Nhiếp Tiểu Phượng thấy ong càng lúc càng nhiều, bà ta vội vàng đánh ra hai chưởng rồi lập tức thối lui. Nhiếp Tiểu Phượng thối lui được bốn năm trượng, thấy bầy ong không đuổi tới thì nói với Vạn Thiên Thành:
“Ông tuy nhiều nhưng muốn làm cho ta bị thương e rằng rất khó, nhưng ta không nghĩ ra ai có thể sai khiến được bầy ong to lớn như thế này”.
Vạn Thiên Thành nói:
“Trên đời này chỉ có một người có thể làm được”.
Nhiếp Tiểu Phượng nói:
“Ai?”.
Vạn Thiên Thành nói:
“Phong Vương Dương Cô”.
Nhiếp Tiểu Phượng cười rằng:
“Kẻ này là người thế nào?”.
Vạn Thiên Thành nói:
“Lạnh lùng kiêu ngạo, độc lai độc vãng, nửa chính nửa tà”.
Nhiếp Tiểu Phượng nói:
“Võ công như thế nào?”.
Vạn Thiên Thành nói:
“Y đã từng bại dưới tay lão phu”.
Nhiếp Tiểu Phượng nói:
“Nếu trong đại hội Thước Kiều ta được y giúp đỡ thì uy lực tăng lên rất nhiều”.
Vạn Thiên Thành cười rằng:
“Kẻ này đã ẩn cư từ lâu, chỉ e không chịu nghe lệnh ngươi”.
Nhiếp Tiểu Phượng nói:
“Dưới tay ta có rất nhiều cao thủ võ lâm, chả lẽ Phong Vương Dương Cô còn giỏi hơn cả Tiêu Dao Tử và Tụ Thủ Tiều Ẩn Sử Mưu Độn sao?”.
Vạn Thiên Thành nói:
“Võ công tuy khó nói nhưng thủ đoạn của y độc ác hơn hai người này nhiều, nhưng muốn thu phục y không phải là chuyện dễ”.
Nhiếp Tiểu Phượng nói:
“Vậy còn lão tiền bối”.
Vạn Thiên Thành nói:
“Có lẽ y sợ ta ba phần”.
Nhiếp Tiểu Phượng nói:
“Vậy làm phiền lão tiền bối hãy mời y ra!”.
Vạn Thiên Thành nói:
“Chỉ e Dương Cô không chịu nghe theo ngươi, nhưng lão phu sẽ đi xem thử cho ngươi!” thế rồi đứng dậy chậm rãi bước về phía trước.
Kẻ này tự phụ túc trí đa mưu nhưng y vẫn nghe theo Nhiếp Tiểu Phượng. Vạn Thiên Thành bước sải tới, kêu lớn:
“Có phải Dương huynh trên cây không? Tại hạ Vạn Thiên Thành ở đây”.
Phương Triệu Nam nghe thế thì hơi sững người ra, hoang mang không biết làm thế nào. Đang lúc ấy chợt một giọng nói dịu dàng vang lên:
“Đừng để y bước tới gần”.
Phương Triệu Nam nhủ thầm:
“Làm thế nào để bọn họ lao vào nhau còn mình ở giữa được lợi đây?” đang suy nghĩ thế rồi chàng thả ong bay về phía Vạn Thiên Thành. Vạn Thiên Thành tức giận quát:
“Ai mà dám vô lễ với lão phu như thế?” rồi vung tay vỗ ra hai chưởng. Một luồng chưởng phong bốc lên chặn bầy ong lại, chợt nghe Quỷ Tiên Vạn Thiên Thành quát lớn một tiếng, phóng ra một chưởng về phía Phương Triệu Nam. Nhưng chàng đã mau chóng nhảy sang nơi khác.
Giọng nói lúc nãy lại vang lên:
“Huynh tuy né được một chưởng của y, nhưng huynh phải tìm cách bỏ chạy thoát thân”.
Phương Triệu Nam nghe kỹ lại thì đã đoán rằng đó chính là Mai Giáng Tuyết, thế rồi chàng đề chân khí, dùng thuật Truyền Âm Nhập Mật nói với Mai Giáng Tuyết:
“Đa tạ”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Bọn chúng đang tưởng huynh là Dương Cô nên muốn thu phục huynh”.
Vạn Thiên Thành liên tục đánh ra hai chưởng nữa nhưng bầy ong rất lanh lẹ, y vừa phát chưởng ra thì lập tức bay tản ra, đến khi chưởng lực đã tiêu giảm thì lại lao ngược trở lại.
Nhiếp Tiểu Phượng thấy Vạn Thiên Thành bị bầy ong vây lấy, Trần Huyền Sương thì đang chú ý nhìn, bà ta đột nhiên hả miệng, nhả ra viên thuốc rồi giầu vào trong áo. Té ra bà ta đã giả vờ uống viên thuốc, lại còn hỏi Vạn Thiên Thành tác dụng thực của thuốc để làm cho y không nghi ngờ. Nhiếp Tiểu Phượng tuy biết nếu cứ để thuốc ở trong miệng thêm một lúc thì sẽ nguy hơn một lúc, nhưng bà ta không dám nhả ra, chờ đến khi Vạn Thiên Thành bị bầy ong vây, không để ý đến mình thì mới nhả viên thuốc đã được bà ta dùng chân khí bao bọc lại.
Lúc này Vạn Thiên Thành đã bị bầy ong vây lấy, tuy ông ta nội công thâm hậu, liên tục phát ra chưởng nhưng bầy ong vẫn cứ bay tới chỉ cần một lúc sơ ý thì bầy ong sẽ tiến sát đến gần.
Nhiếp Tiểu Phượng nhìn một lúc thì đột nhiên bước tới cao giọng nói:
“Lão tiền bối đừng lo, ta đến cứu ông”.
Vạn Thiên Thành tức giận nói:
“Chỉ là một bầy ong, cần gì phải có người giúp đỡ”. Rồi ông ta liên tục đánh ra bốn chưởng. Bầy ong bị luồng chưởng lực đánh dạt ra hai bên. Nhưng chưởng phong vừa hết thì bầy ong lại bay ngược trở về. Vạn Thiên Thành thấy luồng chưởng phong mạnh mẽ của mình không thể nào chặn được bầy ong thì thầm kinh hãi:
“Bầy ong hung dữ như thế này, không biết đánh đến lúc nào mới phá được vòng vây”. Đang suy nghĩ thì hai chưởng lại liên tục phát ra.
Phương Triệu Nam thấy Vạn Thiên Thành liên tục đẩy dạt được bầy ong của mình ra thì thầm lo lắng:
“Nội lực của y mạnh mẽ như thế, chỉ dùng bầy ong e rằng khó vây được y, nếu mình ra tay nữa có lẽ sẽ đánh bại được y”. Ý nghĩ ấy lướt qua, Phương Triệu Nam định nhảy xuống cây, chợt bên tai vọng lại giọng nói rất nhỏ của Mai Giáng Tuyết:
“Xem ra Vạn Thiên Thành khó vượt qua bầy ong ...” nàng hơi ngập ngừng rồi nói:
“Nhiếp Tiểu Phượng và Vạn Thiên Thành không tin tưởng lẫn nhau, nếu huynh có thể từ xa khống chế bầy ong, giờ đây chính là cơ hội bỏ chạy”.
Phương Triệu Nam nói:
“Tại hạ định nhảy xuống cây đấu với Vạn Thiên Thành một trận”.
Chợt nghe giọng nói của Mai Giáng Tuyết vọng tới:
“Không nên như thế, dù thắng hay bại đều không có ích gì cả. Bọn họ tưởng huynh là Dương Cô, sau này cứ giả thành Dương Cô mà trà trộn vào đại hội Thước Kiều”.
Chàng đang suy nghĩ, Mai Giáng Tuyết tựa như tưởng rằng chàng không chịu nghe lời mình, nàng nói tiếp:
“Huynh đừng vì cái dũng nhất thời mà làm hư chuyện lớn ...”.
Phương Triệu Nam nghĩ kỹ lại cũng thấy rất đúng, thế rồi mới nói:
“Tại hạ đi đây ...” rồi chàng ngập ngừng:
“Tại hạ sẽ đợi cô nương ở ngoài ...” nói chưa xong, Mai Giáng Tuyết đã lên tiếng:
“Không cần! Huynh phong lưu thành tính, có không ít hồng nhan tri kỷ, chả lẽ còn nhớ đến ta?”.
Phương Triệu Nam ngẩn người ra, không biết đáp thế nào. Nhất cử nhất động của chàng đều không qua khỏi đôi mắt của Mai Giáng Tuyết. Chợt nghe giọng nói ấy lại vang lên:
“Thôi được! Ta hứa sẽ gặp lại huynh!”.
Phương Triệu Nam nghe thế thì mừng rỡ, chàng thầm đề chân khí đột nhiên nhảy vọt từ trên cây xuống, vội vàng chạy về hướng Tây. Chạy được nửa dặm thì mới ngừng lại, thế rồi mới gõ nhẹ vào cái lồng gỗ. Ba con ong lớn từ cái lồng gỗ bay ngược về phía lúc nãy. Trong khoảnh khắc, bầy ong đã kéo nhay bay về.
Phương Triệu Nam lo lắng Quỷ Tiên Vạn Thiên Thành sẽ đuổi theo cho nên chàng gõ vào lồng gỗ nhiều lần, chỉ trong khoảnh khắc bầy ong đã chui hết vào trong lồng. Phương Triệu Nam thả mảnh vải đen xuống, chàng không thấy Vạn Thiên Thành đuổi theo nữa mới tìm một tảng đá lớn rồi ngồi xuống. Chàng vừa ngồi xuống thì chợt nghe tiếng bước chân vang lên ở phía sau. Phương Triệu Nam vội vàng đứng dậy:
“Mai cô nương”.
Mai Giáng Tuyết vẫn lạnh lùng nói:
“Huynh tìm ta làm gì?”.
Phương Triệu Nam ho nhẹ một tiếng rồi nói:
“Tại hạ muốn thỉnh giáo mấy chuyện”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Nói đi!”.
