Editor: Đàm Nhật Vy
Beta: Chanh
Cuối cùng, Nguyễn Mặc vẫn ngoan ngoãn hồi âm cho vị Hoàng Thượng của mình.
Là bởi vì sau khi kết thúc đêm đó, khi nàng sắp ngủ, hắn ghé sát bên tai nàng thấp giọng nói: "Chỉ cần là của nàng, trẫm đều để ở trong lòng, sẽ không ghét bỏ."
Nàng mệt đến nổi không nhấc nổi mí mặt, vẫn không nhìn thấy hắn, nhưng âm thanh trầm thấp ôn nhu kia lại làm người trầm mê, quanh quẩn trong mộng, mãi không tiêu tan.
Kỳ thật nàng cũng không phải tức giận thật, chỉ cần hắn dỗ dành sẽ hết, lại chấp bút viết thư cho hắn.
Thư gửi đến chất lên ngày càng nhiều, từng ngày trôi đi, hết hè lại tới thu.
Tễ Nguyệt Cung.
"Nương nương, nương nương...!"
Nguyễn Mặc hồi thần, thu tầm mắt, chuyển tới phía Thúy Nhi lộ rõ vẻ lo lắng, nhếch khóe miệng: "Làm sao vậy?"
Còn hỏi làm sao...
Nương nương sau khi dùng ngọ thiện liền đứng mãi trước cửa sổ, hai mắt vô thần, ngẩn người suốt một buổi trưa, trời sắp tối rồi, vẫn không có ý muốn chuyển mình.
Nhưng hiện giờ có việc gấp, không đủ thời gian nghiền ngẫm tâm tư của nương nương, Thúy Nhi gọi Hỉ Nhi cách đó không xa, Hoan Nhi đã chuẩn bị váy áo trước, vội vàng nhắc nhở: "Nương nương! Người quên hôm nay là Nguyệt Yến rồi sao? Từ giờ đến giờ Tuất chỉ còn một canh giờ, nếu không để chúng nô tì trang điểm chải chuốt, sợ là sẽ không tới kịp mất!"
Hôm nay là Trung Thu, ngày Đoàn viên, các đại thần về nhà ăn tết cùng gia quyến, trong cung cũng có yến tiệc, đế hậu cùng chúng phi ngắm trăng, cũng giống như gia yến, trừ phi tần bị biếm vào lãnh cung, còn lại đều không được vắng.
Nguyễn Mặc thần sắc đờ đẫn gật đầu, đi về phía bàn trang điểm.
Thúy Nhi ngẩn người, đuổi theo hỏi: "Nương nương không chọn cung trang ư?"
"Không sao, em chọn là được, đừng làm gì quá nổi bật!"
"...Vâng, nô tỳ hiểu ạ." Thúy Nhi đành khom người đáp lại, nhìn nàng chậm rãi đi lại trước bàn trang điểm, một tia xót xa rung lên trong lòng.
Hoàng Thượng đã mười ngày không đặt chân đến Tễ Nguyệt Cung.
Nếu vì chính sự mà ở lại Tử Thần Điện liền không nói, nhưng mười ngày này, Hoàng Thượng lại giá lâm Sở Cư cung của Tĩnh Tiệp dư tận bảy tám ngày. Tuy không ngày ngày ở một nơi, nhưng có thể mấy ngày liên tiếp gặp Hoàng Thượng, vốn đã đủ chọc người ganh ghét. Hậu cung thậm chí đồn đãi, Hoàng Thượng sớm đã chán ghét Nguyễn Chiêu dung, sau Băng Yến, Nguyễn Chiêu dung bất hạnh mất sủng, lại làm Tĩnh Tiệp dư nhờ họa được phúc, lọt vào mắt Hoàng Thưởng, nhận được sủng ái.
Thiết nghĩ là vì thăm bệnh nên tới đó, vì nương nương còn đang bị cấm túc, Thúy Nhi cũng không dám làm nương nương phiền lòng, nên chưa từng nhắc qua. Sau đó không biết ai nhiều chuyện, lén lút bàn luận chuyện đó, còn làm nương nương nghe thấy. Nàng lo nương nương nghĩ nhiều, muốn tìm cách an ủi, nhưng nương nương lại vẫn như thường, tựa hồ không để tâm chuyện ấy.
