Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen
Chương 183: HÀNH ĐỘNG SĂN SÓC CỦA LÃNH THIÊN DỤC
/249
|
Thật lâu sau, Lãnh Thiên Dục mới cố gắng áp chế nhiệt độ nóng bỏng đang sôi trào trong người, kéo Thượng Quan Tuyền ra rồi nói: “Đi, anh đưa em đến một nơi”.
“Hả? Đi đâu?”. Thượng Quan Tuyền khó hiểu hỏi lại.
“Cứ đi thì biết, đi theo anh”. Lãnh Thiên Dục đứng dậy, gọi điện thoại sắp xếp một số chuyện rồi kéo Thượng Quan Tuyền ra khỏi phòng tổng giám đốc.
Cô thư kí tổng giám đốc nhìn thấy cảnh này, sự bình tĩnh trong mắt nhất thời biến mất, cô chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc...
Đây là tổng giám đốc của Lãnh thị sao? Cái người mà bọn họ đều gọi sau lưng là “tảng băng họ Lãnh” sao? Sao mà... sao ngài ấy lại nắm tay một cô gái từ phòng tổng giám đốc đi ra vậy?
Đây quả là một tin tức kinh thiên động địa rồi!
*****
Đây là một cửa hàng cực kì xa hoa lộng lẫy, chỉ chuyên phục vụ những người giàu có, các khách hàng VIP. Thiết kế xa hoa bên trong hấp dẫn ánh mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên, cộng thêm các cô gái nhân viên phục vụ trên mặt luôn thường trực một nụ cười tươi như hoa...
“Lãnh tiên sinh, quần áo ở chỗ chúng tôi đều là loại thịnh hành nhất, hơn nữa đều là loại có số lượng hạn chế trên thế giới, tôi tin chắc rằng ngài sẽ rất hài lòng với cửa hàng chúng tôi!”
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, khuôn mặt vẫn lạnh lùng chẳng thèm đáp lại. Hắn chỉ nhìn mỗi Thượng Quan Tuyền đang ở bên cạnh...
“Tuyền, em chọn mấy bộ quần áo mình thích đi”. Tuy những lời từ miệng hắn thốt ra có vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo nhưng lúc này hắn giống hệt như một ông chồng đang đưa vợ đi mua sắm.
Thượng Quan Tuyền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, hắn đưa cô đi mua quần áo?
Nhìn ánh mắt khó hiểu của cô, khóe môi Lãnh Thiên Dục gợi lên nụ cười. Hắn cúi người xuống, nhẹ giọng nói bên tai cô: Diễnđàn.LêQuýĐôn.“Dì Trần cứ nói mãi bên tai anh thôi, em không muốn để anh bị dì ấy mắng đấy chứ, mua nhiều một chút đi”.
Thượng Quan Tuyền không nhịn được cười thầm... người lạnh lẽo như hắn, ai lại dám mắng chứ?
Cô nhìn xung quanh cửa hàng, ánh mắt dần trở nên mơ màng...
“Dục...”. Cô nhẹ giọng gọi hắn.
“Sao thế?”. Lãnh Thiên Dục ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, giọng điệu đầy quan tâm.
Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu nói: “Anh giúp em chọn được không?”. Trong mắt cô ánh lên tia ỷ lại vào Lãnh Thiên Dục.
“Được, tất cả đều nghe theo ý em, cô bé ạ”.
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục lấp lánh ý cười, hắn không hề do dự mà đáp ứng yêu cầu của cô ngay, nhưng lại không hề nhận ra hành động và thái độ của mình đã thay đổi lớn đến thế nào...
Ngay sau đó, hắn quay người lại, đôi mắt khôi phục lại sự lạnh lẽo vốn có...
“Cô...”. Lãnh Thiên Dục gọi một cô nhân viên đứng gần đó: “Lại đây!”
“Lãnh tiên sinh, ngài có gì dặn dò ạ?”. Cô nhân viên kia phấn chấn bước lên, trong mắt toàn là sự sùng bái.