Phương Triệu Nam nói:
“Lúc nãy được chỉ giáo, tại hạ cảm kích không nguôi ...”.
chàng nhất thời không nghĩ ra được phải nói lời gì, cho nên im lặng.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Chỉ thế thôi sao?”.
Phương Triệu Nam ngẩn người ra:
“Đại hội Thước Kiều liên quan đến tình thế võ lâm ...”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Điều này ta đã biết!”.
Phương Triệu Nam nói:
“Ý của tại hạ là muốn nhờ cô nương cứu vãn tình thế võ lâm”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Điều đó thì chưa chắc, ta và Nhạc chủ Minh Nhạc dù sao cũng là tình thầy trò, giúp bên nào cũng rất khó nói, đến lúc đó thì mới có thể quyết định được”.
Phương Triệu Nam lại ngẩn người ra chẳng nói được lời nào.
Mai Giáng Tuyết cười lạnh:
“Huynh dựa vào điều gì để nói với ta những lời như thế?”.
Phương Triệu Nam ho nhẹ hai tiếng, chàng vẫn không nghĩ ra lời nào để đối đáp.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Nhưng ta có một chuyện cho huynh biết”.
Phương Triệu Nam nói:
“Tại hạ nguyện nghe cao luận”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Cao luận với không cao luận cái gì, huynh có biết ta là gì của huynh không?”.
Phương Triệu Nam tằng hắng một tiếng rồi nói:
“Điều này, điều này ...” Mai Giáng Tuyết chậm rãi nói từng chữ:
“Ta là thê tử của huynh ...”.
Phương Triệu Nam thở dài nói:
“Chuyện lúc trước chỉ là bất đắc dĩ, cô nương còn cho là thật sao?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Sao không phải là thật? Hừ! Danh tiết của nữ nhi đâu thể dễ dàng bị dơ bẩn như thế được?”.
Phương Triệu Nam nhíu mày thầm nhủ:
“Không biết cớ gì nàng ta lại thật tình như thế”.
Chợt nghe Mai Giáng Tuyết thở dài nói:
“Dù huynh có thích hay không cũng không quan trọng, nhưng huynh phải thừa nhận danh phận phu thê của chúng ta ...”.
nàng ngẩng đầu lên, nói tiếp:
“Ta định quy y cửa Phật, nhưng nhớ lại chưa từng nói với huynh cho nên chỉ đành tạm để lại mái tóc”. Phương Triệu Nam nhất thời không biết nói thế nào nên im lặng.
Mai Giáng Tuyết lại nói tiếp:
“Huynh không thừa nhận chuyện đó có phải là vì e rằng không thể cưới được thê thiếp nữa hay không?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Cô nương đã hiểu nhầm ...”.
Mai Giáng Tuyết lạnh lùng nói:
“Ta chẳng hiểu nhầm tý nào, đàn ông có tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, chỉ cần huynh thừa nhận ta là Phương phu nhân, những chuyện khác ta không màng đến”.
Phương Triệu Nam thở dài:
“Chuyện lúc đó chỉ là kế quyền nghi, nhưng ta kính trọng cô nương ...”.
Mai Giáng Tuyết tức giận nói:
“Ai cần huynh kính trọng ta, hừ! Phụ nữ tốt không lấy hai chồng, ta đã nói ra thì làm sao có thể hối hận được?”.
Phương Triệu Nam nhíu mày:
“Sau này chúng ta hãy nói đến chuyện này, trước mắt tình thế nguy ngập ...”.
Chợt nghe tiếng bước chân chạy tới.
Mai Giáng Tuyết lạnh lùng quát:
“Ai?”.
Nàng vừa mới quát lên thì đã ra tay, tiếng quát chưa dứt thì người ấy đã ngã xuống.
Phương Triệu Nam vừa nhìn thấy người ấy thì lập tức kêu lên:
“Cô nương hãy ngừng tay!”.
Mai Giáng Tuyết đã định điểm vào tử huyệt của người ấy, nghe Phương Triệu Nam quát thì ngừng tay quay đầu lại hỏi:
“Kẻ này là người của Minh Nhạc, huynh còn định cứu y ư?”.
Phương Triệu Nam vội vàng chạy tới:
“Đây chính là bá phụ của ta”. Rồi chàng vỗ nhẹ vào huyệt Mệnh Môn của người ấy. Mai Giáng Tuyết nhìn kỹ lại, nhưng vẫn không nhớ được đã gặp người ấy ở đâu. Phương Triệu Nam lập tức giải huyệt cho người ấy. Mai Giáng Tuyết nhíu mày nhưng không nói, trong lòng thầm thất kinh, bởi vì Phương Triệu Nam có thể giải được thủ pháp điểm huyệt của nàng.
Người ấy vừa mới mở mắt ra, nhìn Phương Triệu Nam một hồi thì đột nhiên vung tay đấm vào ngực chàng. Phương Triệu Nam lách mình tránh ra, buồn bã nói:
“Trương sư bá, sư bá không nhận ra tiểu điệt ư?”.
Té ra người ấy chính là Trương Nhất Bình. Mai Giáng Tuyết chợt nhớ lại người này đã cùng Phương Triệu Nam và Châu Huệ Anh đến lánh nạn ở chỗ Tụ Thủ Tiều Ẩn sau đó bị bắt trở về Minh Nhạc.
Trương Nhất Bình đánh một quyền không trúng thì lập tức tung mình vọt lên, y đánh ra hàng trăm chiêu nhưng không chiêu nào trúng được Phương Triệu Nam, ngược lại bản thân y mệt đến nỗi mồ hôi tuôn ra như tắm.
Mai Giáng Tuyết thấy Trương Nhất Bình đã sức cùng lực kiệt, vội vàng kêu lên:
“Hãy điểm huyệt đạo của y”.
Phương Triệu Nam nghe thế thì mau chóng vỗ vào huyệt Trung Phủ của Trương Nhất Bình rồi chàng đỡ lấy y, rồi từ từ đặt xuống đất. Mai Giáng Tuyết bước tới lạnh lùng hỏi:
“Có muốn cứu y hay không?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Mong cô nương chỉ giáo”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Chỉ cần ta nhả chưởng lực ra, lập tức tâm mạch của y sẽ đứt đoạn”.
Phương Triệu Nam sững người ra hỏi:
“Tại sao thế?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Huynh có thừa nhận chuyện chúng ta đã kết thề không?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Mau buông ra!” rồi chàng dợm bước tới. Mai Giáng Tuyết nói:
“Đứng lại, chỉ cần chàng bước tới một bước, ta sẽ lấy mạng y ...”.
Phương Triệu Nam lắc đầu than:
“Cô nương nửa chính nửa tà thật khiến cho tại hạ khó hiểu”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Chàng hãy trả lời ta rồi hãy nói tiếp”. Phương Triệu Nam thầm nhủ:
“Nàng ta nói được là làm được, đừng để nàng ta giết Trương sư bá”. Thế rồi mới nói:
“Cô nương hãy mau buông ra, quả thực có chuyện này, tại hạ làm sao phủ nhận được”.
Mai Giáng Tuyết đột nhiên nhoẻn miệng cười:
“Đó là huynh nói đấy nhé”. Nói xong, nàng buông Trương Nhất Bình ra. Phương Triệu Nam sợ nàng đòi hỏi nữa cho nên vội vàng nói:
“Tại hạ có một chuyện thỉnh cầu”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Chuyện gì?”.
Lúc này lời nói của nàng rất dịu dàng.
Phương Triệu Nam nói:
“Chắc cô nương biết cách giải độc cho những người bị Nhạc chủ Minh Nhạc khống chế”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Có phải huynh muốn ông ta tỉnh táo không?”.
Phương Triệu Nam chép miệng:
“Đúng thế”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Huynh hãy vạch tóc ở sau ót của ông ta xem thử”.
Phương Triệu Nam lập tức vạch tóc của Trương Nhất Bình ra xem. Chỉ thấy trên huyệt Thiên Linh của ông ta có đặt một miếng thuốc to như đồng tiền, Phương Triệu Nam lấy miếng mút ấy ra, nói:
“Té ra là vì vật này!” chàng toan ném đi nhưng lại cho vào trong áo, rồi vái dài:
“Vãn bối Phương Triệu Nam, bái kiến Trương sư bá”.
Nhưng Trương Nhất Bình vẫn đứng ngây ra ở đấy, rõ ràng không hề nghe.
Phương Triệu Nam mỉm cười, thầm tự trách:
“Huyệt đạo của ông ta vẫn chưa được giải, làm sao có thể nghe mình nói được?” thế rồi chàng vỗ vào huyệt đạo của Trương Nhất Bình, rồi chàng vái dài:
“Trương sư bá có nhớ đến tiểu điệt không?”.
Trương Nhất Bình lạnh lùng hừ, đột nhiên vung ra một quyền đấm tới. Chỉ nghe bốp một tiếng, quyền ấy trúng vào vai của Phương Triệu Nam, Phương Triệu Nam thối lui đến sáu bảy thước, ngạc nhiên nhìn Mai Giáng Tuyết. Mai Giáng Tuyết bước tới, điểm vào huyệt đạo của Trương Nhất Bình cười:
“Nhìn ta làm gì?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Sao ông ta vẫn chưa tỉnh táo?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Đáng tiếc, ai bảo chàng nóng nảy, vẫn chưa hỏi rõ mà đã giải huyệt đạo của ông ta!”.
Phương Triệu Nam nói:
“Vậy còn phải làm gì nữa?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Huynh đã biết từ trước, chỉ trách huynh sơ ý mà thôi!”.
Phương Triệu Nam nói:
“Ta làm sao biết được?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Rất đơn giản, huynh hãy nhớ lại xem những hòa thượng trong chùa Thiếu Lâm tại sao bị Nhạc chủ Minh Nhạc khống chế”.
Phương Triệu Nam sững người ra:
“Ta vẫn chưa nghĩ ra điều này ...” chàng chợt ngừng lại:
“Vậy cô nương hãy chỉ điểm giùm?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Huynh hãy nhìn lại sau ót ông ta có điều gì khác lạ không?”.
