Sau một lúc lâu, cảm xúc của Thượng Quan Tuyền rốt cuộc đã ổn định trở lại, cô hơi ngượng ngùng nhìn ngực áo của Lãnh Thiên Hi, chỗ đó đã bị nước mắt của cô thấm ướt.
- Thật ngại quá, tôi làm ướt áo sơ mi của anh...
Thanh âm càng ngày càng nhỏ, trong lòng cô tràn đầy cảm giác áy náy.
Nhất định là vừa rồi rất mất mặt!
- Đúng vậy, ướt hết rồi, cô nói xem bây giờ phải làm gì đây? – Lãnh Thiên Hi giơ tay vuốt đầu cô, giọng điệu đùa bỡn.
- Hả? Tôi, lát nữa tôi mua cái áo khác cho anh… – Thượng Quan Tuyền chân thành nói.
Lãnh Thiên Hi sảng khoái cười to, cúi người xuống, thắt dây an toàn cho cô rồi nói: “Nước mắt của cô chẳng có lỗi gì cả, coi như kỉ niệm đi, chỉ cần sau này cô bé đừng khóc nữa là được rồi”.
- Cô bé cái gì chứ, khó nghe quá đi! – Thượng Quan Tuyền không thích cách gọi này nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm.
- Gì? Tôi thấy cô giống trẻ vị thành niên à! – Lãnh Thiên Hi cười cười nhìn cô, tâm tình cũng tốt lên.
Thượng Quan Tuyền ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Xin anh, tôi mười tám tuổi rồi, đã đến tuổi trưởng thành rồi đấy”. Cô kháng nghị nói.
- Không tồi, vẫn còn sức để mạnh miệng, xem ra cô đã không sao rồi! – Lãnh Thiên Hi cười sáng lạn.
Đôi lông mày khẽ nhếch lên vui vẻ, cong cong giống như trăng lưỡi liềm sáng tỏ trên bầu trời đêm khiến cho vẻ đẹp trai của anh ta càng thêm phần thoải mái.
Thượng Quan Tuyền không nhịn được, khẽ cười, trong lòng rất cảm động. Cô ngượng ngùng nói: “Cám ơn anh”.
- Cô bé, nói cám ơn thì phải nhìn thẳng vào mắt đối phương mới thể hiện được sự chân thành chứ! – Lãnh Thiên Hi vui vẻ nói.
Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu lên, bên môi cong lên nụ cười, cô vừa muốn nói cám ơn, đột nhiên…
“Muốn chân thành cám ơn thì phải nhìn vào mắt đối phương”.
Câu nói lạnh như băng của Lãnh Thiên Dục đột nhiên như lưỡi kiếm đâm vào lòng cô.
Ngay sau đó, trong đầu Thượng Quan Tuyền lập tức hiện lên vẻ lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục, đôi môi mỏng mím chặt, còn có đôi mắt lạnh như băng ngàn năm mà thâm thúy!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong nháy mắt trở nên tái nhợt…
- Sao thế? – Lãnh Thiên Hi thu hết vẻ biến hóa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vào tầm mắt, căng thẳng hỏi.
Âm thanh ân cần của người đàn ông khiến Thượng Quan Tuyền tỉnh táo lại. Cô đè nén cảm giác sợ hãi mới thoáng qua trong lòng, sau đó khẽ mỉm cười, đôi mắt trong veo như ánh sao lóe sáng giữa đêm tối.
- Không sao, hôm nay rất cám ơn anh! Xem ra tôi lại nợ anh rồi.
Đôi mắt đen của Lãnh Thiên Hi không hề chớp nhìn vào khuôn mặt tỉnh táo của cô. Lát sau, giọng điệu nhẹ nhàng vang lên: “Cô cũng đã nói cám ơn rồi còn gì, nếu cô cảm thấy vẫn thiếu nợ tôi thì nói cho tôi biết tên cô đi, nếu không tôi sẽ gọi là “cô bé, cô bé” đấy”.
Anh ta biết đã có rất nhiều chuyện xảy ra với cô, nếu cô không muốn nói, anh ta cũng không ép.
Thượng Quan Tuyền cắn cắn môi, suy nghĩ mãi, cô thấy không cần phải giấu diếm tên mình, vì vậy nhẹ nhàng nói: “Tôi họ ‘Thượng Quan’, tên là ‘Tuyền’”.
- Thượng Quan Tuyền… – Lãnh Thiên Hi lặp lại, giọng điệu trầm thấp mà dễ nghe.
- Tên cô cũng giống con người cô vậy, rất đẹp! – Sâu trong đôi mắt anh ta ánh lên vẻ tán thưởng.
Thượng Quan Tuyền khẽ mỉm cười, những lời tâng bốc được nói ra từ miệng người đàn ông này không hề khiến cho cô cảm thấy có chút lỗ mãng nào.
