Lúc Văn Nhân Hằng trở về, Diệp Hữu đang chậm rãi uống canh cá.
Hắn nhìn đồ ăn trên bàn, cười nói: “Phong phú hơn bọn ta ăn nữa.”
Diệp Hữu cười tủm tỉm: “Ai bảo ta là người bệnh chứ.”
Văn Nhân Hằng đi đến ngồi bên cạnh y, nhìn thoáng qua thấy khóe môi y bị dính nước sốt, liền quay cằm y sang lau giúp y. Diệp Hữu theo bản năng liếm một cái, ai ngờ ngón tay sư huynh vẫn chưa buông, vì vậy mà liếm trúng. Sắc mặt Văn Nhân Hằng tối lại, đè y hôn một lúc mới thỏa mãn buông ta, khen: “Canh cá ngon lắm.”
Diệp Hữu hỏi: “Uống một bát?”
Văn Nhân Hằng đáp: “Được.”
Vì vậy hai người vừa ngồi ăn vừa trò chuyện.
Văn Nhân Hằng ngồi cùng y nên tâm trạng rất tốt, cũng ăn thêm một ít, phát hiện tuy nguyên liệu giống nhau nhưng hương vị khác hẳn đồ hắn ăn lúc nãy, nói: “Hắn rất quan tâm đến ngươi.”
Diệp Hữu im lặng, rồi bật cười.
Văn Nhân Hằng hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Hữu nói: “Nếu ngươi quay lại nếm thử đồ ăn trên bàn của Tạ Quân Minh, thì sẽ biết hương vị giống y hệt thế này, chắc chắn là khác nồi với đồ ngươi ăn lúc nãy, cũng chắc chắn là không phải do một người nấu.”
Văn Nhân Hằng ngẩn ra, đột nhiên nhớ lúc mình xuất hiện ở phòng ăn, thì vẻ mặt trại chủ dường như quái dị trong chớp mắt.
Hắn tưởng là người nọ ngạc nhiên sao hắn không ở bên sư đệ, bây giờ thì… Hắn nhìn đồ ăn trên bàn, lập tức hiểu đây là chuẩn bị cho hai người họ. Mà lúc hắn bước vào phòng thì đồ ăn đã dọn lên, trại chủ mà kêu người đổi thì sẽ lộ mất, chẳng trách lại có phản ứng như vậy.
Hắn dở khóc dở cười.
Các tiền bối bạch đạo chắc không ngờ rằng bọn họ đến làm khách, nhưng chủ nhân lại ngầm làm chuyện như vậy trước mặt bọn họ.
Diệp Hữu nói: “Lần này hắn nể mặt ta nên mới mời bạch đạo vào trại, chứ thực ra không hề thích bọn họ, tất nhiên sẽ không cẩn thận đón tiếp rồi, cái tính này rất hợp với ta.”
Văn Nhân Hằng nghe thế lại nhớ đến một chuyện, hỏi: “Sau khi mọi chuyện kết thúc, ngươi không định quay về bạch đạo sao?”
Diệp Hữu đáp: “Không về, hắc đạo tốt lắm, Ma Giáo cũng rất dễ nghe.”
Văn Nhân Hằng biết lúc trước sư đệ đổi tên thành “Ma Giáo” là đã không định gia nhập bạch đạo rồi, vốn còn nghĩ là bởi vì quân trắng, ai ngờ sau khi xử lý quân trắng xong cũng không định quay về, hắn gật đầu, không ép y.
Diệp Hữu cười hỏi: “Ngươi có muốn vào hắc đạo bọn ta không? Có nhiều người thú vị lắm.”
Văn Nhân Hằng đáp: “Không.”
Hắn đang phát triển tốt trong bạch đạo, sau này nếu sư đệ có chuyện gì thì hắn cũng có thể che chở được, như vậy rất tốt.
Diệp Hữu cũng không ép hắn, cơm nước xong liền quay về giường nằm, tiện thể nghĩ có cần bảo người sắc thuốc bưng đến không, để làm nổi lên cái “mảnh mai” của y, nhưng y chưa kịp quyết, thì Đinh các chủ đã đến.
