Bất kỳ lúc nào, nàng cũng là nữ chưởng môn thánh khiết, chưa từng mềm lòng với nam nhân.
Song, dù sao nàng cũng là nữ nhân, là nữ nhân lần đầu nếm trải ân ái,khi Dương Túc Phong tấn công, khoái cảm mạnh mẽ công kích toàn thân nàng, nàng không thể chịu đựng được sự kích thích từ sâu trong nội tâm đó.
Một lúc sau, Phong Tĩnh Hiên cuối cùng cũng phát ra những tiếng rên rỉ, truyền đi thật xa, thật xa trong tầng hầm tối om. Ánh sáng của viên dạ minh châu càng thêm ám muội.....
Bình minh xuất hiện, ngàn vạn ánh sáng như muốn xé nát ánh hồng, xuyên qua rừng trúc xanh mượt của Phổ Đà Sơn, phát tán ra ánh sáng yếu ớt.
Buổi sáng ở Phổ Đà Sơn luôn tới rất sớm rất âm thầm, biển rộng trước Phổ Đà Sơn luôn đón lấy một ngày mới của mình trong ánh hào quang hiện ra từ mặt biển.
Gió biển nhẹ nhàng ôm lấy rừng trúc, phát ra những tiếng xào xạc, làm lòng người khoan khoái, mãi không rời giường.
Không khí nơi này vô cùng tươi mát, mang theo hương vị của biển, cùng mùi thơm của rừng trúc, tươi non của sương sớm.
Qua 3 ngàn dặm nước biển chắt lọc, không khí ở nơi này thuần khiết như ở trên chí tầng trời, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng nước biển dập dềnh, tiếng sóng va vào bờ đá vỡ tan, có thể nghe thấy tiếng rinh rích của những con chim nhỏ dậy sớm.
Tất cả những điều này ở Vị Ương cung tuyệt đối không thể cảm thụ được.
Tiêu Tử Phong biếng nhác rời khỏi giường, mặc váy ngủ đứng ở hành lang, lắng nghe tiếng sóng biển, chim kêu, nghe sương mai khẽ rơi xuống, nghe lá trúc lay động trong gió nhẹ, tất cả các âm thanh nơi này đều không qua được tai nàng.
Rất đâu rồi nàng không được nghe thấy những thanh âm thuần phác của tự nhiên như thế. Tiếng bước chân truyền lại, Úc Thủy Lan Nhược tới rồi.
Tiêu Tử Phong tùy ý nói:
-Sao thế?
-Ở... ở bên phòng của sư phụ, muội không nghe thấy tiếng động gì....
Giọng nói của Úc Thủy Lan Nhược có chút gấp gáp, tối qua nàng và Tiêu Tử Phong ngủ cùng nhau, sáng tinh mơ Úc Thủy Lan Nhược đã tới căn nhà gỗ của Phong Tĩnh Hiên nghe ngóng tin tức, nhưng không phát hiện ra chút gì, bên trong một hơi thở cũng không có.
-Thế sao? Tiêu Tử Phong hỏi lại, chẳng hề để ý.
-Tiêu đại tỷ tỷ, liệu có xảy ra chuyện gì không? Muội lo lắm, nếu xảy ra chuyện thực, cả Hải Thiên Phật Quốc sẽ phải bồi táng mất.
Ở trước mặt Tiêu Tử Phong, nàng biểu lộ hoàn toàn mặt yếu đuối của mình, hôm qua Dương Túc Phong không về, trong lòng nàng có chút không yên, dù biết rõ y hiện đang ở với Phong Tĩnh Hiên.
Đúng là nếu Dương Túc Phong xảy ra chuyện gì, Hải Thiên Phật Quốc sẽ thành thủ phạm, hiện giờ bên ngoài Phổ Đà Sơn có 10 chiếc chiến hạm của hải quân đang tuần tra, nghe nói còn có một hạm đội khác đang tới.
Võ công của đệ tử Hải Thiên Phật Quốc dù có cao, cũng không chống lại được đại pháo oanh tạc. Thành thị lớn như Mạc Lạc Tạp còn bị hủy diệt, huống chi chỉ là một Phổ Đà Sơn nho nhỏ.
