Văn Nhân Hằng nói: “Từ đây đến thành Hoa Dương chỉ mất nửa ngày, bọn chúng ăn xong sẽ đi liền, thời gian ngắn ngủi như vậy ngươi muốn giết thế nào?”
“Để ta nghĩ đã,” Diệp Hữu lại mở cửa, “Nhưng trước đó ta phải đi nhà xí một chuyến.”
Văn Nhân Hằng hết nói nổi chớp mắt nhìn, lo lắng sư đệ sẽ gặp chuyện nên đi ra ngoài nhắc nhở y đổi nơi đi, tránh đánh rắn động cỏ. Tất nhiên Diệp Hữu biết đám người Ngụy trang chủ đi suốt nửa ngày trời, có thể cũng sẽ đi nhà xí, nên cũng định rời khỏi tửu lâu đến nơi khác.
Y nhanh chóng giải quyết vấn đề của bản thân, ngồi trong trà lâu cách tửu lâu không xa, lẳng lặng nhìn ra ngoài.
Văn Nhân Hằng không ngăn cản sư đệ, nói thật một cơ hội như vậy đặt ngay trước mắt, hắn cũng thấy nên thử một lần. Vấn đề là bọn họ chỉ có hai người, còn đối phương ngoại trừ Ngụy Giang Nhu vô dụng, thì có ba lực chiến, ưu thế duy nhất của bọn họ là đang ẩn ở một nơi bí mật gần đó.
Ngón tay thon dài của Diệp Hữu gõ gõ lên thành chén, đang lúc nghĩ ngợi thì chợt nghe bên cạnh có người nhắc đến sơn tặc gần đó, nói chúng rất tàn bạo, liền nhìn thoáng qua.
Văn Nhân Hằng hỏi: “Có cách rồi?”
Diệp Hữu đáp: “Vẫn chưa, đang nghĩ một đám sơn tặc thì có tác dụng gì.”
Văn Nhân Hằng ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên nói: “Sơn tặc thì không, nhưng người khác thì chắc là được.”
Diệp Hữu hứng thú: “A?”
Văn Nhân Hằng nói: “Phải xem ngươi có bỏ được Tiểu Thanh Sơn kia của ngươi không.”
Diệp Hữu nhướn mày.
“Ta vừa nhớ đến núi Thủy Vân cách nơi này không xa,” Văn Nhân Hằng nói, “Lần trước ta đến bang chủ bang Toái Vân còn nói rất thích Tiểu Thanh Sơn của ngươi.”
“Bang Toái Vân?” Diệp Hữu kinh ngạc, “Sao ta nhớ hình như tên là bang Thủy Vân mà?”
Văn Nhân Hằng cười nói: “Hắn không thích tên này, nên sau này đã đổi đi.”
Diệp Hữu tò mò: “Ngươi quen thân với hắn lắm hả?”
Văn Nhân Hằng nói: “Có chút giao tình thôi, với hiểu biết của ta về hắn, chỉ cần chúng ta nói thật cho hắn, tám phần là hắn sẽ giúp đỡ.”
Diệp Hữu chần chừ.
Trong ấn tượng của y, bang Toái Vân là một môn phái trung lập, quy mô không lớn, an phận trong một xó, hình như không có thực lực gì cả, có dồn hết cả bang vào cũng không đủ nhét kẽ răng cho ma đầu nữa.
Y nói: “Sư huynh…”
Văn Nhân Hằng không đợi y nói xong đã cầm cổ tay y lên, còn dùng ngón cái vuốt ve trêu chọc mấy lần, ghé sát tai y khẽ nói: “Hắn rất có hứng với hỏa dược.”
Diệp Hữu híp mắt.
Đó cũng là một cách hay.
Nhưng núi Thủy Vân cách nơi này tuy không xa, nhưng đi cũng phải mất hơn một canh giờ, mà đám người trong tửu lâu kia có thể ăn xong rời đi bất cứ lúc nào, y với sư huynh bây giờ đến tìm bang chủ nhà người ta bàn bạc sẽ không kịp mất, phải giữ chân đám Ngụy trang chủ đã.
Chuyện này rất dễ, bắt Ngụy Giang Nhu đi là được.
Mấu chốt là bọn họ phải bắt Ngụy Giang Nhu thế nào, cũng không thể cầu may chờ Ngụy Giang Nhu đi nhà xí được đúng chứ? Nếu người ta không đi, chẳng phải bọn họ chờ không công sao?