Đinh các chủ vẫn đi thẳng vào câu chuyện như vậy, ngồi bên giường nói: “Ta nghe nói ngươi đang nghi ngờ tên béo kia.”
Ông không nói tên ai, nhưng Diệp Hữu lại hiểu rõ trong lòng, nghiêm mặt nói: “Đúng thế.”
Đinh các chủ nói: “Chứng cứ.”
Diệp Hữu trả lời: “Các chủ, nếu vãn bối có chứng cứ thì đã giao cho mọi người rồi, đâu cần vòng vo như vậy?”
Đinh các chủ im lặng một lát, chậm rãi nói: “Mặc dù ta bất hòa với ông ta, nhưng mấy năm qua những gì ông ta làm cho giang hồ ta đều thấy rõ, cũng không thể bằng một câu nghi ngờ của ngươi mà phủ nhận được.”
Diệp Hữu đáp: “Ta biết.”
Đinh các chủ nhìn y: “Rốt cuộc ngươi có quan hệ gì với quân đen?”
Diệp Hữu im lặng, rồi quyết định nói thật: “Ta chính là quân đen.”
Đinh các chủ lạnh lùng hỏi: “Ngươi?”
Diệp Hữu chân thành nói: “Ta biết tiền bối không thích những gì vãn bối đã làm, nhưng vãn bối cũng chỉ bất đắc dĩ phải vậy thôi.”
Văn Nhân Hằng tự bưng trà đến cho Đinh các chủ, chen vào nói: “Địa vị của ông ta trong giang hồ thế nào các chủ biết rất rõ, nếu đổi lại là người khác, ta với sư đệ đâu cần phải làm thế?”
Đinh các chủ không tiếp lời, vẻ mặt rất lạnh lùng như cũ, hiển nhiên là không thích cách làm của bọn họ.
Diệp Hữu thở dài: “Các chủ…”
Đinh các chủ giơ tay ngắt lời y, bình tĩnh nói: “Đừng nhiều lời nữa, không có chứng cứ xác thực thì ta sẽ không tin lời các ngươi nói, các ngươi định làm gì tiếp ta cũng không muốn biết, nhưng nếu để ta biết các ngươi làm ảnh hưởng đến người vô tội,” ông nhớ đến gì đó, trầm giọng nói, “Nói vậy Giang Việt với Tiểu Chung đều ở trong tay các ngươi?”
“Không ph…” Diệp Hữu chưa nói hết, thì bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, ngay sau đó Vệ Tấn gõ cửa phòng bước vào.
Đinh các chủ hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Vệ Tấn ngưng trọng nói: “Các chủ, minh chủ đến đây, bên cạnh có một lão nhân đi cùng, các tiền bối đều gọi là ma đầu.”
Đinh các chủ biến sắc, đứng dậy đi ngay.
Vệ Tấn vội vàng đi cùng ông, cửa phòng vẫn mở toang, tiếng tranh cãi ầm ĩ bên ngoài càng rõ ràng hơn.
Văn Nhân Hằng ‘lộp bộp’ trong lòng, liếc thấy sư đệ bỗng xốc chăn lên, liền đè y lại: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta có thể làm gì chứ,” trong mắt Diệp Hữu đầy lạnh lẽo, “Một nhân vật lớn như vậy đến đây, tất nhiên ta phải đi xem rồi.”
Văn Nhân Hằng nói: “Ngươi…”
“Ngươi yên tâm sư huynh, ta không làm gì lỗ mãng đâu.” Diệp Hữu nhắm mắt lại, khi mở ra thì đã hoàn toàn bình tĩnh.
Chắc là y đã quen như vậy rồi, Văn Nhân Hằng nhìn trong mắt y không hề có chút sát khí hay sơ hở nào, thậm chí còn có thể cảm giác được ôn hòa trong đó, nhưng càng như vậy thì càng khiến người đau lòng.