-Sư phụ muội có thể làm gì chứ? Quá nửa là sư phụ muội quá chu đáo, không hứng còn chủ động quá mức, làm chàng mệt mỏi quá độ, xì. Lo cái gì?
Tiêu Tử Phong khinh miệt nói, rót cho mình một cốc sữa, nằm ở trên ghế tựa ngắm phong cảnh.
Úc Thủy Lan Nhược mặt hồng lên, tất nhiên cũng nghĩ tới cảnh xuân giữa 2 người, Dương Túc Phong giờ vẫn còn chưa thấy về, hai nàng tất nhiên nghĩ bị Phong Tĩnh Hiên giữ lấy như lời của Tiêu Tử Phong nói rồi. Dương Túc Phong quá mệt, Phong Tĩnh Hiên mới nếm mùi đời, đại khái chẳng thể dậy nổi.
Có điều nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng 2 nàng đều cảm thấy quái lạ, nội tâm của Tiêu Tử Phong khác xa sự lạnh nhạt bên ngoài, thực tế là cả 2 nàng đều có chút ghen tuông, nam nhân của mình ở trong chăn của nữ nhân khác chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì. Huống chi nữ nhân đó mị lực cũng không kém, bất kể ở phương diện nào cũng là uy hiếp cực lớn đối với các nàng.
Khi mới biết Phong Tĩnh Hiên chủ động giữ Dương Túc Phong lại, Úc Thủy Lan Nhược còn thở phào, nếu như thế tức là sáng hôm sau sư phụ không còn tấm thân vẹn toàn, không thể trách gì được nàng, nàng càng tới gần vị trí chưởng môn.
Về sau Úc Thủy Lan Nhược lại cảm thấy không ổn, nếu Phong Tĩnh Hiên hiến mình lên, thì sư đồ nàng bằng nhau rồi, không ai có ưu thế gì đặc biệt.
Tới khi đó, Dương Túc Phong còn giúp nàng giành được chức chưởng môn nữa hay không thì khó nói.
Càng nghĩ trong lòng Úc Thủy Lan Nhược càng cảm thấy chua xót, rất muốn xông thẳng vào trong phòng xem thế nào, hỏi Phong Tĩnh Hiên vì sao lưu luyến vị trí chưởng môn như vậy?
Tiêu Tử Phong chẳng hứng thú vì với quyền lực, nhưng vẫn thấy chua chua, Phong Tĩnh Hiên hiến mình lên, nếu như vẫn tiếp tục làm chưởng môn thì cũng được đi, nếu để nàng tới bên cạnh Dương Túc Phong thì công việc của 2 nàng dẫm chân nhau rồi.
Hai nàng đều có võ công cao cường, đều quen đứng trên cao nhìn người khác, tới lúc đó ai nghe ai còn khó nói được.
Tới bữa sáng, Dương Túc Phong vẫn chưa về, Úc Thủy Lan Nhược ăn không ngon, buồn bực đặt đũa xuống, chỉ có Tiêu Tử Phong vẫn chậm rãi ăn, tựa hồ chẳng chút sốt ruột nào.
Nhưng cùng thời gian trôi đi, Dương Túc Phong vẫn không về, hai nàng gấp rồi, Úc Thủy Lan Nhược đứng ngồi không yên, chỉ có Tiêu Tử Phong còn khống chế được.
- Sao vẫn còn chưa ra?
Úc Thủy Lan Nhược buồn bức, cho dù sư phụ có dùng thân thể giao dịch, đêm đầu tiên cũng không cần gắng sức thế chứ, chẳng lẽ dù muốn chịu khổ chịu tội cũng giữ chặt lấy Dương Túc Phong? Muốn chứng minh sư phụ lợi hại hơn đệ tử?
- Đợi thêm đi, lo lắng cái gì? Một đêm còn chưa đủ sao! Cho dù chàng chịu được, sư phụ muội cũng đâu chịu được!
Tiêu Tử Phong nhìn qua Úc Thủy Lan Nhược nói, Dương Túc Phong đôi khi không biết tiết chế, nhưng Phong Tĩnh Hiên là người hiểu chuyện, lại là lần đầu hầu hạ nam nhân, không thể làm quá mức được, nàng chẳng lo lắng.
