Tiểu vương gia vẫn còn đang suy nghĩ thích khách này là tới nói điều kiện, hay là tới lấy mạng.
Nói điều kiện, không cho hắn cơ hội mở miệng.
Tới lấy mạng, cũng không thấy ra tay ngay.
Sắc mặt càng lúc càng khó coi, thình lình bị một bàn tay sờ soạng mặt.
Dù sao cũng không đến mức, thích khách này là tới hái hoa đi?!
Suy nghĩ hoang đường như vậy đương nhiên không có khả năng, chính là tay của người này càng sờ càng xuống, duỗi tay ôm lấy vai hắn, lại là dán cả người lên.
Tiểu vương gia nổi giận.
Sĩ khả sát bất khả nhục! (*cól thể chịu chết chứ không chịu nhục)
Sắc mặt lạnh như băng, hai mắt nhắm chặt, che dấu căm giận ngút trời.
Đời này của hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải thích khách sẽ khinh bạc người thế này.
Nhưng khổ nổi không cách nào phản kháng.
Cảm thụ được người nọ ngồi vào trong lòng hắn, một tay ôm lấy vai hắn, một tay phủ trên mặt hắn chậm rãi vuốt ve. Theo cổ xuống phía dưới, đẩy ra vạt áo mỏng manh.
Đầu dựa bên cổ rời đi một lúc lại để sát vào, hơi thở ấm áp phun vào trước ngực.
Hắn nghe thấy hô hấp của người nọ trầm xuống.
Lại là hôn tới!
Sắc mặt Tiểu vương gia tái xanh: “…”
Vẫn luôn thúc giục nội lực muốn phá tan huyệt đạo, nhưng nhất thời nửa khắc cũng không thể phá được.
Hiện tại ở vào tình thế gặp quỷ ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được!
Chỉ có thể chịu đựng người nọ, dùng đôi môi không ngừng ấn xuống từng nụ hôn nóng bỏng ướt dầm dề.
Thích khách giơ tay vuốt ve sau lưng trước ngực Tiểu vương gia, một loạt động tác, liền cởi ra áo trong tuyết trắng của Tiểu vương gia.
Người cũng thuận thế đẩy ngã xuống giường.
Trong cơn động tình, thích khách kia bỗng nhiên nhéo mạch môn của Tiểu vương gia, dò xét một phen.
Nhận ra thân thể Tiểu vương gia khôi phục không tệ, cũng nhận ra Tiểu vương gia đang thúc giục nội lực hòng phản kháng.
Vì vậy.
Tiểu vương gia chỉ cảm thấy chóp mũi thơm mát, chưa kịp phản ứng liền hoàn toàn mất nội lực.
Bị Nhuyễn kinh tán khiến cho không có sức phản kháng.
Nói điều kiện, không cho hắn cơ hội mở miệng.
Tới lấy mạng, cũng không thấy ra tay ngay.
Sắc mặt càng lúc càng khó coi, thình lình bị một bàn tay sờ soạng mặt.
Dù sao cũng không đến mức, thích khách này là tới hái hoa đi?!
Suy nghĩ hoang đường như vậy đương nhiên không có khả năng, chính là tay của người này càng sờ càng xuống, duỗi tay ôm lấy vai hắn, lại là dán cả người lên.
Tiểu vương gia nổi giận.
Sĩ khả sát bất khả nhục! (*cól thể chịu chết chứ không chịu nhục)
Sắc mặt lạnh như băng, hai mắt nhắm chặt, che dấu căm giận ngút trời.
Đời này của hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải thích khách sẽ khinh bạc người thế này.
Nhưng khổ nổi không cách nào phản kháng.
Cảm thụ được người nọ ngồi vào trong lòng hắn, một tay ôm lấy vai hắn, một tay phủ trên mặt hắn chậm rãi vuốt ve. Theo cổ xuống phía dưới, đẩy ra vạt áo mỏng manh.
Đầu dựa bên cổ rời đi một lúc lại để sát vào, hơi thở ấm áp phun vào trước ngực.
Hắn nghe thấy hô hấp của người nọ trầm xuống.
Lại là hôn tới!
Sắc mặt Tiểu vương gia tái xanh: “…”
Vẫn luôn thúc giục nội lực muốn phá tan huyệt đạo, nhưng nhất thời nửa khắc cũng không thể phá được.
Hiện tại ở vào tình thế gặp quỷ ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được!
Chỉ có thể chịu đựng người nọ, dùng đôi môi không ngừng ấn xuống từng nụ hôn nóng bỏng ướt dầm dề.
Thích khách giơ tay vuốt ve sau lưng trước ngực Tiểu vương gia, một loạt động tác, liền cởi ra áo trong tuyết trắng của Tiểu vương gia.
Người cũng thuận thế đẩy ngã xuống giường.
Trong cơn động tình, thích khách kia bỗng nhiên nhéo mạch môn của Tiểu vương gia, dò xét một phen.
Nhận ra thân thể Tiểu vương gia khôi phục không tệ, cũng nhận ra Tiểu vương gia đang thúc giục nội lực hòng phản kháng.
Vì vậy.
Tiểu vương gia chỉ cảm thấy chóp mũi thơm mát, chưa kịp phản ứng liền hoàn toàn mất nội lực.
Bị Nhuyễn kinh tán khiến cho không có sức phản kháng.
/55
|