Chuyện lớn trước mặt, ám vệ chỉ lơi lỏng một lát rồi nghiêm túc trở lại. Khóe miệng dưới khăn che mặt của kẻ áo đen cũng chỉ hơi nhếch lên, sau khi chỉnh xong cảm xúc liền mở miệng nói: “Các ngươi thấy người rồi đấy, giải dược ta cần đâu?”
Ám vệ không đáp, chỉ nhìn giáo chủ, lo lắng hỏi: “Thiếu gia, ngài không sao chứ?”
“… Không sao.” Giọng Diệp Hữu rất yếu, cố gắng thoát khỏi tay kẻ áo đen.
Kẻ áo đen cười lạnh, giữ chặt y, ngón cái vẫn dừng trên mặt y. Diệp Hữu nhíu mày, khẽ nghiêng đầu, dường như không muốn chịu nhục.
Mỹ nhân, chỉ một cái nhíu mày cũng khiến người thương tiếc, không ít người nhìn mà đau lòng.
Vốn Tà dược vương chẳng thích thú gì Diệp công tử, nhưng lúc này cũng hiểu vì sao Tòng Vân lại muốn có được người này, bởi vì thực sự quá đẹp, đẹp đến nỗi gã cũng có chút rung động.
Gã liếc nhìn Tòng Vân, liền thấy sắc mặt người này lạnh lẽo đến đáng sợ, thấy vô cùng bất ngờ.
Chỉ mới gặp có một ngày, thì có tình cảm gì chứ?
Lúc trước gã cũng nghĩ như vậy, khi biết Tòng Vân không chút do dự nuốt phệ tâm, gã càng tin chắc suy nghĩ này, nhưng đến giờ, gã mới nhận ra dường như không phải là vậy, ít nhất khi Tòng Vân nhìn thấy Diệp công tử như vậy thì không vui, là rất không vui.
Nhưng vì sao chứ?
Diệp công tử bị bắt đi mấy ngày, tuy kẻ bắt cóc nói vì ‘thuốc’ trong cơ thể Diệp công tử nên tạm thời không chạm vào y, nhưng những gì chiếm được chắc chắn đã chiếm rồi, Tòng Vân cũng không ngu, điều này hắn có thể đoán được, bây giờ chẳng qua là bị sờ mặt thôi mà, cần gì phải tức?
Chẳng lẽ là không nhìn thì không sao, thấy rồi lại khác? Hoặc là người ta nhíu mày nên Tòng Vân đau lòng? Là thế sao? Tà dược vương đầy thắc mắc không được giải.
Tòng Vân nhận ra gã đang liếc nhìn, liền để mặc cho gã đánh giá, ngay cả nhìn sang cũng chẳng thèm.
Tên đó dù nghĩ đến nát đầu cũng không đoán được mình khó chịu là vì gương mặt kia bị chạm vào.
Không chỉ Tà dược vương, những người khác cũng không biết được, trên đời này chỉ có mình sư phụ hắn biết mối tình vội vàng kết cục đau thương thời niên thiếu của hắn.
Chính vì cầu mà không được, cho nên mới khắc cốt ghi tâm.
A Trình.
Tòng Vân thầm gọi trong lòng, mắt không chớp nhìn gương mặt kia.
Lúc này, kẻ áo đen thấy khó chịu vì bọn họ quá lề mề.
Hắn bóp cổ Diệp Hữu, híp mắt nói: “Đừng lảm nhảm nữa, mau giao giải dược ra!”
Ám vệ hoảng sợ, gào lên: “Thiếu gia!”
“Ngươi làm gì vậy? Mau thả thiếu gia nhà ta ra!”
“Nếu ngươi dám gây thương tích cho thiếu gia, chúng ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”
“Mắt chó của ngươi mù rồi à, có biết thiếu gia nhà ta là ai không?!”
“Ông đây mặc xác y là ai, các ngươi có giao ra không? Không giao thì chờ nhặt xác y đi!” Kẻ áo đen nói xong liền giương mắt nhìn rừng cây đằng sau ám vệ, “Bên đó là ai? Đi ra đi, đừng trốn chui trốn lủi nữa!”
Tà dược vương và Tòng Vân cùng nhìn Từ Huệ đại sư, nói: “Ông, đi ra đi.”
