Các chiến sĩ ở nơi này gần như ai cũng bị thổ dân quấy nhiễu, có một số chiến sĩ nhớ lại cũng còn cảm thấy sợ.
Thổ dân sở trường nhất là cung tiễn, kế đến là thổi phi tiêu, nhất là thổi phi tiêu, đó là thứ vũ khí quân Lam Vũ sợ nhất.
Loại vũ khí dùng ống trúc này tầm bắn hữu hiệu chỉ có 3-4 chục mét, nhưng lại không có tiếng động gì, không sao biết trước được.
Lính canh của quân Lam Vũ sợ nhất là bị phi tiêu tập kích, sau này quân Lam Vũ phải bỏ chòi canh, đổi sang chòi canh ngầm với 2 người đồng thời trực.
Đáng ghét hơn nữa, phi tiêu mà thổ đân dùng đều có chất độc chết người, linh minh Nhã Ca có một loại cây mà nhựa của nó gây ra thương tổn rất lớn đối với con người, nếu bị dính phải, máu sẽ dần dần đông lại, làm cho máu không lưu thông được mà chết.
Loại cây này chính là cây Kiến Huyết Phong Hầu, tuyệt đại đa số các bộ lạc đều trồng, là vũ khí sát thủ của bọn họ.
Tránh bị thổ dân quấy rối, quân Lam Vũ dùng chế độ cách ly nghiêm ngặt, trừ bộ lạc mình tin tưởng ra, kiên quyết không tiếp xúc với các bộ lạc khác.
Ví dụ như ở thành thị này, nếu như không phải người Tháp Lợi Phật, tuyệt đối không thể tới gần khu vực quân Lam Vũ khống chế.
Thi thoảng Dương Túc Phong còn nghe thấy tiếng súng lác đác, đó là đội vũ trang Tháp Lợi Phật đang hiệp trợ quân Lam Vũ đuổi người của bộ lạc khác.
Vì nhu cầu chiến đấu, quân Lam Vũ sử dụng biện pháp thu lính đánh thuê, đó là lựa chọn một số tráng niên trong bộ lạc quan hệ tốt với quân Lam Vũ , trang bị cho bọn họ súng trường Mauser và lựu đạn, để bọn họ hỗ trợ quân Lam Vũ tác chiến.
Đối với lương bổng cho lực lượng vũ trang này, quân Lam Vũ rất khéo léo, trừ lương hấp dẫn ra, còn có nhiều hạng mục khen thưởng, trong đó nhiều nhất là giết người, giết càng nhiều thưởng càng lớn.
Trong cảm giác chung của các sĩ quan các cấp, người Tháp Lợi Phật là nguồn lính đánh thuê rất tốt, vì bọn họ ít nói, tựa hồ rất khó chung sống với những bộ lạc khác.
Thực tế bọn họ trung thành đoàn kết, chịu khó có thể nói là chiến sĩ tốt nhất như người Lỗ Ni cuồng chiến sĩ, chỉ cần nhận tiền của quân Lam Vũ là bọn họ làm việc vô cùng hoàn mỹ.
Nhất là khi bọn họ đã quyết thì không phản bội, điều này làm Dương Túc Phong rất tán thưởng vì thế quyết định tăng biên chế lính đánh thuê lên 1 vạn người.
Cứ điểm giống Tháp Lợi Phật, quân Lam Vũ tổng cộng xây dựng ở liên minh Nhã Ca có 10 cái, trong đó có 7 cái ở ven biển, đều có bến tàu cho hải quân, chủ yếu là để cung cấp nhiên liệu cho khu trục hạm.
Than ở nơi này không có nhiều, chỉ có một nơi có khá nhiều than hiện giờ đã bị quân Lam Vũ khống chế,xây dựng cứ điểm phái quân đội đồn trú tránh bị thổ dân phá hoại.
Phân bố cứ điểm của quân Lam Vũ ở đây chủ yếu là để tiện tiếp tế, có thể dễ dàng cung cấp đầy đủ đạn dược lương thực từ thuyền vận chuyển.
