Yêu
Khi chưa cảm nhận được rõ ràng thì tất cả đều hết sức mông lung, mờ mịt
Chỉ như ánh trăng in bóng trên mặt nước
Cũng như giọt sương đọng lại trên cánh hoa
Chờ đợi đến khi con tim cảm nhận được sự vui vẻ và mềm yếu
Là trống rỗng hay yên lặng, là chờ mong hay khẩn cầu
Cảm giác trong tim khó mà nắm bắt được
Có lẽ tình yêu cũng vậy đấy
Chờ nước cạn đi
Chờ sương tan ra
Tất cả đều khó nắm bắt như khói mờ mờ ảo ảo
Dần biến mất lúc nào không hay...
*****
Trong đại điện của tổ chức Mafia
Sax Ân ngậm tăm, đang nghênh ngang đi vào trong đại điện thì một hàng vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh đồng loạt xông ra, rút súng chĩa vào đầu hắn ta.
“Các ngươi...”. Hắn ta cũng hơi bối rối, chiếc tăm trong mồm rơi ra.
“Sax Ân, sắp chết đến nơi rồi mà vẫn lạc quan vui vẻ quá nhỉ”. Giọng nói lạnh lẽo, nghiêm nghị đầy châm chọc đột nhiên vang vọng khắp đại điện.
Sax Ân kinh hãi, lập tức quay đầu lại nhìn... Hắn ta thấy Lãnh Thiên Dục mặc một bộ đồ đen, toàn thân toát ra hơi thở nguy hiểm khiến người khác phải sợ hãi, lời nói lạnh lùng, ánh mắt như chim ưng cũng hết sức sắc bén.
Ở đằng sau Lãnh Thiên Dục là Phong, anh ta cũng mặc bộ đồ đen, vẻ mặt yên lặng không hề có biểu cảm gì.
“Lão đại!”. Tuy trong lòng đang cảm thấy vô cùng bất an nhưng Sax Ân cố kìm nén cảm xúc lại, ra vẻ điềm tĩnh lên tiếng: “Xem ra hôm nay lão đại gọi tôi tới đây là muốn định tội cho tôi rồi?”
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng hắn ta đang vô cùng thấp thỏm. Hôm nay trên đường đến đây, hắn không hề cảm thấy có gì khác lạ cả. Hắn tin rằng mình không sơ suất để lại manh mối cho Lãnh Thiên Dục tóm được.
Nhưng... khi hắn nhìn lên người ngồi trên ghế cao nhất trong đại điện thì trong lòng lại đột nhiên ớn lạnh.
Lúc này, Phong tiến lên, lạnh lùng quát: “Sax Ân, đừng có mà vô lễ, ngài lão đại hết lần này tới lần khác bỏ qua cho ngươi mà ngươi còn không biết tốt xấu gì, tưởng giết người diệt khẩu là xong sao, đồ khốn”.
Sax Ân đứng yên, khi nghe Phong nói vậy thì sắc mặt trở nên cực kì khó coi. Hắn biết có giải thích cũng chỉ là vô ích vì một khi Lãnh Thiên Dục đã nói như vậy thì cũng chứng minh rằng ngài ấy có đầy đủ chứng cứ đủ buộc tội.
“Mấy người lui ra đi”. Một lát sau, Lãnh Thiên Dục lạnh lùng ra lệnh. Hắn ngồi yên trên ghế cao nhất, khuôn mặt anh tuấn như được điêu khắc hết sức tĩnh lặng, đôi mắt hơi nheo lại nhìn Sax Ân bằng một nửa con mắt...
Mấy người vệ sĩ nhanh chóng lui xuống... chỉ còn một mình Sax Ân đứng đơn độc giữa đại điện rộng lớn.
“Giỏi lắm, Sax Ân. Ta vốn cho rằng ngươi chỉ là kẻ đầu óc đơn giản, không ngờ lá gan lại to đến thế. Trước kia vì nể mặt giáo phụ Nhân Cách nên ta mới mắt nhắm mắt mở cho ngươi con đường sống. Chuyện khiến ta bị thương, Tuyền rơi xuống biển ta cũng đã không truy cứu rồi, đáng tiếc là, ta muốn bao che cho ngươi mà ngươi lại hết lần này đến lần khác làm càn”. Giọng nói của Lãnh Thiên Dục đầy lạnh lẽo.