Phương Triệu Nam bước đến vạch tóc Trương Nhất Bình, thấy một vật kỳ dị như mũi kim đâm vào sau ót, thế rồi nghiêm mặt nói:
“Có phải là vật này không?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Sao chưa rút ra?”.
Phương Triệu Nam định rút cây kim ra, Mai Giáng Tuyết chợt nói:
“Hãy cẩn người thận, cây kim này đâm vào chỗ rất hiểm yếu, chỉ hơi lỡ tay thì sẽ hối hận không kịp”.
Phương Triệu Nam vội vàng rút hai tay lại, chàng thầm vận khí, tay trái chàng chụp vai Trương Nhất Bình, tay phải chậm rãi rút cây kim ra. Chàng nhìn kỹ lại, cây kim dài khoảng một tấc sáu phân, mũi rất nhọn, chàng thầm thở dài rồi cho cây kim vào trong áo. Phương Triệu Nam lần này không dám tự tiện ra tay, chàng đưa mắt nhìn Mai Giáng Tuyết hỏi:
“Còn gì nữa không?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Đương nhiên, các nhà sư Thiếu Lâm đều không có tóc, nếu bị cắm cây kim này, làm sao giấu được chàng?”.
Phương Triệu Nam thầm nhủ:
“Nói thế cũng đúng”.
Mai Giáng Tuyết nói tiếp:
“Chàng hãy cỏi áo ông ta, xem huyệt Mệnh Môn có vật gì không?”.
Nàng nói xong thì chậm rãi quay người đi. Phương Triệu Nam cởi áo Trương Nhất Bình xuống, quả nhiên thấy ở bên cạnh huyệt Mệnh Môn có một cây kim nữa, thế rồi chàng rút ra nói:
“Còn chỗ nào nữa?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Chàng hãy xem huyệt Vân Đài, Huyền Cơ và nơi giao giới của hai mạch Nhâm và Đốc”.
Phương Triệu Nam tìm kỹ lại trên người Trương Nhất Bình, quả nhiên lại rút ra thêm ba cây kim nữa mới hỏi tiếp:
“Còn chỗ nào nữa?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Hết rồi, chàng hãy mặc áo lại cho ông ta!”.
Phương Triệu Nam mặc áo lại cho Trương Nhất Bình rồi nói:
“Có thể giải huyệt đạo chưa?”.
Mai Giáng Tuyết chậm rãi quay người:
“Không được, đây gọi là Ngũ Châm Định Hồn Pháp, ông ta mới vừa được rút năm cây kim ra, không nên lập tức giải huyệt đạo”.
Phương Triệu Nam đưa mắt nhìn Mai Giáng Tuyết, hỏi:
“Có phải thủ pháp này của La Huyền không?”.
Mai Giáng Tuyết gật đầu:
“Đúng thế”.
Phương Triệu Nam hừ một tiếng:
“Ai cũng bảo La Huyền là người tài, vả lại kính trọng ông ta vô cùng, nhưng nay mới thấy thủ đoạn của ông rất tàn nhẫn”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Thủ pháp này ông ta vốn là dùng để đối phó với những nhân vật ác ôn trong võ lâm”.
Phương Triệu Nam nói:
“Tại hạ có hai điều không hiểu cho nên muốn hỏi”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Huynh hãy hỏi đi!”.
Phương Triệu Nam nói:
“Những cây kim ấy đều đâm vào tử huyệt của ông ta, tại sao ông ta không chết?”.
Mai Giáng Tuyết mỉm cười:
“Huynh không nhìn thấy rõ ư? Những cây kim này xem ra tuy đâm vào tử huyệt, nhưng thực ra đã lệch sang một bên”.
Phương Triệu Nam trầm ngâm:
“Chỉ có người thông minh tuyệt đỉnh mới có thể nghĩ ra cách này”.
Mai Giáng Tuyết mỉm cười, muốn nói gì đấy nhưng lại thôi, nàng đột nhiên vung tay vỗ vào huyệt đạo của Trương Nhất Bình.
Chợt Trương Nhất Bình thở phì một hơi, nhìn về phía Phương Triệu Nam một lúc khá lâu rồi mới nói:
“Ngươi có phải là Phương hiền điệt không?”.
Phương Triệu Nam thấy ông ta đã nhận ra mình thì vui mừng nói:
“Chính là tiểu điệt, Trương sư bá hãy ngồi xuống dưỡng thần, vãn bối có chuyện muốn nói”.
Trương Nhất Bình không ngừng nhìn lên người Phương Triệu Nam:
“Sao hiền điệt lại ra nông nỗi thế này?”.
Phương Triệu Nam cúi người nói:
“Chuyện này nói ra thì dài, Trương sư bá hãy ngồi nghỉ một lát”.
Trương Nhất Bình quả thật cảm thấy rất mệt mỏi, ông ta ngồi xếp bằng vận khí điều tức.
Mai Giáng Tuyết chậm rãi bước ra sau tảng đá rồi biến mất. Phương Triệu Nam vốn định gọi nàng nhưng sợ ảnh hưởng đến Trương Nhất Bình cho nên lại thôi.
Khoảng một bữa cơm trôi qua, Trương Nhất Bình quả nhiên mở mắt, thở dài nói:
“Hiền điệt, ngươi ăn mặc như thế này ...”.
Phương Triệu Nam nói:
“Chuyện này kể ra thì dài, trước mắt có một chuyện rất hệ trọng, tiểu điệt muốn hỏi Trương sư bá”.
Trương Nhất Bình nói:
“Chuyện gì?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Trương sư bá có nhớ lúc động thủ với tiểu điệt không?”.
Trương Nhất Bình trầm ngâm rồi nói:
“Không nhớ rõ lắm”.
Phương Triệu Nam thở dài, chậm rãi lấy ra năm cây kim và miếng thuốc nói:
“Vì năm cây kim này mà sư bá đã không còn nhớ chuyện xưa ...”.
Trương Nhất Bình nhìn cây kim và miếng thuốc nói tiếp:
“Có chuyện này ư?”.
Phương Triệu Nam liền kể lại mọi chuyện. Trương Nhất Bình nghe xong lặng người một lúc lâu mới thở dài:
“Nếu không nhờ hiền điệt tương cứu, cả đời này e rằng ta sẽ mãi là tôi tớ cho ả yêu phụ Minh Nhạc ...” rồi ông ta đưa mắt nhìn xung quanh hỏi:
“Mai cô nương đi đâu rồi? Ta muốn nói một tiếng cảm tạ”.
Phương Triệu Nam cũng không biết Mai Giáng Tuyết đã đi đâu chỉ đành đáp:
“Nàng ta có chuyện phải đi trước một bước, lúc này tìm nàng không dễ”.
Trương Nhất Bình như đột nhiên nhớ ra một chuyện, quan trọng, đứng dậy nói:
“Phương hiền điệt!”.
Phương Triệu Nam giật mình hỏi:
“Chuyện gì?”.
Trương Nhất Bình nói:
“Huệ Anh điệt nữ có còn sống không?”.
Phương Triệu Nam buồn bã nói:
“Nhờ ân sư phù hộ, nàng ta vẫn còn sống”.
Trương Nhất Bình đã hồi phục thần trí, đã nhớ lại rất nhiều chuyện lúc trước, thế rồi thở dài nói:
“Không biết nó đang ở đâu? ' Phương Triệu Nam nói:
“Nàng ta tuy còn sống nhưng muốn gặp nàng ta thì rất nguy hiểm”.
Trương Nhất Bình ngạc nhiên:
“Tại sao?”.
Phương Triệu Nam lại kể lại mọi chuyện về Châu Huệ Anh. Trương Nhất Bình suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Mấy mươi năm trước Quỷ Tiên Vạn Thiên Thành hình như tề danh cùng với La Huyền, chỉ là một chính một tà ...”.
Phương Triệu Nam lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:
“Quỷ Tiên Vạn Thiên Thành rất độc ác, điều đó ai cũng biết, nhưng La Huyền thì lại ngoài thiện trong ác, che mắt hết tất cả thiên hạ”.
Trương Nhất Bình nói:
“La Huyền là một bậc nhân kiệt trong võ lâm, anh hùng trong thiên hạ ai cũng kính trọng, sao hiền điệt lại nói thế?”.
Phương Triệu Nam chỉ cây kim và miếng thuốc rồi nói:
“Thủ pháp Ngũ Châm Định Hồn chính là của La Huyền”.
Phương Triệu Nam đang nói đến đây thì đột nhiên đứng phắt dậy quát:
“Ai?”.
Chỉ nghe một giọng nói dịu dàng vang lên:
“Ta ...” rồi một thiếu nữ mặc áo lam bước ra. Trương Nhất Bình biến sắc, cũng đứng thẳng người dậy. Té ra ông ta vẫn còn nhớ đến dung mạo của thiếu nữ này.
Phương Triệu Nam cười lạnh:
“Đường Văn Quyên, cô nương đến đây làm gì?”.
Đường Văn Quyên cười:
“Sao? Ngươi đã quên lới hẹn của chúng ta rồi ư?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Lời hẹn gì?”.
Đường Văn Quyên cười rằng:
“Ta đã dắt ngươi tìm hai sư muội của ngươi ...”.
Phương Triệu Nam nói:
“Có phải chuyện ta sẽ truyền võ công cho cô nương không?”.
Đường Văn Quyên nói:
“Chúng ta đã thỏa thuận trước, không phải ta cầu xin ngươi”.
Phương Triệu Nam hơi trầm tư:
“Thôi được! Ta sẽ truyền cho cô nương một chiêu”.
Đường Văn Quyên tức giận nói:
“Một chiêu ...”.
Phương Triệu Nam lạnh lùng nói:
“Sao? Chê ít ư? Hừ! Nếu luyện một chiêu này thành thục thì suốt đời dùng không hết, hãy rút kiếm ra!”.
Đường Văn Quyên chậm rãi rút thanh kiếm ra đưa cho chàng:
“Còn có một chuyện ta quên nói cho ngươi biết”.
Phương Triệu Nam nhận lấy thanh kiếm hỏi:
“Chuyện gì?”.