Đến tận đêm nửa tháng trước, khi Thúy Nhi đang ở trong phòng nghỉ tạm, chợt nghe một trận âm thanh ồn ào trong tẩm điện, vội khoác áo đứng dậy chạy tới, nào ngờ đến trước cửa điện gặp phải Hoàng Thượng đang đi ra, sắc mặt quả thực dọa người, bước chân như gió rời đi.
Nàng khó hiểu Hoàng Thượng vì sao lại xuất hiện ở đây lúc nửa đêm, liền đi vào tẩm điện, dưới đất ngổn ngang mảnh chén trà vỡ, nương nương lại đang chùm chăn trên đầu, run rẩy vai nhỏ thấp giọng khóc.
Thúy Nhi hiểu có lẽ hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng không hỏi, chỉ yên lặng dọn mảnh vỡ, không một tiếng động lui xuống.
Ngày sau khi nương nương tỉnh dậy, đôi con ngươi đẹp đã sưng đỏ, phải chườm nóng nửa canh giờ mới tiêu sưng, từ ngày theo chủ tử tới nay, lần đầu tiên nàng thấy nương nương khóc thành thế này, có lẽ hai người đã cãi nhau.
Quả nhiên, sau ngày ấy không lâu, Hoàng Thượng lật thẻ bài Tĩnh Tiệp dư, mà nương nương lại cư xử không khác gì ngày thường, chỉ là thời gian phát ngốc bên cửa sổ cứ nhiều lên, mất hồn mất vía, luôn phải gọi vài tiếng mới hoàn hồn, cũng không tươi cười giống như trước.
Nương nương không mở miệng nói, nàng là một nô tỳ cũng không dám hỏi nhiều, chỉ làm như không biết, ngóng trông nương nương vui vẻ một chút, khi qua kỳ cấm túc, lại tới cầu Hoàng Thượng tha thứ.
Mắt thấy trời đã tối, tối nay là cơ hội để đoạt lại chú ý của Hoàng Thượng, nương nương lại không hiểu ra... Không được, phải chọn cho nương nương một bộ lễ phục đẹp nhất, để Hoàng thượng một lần nữa dừng ánh mắt trên người nương nương, nếu thuận lợi, nói không chừng tối nay Hoàng Thượng sẽ giá lâm Tễ Nguyệt Cung.
**************
Nguyệt Yến tổ chức bên ngoài Tử Thần Điện, chúng phi đều đã đến từ sớm, người nào cũng lộng lẫy, cung trang diễm lệ, còn có thêm hoa thơm cỏ lạ khoe sắc, Nguyễn Mặc lại không có tâm tình thưởng thức, tìm vị trí của mình lập tức đi tới.
"Nha, đây không phải Chiêu Dung nương nương bị cấm túc sao? Đã lâu không gặp."
Lệ Tu Nghi mới tới đã thốt lên, Nguyễn Mặc không muốn gây sự với người khác, đành phải dừng bước chân, xoay người nhìn lại: "Tu nghi có chuyện gì?"
"À, không có việc gì, chỉ lên tiếng gọi thôi. Bất qua trước đây nương nương đều làm như không thấy, hiện giờ ta ra nông nỗi này, thật không ngờ nương nương vẫn còn nguyện ý dừng lại đáp lời ta." Lê Tu nghi che miệng cười, liếc mắt về phía ghế của Hoàng Hậu, "Xem ra Hoàng Hậu nương nương quản giáo rất tốt."
Nguyễn Mặc hơi cúi đầu, không trả lời.
Nàng nghe ra được ý châm chọc mỉa mai của Lệ Tu nghi, nhưng tính tình vốn không thích khắc khẩu, vả lại cũng không có nửa điểm tâm tình muốn gây sự, chỉ muốn mong chóng ngồi xuống, không khiến cho bất cứ kẻ nào chú ý.
Nội tâm tràn đầy xấu hổ, làm nàng khó có thể chịu đựng.
Lệ Tu nghi diễn một vở kịch, nhận thấy các phi tần khác bắt đầu cố ý nhìn tới, vừa lòng mà nhếch khóe môi hồng diễm, xoay người ngồi xuống.