“Tôi, tôi không hiểu ngài lão đại đang nói gì”. Sax Ân vẫn cố cãi. Hắn ta cảm thấy hai chân đang run lên bần bật. Quy định trong tổ chức Mafia hắn biết rất rõ, một khi bị lão đại định tội thì chỉ có con đường chết.
“Chậc, chậc...”. Lãnh Thiên Dục nghe vậy liền chẹp lưỡi, ra vẻ tiếc nuối lắc đầu. Lãnh Thiên Dục đứng lên, chậm rãi bước xuống từng bậc cầu thang lại gần Sax Ân.
“Sax Ân, đường đường là người của tổ chức Mafia, dù có chết cũng phải chết cho kiêu ngạo. Nói thật là người chẳng khác gì mấy giáo phụ khác đâu, dã tâm lớn đấy mà não thì lại bé tí. Thật là đáng buồn, ngươi bị bán đứng mà còn không biết, có chết cũng chỉ có thể làm con quỷ chết oan mà thôi”. Lời nói lạnh lùng vang lên bên tai Sax Ân lộ rõ sự thâm trầm và nguy hiểm.
“Ngài, ngài đang nói gì vậy?”. Sax Ân tưởng rằng mình đang nghe lầm, ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Lãnh Thiên Dục từ từ cúi xuống bên tai hắn ta, tàn nhẫn gằn từng tiếng một: “Phong cách làm việc của người trong Mafia là tàn nhẫn và gọn ghẽ, cho dù thất thủ cũng sẽ tự sát. Người mà ngươi phái đến công viên lần trước để ám sát ta, dù có đánh gãy chân gãy tay cũng không mở miệng; giày vò đến mức không còn ra dạng con người mà cũng không khai ra điều gì. Dù ta biết là ngươi làm nhưng cũng không thể định tội cho ngươi”.
Sax Ân run lên, lập tức nhìn Lãnh Thiên Dục, trong lòng hết sức khủng hoảng, thì ra ngài ấy biết rõ mọi chuyện.
“Nhưng mà...”. Lãnh Thiên Dục lại lên tiếng, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo như băng nhìn thẳng vào Sax Ân: “Lần này ngươi dùng sai người rồi. Thuộc hạ của ngươi hình như chưa bao giờ bị tra tấn dã man đến vậy nên đã khai hết mọi chuyện rồi. Sax Ân, hẳn là ngươi không ngờ được đúng không?”
“Không thể, không có chuyện đó! Sao có thể...”. Sax Ân cảm thấy trước mắt như tối sầm lại, lập tức ngã ngồi xuống sàn đá cẩm thạch. Đó là người của cha hắn, sao có thể khai ra mọi chuyện chứ, đó không phải là tác phong làm việc của sát thủ Mafia.
Lãnh Thiên Dục khinh miệt nhìn bộ dạng của hắn ta, hờ hững nói: “Sax Ân, ta nói cho ngươi biết, ta không hề thấy hứng thú với ngươi, nhưng mà lại rất hứng thú với người muốn lấy con chip. Nếu muốn giữ lại mạng sống thì tốt nhất nên nhớ kỹ những lời này”.
“Ngài có ý gì?”. Sax Ân run rẩy nhìn Lãnh Thiên Dục.
Lãnh Thiên Dục từ từ cúi người xuống, khuôn mặt anh tuấn mà lạnh lùng tràn đầy sự mạnh mẽ. Hắn nhìn thẳng vào mắt Sax Ân, gằn từng tiếng một: “Thuộc hạ của ngươi dễ dàng khai ra như vậy, chắc bình thường ngươi đối xử không tốt với bọn họ rồi...”.
Hắn dừng lại một chút, đôi môi mỏng lại lạnh lẽo nhếch lên: “Hay là ngươi bị người khác bán đứng?”
Hô hấp của Sax Ân dần trở nên dồn dập, hắn cảm thấy không còn chút sức lực nào nữa...
