Giáo Chủ Lạc Đường Ký

Chương 31 - Chương 31

/120


Sống ở nơi chim không thèm ị mấy ngày, rốt cục cũng ngửi được mùi người, mọi người sau khi ăn uống no say lại thèm dâm dục, trời còn chưa tối mà không khí trong tiểu quan quán đã vô cùng náo nhiệt.

Không ít người giang hồ thân thiết tụ tập lại, vừa ôm tiểu quan uống rượu vừa bàn luận sôi nổi, chủ yếu là bàn về mấy thứ như quân đen quân trắng đặt bẫy nghe được ở trước cửa tửu lâu, đều thấy đây là chuyện rất khủng khiếp.

Nói quân trắng là người đức cao vọng trọng, hơn nữa còn hạ đăng diệt độc nữa, thật hay giả vậy? .

Ta nói không bằng chúng ta chọn vài người đến đó hỏi xem, cứ không biết gì thì sao được? .

Đúng vậy, bây giờ chúng ta chẳng khác gì bị mù cả, đến bây giờ ta vẫn chưa hiểu chuyện bí tịch là sao đây này .

Còn có Bồ Đề lao nữa, nói là do quân đen làm, rốt cuộc là vì sao chứ... .

Người nọ nói được một nửa rồi dừng lại.

Mấy người xung quanh cũng im lặng, đều nhìn đèn lồng đang rảo bước vào, không nói gì.

Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt đều có chút quái lạ.

Lúc nãy không phải Hiểu công tử còn không đứng vững được sao, bây giờ lại còn đến chơi nữa, không sợ làm được một nửa rồi chết trên người tiểu quan hả? Sao Văn Nhân môn chủ không quản y chứ?

Lão bản và các tiểu quan nhìn y đi vào, thấy y thảm như vậy còn đến ủng hộ việc làm ăn của bọn họ, đều vô cùng cảm động. Lão bản cười nghênh đón: Công tử, mời vào trong .

Diệp Hữu nói: Lấy một phòng riêng, một bầu rượu ngon nhất, ta muốn uống rượu một mình .

Lão bản hỏi: Công tử không gọi ai đến hát sao? .

Diệp Hữu cười nói: Đợi ta uống mấy chén đã rồi gọi .

Vâng . Lão bản cười tươi rói, gọi một tiểu nhị đến, bảo hắn dẫn công tử lên.

Tiểu quan quán này là nơi tốt nhất trong thành, bên trong phòng trang nhã treo tranh phong cảnh, đặt bồn hoa, rất lịch sự.

Diệp Hữu ngồi xuống, nghe cửa phòng đóng cạch một tiếng, tự rót một chén rượu cho mình, lại cầm chén rượu không uống, đến khi nghe thấy tiếng động rất nhỏ bên cửa sổ, y mới nhấp nhẹ một ngụm, nói: Không ngon như Thập tam giai .

Người ngoài cửa sổ nói: Ngươi có thể bảo sư huynh ngươi mua cho ngươi một vò, suốt đường đi ta thấy hắn đối xử rất tốt với ngươi .

Diệp Hữu cười cười: Ta đang bị thương, hắn sẽ không mua cho ta đâu .

Người bên cửa sổ không trả lời. Diệp Hữu cũng không mở miệng.

Người nọ đợi một lúc thấy y không có ý mở miệng, liền hỏi: Đang nghĩ gì vậy? .

Diệp Hữu nhìn chén rượu, khẽ nói: Ta đang nghĩ, ta không giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết .

Người nọ hỏi: Ngươi đang nói chuyện Vương lão gia tử? .

Diệp Hữu nói: Ừ .

Người nọ nói: Đúng là tiếc cho lão gia tử, nhưng dù sao ngươi sẽ không mềm lòng thu tay lại .

Diệp Hữu nhếch môi, che giấu tia sắc nhọn trong mắt: Ta thu tay lại, có thể sao? .

Y không đợi người nọ nói, đã nói tiếp, Nếu ta thực sự thu tay lại, thì trên đời không biết sẽ có bao nhiêu người như ngươi và ta .

Người nọ im lặng, một lúc sau mới hỏi: Chuyện Bồ Đề lao lần này chắc chắn sẽ không được, bước tiếp theo? .

Đào kẻ chế thuốc kia ra , Diệp Hữu lại nhấp một ngụm rượu, Vận may không tốt tạm thời không đào ra được cũng không sao, quân trắng muốn mau chóng kết thúc chuyện này thì chắc chắn sẽ phải tìm kẻ chết thay, mặc kệ kẻ chết thay có dùng được không, thì vẫn phải cắt thứ gì xuống mới được, ngoài ra còn có chuyện ngươi cần phải chú ý một chút .

Người nọ hỏi: Chuyện gì? .

Hấp Huyết lão quỷ lại bằng lòng tự sát, điều này khiến ta bất ngờ , Diệp Hữu nói, Người âm độc như vậy, ta không nghĩ là cho ăn cho uống nuôi mấy năm liền trung thành với người khác, lão chết, chắc chắn là vì chết mới có lợi cho lão, người đã chết, thì phần tốt sẽ để lại cho người sống .