Thúy Nhi đứng sau có chút khó chịu, Nguyễn Mặc lại xua tay, yên lặng ngồi xuống vị trí của mình.
Thúy Nhi chỉ đành thở dài, tiến lên châm trà.
*********
Giờ Tuất hai khác, Đế Hậu tiến vào, ngồi vào chủ vị, Nguyệt Yến chính thức bắt đầu.
Y hương tấn ảnh, ăn uống linh đình, ca vũ lộng lẫy, món ngon mỹ vị.
Nguyễn Mặc nhìn nam nhân ngồi trên long ỷ, khuôn mặt lạnh lùng, dáng người tôn quý, gọi Tĩnh Tiệp dự đến hầu hạ bên cạnh, lại chưa từng nhìn nàng một cái, hơi cười khổ, che mặt uống một chén rượu, cảm giác nóng rát chạy theo cổ họng, lại không thể xua tan hàn ý trong lòng.
Nàng cũng không biết mình bị làm sao, biết rõ đây chỉ là giấc mộng, biết rõ hắn thân là Hoàng Thượng không thể chỉ sủng hạnh một mình nàng, nhưng khi nghe hắn thường đến cung Tĩnh Tiệp dư, trong lòng lại không nhịn nổi khó chịu, giống như có kim đâm, từng hồi đau rát.
Đây là cảm giác chưa từng có, rất khó chịu, tra tấn khiến nàng ngày càng phiền muộn, không thể bỏ xuống tâm tình, nửa tháng trước khi hắn tới Tễ Nguyệt Cung, nàng không nhin được hỏi hắn. Hắn lại nói không thể trả lời, chỉ bảo nàng kiên nhẫn chờ một chút, chờ sự tình kết thúc, sẽ nói lại cho nàng.
Nàng nghe xong, cỗ tức giận ẩn nhẫn kia lại không kìm được, liên tục bảo hắn rời đi, chớ có tới Tễ Nguyệt Cung tìm nàng, hắn vẫn đứng bất động như cũ, nàng cắn răng ném chén trà trong tay xuống trước mặt hắn, lại oán hận lặp lại một lần, quên cả kính xưng, buột miệng thốt ra tên húy của hắn.
Hắn không mở miệng trách cứ, lẳng lặng đứng bên giường nhìn nàng, rất lâu sau đó, không nói một lời mà rời đi.
Nàng khóc suốt đêm, có lẽ đã bị hắn sủng hư, chưa bao giờ cảm thấy mình tức giận như vậy là quá nhiều. Hắn là vua một nước, gánh vác nhiều thứ nặng hơn nàng nghĩ, nếu hắn không thể nói, nếu hắn bảo nàng chờ, nàng nên hảo hảo nghe lời, vì sao lại không quan được chính mính, vì sao lại nói những lời tổn thương như vậy?
Không phải không hối hận.
Nhưng cơ hội đền bù nàng cũng không có, hắn đã không tới nữa.
Hôm nay rốt cuộc cũng thấy người, lại chỉ thấy đau lòng, trơ mắt nhìn vị trí bên cạnh bị một nữ nhân khác chiếm lấy, đành bức mình thu tầm mắt, rót một chén rượu, nhạt nhưu nước ốc.
"Nương nương, người đừng uống nữa..." Thúy Nhi xem đến nóng lòng, đè lại chén rượu trên tay nàng, "Nương nương nếu thật sự khó chịu, không bằng nói thân thể không khỏe, thỉnh Hoàng Thượng hồi cung đi?"
Hướng Hoàng Thượng thỉnh cầu?
Lại làm trò cho mọi người?
Nguyễn Mặc buông tay, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Chờ trời khi ngắm trăng thì đi."
Giờ khác này, nàng thật sự không nhấc nổi tâm tình đối diện với hắn.
"Được, đều nghe theo nương nương."
Thúy Nhi quay đầu phân phó người mang canh giải rượu tới, nương nương uống xong, yến hội cũng vừa lúc kết thúc, Hoàng Thượng đứng dậy, cùng Hoàng Hậu và chúng phi tới Ngự Hoa Viên ngắm trăng.