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục đầy sắc bén nhìn bộ dạng bất lực của Sax Ân, hoàn toàn thu hết phản ứng của hắn ta vào trong mắt. Lãnh Thiên Dục nở nụ cười của ma quỷ, giọng điệu nhẹ nhàng mà bức người:
“Sax Ân, ngươi còn trẻ như vậy, một khi bị định tội thì không chỉ đơn giản là mất đi tài sản, quyền thế mà quan trọng hơn là sẽ sống không bằng chết! Ta cũng tiếc thay cho ngươi”.
Sax Ân đột nhiên ngẩng đầu nhìn đôi mắt vô cùng thâm sâu của Lãnh Thiên Dục, chỉ trong nháy mắt đã hiểu ra ý tứ trong câu nói đó. Hắn đột nhiên ngửa đầu cười to, sau đó lạnh lùng nói:
“Lão đại, ngài nói nhiều như vậy chẳng qua là muốn tôi khai ra những gì tôi biết chứ gì. Nhưng mà... phải nói cho ngài biết rằng người đó cũng là người ngài không thể định tội được đâu. Nói trắng ra là tôi chỉ là một công cụ mà thôi”.
“Ồ, thì ra ngươi cũng thông minh đấy nhỉ! Nhưng Ta với người đó hoàn toàn khác nhau, bọn chúng chẳng qua chỉ coi ngươi là một quân cờ trong tay, còn ta chỉ muốn thực hiện quyền hành của mình”. Lãnh Thiên Dục nhếch môi, lạnh lùng lên tiếng.
“Không có khả năng...”. Sax Ân ra sức lắc đầu. Người đầu tiên hắn ta nghĩ tới chính là cha hắn. Nhưng sao ông có thể hãm hại chính con trai của mình được chứ?
Lãnh Thiên Dục cực kì kiên nhẫn, sắc mặt lạnh như băng không hề thấy chút tức giận nào, chỉ hờ hững nói: “Sax Ân, ngươi nên biết là trong tổ chức Mafia thì chỉ cần vì lợi ích, cho dù là cha con cũng sẽ thành kẻ thù, đạo lý này ngươi hẳn là biết rõ chứ”.
“Đừng nói nữa! Nếu bắt được thóp thì ngài muốn làm gì chả được! Toàn bộ đều là chủ ý của tôi, không liên quan đến ai khác”. Sax Ân cắn răng, lạnh lẽo lên tiếng.
Bốp, bốp, bốp!
Lãnh Thiên Dục vỗ tay, cực kì lạnh lùng và châm biếm. Rõ ràng là đã mất hết kiên nhẫn. Sau đó Lãnh Thiên Dục đứng thẳng lên, từ trên cao nhìn xuống Sax Ân: “Nếu ngươi muốn một mình đứng ra chịu tội thì ta sẽ giúp ngươi. Người đâu?”
“Vâng”. Bốn người vệ sĩ lập tức đứng sau lưng Sax Ân...
Sax Ân cực kì kinh hoảng, hắn không biết cha hắn có biện pháp nào để cứu hắn nữa không nữa. Chẳng lẽ sẽ đúng như lời Lãnh Thiên Dục nói... Không! Không thể!
Lãnh Thiên Dục đi lên phía trước nhìn Sax Ân: “Tạm giữ lại trước đã. Ta nhắc ngươi một câu, giáo phụ Nhân Cách đã già rồi, ông ta hết thời lâu rồi, ngươi nên suy nghĩ cho cẩn thận vào, quyền lợi, tài phù và vận mệnh tương lai của gia tộc rốt cuộc là nằm trong tay ai?”
Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn mấy người vệ sĩ, ra lệnh: “Đưa đi”.
“Vâng, lão đại”. Mấy người vệ sĩ cung kính đáp rồi lập tức chấp hành mệnh lệnh.
Sax Ân thở đứt quãng, muốn vùng vẫy nhưng không thể thoát ra nổi. Ngay khi sắp bị đưa ra khỏi đại điện, hắn đột nhiên hét một tiếng chói tai...
“Lão đại...”.
“Chờ đã!”. Lãnh Thiên Dục cong môi cười đầy lạnh lẽo như đã sớm đoán ra chuyện này.
