc Thủy Lan Nhược khinh bạc một chút.
Úc Thủy Lan Nhược rời khỏi y còn chưa tới nửa tháng, y không ngờ phát hiện ra không nỡ rời xa nàng rồi, đương nhiên tiểu cô nương này cũng thế, hai người chừng như đôi tình nhân mới yêu vậy.
Khuôn mặt diễm lệ của Úc Thủy Lan Nhược hồng lên, mẫn tiếp né đi, nhỏ giọng nói:
- Chàng muốn chết.
Dương Túc Phong chỉ đành thất vọng cười buông tay ra, y biết Úc Thủy Lan Nhược còn có chút kiêng kỵ Phong Tĩnh Hiên, nhất là ở địa bàn của Hải Thiên Phật Quốc, tất cả hành động của nàng đều nằm dưới vành mắt của Phong Tĩnh Hiên.
Quy củ của Hải Thiên Phật Quốc rất rõ ràng, người không có tấm thân hoàn bích không được làm chưởng môn, nàng không dám quá lộ liễu.
Một lúc sau trong sơn cốc tòan bộ người không liên quan tản đi, Úc Thủy Lan Nhược thấy xung quanh không có ai, liền lén nắm tay Dương Túc Phong đưa vào trong ngực của mình, để y hưởng thụ, hai người âu yếm một lúc.
Úc Thủy Lan Nhược không dám ở lại quá lâu, đành chỉnh trang lại y phục, điều chỉnh thần sắc của mình rồi rời đi.
Không lâu sau, Úc Thủy Lan Nhược lại quay về, nói:
- Buổi tối sư phụ của thiếp muốn tiếp kiến chàng.
Dương Túc Phong đang nằm trên giường của Úc Thủy Lan Nhược nhìn rừng trúc đầy tình thơ ý họa bên ngoài cửa sổ, Tiêu Tử Phong từ bên cạnh đi tới, đặt một chiếc hộp điểm tâm bên cạnh y, sau đó nàng ra suối nước nóng đằng sau tắm rửa.
Dương Túc Phong cầm lấy một cái bánh bích quy, hỏi:
- Ở đâu?
Úc Thủy Lan Nhược cổ quái nói:
- Phòng ngủ của người.
Tim Dương Túc Phong khẽ nảy lên, tay cầm bánh hơi khựng lại, liếc mắt nhìn Úc Thủy Lan Nhược.
Phòng ngủ của Phong Tĩnh Hiên.
Úc Thủy Lan Nhược biết y hiểu lầm, trong lòng không khỏi có chút chua chua, nhưng không biểu hiện ra, chỉ lạnh lùng nói:
- Sư phụ của thiếp là người nghiêm chỉnh, không xấu xa như chàng nói, tới khi đó chàng theo thiếp là được.
Dương Túc Phong hờ hững:
- Được rồi!
Úc Thủy Lan Nhược đi không lâu, Tiêu Tử Phong tắm xong đi ra, thoải mái xõa tóc trước mặt Dương Túc Phong, trong Phồ Đà Sơn có rất nhiều rừng trúc, cũng có không it suối nướ nóng, Úc Thủy Lan Nhược vốn là người kế thừa chưởng môn, tất nhiên có suối nước nóng tốt nhất.
Tiêu Tử Phong vui sướng hưởng thụ, nàng vố là một người rất biết hưởng thụ, ở trên thuyền chòng chành mấy ngày, làm nàng thấy hình tượng của mình bị đả kích rất lớn, giờ nàng phải bù đắp lại.
Dương Túc Phong lười nhác nằm trên giường, như vô ý nói:
- Nàng đi với ta không?
Tiêu Tử Phong hất mái tóc, chẳng khách khí nói:
- Đại mỹ nữ người ta đợi chàng trong phòng ngủ, thiếp đi làm cái gì?
Dương Túc Phong nhún vai không nói, y chẳng tin Phong Tĩnh Hiên có thể cho y lợi dụng gì, nữ nhân này không dễ đối phó, có lẽ trong phòng ngủ của nàng có bí mật gì, hoặc là có giao dịch bí mật gì muốn nói với y.
Tóm lại y tới phòng ngủ của nàng khẳng định chẳng liên quan gì tới công năng của phòng ngủ.