Mộ vân thâu tận dật thanh hàn,
Ngân Hán vô thanh chuyển ngọc bàn.
(Mây chiều trôi đi hết, không gian lạnh lẽo,
Đĩa ngọc di chuyển giữa sông Ngân lặng lẽ.)
~Dương Quan Khúc – Trung Thu tác~
Đáng tiếc ánh trăng sáng, cũng không thắng nổi tịch liêu trong lòng, Nguyễn mặc chậm rãi đi trong dàn chúng phi, bên tai toàn tiếng các nàng cười nói, mấy câu đều xoay quanh Hoàng Thượng, nàng nghe đến nỗi tim cũng đập mạnh, cúi đầu nghĩ xem khi nào nên rời đi.
Nhưng không chờ nàng nghĩ ra, Hoàng Hậu phía trước lại dừng bước chân, hướng Hoàng Thượng nói có chút mệt mỏi, muốn hồi cung nghỉ ngơi. Hoàng Thượng nhàn nhạt đồng ý, tiếp tục bước đi, Hoàng Hậu dừng lại ở một bên cung tiên, xoay người trước, giả như vô tình liếc mắt nhìn Tĩnh Tiệp dư một cái.
Mà cái liếc mắt này, vừa vặn Tĩnh tiệp dư phía sau Nguyễn Mặc đón được, nhưng vì hai người vốn là tỷ muội thân cận, cũng không có gì là không ổn, như cũ cúi đầu yên lặng đi tiếp.
Nào ngờ trước mắt có tia sáng lóe lên, nàng tập trung nhìn vào, chỉ thấy dưới cổ tay áo to rộng của Tĩnh Tiệp dư lộ ra một mũi đao lớn.
Đây... Đây là?!
Lòng nàng kinh hãi, trong đầu có một ý nghĩ, chẫm rãi trở nên sáng tỏ.
Hoàn hồn lại, người đi trước sớm đã không thấy, Nguyễn Mặc theo bản năng nhìn về phía Đan Dật Trần, thấy Tĩnh Tiệp dư đến gần phía sau hắn, nhanh chóng rút chủy thủ ra, thân thể đã mất khống chế lao tới, ôm lấy tấm lưng rắn chắc dày rộng của hắn.
Nháy mắt tiếp theo, thứ lạnh lẽo sắc bắn thẳng tắp đâm vào ngực trái, xuyên thấu xương, đau đớn chợt đánh vào khiến tấm trí nàng trống rỗng, chỉ thấy cổ họng nảy lên một chất tanh ngọt, phun ra một búng máu sau lưng hắn, thân mình như bị rút cạn khí lực gục xuống, ngất trên mặt đất.
"A... Cứu mạng... Tĩnh Tiệp dư điên rồi!"
"Hộ giá! Mau bắt lấy ả!"
"Nương nương không ổn! Mau truyền thái y!"
Tiếng nữ nhân thét chói tai truyền hết đợt này đến đợt khác, bước chân thị vệ tới ồn ào, cánh tay hữu lực vững vàng nâng Nguyễn Mặc lên, âm thanh quen thuộc nặng nề nói gì đó với nàng.
Nhưng nàng nghe không rõ, thứ đau đơn xuyên qua ngực cướp đi toàn bộ chú ý của nàng, mí mắt cũng nặng không mở nổi.
Nàng mệt mỏi.
Mệt đến nỗi chỉ muốn ngủ không bao giờ dậy.
"Nguyễn Mặc... Nguyễn Mặc..."
Hậu phi ồn ào chạy trốn hồi cung, Tĩnh Tiệp dư mưu đồ hành thích bị thị vệ bắt đi, cung nhân vội vàng tới Thái y viện tìm người...
Không ai nhìn thấy, Hoàng Thượng nửa quỳ trên mặt đến ôm trong lòng người con gái cả người toàn máu, cặp mắt trước nay lạnh nhạt vô tình, khi nào đã trượt xuống giọt nước mắt nhợt nhạt.
Rất nhanh lướt qua, không để lại dấu vết.
~ Chào mọi người. Vi edit chương này vào 30 tết, đúng là một ngày bận rộn. Năm mới chúc mọi người mạnh khỏe, hạnh phúc nha. Mãi iu ~
Beta: Chanh
Cuối cùng, Nguyễn Mặc vẫn ngoan ngoãn hồi âm cho vị Hoàng Thượng của mình.