Trong nội địa có 3 cứ điểm, chủ yếu nơi đó có vàng, hương liệu và than, tiếp tế lương thực đạn dược cho nơi đó rất khó, vì không có đường xá, xe ngựa không thể đi được, tất cả vật tư đều phải nhờ vào lính đánh thuê người Tháp Lợi Phật dùng vai vác tới, hiệu suất thấp, chi phí cao.
quân Lam Vũ cũng muốn xây dựng đường xá, nhưng giá thành quá cao, hơn nữa nguy hiểm lại lớn.
Căn cứ vào chuyên gia thám hiểm nổi tiếng của quân Lam Vũ báo cáo, nếu muốn xây dựng đường bộ hoặc đường sắt ở đây sẽ đắt gấp 5 lần ở đại lục Y Lan. Bất quá quan trọng nhất vẫn là không có đủ đảm bảo an toàn cho nhân công xây dựng đường, hơn nữa dù có làm đường xong vẫn không thể đảm bảo an toàn cho việc đi qua nơi này.
Hiện giờ ở liên minh Nhã Ca, quân Lam Vũ chấp hành phương châm tự vệ tác chiến, trừ khi có tài nguyên đặc biệt nào đó, nếu không quân Lam Vũ sẽ không chủ động rời khỏi cứ điểm.
-Binh lực của chúng ta vẫn thiếu một chút nên không thể khống chế toàn bộ khu vực, nếu có thể xây thêm căn cứ, chia tách các bộ lạc ra thì tình huống sẽ tốt hơn rất nhiều.
Hàn Đại Cương nói có chút rụt rè, nhưng thần sắc mong đợi rất rõ ràng, hiện giờ quân Lam Vũ chỉ có chừng 1 vạn người, lại chia ra ở nhiều căn cứ, nên lực lượng cơ động rất ít.
-Không phải chỉ thiếu một chút mà là thiếu rất nhiều.
Dương Túc Phong biết Hàn Đại Cương chỉ nói tránh đi mà thôi, nếu như muốn khống chế nơi này thật tốt từ mặt quân sự, thì đừng nói là 2 lữ đoàn, tới 12 lữ đoàn cũng chẳng đủ, cho nên ở đây quan trọng là xâm lược bằng kinh tế và chính trị.
Thực tế quân Lam Vũ cũng đang thực hiện sách lược này một cách trình tự, đã xây dựng rất nhiều công trình dọc theo bờ biển liên minh Nhã Ca, sau đó bán thương phẩm tới nơi này, dù là bị lỗ cũng phải phá vỡ cơ cấu dân tộc ở nơi này.
Chính đang nói thì Đỗ Thiên Kỳ vào báo cáo, nói có người tìm Lam Tư Đặc, nói hắn là quan quân tình báo, Đỗ Thiên Kỳ không xác định được thân phận của hắn nên không cho vào.
Lâm Tư Đặc ra ngoài một chút rồi quay trở vào, sắc mặt có chút nặng nề.
Dương Túc Phong hỏi:
-Có chuyện gì vậy?
Lâm Tư Đặc đáp"
-Gần đây có thổ dân gây bạo động, bọn họ cho rằng tiếng súng của chúng ta quấy nhiễu thần linh của bọn họ, nên mỗi ngày đều đến du hành thị uy, chúng tôi cũng quen rồi. Nhưng hôm nay có tin tức khác thường, theo người Tháp Lợi Phật báo cáo, xung quanh có rất nhiều bộ lạc được động viên muốn gây chuyện với chúng ta, bọn họ đã tập trung dược hơn 10 vạn người, muốn đánh chiếm Tháp Lợi Phật. Tôi nghĩ là ai đó đã để lộ tin tức về ngài nên có kẻ đã lợi dụng.
Hàn Đại Cương đứng phắt dậy, nói có chút tức giận:
-Lại là đám gia hỏa này.
Dương Túc Phong cũng nhướng mày lên, lạnh lùng nói:
-Thế hả? Ta muốn ra xem sao
Khi Dương Túc Phong đi ra ngoài, lập tức cảm nhận được không khí khẩn trương ở cảng Tháp Lợi Phật, những người dân vốn thong dong qua lại hiện giờ đều cuống cuồng dẫn con cái chạy trốn vào trong nhà, khung cảnh hỗn loạn vô cùng.