Từ Huệ đại sư đang rất khó hiểu.
Mặt Hiểu công tử không dịch dung, cho nên suy đoán ‘Bắt cóc thiếu gia nhà người ta rồi thay vào’ có thể bỏ đi được rồi, vậy đám gia phó kia đang làm gì? Sao lại không biết Văn Nhân Hằng là ai? Chuyện này rốt cuộc là kế hoạch của Hiểu công tử, hay là bị người ta bắt đi thật? Nếu là cái trước, vậy thì vì sao chứ?
Ông đang loạn hết cả đầu, lúc này lại nghe bọn họ nói vậy, não không theo kịp: “Hở?”
Tòng Vân nói: “Đi kéo dài thời gian đi.”
Từ Huệ đại sư hỏi: “Vậy các ngươi thì sao?”
Tòng Vân đáp: “Chúng ta đi.”
Hắn chưa nói sẽ đi đâu, liền quay đầu rời đi cùng Tà dược vương.
Hôm qua bọn họ đoán kẻ kia có thể dùng vách núi để thoát thân, nhưng không chắc chắn lắm, giờ nhìn thấy mới chắc được, tất nhiên phải đi xuống trước để chuẩn bị.
Quan trọng hơn là, Tòng Vân vốn không định trả Diệp công tử cho nhà người ta, mưu đồ cứu Diệp công tử xong liền trói lại bắt đi, bây giờ tất nhiên phải tách ra với đám người này.
Hai người võ công rất cao, chớp mắt đã bay xa hơn mười trượng.
Từ Huệ đại sư nhìn mà giật mình, càng nghi ngờ hơn về thân phận của bọn họ, nhưng còn chưa nghĩ thêm được gì thì nghe thấy kẻ áo đen đang kêu gào, chỉ đành dẫn theo mấy người mà lang trung kia để lại cùng xuất hiện. Ông đi đến bên cạnh gia phó, nhìn kẻ áo đen, khuyên nhủ: “Thí chủ, bể khổ vô biên quay đầu là bờ, ngươi…”
“Đừng lảm nhảm nữa,” kẻ áo đen ngắt lời, “Ta hỏi lần cuối, giải dược đâu?”
Từ Huệ đại sư nhìn Hiểu công tử, mắt không chớp.
Diệp Hữu cũng nhìn bọn họ, bởi vì cổ bị bóp nên sắc mặt y đầy đau đớn.
Từ Huệ đại sư trừng mắt cố không chớp, nhưng vẫn không được chút gợi ý nào từ Hiểu công tử, thấy chắc là bắt cóc thật rồi. Ông thầm nghĩ không ổn rồi, đang nghĩ xem có nên lấy tên Văn Nhân Hằng ra dọa người này không, thì nghe thấy bên cạnh có người hỏi phải làm sao mới thả người ra, ông liền bình tĩnh lại, nói: “Thí chủ, giải dược có thể đưa cho ngươi, nhưng ngươi không được làm y bị thương.”
Kẻ áo đen cười ha hả: “Tất nhiên là ta sẽ không làm y bị thương rồi, mỹ nhân hiếm gặp như vậy, thương còn không đủ nữa là.”
Ám vệ giận giữ: “Cái gì? Vô sỉ!”
“Cầm thú!”
“Đồ súc sinh!”
Kẻ áo đen lạnh giọng: “Các ngươi lặp lại lần nữa!”
Ám vệ lập tức ngậm miệng.
Kẻ áo đen nói: “Xem ra các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Hắn nói xong tay liền bóp mạnh hơn, Diệp Hữu rên rỉ, cảm giác không thở nổi khiến y càng đau đớn hơn. Ám vệ thấy đồng bọn ác độc với giáo chủ như vậy thì rất ngạc nhiên, nhưng trên mặt không lộ vẻ gì, hét mau dừng tay.
Từ Huệ đại sư cũng vội vã: “Thí chủ mau dừng tay!”
“… Đừng… đưa…” Diệp Hữu đột nhiên mở miệng, cố nói ra, “Không được đưa…”
Y chưa nói hết, kẻ áo đen đã khẽ rủa một tiếng rồi đánh ngất, tiếp đó nhìn bọn họ, nói: “Đừng nghe y, y đang giận dỗi ta thôi, các ngươi chuẩn bị giải dược đi, đợi ta đặt y ở chỗ khác rồi về lấy.”