Là bởi vì sau khi kết thúc đêm đó, khi nàng sắp ngủ, hắn ghé sát bên tai nàng thấp giọng nói: "Chỉ cần là của nàng, trẫm đều để ở trong lòng, sẽ không ghét bỏ."
Nàng mệt đến nổi không nhấc nổi mí mặt, vẫn không nhìn thấy hắn, nhưng âm thanh trầm thấp ôn nhu kia lại làm người trầm mê, quanh quẩn trong mộng, mãi không tiêu tan.
Kỳ thật nàng cũng không phải tức giận thật, chỉ cần hắn dỗ dành sẽ hết, lại chấp bút viết thư cho hắn.
Thư gửi đến chất lên ngày càng nhiều, từng ngày trôi đi, hết hè lại tới thu.
Tễ Nguyệt Cung.
"Nương nương, nương nương...!"
Nguyễn Mặc hồi thần, thu tầm mắt, chuyển tới phía Thúy Nhi lộ rõ vẻ lo lắng, nhếch khóe miệng: "Làm sao vậy?"
Còn hỏi làm sao...
Nương nương sau khi dùng ngọ thiện liền đứng mãi trước cửa sổ, hai mắt vô thần, ngẩn người suốt một buổi trưa, trời sắp tối rồi, vẫn không có ý muốn chuyển mình.
Nhưng hiện giờ có việc gấp, không đủ thời gian nghiền ngẫm tâm tư của nương nương, Thúy Nhi gọi Hỉ Nhi cách đó không xa, Hoan Nhi đã chuẩn bị váy áo trước, vội vàng nhắc nhở: "Nương nương! Người quên hôm nay là Nguyệt Yến rồi sao? Từ giờ đến giờ Tuất chỉ còn một canh giờ, nếu không để chúng nô tì trang điểm chải chuốt, sợ là sẽ không tới kịp mất!"
Hôm nay là Trung Thu, ngày Đoàn viên, các đại thần về nhà ăn tết cùng gia quyến, trong cung cũng có yến tiệc, đế hậu cùng chúng phi ngắm trăng, cũng giống như gia yến, trừ phi tần bị biếm vào lãnh cung, còn lại đều không được vắng.
Nguyễn Mặc thần sắc đờ đẫn gật đầu, đi về phía bàn trang điểm.
Thúy Nhi ngẩn người, đuổi theo hỏi: "Nương nương không chọn cung trang ư?"
"Không sao, em chọn là được, đừng làm gì quá nổi bật!"
"...Vâng, nô tỳ hiểu ạ." Thúy Nhi đành khom người đáp lại, nhìn nàng chậm rãi đi lại trước bàn trang điểm, một tia xót xa rung lên trong lòng.
Hoàng Thượng đã mười ngày không đặt chân đến Tễ Nguyệt Cung.
Nếu vì chính sự mà ở lại Tử Thần Điện liền không nói, nhưng mười ngày này, Hoàng Thượng lại giá lâm Sở Cư cung của Tĩnh Tiệp dư tận bảy tám ngày. Tuy không ngày ngày ở một nơi, nhưng có thể mấy ngày liên tiếp gặp Hoàng Thượng, vốn đã đủ chọc người ganh ghét. Hậu cung thậm chí đồn đãi, Hoàng Thượng sớm đã chán ghét Nguyễn Chiêu dung, sau Băng Yến, Nguyễn Chiêu dung bất hạnh mất sủng, lại làm Tĩnh Tiệp dư nhờ họa được phúc, lọt vào mắt Hoàng Thưởng, nhận được sủng ái.
Thiết nghĩ là vì thăm bệnh nên tới đó, vì nương nương còn đang bị cấm túc, Thúy Nhi cũng không dám làm nương nương phiền lòng, nên chưa từng nhắc qua. Sau đó không biết ai nhiều chuyện, lén lút bàn luận chuyện đó, còn làm nương nương nghe thấy. Nàng lo nương nương nghĩ nhiều, muốn tìm cách an ủi, nhưng nương nương lại vẫn như thường, tựa hồ không để tâm chuyện ấy.
