Gần nửa tháng đi xe ngựa, lão ngoan đồng rốt cuộc không chịu nổi liền bỏ đệ tử chạy đi tìm niềm vui thú.
Cái gì gọi là vui thú?
Nửa đêm đi trộm sạch ngân phiếu của người ta sau đó đặt vào vài tờ giấy vẽ hình đạo tặc, chậc, đây là nhắc nhở người ta không phải ngân phiếu không cánh mà bay mà là bị trộm hay sao a? (Lão ngoan đồng: Đúng đúng, ta là nhắc hắn để như vậy có ngày bị trộm lấy hết. Y Sa: Vậy sao, thật vậy sao? Mật thất nhà người ta là sài phòng ai cũng có thể vào vào ra ra sao? Lão ngoan đồng: Đúng đúng, cơ quan nơi đó cần cải tiến, không thể để ai cũng vào vào ra ra được. Y Sa: *Gào thét: Đây không phải trọng điểm!*)
Hay như thay bảng hiệu của sòng bạc nào đó bằng vải thô ghi chữ Cái bang, lại treo thêm trước cửa đầy những chổi cùn, giẻ rách... (Y Sa: Vậy cái này thì sao? Lão ngoan đồng: Một lũ la hét ầm ĩ tranh tiền giật bạc không phải Cái bang sao? Y Sa:...)
...
Lại nói về Lãnh Hồng Hỏa, lúc nghỉ ngơi mang tin tức thu thập được ra phân tích, còn thời gian sẽ tranh thủ làm việc cao hứng hơn: ngắm soái ca.
Chỉ cần vào nội thành nhất định sẽ đi bộ, lại nhất nhất phẫn nam trang để tiện nhìn ngó.
Tiêu chí của Lãnh Hồng Hỏa thật sự rất đơn giản, chỉ cần suất thì "trẻ không tha già không bỏ", khụ khụ, ta nhầm, là "thư sinh không tha tiểu đồng không bỏ", từ chủ quán tới tiểu nhị, từ công tử sang thị vệ.
Tỉ như một ngày kia...
Lãnh Hồng Hỏa mặc lam y đi dạo, từ xa nhìn thấy một tên hộ vệ anh tuấn, gương mặt chữ điền, da ngăm nâu, nếu bỏ đi mái tóc dài thì thập phần là một người hiện đại. Lãnh Hồng Hỏa cảm thán Cố nhân a cố nhân, rốt cuộc cũng tìm được một anh chàng đẹp trai hiện đại nga
Vậy nên chưa đầy 5s, ý niệm ve vãn đã hình thành.
"Tiểu thư."
Cô gái được gọi trong lòng kiêu ngạo
Cái gì gọi là vui thú?
Nửa đêm đi trộm sạch ngân phiếu của người ta sau đó đặt vào vài tờ giấy vẽ hình đạo tặc, chậc, đây là nhắc nhở người ta không phải ngân phiếu không cánh mà bay mà là bị trộm hay sao a? (Lão ngoan đồng: Đúng đúng, ta là nhắc hắn để như vậy có ngày bị trộm lấy hết. Y Sa: Vậy sao, thật vậy sao? Mật thất nhà người ta là sài phòng ai cũng có thể vào vào ra ra sao? Lão ngoan đồng: Đúng đúng, cơ quan nơi đó cần cải tiến, không thể để ai cũng vào vào ra ra được. Y Sa: *Gào thét: Đây không phải trọng điểm!*)
Hay như thay bảng hiệu của sòng bạc nào đó bằng vải thô ghi chữ Cái bang, lại treo thêm trước cửa đầy những chổi cùn, giẻ rách... (Y Sa: Vậy cái này thì sao? Lão ngoan đồng: Một lũ la hét ầm ĩ tranh tiền giật bạc không phải Cái bang sao? Y Sa:...)
...
Lại nói về Lãnh Hồng Hỏa, lúc nghỉ ngơi mang tin tức thu thập được ra phân tích, còn thời gian sẽ tranh thủ làm việc cao hứng hơn: ngắm soái ca.
Chỉ cần vào nội thành nhất định sẽ đi bộ, lại nhất nhất phẫn nam trang để tiện nhìn ngó.
Tiêu chí của Lãnh Hồng Hỏa thật sự rất đơn giản, chỉ cần suất thì "trẻ không tha già không bỏ", khụ khụ, ta nhầm, là "thư sinh không tha tiểu đồng không bỏ", từ chủ quán tới tiểu nhị, từ công tử sang thị vệ.
Tỉ như một ngày kia...
Lãnh Hồng Hỏa mặc lam y đi dạo, từ xa nhìn thấy một tên hộ vệ anh tuấn, gương mặt chữ điền, da ngăm nâu, nếu bỏ đi mái tóc dài thì thập phần là một người hiện đại. Lãnh Hồng Hỏa cảm thán Cố nhân a cố nhân, rốt cuộc cũng tìm được một anh chàng đẹp trai hiện đại nga
Vậy nên chưa đầy 5s, ý niệm ve vãn đã hình thành.
"Tiểu thư."
Cô gái được gọi trong lòng kiêu ngạo
/9
|