Song tới gần trưa Dương Túc Phong còn chưa về, lúc này Tiêu Tử Phong mơ hồ cảm thấy không ổn, cho dù đôi gian phu dâm phụ đó đêm qua có quyết chiến ba trăm hồi, sức cùng lực kiệt thì bây giờ cũng phải bò dậy rồi.
Càng nghĩ càng bất an, hai nàng liền tới phòng Phong Tĩnh Hiên xem thế nào.
Quy củ bất thành văn của Hải Thiên Phật Quốc là không được chưởng môn cho phép, không ai được tùy tiện vào phòng chưởng môn, nên cho dù Úc Thủy Lan Nhược tới nhiều lần, cũng chỉ ở bên ngoài nghe ngóng, không dám vào.
Nhưng Tiêu Tử Phong thì mặc, nàng kéo tay Úc Thủy Lan Nhược, cùng đi vào trong phòng.
Phòng ngủ Phong Tĩnh Hiên trống không.
Căn phòng sạch sẽ không nhuốm chút bụi trần, chiếc giường gỗ Bạch Đàn, bàn trang điểm chỉnh tề, y phúc gấp ngay ngắn, phong thư còn chưa mở, trường kiếm chưởng môn treo trên vách, hương trong lò đã cháy hết…
- Hỏng rồi!
Tiêu Tử Phong than khẽ, hối hận mình quá sơ xuất.
Dương Túc Phong khẳng định xảy ra chuyện rồi.
Úc Thủy Lan Nhược sắc mặt tái nhợt, đứng sững ra đó, lầm bẩm:
- Làm sao có thể như thế này được?
Dương Túc Phong mất tích, đối với Hải Thiên Phật Quốc mà nói là tai nạn không thể tiếp nhận được, đối với đế quốc Lam Vũ mà nói cũng là tổn thất không thể bù đắp, người của đế quốc Lam Vũ sẽ phát điên.
Úc Thủy Lan Nhược chừng như có thể nhìn thấy pháo đạn của chiến hạm phủ đẩy trời oanh tạc Phổ Đà Sơn, hủy diệt cơ nghiệp mấy trăm năm của Hải Thiên Phật Quốc trong nháy mắt.
Tiêu Tử Phong trấn tĩnh lại, mặt âm trầm quan sát xung quanh một lượt,không có dấu vết đánh nhau, cửa không có dấu vết bị cạy, hiển nhiên không có uy hiếp của người ngoài.
Kỳ thực đúng là nói thừa, đại bản doanh của Hải Thiên Phật Quốc canh gác nghiêm ngặt, sao có thể có thích khách tới được phòng của Phong Tĩnh Hiên, dù là Vũ Văn Chấn Thiên cũng không thể tới mà không ai biết được.
Úc Thủy Lan Nhược một lúc sau mới lẩm bẩm tự hỏi:
- Sư.. sư phụ … đi đâu mất rồi?
Tiêu Tử Phong hoàn toàn trấn tĩnh lại, nói:
- Lấy thân phận đại diện của chưởng môn, lập tức gọi sáu vị trưởng lão lại đây.
Úc Thủy Lan Nhược vội vàng rời đi, một lúc sau sáu vị trưởng lão nói nhau đến nơi, bọn họ đều là những nữ nhân lớn tuổi, tuổi đều trên sáu mươi, người gầy gò, thần sắc nghiêm túc, võ công cao thâm, đại đa số ăn mặc như ni cô.
Trưởng lão đứng đầu tên là Liệt Minh, sau khi cơ bản biết tình huống, bọn họ cũng nhìn nhau, không biết Dương Túc Phong và Phong Tĩnh Hiên đi đâu.
Phong Tĩnh Hiên bắt Dương Túc Phong tư bôn sao?
Hay Dương Túc Phong ép Phong Tĩnh Hiên tư bôn?
Phong Tĩnh Hiên và Dương Túc Phong cùng tư bôn?
Liệt Minh gian nan nói:
- Bọn họ … liệu có thể tạm thời rời khỏi đây không? Có lẽ, đi xem mặt trời mọc còn chưa về?
Tiêu Tử Phong lắc đầu:
- Không thể.