Đến tận đêm nửa tháng trước, khi Thúy Nhi đang ở trong phòng nghỉ tạm, chợt nghe một trận âm thanh ồn ào trong tẩm điện, vội khoác áo đứng dậy chạy tới, nào ngờ đến trước cửa điện gặp phải Hoàng Thượng đang đi ra, sắc mặt quả thực dọa người, bước chân như gió rời đi.
Nàng khó hiểu Hoàng Thượng vì sao lại xuất hiện ở đây lúc nửa đêm, liền đi vào tẩm điện, dưới đất ngổn ngang mảnh chén trà vỡ, nương nương lại đang chùm chăn trên đầu, run rẩy vai nhỏ thấp giọng khóc.
Thúy Nhi hiểu có lẽ hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng không hỏi, chỉ yên lặng dọn mảnh vỡ, không một tiếng động lui xuống.
Ngày sau khi nương nương tỉnh dậy, đôi con ngươi đẹp đã sưng đỏ, phải chườm nóng nửa canh giờ mới tiêu sưng, từ ngày theo chủ tử tới nay, lần đầu tiên nàng thấy nương nương khóc thành thế này, có lẽ hai người đã cãi nhau.
Quả nhiên, sau ngày ấy không lâu, Hoàng Thượng lật thẻ bài Tĩnh Tiệp dư, mà nương nương lại cư xử không khác gì ngày thường, chỉ là thời gian phát ngốc bên cửa sổ cứ nhiều lên, mất hồn mất vía, luôn phải gọi vài tiếng mới hoàn hồn, cũng không tươi cười giống như trước.
Nương nương không mở miệng nói, nàng là một nô tỳ cũng không dám hỏi nhiều, chỉ làm như không biết, ngóng trông nương nương vui vẻ một chút, khi qua kỳ cấm túc, lại tới cầu Hoàng Thượng tha thứ.
Mắt thấy trời đã tối, tối nay là cơ hội để đoạt lại chú ý của Hoàng Thượng, nương nương lại không hiểu ra... Không được, phải chọn cho nương nương một bộ lễ phục đẹp nhất, để Hoàng thượng một lần nữa dừng ánh mắt trên người nương nương, nếu thuận lợi, nói không chừng tối nay Hoàng Thượng sẽ giá lâm Tễ Nguyệt Cung.
**************
Nguyệt Yến tổ chức bên ngoài Tử Thần Điện, chúng phi đều đã đến từ sớm, người nào cũng lộng lẫy, cung trang diễm lệ, còn có thêm hoa thơm cỏ lạ khoe sắc, Nguyễn Mặc lại không có tâm tình thưởng thức, tìm vị trí của mình lập tức đi tới.
"Nha, đây không phải Chiêu Dung nương nương bị cấm túc sao? Đã lâu không gặp."
Lệ Tu Nghi mới tới đã thốt lên, Nguyễn Mặc không muốn gây sự với người khác, đành phải dừng bước chân, xoay người nhìn lại: "Tu nghi có chuyện gì?"
"À, không có việc gì, chỉ lên tiếng gọi thôi. Bất qua trước đây nương nương đều làm như không thấy, hiện giờ ta ra nông nỗi này, thật không ngờ nương nương vẫn còn nguyện ý dừng lại đáp lời ta." Lê Tu nghi che miệng cười, liếc mắt về phía ghế của Hoàng Hậu, "Xem ra Hoàng Hậu nương nương quản giáo rất tốt."
Nguyễn Mặc hơi cúi đầu, không trả lời.
Nàng nghe ra được ý châm chọc mỉa mai của Lệ Tu nghi, nhưng tính tình vốn không thích khắc khẩu, vả lại cũng không có nửa điểm tâm tình muốn gây sự, chỉ muốn mong chóng ngồi xuống, không khiến cho bất cứ kẻ nào chú ý.
Nội tâm tràn đầy xấu hổ, làm nàng khó có thể chịu đựng.
Lệ Tu nghi diễn một vở kịch, nhận thấy các phi tần khác bắt đầu cố ý nhìn tới, vừa lòng mà nhếch khóe môi hồng diễm, xoay người ngồi xuống.