Đường Văn Quyên nói:
“Ta đã đoạt thanh bảo kiếm của ngươi ở chùa Thiếu Lâm, nay đã trả lại cho phu nhân của ngươi”.
Phương Triệu Nam ngạc nhiên nói:
“Cô nương nói bừa cái gì?”.
Đường Văn Quyên nói:
“Ta chẳng nói bừa tý nào, ngươi dám bảo Mai Giáng Tuyết không phải là thê tử của ngươi ư?”.
Phương Triệu Nam không thể nào đáp được, chàng không biết nên thừa nhận hay phủ nhận nên chỉ đành lái sang chuyện khác, lạnh lùng nói:
“Ta chỉ truyền một lần, còn cô nương có học được hay không là chuyện của cô nương”.
Đường Văn Quyên vội vàng gật đầu, đứng nhìn chăm chú. Chợt Phương Triệu Nam nín thở ngưng thần, chàng chậm rãi múa cây trường kiếm trong tay, lúc biến chiêu cũng rất từ tốn. Đường Văn Quyên vừa nhìn thấy thế kiếm thì đã biết kiếm chiêu phi phàm, nàng ta cũng đứng lặng nhìn theo. Phương Triệu Nam múa xong kiếm chiêu ấy thì đưa kiếm cho nàng nói:
“Ta dám đảm bảo rằng, kiếm chiêu này đủ cho cô nương dùng cả đời, ta tuy múa chậm, chỉ e cô nương không thể nhớ hết, nhưng chỉ cần nhớ được một nửa thì đã dùng suốt đời không hết”.
Đường Văn Quyên định cãi lại nhưng lại sợ quên mất một nửa kiếm chiêu, nàng vội vàng nhận lấy kiếm bắt đầu múa lại kiếm chiêu ấy. Phương Triệu Nam xách lồng gỗ, kéo Trương Nhất Bình vội vã bỏ đi, đi được khoảng mười mấy dặm mới tìm một sơn cốc vắng vẻ nghỉ chân lại. Trương Nhất Bình chạy một hồi đã mệt mỏi, ông ta nói:
“Khi sư phụ sư mẫu của con còn sống đã hứa gả Huệ Anh cho con, không ngờ họa diệt môn xảy ra, tạo thành một chuyện đáng tiếc”.
Phương Triệu Nam nói:
“Chuyện đáng tiếc gì?”.
Trương Nhất Bình nói:
“Lúc nãy thiếu nữ áo lam bảo con đã có thê tử?”.
Phương Triệu Nam lắc đầu:
“Không có chuyện đó, sư bá đừng ...” chàng đang nói đột nhiên im lặng, Trương Nhất Bình thấy chàng không nói gì cả thì thầm than trong lòng. Ông ta đã biết chàng có nỗi khổ cho nên nói:
“Hiền điệt đừng lo, chính là lão phu sai, đến khi gặp lại Huệ Anh, lão phu sẽ giải thích cho con”.
Phương Triệu Nam thở dài, im lặng không nói. Một lúc lâu sau, chàng ngẩng đầu lên nhìn trời, lặng lẽ nói:
“Nay võ lâm sắp gặp nạn, tiểu điệt được hai vị cao tăng ủy thác sao có thể đứng yên nhìn được, Huệ Anh sư muội dù có trách tiểu điệt cũng đành chịu”.
Mấy lời cảm khái của chàng khiến Trương Nhất Bình thắc mắc, hỏi rằng:
“Hiền điệt nói gì ta chẳng hiểu!”.
Phương Triệu Nam quay đầu lại, nhìn thẳng vào mặt Trương Nhất Bình, kể lại hết tất cả mọi chuyện rồi nói:
“Do đó tiểu điệt chỉ đành gác lại tình riêng sang một bên ...”.
Trương Nhất Bình nghiêm nghị nói:
“Tấm lòng hiệp nghĩa của hiền điệt thật khiến cho kẻ làm trưởng bối như ta phải hổ thẹn”.
Phương Triệu Nam chép miệng:
“Đối phó với hạng người xảo quyệt như Nhạc chủ Minh Nhạc, ngoại trừ lấy độc trị độc, còn phải đọ tâm cơ với bà ta ...”.
Trương Nhất Bình ngạc nhiên nói:
“Sao hiền điệt không nói nữa?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Vãn bối quả thật không muốn nói ra”.
Trương Nhất Bình nói:
“Chuyện gì, cứ nói! Hiền điệt tuy tuổi còn trẻ nhưng lòng ôm đại chí cứu người cứu đời, dù cho ta lớn tuổi cũng nguyện xông vào dầu sôi lửa bỏng, hiền điệt cứ nói!”.
Phương Triệu Nam nói:
“Tiểu điệt thật sự nghĩ đến một chuyện làm phiền sư bá nhưng biết rất nguy hiểm ...”.
Trương Nhất Bình cười ha ha nói:
“Có phải hiền điệt muốn ta trà trộn trở vào Minh Nhạc để dò thám tình hình, đúng không?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Nhạc chủ Minh Nhạc bày ra đại hội Thước Kiều chắc là có nguyên nhân to lớn ...”.
Trương Nhất Bình nói:
“Có phải hiền điệt muốn biết nguyên nhân này không?”.
Phương Triệu Nam gật đầu:
“Đúng thế, cần phải biết trước âm mưu của mụ ta để sau này tùy cơ ứng biến”.
Trương Nhất Bình nghiêm mặt nói:
“Hiền điệt muốn ta dò thám thế nào ...”.
Phương Triệu Nam nói:
“Nhưng vãn bối lại biết Nhạc chủ Minh Nhạc cảnh giác vô cùng, lỡ như bà ta phát hiện ra thì há chẳng phải chuốc họa sát thân hay sao?”.
Trương Nhất Bình nói:
“Trong Minh Nhạc sư bá chẳng phải nhân vật quan trọng gì, chỉ cần để ý thì có thể che giấu được, hiền điệt hãy kể lại chuyện ta làm trước khi chưa hồi phục thần trí”.
Phương Triệu Nam hơi suy nghĩ, kể lại hết tất cả mọi chuyện, Trương Nhất Bình nghe thế thì cung tay nói:
“Hiền điệt bảo trọng, ta đi đây”. Nói rồi xoay người bước nhanh về phía trước. Một ý nghĩ chốc chốc lướt qua đầu Phương Triệu Nam, chàng đột nhiên quát:
“Không được, đứng lại!”.
Trương Nhất Bình ngạc nhiên, quay đầu hỏi:
“Chuyện gì?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Thời gian hãy còn sớm, tiểu điệt muốn truyền cho sư bá hai chiêu võ công phòng thân”.
Trương Nhất Bình vẫn còn do dự, Phương Triệu Nam đã bẻ một cành cây làm kiếm, bắt đầu truyền kiếm chiêu. Chàng nhẫn nại giảng đi giảng lại, mất cả một canh giờ mới coi như truyền được một kiếm chiêu. Trương Nhất Bình học xong thì chợt nhớ kiếm chiêu này tựa như Phương Triệu Nam đã truyền cho Đường Văn Quyên, nén không được hỏi:
“Hiền điệt, chiêu kiếm này tên là gì, có phải cũng là chiêu kiếm lúc nãy ngươi truyền cho thiếu nữ áo lam không?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Đúng thế, chiêu kiếm này tên Tây Lai Phạn Âm, lúc nãy vãn bối đã truyền cho Đường Văn Quyên, chiêu kiếm này bắt nguồn từ phái Thiếu Lâm”.
Trương Nhất Bình nói:
“Hiền điệt được gặp nhiều duyên kỳ ngộ, tuổi hãy còn trẻ mà có được thành tựu như thế này, lo gì ngày sau không hơn được La Huyền?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Nếu tiểu điệt không có võ công như thế này thì đã không bị cuốn vào trong vòng thị phi của giang hồ, ôi! Vì không muốn phụ tấm lòng của hai vị cao tăng, tiểu điệt đành phải đem thân vào chốn gió tanh mưa máu ...”.
chàng tựa như cảm khái vạn lần, ngửa mặt cười ba tiếng rồi nói:
“Tiểu điệt sẽ truyền cho sư bá thêm một quyền nữa, có một kiếm và một quyền này có thể miễn cưỡng ứng phó được tình thế nguy hiểm”. Thế rồi truyền cho Trương Nhất Bình một chiêu quyền pháp. Trương Nhất Bình học xong một kiếm một quyền ấy thì trời đã tối.
Phương Triệu Nam vái dài nói:
“Trương sư bá lần này ra đi phải cẩn thận, nếu tình thế cho phép thì hãy tìm vài người rút kim châm trên người của họ để giúp đỡ lẫn nhau ...”.
Trương Nhất Bình nói:
“Lão phu đã hiểu, hiền điệt đừng lo lắng”.
Nói xong ông ta xoay người bước đi. Phương Triệu Nam nhìn theo bóng dáng của Trương Nhất Bình không khỏi thầm than trong lòng, đợi đến khi ông ta khuất dạng trong đêm tối, chàng mới xách lồng gỗ bước về phía trước. Chàng vốn tìm Nam Bắc Nhị Quái nhưng lại thôi, vì Nam Bắc Nhị Quái là hai người rất nổi tiếng cho nên dễ bị người ta để ý.
Chàng đi một hồi rồi đến canh ba, đêm vắng yên tĩnh, Phương Triệu Nam chợt cảm thấy hơi mệt mỏi, chàng đặt cái lồng xuống rồi ngồi dựa vào vách đá vận khí điều tức. Trong khoảnh khắc khí đã đi đến trăm mạch, tạp niệm không còn nữa, linh đài sáng suốt, bước vào cảnh giới vong ngã. Chợt tiếng bước chân nặng nề vọng tới, Phương Triệu Nam bừng tĩnh vội vàng ngừng vận khí nheo mắt nhìn. Chỉ thấy một bóng đen to lớn dần dần đi tới, chàng không khỏi giật mình thầm nhủ:
“Vật gì mà to lớn đến thế?” vật ấy ngừng lại, Phương Triệu Nam cố gắng nhìn nhưng cũng không nhận ra đó là thứ gì, chỉ thấy thấp thoáng đó là một bóng đen tròn tròn.