Văn Nhân Hằng không nhịn được nữa kéo người vào lòng ôm thật chặt, rồi nắm tay sư đệ đi ra: “Nếu ngươi không nhịn được cũng không sao, dù thế nào, ta cũng ở bên cạnh ngươi.”
Diệp Hữu nắm chặt tay hắn, “ừ” một tiếng.
Giờ phút này các tiền bối đã chạy đến trước trại.
Chỉ thấy ngoài cửa đứng hai người, một người trong đó chính là minh chủ mà bọn họ quen thuộc, một người khác chừng sáu mươi, nét mặt lạnh nhạt, khí thế rất mạnh. Mà bên cạnh họ đã có ba cái xác nằm đó, đều là hiệp khách lòng đầy nhiệt huyết, nghe nói bọn họ chỉ trúng một chưởng đã chết rồi.
Các vị tiền bối nhìn gương mặt trong trí nhớ, sắc mặt rất khó coi.
Hai mươi năm trước, bạch đạo bọn họ tốn bao nhiêu công sức mới có thể diệt trừ ma đầu này, kết quả chỉ là công dã tràng!
Lão giả liếc bọn họ, nói một câu bằng giọng điệu rất bình thường: “Đã lâu không gặp.”
Các vị tiền bối nhìn lão, một chữ cũng không thể nói ra.
Nhiều năm đã trôi qua, nhìn cũng biết ma đầu sống rất tốt, chỉ là khóe mắt thêm ít nếp nhăn, còn lại vẫn như xưa, nhưng khí thế lại khiến người ta sợ hãi hơn năm đó, chắc hẳn võ công đã tinh tiến lên nhiều.
Động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên trại chủ không thể ngồi im.
Lúc hắn chạy đến, chỉ nghe được câu “Đã lâu không gặp”, say đó cac tiền bối chỉ nhìn người nọ không hề đáp lại, bầu không khí khá lạnh lẽo, dường như xen lẫn chút gì đó kỳ lạ. Hắn nhìn đôi bên, cuối cùng nhìn chằm chằm lão giả kia, có ảo giác rằng —— khi người này đứng đó, hình như không ai dám tiến lên một bước.
Hắn đến bên cạnh Tạ Quân Minh, khẽ hỏi: “Ca, ai vậy?”
Vẻ mặt Tạ Quân Minh hiếm khi đứng đắn: “Ma đầu.”
Trại chủ sửng sốt: “Ma đầu nào cơ?”
Tạ Quân Minh đáp: “Ngươi nói xem?”
Trại chủ nghĩ đến mấy chuyện gần đây, con ngươi co lại, sau đó ép mình chảy nước mắt, giật nhẹ cổ áo, môi cắn chặt.
Tạ Quân Minh không hề khách khí nói: “Giả đáng thương vô ích thôi, nhớ lại mấy thế gia bị giết năm đó đi, người già trẻ con đều trốn không thoát.”
“…” Trại chủ lập tức trở lại như cũ, giọng căng thẳng, “Vậy… thủy trại bọn ta hôm nay đứng một bên dòm được không? Ta vẫn chưa cưới vợ nữa.”
Tạ Quân Minh liếc hắn: “Cái bộ dạng này của ngươi đừng mơ cưới được, sửa soạn cho đẹp rồi gả ra ngoài thì được.”
Các vị tiền bối gần đó: “…”
Mẹ kiếp, tên đó còn có tâm trạng nói đùa lúc này nữa!
Trại chủ buồn bã nói: “Có đôi khi ta cũng nghĩ như vậy, nhưng ai sẽ lấy ta chứ? Ta đã ba mươi rồi.”
Các vị tiền bối gần đó: “…”
Hắc đạo quả nhiên đều là cá mè một lứa!
Lão giả thấy bọn họ không nói gì, bước lên trước một bước.
Chỉ một bước, mà các vị tiền bối đã tách nhau ra, chuẩn bị đánh nhau bất cứ lúc nào.
“Khoan, khoan đã!” Minh chủ ngăn lão giả lại, đi đến cạnh lão nhìn mọi người phía trước, “Có một số việc, hôm nay chúng ta phải nói cho rõ.”