Diệp Hữu nghĩ nghĩ.
Văn Nhân Hằng cũng đang nghĩ chuyện này, nói: “Chúng ta vẫn chưa biết bọn chúng vào nhã gian nào.”
“Giao cho ta.” Diệp Hữu nghĩ ra cách, cười tủm tỉm đứng dậy đi ra ngoài.
Văn Nhân Hằng đi theo y, thấy sư đệ không vào tửu lâu, mà tìm đến đám du côn, chọn lựa một lúc, lại đánh thử hai ba lần, cuối cùng cũng tìm được một tên mình hài lòng. Tên du côn kia rất thông minh, vừa nhìn là biết hai người này không dễ chọc, nịnh nọt nói: “Hai vị gia có gì sai bảo cứ nói thẳng, nếu tiểu nhân làm được thì sẽ làm hết mình.”
Diệp Hữu mỉm cười lấy một tờ ngân phiếu ra, hỏi: “Ngươi có thân với tiểu nhị trong tửu lâu kia không?”
Tên du côn kia nhìn tiền trong tay y, lập tức nói: “Thân lắm, bọn ta lớn lên cùng nhau mà, đó là huynh đệ của ta đó!”
“Ừ, ta rất vội nên nói ngắn gọn thôi, làm được thì nói làm được, không làm được thì thôi,” Diệp Hữu không nghi ngờ lời gã nói, dù sao huyện này chỉ lớn bằng chừng đó, bạn cùng tuổi quen biết lẫn nhau là chuyện bình thường, y nói: “Bốn người vừa đi vào tửu lâu kia, ba nam một nữ ấy, ta có việc tìm nha đầu kia, ngươi nghĩ cách dẫn người đi ra.”
Tên du côn chớp mắt mấy cái: “Dẫn ra?”
Diệp Hữu cười nói: “Giả làm chuyện ngoài ý muốn, ở đó có người giang hồ, ngươi đừng để lộ. Người dẫn ra được thì không còn chuyện gì của ngươi nữa, sau đó nếu bị người ta tìm đến, thì ngươi cứ việc khai ta ra, nhưng trong số bọn chúng có người tính không được tốt lắm, nếu ngươi trốn được thì tìm chỗ mà trốn đi.”
Tên du côn nghe vậy đã hiểu hết, liếm môi nói: “Được, gia ngài cứ chờ đi.”
Gã nói xong liền dẫn theo một người vào tửu lâu.
Văn Nhân Hằng và Diệp Hữu đổi chỗ, kiên nhẫn chờ đợi, một lúc sau thấy hai người kia đi ra, nhìn trái nhìn phải một lát, rồi chạy vào trà lâu mà bọn họ đang ngồi.
“May lắm ấy,” tên du côn kia lại gần nói, “Bọn tiểu nhân định giả vờ đánh nhau rồi ngã vào trong, ai ngờ hỏi huynh đệ thì biết có một bát canh chưa đưa vào, tiểu nhân liền giả làm tiểu nhị bưng vào cho họ, cố tình đổ vào tay áo vị cô nương kia, lúc tiểu nhân đi ra thì nàng định ra đằng sau, chắc là muốn rửa sạch.”
Diệp Hữu khen ngợi một tiếng, đưa ngân phiếu cho gã, đứng dậy đi luôn.
Văn Nhân Hằng dặn tên du côn kia mau trốn đi, rồi đi theo sư đệ nhanh chóng đến sân sau. Diệp Hữu vì đề phòng tên du côn kia bị xúi giục nên ẩn thân nhìn trước đã, quả nhiên thấy Ngụy Giang Nhu sắc mặt khó chịu nhìn tay áo, lúc này mới yên tâm.
Dẫn Ngụy Giang Nhu đến sân sau chính là tiểu nhị thực sự của tiểu lâu, Diệp Hữu thoải mái đánh người ngất xỉu, sau đó điểm huyệt đạo của Ngụy Giang Nhu, xách lên ném vào trong xe ngựa, chạy đến núi Thủy Vân.
Trước khi lên xe, Văn Nhân Hằng thấy có người qua đường hoảng sợ nhìn bọn họ bắt cóc người, không quên nói một câu: “Đi, về trên núi.”
Ngụy Giang Nhu không thể nhúc nhích cũng không thể nói, nhưng có thể nghe ra được giọng của Văn Nhân Hằng, lập tức nhìn hắn.