Thúy Nhi đứng sau có chút khó chịu, Nguyễn Mặc lại xua tay, yên lặng ngồi xuống vị trí của mình.
Thúy Nhi chỉ đành thở dài, tiến lên châm trà.
*********
Giờ Tuất hai khác, Đế Hậu tiến vào, ngồi vào chủ vị, Nguyệt Yến chính thức bắt đầu.
Y hương tấn ảnh, ăn uống linh đình, ca vũ lộng lẫy, món ngon mỹ vị.
Nguyễn Mặc nhìn nam nhân ngồi trên long ỷ, khuôn mặt lạnh lùng, dáng người tôn quý, gọi Tĩnh Tiệp dự đến hầu hạ bên cạnh, lại chưa từng nhìn nàng một cái, hơi cười khổ, che mặt uống một chén rượu, cảm giác nóng rát chạy theo cổ họng, lại không thể xua tan hàn ý trong lòng.
Nàng cũng không biết mình bị làm sao, biết rõ đây chỉ là giấc mộng, biết rõ hắn thân là Hoàng Thượng không thể chỉ sủng hạnh một mình nàng, nhưng khi nghe hắn thường đến cung Tĩnh Tiệp dư, trong lòng lại không nhịn nổi khó chịu, giống như có kim đâm, từng hồi đau rát.
Đây là cảm giác chưa từng có, rất khó chịu, tra tấn khiến nàng ngày càng phiền muộn, không thể bỏ xuống tâm tình, nửa tháng trước khi hắn tới Tễ Nguyệt Cung, nàng không nhin được hỏi hắn. Hắn lại nói không thể trả lời, chỉ bảo nàng kiên nhẫn chờ một chút, chờ sự tình kết thúc, sẽ nói lại cho nàng.
Nàng nghe xong, cỗ tức giận ẩn nhẫn kia lại không kìm được, liên tục bảo hắn rời đi, chớ có tới Tễ Nguyệt Cung tìm nàng, hắn vẫn đứng bất động như cũ, nàng cắn răng ném chén trà trong tay xuống trước mặt hắn, lại oán hận lặp lại một lần, quên cả kính xưng, buột miệng thốt ra tên húy của hắn.
Hắn không mở miệng trách cứ, lẳng lặng đứng bên giường nhìn nàng, rất lâu sau đó, không nói một lời mà rời đi.
Nàng khóc suốt đêm, có lẽ đã bị hắn sủng hư, chưa bao giờ cảm thấy mình tức giận như vậy là quá nhiều. Hắn là vua một nước, gánh vác nhiều thứ nặng hơn nàng nghĩ, nếu hắn không thể nói, nếu hắn bảo nàng chờ, nàng nên hảo hảo nghe lời, vì sao lại không quan được chính mính, vì sao lại nói những lời tổn thương như vậy?
Không phải không hối hận.
Nhưng cơ hội đền bù nàng cũng không có, hắn đã không tới nữa.
Hôm nay rốt cuộc cũng thấy người, lại chỉ thấy đau lòng, trơ mắt nhìn vị trí bên cạnh bị một nữ nhân khác chiếm lấy, đành bức mình thu tầm mắt, rót một chén rượu, nhạt nhưu nước ốc.
"Nương nương, người đừng uống nữa..." Thúy Nhi xem đến nóng lòng, đè lại chén rượu trên tay nàng, "Nương nương nếu thật sự khó chịu, không bằng nói thân thể không khỏe, thỉnh Hoàng Thượng hồi cung đi?"
Hướng Hoàng Thượng thỉnh cầu?
Lại làm trò cho mọi người?
Nguyễn Mặc buông tay, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Chờ trời khi ngắm trăng thì đi."
Giờ khác này, nàng thật sự không nhấc nổi tâm tình đối diện với hắn.
"Được, đều nghe theo nương nương."
Thúy Nhi quay đầu phân phó người mang canh giải rượu tới, nương nương uống xong, yến hội cũng vừa lúc kết thúc, Hoàng Thượng đứng dậy, cùng Hoàng Hậu và chúng phi tới Ngự Hoa Viên ngắm trăng.