“Đúng vậy,” sắc mặt Ngụy trang chủ rất lạnh lùng, là người đầu tiên lên tiếng, “Đúng lúc bọn ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Ngụy Giang Nhu đứng đằng sau ông ta, thấy vậy lo lắng gọi nhỏ: “Cha.”
Lão giả nghe thấy liếc nàng một cái, ánh mắt lập tức ngừng lại.
Ngụy Giang Nhu không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Nàng chỉ thấy một trận gió lao đến, sau đó khung cảnh quanh mình thay đổi, đến khi hồi hồn lại, nàng phát hiện mình đã bị lão nhân kia kéo qua, hai người đang đứng đối diện nhau.
Nàng sợ đến nỗi mặt trắng bệch, kêu “A” một tiếng.
Chuyện xảy ra ngoài dự đoán, các vị tiền bối cũng sửng sốt.
Ngụy trang chủ quát lên: “Ngươi muốn làm gì?”
Lão giả không thèm nhìn ông ta, kéo Ngụy Giang Nhu đi, trong chớp mắt đã đạp nước qua bên bờ sông đối diện. Ngụy trang chủ tất nhiên không thể bỏ mặc được, vội vã đuổi theo. Minh chủ cũng hồi hồn lại, đi theo bọn họ.
Mấy người Đinh các chủ với Diệp Hữu trước sau đi đến thì nhìn thấy cảnh như vậy, Đinh các chủ lạnh lùng hỏi: “Đó là ma đầu?”
Từ Nguyên phương trượng đáp: “Là lão.”
Xoẹt một tiếng, kiếm của Đinh các chủ tuốt khỏi vỏ, không nói lời nào bay qua.
Các vị tiền bối còn đang nghĩ có cần đuổi theo không, thấy thế cũng đi cùng, bọn họ nhiều người, nếu ma đầu không chết thì dù gì cũng phải đưa người xuống lần nữa, tránh cho lão gây họa cho người khác.
Trước cửa lập tức trống hoác.
Diệp Hữu đi đến bên cạnh Tạ Quân Minh, sau khi biết rõ chuyện thì híp mắt lại: “Ngươi nói Ngụy Giang Nhu sao?”
Tạ Quân Minh đáp: “Ừ.”
Diệp Hữu nói: “Ta hiểu rồi.”
Trại chủ hỏi: “Hiểu gì cơ?”
Diệp Hữu không trả lời, nhìn chằm chằm mặt sông không còn bóng người.
Lúc trước y luôn nghĩ, tại sao biết rõ minh chủ đi tìm ma đầu mà quân trắng vẫn thờ ơ như vậy? Tại sao Ngụy trang chủ yêu thương Ngụy Giang Nhu rất nhiều lại không đưa người đi? Thì ra mặc dù Ngụy Giang Nhu đến đây Ngụy trang chủ đã đoán trước được, nhưng lúc đó Ngụy Giang Việt vừa mất tích, cho nên Ngụy trang chủ sốt ruột.
Lúc đó Ngụy trang chủ đã từng do dự, nhưng cuối cùng vẫn không đưa Ngụy Giang Nhu đi, bởi vì Ngụy Giang Nhu giống vị tỷ tỷ đã chết của Ngụy trang chủ!
Diệp Hữu không rõ tỷ tỷ của Ngụy trang chủ có gút mắc gì với ma đầu, nhưng chỉ riêng việc Ngụy trang chủ chắc chắn rằng Ngụy Giang Nhu có thể kiềm chế ma đầu thì thấy được, gút mắc này có lợi với Ngụy trang chủ!
Xem ra lúc trước khi ở Thiếu Lâm y nghĩ cách ly gián minh chủ với quân trắng, gọi ma đầu đến, nếu không thể gây phiền phức cho quân trắng, thì sẽ bị quân trắng phản ngược lại —— chỉ cần ma đầu không giết Ngụy Giang Nhu, xui xẻo chính là y!