Văn Nhân Hằng mặc kệ nàng ta, nói với thủ hạ chỗ cần đi, rồi ngồi bên cạnh sư đệ, lấy khăn tay ra lau tay cho y.
Thủ hạ lúc này cũng đang rất kinh hãi.
Nguyên nhân khiến hắn kinh hãi là vì biết Ngụy Giang Nhu đi cùng với đám ma đầu kia, nghe vậy sợ bị đuổi theo, không hỏi gì liền vung roi ngựa, như bị lửa xém đến mông chạy như điên đến núi Thủy Vân.
Lần này hắn trốn đi giữa đường cùng môn chủ, chính là vì làm xa phu cho bọn họ, chở bọn họ đến thành Hoa Dương, dừng lại một đêm rồi lại quay về, làm hắn không hiểu gì hết, không biết bọn họ đang làm gì, đến bây giờ hắn mới chợt hiểu ra, thì ra môn chủ muốn bắt Ngụy Giang Nhu a!
Nhưng sao môn chủ biết là chắc chắn gặp được Ngụy Giang Nhu?
Chẳng lẽ là Hiểu thiếu gia đoán được? Ôi, không hổ là người được môn chủ coi trong, chuyện này mà cũng đoán được, đúng là thần cơ diệu toán, quá lợi hại!
Lúc này “thần cơ diệu toán” đã nhận ra Ngụy Giang Nhu đang nhìn mình chằm chằm, liền mỉm cười với nàng: “Tiểu Nhu cô nương, đã lâu không gặp.”
Y với Văn Nhân Hằng đều đang dịch dung, nhưng do Ngụy Giang Nhu quá chú ý đến y, nên vừa nghe là đã nhận ra y rồi, huống hồ gì người có thể làm Văn Nhân Hằng đối xử dịu dàng như vậy cũng chỉ có mình y. Nàng trừng y một cái, hai mắt đỏ ửng.
Diệp Hữu giải huyệt cho nàng.
Ngụy Giang Nhu lập tức hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Diệp Hữu hỏi lại: “Tiểu Nhu cô nương nghĩ ta sẽ làm gì?”
Ngụy Giang Nhu lại nhìn sang Văn Nhân Hằng, bất lực gọi hắn: “Hằng ca.”
Văn Nhân Hằng không hề đáp lại, thậm chí cũng chẳng thèm nhìn sang.
Từ sau lần nói chuyện ở trong rừng kia, hắn không còn gì để nói với nàng ta nữa.
Ngụy Giang Nhu vẫn không từ bỏ mà gọi hắn lần nữa, thấy hắn tỏ vẻ như không nghe thấy, hốc mắt càng đỏ hơn, chỉ có thể nhìn về phía A Hiểu, bỗng nhận ra một việc, nghi ngờ hỏi: “Ngươi… ngươi là A Hiểu thật sao? Không phải ngươi mất võ công rồi sao?”
Diệp Hữu nghiêm túc nói: “Ta luyện lại.”
Ngụy Giang Nhu vẫn hiểu một ít trong chuyện này, nói: “Không thể nào, rốt cuộc ngươi là ai?”
Diệp Hữu nói: “Ngươi không tin thì thôi.”
Ngụy Giang Nhu thấy y muốn điểm á huyệt của mình, liền vội nói: “Khoan đã, ngươi định làm gì ta? Cha ta sẽ không tha cho ngươi.”
Diệp Hữu đáp: “Trùng hợp quá, ta cũng sẽ không tha cho ông ta.”
Ngụy Giang Nhu sửng sốt: “Gì cơ?”
Diệp Hữu nói: “Cha ngươi đã nói cho ngươi biết ông ta chính là quân trắng đúng không? Vậy ông ta có nói với ngươi là, năm đó sư phụ của ta và Hằng ca ngươi bị ông ta hại chết? Hằng ca ngươi không để ý đến ngươi chính là vì vậy đó, cho nên giữa hai người không thể nào đâu.”
Ngụy Giang Nhu biến sắc: “Ngươi nói dối!”
Diệp Hữu không muốn cãi nhau với nàng ta, vươn tay điểm huyệt, ngồi một lát rồi nhìn sư huynh: “Hằng ca, nàng ta vừa gào lên với ta.”
Văn Nhân Hằng bật cười, kéo người vào lòng vỗ vỗ, hỏi: “Muốn ngủ một lát không?”