Nói xong, hắn bay lên, nhảy xuống vực trước mắt bao người.
Ám vệ: “…”
Từ Huệ đại sư: “…”
Khung cảnh chìm vào im lặng, ngay sau đó cả đám biến sắc, loạng choạng chạy đến vách núi, thấy tên kia lọt thẳng vào rừng cây bên dưới, nhanh chóng biến mất. Từ Huệ đại sư thấy tim mình lạnh đi, nhìn mấy người bên cạnh gào khóc, không còn hy vọng gì hỏi lại: “Các ngươi không biết Văn Nhân môn chủ thật sao?”
Ám vệ nhìn ông, chần chừ.
Bọn họ không dám tự làm chủ, nhưng giáo chủ có nói nếu có cơ hội thích hợp thì nhắc nhở Từ Huệ đại sư, bây giờ liệu có tính là cơ hội thích hợp không?
Bọn họ nghĩ nghĩ, hỏi: “Đám người lang trung kia đâu?”
Từ Huệ đại sư đáp: “Không biết đi đâu nữa.”
Ám vệ nhìn đằng sau, thấy thủ hạ mà Tòng Vân để lại đã đi vào trong rừng, liền hiểu Tòng Vân đã sắp xếp từ trước rồi, những người này sợ là sẽ trèo xuống vách núi. Mà giáo chủ dẫn người xuống, vậy hẳn có thể giải quyết hết bọn chúng nhỉ?
Bọn họ không băn khoăn nữa, đáp lời: “Biết chứ.”
Từ Huệ đại sư không nghĩ nhiều, chỉ vội hỏi: “Vậy sao lúc trước các ngươi nói không biết? Chẳng lẽ chuyện này là kế hoạch của thiếu gia nhà các ngươi? Y muốn làm gì vậy?”
Ám vệ đáp: “Không biết a.”
Từ Huệ đại sư: “…”
Ám vệ: “Đại sư, đừng nhìn bọn ta như vậy, bọn ta không biết thật mà, chỉ đoán được tại sao thiếu gia không nói trước với ngài.”
Từ Huệ đại sư nghe hiểu đây là kế hoạch của Hiểu công tử, thấy yên tâm hơn, liền hỏi: “A, vì sao?”
Ám vệ: “Đại sư, ngài quá ngay thẳng.”
Từ Huệ đại sư: “…”
Từ khi nào ngay thẳng là sai rồi?
Ám vệ không lề mề nữa, xoa xoa mặt, hai mắt trừng trừng, chậm rãi ép ra nước mắt, quay đầu chạy như điên, bi thống gào lên: “Thiếu gia a a a ——!”
Từ Huệ đại sư: “…”
Sau khi Diệp Hữu và thủ hạ rơi xuống rừng cây thì bắt đầu do y điều khiển, dẫn theo thủ hạ lên xuống mấy cái, vững vàng đứng dưới đáy vực. Từ đầu đến cuối hai người đều bám sát nhau, lại thêm võ công của Diệp Hữu rất điêu luyện, nên dù có người nhìn thấy cũng không phát hiện người thực sự dùng khinh công là y.
Y nhìn xung quanh, thấy tín hiệu mà sư huynh để lại, liền đi theo đến hội hợp với hắn.
Lúc này Văn Nhân Hằng cũng mặc đồ đen, thấy bọn họ quay về liền nói ngắn gọn: “Trái phải đều có người, cẩn thận chút.”
Diệp Hữu “ừ” một tiếng, cởi áo ngoài, lộ bộ đồ đen bên trong.
Kẻ áo đen uy hiếp y lúc nãy cùng cởi quần áo, mặc áo ngoài mà giáo chủ vừa cởi, kéo khăn che mặt xuống, ngũ quan giống y hệt giáo chủ, rõ ràng là đã dịch dung.
Hai người nhanh chóng đổi thân phận, trong lúc đó Văn Nhân Hằng cũng nói rõ vị trí của quân trắng.