“Ông tuy nhiều nhưng muốn làm cho ta bị thương e rằng rất khó, nhưng ta không nghĩ ra ai có thể sai khiến được bầy ong to lớn như thế này”.
Vạn Thiên Thành nói:
“Trên đời này chỉ có một người có thể làm được”.
Nhiếp Tiểu Phượng nói:
“Ai?”.
Vạn Thiên Thành nói:
“Phong Vương Dương Cô”.
Nhiếp Tiểu Phượng cười rằng:
“Kẻ này là người thế nào?”.
Vạn Thiên Thành nói:
“Lạnh lùng kiêu ngạo, độc lai độc vãng, nửa chính nửa tà”.
Nhiếp Tiểu Phượng nói:
“Võ công như thế nào?”.
Vạn Thiên Thành nói:
“Y đã từng bại dưới tay lão phu”.
Nhiếp Tiểu Phượng nói:
“Nếu trong đại hội Thước Kiều ta được y giúp đỡ thì uy lực tăng lên rất nhiều”.
Vạn Thiên Thành cười rằng:
“Kẻ này đã ẩn cư từ lâu, chỉ e không chịu nghe lệnh ngươi”.
Nhiếp Tiểu Phượng nói:
“Dưới tay ta có rất nhiều cao thủ võ lâm, chả lẽ Phong Vương Dương Cô còn giỏi hơn cả Tiêu Dao Tử và Tụ Thủ Tiều Ẩn Sử Mưu Độn sao?”.
Vạn Thiên Thành nói:
“Võ công tuy khó nói nhưng thủ đoạn của y độc ác hơn hai người này nhiều, nhưng muốn thu phục y không phải là chuyện dễ”.
Nhiếp Tiểu Phượng nói:
“Vậy còn lão tiền bối”.
Vạn Thiên Thành nói:
“Có lẽ y sợ ta ba phần”.
Nhiếp Tiểu Phượng nói:
“Vậy làm phiền lão tiền bối hãy mời y ra!”.
Vạn Thiên Thành nói:
“Chỉ e Dương Cô không chịu nghe theo ngươi, nhưng lão phu sẽ đi xem thử cho ngươi!” thế rồi đứng dậy chậm rãi bước về phía trước.
Kẻ này tự phụ túc trí đa mưu nhưng y vẫn nghe theo Nhiếp Tiểu Phượng. Vạn Thiên Thành bước sải tới, kêu lớn:
“Có phải Dương huynh trên cây không? Tại hạ Vạn Thiên Thành ở đây”.
Phương Triệu Nam nghe thế thì hơi sững người ra, hoang mang không biết làm thế nào. Đang lúc ấy chợt một giọng nói dịu dàng vang lên:
“Đừng để y bước tới gần”.
Phương Triệu Nam nhủ thầm:
“Làm thế nào để bọn họ lao vào nhau còn mình ở giữa được lợi đây?” đang suy nghĩ thế rồi chàng thả ong bay về phía Vạn Thiên Thành. Vạn Thiên Thành tức giận quát:
“Ai mà dám vô lễ với lão phu như thế?” rồi vung tay vỗ ra hai chưởng. Một luồng chưởng phong bốc lên chặn bầy ong lại, chợt nghe Quỷ Tiên Vạn Thiên Thành quát lớn một tiếng, phóng ra một chưởng về phía Phương Triệu Nam. Nhưng chàng đã mau chóng nhảy sang nơi khác.
Giọng nói lúc nãy lại vang lên:
“Huynh tuy né được một chưởng của y, nhưng huynh phải tìm cách bỏ chạy thoát thân”.
Phương Triệu Nam nghe kỹ lại thì đã đoán rằng đó chính là Mai Giáng Tuyết, thế rồi chàng đề chân khí, dùng thuật Truyền Âm Nhập Mật nói với Mai Giáng Tuyết:
“Đa tạ”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Bọn chúng đang tưởng huynh là Dương Cô nên muốn thu phục huynh”.
Vạn Thiên Thành liên tục đánh ra hai chưởng nữa nhưng bầy ong rất lanh lẹ, y vừa phát chưởng ra thì lập tức bay tản ra, đến khi chưởng lực đã tiêu giảm thì lại lao ngược trở lại.
Nhiếp Tiểu Phượng thấy Vạn Thiên Thành bị bầy ong vây lấy, Trần Huyền Sương thì đang chú ý nhìn, bà ta đột nhiên hả miệng, nhả ra viên thuốc rồi giầu vào trong áo. Té ra bà ta đã giả vờ uống viên thuốc, lại còn hỏi Vạn Thiên Thành tác dụng thực của thuốc để làm cho y không nghi ngờ. Nhiếp Tiểu Phượng tuy biết nếu cứ để thuốc ở trong miệng thêm một lúc thì sẽ nguy hơn một lúc, nhưng bà ta không dám nhả ra, chờ đến khi Vạn Thiên Thành bị bầy ong vây, không để ý đến mình thì mới nhả viên thuốc đã được bà ta dùng chân khí bao bọc lại.
Lúc này Vạn Thiên Thành đã bị bầy ong vây lấy, tuy ông ta nội công thâm hậu, liên tục phát ra chưởng nhưng bầy ong vẫn cứ bay tới chỉ cần một lúc sơ ý thì bầy ong sẽ tiến sát đến gần.
Nhiếp Tiểu Phượng nhìn một lúc thì đột nhiên bước tới cao giọng nói:
“Lão tiền bối đừng lo, ta đến cứu ông”.
Vạn Thiên Thành tức giận nói:
“Chỉ là một bầy ong, cần gì phải có người giúp đỡ”. Rồi ông ta liên tục đánh ra bốn chưởng. Bầy ong bị luồng chưởng lực đánh dạt ra hai bên. Nhưng chưởng phong vừa hết thì bầy ong lại bay ngược trở về. Vạn Thiên Thành thấy luồng chưởng phong mạnh mẽ của mình không thể nào chặn được bầy ong thì thầm kinh hãi:
“Bầy ong hung dữ như thế này, không biết đánh đến lúc nào mới phá được vòng vây”. Đang suy nghĩ thì hai chưởng lại liên tục phát ra.
Phương Triệu Nam thấy Vạn Thiên Thành liên tục đẩy dạt được bầy ong của mình ra thì thầm lo lắng:
“Nội lực của y mạnh mẽ như thế, chỉ dùng bầy ong e rằng khó vây được y, nếu mình ra tay nữa có lẽ sẽ đánh bại được y”. Ý nghĩ ấy lướt qua, Phương Triệu Nam định nhảy xuống cây, chợt bên tai vọng lại giọng nói rất nhỏ của Mai Giáng Tuyết:
“Xem ra Vạn Thiên Thành khó vượt qua bầy ong ...” nàng hơi ngập ngừng rồi nói:
“Nhiếp Tiểu Phượng và Vạn Thiên Thành không tin tưởng lẫn nhau, nếu huynh có thể từ xa khống chế bầy ong, giờ đây chính là cơ hội bỏ chạy”.
Phương Triệu Nam nói:
“Tại hạ định nhảy xuống cây đấu với Vạn Thiên Thành một trận”.
Chợt nghe giọng nói của Mai Giáng Tuyết vọng tới:
“Không nên như thế, dù thắng hay bại đều không có ích gì cả. Bọn họ tưởng huynh là Dương Cô, sau này cứ giả thành Dương Cô mà trà trộn vào đại hội Thước Kiều”.
Chàng đang suy nghĩ, Mai Giáng Tuyết tựa như tưởng rằng chàng không chịu nghe lời mình, nàng nói tiếp:
“Huynh đừng vì cái dũng nhất thời mà làm hư chuyện lớn ...”.
Phương Triệu Nam nghĩ kỹ lại cũng thấy rất đúng, thế rồi mới nói:
“Tại hạ đi đây ...” rồi chàng ngập ngừng:
“Tại hạ sẽ đợi cô nương ở ngoài ...” nói chưa xong, Mai Giáng Tuyết đã lên tiếng:
“Không cần! Huynh phong lưu thành tính, có không ít hồng nhan tri kỷ, chả lẽ còn nhớ đến ta?”.
Phương Triệu Nam ngẩn người ra, không biết đáp thế nào. Nhất cử nhất động của chàng đều không qua khỏi đôi mắt của Mai Giáng Tuyết. Chợt nghe giọng nói ấy lại vang lên:
“Thôi được! Ta hứa sẽ gặp lại huynh!”.
Phương Triệu Nam nghe thế thì mừng rỡ, chàng thầm đề chân khí đột nhiên nhảy vọt từ trên cây xuống, vội vàng chạy về hướng Tây. Chạy được nửa dặm thì mới ngừng lại, thế rồi mới gõ nhẹ vào cái lồng gỗ. Ba con ong lớn từ cái lồng gỗ bay ngược về phía lúc nãy. Trong khoảnh khắc, bầy ong đã kéo nhay bay về.
Phương Triệu Nam lo lắng Quỷ Tiên Vạn Thiên Thành sẽ đuổi theo cho nên chàng gõ vào lồng gỗ nhiều lần, chỉ trong khoảnh khắc bầy ong đã chui hết vào trong lồng. Phương Triệu Nam thả mảnh vải đen xuống, chàng không thấy Vạn Thiên Thành đuổi theo nữa mới tìm một tảng đá lớn rồi ngồi xuống. Chàng vừa ngồi xuống thì chợt nghe tiếng bước chân vang lên ở phía sau. Phương Triệu Nam vội vàng đứng dậy:
“Mai cô nương”.
Mai Giáng Tuyết vẫn lạnh lùng nói:
“Huynh tìm ta làm gì?”.
Phương Triệu Nam ho nhẹ một tiếng rồi nói:
“Tại hạ muốn thỉnh giáo mấy chuyện”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Nói đi!”.
Phương Triệu Nam nói:
“Lúc nãy được chỉ giáo, tại hạ cảm kích không nguôi ...”.
chàng nhất thời không nghĩ ra được phải nói lời gì, cho nên im lặng.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Chỉ thế thôi sao?”.