Mấy người vệ sĩ lập tức dừng bước.
Sax Ân chạy đến trước mặt Lãnh Thiên Dục, quỳ xuống...
Lãnh Thiên Dục cười lạnh: “Ngươi định làm gì?”
“Lão đại, tôi muốn biết liệu tôi có thể ngồi lên vị trí giáo phụ của gia tộc không?”. Sax Ân rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, cất giọng hỏi.
Hắn ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, làm gì có ai cự tuyệt được sức hấp dẫn của quyền lực và sự giàu có chứ. Nếu Lãnh Thiên Dục đã nghi ngờ cha hắn thì dù hắn không nhận tội, Lãnh Thiên Dục cũng sẽ tìm ra chứng cứ khác. Lãnh Thiên Dục nói đúng, cha hắn lớn tuổi rồi, thời huy hoàng đã qua rồi, mà hắn thì vẫn còn trẻ, dựa vào cái gì lại bắt hắn phải chịu tội thay mấy người đó chứ?
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, ánh mắt lạnh như băng toát lên sự trào phúng và khinh thường. Giọng nói vẫn hung ác và tàn lạnh vang lên: “Còn phụ thuộc vào giá trị những thông tin ngươi cung cấp”.
“Được, tôi nói, tôi sẽ nói tất cả mọi thứ, thật ra...”.
Sax Ân vừa định nói ra mọi chuyện thì một giọng nói già nua vang lên trong đại diện. Giáo phụ Nhân Cách và một vài thuộc hạ của ông ta đang đứng trước cửa.
“Các ngươi chờ ở đây, không được phép bước vào đại điện nửa bước”. Giáo phụ Nhân Cách nói với mấy thuộc hạ.
Đây là quy tắc của Mafia.
“Giáo phụ Nhân Cách, hôm nay không mời mà ông lại tự đến, xem ra là vì chuyện của Sax Ân rồi”. Lãnh Thiên Dục cười lạnh, lão hồ ly này chọn đúng thời điểm thật đấy.
“Lão đại, chuyện con tôi gây ra đại họa tôi có nghe nói rồi. Về hành động lỗ mãng của nó, người làm cha như tôi thật không còn mặt mũi nào với gia tộc và ngài lão đại đây. Hãy để tôi thay Sax Ân nhận tội”. Giáo phụ Nhân Cách cung kính nói, vẻ mặt hiền lành như một người cha thật lòng muốn bảo vệ con trai mình.
“Bố...”. Sax Ân nhìn giáo phụ Nhân Cách, ánh mắt cực kì phức tạp.
Lãnh Thiên Dục thờ ơ nhìn thoáng qua giáo phụ Nhân Cách rồi hừ lạnh một tiếng, chậm rãi ngồi xuống ghế, vẻ mặt nghiêm nghị: “Hôm nay giáo phụ Nhân Cách đến đây là muốn xin tôi buông tha cho con ông? Ngài giáo phụ hẳn là người hiểu rõ quy tắc mới đúng”.
Lãnh Thiên Dục không tin lão hồ ly này dám cầu xin tha thứ cho con trai mình. Lão ta là người rõ hơn ai hết rằng nếu một khi phải cầu xin thì thế lực và phạm vi của gia tộc lão sẽ bị thu hẹp lại hơn nửa, quyền thế và địa vị của gia tộc cũng sẽ bị ảnh hưởng không hề nhỏ. Lão hồ ly này tâm kế sâu không lường được, làm gì có chuyện vì cứu con trai mình mà vứt bỏ hết công lao sự nghiệp cả đời lão được. Lãnh Thiên Dục không tin lão hồ ly này lại tốt đến thế.
“Đúng thế, đúng thế, quy tắc của tổ chức tôi đâu dám phạm vào. Con trai tôi làm sai, tôi tự biết tội của nó không thể tránh được cho nên hôm nay tôi cầu xin ngài lão đại, không cần phải khiến nó sống không bằng chết nữa, cứ để cho nó được ra đi. Đây là tâm nguyện lớn nhất của tôi!”.
“Bố...”. Sax Ân không thể tin được nhìn cha mình, toàn thân lạnh run lên...