Lãnh Thiên Hi cười một cái, sau đó khởi động xe…
- Anh muốn đưa tôi đi đâu? –Thượng Quan Tuyền thấy Lãnh Thiên Hi quay đầu xe, kinh ngạc hỏi.
- Về chỗ tôi, cô đang bị thương! – Lãnh Thiên Hi vững vàng quay tay lái nói.
- Không… không cần! – Thượng Quan Tuyền ngăn cản, bàn tay nhỏ bé vô thức túm lấy ống tay áo của anh ta.
Lãnh Thiên Hi quay mặt lại, nhìn sâu vào mắt cô tựa như muốn nhìn thấu tất cả: “Tôi không muốn cô… sợ tôi”.
Thượng Quan Tuyền sợ anh ta hiểu lầm, vội vàng nói: “Không, thật ra được quen biết một người bạn như anh khiến tôi rất vui, nhưng vết thương trên người tôi cũng không nặng lắm, đã thành thói quen rồi”.
Khi cô nói “đã thành thói quen”, Lãnh Thiên Hi chợt cảm thấy đau lòng. Anh ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một lúc lâu, sau đó khóe môi từ từ cong lên một nụ cười làm lộ lúm đồng tiền hai bên má.
- Vậy cũng được, cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi. Lần này không cho phép cô từ chối nữa.
Giọng nói ôn hòa nhưng lại mang tính mệnh lệnh.
Đầu óc Thượng Quan Tuyền hoàn toàn trống rỗng, cô phải đi đâu đây? Cô phải dừng chân ở đâu?
Thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, Lãnh Thiên Hi bất giác vươn tay ra, quay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô về phía mình, đau lòng hỏi: “Cô… không có nhà để về sao?”. Giọng nói mang theo sự thương xót.
Thượng Quan Tuyền hơi ngẩn ra, lát sau, cô hít sâu một hơi, nhìn Lãnh Thiên Hi: “Tôi muốn đến đường Uy Nhĩ”.
- Chỗ đó… – Trong đầu Lãnh Thiên Hi cố gắng tìm kiếm địa điểm cô vừa nói ra, mi tâm nhíu lại. Anh ta nhớ là khu vực đó không có nhà dân hay khách sạn gì cả.
Thượng Quan Tuyền thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Ở đó có một cô nhi viện”.
Lãnh Thiên Hi khẽ run lên, cảm giác đau lòng càng tăng thêm. Nhưng anh ta không nói thêm gì nữa, khẽ mím môi, đạp mạnh chân ga.
- Thật ngại quá, tôi làm ướt áo sơ mi của anh...
Thanh âm càng ngày càng nhỏ, trong lòng cô tràn đầy cảm giác áy náy.
Nhất định là vừa rồi rất mất mặt!
- Đúng vậy, ướt hết rồi, cô nói xem bây giờ phải làm gì đây? – Lãnh Thiên Hi giơ tay vuốt đầu cô, giọng điệu đùa bỡn.
- Hả? Tôi, lát nữa tôi mua cái áo khác cho anh… – Thượng Quan Tuyền chân thành nói.
Lãnh Thiên Hi sảng khoái cười to, cúi người xuống, thắt dây an toàn cho cô rồi nói: “Nước mắt của cô chẳng có lỗi gì cả, coi như kỉ niệm đi, chỉ cần sau này cô bé đừng khóc nữa là được rồi”.
- Cô bé cái gì chứ, khó nghe quá đi! – Thượng Quan Tuyền không thích cách gọi này nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm.
- Gì? Tôi thấy cô giống trẻ vị thành niên à! – Lãnh Thiên Hi cười cười nhìn cô, tâm tình cũng tốt lên.
Thượng Quan Tuyền ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Xin anh, tôi mười tám tuổi rồi, đã đến tuổi trưởng thành rồi đấy”. Cô kháng nghị nói.
- Không tồi, vẫn còn sức để mạnh miệng, xem ra cô đã không sao rồi! – Lãnh Thiên Hi cười sáng lạn.
Đôi lông mày khẽ nhếch lên vui vẻ, cong cong giống như trăng lưỡi liềm sáng tỏ trên bầu trời đêm khiến cho vẻ đẹp trai của anh ta càng thêm phần thoải mái.
Thượng Quan Tuyền không nhịn được, khẽ cười, trong lòng rất cảm động. Cô ngượng ngùng nói: “Cám ơn anh”.
- Cô bé, nói cám ơn thì phải nhìn thẳng vào mắt đối phương mới thể hiện được sự chân thành chứ! – Lãnh Thiên Hi vui vẻ nói.
Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu lên, bên môi cong lên nụ cười, cô vừa muốn nói cám ơn, đột nhiên…
“Muốn chân thành cám ơn thì phải nhìn vào mắt đối phương”.