Tới tối ăn cơm xong, Úc Thủy Lan Nhược tới đón Dương Túc Phong đi, ở trên Phồ Đà Sơn, chỉ cần Phong Tĩnh Hiên không trở mặt, y tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm.
Từ các loại tình huống mà xét, khả năng Phong Tĩnh Hiên trở mặt không lớn, nên Tiêu Tử Phong cũng lười chẳng muốn đi theo, tất cả giao cho Úc Thủy Lan Nhược.
Đi qua hai sơn cốc cũng vô cùng u tĩnh, chính là nơi ở của Phong Tĩnh Hiên.
Cao tầng của Hải Thiên Phật Quốc cơ bản mỗi người có một sơn cốc riêng, sơn cốc mà Phong Tĩnh Hiên ở có hơi tối, thì ra trúc ở đây đều khá to, trông trùng trùng điệp điệp, có chút khí thế khác thường, không giống với các sơn cốc sơn thanh thủy tú khác.
Khi Dương Túc Phong đi qua con đường giữa sơn cốc, vô tình, trong bóng tối mờ mờ của ánh tịch dương rời đi, thấy một số nữ tử áo trắng luyện kiếm, thân ảnh các nàng xuyên qua rừng trúc, trông đúng là giống như tiên nữ hạ phàm.
Dương Túc Phong không kìm được nhìn thêm mấy cái, kết quả mấy nữu tử đó ý thức được có nam nhân nhìn trộm, liền lập tức biến mất hút.
Nhưng bóng người màu trắng đó, là lực lượng chân chính của Hải Thiên Phật Quốc, là cơ sở vững trãi của Hải Thiên Phật Quốc, bọn họ âm thầm dựng lên hào quang cho những người như Phong Tĩnh Hiên và Úc Thủy Lan Nhược.
Cái gì mà ba mươi năm mới có một nữ đệ tử đi ra ngoài, toàn bộ đều là già, nếu thì vậy thì bọn họ đã bị các môn phái võ lâm khác thôn tính rồi.
Nhưng bạch y nữ tử này có lẽ không có tên, chỉ có số, nhưng sức mạnh của các nàng là thứ hủy diệt, võ công các nàng tuyệt đối không cách biệt quá lớn so với Úc Thủy Lan Nhược.
Một khi cần, các nàng sẽ tập thể hành động, dùng kiếm và máu diệt trừ đối thủ, Hải Thiên Phật Quốc xưng bá võ lâm, không phải chỉ dựa vào sức của một người.
Những nữ tử không biết tên này, chính là sát thủ lợi hại nhất.
Giống như thế Hải Thiên Phật Quốc có thể đối đầu với gia tộc Vũ Văn không phải dựa vào sức lực một người, những nữ tử không biết tên này là bảo tiêu tốt nhất.
"Nếu như đưa hết bọn họ tới Vị Ương cung được thì tốt."
Dương Túc Phong nghĩ thầm, rồi bắt đầu cân nhắc nghiêm túc khả năng này, cuối cùng tiếc nuối từ bỏ, Vị Ương cung không thể cung cấp điều kiện huấn luyện tốt nhất cho họ, cũng không có được hoàn cảnh mỹ hảo như ở đây, không có Phồ Đà Sơn tôn lên, vẻ đẹp và mị lực của họ đều sẽ sụt giảm mạnh.
Nơi ở của Phong Tĩnh Hiên chỉ có một căn nhà gỗ nhỏ, trông có chút cổ hơn cả nhà của Úc Thủy Lan Nhược, màu sắc bên ngoài đã hơi ngả đen, có lẽ đây là cái giá mà các chưởng môn phải chấp nhận.
Chương môn các đời của Hải Thiên Phật Quốc đều phải ở trong sơn cốc này.
Bất quá cho dù căn nhà có cũ, nhưng suối chảy róc rách, chim hót ríu rít, đúng là một nơi thích hợp để tu tâm dưỡng tính.
Úc Thủy Lan Nhược đi tới cửa rồi dừng lại, nàng xoay người ra hiệu cho Dương Túc Phong tự đi vào, nói nhỏ:
- Sư phụ của thiếp đợi chàng ở bên trong, thiếp không vào nữa.
Dương Túc Phong gật đầu một mình đi vào.