Khi chưa cảm nhận được rõ ràng thì tất cả đều hết sức mông lung, mờ mịt
Chỉ như ánh trăng in bóng trên mặt nước
Cũng như giọt sương đọng lại trên cánh hoa
Chờ đợi đến khi con tim cảm nhận được sự vui vẻ và mềm yếu
Là trống rỗng hay yên lặng, là chờ mong hay khẩn cầu
Cảm giác trong tim khó mà nắm bắt được
Có lẽ tình yêu cũng vậy đấy
Chờ nước cạn đi
Chờ sương tan ra
Tất cả đều khó nắm bắt như khói mờ mờ ảo ảo
Dần biến mất lúc nào không hay...
*****
Trong đại điện của tổ chức Mafia
Sax Ân ngậm tăm, đang nghênh ngang đi vào trong đại điện thì một hàng vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh đồng loạt xông ra, rút súng chĩa vào đầu hắn ta.
“Các ngươi...”. Hắn ta cũng hơi bối rối, chiếc tăm trong mồm rơi ra.
“Sax Ân, sắp chết đến nơi rồi mà vẫn lạc quan vui vẻ quá nhỉ”. Giọng nói lạnh lẽo, nghiêm nghị đầy châm chọc đột nhiên vang vọng khắp đại điện.
Sax Ân kinh hãi, lập tức quay đầu lại nhìn... Hắn ta thấy Lãnh Thiên Dục mặc một bộ đồ đen, toàn thân toát ra hơi thở nguy hiểm khiến người khác phải sợ hãi, lời nói lạnh lùng, ánh mắt như chim ưng cũng hết sức sắc bén.
Ở đằng sau Lãnh Thiên Dục là Phong, anh ta cũng mặc bộ đồ đen, vẻ mặt yên lặng không hề có biểu cảm gì.
“Lão đại!”. Tuy trong lòng đang cảm thấy vô cùng bất an nhưng Sax Ân cố kìm nén cảm xúc lại, ra vẻ điềm tĩnh lên tiếng: “Xem ra hôm nay lão đại gọi tôi tới đây là muốn định tội cho tôi rồi?”
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng hắn ta đang vô cùng thấp thỏm. Hôm nay trên đường đến đây, hắn không hề cảm thấy có gì khác lạ cả. Hắn tin rằng mình không sơ suất để lại manh mối cho Lãnh Thiên Dục tóm được.
Nhưng... khi hắn nhìn lên người ngồi trên ghế cao nhất trong đại điện thì trong lòng lại đột nhiên ớn lạnh.
Lúc này, Phong tiến lên, lạnh lùng quát: “Sax Ân, đừng có mà vô lễ, ngài lão đại hết lần này tới lần khác bỏ qua cho ngươi mà ngươi còn không biết tốt xấu gì, tưởng giết người diệt khẩu là xong sao, đồ khốn”.
Sax Ân đứng yên, khi nghe Phong nói vậy thì sắc mặt trở nên cực kì khó coi. Hắn biết có giải thích cũng chỉ là vô ích vì một khi Lãnh Thiên Dục đã nói như vậy thì cũng chứng minh rằng ngài ấy có đầy đủ chứng cứ đủ buộc tội.
“Mấy người lui ra đi”. Một lát sau, Lãnh Thiên Dục lạnh lùng ra lệnh. Hắn ngồi yên trên ghế cao nhất, khuôn mặt anh tuấn như được điêu khắc hết sức tĩnh lặng, đôi mắt hơi nheo lại nhìn Sax Ân bằng một nửa con mắt...
Mấy người vệ sĩ nhanh chóng lui xuống... chỉ còn một mình Sax Ân đứng đơn độc giữa đại điện rộng lớn.
“Giỏi lắm, Sax Ân. Ta vốn cho rằng ngươi chỉ là kẻ đầu óc đơn giản, không ngờ lá gan lại to đến thế. Trước kia vì nể mặt giáo phụ Nhân Cách nên ta mới mắt nhắm mắt mở cho ngươi con đường sống. Chuyện khiến ta bị thương, Tuyền rơi xuống biển ta cũng đã không truy cứu rồi, đáng tiếc là, ta muốn bao che cho ngươi mà ngươi lại hết lần này đến lần khác làm càn”. Giọng nói của Lãnh Thiên Dục đầy lạnh lẽo.