Người nọ sửng sốt: Lão quỷ kia từ lúc bước chân vào giang hồ đã không cha không mẹ, cha mẹ thì không thể nào, vợ thì lão không có, ngươi nói là lão có giống để lại? .

Diệp Hữu nói: Đây là khả năng lớn nhất .

Người nọ nói: Ừ, ta sẽ chú ý .

Ngươi cẩn thận đừng để lộ dấu vết , Diệp Hữu chậm rãi nói, Nếu như ngươi chết, ta sẽ tuân theo giao hẹn mai táng ngươi ở quê nhà .

Người bên cửa sổ chậc một tiếng: Ngươi cũng cẩn thận đấy, hôm nay ngươi quá chói mắt, rất dễ làm người ta nghi ngờ .

Diệp Hữu nói: Ta biết .

Người nọ học giọng điệu vừa nãy của y: Nếu như ngươi chết, ta cũng sẽ tuân theo giao hẹn chia tro cốt của ngươi ra làm ba, mai táng ở ba chỗ... . Hình như hắn nhớ đến gì đó, giọng điệu cũng không giữ được, Nhưng trước hết là ta có thể lén trộm xác ngươi từ trong tay sư huynh ngươi, bây giờ ta phát hiện chuyện đồng ý với ngươi lúc trước có hơi thiệt đấy .

Diệp Hữu mỉm cười: Cũng không khó lắm đâu, ngươi chờ hắn chôn ta xong rồi lén đào ra cũng được, yên tâm đi, nếu ta có ở dưới suối vàng có biết cũng không trách ngươi đâu, lại càng không xác chết vùng dậy dọa ngươi .

Người bên cửa sổ vốn đã định đi, nghe vậy thấy như phát rồ, nói: Lời này nếu như bị Văn Nhân Hằng nghe thấy, hắn không lột da ngươi thì không thể nào... .

Lúc nói chữ cuối cùng kia, giọng nói đã đi xa.

Trong phòng lại yên tĩnh trở lại, tiếng nói cười xen lẫn tiếng đàn mơ hồ truyền lại, như là ở trong thế giới khác.

Diệp Hữu uống hai chén rượu, chờ cảm xúc phập phồng lắng xuống, mới gọi lão bản nói cần một tiểu quan, vui vẻ nghe hát, chậm rãi uống nửa bầu rượu.

Khi tiểu quan hát đến khúc thứ ba, Diệp Hữu đang định rót chén nữa, thì cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, khuôn mặt và trong mắt Văn Nhân Hằng đều có một vẻ khó dò, đồng thời xuất hiện trong tầm mắt.

Y nhướng mày.

Văn Nhân Hằng thấy rõ tình hình bên trong, trái tim treo cao suốt một đường cuối cùng cũng rơi xuống.

Không phải hắn không nghĩ liệu có phải sư đệ đang thăm dò hắn hay không, nhưng không dám cược.

Bây giờ với tình hình này, để sư đệ rời đi một lúc hắn đã rất lo lắng rồi, càng không nói là đến cái chỗ thế này. Hắn sợ tâm trạng sư đệ không tốt muốn trút hết ra, nên vội vã chạy đến.

Nghe nói ngươi uống rượu, nên đến xem . Văn Nhân Hằng đến ngồi bên cạnh y, lấy chén rượu trong tay y, Còn chưa khỏe, uống ít thôi .

Mới một bầu thôi mà , Diệp Hữu nói, Thực ra ngươi cho người khác đến khuyên là được .

Văn Nhân Hằng bình tĩnh lấy một cái cớ hợp lý cho mình: Ta sợ người khác không khuyên được ngươi .

Diệp Hữu nhìn gương mặt gần sát kia, ánh mắt dịu dàng đó vẫn như xưa, chưa từng thay đổi. Y mấp máy lưỡi, bỗng nhiên rất muốn trực tiếp hỏi có phải sư huynh còn thích y không.

Chuyện đó đã qua nhiều năm như vậy, bây giờ là áy náy hay là vẫn còn thích y?

Hay chỉ có tình cảm sư môn?

Nếu sư huynh biết chuyện đó thực ra là do y tính kế, thì sẽ nghĩ thế nào?

Lời nói dạo quanh miệng một vòng, lại nuốt trở lại.

Vẫn là thôi đi, y nghĩ.

Nếu hỏi như vậy, chắc chắn sư huynh sẽ biết y đã lấy lại trí nhớ, rồi lại giống như những lần gặp gỡ trước đây, nghĩ đủ mọi cách để cạy miệng y ra, nào còn ôn hòa nhã nhặn như bây giờ.

Hắn giấu đi cảm xúc trong mắt, nhìn tiểu quan đã hát xong, săn sóc hỏi: Khát chưa, muốn uống miếng nước rồi hát tiếp không? .

Vâng . Tiểu quan cũng không ngại ngùng, lại gần rót trà, nhân cơ hội liếc Văn Nhân Hằng mấy lần.