Dù sao người Ngụy Giang Nhu hận nhất, chính là y mà.
Hắn nhìn đồ ăn trên bàn, cười nói: “Phong phú hơn bọn ta ăn nữa.”
Diệp Hữu cười tủm tỉm: “Ai bảo ta là người bệnh chứ.”
Văn Nhân Hằng đi đến ngồi bên cạnh y, nhìn thoáng qua thấy khóe môi y bị dính nước sốt, liền quay cằm y sang lau giúp y. Diệp Hữu theo bản năng liếm một cái, ai ngờ ngón tay sư huynh vẫn chưa buông, vì vậy mà liếm trúng. Sắc mặt Văn Nhân Hằng tối lại, đè y hôn một lúc mới thỏa mãn buông ta, khen: “Canh cá ngon lắm.”
Diệp Hữu hỏi: “Uống một bát?”
Văn Nhân Hằng đáp: “Được.”
Vì vậy hai người vừa ngồi ăn vừa trò chuyện.
Văn Nhân Hằng ngồi cùng y nên tâm trạng rất tốt, cũng ăn thêm một ít, phát hiện tuy nguyên liệu giống nhau nhưng hương vị khác hẳn đồ hắn ăn lúc nãy, nói: “Hắn rất quan tâm đến ngươi.”
Diệp Hữu im lặng, rồi bật cười.
Văn Nhân Hằng hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Hữu nói: “Nếu ngươi quay lại nếm thử đồ ăn trên bàn của Tạ Quân Minh, thì sẽ biết hương vị giống y hệt thế này, chắc chắn là khác nồi với đồ ngươi ăn lúc nãy, cũng chắc chắn là không phải do một người nấu.”
Văn Nhân Hằng ngẩn ra, đột nhiên nhớ lúc mình xuất hiện ở phòng ăn, thì vẻ mặt trại chủ dường như quái dị trong chớp mắt.
Hắn tưởng là người nọ ngạc nhiên sao hắn không ở bên sư đệ, bây giờ thì… Hắn nhìn đồ ăn trên bàn, lập tức hiểu đây là chuẩn bị cho hai người họ. Mà lúc hắn bước vào phòng thì đồ ăn đã dọn lên, trại chủ mà kêu người đổi thì sẽ lộ mất, chẳng trách lại có phản ứng như vậy.
Hắn dở khóc dở cười.
Các tiền bối bạch đạo chắc không ngờ rằng bọn họ đến làm khách, nhưng chủ nhân lại ngầm làm chuyện như vậy trước mặt bọn họ.
Diệp Hữu nói: “Lần này hắn nể mặt ta nên mới mời bạch đạo vào trại, chứ thực ra không hề thích bọn họ, tất nhiên sẽ không cẩn thận đón tiếp rồi, cái tính này rất hợp với ta.”
Văn Nhân Hằng nghe thế lại nhớ đến một chuyện, hỏi: “Sau khi mọi chuyện kết thúc, ngươi không định quay về bạch đạo sao?”
Diệp Hữu đáp: “Không về, hắc đạo tốt lắm, Ma Giáo cũng rất dễ nghe.”
Văn Nhân Hằng biết lúc trước sư đệ đổi tên thành “Ma Giáo” là đã không định gia nhập bạch đạo rồi, vốn còn nghĩ là bởi vì quân trắng, ai ngờ sau khi xử lý quân trắng xong cũng không định quay về, hắn gật đầu, không ép y.
Diệp Hữu cười hỏi: “Ngươi có muốn vào hắc đạo bọn ta không? Có nhiều người thú vị lắm.”
Văn Nhân Hằng đáp: “Không.”
Hắn đang phát triển tốt trong bạch đạo, sau này nếu sư đệ có chuyện gì thì hắn cũng có thể che chở được, như vậy rất tốt.
Diệp Hữu cũng không ép hắn, cơm nước xong liền quay về giường nằm, tiện thể nghĩ có cần bảo người sắc thuốc bưng đến không, để làm nổi lên cái “mảnh mai” của y, nhưng y chưa kịp quyết, thì Đinh các chủ đã đến.