Diệp Hữu “ừ” một tiếng, trong ánh mắt ghen tị của Ngụy Giang Nhu dựa sát vào lòng hắn, hai mắt nhắm lại. Văn Nhân Hằng ôm chặt lấy y, trong mắt là dịu dàng mà Ngụy Giang Nhu chưa bao giờ cảm nhận được.
Nước mắt của nàng chậm rãi chảy ra.
Có Văn Nhân Hằng ở bên, Diệp Hữu ngủ rất ngon, đến khi mở mắt ra thì xe ngựa của họ đã tiến vào vùng núi Thủy Vân. Y ngồi dậy xoay cổ một lúc, thấy xe ngựa chậm rãi dừng lại, liền đi theo sư huynh bước xuống.
Bang Toái Vân xây giữa lưng chừng núi.
Lúc trước Diệp Hữu chưa từng gặp bang chủ.
Trong trí nhớ của y, bang phái này tên là ‘bang Thủy Vân’ như tên núi của nó, y vốn tưởng tên bang phái tình thơ ý họa như vậy, thì bang chủ dù không phải là mỹ nhân thì cũng là người có vẻ ngoài thanh tú, kết quả hôm nay gặp mới biết bang chủ là đại hán thân cao chín thước, diện mạo thô cuồng, dân chúng bình thường mà nhìn thấy chắc bị dọa gần chết.
Y dường như đã hiểu tại sao người này lại muốn đổi tên bang phái.
Lúc này Văn Nhân Hằng đã trò chuyện với bang chủ, còn giới thiệu sư đệ cho hắn, nói với hắn đây là giáo chủ Ma Giáo.
Bang chủ hoảng sợ: “Không phải là sư đệ của ngươi hả? Hình như là Hiểu công tử gì đó mà?”
Diệp Hữu cười nói: “Là ta, nhưng ta cũng là giáo chủ Ma Giáo.”
Bang chủ nhìn hai người, lập tức hỗn loạn: “Nhưng ngươi không phải là một cặp với Tạ cung chủ sao?”
Văn Nhân Hằng hết nói nổi.
Hắn biết rõ người này không tham dự vào mấy chuyện gần đây, chắc chắn là nghe đồn rồi, nên đã nói rõ ràng mọi chuyện, ngay cả chuyện sư đệ là hậu nhân của Dương gia cũng nói, cuối cùng nói với hắn bọn họ muốn mượn chỗ này để đặt bẫy cho ma đầu, sau khi thành công, Tiểu Thanh Sơn của Ma Giáo sẽ tặng cho hắn.
Bang chủ thấy hắn thẳng thắn nói ra như vậy, vốn đã xúc động tột cùng rồi, sau lại nghe kể về Dụ lão và Dương gia, thì lòng đầy căm phẫn, cuối cùng lại nghe sẽ tặng Tiểu Thanh Sơn cho hắn, lập tức vỗ bàn nói: “Đừng nói nữa, nếu huynh đệ tin tưởng ta như vậy, ta sẽ làm! Tiểu Thanh Sơn thì không cần, tên súc sinh họ Ngụy kia kia, ai cũng muốn diệt!”
Diệp Hữu đã xem hiểu tính của hắn rồi, thì ra là kiểu hào sảng, khó trách sư huynh nói chỉ cần nói thật, người này sẽ đồng ý giúp đỡ… Nhưng mà, bọn họ muốn cho nổ nơi này, vậy cũng được hả?
Y nhìn sư huynh.
Văn Nhân Hằng hiểu y đang nghĩ gì, liền nói thẳng với bang chủ muốn dùng hỏa dược cho nổ người, hỏi: “Thế nào?”
Bang chủ sửng sốt, cười ha ha: “Làm!”
Văn Nhân Hằng không hề bất ngờ, gật gật đầu.
Diệp Hữu không hiểu lắm, đang định nhìn sư huynh thì nghe bang chủ tiếp tục cười to: “Đây là chuyện tốt, đợi ta làm xong chuyện này, thì mấy lão già trong bang sẽ biết ông đây rất lợi hại! Lần này ông đây phải nhân cơ hội mà đổi hoàn toàn tên bang thành bang Toái Cốt, mẹ kiếp, cái gì mà tên do cha ta đặt không được đổi, bọn họ không nghĩ xem ta thấy sao à!”
Diệp Hữu im lặng.