Úc Thủy Lan Nhược cũng nói:
- Đệ tử đã điều tra rồi, xung quanh không ai nhìn thấy sư phụ và Phong lĩnh ra ngoài, người phụ trách tình báo cũng nói, từ tối qua tới sáng nay không thấy chưởng môn, cũng không thấy tình huống khả nghi, bên ngoài Phổ Đà Sơn cũng không có nhân vật khả nghi xuất hiện.
Sáu vị trưởng lão lại nhìn nhau, cùng cúi đầu cân nhắc khả năng của sự việc.
Hôm qua Phong Tĩnh Hiên triệu kiến Dương Túc Phong, sau khi Dương Túc Phong tới đây liền không trở về, chuyện này bọn họ đều biết, cũng tự nhiên cho rằng Phong Tĩnh Hiên lưu y lại.
Chuyện này tất nhiên khó nghe, nhưng là tự do của Phong Tĩnh Hiên, chỉ cần nàng không làm gì nguy hại cho Hải Thiên Phật Quốc, hội trưởng lão sẽ không can thiệp.
Bọn họ thậm chí còn cho rằng Phong Tĩnh Hiên hi sinh thân thể lấy lòng Dương Túc Phong để quan hệ hai bên thêm mật thiệt, để cho được nhiều lợi ích hơn.
Nhưng hiện giờ hai người đó lại không thấy đâu nữa.
Úc Thủy Lan Nhược chưa từng trải qua chuyện nghiêm trọng như vậy, hiện giờ Hải Thiên Phật Quốc do nàng làm chủ, nàng sao chịu nổi áp lực lớn như vậy? Chỉ nghĩ thôi đã muốn khóc rồi.
Tâm tình của nàng rõ ràng cũng ảnh hưởng tới sáu vị trưởng lão chưa trải sóng gió, làm không khí hiện trường trở nên hết sức ngột ngạt.
Tiêu Tử Phong đành nghiêm khắc nói:
- Úc Thủy Lan Nhược! Bình tĩnh đi! Hoàng loạn không được việc gì cả.
Úc Thủy Lan Nhược khó khăn lắm mới khống chế được tâm tình của mình, nhưng vẫn khó tránh khỏi lo lắng.
Tiêu Tử Phong dù sao cũng từng trải phong sương, nàng không hoảng loạn chút nào, cẩn thận nhớ lại từng chi tiết một, phân tích quan hệ hai bên, xác nhận Phong Tĩnh Hiên không có ác ý, vậy khẳng định không có chuyện gì bất ngờ, khả năng lớn nhất là cả hai cùng xảy ra chuyện.
Từ tin tức Hải Thiên Phật Quốc cung cấp, chuyện ngoài dự liệu này không thể tới từ bên ngoài, nguy hiểm sẽ từ bên trong, mà có thể làm cho Phong Tĩnh Hiên biến mất không vết tích, chỉ có một người: lão nãi nãi.
Tiêu Tử Phong chậm rãi nói:
- Lan Nhược muội có biết hôm qua sư phụ của muội vì sao muốn tìm chàng không?
Úc Thủy Lan Nhược nói:
- Hình như bệnh của lão nãi nãi không tốt, sư phụ muốn giải thích rõ cho c… Phong lĩnh biết…
Tiêu Tử Phong gật đầu:
- Vậy thì đúng rồi, chuyện này hẳn do lão nãi nãi gây ra, ta nghĩ bọn họ rất có khả năng đi gặp lão nãi nãi rồi xảy ra chuyện bất ngờ.
Liệt Minh xen vào:
- Lão nãi nãi nào?
- Chính là, khụ khụ, chính là Thuần Đại Tố, bà điên đó đó.
Chuyện khẩn cấp Úc Thủy Lan Nhược không xưng hô khách khí, vốn Thuần Đại Tố là sư tổ của nàng, phải xưng hô tôn kính, dù là các vị trưởng lão bình thường nhìn thấy Thuần Đại Tố cũng phải cung kính.
Các vị trưởng lão giờ mới hiểu ra, tức thì cau mày lại, bản lĩnh của bà điên đó người khác không biết, chứ các vị trưởng lão bọn họ rõ nhất, mỗi lần bà ta phát điên, đều do bọn họ xuất toàn quân khống chế, nếu không có bọn họ giúp đỡ, Thuần Đại Tố muốn khống chế Phong Tĩnh Hiên là chuyện rất dễ dàng.