Đinh các chủ vẫn đi thẳng vào câu chuyện như vậy, ngồi bên giường nói: “Ta nghe nói ngươi đang nghi ngờ tên béo kia.”
Ông không nói tên ai, nhưng Diệp Hữu lại hiểu rõ trong lòng, nghiêm mặt nói: “Đúng thế.”
Đinh các chủ nói: “Chứng cứ.”
Diệp Hữu trả lời: “Các chủ, nếu vãn bối có chứng cứ thì đã giao cho mọi người rồi, đâu cần vòng vo như vậy?”
Đinh các chủ im lặng một lát, chậm rãi nói: “Mặc dù ta bất hòa với ông ta, nhưng mấy năm qua những gì ông ta làm cho giang hồ ta đều thấy rõ, cũng không thể bằng một câu nghi ngờ của ngươi mà phủ nhận được.”
Diệp Hữu đáp: “Ta biết.”
Đinh các chủ nhìn y: “Rốt cuộc ngươi có quan hệ gì với quân đen?”
Diệp Hữu im lặng, rồi quyết định nói thật: “Ta chính là quân đen.”
Đinh các chủ lạnh lùng hỏi: “Ngươi?”
Diệp Hữu chân thành nói: “Ta biết tiền bối không thích những gì vãn bối đã làm, nhưng vãn bối cũng chỉ bất đắc dĩ phải vậy thôi.”
Văn Nhân Hằng tự bưng trà đến cho Đinh các chủ, chen vào nói: “Địa vị của ông ta trong giang hồ thế nào các chủ biết rất rõ, nếu đổi lại là người khác, ta với sư đệ đâu cần phải làm thế?”
Đinh các chủ không tiếp lời, vẻ mặt rất lạnh lùng như cũ, hiển nhiên là không thích cách làm của bọn họ.
Diệp Hữu thở dài: “Các chủ…”
Đinh các chủ giơ tay ngắt lời y, bình tĩnh nói: “Đừng nhiều lời nữa, không có chứng cứ xác thực thì ta sẽ không tin lời các ngươi nói, các ngươi định làm gì tiếp ta cũng không muốn biết, nhưng nếu để ta biết các ngươi làm ảnh hưởng đến người vô tội,” ông nhớ đến gì đó, trầm giọng nói, “Nói vậy Giang Việt với Tiểu Chung đều ở trong tay các ngươi?”
“Không ph…” Diệp Hữu chưa nói hết, thì bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, ngay sau đó Vệ Tấn gõ cửa phòng bước vào.
Đinh các chủ hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Vệ Tấn ngưng trọng nói: “Các chủ, minh chủ đến đây, bên cạnh có một lão nhân đi cùng, các tiền bối đều gọi là ma đầu.”
Đinh các chủ biến sắc, đứng dậy đi ngay.
Vệ Tấn vội vàng đi cùng ông, cửa phòng vẫn mở toang, tiếng tranh cãi ầm ĩ bên ngoài càng rõ ràng hơn.
Văn Nhân Hằng ‘lộp bộp’ trong lòng, liếc thấy sư đệ bỗng xốc chăn lên, liền đè y lại: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta có thể làm gì chứ,” trong mắt Diệp Hữu đầy lạnh lẽo, “Một nhân vật lớn như vậy đến đây, tất nhiên ta phải đi xem rồi.”
Văn Nhân Hằng nói: “Ngươi…”
“Ngươi yên tâm sư huynh, ta không làm gì lỗ mãng đâu.” Diệp Hữu nhắm mắt lại, khi mở ra thì đã hoàn toàn bình tĩnh.
Chắc là y đã quen như vậy rồi, Văn Nhân Hằng nhìn trong mắt y không hề có chút sát khí hay sơ hở nào, thậm chí còn có thể cảm giác được ôn hòa trong đó, nhưng càng như vậy thì càng khiến người đau lòng.