“Tôi, tôi không hiểu ngài lão đại đang nói gì”. Sax Ân vẫn cố cãi. Hắn ta cảm thấy hai chân đang run lên bần bật. Quy định trong tổ chức Mafia hắn biết rất rõ, một khi bị lão đại định tội thì chỉ có con đường chết.
“Chậc, chậc...”. Lãnh Thiên Dục nghe vậy liền chẹp lưỡi, ra vẻ tiếc nuối lắc đầu. Lãnh Thiên Dục đứng lên, chậm rãi bước xuống từng bậc cầu thang lại gần Sax Ân.
“Sax Ân, đường đường là người của tổ chức Mafia, dù có chết cũng phải chết cho kiêu ngạo. Nói thật là người chẳng khác gì mấy giáo phụ khác đâu, dã tâm lớn đấy mà não thì lại bé tí. Thật là đáng buồn, ngươi bị bán đứng mà còn không biết, có chết cũng chỉ có thể làm con quỷ chết oan mà thôi”. Lời nói lạnh lùng vang lên bên tai Sax Ân lộ rõ sự thâm trầm và nguy hiểm.
“Ngài, ngài đang nói gì vậy?”. Sax Ân tưởng rằng mình đang nghe lầm, ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Lãnh Thiên Dục từ từ cúi xuống bên tai hắn ta, tàn nhẫn gằn từng tiếng một: “Phong cách làm việc của người trong Mafia là tàn nhẫn và gọn ghẽ, cho dù thất thủ cũng sẽ tự sát. Người mà ngươi phái đến công viên lần trước để ám sát ta, dù có đánh gãy chân gãy tay cũng không mở miệng; giày vò đến mức không còn ra dạng con người mà cũng không khai ra điều gì. Dù ta biết là ngươi làm nhưng cũng không thể định tội cho ngươi”.
Sax Ân run lên, lập tức nhìn Lãnh Thiên Dục, trong lòng hết sức khủng hoảng, thì ra ngài ấy biết rõ mọi chuyện.
“Nhưng mà...”. Lãnh Thiên Dục lại lên tiếng, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo như băng nhìn thẳng vào Sax Ân: “Lần này ngươi dùng sai người rồi. Thuộc hạ của ngươi hình như chưa bao giờ bị tra tấn dã man đến vậy nên đã khai hết mọi chuyện rồi. Sax Ân, hẳn là ngươi không ngờ được đúng không?”
“Không thể, không có chuyện đó! Sao có thể...”. Sax Ân cảm thấy trước mắt như tối sầm lại, lập tức ngã ngồi xuống sàn đá cẩm thạch. Đó là người của cha hắn, sao có thể khai ra mọi chuyện chứ, đó không phải là tác phong làm việc của sát thủ Mafia.
Lãnh Thiên Dục khinh miệt nhìn bộ dạng của hắn ta, hờ hững nói: “Sax Ân, ta nói cho ngươi biết, ta không hề thấy hứng thú với ngươi, nhưng mà lại rất hứng thú với người muốn lấy con chip. Nếu muốn giữ lại mạng sống thì tốt nhất nên nhớ kỹ những lời này”.
“Ngài có ý gì?”. Sax Ân run rẩy nhìn Lãnh Thiên Dục.
Lãnh Thiên Dục từ từ cúi người xuống, khuôn mặt anh tuấn mà lạnh lùng tràn đầy sự mạnh mẽ. Hắn nhìn thẳng vào mắt Sax Ân, gằn từng tiếng một: “Thuộc hạ của ngươi dễ dàng khai ra như vậy, chắc bình thường ngươi đối xử không tốt với bọn họ rồi...”.
Hắn dừng lại một chút, đôi môi mỏng lại lạnh lẽo nhếch lên: “Hay là ngươi bị người khác bán đứng?”
Hô hấp của Sax Ân dần trở nên dồn dập, hắn cảm thấy không còn chút sức lực nào nữa...