Câu nói lạnh như băng của Lãnh Thiên Dục đột nhiên như lưỡi kiếm đâm vào lòng cô.
Ngay sau đó, trong đầu Thượng Quan Tuyền lập tức hiện lên vẻ lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục, đôi môi mỏng mím chặt, còn có đôi mắt lạnh như băng ngàn năm mà thâm thúy!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong nháy mắt trở nên tái nhợt…
- Sao thế? – Lãnh Thiên Hi thu hết vẻ biến hóa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vào tầm mắt, căng thẳng hỏi.
Âm thanh ân cần của người đàn ông khiến Thượng Quan Tuyền tỉnh táo lại. Cô đè nén cảm giác sợ hãi mới thoáng qua trong lòng, sau đó khẽ mỉm cười, đôi mắt trong veo như ánh sao lóe sáng giữa đêm tối.
- Không sao, hôm nay rất cám ơn anh! Xem ra tôi lại nợ anh rồi.
Đôi mắt đen của Lãnh Thiên Hi không hề chớp nhìn vào khuôn mặt tỉnh táo của cô. Lát sau, giọng điệu nhẹ nhàng vang lên: “Cô cũng đã nói cám ơn rồi còn gì, nếu cô cảm thấy vẫn thiếu nợ tôi thì nói cho tôi biết tên cô đi, nếu không tôi sẽ gọi là “cô bé, cô bé” đấy”.
Anh ta biết đã có rất nhiều chuyện xảy ra với cô, nếu cô không muốn nói, anh ta cũng không ép.
Thượng Quan Tuyền cắn cắn môi, suy nghĩ mãi, cô thấy không cần phải giấu diếm tên mình, vì vậy nhẹ nhàng nói: “Tôi họ ‘Thượng Quan’, tên là ‘Tuyền’”.
- Thượng Quan Tuyền… – Lãnh Thiên Hi lặp lại, giọng điệu trầm thấp mà dễ nghe.
- Tên cô cũng giống con người cô vậy, rất đẹp! – Sâu trong đôi mắt anh ta ánh lên vẻ tán thưởng.
Thượng Quan Tuyền khẽ mỉm cười, những lời tâng bốc được nói ra từ miệng người đàn ông này không hề khiến cho cô cảm thấy có chút lỗ mãng nào.
Lãnh Thiên Hi cười một cái, sau đó khởi động xe…
- Anh muốn đưa tôi đi đâu? –Thượng Quan Tuyền thấy Lãnh Thiên Hi quay đầu xe, kinh ngạc hỏi.
- Về chỗ tôi, cô đang bị thương! – Lãnh Thiên Hi vững vàng quay tay lái nói.
- Không… không cần! – Thượng Quan Tuyền ngăn cản, bàn tay nhỏ bé vô thức túm lấy ống tay áo của anh ta.
Lãnh Thiên Hi quay mặt lại, nhìn sâu vào mắt cô tựa như muốn nhìn thấu tất cả: “Tôi không muốn cô… sợ tôi”.
Thượng Quan Tuyền sợ anh ta hiểu lầm, vội vàng nói: “Không, thật ra được quen biết một người bạn như anh khiến tôi rất vui, nhưng vết thương trên người tôi cũng không nặng lắm, đã thành thói quen rồi”.
Khi cô nói “đã thành thói quen”, Lãnh Thiên Hi chợt cảm thấy đau lòng. Anh ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một lúc lâu, sau đó khóe môi từ từ cong lên một nụ cười làm lộ lúm đồng tiền hai bên má.
- Vậy cũng được, cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi. Lần này không cho phép cô từ chối nữa.
Giọng nói ôn hòa nhưng lại mang tính mệnh lệnh.
Đầu óc Thượng Quan Tuyền hoàn toàn trống rỗng, cô phải đi đâu đây? Cô phải dừng chân ở đâu?
Thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, Lãnh Thiên Hi bất giác vươn tay ra, quay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô về phía mình, đau lòng hỏi: “Cô… không có nhà để về sao?”. Giọng nói mang theo sự thương xót.
Thượng Quan Tuyền hơi ngẩn ra, lát sau, cô hít sâu một hơi, nhìn Lãnh Thiên Hi: “Tôi muốn đến đường Uy Nhĩ”.
- Chỗ đó… – Trong đầu Lãnh Thiên Hi cố gắng tìm kiếm địa điểm cô vừa nói ra, mi tâm nhíu lại. Anh ta nhớ là khu vực đó không có nhà dân hay khách sạn gì cả.
Thượng Quan Tuyền thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Ở đó có một cô nhi viện”.
Lãnh Thiên Hi khẽ run lên, cảm giác đau lòng càng tăng thêm. Nhưng anh ta không nói thêm gì nữa, khẽ mím môi, đạp mạnh chân ga.
/249
|