Lãnh Thiên Dục không vui chau mày lại, lạnh giọng nói: “Đem tất cả những bộ quần áo đẹp nhất, hợp với cô ấy nhất mang lên tầng”.
Nói xong, hắn ôm lấy vòng eo nhỏ của Thượng Quan Tuyền đi lên tầng để thử quần áo.
“Vâng, Lãnh tiên sinh”. Cô nhân viên hớn hở trả lời.
Ngay sau đó, hàng loạt các cô nhân viên khác trong cửa hàng tụ tập lại một chỗ...
“Anh ấy là ai vậy? Đẹp trai quá!”
“Hình như... cô vừa gọi ngài ấy là Lãnh tiên sinh, Lãnh tiên sinh là ai vậy?”
Các đồng nghiệp mồm năm miệng mười hỏi han liên tiếp.
Cô nhân viên kia cực kì kiêu ngạo lên tiếng: “Lãnh tiên sinh mà các cô cũng không biết ư? Chính là Lãnh Thiên Dục, tổng giám đốc của Lãnh thị đó!”
“Cái gì? Là Lãnh Thiên Dục? Trời ơi!”. Một cô đồng nghiệp chấn kinh nhìn lên tầng...
“Sao có thể chứ? Lãnh Thiên Dục chưa bao giờ xuất đầu lộ diện công khai cả, giới truyền thông cũng không đăng ảnh chụp của ngài ấy, cô khoác lác vừa thôi, làm sao cô biết ngài ấy là Lãnh Thiên Dục chứ?”. Một cô đồng nghiệp khác nghi ngờ vặn lại.
“Thôi cho tôi xin, mấy người suốt ngày chỉ chú ý đến mấy kẻ có tiền thôi, tôi đương nhiên là có chứng cứ rõ ràng mới dám xưng hô như vậy chứ. Hơn nữa, vừa rồi ngài ấy cũng không phủ nhận, chẳng lẽ các cô còn chưa tin?”. Cô nhân viên kia cũng chẳng muốn giải thích nhiều nữa.
“Tin, tôi tin, tin chứ!”. Một cô nhân viên còn rất trẻ tuổi cất giọng đầy ái mộ: “Ngài ấy anh tuấn như thế, nhiều tiền như thế, dáng người còn siêu chuẩn như thế... Trời ơi, quả là cực phẩm. Nếu tôi có thể đứng bên cạnh ngài ấy... À đúng rồi, chị Tiểu Yên...”. Cô nhân viên trẻ tuổi giữ chặt bả vai cô nhân viên tên Tiểu Yên rồi khẩn thiết thỉnh cầu: “Để em mang quần áo lên tầng cho ngài ấy được không, xin chị đấy”.
“Đúng là hy vọng hão huyền!”. Một cô nhân viên hừ lạnh nói: “Tôi rất kính trọng Lãnh tiên sinh, hơn nữa có thể nhìn được ngài ấy ở khoảng cách gần như vậy là mơ ước của tôi”.
“Thôi, các cô đừng tranh cãi nữa, nhìn thôi thì có ích gì, các cô không thấy cô gái xinh đẹp đi bên cạnh Lãnh Thiên Dục sao? Nhất định là tình nhân bí mật của ngài ấy rồi, vừa rồi ngài ấy nói chuyện với cô gái kia cũng rất dịu dàng”.
“Tình nhân bí mật? Tôi thấy giống như người được bao dưỡng thì có”. Cô nhân viên ghen tị lên tiếng nhưng cũng không dám sơ suất, chọn quần áo thích hợp cho Thượng Quan Tuyền rồi đi lên tầng.
“Lãnh tiên sinh, đây đều là những bộ quần áo rất đẹp, ngài xem thử đi...”. Cô nhân viên vừa nói vừa đưa mấy bộ quần áo ra. Cô ta còn cố ý sán lại gần Lãnh Thiên Dục, mượn cớ để thu hút sự chú ý của hắn.
Ai ngờ ánh mắt Lãnh Thiên Dục chẳng thèm nhìn cô ta, chỉ chọn một bộ rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Thượng Quan Tuyền.