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục đầy sắc bén nhìn bộ dạng bất lực của Sax Ân, hoàn toàn thu hết phản ứng của hắn ta vào trong mắt. Lãnh Thiên Dục nở nụ cười của ma quỷ, giọng điệu nhẹ nhàng mà bức người:
“Sax Ân, ngươi còn trẻ như vậy, một khi bị định tội thì không chỉ đơn giản là mất đi tài sản, quyền thế mà quan trọng hơn là sẽ sống không bằng chết! Ta cũng tiếc thay cho ngươi”.
Sax Ân đột nhiên ngẩng đầu nhìn đôi mắt vô cùng thâm sâu của Lãnh Thiên Dục, chỉ trong nháy mắt đã hiểu ra ý tứ trong câu nói đó. Hắn đột nhiên ngửa đầu cười to, sau đó lạnh lùng nói:
“Lão đại, ngài nói nhiều như vậy chẳng qua là muốn tôi khai ra những gì tôi biết chứ gì. Nhưng mà... phải nói cho ngài biết rằng người đó cũng là người ngài không thể định tội được đâu. Nói trắng ra là tôi chỉ là một công cụ mà thôi”.
“Ồ, thì ra ngươi cũng thông minh đấy nhỉ! Nhưng Ta với người đó hoàn toàn khác nhau, bọn chúng chẳng qua chỉ coi ngươi là một quân cờ trong tay, còn ta chỉ muốn thực hiện quyền hành của mình”. Lãnh Thiên Dục nhếch môi, lạnh lùng lên tiếng.
“Không có khả năng...”. Sax Ân ra sức lắc đầu. Người đầu tiên hắn ta nghĩ tới chính là cha hắn. Nhưng sao ông có thể hãm hại chính con trai của mình được chứ?
Lãnh Thiên Dục cực kì kiên nhẫn, sắc mặt lạnh như băng không hề thấy chút tức giận nào, chỉ hờ hững nói: “Sax Ân, ngươi nên biết là trong tổ chức Mafia thì chỉ cần vì lợi ích, cho dù là cha con cũng sẽ thành kẻ thù, đạo lý này ngươi hẳn là biết rõ chứ”.
“Đừng nói nữa! Nếu bắt được thóp thì ngài muốn làm gì chả được! Toàn bộ đều là chủ ý của tôi, không liên quan đến ai khác”. Sax Ân cắn răng, lạnh lẽo lên tiếng.
Bốp, bốp, bốp!
Lãnh Thiên Dục vỗ tay, cực kì lạnh lùng và châm biếm. Rõ ràng là đã mất hết kiên nhẫn. Sau đó Lãnh Thiên Dục đứng thẳng lên, từ trên cao nhìn xuống Sax Ân: “Nếu ngươi muốn một mình đứng ra chịu tội thì ta sẽ giúp ngươi. Người đâu?”
“Vâng”. Bốn người vệ sĩ lập tức đứng sau lưng Sax Ân...
Sax Ân cực kì kinh hoảng, hắn không biết cha hắn có biện pháp nào để cứu hắn nữa không nữa. Chẳng lẽ sẽ đúng như lời Lãnh Thiên Dục nói... Không! Không thể!
Lãnh Thiên Dục đi lên phía trước nhìn Sax Ân: “Tạm giữ lại trước đã. Ta nhắc ngươi một câu, giáo phụ Nhân Cách đã già rồi, ông ta hết thời lâu rồi, ngươi nên suy nghĩ cho cẩn thận vào, quyền lợi, tài phù và vận mệnh tương lai của gia tộc rốt cuộc là nằm trong tay ai?”
Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn mấy người vệ sĩ, ra lệnh: “Đưa đi”.
“Vâng, lão đại”. Mấy người vệ sĩ cung kính đáp rồi lập tức chấp hành mệnh lệnh.
Sax Ân thở đứt quãng, muốn vùng vẫy nhưng không thể thoát ra nổi. Ngay khi sắp bị đưa ra khỏi đại điện, hắn đột nhiên hét một tiếng chói tai...
“Lão đại...”.
“Chờ đã!”. Lãnh Thiên Dục cong môi cười đầy lạnh lẽo như đã sớm đoán ra chuyện này.