Phương Triệu Nam ngẩn người ra:
“Đại hội Thước Kiều liên quan đến tình thế võ lâm ...”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Điều này ta đã biết!”.
Phương Triệu Nam nói:
“Ý của tại hạ là muốn nhờ cô nương cứu vãn tình thế võ lâm”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Điều đó thì chưa chắc, ta và Nhạc chủ Minh Nhạc dù sao cũng là tình thầy trò, giúp bên nào cũng rất khó nói, đến lúc đó thì mới có thể quyết định được”.
Phương Triệu Nam lại ngẩn người ra chẳng nói được lời nào.
Mai Giáng Tuyết cười lạnh:
“Huynh dựa vào điều gì để nói với ta những lời như thế?”.
Phương Triệu Nam ho nhẹ hai tiếng, chàng vẫn không nghĩ ra lời nào để đối đáp.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Nhưng ta có một chuyện cho huynh biết”.
Phương Triệu Nam nói:
“Tại hạ nguyện nghe cao luận”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Cao luận với không cao luận cái gì, huynh có biết ta là gì của huynh không?”.
Phương Triệu Nam tằng hắng một tiếng rồi nói:
“Điều này, điều này ...” Mai Giáng Tuyết chậm rãi nói từng chữ:
“Ta là thê tử của huynh ...”.
Phương Triệu Nam thở dài nói:
“Chuyện lúc trước chỉ là bất đắc dĩ, cô nương còn cho là thật sao?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Sao không phải là thật? Hừ! Danh tiết của nữ nhi đâu thể dễ dàng bị dơ bẩn như thế được?”.
Phương Triệu Nam nhíu mày thầm nhủ:
“Không biết cớ gì nàng ta lại thật tình như thế”.
Chợt nghe Mai Giáng Tuyết thở dài nói:
“Dù huynh có thích hay không cũng không quan trọng, nhưng huynh phải thừa nhận danh phận phu thê của chúng ta ...”.
nàng ngẩng đầu lên, nói tiếp:
“Ta định quy y cửa Phật, nhưng nhớ lại chưa từng nói với huynh cho nên chỉ đành tạm để lại mái tóc”. Phương Triệu Nam nhất thời không biết nói thế nào nên im lặng.
Mai Giáng Tuyết lại nói tiếp:
“Huynh không thừa nhận chuyện đó có phải là vì e rằng không thể cưới được thê thiếp nữa hay không?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Cô nương đã hiểu nhầm ...”.
Mai Giáng Tuyết lạnh lùng nói:
“Ta chẳng hiểu nhầm tý nào, đàn ông có tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, chỉ cần huynh thừa nhận ta là Phương phu nhân, những chuyện khác ta không màng đến”.
Phương Triệu Nam thở dài:
“Chuyện lúc đó chỉ là kế quyền nghi, nhưng ta kính trọng cô nương ...”.
Mai Giáng Tuyết tức giận nói:
“Ai cần huynh kính trọng ta, hừ! Phụ nữ tốt không lấy hai chồng, ta đã nói ra thì làm sao có thể hối hận được?”.
Phương Triệu Nam nhíu mày:
“Sau này chúng ta hãy nói đến chuyện này, trước mắt tình thế nguy ngập ...”.
Chợt nghe tiếng bước chân chạy tới.
Mai Giáng Tuyết lạnh lùng quát:
“Ai?”.
Nàng vừa mới quát lên thì đã ra tay, tiếng quát chưa dứt thì người ấy đã ngã xuống.
Phương Triệu Nam vừa nhìn thấy người ấy thì lập tức kêu lên:
“Cô nương hãy ngừng tay!”.
Mai Giáng Tuyết đã định điểm vào tử huyệt của người ấy, nghe Phương Triệu Nam quát thì ngừng tay quay đầu lại hỏi:
“Kẻ này là người của Minh Nhạc, huynh còn định cứu y ư?”.
Phương Triệu Nam vội vàng chạy tới:
“Đây chính là bá phụ của ta”. Rồi chàng vỗ nhẹ vào huyệt Mệnh Môn của người ấy. Mai Giáng Tuyết nhìn kỹ lại, nhưng vẫn không nhớ được đã gặp người ấy ở đâu. Phương Triệu Nam lập tức giải huyệt cho người ấy. Mai Giáng Tuyết nhíu mày nhưng không nói, trong lòng thầm thất kinh, bởi vì Phương Triệu Nam có thể giải được thủ pháp điểm huyệt của nàng.
Người ấy vừa mới mở mắt ra, nhìn Phương Triệu Nam một hồi thì đột nhiên vung tay đấm vào ngực chàng. Phương Triệu Nam lách mình tránh ra, buồn bã nói:
“Trương sư bá, sư bá không nhận ra tiểu điệt ư?”.
Té ra người ấy chính là Trương Nhất Bình. Mai Giáng Tuyết chợt nhớ lại người này đã cùng Phương Triệu Nam và Châu Huệ Anh đến lánh nạn ở chỗ Tụ Thủ Tiều Ẩn sau đó bị bắt trở về Minh Nhạc.
Trương Nhất Bình đánh một quyền không trúng thì lập tức tung mình vọt lên, y đánh ra hàng trăm chiêu nhưng không chiêu nào trúng được Phương Triệu Nam, ngược lại bản thân y mệt đến nỗi mồ hôi tuôn ra như tắm.
Mai Giáng Tuyết thấy Trương Nhất Bình đã sức cùng lực kiệt, vội vàng kêu lên:
“Hãy điểm huyệt đạo của y”.
Phương Triệu Nam nghe thế thì mau chóng vỗ vào huyệt Trung Phủ của Trương Nhất Bình rồi chàng đỡ lấy y, rồi từ từ đặt xuống đất. Mai Giáng Tuyết bước tới lạnh lùng hỏi:
“Có muốn cứu y hay không?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Mong cô nương chỉ giáo”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Chỉ cần ta nhả chưởng lực ra, lập tức tâm mạch của y sẽ đứt đoạn”.
Phương Triệu Nam sững người ra hỏi:
“Tại sao thế?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Huynh có thừa nhận chuyện chúng ta đã kết thề không?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Mau buông ra!” rồi chàng dợm bước tới. Mai Giáng Tuyết nói:
“Đứng lại, chỉ cần chàng bước tới một bước, ta sẽ lấy mạng y ...”.
Phương Triệu Nam lắc đầu than:
“Cô nương nửa chính nửa tà thật khiến cho tại hạ khó hiểu”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Chàng hãy trả lời ta rồi hãy nói tiếp”. Phương Triệu Nam thầm nhủ:
“Nàng ta nói được là làm được, đừng để nàng ta giết Trương sư bá”. Thế rồi mới nói:
“Cô nương hãy mau buông ra, quả thực có chuyện này, tại hạ làm sao phủ nhận được”.
Mai Giáng Tuyết đột nhiên nhoẻn miệng cười:
“Đó là huynh nói đấy nhé”. Nói xong, nàng buông Trương Nhất Bình ra. Phương Triệu Nam sợ nàng đòi hỏi nữa cho nên vội vàng nói:
“Tại hạ có một chuyện thỉnh cầu”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Chuyện gì?”.
Lúc này lời nói của nàng rất dịu dàng.
Phương Triệu Nam nói:
“Chắc cô nương biết cách giải độc cho những người bị Nhạc chủ Minh Nhạc khống chế”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Có phải huynh muốn ông ta tỉnh táo không?”.
Phương Triệu Nam chép miệng:
“Đúng thế”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Huynh hãy vạch tóc ở sau ót của ông ta xem thử”.
Phương Triệu Nam lập tức vạch tóc của Trương Nhất Bình ra xem. Chỉ thấy trên huyệt Thiên Linh của ông ta có đặt một miếng thuốc to như đồng tiền, Phương Triệu Nam lấy miếng mút ấy ra, nói:
“Té ra là vì vật này!” chàng toan ném đi nhưng lại cho vào trong áo, rồi vái dài:
“Vãn bối Phương Triệu Nam, bái kiến Trương sư bá”.
Nhưng Trương Nhất Bình vẫn đứng ngây ra ở đấy, rõ ràng không hề nghe.
Phương Triệu Nam mỉm cười, thầm tự trách:
“Huyệt đạo của ông ta vẫn chưa được giải, làm sao có thể nghe mình nói được?” thế rồi chàng vỗ vào huyệt đạo của Trương Nhất Bình, rồi chàng vái dài:
“Trương sư bá có nhớ đến tiểu điệt không?”.
Trương Nhất Bình lạnh lùng hừ, đột nhiên vung ra một quyền đấm tới. Chỉ nghe bốp một tiếng, quyền ấy trúng vào vai của Phương Triệu Nam, Phương Triệu Nam thối lui đến sáu bảy thước, ngạc nhiên nhìn Mai Giáng Tuyết. Mai Giáng Tuyết bước tới, điểm vào huyệt đạo của Trương Nhất Bình cười:
“Nhìn ta làm gì?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Sao ông ta vẫn chưa tỉnh táo?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Đáng tiếc, ai bảo chàng nóng nảy, vẫn chưa hỏi rõ mà đã giải huyệt đạo của ông ta!”.
Phương Triệu Nam nói:
“Vậy còn phải làm gì nữa?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Huynh đã biết từ trước, chỉ trách huynh sơ ý mà thôi!”.
Phương Triệu Nam nói:
“Ta làm sao biết được?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Rất đơn giản, huynh hãy nhớ lại xem những hòa thượng trong chùa Thiếu Lâm tại sao bị Nhạc chủ Minh Nhạc khống chế”.
Phương Triệu Nam sững người ra:
“Ta vẫn chưa nghĩ ra điều này ...” chàng chợt ngừng lại:
“Vậy cô nương hãy chỉ điểm giùm?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Huynh hãy nhìn lại sau ót ông ta có điều gì khác lạ không?”.
Phương Triệu Nam bước đến vạch tóc Trương Nhất Bình, thấy một vật kỳ dị như mũi kim đâm vào sau ót, thế rồi nghiêm mặt nói:
“Có phải là vật này không?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Sao chưa rút ra?”.