Mộ vân thâu tận dật thanh hàn,
Ngân Hán vô thanh chuyển ngọc bàn.
(Mây chiều trôi đi hết, không gian lạnh lẽo,
Đĩa ngọc di chuyển giữa sông Ngân lặng lẽ.)
~Dương Quan Khúc – Trung Thu tác~
Đáng tiếc ánh trăng sáng, cũng không thắng nổi tịch liêu trong lòng, Nguyễn mặc chậm rãi đi trong dàn chúng phi, bên tai toàn tiếng các nàng cười nói, mấy câu đều xoay quanh Hoàng Thượng, nàng nghe đến nỗi tim cũng đập mạnh, cúi đầu nghĩ xem khi nào nên rời đi.
Nhưng không chờ nàng nghĩ ra, Hoàng Hậu phía trước lại dừng bước chân, hướng Hoàng Thượng nói có chút mệt mỏi, muốn hồi cung nghỉ ngơi. Hoàng Thượng nhàn nhạt đồng ý, tiếp tục bước đi, Hoàng Hậu dừng lại ở một bên cung tiên, xoay người trước, giả như vô tình liếc mắt nhìn Tĩnh Tiệp dư một cái.
Mà cái liếc mắt này, vừa vặn Tĩnh tiệp dư phía sau Nguyễn Mặc đón được, nhưng vì hai người vốn là tỷ muội thân cận, cũng không có gì là không ổn, như cũ cúi đầu yên lặng đi tiếp.
Nào ngờ trước mắt có tia sáng lóe lên, nàng tập trung nhìn vào, chỉ thấy dưới cổ tay áo to rộng của Tĩnh Tiệp dư lộ ra một mũi đao lớn.
Đây... Đây là?!
Lòng nàng kinh hãi, trong đầu có một ý nghĩ, chẫm rãi trở nên sáng tỏ.
Hoàn hồn lại, người đi trước sớm đã không thấy, Nguyễn Mặc theo bản năng nhìn về phía Đan Dật Trần, thấy Tĩnh Tiệp dư đến gần phía sau hắn, nhanh chóng rút chủy thủ ra, thân thể đã mất khống chế lao tới, ôm lấy tấm lưng rắn chắc dày rộng của hắn.
Nháy mắt tiếp theo, thứ lạnh lẽo sắc bắn thẳng tắp đâm vào ngực trái, xuyên thấu xương, đau đớn chợt đánh vào khiến tấm trí nàng trống rỗng, chỉ thấy cổ họng nảy lên một chất tanh ngọt, phun ra một búng máu sau lưng hắn, thân mình như bị rút cạn khí lực gục xuống, ngất trên mặt đất.
"A... Cứu mạng... Tĩnh Tiệp dư điên rồi!"
"Hộ giá! Mau bắt lấy ả!"
"Nương nương không ổn! Mau truyền thái y!"
Tiếng nữ nhân thét chói tai truyền hết đợt này đến đợt khác, bước chân thị vệ tới ồn ào, cánh tay hữu lực vững vàng nâng Nguyễn Mặc lên, âm thanh quen thuộc nặng nề nói gì đó với nàng.
Nhưng nàng nghe không rõ, thứ đau đơn xuyên qua ngực cướp đi toàn bộ chú ý của nàng, mí mắt cũng nặng không mở nổi.
Nàng mệt mỏi.
Mệt đến nỗi chỉ muốn ngủ không bao giờ dậy.
"Nguyễn Mặc... Nguyễn Mặc..."
Hậu phi ồn ào chạy trốn hồi cung, Tĩnh Tiệp dư mưu đồ hành thích bị thị vệ bắt đi, cung nhân vội vàng tới Thái y viện tìm người...
Không ai nhìn thấy, Hoàng Thượng nửa quỳ trên mặt đến ôm trong lòng người con gái cả người toàn máu, cặp mắt trước nay lạnh nhạt vô tình, khi nào đã trượt xuống giọt nước mắt nhợt nhạt.
Rất nhanh lướt qua, không để lại dấu vết.
~ Chào mọi người. Vi edit chương này vào 30 tết, đúng là một ngày bận rộn. Năm mới chúc mọi người mạnh khỏe, hạnh phúc nha. Mãi iu ~
/60
|