Mấy người vệ sĩ lập tức dừng bước.
Sax Ân chạy đến trước mặt Lãnh Thiên Dục, quỳ xuống...
Lãnh Thiên Dục cười lạnh: “Ngươi định làm gì?”
“Lão đại, tôi muốn biết liệu tôi có thể ngồi lên vị trí giáo phụ của gia tộc không?”. Sax Ân rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, cất giọng hỏi.
Hắn ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, làm gì có ai cự tuyệt được sức hấp dẫn của quyền lực và sự giàu có chứ. Nếu Lãnh Thiên Dục đã nghi ngờ cha hắn thì dù hắn không nhận tội, Lãnh Thiên Dục cũng sẽ tìm ra chứng cứ khác. Lãnh Thiên Dục nói đúng, cha hắn lớn tuổi rồi, thời huy hoàng đã qua rồi, mà hắn thì vẫn còn trẻ, dựa vào cái gì lại bắt hắn phải chịu tội thay mấy người đó chứ?
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, ánh mắt lạnh như băng toát lên sự trào phúng và khinh thường. Giọng nói vẫn hung ác và tàn lạnh vang lên: “Còn phụ thuộc vào giá trị những thông tin ngươi cung cấp”.
“Được, tôi nói, tôi sẽ nói tất cả mọi thứ, thật ra...”.
Sax Ân vừa định nói ra mọi chuyện thì một giọng nói già nua vang lên trong đại diện. Giáo phụ Nhân Cách và một vài thuộc hạ của ông ta đang đứng trước cửa.
“Các ngươi chờ ở đây, không được phép bước vào đại điện nửa bước”. Giáo phụ Nhân Cách nói với mấy thuộc hạ.
Đây là quy tắc của Mafia.
“Giáo phụ Nhân Cách, hôm nay không mời mà ông lại tự đến, xem ra là vì chuyện của Sax Ân rồi”. Lãnh Thiên Dục cười lạnh, lão hồ ly này chọn đúng thời điểm thật đấy.
“Lão đại, chuyện con tôi gây ra đại họa tôi có nghe nói rồi. Về hành động lỗ mãng của nó, người làm cha như tôi thật không còn mặt mũi nào với gia tộc và ngài lão đại đây. Hãy để tôi thay Sax Ân nhận tội”. Giáo phụ Nhân Cách cung kính nói, vẻ mặt hiền lành như một người cha thật lòng muốn bảo vệ con trai mình.
“Bố...”. Sax Ân nhìn giáo phụ Nhân Cách, ánh mắt cực kì phức tạp.
Lãnh Thiên Dục thờ ơ nhìn thoáng qua giáo phụ Nhân Cách rồi hừ lạnh một tiếng, chậm rãi ngồi xuống ghế, vẻ mặt nghiêm nghị: “Hôm nay giáo phụ Nhân Cách đến đây là muốn xin tôi buông tha cho con ông? Ngài giáo phụ hẳn là người hiểu rõ quy tắc mới đúng”.
Lãnh Thiên Dục không tin lão hồ ly này dám cầu xin tha thứ cho con trai mình. Lão ta là người rõ hơn ai hết rằng nếu một khi phải cầu xin thì thế lực và phạm vi của gia tộc lão sẽ bị thu hẹp lại hơn nửa, quyền thế và địa vị của gia tộc cũng sẽ bị ảnh hưởng không hề nhỏ. Lão hồ ly này tâm kế sâu không lường được, làm gì có chuyện vì cứu con trai mình mà vứt bỏ hết công lao sự nghiệp cả đời lão được. Lãnh Thiên Dục không tin lão hồ ly này lại tốt đến thế.
“Đúng thế, đúng thế, quy tắc của tổ chức tôi đâu dám phạm vào. Con trai tôi làm sai, tôi tự biết tội của nó không thể tránh được cho nên hôm nay tôi cầu xin ngài lão đại, không cần phải khiến nó sống không bằng chết nữa, cứ để cho nó được ra đi. Đây là tâm nguyện lớn nhất của tôi!”.
“Bố...”. Sax Ân không thể tin được nhìn cha mình, toàn thân lạnh run lên...
/249
|