“Tuyền, thử bộ này xem”. Nói xong, hắn mở cửa phòng thay đồ ra, bên môi nở nụ cười yêu chiều.
“Hả? Đi đâu?”. Thượng Quan Tuyền khó hiểu hỏi lại.
“Cứ đi thì biết, đi theo anh”. Lãnh Thiên Dục đứng dậy, gọi điện thoại sắp xếp một số chuyện rồi kéo Thượng Quan Tuyền ra khỏi phòng tổng giám đốc.
Cô thư kí tổng giám đốc nhìn thấy cảnh này, sự bình tĩnh trong mắt nhất thời biến mất, cô chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc...
Đây là tổng giám đốc của Lãnh thị sao? Cái người mà bọn họ đều gọi sau lưng là “tảng băng họ Lãnh” sao? Sao mà... sao ngài ấy lại nắm tay một cô gái từ phòng tổng giám đốc đi ra vậy?
Đây quả là một tin tức kinh thiên động địa rồi!
*****
Đây là một cửa hàng cực kì xa hoa lộng lẫy, chỉ chuyên phục vụ những người giàu có, các khách hàng VIP. Thiết kế xa hoa bên trong hấp dẫn ánh mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên, cộng thêm các cô gái nhân viên phục vụ trên mặt luôn thường trực một nụ cười tươi như hoa...
“Lãnh tiên sinh, quần áo ở chỗ chúng tôi đều là loại thịnh hành nhất, hơn nữa đều là loại có số lượng hạn chế trên thế giới, tôi tin chắc rằng ngài sẽ rất hài lòng với cửa hàng chúng tôi!”
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, khuôn mặt vẫn lạnh lùng chẳng thèm đáp lại. Hắn chỉ nhìn mỗi Thượng Quan Tuyền đang ở bên cạnh...
“Tuyền, em chọn mấy bộ quần áo mình thích đi”. Tuy những lời từ miệng hắn thốt ra có vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo nhưng lúc này hắn giống hệt như một ông chồng đang đưa vợ đi mua sắm.
Thượng Quan Tuyền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, hắn đưa cô đi mua quần áo?
Nhìn ánh mắt khó hiểu của cô, khóe môi Lãnh Thiên Dục gợi lên nụ cười. Hắn cúi người xuống, nhẹ giọng nói bên tai cô: Diễnđàn.LêQuýĐôn.“Dì Trần cứ nói mãi bên tai anh thôi, em không muốn để anh bị dì ấy mắng đấy chứ, mua nhiều một chút đi”.
Thượng Quan Tuyền không nhịn được cười thầm... người lạnh lẽo như hắn, ai lại dám mắng chứ?
Cô nhìn xung quanh cửa hàng, ánh mắt dần trở nên mơ màng...
“Dục...”. Cô nhẹ giọng gọi hắn.
“Sao thế?”. Lãnh Thiên Dục ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, giọng điệu đầy quan tâm.
Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu nói: “Anh giúp em chọn được không?”. Trong mắt cô ánh lên tia ỷ lại vào Lãnh Thiên Dục.
“Được, tất cả đều nghe theo ý em, cô bé ạ”.
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục lấp lánh ý cười, hắn không hề do dự mà đáp ứng yêu cầu của cô ngay, nhưng lại không hề nhận ra hành động và thái độ của mình đã thay đổi lớn đến thế nào...
Ngay sau đó, hắn quay người lại, đôi mắt khôi phục lại sự lạnh lẽo vốn có...
“Cô...”. Lãnh Thiên Dục gọi một cô nhân viên đứng gần đó: “Lại đây!”
“Lãnh tiên sinh, ngài có gì dặn dò ạ?”. Cô nhân viên kia phấn chấn bước lên, trong mắt toàn là sự sùng bái.
Lãnh Thiên Dục không vui chau mày lại, lạnh giọng nói: “Đem tất cả những bộ quần áo đẹp nhất, hợp với cô ấy nhất mang lên tầng”.