Phong Tĩnh Hiên ở hành lang, ánh mắt xa xăm hướng về khu rừng trúc, tư sắc mê người, váy trắng khẽ phất phơ theo gió đêm, trông hết sức phiêu dật. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
Nàng mang một loại vẻ đẹp thuần khiết của thiên nhiên, làm bất kỳ ai thấy nàng cũng hổ thẹn ba phần, đó là mị lực của nữ nhân trên bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc.
- Phong chưởng môn..
Dương Túc Phong rất lễ độ nói, dừng lại cách Phong Tĩnh Hiên chừng năm mét, ánh mắt lén lút chiếu vào ngực Phong Tĩnh Hiên, tựa hồ muốn tìm kiếm thứ gì đó có giá trị, nhưng đang tiếc nàng mặc một bộ váy rất rộng, hoàn toàn che lấp thân hình yểu điệu của mình.
- Dương Túc Phong, rất tiếc ta không khống chế được bệnh tình nãi nãi của ngươi.
Phong Tĩnh Hiên nói nhưng không xoay người lại, ở phía ánh mắt nàng chiếu tới, có rất nhiều con chim nhỏ đang về tổ, loáng thoáng nghe thấy những tiếc lích rícch.
Dương Túc Phong giả vừ thẫn thờ đứng ngây ra không nói.
Đối với vị lão nãi nãi của "Dương Túc Phong" này, y không biết phải dùng thái độ gì, thân thiết quá cũng không được, bà ta mừng giận thất thường, động một chút là giết người xé xác.
Nhưng nếu không thân thiết cũng không được, bất kể vào thời nào, không hiếu kính với bề trên sẽ bị khinh bỉ.
Nếu như không nghĩ ra, thì đành giữ im lặng.
- Thương thế của Đường Băng Na ta có thể chữa trị, nhưng não nãi của ngươi bệnh tình vô cùng cổ quái, ta đã thủ rất nhiều cách, còn triệu tập tất cả các tiền bối của Hải Thiên Phật Quốc cùng nghiên cứu, nhưng tới giờ vẫn không có cách chữa trị, chỉ đành khống chế bà ấy lại.
Thấy Dương Túc Phong không nói, Phong Tĩnh Hiên cau mày, nàng cho rằng Dương Túc Phong biết tin rất thương tâm nên không nói, nhưng không ngờ hoàn toàn đoán sai rồi.
- Nãi nãi của ta rốt cuộc là bị bệnh gì?
Dương Túc Phong lấy làm lạ, lão nãi nãi khả năng là lớn tuổi, lại còn bị kích thích, nên thần trí không rõ ràng, đây cũng đâu phải là chuyện hiếm! Ở xã hội hiện đại, bệnh thần kinh, bệnh tinh thần, y thấy nhiều lắm rồi.
- Cứ vào đêm trăng sáng, là nãi nãi ngươi rất dễ mất đi lý trí, hay nói cách khác, chỉ cần nhìn thấy ánh sáng trong đêm, nãi nãi ngươi sẽ mất đi khống chế, nhẹ thì lẩm bẩm một mình khóc lóc, nặng thì hò hét chém giết, muốn phóng hỏa đốt nhà, bệnh rất nguy hiểm.
Phong Tĩnh Hiên khổ não nói, nhìn thái độ cua rnàng tựa hồ không phải thổi phồng, dường như nãi nãi của y đã làm nàng rất mệt mỏi.
Dương Túc Phong không ngờ bệnh của lão nãi nãi lại trầm trọng như thế, đây chẳng phải bệnh tinh thần giai đoạn cuối sao?
Uổng cho Phong Tĩnh Hiên còn đi tìm biện pháp khắp nơi, xem ra đối xử với lão nãi nãi không tệ, tựa hồ mình có chút nợ nàng rồi, bất quá lão nãi nãi cũng là tiền bối của nàng, nàng làm thế cũng là đương nhiên.
Nghĩ một lúc, Dương Tú Phong nói:
- Người hiện giờ ở đâu?
Phong Tĩnh Hiên chăm chú nhìn y, vẻ mặt có chút buồn bã:
- Bà ấy hiện giờ đã ngủ rồi, nhưng nếu như ngươi muốn gặp bà ấy thì ta đề nghị tốt nhất là đừng, có lẽ bộ dạng của bà ấy hiện giờ sẽ làm ngươi hoảng sợ.