Diệp Hữu cười tủm tỉm hỏi: Sư huynh ta đẹp lắm đúng không? .

Tiểu quan hơi rùng mình, không rõ quan hệ hai người này có gì khác không, muốn nịnh một câu Không đẹp như công tử , nhưng nhìn cái mặt này của y, nói ra thì ngay cả mình cũng thấy rất giả, chỉ đành mỉm cười, mau chóng lùi lại.

Diệp Hữu tiếc hận nói: Ta cũng thấy rất đẹp, tiếc là hắn không hứng với mặt này, nào, ngươi hát tiếp đi, hát hay gia sẽ có thưởng .

Tiểu quan không dám nhìn vị công tử kia nữa, tập trung hát một khúc khác.

Văn Nhân Hằng quan sát một lúc, thấy sư đệ chỉ là thuận miệng nói, còn lại đều tập trung lên người tiểu quan, giống như không có ý muốn thăm dò hắn, mà chỉ đơn giản muốn đến tiểu quan quán mà thôi. Sắc mặt hắn đen xì, nhưng lại thấy may vì chính mình đến, nếu không hỗn đản này có thể định làm gì đó thật.

Hắn nói: Chuyện Bồ Đề lao bị nhúng tay vào là chuyện lớn, lần này mấy người minh chủ sẽ không nghỉ chân đâu, sáng mai sẽ khởi hành, chuẩn bị về thôi, phải đi ngủ sớm .

Diệp Hữu cười nói: Vậy ngươi để ta uống hết bầu rượu này đã .

Văn Nhân Hằng nói: Không được .

Diệp Hữu lui mà cầu tiếp: Ngươi uống với ta thì sao? .

Văn Nhân Hằng không khuyên nữa, cuối cùng rượu vào hết bụng hắn, chỉ rót cho sư đệ một chén nhỏ.

Diệp Hữu ai oán, nhịn.

Lúc đi ra thì trời đã tối, đèn lồng hai bên đường dần sáng lên, như rồng lửa kéo dài, mưa nhỏ vẫn rơi, mịt mù, xen lẫn hơi lạnh nhè nhẹ.

Văn Nhân Hằng giơ ô sóng vai đi cùng sư đệ, đi vài bước thấy không khí không tệ, liền nói: Ta thấy còn sớm, mang ngươi đi dạo xung quanh? .

Diệp Hữu tất nhiên sẽ không từ chối, sư huynh đi đâu y sẽ đi theo đó. Mấy vị trưởng lão Ma Giáo quan sát một lúc, thấy bọn họ chỉ đang đi dạo thôi, liền nhìn nhau.

Ảo giác phải không? Ta thấy hai người kia ở chung rất hòa hợp .

Ừ... .

Miêu trưởng lão nghiêm túc hỏi: Liệu có phải thế này không, giáo chủ muốn làm chuyện lớn, vì mục đích nào đó mà giả mất trí nhớ tiếp cận Văn Nhân Hằng, Văn Nhân Hằng vốn có ý với giáo chủ, lừa nói là sư huynh y, chăm sóc ân cần, giáo chủ bị hắn làm cảm động, nghi ngờ có thể mình thích nam nhân, trong lòng đấu tranh rất nhiều, muốn đến tiểu quan quán thử một lần, Văn Nhân Hằng lo lắng đuổi đến, giáo chủ cảm thấy tiểu quan không tốt như Văn Nhân Hằng, nên đi cùng hắn luôn? .

Mấy người: ... .

Sau một lúc tĩnh lặng, Mai trưởng lão nói: Tuy không muốn thừa nhận... .

Bách Lý trưởng lão và Quý trưởng lão nói: Nhưng lời ngươi nói cũng không phải là không thể... .

Mấy người lại nhìn nhau, tưởng tượng hình ảnh sau này phải gọi Văn Nhân Hằng là giáo chủ phu nhân, liền thấy rét run, vẫn muốn băm hắn ra mới hả giận được!

Văn Nhân Hằng hoàn toàn không biết mình lại bị những người kia ghi hận.

Hắn mang sư đệ đi dạo trong thành trấn như tranh vẽ, nói chút chuyện vu vơ, những suy nghĩ và khát cầu trong lòng, cả lo lắng với tương lai đều được tiếng mưa rơi làm lắng lại. Hắn có chút hy vọng sẽ mãi mãi như vậy, nhưng đi được một lúc, vẫn không nhịn được nhắc đến chuyện hôm nay, bảo sư đệ đừng nổi bật quá, mọi việc đều có hắn.

Diệp Hữu nói: Ta đã giấu bớt rồi .

Văn Nhân Hằng có lời vẫn chưa nói ---- lúc ăn cơm có Tần Nguyệt Miên và tiểu thần y ở đó, lúc nãy thì có tên hát làm hắn chướng mắt, đều không tiện chút nào.

Bây giờ không có người ngoài, thì có thể.

Hắn dừng lại nhìn sư đệ: Ngươi có từng nghĩ rằng, thực ra ngươi chính là quân đen không? .

/120

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status