Nói xong, hắn ôm lấy vòng eo nhỏ của Thượng Quan Tuyền đi lên tầng để thử quần áo.
“Vâng, Lãnh tiên sinh”. Cô nhân viên hớn hở trả lời.
Ngay sau đó, hàng loạt các cô nhân viên khác trong cửa hàng tụ tập lại một chỗ...
“Anh ấy là ai vậy? Đẹp trai quá!”
“Hình như... cô vừa gọi ngài ấy là Lãnh tiên sinh, Lãnh tiên sinh là ai vậy?”
Các đồng nghiệp mồm năm miệng mười hỏi han liên tiếp.
Cô nhân viên kia cực kì kiêu ngạo lên tiếng: “Lãnh tiên sinh mà các cô cũng không biết ư? Chính là Lãnh Thiên Dục, tổng giám đốc của Lãnh thị đó!”
“Cái gì? Là Lãnh Thiên Dục? Trời ơi!”. Một cô đồng nghiệp chấn kinh nhìn lên tầng...
“Sao có thể chứ? Lãnh Thiên Dục chưa bao giờ xuất đầu lộ diện công khai cả, giới truyền thông cũng không đăng ảnh chụp của ngài ấy, cô khoác lác vừa thôi, làm sao cô biết ngài ấy là Lãnh Thiên Dục chứ?”. Một cô đồng nghiệp khác nghi ngờ vặn lại.
“Thôi cho tôi xin, mấy người suốt ngày chỉ chú ý đến mấy kẻ có tiền thôi, tôi đương nhiên là có chứng cứ rõ ràng mới dám xưng hô như vậy chứ. Hơn nữa, vừa rồi ngài ấy cũng không phủ nhận, chẳng lẽ các cô còn chưa tin?”. Cô nhân viên kia cũng chẳng muốn giải thích nhiều nữa.
“Tin, tôi tin, tin chứ!”. Một cô nhân viên còn rất trẻ tuổi cất giọng đầy ái mộ: “Ngài ấy anh tuấn như thế, nhiều tiền như thế, dáng người còn siêu chuẩn như thế... Trời ơi, quả là cực phẩm. Nếu tôi có thể đứng bên cạnh ngài ấy... À đúng rồi, chị Tiểu Yên...”. Cô nhân viên trẻ tuổi giữ chặt bả vai cô nhân viên tên Tiểu Yên rồi khẩn thiết thỉnh cầu: “Để em mang quần áo lên tầng cho ngài ấy được không, xin chị đấy”.
“Đúng là hy vọng hão huyền!”. Một cô nhân viên hừ lạnh nói: “Tôi rất kính trọng Lãnh tiên sinh, hơn nữa có thể nhìn được ngài ấy ở khoảng cách gần như vậy là mơ ước của tôi”.
“Thôi, các cô đừng tranh cãi nữa, nhìn thôi thì có ích gì, các cô không thấy cô gái xinh đẹp đi bên cạnh Lãnh Thiên Dục sao? Nhất định là tình nhân bí mật của ngài ấy rồi, vừa rồi ngài ấy nói chuyện với cô gái kia cũng rất dịu dàng”.
“Tình nhân bí mật? Tôi thấy giống như người được bao dưỡng thì có”. Cô nhân viên ghen tị lên tiếng nhưng cũng không dám sơ suất, chọn quần áo thích hợp cho Thượng Quan Tuyền rồi đi lên tầng.
“Lãnh tiên sinh, đây đều là những bộ quần áo rất đẹp, ngài xem thử đi...”. Cô nhân viên vừa nói vừa đưa mấy bộ quần áo ra. Cô ta còn cố ý sán lại gần Lãnh Thiên Dục, mượn cớ để thu hút sự chú ý của hắn.
Ai ngờ ánh mắt Lãnh Thiên Dục chẳng thèm nhìn cô ta, chỉ chọn một bộ rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Thượng Quan Tuyền.
“Tuyền, thử bộ này xem”. Nói xong, hắn mở cửa phòng thay đồ ra, bên môi nở nụ cười yêu chiều.
/249
|