Dương Túc Phong gật đầu, bình thản nói:
- Ta vẫn cứ muốn đi gặp người.
Phong Tĩnh Hiên rõ ràng có chút do dự, một lúc sau mới nói:
- Được, ngươi vào đi.
Phong Tĩnh Hiên đi theo, bên trong lòng phòng ngủ của Phong Tĩnh Hiên.
Phòng ngủ của nàng rất đơn giản, chỉ có một cái giường bằng gỗ Bạch Đàn, không có chiếu, đến chăn cũng không có, chỉ mỗi một cái giường trơ trụi.
Dương Túc Phong nhìn đông ngó tây không hiểu buổi tối Phong Tĩnh Hiên ngủ như thế nào.
Phong Tĩnh Hiên lạnh lùng nói:
- Nằm lên giường.
Dương Túc Phong nhìn nàng với chút ám muội.
Không ngờ má Phong Tĩnh Hiên hồng lên, hiển nhiên là biết y nghĩ gì, lạnh lùng nói:
- Ngươi nghĩ đi đâu đó? Chỉ biết những chuyện dơ bẩn! Mau nằm lên giường.
Dương Túc Phong đành nằm lên giường, thấy nó lành lạnh, còn có mùi hương thoang thoảng, vô cùng dễ chịu.
Phong Tĩnh Hiên cũng nằm xuống, hương thơm thân thể của nữ nhân mau chóng che lấp mùi gỗ, làm cho toàn thân y như sôi lên, cơ thể hai người kề sát vào nhau, làm Dương Túc Phong không khỏi có chút lòng hươu dạ vượn, nhưng không dám làm gì Phong Tĩnh Hiên.
Cho dù trong lòng y rất muốn xử lý nàng, đáng tiếc nếu thực sự là làm thế, khẳng định sẽ bị Phong Tĩnh Hiên ném ra cửa.
Đương nhiên đó là kết cục lý tưởng nhất, nếu Phong Tĩnh Hiên đóng cửa lại giáo dục y một phen, còn không để người khác biết thì nguy to.
Phong Tĩnh Hiên có lẽ là giữ mình như ngọc, nhưng muốn đối phó với nam nhân, nàng cùng rất nhiều cách.
Chính đang suy nghĩ bậy bạ bỗng nhiên cảm thấy người hẫng đi, tiếp đó rơi tựu do xuống dưới, y cảm thấy người mình cứ rơi xuống cuối cùng rơi vào trong lòng Phong Tĩnh Hiên.
Đúng thế, đúng là Phong Tĩnh Hiên, y còn cảm giác rõ ràng được gò ngực của nàng, cả ngày lăn lộn trong đống nữ nhân, y tuyệt đối không cảm giác nhầm.
Nhưng Phong Tĩnh Hiên chỉ đỡ lấy y rồi thả ran gay, căn bản không cho y cơ hội hưởng thụ.
Theo cảm giác của Dương Túc Phong, phía dưới là một tầng hầm lớn, trên mặt đất còn trải thảm, đi thấy rất dễ chịu, tiếc là trong bóng tối không nhìn thấy gì cả.
Phong Tĩnh Hiên nắm tay y dẫn đi theo vách tường, Dương Túc Phong cung không biết là đi đâu, nhưng không cảm thấy nguy hiểm, hơn nữa theo ở đằng sau nàng, ngửi hương thơm từ người nàng tỏa ra, cũng là một thú vui.
Nữ đệ tử của Hải Thiên Phật Quốc rất ít khi dùng mỹ phẩm, nên hương vị phát tán ra là mùi nữ nhân tự nhiên.
Đột nhiên Phong Tĩnh Hiên đứng lại, tựa hồ đang thao tác cơ quản nào đó, Dương Túc Phong đang ngây ngất không kịp phản ứng, liền vô vào người nàng.
Phong Tính Hiên theo bản năng né sang bên, kết quả Dương Túc Phong lập tức ngã về phía trước, hai tay y theo phản xạ quờ quạng muốn tóm lấy cọng cỏ cửu mạng, vô tình tựa hồ tóm phải cái gì mềm mại, nhưng không nắm lấy được, vẫn tiếp tục ngã về phía trước.