Y bắt đầu nghĩ nếu những người đó biết được bang chủ của họ muốn nổ tung cả bang phái, thì có băm vằm hắn ra luôn không.
“Để ta nghĩ đã,” Diệp Hữu lại mở cửa, “Nhưng trước đó ta phải đi nhà xí một chuyến.”
Văn Nhân Hằng hết nói nổi chớp mắt nhìn, lo lắng sư đệ sẽ gặp chuyện nên đi ra ngoài nhắc nhở y đổi nơi đi, tránh đánh rắn động cỏ. Tất nhiên Diệp Hữu biết đám người Ngụy trang chủ đi suốt nửa ngày trời, có thể cũng sẽ đi nhà xí, nên cũng định rời khỏi tửu lâu đến nơi khác.
Y nhanh chóng giải quyết vấn đề của bản thân, ngồi trong trà lâu cách tửu lâu không xa, lẳng lặng nhìn ra ngoài.
Văn Nhân Hằng không ngăn cản sư đệ, nói thật một cơ hội như vậy đặt ngay trước mắt, hắn cũng thấy nên thử một lần. Vấn đề là bọn họ chỉ có hai người, còn đối phương ngoại trừ Ngụy Giang Nhu vô dụng, thì có ba lực chiến, ưu thế duy nhất của bọn họ là đang ẩn ở một nơi bí mật gần đó.
Ngón tay thon dài của Diệp Hữu gõ gõ lên thành chén, đang lúc nghĩ ngợi thì chợt nghe bên cạnh có người nhắc đến sơn tặc gần đó, nói chúng rất tàn bạo, liền nhìn thoáng qua.
Văn Nhân Hằng hỏi: “Có cách rồi?”
Diệp Hữu đáp: “Vẫn chưa, đang nghĩ một đám sơn tặc thì có tác dụng gì.”
Văn Nhân Hằng ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên nói: “Sơn tặc thì không, nhưng người khác thì chắc là được.”
Diệp Hữu hứng thú: “A?”
Văn Nhân Hằng nói: “Phải xem ngươi có bỏ được Tiểu Thanh Sơn kia của ngươi không.”
Diệp Hữu nhướn mày.
“Ta vừa nhớ đến núi Thủy Vân cách nơi này không xa,” Văn Nhân Hằng nói, “Lần trước ta đến bang chủ bang Toái Vân còn nói rất thích Tiểu Thanh Sơn của ngươi.”
“Bang Toái Vân?” Diệp Hữu kinh ngạc, “Sao ta nhớ hình như tên là bang Thủy Vân mà?”
Văn Nhân Hằng cười nói: “Hắn không thích tên này, nên sau này đã đổi đi.”
Diệp Hữu tò mò: “Ngươi quen thân với hắn lắm hả?”
Văn Nhân Hằng nói: “Có chút giao tình thôi, với hiểu biết của ta về hắn, chỉ cần chúng ta nói thật cho hắn, tám phần là hắn sẽ giúp đỡ.”
Diệp Hữu chần chừ.
Trong ấn tượng của y, bang Toái Vân là một môn phái trung lập, quy mô không lớn, an phận trong một xó, hình như không có thực lực gì cả, có dồn hết cả bang vào cũng không đủ nhét kẽ răng cho ma đầu nữa.
Y nói: “Sư huynh…”
Văn Nhân Hằng không đợi y nói xong đã cầm cổ tay y lên, còn dùng ngón cái vuốt ve trêu chọc mấy lần, ghé sát tai y khẽ nói: “Hắn rất có hứng với hỏa dược.”
Diệp Hữu híp mắt.
Đó cũng là một cách hay.
Nhưng núi Thủy Vân cách nơi này tuy không xa, nhưng đi cũng phải mất hơn một canh giờ, mà đám người trong tửu lâu kia có thể ăn xong rời đi bất cứ lúc nào, y với sư huynh bây giờ đến tìm bang chủ nhà người ta bàn bạc sẽ không kịp mất, phải giữ chân đám Ngụy trang chủ đã.
Chuyện này rất dễ, bắt Ngụy Giang Nhu đi là được.
Mấu chốt là bọn họ phải bắt Ngụy Giang Nhu thế nào, cũng không thể cầu may chờ Ngụy Giang Nhu đi nhà xí được đúng chứ? Nếu người ta không đi, chẳng phải bọn họ chờ không công sao?
Diệp Hữu nghĩ nghĩ.