Phương Triệu Nam định rút cây kim ra, Mai Giáng Tuyết chợt nói:
“Hãy cẩn người thận, cây kim này đâm vào chỗ rất hiểm yếu, chỉ hơi lỡ tay thì sẽ hối hận không kịp”.
Phương Triệu Nam vội vàng rút hai tay lại, chàng thầm vận khí, tay trái chàng chụp vai Trương Nhất Bình, tay phải chậm rãi rút cây kim ra. Chàng nhìn kỹ lại, cây kim dài khoảng một tấc sáu phân, mũi rất nhọn, chàng thầm thở dài rồi cho cây kim vào trong áo. Phương Triệu Nam lần này không dám tự tiện ra tay, chàng đưa mắt nhìn Mai Giáng Tuyết hỏi:
“Còn gì nữa không?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Đương nhiên, các nhà sư Thiếu Lâm đều không có tóc, nếu bị cắm cây kim này, làm sao giấu được chàng?”.
Phương Triệu Nam thầm nhủ:
“Nói thế cũng đúng”.
Mai Giáng Tuyết nói tiếp:
“Chàng hãy cỏi áo ông ta, xem huyệt Mệnh Môn có vật gì không?”.
Nàng nói xong thì chậm rãi quay người đi. Phương Triệu Nam cởi áo Trương Nhất Bình xuống, quả nhiên thấy ở bên cạnh huyệt Mệnh Môn có một cây kim nữa, thế rồi chàng rút ra nói:
“Còn chỗ nào nữa?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Chàng hãy xem huyệt Vân Đài, Huyền Cơ và nơi giao giới của hai mạch Nhâm và Đốc”.
Phương Triệu Nam tìm kỹ lại trên người Trương Nhất Bình, quả nhiên lại rút ra thêm ba cây kim nữa mới hỏi tiếp:
“Còn chỗ nào nữa?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Hết rồi, chàng hãy mặc áo lại cho ông ta!”.
Phương Triệu Nam mặc áo lại cho Trương Nhất Bình rồi nói:
“Có thể giải huyệt đạo chưa?”.
Mai Giáng Tuyết chậm rãi quay người:
“Không được, đây gọi là Ngũ Châm Định Hồn Pháp, ông ta mới vừa được rút năm cây kim ra, không nên lập tức giải huyệt đạo”.
Phương Triệu Nam đưa mắt nhìn Mai Giáng Tuyết, hỏi:
“Có phải thủ pháp này của La Huyền không?”.
Mai Giáng Tuyết gật đầu:
“Đúng thế”.
Phương Triệu Nam hừ một tiếng:
“Ai cũng bảo La Huyền là người tài, vả lại kính trọng ông ta vô cùng, nhưng nay mới thấy thủ đoạn của ông rất tàn nhẫn”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Thủ pháp này ông ta vốn là dùng để đối phó với những nhân vật ác ôn trong võ lâm”.
Phương Triệu Nam nói:
“Tại hạ có hai điều không hiểu cho nên muốn hỏi”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Huynh hãy hỏi đi!”.
Phương Triệu Nam nói:
“Những cây kim ấy đều đâm vào tử huyệt của ông ta, tại sao ông ta không chết?”.
Mai Giáng Tuyết mỉm cười:
“Huynh không nhìn thấy rõ ư? Những cây kim này xem ra tuy đâm vào tử huyệt, nhưng thực ra đã lệch sang một bên”.
Phương Triệu Nam trầm ngâm:
“Chỉ có người thông minh tuyệt đỉnh mới có thể nghĩ ra cách này”.
Mai Giáng Tuyết mỉm cười, muốn nói gì đấy nhưng lại thôi, nàng đột nhiên vung tay vỗ vào huyệt đạo của Trương Nhất Bình.
Chợt Trương Nhất Bình thở phì một hơi, nhìn về phía Phương Triệu Nam một lúc khá lâu rồi mới nói:
“Ngươi có phải là Phương hiền điệt không?”.
Phương Triệu Nam thấy ông ta đã nhận ra mình thì vui mừng nói:
“Chính là tiểu điệt, Trương sư bá hãy ngồi xuống dưỡng thần, vãn bối có chuyện muốn nói”.
Trương Nhất Bình không ngừng nhìn lên người Phương Triệu Nam:
“Sao hiền điệt lại ra nông nỗi thế này?”.
Phương Triệu Nam cúi người nói:
“Chuyện này nói ra thì dài, Trương sư bá hãy ngồi nghỉ một lát”.
Trương Nhất Bình quả thật cảm thấy rất mệt mỏi, ông ta ngồi xếp bằng vận khí điều tức.
Mai Giáng Tuyết chậm rãi bước ra sau tảng đá rồi biến mất. Phương Triệu Nam vốn định gọi nàng nhưng sợ ảnh hưởng đến Trương Nhất Bình cho nên lại thôi.
Khoảng một bữa cơm trôi qua, Trương Nhất Bình quả nhiên mở mắt, thở dài nói:
“Hiền điệt, ngươi ăn mặc như thế này ...”.
Phương Triệu Nam nói:
“Chuyện này kể ra thì dài, trước mắt có một chuyện rất hệ trọng, tiểu điệt muốn hỏi Trương sư bá”.
Trương Nhất Bình nói:
“Chuyện gì?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Trương sư bá có nhớ lúc động thủ với tiểu điệt không?”.
Trương Nhất Bình trầm ngâm rồi nói:
“Không nhớ rõ lắm”.
Phương Triệu Nam thở dài, chậm rãi lấy ra năm cây kim và miếng thuốc nói:
“Vì năm cây kim này mà sư bá đã không còn nhớ chuyện xưa ...”.
Trương Nhất Bình nhìn cây kim và miếng thuốc nói tiếp:
“Có chuyện này ư?”.
Phương Triệu Nam liền kể lại mọi chuyện. Trương Nhất Bình nghe xong lặng người một lúc lâu mới thở dài:
“Nếu không nhờ hiền điệt tương cứu, cả đời này e rằng ta sẽ mãi là tôi tớ cho ả yêu phụ Minh Nhạc ...” rồi ông ta đưa mắt nhìn xung quanh hỏi:
“Mai cô nương đi đâu rồi? Ta muốn nói một tiếng cảm tạ”.
Phương Triệu Nam cũng không biết Mai Giáng Tuyết đã đi đâu chỉ đành đáp:
“Nàng ta có chuyện phải đi trước một bước, lúc này tìm nàng không dễ”.
Trương Nhất Bình như đột nhiên nhớ ra một chuyện, quan trọng, đứng dậy nói:
“Phương hiền điệt!”.
Phương Triệu Nam giật mình hỏi:
“Chuyện gì?”.
Trương Nhất Bình nói:
“Huệ Anh điệt nữ có còn sống không?”.
Phương Triệu Nam buồn bã nói:
“Nhờ ân sư phù hộ, nàng ta vẫn còn sống”.
Trương Nhất Bình đã hồi phục thần trí, đã nhớ lại rất nhiều chuyện lúc trước, thế rồi thở dài nói:
“Không biết nó đang ở đâu? ' Phương Triệu Nam nói:
“Nàng ta tuy còn sống nhưng muốn gặp nàng ta thì rất nguy hiểm”.
Trương Nhất Bình ngạc nhiên:
“Tại sao?”.
Phương Triệu Nam lại kể lại mọi chuyện về Châu Huệ Anh. Trương Nhất Bình suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Mấy mươi năm trước Quỷ Tiên Vạn Thiên Thành hình như tề danh cùng với La Huyền, chỉ là một chính một tà ...”.
Phương Triệu Nam lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:
“Quỷ Tiên Vạn Thiên Thành rất độc ác, điều đó ai cũng biết, nhưng La Huyền thì lại ngoài thiện trong ác, che mắt hết tất cả thiên hạ”.
Trương Nhất Bình nói:
“La Huyền là một bậc nhân kiệt trong võ lâm, anh hùng trong thiên hạ ai cũng kính trọng, sao hiền điệt lại nói thế?”.
Phương Triệu Nam chỉ cây kim và miếng thuốc rồi nói:
“Thủ pháp Ngũ Châm Định Hồn chính là của La Huyền”.
Phương Triệu Nam đang nói đến đây thì đột nhiên đứng phắt dậy quát:
“Ai?”.
Chỉ nghe một giọng nói dịu dàng vang lên:
“Ta ...” rồi một thiếu nữ mặc áo lam bước ra. Trương Nhất Bình biến sắc, cũng đứng thẳng người dậy. Té ra ông ta vẫn còn nhớ đến dung mạo của thiếu nữ này.
Phương Triệu Nam cười lạnh:
“Đường Văn Quyên, cô nương đến đây làm gì?”.
Đường Văn Quyên cười:
“Sao? Ngươi đã quên lới hẹn của chúng ta rồi ư?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Lời hẹn gì?”.
Đường Văn Quyên cười rằng:
“Ta đã dắt ngươi tìm hai sư muội của ngươi ...”.
Phương Triệu Nam nói:
“Có phải chuyện ta sẽ truyền võ công cho cô nương không?”.
Đường Văn Quyên nói:
“Chúng ta đã thỏa thuận trước, không phải ta cầu xin ngươi”.
Phương Triệu Nam hơi trầm tư:
“Thôi được! Ta sẽ truyền cho cô nương một chiêu”.
Đường Văn Quyên tức giận nói:
“Một chiêu ...”.
Phương Triệu Nam lạnh lùng nói:
“Sao? Chê ít ư? Hừ! Nếu luyện một chiêu này thành thục thì suốt đời dùng không hết, hãy rút kiếm ra!”.
Đường Văn Quyên chậm rãi rút thanh kiếm ra đưa cho chàng:
“Còn có một chuyện ta quên nói cho ngươi biết”.
Phương Triệu Nam nhận lấy thanh kiếm hỏi:
“Chuyện gì?”.
Đường Văn Quyên nói:
“Ta đã đoạt thanh bảo kiếm của ngươi ở chùa Thiếu Lâm, nay đã trả lại cho phu nhân của ngươi”.