Trong bóng tối, đột nhiên nghe thấy Phong Tĩnh Hiên thét lên:
- Ngươi!
Tiếp đó Dương Túc Phong cảm giác như bị đá một cái, lăn đi lông lốc, trực giác hình như là qua một cánh cửa sắt,Phong Tĩnh Hiên cũng đi theo.
Dương Túc Phong vô ý mò được cái gì đó trong lòng, thì ra là một viên dạ minh châu, vừa lấy ra tầng hầm liền sáng hơn nhiều, Dương Túc Phong cũng nhìn thấy khuôn mặt kinh hãi của Phong Tĩnh Hiên.
Đúng lúc này đột biến xảy ra, một luồng cuồng phong từ bên cạnh bổ xuống, Dương Túc Phong bị đẩy ngã nhào, viên dạ minh châu cũng không biết lăn đi đâu.
Dương Túc Phong còn chưa hiểu chuyện gì đã nghe thấy Phong Tĩnh Hiên kêu thảm một tiếng, rồi không còn động tĩnh gì nữa, chốc lát sau, còn có tiếng cơ quan hoạt động, cảm giác như cảnh cửa sắt nặng nề đóng lại.
Một cảm giác không lành dâng lên trong đầu Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong ngần ra nơi đó, trong bóng tối không nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, không biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, y mới khôi phục lại bình tĩnh, thận trọng lên tiếng:
- Phong chưởng môn? Phong chưởng môn? Có chuyện gì thế? Cô đi đâu rồi?
Không một ai trả lời, nhưng tựa hồ có thể nghe thấy tiếng hô hấp, hình như là của Phong Tĩnh Hiên, Dương Túc Phong yên lòng hơn không ít, quay người lại đi tìm viên dạ minh châu kia.
Một lúc lâu sau mới phát hiện xa xa có ánh sáng, vội vàng lần mò tới, tìm kiếm cẩn thận một lượt, quả nhiên tìm lại được viên dạ minh châu đó.
Khi y cầm viên dạ minh châu quay lại, mới phát hiện ra tình trạng Phong Tĩnh Hiên không ổn.
Phong Tĩnh Hiên co mình trong một góc, khuôn mặt tú lệ trắng nhợt, y phục của nàng bị xé nát, lộ ra bầu ngực đầy đặt, đôi vú của nàng rất cao, hai chấm hồng trên đó dưới ánh sáng nhu hòa của dạ minh châu, làm Dương Túc Phong nhìn no mắt.
Nhưng Phong Tĩnh Hiên lại không cảm giác được, thì ra nàng nàng tập trung kiểm tra hai chân mình.
- Ngươi … đáng chết…
Phong Tĩnh Hiên đột nhiên tát y một cái, thì ra nàng vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt dâm dục của Dương Túc Phong, lại nhìn người mình, mới phát hiện ra xuân quang lõa lộ, trong lúc phẫn nộ liền giáo huấn y.
Nhưng nàng vừa dùng sức liền động tới vết thương, khuôn mặt càng thêm đau đớn, chết người nhất là y phục và khăn quấn ngực đều bị xé nát rồi, cảnh xuân lộ hết ra ngoài.
- Ta làm sao?
Dương Túc Phong vội chuyển ánh mắt đi, nhưng trong đầu vẫn lưu lại vùng trắng muốt đó.
Phong Tĩnh Hiên rất muốn tát cho y một cái nữa, tên nan nhân này không ngờ dám nhìn ngực nàng, trước nay chưa từng có nam nhân nào được phép, cho dù Đường Hán cũng không có.
Bất quá nàng mau chóng bình tĩnh lại, ra sức khống chế phẫn nộ của mình, trầm tĩnh nói:
- Ngươi.. thôi đi, không nói nữa, chúng ta hãy nghĩ biện pháp ra khỏi đây hãy nói, ngươi mau cất dạ minh châu đi, nãi nãi của ngươi chỉ tạm thời ngất đi thôi, một lúc sau sẽ tình lại, nếu như bà ấy nhìn thấy có ánh sáng, cả hai ta phải chết ở nơi này.
- Chuyện rốt cuộc là sao?
Dương Túc Phong chẳng hiểu gì cả, cất viên dạ minh châu đi.
/769
|