Văn Nhân Hằng không nhịn được nữa kéo người vào lòng ôm thật chặt, rồi nắm tay sư đệ đi ra: “Nếu ngươi không nhịn được cũng không sao, dù thế nào, ta cũng ở bên cạnh ngươi.”
Diệp Hữu nắm chặt tay hắn, “ừ” một tiếng.
Giờ phút này các tiền bối đã chạy đến trước trại.
Chỉ thấy ngoài cửa đứng hai người, một người trong đó chính là minh chủ mà bọn họ quen thuộc, một người khác chừng sáu mươi, nét mặt lạnh nhạt, khí thế rất mạnh. Mà bên cạnh họ đã có ba cái xác nằm đó, đều là hiệp khách lòng đầy nhiệt huyết, nghe nói bọn họ chỉ trúng một chưởng đã chết rồi.
Các vị tiền bối nhìn gương mặt trong trí nhớ, sắc mặt rất khó coi.
Hai mươi năm trước, bạch đạo bọn họ tốn bao nhiêu công sức mới có thể diệt trừ ma đầu này, kết quả chỉ là công dã tràng!
Lão giả liếc bọn họ, nói một câu bằng giọng điệu rất bình thường: “Đã lâu không gặp.”
Các vị tiền bối nhìn lão, một chữ cũng không thể nói ra.
Nhiều năm đã trôi qua, nhìn cũng biết ma đầu sống rất tốt, chỉ là khóe mắt thêm ít nếp nhăn, còn lại vẫn như xưa, nhưng khí thế lại khiến người ta sợ hãi hơn năm đó, chắc hẳn võ công đã tinh tiến lên nhiều.
Động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên trại chủ không thể ngồi im.
Lúc hắn chạy đến, chỉ nghe được câu “Đã lâu không gặp”, say đó cac tiền bối chỉ nhìn người nọ không hề đáp lại, bầu không khí khá lạnh lẽo, dường như xen lẫn chút gì đó kỳ lạ. Hắn nhìn đôi bên, cuối cùng nhìn chằm chằm lão giả kia, có ảo giác rằng —— khi người này đứng đó, hình như không ai dám tiến lên một bước.
Hắn đến bên cạnh Tạ Quân Minh, khẽ hỏi: “Ca, ai vậy?”
Vẻ mặt Tạ Quân Minh hiếm khi đứng đắn: “Ma đầu.”
Trại chủ sửng sốt: “Ma đầu nào cơ?”
Tạ Quân Minh đáp: “Ngươi nói xem?”
Trại chủ nghĩ đến mấy chuyện gần đây, con ngươi co lại, sau đó ép mình chảy nước mắt, giật nhẹ cổ áo, môi cắn chặt.
Tạ Quân Minh không hề khách khí nói: “Giả đáng thương vô ích thôi, nhớ lại mấy thế gia bị giết năm đó đi, người già trẻ con đều trốn không thoát.”
“…” Trại chủ lập tức trở lại như cũ, giọng căng thẳng, “Vậy… thủy trại bọn ta hôm nay đứng một bên dòm được không? Ta vẫn chưa cưới vợ nữa.”
Tạ Quân Minh liếc hắn: “Cái bộ dạng này của ngươi đừng mơ cưới được, sửa soạn cho đẹp rồi gả ra ngoài thì được.”
Các vị tiền bối gần đó: “…”
Mẹ kiếp, tên đó còn có tâm trạng nói đùa lúc này nữa!
Trại chủ buồn bã nói: “Có đôi khi ta cũng nghĩ như vậy, nhưng ai sẽ lấy ta chứ? Ta đã ba mươi rồi.”
Các vị tiền bối gần đó: “…”
Hắc đạo quả nhiên đều là cá mè một lứa!
Lão giả thấy bọn họ không nói gì, bước lên trước một bước.
Chỉ một bước, mà các vị tiền bối đã tách nhau ra, chuẩn bị đánh nhau bất cứ lúc nào.
“Khoan, khoan đã!” Minh chủ ngăn lão giả lại, đi đến cạnh lão nhìn mọi người phía trước, “Có một số việc, hôm nay chúng ta phải nói cho rõ.”