Tòng Vân sẽ mai phục dưới đáy vực, lúc Diệp Hữu và Văn Nhân Hằng đưa bản đồ đến cũng đã đoán được rồi.
Dù sao bọn họ cũng có con tin trong tay, nên đã lường trước Tòng Vân sẽ không phái nhiều người đi theo. Vì giành thế chủ động, sáng sớm nay Văn Nhân Hằng đã dẫn người đến đáy vực, lúc Diệp Hữu giằng co với Tòng Vân, hắn đã chậm rãi thăm dò được hướng đi của đối phương, tiện cho hành động tiếp đó của sư đệ.
Diệp Hữu cẩn thận nghe xong, gật đầu, ẩn vào rừng cây.
Dưới đáy vực có ba hướng, đường đằng trước không dễ đi, dù chạy thoát thân cũng không phải là lựa chọn ưu tiên, bởi vì đó là đường cụt, đi vào chẳng khác nào bị vây công, nên người của quân trắng ở đó ít nhất. Hai đường bên trái bên phải số lượng tương đương nhau, Diệp Hữu đoán có thể Tòng Vân và Tà dược vương đã tách ra, mỗi người canh một bên, muốn bao vây y hoàn toàn.
Còn về việc ai ở bên nào, thì y không biết.
Y xem xét một lúc, rồi chọn đường bên trái, đi được một lát, rất nhanh đã nhận ra trên cây có người, liền tiếp tục đi về phía trước, lạnh lùng nói: “Trốn trốn tránh tránh thì có bản lĩnh gì, là nam nhân thì đi ra đi!”
Lời vừa dứt, người trên cây đã nhảy xuống, ngũ quan người này sắc gọn, đúng là cái tên có thể là Tà dược vương, ngoài ra đằng sau còn có mấy người đi theo, đồng loạt nhìn y.
Diệp Hữu cười lạnh: “Ha, nhiều người nhỉ.”
Y chọn thủ hạ kia, không chỉ vì vóc người tương tự, mà khi hai người đổi giọng cũng khá giống nhau, hiển nhiên Tà dược vương không nghe ra được khác chỗ nào, tưởng y là tên háo sắc kia, liền hỏi: “Diệp công tử đâu?”
Diệp Hữu nói: “Bảo bối tất nhiên phải giấu kỹ rồi.”
Tà dược vương hỏi: “Ngươi thấy mình có thể chạy thoát từ trong tay bọn ta sao?”
Diệp Hữu đáp: “Không thử sao biết được? Ngươi là tên Liễu công tử kia hả?”
Tà dược vương sửng sốt, rồi mới nhớ lúc trước Tòng Vân giới thiệu gã với Diệp công tử đã nói gã họ Liễu, liền nói: “Là ta, thì sao?”
Diệp Hữu khinh thường: “Bảo bối kia mỗi ngày nằm mơ đều kêu Liễu công tử này Liễu công tử nọ, ngươi cũng có gì đâu, ta cứ tưởng đẹp lắm, mau lại đây, đợi ta giải quyết ngươi rồi sau này y sẽ một lòng một dạ đi theo ta.”
Tà dược vương: “…”
Khoan khoan, nói vậy là sao? Chẳng lẽ mỹ nhân kia nhất kiến chung tình với gã? Không được, việc này không thể để Tòng Vân biết được!
Gã cố bình tĩnh nói: “Họ Liễu trong thiên hạ nhiều như vậy, chưa chắc đã là ta.”
Diệp Hữu hỏi: “Ngươi từng đến Thiếu Lâm chưa?”
Tà dược vương đáp: “Đã từng đến.”
Diệp Hữu nói: “Vậy đúng rồi, bảo bối kia nói…”
Bóng y vụt qua, bỗng dùng lực, Tà dược vương đang muốn nghe lời tiếp theo của y, thì trong chớp mắt đã thấy y vọt lên trước mặt mình, sau đó chỉ thấy ngực đau đớn, cả người bay ra ngoài.
Tòng Vân không điểm huyệt được, nhưng Tà dược vương thì có thể, Diệp Hữu tung một chưởng vỗ bay gã, tiếp đó điểm mấy đại huyệt trên người gã, bóp chặt cổ, nói với đám thủ hạ đang ngây ra: “Tất cả đứng yên, không được nhúc nhích.”