Văn Nhân Hằng cũng đang nghĩ chuyện này, nói: “Chúng ta vẫn chưa biết bọn chúng vào nhã gian nào.”
“Giao cho ta.” Diệp Hữu nghĩ ra cách, cười tủm tỉm đứng dậy đi ra ngoài.
Văn Nhân Hằng đi theo y, thấy sư đệ không vào tửu lâu, mà tìm đến đám du côn, chọn lựa một lúc, lại đánh thử hai ba lần, cuối cùng cũng tìm được một tên mình hài lòng. Tên du côn kia rất thông minh, vừa nhìn là biết hai người này không dễ chọc, nịnh nọt nói: “Hai vị gia có gì sai bảo cứ nói thẳng, nếu tiểu nhân làm được thì sẽ làm hết mình.”
Diệp Hữu mỉm cười lấy một tờ ngân phiếu ra, hỏi: “Ngươi có thân với tiểu nhị trong tửu lâu kia không?”
Tên du côn kia nhìn tiền trong tay y, lập tức nói: “Thân lắm, bọn ta lớn lên cùng nhau mà, đó là huynh đệ của ta đó!”
“Ừ, ta rất vội nên nói ngắn gọn thôi, làm được thì nói làm được, không làm được thì thôi,” Diệp Hữu không nghi ngờ lời gã nói, dù sao huyện này chỉ lớn bằng chừng đó, bạn cùng tuổi quen biết lẫn nhau là chuyện bình thường, y nói: “Bốn người vừa đi vào tửu lâu kia, ba nam một nữ ấy, ta có việc tìm nha đầu kia, ngươi nghĩ cách dẫn người đi ra.”
Tên du côn chớp mắt mấy cái: “Dẫn ra?”
Diệp Hữu cười nói: “Giả làm chuyện ngoài ý muốn, ở đó có người giang hồ, ngươi đừng để lộ. Người dẫn ra được thì không còn chuyện gì của ngươi nữa, sau đó nếu bị người ta tìm đến, thì ngươi cứ việc khai ta ra, nhưng trong số bọn chúng có người tính không được tốt lắm, nếu ngươi trốn được thì tìm chỗ mà trốn đi.”
Tên du côn nghe vậy đã hiểu hết, liếm môi nói: “Được, gia ngài cứ chờ đi.”
Gã nói xong liền dẫn theo một người vào tửu lâu.
Văn Nhân Hằng và Diệp Hữu đổi chỗ, kiên nhẫn chờ đợi, một lúc sau thấy hai người kia đi ra, nhìn trái nhìn phải một lát, rồi chạy vào trà lâu mà bọn họ đang ngồi.
“May lắm ấy,” tên du côn kia lại gần nói, “Bọn tiểu nhân định giả vờ đánh nhau rồi ngã vào trong, ai ngờ hỏi huynh đệ thì biết có một bát canh chưa đưa vào, tiểu nhân liền giả làm tiểu nhị bưng vào cho họ, cố tình đổ vào tay áo vị cô nương kia, lúc tiểu nhân đi ra thì nàng định ra đằng sau, chắc là muốn rửa sạch.”
Diệp Hữu khen ngợi một tiếng, đưa ngân phiếu cho gã, đứng dậy đi luôn.
Văn Nhân Hằng dặn tên du côn kia mau trốn đi, rồi đi theo sư đệ nhanh chóng đến sân sau. Diệp Hữu vì đề phòng tên du côn kia bị xúi giục nên ẩn thân nhìn trước đã, quả nhiên thấy Ngụy Giang Nhu sắc mặt khó chịu nhìn tay áo, lúc này mới yên tâm.
Dẫn Ngụy Giang Nhu đến sân sau chính là tiểu nhị thực sự của tiểu lâu, Diệp Hữu thoải mái đánh người ngất xỉu, sau đó điểm huyệt đạo của Ngụy Giang Nhu, xách lên ném vào trong xe ngựa, chạy đến núi Thủy Vân.
Trước khi lên xe, Văn Nhân Hằng thấy có người qua đường hoảng sợ nhìn bọn họ bắt cóc người, không quên nói một câu: “Đi, về trên núi.”
Ngụy Giang Nhu không thể nhúc nhích cũng không thể nói, nhưng có thể nghe ra được giọng của Văn Nhân Hằng, lập tức nhìn hắn.