Cón có kẻ thừa cơ xông vào nhà người khác cướp đồ, những cư dân chưa được khai hóa này vốn chẳng có mấy đồ đạc gì cả liền lập tức đánh nhau kịch liệt với kẻ cướp, xảy ra không ít án mạng.
Nhìn về phía bên tàu xa xa, Dương Túc Phong loáng thoáng nhìn thấy các quan binh đang tháo các loại vũ khí trên chiến hạm xuống, chuẩn bị di chuyển lên chiến trường đối phó với thổ dân tấn công.
Những khẩu súng máy 12.7 ly cùng với cúng máy canon 20 ly, thậm chí còn có cả pháo trái phá 122 ly đều là khi xưa quân Lam Vũ xây cảng dùng làm vũ khí phòng vệ, chủ yếu là để đề phòng đế quốc Ngả Phỉ Ni, hiện giờ vừa khéo trở nên hữu dụng.
Khi tới tiền tuyến, Dương Túc Phong thấy trên đường phố khắp nơi đều là đoàn người qua lại, nhất là những người không phải người Tháp Lợi Phật, ai nấy đều vô cùng khẩn trương như ngày tận thế tới rồi vậy.
Theo lời giải thích của Thiên Cao Thái thì ra những thổ dân ngoại lai trong chiến tranh bộ lạc thường trở thành con tin, thậm chí là vật hi sinh.
Quả nhiên không lâu sau Dương Túc Phong thấy võ sĩ của người Tháp Lợi Phật nhất tề xuất động, bắt lấy toàn bộ dân cư bên ngoài, đại khái dùng làm con tin vào lúc cần thiết.
-Con tin không có thân phận cũng vô dụng.
Dù chưa tới đây được nửa năm, nhưng Thiên Cao Thái khá hiểu cư dân nơi này, toàn bộ đều là người man rợ chưa được khai hóa, toàn dùng đầu óc thấp kém nhất để suy nghĩ.
Chiến tranh giữa các bộ lạc ở liên minh Nhã Ca gần như lần nào cũng có con tin, cứ như con tin là bộ phận quan trọng tạo thành chiến tranh giữa các bộ lạc vậy, vô số con tin có thể tạm thời trì hoãn hành động của kẻ địch, trì hoãn quyết sách của đối phương, ép đối phương từ bỏ kháng cự….. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
Cho dù không đạt được mục đích trên vì vào thời khắc cần thiết, có thể dùng để làm chướng ngại vật, giảm thiểu thương vong của bản thân.
Người Tháp Lợi Phật hiển nhiên là rơi vào trạng thái hoảng loạn cực độ, trừ số ít Lang võ sĩ ra thì tất cả đã hoàn toàn hoảng loạn, chạy trốn trong nhà, như chỉ cần không nhìn thấy kẻ địch là an toàn vậy.
Có điều Dương Túc Phong nghi ngờ tác dụng của những căn nhà này, người khác chỉ cần một bó đốc vào là có heo quay rồi.
Thường nghe nói thổ dân của liên minh Nhã Ca kiêu dũng thiện chiến, từ trẻ nhỏ 3 tuổi tới ông gìa 70 đều coi cái chết như không, hiện giờ xem ra là không phải như vậy, bất kỳ chủng tộc nào khi đánh nhau vĩnh viễn người tham sống sợ chết chiếm đa số.
May là càng tới tiền tuyến càng nhìn thấy nhiều người Tháp Lợi Phật không sợ chết, nhiều người hẳn là thành phần vũ trang, đang vội vàng hành động theo chỉ thị của quan chỉ huy.
Vũ khí của bọn họ vô cùng thô sơ, nhiều người còn dùng cung tiễn và gậy gỗ đầu vót nhọn, rất ít người có vũ khí bằng sắt.
Quân đội như thế này sức chiến đấu rất có hạn, có điều cũng chỉ đành vậy, trình độ kỹ thuật nơi này quả là lạc hậu, cư dân chưa biết cách luyện sắt, phải vận chuyển từ bên ngoài đến, cư dân có chút đồ sắt trong tay là đã sướng lắm rồi.