Tà dược vương phun một ngụm máu, sắc mặt hoảng sợ, khàn giọng nói: “Ngươi… Rốt cuộc ngươi là ai…”
Ám vệ không đáp, chỉ nhìn giáo chủ, lo lắng hỏi: “Thiếu gia, ngài không sao chứ?”
“… Không sao.” Giọng Diệp Hữu rất yếu, cố gắng thoát khỏi tay kẻ áo đen.
Kẻ áo đen cười lạnh, giữ chặt y, ngón cái vẫn dừng trên mặt y. Diệp Hữu nhíu mày, khẽ nghiêng đầu, dường như không muốn chịu nhục.
Mỹ nhân, chỉ một cái nhíu mày cũng khiến người thương tiếc, không ít người nhìn mà đau lòng.
Vốn Tà dược vương chẳng thích thú gì Diệp công tử, nhưng lúc này cũng hiểu vì sao Tòng Vân lại muốn có được người này, bởi vì thực sự quá đẹp, đẹp đến nỗi gã cũng có chút rung động.
Gã liếc nhìn Tòng Vân, liền thấy sắc mặt người này lạnh lẽo đến đáng sợ, thấy vô cùng bất ngờ.
Chỉ mới gặp có một ngày, thì có tình cảm gì chứ?
Lúc trước gã cũng nghĩ như vậy, khi biết Tòng Vân không chút do dự nuốt phệ tâm, gã càng tin chắc suy nghĩ này, nhưng đến giờ, gã mới nhận ra dường như không phải là vậy, ít nhất khi Tòng Vân nhìn thấy Diệp công tử như vậy thì không vui, là rất không vui.
Nhưng vì sao chứ?
Diệp công tử bị bắt đi mấy ngày, tuy kẻ bắt cóc nói vì ‘thuốc’ trong cơ thể Diệp công tử nên tạm thời không chạm vào y, nhưng những gì chiếm được chắc chắn đã chiếm rồi, Tòng Vân cũng không ngu, điều này hắn có thể đoán được, bây giờ chẳng qua là bị sờ mặt thôi mà, cần gì phải tức?
Chẳng lẽ là không nhìn thì không sao, thấy rồi lại khác? Hoặc là người ta nhíu mày nên Tòng Vân đau lòng? Là thế sao? Tà dược vương đầy thắc mắc không được giải.
Tòng Vân nhận ra gã đang liếc nhìn, liền để mặc cho gã đánh giá, ngay cả nhìn sang cũng chẳng thèm.
Tên đó dù nghĩ đến nát đầu cũng không đoán được mình khó chịu là vì gương mặt kia bị chạm vào.
Không chỉ Tà dược vương, những người khác cũng không biết được, trên đời này chỉ có mình sư phụ hắn biết mối tình vội vàng kết cục đau thương thời niên thiếu của hắn.
Chính vì cầu mà không được, cho nên mới khắc cốt ghi tâm.
A Trình.
Tòng Vân thầm gọi trong lòng, mắt không chớp nhìn gương mặt kia.
Lúc này, kẻ áo đen thấy khó chịu vì bọn họ quá lề mề.
Hắn bóp cổ Diệp Hữu, híp mắt nói: “Đừng lảm nhảm nữa, mau giao giải dược ra!”
Ám vệ hoảng sợ, gào lên: “Thiếu gia!”
“Ngươi làm gì vậy? Mau thả thiếu gia nhà ta ra!”
“Nếu ngươi dám gây thương tích cho thiếu gia, chúng ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”
“Mắt chó của ngươi mù rồi à, có biết thiếu gia nhà ta là ai không?!”
“Ông đây mặc xác y là ai, các ngươi có giao ra không? Không giao thì chờ nhặt xác y đi!” Kẻ áo đen nói xong liền giương mắt nhìn rừng cây đằng sau ám vệ, “Bên đó là ai? Đi ra đi, đừng trốn chui trốn lủi nữa!”
Tà dược vương và Tòng Vân cùng nhìn Từ Huệ đại sư, nói: “Ông, đi ra đi.”
Từ Huệ đại sư đang rất khó hiểu.