Văn Nhân Hằng mặc kệ nàng ta, nói với thủ hạ chỗ cần đi, rồi ngồi bên cạnh sư đệ, lấy khăn tay ra lau tay cho y.
Thủ hạ lúc này cũng đang rất kinh hãi.
Nguyên nhân khiến hắn kinh hãi là vì biết Ngụy Giang Nhu đi cùng với đám ma đầu kia, nghe vậy sợ bị đuổi theo, không hỏi gì liền vung roi ngựa, như bị lửa xém đến mông chạy như điên đến núi Thủy Vân.
Lần này hắn trốn đi giữa đường cùng môn chủ, chính là vì làm xa phu cho bọn họ, chở bọn họ đến thành Hoa Dương, dừng lại một đêm rồi lại quay về, làm hắn không hiểu gì hết, không biết bọn họ đang làm gì, đến bây giờ hắn mới chợt hiểu ra, thì ra môn chủ muốn bắt Ngụy Giang Nhu a!
Nhưng sao môn chủ biết là chắc chắn gặp được Ngụy Giang Nhu?
Chẳng lẽ là Hiểu thiếu gia đoán được? Ôi, không hổ là người được môn chủ coi trong, chuyện này mà cũng đoán được, đúng là thần cơ diệu toán, quá lợi hại!
Lúc này “thần cơ diệu toán” đã nhận ra Ngụy Giang Nhu đang nhìn mình chằm chằm, liền mỉm cười với nàng: “Tiểu Nhu cô nương, đã lâu không gặp.”
Y với Văn Nhân Hằng đều đang dịch dung, nhưng do Ngụy Giang Nhu quá chú ý đến y, nên vừa nghe là đã nhận ra y rồi, huống hồ gì người có thể làm Văn Nhân Hằng đối xử dịu dàng như vậy cũng chỉ có mình y. Nàng trừng y một cái, hai mắt đỏ ửng.
Diệp Hữu giải huyệt cho nàng.
Ngụy Giang Nhu lập tức hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Diệp Hữu hỏi lại: “Tiểu Nhu cô nương nghĩ ta sẽ làm gì?”
Ngụy Giang Nhu lại nhìn sang Văn Nhân Hằng, bất lực gọi hắn: “Hằng ca.”
Văn Nhân Hằng không hề đáp lại, thậm chí cũng chẳng thèm nhìn sang.
Từ sau lần nói chuyện ở trong rừng kia, hắn không còn gì để nói với nàng ta nữa.
Ngụy Giang Nhu vẫn không từ bỏ mà gọi hắn lần nữa, thấy hắn tỏ vẻ như không nghe thấy, hốc mắt càng đỏ hơn, chỉ có thể nhìn về phía A Hiểu, bỗng nhận ra một việc, nghi ngờ hỏi: “Ngươi… ngươi là A Hiểu thật sao? Không phải ngươi mất võ công rồi sao?”
Diệp Hữu nghiêm túc nói: “Ta luyện lại.”
Ngụy Giang Nhu vẫn hiểu một ít trong chuyện này, nói: “Không thể nào, rốt cuộc ngươi là ai?”
Diệp Hữu nói: “Ngươi không tin thì thôi.”
Ngụy Giang Nhu thấy y muốn điểm á huyệt của mình, liền vội nói: “Khoan đã, ngươi định làm gì ta? Cha ta sẽ không tha cho ngươi.”
Diệp Hữu đáp: “Trùng hợp quá, ta cũng sẽ không tha cho ông ta.”
Ngụy Giang Nhu sửng sốt: “Gì cơ?”
Diệp Hữu nói: “Cha ngươi đã nói cho ngươi biết ông ta chính là quân trắng đúng không? Vậy ông ta có nói với ngươi là, năm đó sư phụ của ta và Hằng ca ngươi bị ông ta hại chết? Hằng ca ngươi không để ý đến ngươi chính là vì vậy đó, cho nên giữa hai người không thể nào đâu.”
Ngụy Giang Nhu biến sắc: “Ngươi nói dối!”
Diệp Hữu không muốn cãi nhau với nàng ta, vươn tay điểm huyệt, ngồi một lát rồi nhìn sư huynh: “Hằng ca, nàng ta vừa gào lên với ta.”
Văn Nhân Hằng bật cười, kéo người vào lòng vỗ vỗ, hỏi: “Muốn ngủ một lát không?”