“Đúng vậy,” sắc mặt Ngụy trang chủ rất lạnh lùng, là người đầu tiên lên tiếng, “Đúng lúc bọn ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Ngụy Giang Nhu đứng đằng sau ông ta, thấy vậy lo lắng gọi nhỏ: “Cha.”
Lão giả nghe thấy liếc nàng một cái, ánh mắt lập tức ngừng lại.
Ngụy Giang Nhu không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Nàng chỉ thấy một trận gió lao đến, sau đó khung cảnh quanh mình thay đổi, đến khi hồi hồn lại, nàng phát hiện mình đã bị lão nhân kia kéo qua, hai người đang đứng đối diện nhau.
Nàng sợ đến nỗi mặt trắng bệch, kêu “A” một tiếng.
Chuyện xảy ra ngoài dự đoán, các vị tiền bối cũng sửng sốt.
Ngụy trang chủ quát lên: “Ngươi muốn làm gì?”
Lão giả không thèm nhìn ông ta, kéo Ngụy Giang Nhu đi, trong chớp mắt đã đạp nước qua bên bờ sông đối diện. Ngụy trang chủ tất nhiên không thể bỏ mặc được, vội vã đuổi theo. Minh chủ cũng hồi hồn lại, đi theo bọn họ.
Mấy người Đinh các chủ với Diệp Hữu trước sau đi đến thì nhìn thấy cảnh như vậy, Đinh các chủ lạnh lùng hỏi: “Đó là ma đầu?”
Từ Nguyên phương trượng đáp: “Là lão.”
Xoẹt một tiếng, kiếm của Đinh các chủ tuốt khỏi vỏ, không nói lời nào bay qua.
Các vị tiền bối còn đang nghĩ có cần đuổi theo không, thấy thế cũng đi cùng, bọn họ nhiều người, nếu ma đầu không chết thì dù gì cũng phải đưa người xuống lần nữa, tránh cho lão gây họa cho người khác.
Trước cửa lập tức trống hoác.
Diệp Hữu đi đến bên cạnh Tạ Quân Minh, sau khi biết rõ chuyện thì híp mắt lại: “Ngươi nói Ngụy Giang Nhu sao?”
Tạ Quân Minh đáp: “Ừ.”
Diệp Hữu nói: “Ta hiểu rồi.”
Trại chủ hỏi: “Hiểu gì cơ?”
Diệp Hữu không trả lời, nhìn chằm chằm mặt sông không còn bóng người.
Lúc trước y luôn nghĩ, tại sao biết rõ minh chủ đi tìm ma đầu mà quân trắng vẫn thờ ơ như vậy? Tại sao Ngụy trang chủ yêu thương Ngụy Giang Nhu rất nhiều lại không đưa người đi? Thì ra mặc dù Ngụy Giang Nhu đến đây Ngụy trang chủ đã đoán trước được, nhưng lúc đó Ngụy Giang Việt vừa mất tích, cho nên Ngụy trang chủ sốt ruột.
Lúc đó Ngụy trang chủ đã từng do dự, nhưng cuối cùng vẫn không đưa Ngụy Giang Nhu đi, bởi vì Ngụy Giang Nhu giống vị tỷ tỷ đã chết của Ngụy trang chủ!
Diệp Hữu không rõ tỷ tỷ của Ngụy trang chủ có gút mắc gì với ma đầu, nhưng chỉ riêng việc Ngụy trang chủ chắc chắn rằng Ngụy Giang Nhu có thể kiềm chế ma đầu thì thấy được, gút mắc này có lợi với Ngụy trang chủ!
Xem ra lúc trước khi ở Thiếu Lâm y nghĩ cách ly gián minh chủ với quân trắng, gọi ma đầu đến, nếu không thể gây phiền phức cho quân trắng, thì sẽ bị quân trắng phản ngược lại —— chỉ cần ma đầu không giết Ngụy Giang Nhu, xui xẻo chính là y!
Dù sao người Ngụy Giang Nhu hận nhất, chính là y mà.
/120
|