Mặt Hiểu công tử không dịch dung, cho nên suy đoán ‘Bắt cóc thiếu gia nhà người ta rồi thay vào’ có thể bỏ đi được rồi, vậy đám gia phó kia đang làm gì? Sao lại không biết Văn Nhân Hằng là ai? Chuyện này rốt cuộc là kế hoạch của Hiểu công tử, hay là bị người ta bắt đi thật? Nếu là cái trước, vậy thì vì sao chứ?
Ông đang loạn hết cả đầu, lúc này lại nghe bọn họ nói vậy, não không theo kịp: “Hở?”
Tòng Vân nói: “Đi kéo dài thời gian đi.”
Từ Huệ đại sư hỏi: “Vậy các ngươi thì sao?”
Tòng Vân đáp: “Chúng ta đi.”
Hắn chưa nói sẽ đi đâu, liền quay đầu rời đi cùng Tà dược vương.
Hôm qua bọn họ đoán kẻ kia có thể dùng vách núi để thoát thân, nhưng không chắc chắn lắm, giờ nhìn thấy mới chắc được, tất nhiên phải đi xuống trước để chuẩn bị.
Quan trọng hơn là, Tòng Vân vốn không định trả Diệp công tử cho nhà người ta, mưu đồ cứu Diệp công tử xong liền trói lại bắt đi, bây giờ tất nhiên phải tách ra với đám người này.
Hai người võ công rất cao, chớp mắt đã bay xa hơn mười trượng.
Từ Huệ đại sư nhìn mà giật mình, càng nghi ngờ hơn về thân phận của bọn họ, nhưng còn chưa nghĩ thêm được gì thì nghe thấy kẻ áo đen đang kêu gào, chỉ đành dẫn theo mấy người mà lang trung kia để lại cùng xuất hiện. Ông đi đến bên cạnh gia phó, nhìn kẻ áo đen, khuyên nhủ: “Thí chủ, bể khổ vô biên quay đầu là bờ, ngươi…”
“Đừng lảm nhảm nữa,” kẻ áo đen ngắt lời, “Ta hỏi lần cuối, giải dược đâu?”
Từ Huệ đại sư nhìn Hiểu công tử, mắt không chớp.
Diệp Hữu cũng nhìn bọn họ, bởi vì cổ bị bóp nên sắc mặt y đầy đau đớn.
Từ Huệ đại sư trừng mắt cố không chớp, nhưng vẫn không được chút gợi ý nào từ Hiểu công tử, thấy chắc là bắt cóc thật rồi. Ông thầm nghĩ không ổn rồi, đang nghĩ xem có nên lấy tên Văn Nhân Hằng ra dọa người này không, thì nghe thấy bên cạnh có người hỏi phải làm sao mới thả người ra, ông liền bình tĩnh lại, nói: “Thí chủ, giải dược có thể đưa cho ngươi, nhưng ngươi không được làm y bị thương.”
Kẻ áo đen cười ha hả: “Tất nhiên là ta sẽ không làm y bị thương rồi, mỹ nhân hiếm gặp như vậy, thương còn không đủ nữa là.”
Ám vệ giận giữ: “Cái gì? Vô sỉ!”
“Cầm thú!”
“Đồ súc sinh!”
Kẻ áo đen lạnh giọng: “Các ngươi lặp lại lần nữa!”
Ám vệ lập tức ngậm miệng.
Kẻ áo đen nói: “Xem ra các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Hắn nói xong tay liền bóp mạnh hơn, Diệp Hữu rên rỉ, cảm giác không thở nổi khiến y càng đau đớn hơn. Ám vệ thấy đồng bọn ác độc với giáo chủ như vậy thì rất ngạc nhiên, nhưng trên mặt không lộ vẻ gì, hét mau dừng tay.
Từ Huệ đại sư cũng vội vã: “Thí chủ mau dừng tay!”
“… Đừng… đưa…” Diệp Hữu đột nhiên mở miệng, cố nói ra, “Không được đưa…”
Y chưa nói hết, kẻ áo đen đã khẽ rủa một tiếng rồi đánh ngất, tiếp đó nhìn bọn họ, nói: “Đừng nghe y, y đang giận dỗi ta thôi, các ngươi chuẩn bị giải dược đi, đợi ta đặt y ở chỗ khác rồi về lấy.”