Nghe Thiên Cao Thái nói, Lang võ sĩ chân chính còn chưa xuất động, bọn họ mới nắm giữ vũ khí sắc bén nhất của người Tháp Lợi Phật.
Lúc tới tiền tuyến, Dương Túc Phong đã thấy kẻ địch đầy đồng lấp núi ở phía xa, nơi này không có tường thành, chỉ có một con sông nhỏ chảy qua, độ sâu chưa tới 60cm, rộng chưa tới 100m, có thể lội qua được.
Con sông như vậy tuy có thể chia cách người Tháp Lợi Phật với rừng rậm nguyên thủy, nhưng không có giá trị phòng ngự quân sự mấy.
Vì cố tận dụng dòng sông này làm vũ khí hữu hiệu ngăn cản kẻ địch, quân Lam Vũ đã cắm rất nhiều chông sắt to bằng cổ tay, cao 2m, nó vốn dùng để ngăn cản kỵ binh, nhưng liên minh Nhã Ca không có kỵ binh, nên Dương Túc Phong cũng không biết có tác dụng gì không, có lẽ có thể làm thương binh địch lấy làm gậy chống.
Ngoài ra các binh sĩ quân Lam Vũ cũng đang rải đinh ba cạnh xuống dòng sông, thứ này dùng để đối phó với thổ dân xưa nay không đi giày rất hữu hiệu.
Xung quanh quân doanh của quân Lam Vũ luôn rải thứ vũ khí này, nghe nói hiệu quả rất tốt, cứ làm bị thương 1 tên là 2 tên mất sức chiến đấu vì một tên phải ở lại chiếu cố thương binh.
Thần điện Mặt trăng là công trình kiến trúc cao nhất gần tiền tuyến, cũng là chốt phòng ngự của quân Lam Vũ , đứng bên trên đó Dương Túc Phong nâng kính viễn vọng nhìn về phía trước.
Từng đoàn từng đoàn không ngớt tập trung ở phía bờ sông đối điện, đối với người mới đến như Dương Túc Phong thì tướng mạo của những thổ dân này gần như là giống như nhau, chỉ có tranh phục là khác nhau thôi
Đám thổ dân đó rất thích dùng lông vũ làm trang sức, trừ trên người có cắm lông ra, thì đỉnh đầu, mũi, thậm chí là vành tai, miệng cũng cắm lông chim, trông từ xa như một con công sặc sỡ phấn khích.
Vũ khí thì chẳng có gì đặc biệt lắm, đa phần thường dùng trường mâu, cung tiễn, tên nào cũng đi chân đất.
-Đó là người Maya.
Thiên Cao Thái nói, tựa hồ có chút lo lắng.
Lâm Tư Đặc báo cáo không sai, đúng là có chừng 10 vạn thổ dân tới sinh sự, hiện giờ đã có tới 3-4 vạn người tập trung ở phía bờ sông đối diện, bọn chúng cứ trào ra như vô cùng vô tận vậy, khí thế đó đúng là làm cho người ta có chút khẩn trương.
Nếu là tòa thành khác thì Dương Túc Phong cũng chẳng cần lo lắng, quân Lam Vũ có hỏa lực mãnh liệt, chỉ cần địa hình có lợi thì cho dù có thiên quân vạn mã cũng chỉ nạp mạng mà thôi.
Song vấn đề lớn nhất là cảng Tháp Lợi Phật không có tường thành, địa hình xung quanh vô cùng bằng phẳng, trừ con sông nhỏ gần như chả có tác dụng gì này thì chẳng còn địa hình khác để tận dụng.
Trong chiến tranh hiện đại, tác dụng của tường thành có thể bỏ qua, nhưng đối diện với kẻ địch dùng binh khí lạnh thế này thì tường thành lại là vũ khí lợi hại nhất.
Tiếc rằng nơi này thiếu đá nghiêm trọng, quân Lam Vũ không thể xây dựng tường thành hoàn mỹ ở cảng Tháp Lợi Phật, chỉ đành quyền biến xây dựng 5 tháp canh bảo vệ, chia ra khống chế mấy phương hướng trọng yếu.