Diệp Hữu “ừ” một tiếng, trong ánh mắt ghen tị của Ngụy Giang Nhu dựa sát vào lòng hắn, hai mắt nhắm lại. Văn Nhân Hằng ôm chặt lấy y, trong mắt là dịu dàng mà Ngụy Giang Nhu chưa bao giờ cảm nhận được.
Nước mắt của nàng chậm rãi chảy ra.
Có Văn Nhân Hằng ở bên, Diệp Hữu ngủ rất ngon, đến khi mở mắt ra thì xe ngựa của họ đã tiến vào vùng núi Thủy Vân. Y ngồi dậy xoay cổ một lúc, thấy xe ngựa chậm rãi dừng lại, liền đi theo sư huynh bước xuống.
Bang Toái Vân xây giữa lưng chừng núi.
Lúc trước Diệp Hữu chưa từng gặp bang chủ.
Trong trí nhớ của y, bang phái này tên là ‘bang Thủy Vân’ như tên núi của nó, y vốn tưởng tên bang phái tình thơ ý họa như vậy, thì bang chủ dù không phải là mỹ nhân thì cũng là người có vẻ ngoài thanh tú, kết quả hôm nay gặp mới biết bang chủ là đại hán thân cao chín thước, diện mạo thô cuồng, dân chúng bình thường mà nhìn thấy chắc bị dọa gần chết.
Y dường như đã hiểu tại sao người này lại muốn đổi tên bang phái.
Lúc này Văn Nhân Hằng đã trò chuyện với bang chủ, còn giới thiệu sư đệ cho hắn, nói với hắn đây là giáo chủ Ma Giáo.
Bang chủ hoảng sợ: “Không phải là sư đệ của ngươi hả? Hình như là Hiểu công tử gì đó mà?”
Diệp Hữu cười nói: “Là ta, nhưng ta cũng là giáo chủ Ma Giáo.”
Bang chủ nhìn hai người, lập tức hỗn loạn: “Nhưng ngươi không phải là một cặp với Tạ cung chủ sao?”
Văn Nhân Hằng hết nói nổi.
Hắn biết rõ người này không tham dự vào mấy chuyện gần đây, chắc chắn là nghe đồn rồi, nên đã nói rõ ràng mọi chuyện, ngay cả chuyện sư đệ là hậu nhân của Dương gia cũng nói, cuối cùng nói với hắn bọn họ muốn mượn chỗ này để đặt bẫy cho ma đầu, sau khi thành công, Tiểu Thanh Sơn của Ma Giáo sẽ tặng cho hắn.
Bang chủ thấy hắn thẳng thắn nói ra như vậy, vốn đã xúc động tột cùng rồi, sau lại nghe kể về Dụ lão và Dương gia, thì lòng đầy căm phẫn, cuối cùng lại nghe sẽ tặng Tiểu Thanh Sơn cho hắn, lập tức vỗ bàn nói: “Đừng nói nữa, nếu huynh đệ tin tưởng ta như vậy, ta sẽ làm! Tiểu Thanh Sơn thì không cần, tên súc sinh họ Ngụy kia kia, ai cũng muốn diệt!”
Diệp Hữu đã xem hiểu tính của hắn rồi, thì ra là kiểu hào sảng, khó trách sư huynh nói chỉ cần nói thật, người này sẽ đồng ý giúp đỡ… Nhưng mà, bọn họ muốn cho nổ nơi này, vậy cũng được hả?
Y nhìn sư huynh.
Văn Nhân Hằng hiểu y đang nghĩ gì, liền nói thẳng với bang chủ muốn dùng hỏa dược cho nổ người, hỏi: “Thế nào?”
Bang chủ sửng sốt, cười ha ha: “Làm!”
Văn Nhân Hằng không hề bất ngờ, gật gật đầu.
Diệp Hữu không hiểu lắm, đang định nhìn sư huynh thì nghe bang chủ tiếp tục cười to: “Đây là chuyện tốt, đợi ta làm xong chuyện này, thì mấy lão già trong bang sẽ biết ông đây rất lợi hại! Lần này ông đây phải nhân cơ hội mà đổi hoàn toàn tên bang thành bang Toái Cốt, mẹ kiếp, cái gì mà tên do cha ta đặt không được đổi, bọn họ không nghĩ xem ta thấy sao à!”
Diệp Hữu im lặng.
Y bắt đầu nghĩ nếu những người đó biết được bang chủ của họ muốn nổ tung cả bang phái, thì có băm vằm hắn ra luôn không.
/120
|