Nói xong, hắn bay lên, nhảy xuống vực trước mắt bao người.
Ám vệ: “…”
Từ Huệ đại sư: “…”
Khung cảnh chìm vào im lặng, ngay sau đó cả đám biến sắc, loạng choạng chạy đến vách núi, thấy tên kia lọt thẳng vào rừng cây bên dưới, nhanh chóng biến mất. Từ Huệ đại sư thấy tim mình lạnh đi, nhìn mấy người bên cạnh gào khóc, không còn hy vọng gì hỏi lại: “Các ngươi không biết Văn Nhân môn chủ thật sao?”
Ám vệ nhìn ông, chần chừ.
Bọn họ không dám tự làm chủ, nhưng giáo chủ có nói nếu có cơ hội thích hợp thì nhắc nhở Từ Huệ đại sư, bây giờ liệu có tính là cơ hội thích hợp không?
Bọn họ nghĩ nghĩ, hỏi: “Đám người lang trung kia đâu?”
Từ Huệ đại sư đáp: “Không biết đi đâu nữa.”
Ám vệ nhìn đằng sau, thấy thủ hạ mà Tòng Vân để lại đã đi vào trong rừng, liền hiểu Tòng Vân đã sắp xếp từ trước rồi, những người này sợ là sẽ trèo xuống vách núi. Mà giáo chủ dẫn người xuống, vậy hẳn có thể giải quyết hết bọn chúng nhỉ?
Bọn họ không băn khoăn nữa, đáp lời: “Biết chứ.”
Từ Huệ đại sư không nghĩ nhiều, chỉ vội hỏi: “Vậy sao lúc trước các ngươi nói không biết? Chẳng lẽ chuyện này là kế hoạch của thiếu gia nhà các ngươi? Y muốn làm gì vậy?”
Ám vệ đáp: “Không biết a.”
Từ Huệ đại sư: “…”
Ám vệ: “Đại sư, đừng nhìn bọn ta như vậy, bọn ta không biết thật mà, chỉ đoán được tại sao thiếu gia không nói trước với ngài.”
Từ Huệ đại sư nghe hiểu đây là kế hoạch của Hiểu công tử, thấy yên tâm hơn, liền hỏi: “A, vì sao?”
Ám vệ: “Đại sư, ngài quá ngay thẳng.”
Từ Huệ đại sư: “…”
Từ khi nào ngay thẳng là sai rồi?
Ám vệ không lề mề nữa, xoa xoa mặt, hai mắt trừng trừng, chậm rãi ép ra nước mắt, quay đầu chạy như điên, bi thống gào lên: “Thiếu gia a a a ——!”
Từ Huệ đại sư: “…”
Sau khi Diệp Hữu và thủ hạ rơi xuống rừng cây thì bắt đầu do y điều khiển, dẫn theo thủ hạ lên xuống mấy cái, vững vàng đứng dưới đáy vực. Từ đầu đến cuối hai người đều bám sát nhau, lại thêm võ công của Diệp Hữu rất điêu luyện, nên dù có người nhìn thấy cũng không phát hiện người thực sự dùng khinh công là y.
Y nhìn xung quanh, thấy tín hiệu mà sư huynh để lại, liền đi theo đến hội hợp với hắn.
Lúc này Văn Nhân Hằng cũng mặc đồ đen, thấy bọn họ quay về liền nói ngắn gọn: “Trái phải đều có người, cẩn thận chút.”
Diệp Hữu “ừ” một tiếng, cởi áo ngoài, lộ bộ đồ đen bên trong.
Kẻ áo đen uy hiếp y lúc nãy cùng cởi quần áo, mặc áo ngoài mà giáo chủ vừa cởi, kéo khăn che mặt xuống, ngũ quan giống y hệt giáo chủ, rõ ràng là đã dịch dung.
Hai người nhanh chóng đổi thân phận, trong lúc đó Văn Nhân Hằng cũng nói rõ vị trí của quân trắng.
Tòng Vân sẽ mai phục dưới đáy vực, lúc Diệp Hữu và Văn Nhân Hằng đưa bản đồ đến cũng đã đoán được rồi.