Đương nhiên tháp cảnh vệ cũng có thể làm đám thổ dân xâm phạm đả kích nặng nề, vì bên trên có lắp súng máy Bạo Phong Tuyết, có thể làm kẻ địch xâm phạm chảy tới giọt máu cuối cùng.
Song kẻ địch quá nhiều, nếu như bọn chúng đều tràn tới, quân Lam Vũ khó có thể kháng cự lại được quân địch như biển đó, thế nên hạng chiến cơ bản là không thể tránh khỏi.
Nghĩ tới hạng chiến, Dương Túc Phong lại thấy bực mình, nơi này đa phần đều là nhà cỏ, căn bản không thể dùng hạng chiến được, muốn đào hầm hào thì lại muộn rồi.
-MẸ nói, không ngờ tới đây lại bị kẻ địch chiếu tướng.
Dương Túc Phong rủa thầm trong lòng. Trước đó Thiên Cao Thái đã đoàn những kẻ này tới là vì y, khuyên y trở lại quân hạm, quân Lam Vũ sẽ không còn phải lo lắng gì nữa, có thể thẳng tay chém giết.
Có Long Nha chiến hạm hỗ trợ, dù kẻ địch có đông hơn 100 lần cũng sẽ bị quân Lam Vũ diệt sạch, nhưng Dương Túc Phong lại không nghe.
Dương Túc Phong cho rằng nếu mình bị một đám thổ dân dọa chạy phọt *** về thuyền thì sau này khẳng định sẽ bị người ta chê cười.
Bỏ chạy không phải là phong cách của y, thống soái tối cao của đế quốc Lam Vũ đã bao giờ sợ ai? Chẳng lẽ trước kia khi quân Lam Vũ mới thành lập y chưa bao giờ chạy, ngược lại giờ thành lập cả đế quốc Lam Vũ rồi y lại bỏ chạy? Trò cười.
-Nói với người Tháp Lợi Phật một tiếng, bảo bọn họ chuẩn bị hạng chiến, hỏi thần mặt trời và mặt trăng của bọn họ, chúng ta mượn chỗ của các ngài dùng có được không? Không cho mượn thì thuê, thuê luôn một tuần.
Dương Túc Phong nói với Hàn Đại Cương, làm như không hề để ý tới người Maya đang ào ào tràn tới, thực tế y đã nhìn thấy trong mười mấy phút ngắn ngủi, người Maya đã lại tăng thêm 2-3 ngàn người.
Hàn Đại Cương xoay người đi, người Tháp Lợi Phật ngoài dùng quân doanh và cửa cảng của quân Lam Vũ ra thì chỉ còn mấy công trình kiến trúc tôn giáo thôi.
Thổ dân liên minh Nhã Ca vô cùng ngoan đạo, nếu như nơi thờ phụng bị xâm phạm, bọn họ sẽ nổi điên liều mạng với kẻ địch, nên dù quân Lam Vũ có bá đạo quen rồi, vẫn phải đánh tiếng hỏi trước.
Thấy địch ngày càng đông, Lâm Tư Đặc lo lắng hỏi:
-Phong lĩnh, ngài hãy quay về thuyền đi, không thì ít nhất cũng cách xa tiền tuyến một chút…..
Dương Túc Phong phất tay phủ quyết, ý bảo hắn không cần nói nhiều:
-Ta tiếp thu ý kiến của ngươi, ta sẽ phụ trách chỉ huy ở cửa cảng, nhưng ta không lên thuyền, ta ở đằng sau xem các ngươi đánh trận. Nói với các chiến sĩ Dương Túc Phong ta ở phía sau bọn họ, trừ khi toàn bộ tử chiến ta mới đi. Còn lại 1 người ta cũng không đi.
Lâm Tư Đặc máu nóng sục sôi, giọng đầy kích động nói:
-Xin thống soái tối cao yên tâm, chúng tôi sẽ giết sạch lũ khốn khiếp này, người Maya và người Aztec còn chưa được nếm trải sự lợi hại của chúng ta, giờ phải cho bọn chúng có đi mà không có về.