Phương Triệu Nam ngạc nhiên nói:
“Cô nương nói bừa cái gì?”.
Đường Văn Quyên nói:
“Ta chẳng nói bừa tý nào, ngươi dám bảo Mai Giáng Tuyết không phải là thê tử của ngươi ư?”.
Phương Triệu Nam không thể nào đáp được, chàng không biết nên thừa nhận hay phủ nhận nên chỉ đành lái sang chuyện khác, lạnh lùng nói:
“Ta chỉ truyền một lần, còn cô nương có học được hay không là chuyện của cô nương”.
Đường Văn Quyên vội vàng gật đầu, đứng nhìn chăm chú. Chợt Phương Triệu Nam nín thở ngưng thần, chàng chậm rãi múa cây trường kiếm trong tay, lúc biến chiêu cũng rất từ tốn. Đường Văn Quyên vừa nhìn thấy thế kiếm thì đã biết kiếm chiêu phi phàm, nàng ta cũng đứng lặng nhìn theo. Phương Triệu Nam múa xong kiếm chiêu ấy thì đưa kiếm cho nàng nói:
“Ta dám đảm bảo rằng, kiếm chiêu này đủ cho cô nương dùng cả đời, ta tuy múa chậm, chỉ e cô nương không thể nhớ hết, nhưng chỉ cần nhớ được một nửa thì đã dùng suốt đời không hết”.
Đường Văn Quyên định cãi lại nhưng lại sợ quên mất một nửa kiếm chiêu, nàng vội vàng nhận lấy kiếm bắt đầu múa lại kiếm chiêu ấy. Phương Triệu Nam xách lồng gỗ, kéo Trương Nhất Bình vội vã bỏ đi, đi được khoảng mười mấy dặm mới tìm một sơn cốc vắng vẻ nghỉ chân lại. Trương Nhất Bình chạy một hồi đã mệt mỏi, ông ta nói:
“Khi sư phụ sư mẫu của con còn sống đã hứa gả Huệ Anh cho con, không ngờ họa diệt môn xảy ra, tạo thành một chuyện đáng tiếc”.
Phương Triệu Nam nói:
“Chuyện đáng tiếc gì?”.
Trương Nhất Bình nói:
“Lúc nãy thiếu nữ áo lam bảo con đã có thê tử?”.
Phương Triệu Nam lắc đầu:
“Không có chuyện đó, sư bá đừng ...” chàng đang nói đột nhiên im lặng, Trương Nhất Bình thấy chàng không nói gì cả thì thầm than trong lòng. Ông ta đã biết chàng có nỗi khổ cho nên nói:
“Hiền điệt đừng lo, chính là lão phu sai, đến khi gặp lại Huệ Anh, lão phu sẽ giải thích cho con”.
Phương Triệu Nam thở dài, im lặng không nói. Một lúc lâu sau, chàng ngẩng đầu lên nhìn trời, lặng lẽ nói:
“Nay võ lâm sắp gặp nạn, tiểu điệt được hai vị cao tăng ủy thác sao có thể đứng yên nhìn được, Huệ Anh sư muội dù có trách tiểu điệt cũng đành chịu”.
Mấy lời cảm khái của chàng khiến Trương Nhất Bình thắc mắc, hỏi rằng:
“Hiền điệt nói gì ta chẳng hiểu!”.
Phương Triệu Nam quay đầu lại, nhìn thẳng vào mặt Trương Nhất Bình, kể lại hết tất cả mọi chuyện rồi nói:
“Do đó tiểu điệt chỉ đành gác lại tình riêng sang một bên ...”.
Trương Nhất Bình nghiêm nghị nói:
“Tấm lòng hiệp nghĩa của hiền điệt thật khiến cho kẻ làm trưởng bối như ta phải hổ thẹn”.
Phương Triệu Nam chép miệng:
“Đối phó với hạng người xảo quyệt như Nhạc chủ Minh Nhạc, ngoại trừ lấy độc trị độc, còn phải đọ tâm cơ với bà ta ...”.
Trương Nhất Bình ngạc nhiên nói:
“Sao hiền điệt không nói nữa?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Vãn bối quả thật không muốn nói ra”.
Trương Nhất Bình nói:
“Chuyện gì, cứ nói! Hiền điệt tuy tuổi còn trẻ nhưng lòng ôm đại chí cứu người cứu đời, dù cho ta lớn tuổi cũng nguyện xông vào dầu sôi lửa bỏng, hiền điệt cứ nói!”.
Phương Triệu Nam nói:
“Tiểu điệt thật sự nghĩ đến một chuyện làm phiền sư bá nhưng biết rất nguy hiểm ...”.
Trương Nhất Bình cười ha ha nói:
“Có phải hiền điệt muốn ta trà trộn trở vào Minh Nhạc để dò thám tình hình, đúng không?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Nhạc chủ Minh Nhạc bày ra đại hội Thước Kiều chắc là có nguyên nhân to lớn ...”.
Trương Nhất Bình nói:
“Có phải hiền điệt muốn biết nguyên nhân này không?”.
Phương Triệu Nam gật đầu:
“Đúng thế, cần phải biết trước âm mưu của mụ ta để sau này tùy cơ ứng biến”.
Trương Nhất Bình nghiêm mặt nói:
“Hiền điệt muốn ta dò thám thế nào ...”.
Phương Triệu Nam nói:
“Nhưng vãn bối lại biết Nhạc chủ Minh Nhạc cảnh giác vô cùng, lỡ như bà ta phát hiện ra thì há chẳng phải chuốc họa sát thân hay sao?”.
Trương Nhất Bình nói:
“Trong Minh Nhạc sư bá chẳng phải nhân vật quan trọng gì, chỉ cần để ý thì có thể che giấu được, hiền điệt hãy kể lại chuyện ta làm trước khi chưa hồi phục thần trí”.
Phương Triệu Nam hơi suy nghĩ, kể lại hết tất cả mọi chuyện, Trương Nhất Bình nghe thế thì cung tay nói:
“Hiền điệt bảo trọng, ta đi đây”. Nói rồi xoay người bước nhanh về phía trước. Một ý nghĩ chốc chốc lướt qua đầu Phương Triệu Nam, chàng đột nhiên quát:
“Không được, đứng lại!”.
Trương Nhất Bình ngạc nhiên, quay đầu hỏi:
“Chuyện gì?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Thời gian hãy còn sớm, tiểu điệt muốn truyền cho sư bá hai chiêu võ công phòng thân”.
Trương Nhất Bình vẫn còn do dự, Phương Triệu Nam đã bẻ một cành cây làm kiếm, bắt đầu truyền kiếm chiêu. Chàng nhẫn nại giảng đi giảng lại, mất cả một canh giờ mới coi như truyền được một kiếm chiêu. Trương Nhất Bình học xong thì chợt nhớ kiếm chiêu này tựa như Phương Triệu Nam đã truyền cho Đường Văn Quyên, nén không được hỏi:
“Hiền điệt, chiêu kiếm này tên là gì, có phải cũng là chiêu kiếm lúc nãy ngươi truyền cho thiếu nữ áo lam không?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Đúng thế, chiêu kiếm này tên Tây Lai Phạn Âm, lúc nãy vãn bối đã truyền cho Đường Văn Quyên, chiêu kiếm này bắt nguồn từ phái Thiếu Lâm”.
Trương Nhất Bình nói:
“Hiền điệt được gặp nhiều duyên kỳ ngộ, tuổi hãy còn trẻ mà có được thành tựu như thế này, lo gì ngày sau không hơn được La Huyền?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Nếu tiểu điệt không có võ công như thế này thì đã không bị cuốn vào trong vòng thị phi của giang hồ, ôi! Vì không muốn phụ tấm lòng của hai vị cao tăng, tiểu điệt đành phải đem thân vào chốn gió tanh mưa máu ...”.
chàng tựa như cảm khái vạn lần, ngửa mặt cười ba tiếng rồi nói:
“Tiểu điệt sẽ truyền cho sư bá thêm một quyền nữa, có một kiếm và một quyền này có thể miễn cưỡng ứng phó được tình thế nguy hiểm”. Thế rồi truyền cho Trương Nhất Bình một chiêu quyền pháp. Trương Nhất Bình học xong một kiếm một quyền ấy thì trời đã tối.
Phương Triệu Nam vái dài nói:
“Trương sư bá lần này ra đi phải cẩn thận, nếu tình thế cho phép thì hãy tìm vài người rút kim châm trên người của họ để giúp đỡ lẫn nhau ...”.
Trương Nhất Bình nói:
“Lão phu đã hiểu, hiền điệt đừng lo lắng”.
Nói xong ông ta xoay người bước đi. Phương Triệu Nam nhìn theo bóng dáng của Trương Nhất Bình không khỏi thầm than trong lòng, đợi đến khi ông ta khuất dạng trong đêm tối, chàng mới xách lồng gỗ bước về phía trước. Chàng vốn tìm Nam Bắc Nhị Quái nhưng lại thôi, vì Nam Bắc Nhị Quái là hai người rất nổi tiếng cho nên dễ bị người ta để ý.
Chàng đi một hồi rồi đến canh ba, đêm vắng yên tĩnh, Phương Triệu Nam chợt cảm thấy hơi mệt mỏi, chàng đặt cái lồng xuống rồi ngồi dựa vào vách đá vận khí điều tức. Trong khoảnh khắc khí đã đi đến trăm mạch, tạp niệm không còn nữa, linh đài sáng suốt, bước vào cảnh giới vong ngã. Chợt tiếng bước chân nặng nề vọng tới, Phương Triệu Nam bừng tĩnh vội vàng ngừng vận khí nheo mắt nhìn. Chỉ thấy một bóng đen to lớn dần dần đi tới, chàng không khỏi giật mình thầm nhủ:
“Vật gì mà to lớn đến thế?” vật ấy ngừng lại, Phương Triệu Nam cố gắng nhìn nhưng cũng không nhận ra đó là thứ gì, chỉ thấy thấp thoáng đó là một bóng đen tròn tròn.
/58
|