Dù sao bọn họ cũng có con tin trong tay, nên đã lường trước Tòng Vân sẽ không phái nhiều người đi theo. Vì giành thế chủ động, sáng sớm nay Văn Nhân Hằng đã dẫn người đến đáy vực, lúc Diệp Hữu giằng co với Tòng Vân, hắn đã chậm rãi thăm dò được hướng đi của đối phương, tiện cho hành động tiếp đó của sư đệ.
Diệp Hữu cẩn thận nghe xong, gật đầu, ẩn vào rừng cây.
Dưới đáy vực có ba hướng, đường đằng trước không dễ đi, dù chạy thoát thân cũng không phải là lựa chọn ưu tiên, bởi vì đó là đường cụt, đi vào chẳng khác nào bị vây công, nên người của quân trắng ở đó ít nhất. Hai đường bên trái bên phải số lượng tương đương nhau, Diệp Hữu đoán có thể Tòng Vân và Tà dược vương đã tách ra, mỗi người canh một bên, muốn bao vây y hoàn toàn.
Còn về việc ai ở bên nào, thì y không biết.
Y xem xét một lúc, rồi chọn đường bên trái, đi được một lát, rất nhanh đã nhận ra trên cây có người, liền tiếp tục đi về phía trước, lạnh lùng nói: “Trốn trốn tránh tránh thì có bản lĩnh gì, là nam nhân thì đi ra đi!”
Lời vừa dứt, người trên cây đã nhảy xuống, ngũ quan người này sắc gọn, đúng là cái tên có thể là Tà dược vương, ngoài ra đằng sau còn có mấy người đi theo, đồng loạt nhìn y.
Diệp Hữu cười lạnh: “Ha, nhiều người nhỉ.”
Y chọn thủ hạ kia, không chỉ vì vóc người tương tự, mà khi hai người đổi giọng cũng khá giống nhau, hiển nhiên Tà dược vương không nghe ra được khác chỗ nào, tưởng y là tên háo sắc kia, liền hỏi: “Diệp công tử đâu?”
Diệp Hữu nói: “Bảo bối tất nhiên phải giấu kỹ rồi.”
Tà dược vương hỏi: “Ngươi thấy mình có thể chạy thoát từ trong tay bọn ta sao?”
Diệp Hữu đáp: “Không thử sao biết được? Ngươi là tên Liễu công tử kia hả?”
Tà dược vương sửng sốt, rồi mới nhớ lúc trước Tòng Vân giới thiệu gã với Diệp công tử đã nói gã họ Liễu, liền nói: “Là ta, thì sao?”
Diệp Hữu khinh thường: “Bảo bối kia mỗi ngày nằm mơ đều kêu Liễu công tử này Liễu công tử nọ, ngươi cũng có gì đâu, ta cứ tưởng đẹp lắm, mau lại đây, đợi ta giải quyết ngươi rồi sau này y sẽ một lòng một dạ đi theo ta.”
Tà dược vương: “…”
Khoan khoan, nói vậy là sao? Chẳng lẽ mỹ nhân kia nhất kiến chung tình với gã? Không được, việc này không thể để Tòng Vân biết được!
Gã cố bình tĩnh nói: “Họ Liễu trong thiên hạ nhiều như vậy, chưa chắc đã là ta.”
Diệp Hữu hỏi: “Ngươi từng đến Thiếu Lâm chưa?”
Tà dược vương đáp: “Đã từng đến.”
Diệp Hữu nói: “Vậy đúng rồi, bảo bối kia nói…”
Bóng y vụt qua, bỗng dùng lực, Tà dược vương đang muốn nghe lời tiếp theo của y, thì trong chớp mắt đã thấy y vọt lên trước mặt mình, sau đó chỉ thấy ngực đau đớn, cả người bay ra ngoài.
Tòng Vân không điểm huyệt được, nhưng Tà dược vương thì có thể, Diệp Hữu tung một chưởng vỗ bay gã, tiếp đó điểm mấy đại huyệt trên người gã, bóp chặt cổ, nói với đám thủ hạ đang ngây ra: “Tất cả đứng yên, không được nhúc nhích.”
Tà dược vương phun một ngụm máu, sắc mặt hoảng sợ, khàn giọng nói: “Ngươi… Rốt cuộc ngươi là ai…”
/120
|