Dương Túc Phong hạ kính viễn vọng xuống, bình tĩnh nói:
-Ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi, nếu đã phạm ta rồi ta sẽ phạm lại chút. Người Maya và người Aztec là xương sống của liên minh Nhã Ca, là chướng ngại cho việc chúng ta thống trị nơi này. Trận đánh hôm nay nhất định phải nghĩ ra biện pháp đánh gãy xương sống bọn chúng, tận lực tiêu diệt chủ lực của bọn chúng ở nơi đây, truyền lệnh xuống, giết hết, không bắt tù binh.
Lâm Tư Đặc nghiêm nghị đáp:
-Vâng./
Thiên Cao Thái do dự trong chốc lát rồi nhỏ giọng nói:
-Phong lĩnh, làm thế có vấn đề gì không? Liệu có khiến cho thổ dân toàn bộ liên minh Nhã Ca phẫn nộ?
Dương Túc Phong sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói:
-Ta sợ gì bọn chúng nổi giận, nói đạo lí với bọn chúng là vô dụng, cứ lấy lưỡi lê và đạn ra nói chuyện. Trước kia chúng ta giết quá ít, cho nên bọn chúng mới dám gây sự, lần này làm thịt hai tên to đầu nhất, đám còn lại sẽ ngoan ngoãn hơn.
Thiên Cao Thái cảm thấy làm như vậy không ổn, nhưng không nói gì, cá nhân hắn có chút phản cảm với sách lược đồ sát của Dương Túc Phong.
Rất nhiều điển tích đã chứng minh, đồ sát chỉ có thể mang lại khuất nhục nhất thời, nhưng chôn xuống mầm mống thù hận vĩnh cửu, quân Lam Vũ muốn đứng vững lâu dài ở liên minh Nhã Ca chỉ dựa vào mỗi giết người là không được.
Nhưng Dương Túc Phong đã hạ lệnh, hắn không tiện nói, trong lòng hắn cũng cảm thấy, kẻ địch đã mạo phạm quyền uy của thống soái tối cao, đúng là đáng được học 1 bài học nhớ đời.
Chốc lát sau tất cả các nhân viên chiến đấu của quân Lam Vũ đều đã nhận được mệnh lệnh của thống soái tối cao: giết không cần tù binh.
Tức thì sĩ khí tăng vọt, bọn họ cuối cùng cũng biết thì ra Dương Túc Phong đã tới bên cạnh, mọi người kích động, hưng phấn giơ cao vũ khí của mình.
Còn đối với cư dân đương địa, bọn họ cũng đã tích một bụng lửa giận rồi, lần này có thể thẳng tay đánh một trận đúng là mộng tưởng của bọn họ.
Thừa lúc còn có chút thời gian, Lâm Tư Đặc báo cáo tình huống chuẩn bị chiến đấu. quân Lam Vũ ước chừng có 1500 người, bao gồm cả nhân viến chiến đấu và hậu cần, cùng với nhân viên hải quân tạm thời điều đene.
Ngoài ra ở thành trấn Tháp Lợi Phật, quân Lam Vũ còn có thể dùng 8000 lính đánh thuê, bọn họ lập nên bốn tiểu đoàn, chia ra do 4 người con trai của thủ lĩnh A Đức Lý Á Đặc của người Tháp Lợi Phật chỉ huy.
Hiện Hàn Đại Cương đang bố trí nhiệm vụ chiến đấu cho bọn họ, vì bọn họ chỉ có súng trường Mauser và lựu đạn nên chỉ có thể phối hợp hành động với quân Lam Vũ , người Tháp Lợi Phật vô cùng am hiểu địa hình phụ cận, nếu quân Lam Vũ muốn phản kích thì bọn họ là người dẫn đường tốt nhất.
Dương Túc Phong trầm tĩnh nói:
-Ta muốn gặp bọn họ.
Thiên Cao Thái sai người mời các thủ lĩnh trọng yếu của người Tháp Lợi Phật tới.
Một lát sau A Đức Lý Á Đặc dẫn 4 người con trai là Khâm Tra Tô Long, Khố Đế Tô Long, An Đế Tô Long và Khoa Á Tô Long tới.