Tiêu Tử Phong nói gấp:
- Các ngươi không biết lão nãi nãi ở đâu sao?
Liệt Minh đáp:
- Trước nay đều là chúng tôi khống chế bà ấy giao cho chưởng môn tự sắp xếp, trước kia nhốt ở Thiên Nhai Hải Giác, nhưng nơi đó không giữ nổi bà ấy, mỗi một tháng bà ấy lại ra ngoài làm loạn, mọi người không chịu nổi. Lần cuối cùng chừng ba tháng trước, chưởng môn đưa bà ấy tới đây, rồi không thấy tin tức gì nữa, chúng tôi cũng không thấy bà ấy nữa.
Tiêu Tử Phong trầm ngâm:
- Các ngươi không biết Phong Tĩnh Hiên giữ bà ta ở đâu sao?
Liệt Minh lắc đầu:
- Không biết.
Tiêu Tử Phong nghĩ nhanh, hỏi:
- Ai phụ trách đưa thức ăn cho chưởng môn?
Úc Thủy Lan Nhược nói:
- Muội biết, muội sẽ đưa người đó tới ngay.
Chốc lát sau, Úc Thủy Lan Nhược dẫn một bà già béo mập tới, bà ta chuyên môn đưa thức ăn cho Phong Tĩnh Hiên.
Tiêu Tử Phong nói:
- Muội hỏi bà ta xem, gần đây chưởng môn ăn uống thế nào?
Bà già đó trông hơi ngốc, nhưng thực ra không ngốc chút nào, mồm mép rất nhanh nhẹn, không cần Úc Thủy Lan Nhược chuyển lời, đã nói ngay:
- Gần đây chưởng môn ăn nhiều hơn so với trước! Trước kia, chưởng môn mỗi ngày chỉ ăn một bát cơm, thỉnh thoảng ăn thêm ít rau, đại đa số là ăn hoa quả. Nhưng ba tháng nay, chưởng môn ăn rất nhiều, còn chuyên môn nói với tôi mỗi bữa phải có cá thịt, cơm cũng nhiều thêm…
Tiêu Tử Phong gật đầu:
- Tất cả thức ăn đều đưa tới đây?
Bà béo khẳng định:
- Vâng, mỗi lần đều do tôi tự mang tới, đặt trên bàn chưởng môn, có khi chưởng môn không ăn, tôi lại mang đi đổi món mới tới, nhưng ba tháng nay chưởng môn đều ăn hết…
Tiêu Tử Phong phất tay để bà ta rời đi, trầm ngâm nói:
- Được rồi, ta có thể xác định, bà già điên đó, hẳn là ở gây đây, thức ăn của chương môn các ngươi gồm cả của bà ấy, đây là điều chắc chắn, chưởng môn các ngươi không ăn thịt, nhưng Thuần Đại Tố có ăn thịt…
Úc Thủy Lan Nhược nhìn xung quanh thất vọng nói:
- Nhưng chúng ta tìm khắp cả lượt rồi, đâu có phát hiện ra điều gì…
Sáu trưởng lão cũng thấy Tiêu Tử Phong phân tích có đạo lý, nhưng người đâu?
Tiêu Tử Phong nghĩ một chút rồi thận trọng nói:
- Các vị trường lõa, chuyện ta không tầm thường, ta biết có một số bí mật của Hải Thiên Phật Quốc ta không nên biết, nhưng hiện giờ ta phải mời các vị nói bí mật đó ra, ví như, nơi này có chỗ bí mật nào không? Ví dụ mật thất chẳng hạn…
Úc Thủy Lan Nhược lắc đầu tỏ ý không biết.
Tiêu Tử Phong nhìn Liệt Minh.
Liệt Minh cũng lắc đàu không biết.
Lúc này có một trị trưởng lão nói:
- Chúng tôi chỉ là trưởng lão, không quản lý chuyện hàng ngày, cơ mật tối cao chỉ có chưởng môn mới biết. Nhưng tôi nghe nói trong phòng chưởng môn có tầng hầm… tiếc là chúng tôi không biết lối vào ở đâu… Nguồn: http://truyenyy.com
Liệt Minh nói:
- Chuyện này có thật không?