A Đức Lý Á Đặc đã hơn 70t rồi, trông vô cùng yếu ớt, đi đường hết sức khó khăn, còn con trai ông ta hết sức cường tráng mạnh mẽ, toàn thân phát ra sát khí lẫm liệt.
Đến cùng A Đức Lý Á Đặc còn có niềm kiêu ngạo của người Tháp Lợi Phật, đó là những Lang võ sĩ, nhân số chừng 2000 người.
Người Tháp Lợi Phật gọi dũng sĩ của mình là Lang võ sĩ, ý tứ là bọn họ mạnh mẽ, giảo hoạt, hung tàn như chó sói.
Thực tế thì toàn bộ liên minh Nhã Ca không thấy bóng dánh của sói, chả hiểu bọn họ từ đâu mà biết được bản tính của sói, có lẽ là những thương nhân qua lại nơi này nói cho bọn họ, thế là bọn họ học theo, rồi có Lang võ sĩ.
Bất quá 4 người con trai của A Đức Lý Á Đặc trông đúng là rất thuận mắt, thân hình cao to dũng mãnh, dù bọn họ được tranh bị súng trường Mauser nhưng bọn họ vẫn mang theo kiếm lưỡi rắn của người Tháp Lợi Phật, trên đầu đeo vòng hoa, vẽ mặt theo kiểu người Tháp Lợi Phật.
Dương Túc Phong rất chú ý tới binh khí của bọn họ, thứ kiếm lưỡi rắn này trông rất sắc bén, tinh tế, người Tháp Lợi Phật luôn cho rằng rắn có thể đem lại may mắn cho bọn họ, nên ngay cả binh khí cũng có hình dạng này.
Dương Túc Phong hài lòng gật đầu khen ngợi:
-Dũng sĩ, đúng là dũng sĩ chân chính.
Thiên Cao Thái phiên dịch lại, A Đức Lý Á Đặc và bốn người con đều rất tự hào, dù bọn họ chưa biết thân phận của Dương Túc Phong, nhưng được người khác khen ngợi luôn là chuyện đáng vui mừng.
Bọn họ là dân tộc được khai hóa sớm nhất của liên minh Nhã Ca, vì bọn họ sống ở gần cửa cảng, mấy trăm năm qua luôn có thương nhân qua lại, nên bọn họ cũng biết sự tích của quân Lam Vũ .
Nhiệt tình nắm tay mỗi người xong, Dương Túc Phong hỏi:
-Tình hình thế nào rồi? có phát hiện ra điều gì không?
Bởi vì tâm lý bài ngoại nghiêm trọng nên phong tục ngôn ngữ của các bộ lạc nơi này cũng đủ loại hình kỳ quái, giao thông khó khăn, quân Lam Vũ muốn thiết lập cơ cấu tình báo của mình là vô cùng khó khăn, cần phải dựa vào mạng lưới tin tức của các dân tộc thân quân Lam Vũ cung cấp.
Ví như hiện giờ quân Lam Vũ phải dựa vào người Tháp Lợi Phật. A Đức Lý Á Đặc đáp:
-Người Maya và người Aztec không ngờ lại liên kết với nhau, đúng là chuyện vô cùng kỳ quái, trong chuyện này khẳng định là có biến cố lớn,. Chúng tôi thăm dò tin tức gần đây bọn chúng đều tiếp đãi sứ giả của Âm Nguyệt Hoàng Triều, đại khái có liên quan tới chuyện này, tên sứ giả kia có nhắc tới Hắc Diệu Thạch…..
Dương Túc Phong cau mày lại, lập tức nhớ tới cái tên An Lạp Lệ Lôi. Ở liên minh Nhã Ca và An Lạp Lệ Lôi số người thù hận với quân Lam Vũ không ít, nhưng hận bản thân hắn như vậy thì chỉ có An Lạp Lệ Lôi mà thôi.
Nhưng kỳ quái là sao An Lạp Lệ Lôi lại biết mình tới đây? Lại còn khống chế thời gian chuẩn xác như vậy? mình vừa mới xuống thuyền đã gặp phải công kích, đúng là không sao tin được, chẳng lẽ đã có thành viên cao tầng nào đó của đế quốc Lam Vũ có vấn đề?
/769
|