Trưởng lão kia đáp:
- Tôi cũng chỉ nghe nói thôi…
Tiêu Tử Phong khoát tay, bảo Liệt Minh đừng hỏi thêm, nói:
- Bất kể thật giả chúng ta đều phải tin là thật, ta nghĩ, chúng ta bắt đầu tim tầng hầm thôi. Lan Nhược, phiền muội rút một trăm nữ đệ tử đáng tin nhất tới đây, cảnh giới xung quanh sơn cốc này, bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng không cho phép người ngoài tiến vào.
Úc Thủy Lan Nhược đáp luôn:
- Được.
Liệt Minh nghi hoặc nói:
- Chuyện này ….
Tiêu Tử Phong quyết đoán nói:
- Các vị trưởng lão, thứ cho ta nói thẳng, chúng ta phải động thủ, rỡ toàn bộ căn nhà này ra.
Liệt Minh khó xử:
- Nhưng nơi đây là chỗ ở của các đời chưởng môn….
Có một số điều bà ta không nói ra, nhưng ý tứ thì mọi người cùng hiểu, nơi này có ba trăm năm lịch sử rồi, dù nó không có nhiều giá trị lắm, nhưng nó là tượng trưng cho quyền lực của Hiển Thiên Phật Quốc, không được chưởng môn cho phép mà tùy tiện rỡ bỏ, đúng là không biết mang lại hậu quả gì, những người trên giang hồ sẽ có suy đoán không tốt.
Tiêu Tử Phong thần sắc cứng rắn nói:
- Bà cũng biết, thống soái tối cao của đế quốc Lam Vũ hiện giờ có lẽ bị nhốt dưới tầng hầm, bên nặng bên nhẹ thế nào, các ngươi tự hiểu.
Liệt Minh trưởng lão không nói nữa.
Đúng là so với thống soái tối cao, thì nơi này chẳng là gì, vạn nhất Dương Túc Phong bị nhốt ở dưới thật, đừng nói một căn nhà nhỏ, có rỡ cả Phổ Đà Sơn cũng là chuyện không phải do dự.
Lúc này, có một trưởng lão nói rất nhỏ:
- Nếu như bọn họ… không phải bị nhốt thì sao..
Tiêu Tử Phong và Liệt Minh cau mày lại, sắc mặt lập tức có chút quái gì, rồi trở nên do dự, hiển nhiên bọn họ cũng nghĩ tới đó là hai người đó liệu có xuống tầng hầm làm chuyện cẩu thả gì không?
Nói không chừng hai người còn đang trần truồng ôm nhau thề non hẹn biển, chàng chàng thiếp thiếp thì sao.
Dù đây là suy nghĩ rất xấu xa, nhưng ai có thể đảm bảo không có chứ? Dương Túc Phong háo sắc ai cũng biết cả, có quỷ mới biết y dùng thủ đoạn gì lừa Phong Tĩnh Hiên thất thân.
Vạn nhất bên dưới đúng là diễn ra cảnh long phượng hoan hảo, mà bọn họ lại xông vào làm hỏng chuyện tốt của người ta thì dù bọn họ không trách bản thân cũng xấu hổ.
Các chưởng lão mặc dù là thạch nữ cả đời không gả cho người, nhưng đối với chút chuyện thường tình nhân gian này vẫn suy tính rất chu đáo, đó là vẫn đề tôn nghiêm của chưởng môn nhân bọn họ.
Tiêu Tử Phong nghĩ một lúc rồi kiên quyết nói:
- Cho dù là như thế, chúng ta cũng phải tìm bọn họ ra, lỡ bọn họ gặp nguy hiểm, chúng ta bỏ lỡ thời gian thì hối cũng không kịp. Theo ta đoán, bọn họ có khả năng bị Thuần Đại Tố khống chế cũng chưa biết chừng, còn về tình huống các ngươi nói, có lẽ có, nhưng khả năng rất nhỏ, trừ khi chưởng môn các ngươi chấp thuận, tướng công nhà ta không có cơ hội đánh lén, các ngươi yên tâm, tất cả hậu quả do ta gánh vác.
Sáu trưởng lão nghĩ một lúc, đều thấy mình không cần lo lắng, Dương Túc Phong sức trói gà không chặt, Phong Tĩnh Hiên mà không muốn thì y không dùng vũ lực được.
/769
|