Một người đứng ở cửa đang cười híp mắt, phía sau là mấy người cảnh sát xông vào…
Khuôn mặt tươi cười vừa rồi chính là cảnh sát trưởng Charles, ông ta đã bỏ công theo dõi Katel hơn nửa năm nay.
- Đây chẳng phải là ngài lão đại đáng kính hay sao?
Charles cười quỷ dị, ngạo mạn đi vào trong phòng đến gần Lãnh Thiên Dục.
Phong lập tức đứng lên chặn lại…
- Ông là ai? – Phong tỉnh táo hỏi.
Charles nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Phong: “Thật chẳng biết lịch sự gì cả, không thấy tôi đang nói chuyện với lão đại của cậu à?” di⊹end⊹anlequ⊹ydo⊹n
- Phong, lui ra đi! – Lãnh Thiên Dục vẫn ngồi yên, điềm nhiên lên tiếng.
- Vâng, lão đại! – Phong lui sang một bên.
Lãnh Thiên Dục hờ hững nhìn Charles, sau đó nghiêng đầu sang Katel: “Cậu hẳn là biết người này”.
Mồ hôi lạnh trên trán Katel toát ra...
Hơn nửa năm nay anh ta vẫn trốn tránh việc điều tra của ông ta, không ngờ hôm nay ông ta nhận được tin tình báo tới đây.
Nghĩ tới đây, anh ta lập tức lớn tiếng nói: “Charles, mục tiêu của ông chẳng phải là tôi sao? Được, tôi đi với ông”.
Anh ta không muốn vì bản thân mà lại làm liên lụy đến cha và cả gia tộc. Người nắm giữ vận mệnh của gia tộc không phải là cảnh sát trưởng Charles mà chính là vị lão đại đang ngồi kia. Chuyện này mà làm kinh động đến ngài ấy, không biết chừng ngài ấy tức giận sẽ hủy diệt cả gia tộc A Nhĩ Tây mất.
Ai ngờ cảnh sát trưởng Charles lại cười càng càn rỡ hơn: “Vốn là tôi rất có hứng thú với cậu và gia tộc cậu, nhưng hôm nay lại may mắn được gặp các vị giáo phụ của những gia tộc khác, còn cả vị lão đại đáng kính của mấy người nữa chứ. Cậu nói xem, chuyện này làm sao có thể kết thúc dễ dàng như vậy được”.
Đôi môi mỏng khêu gợi của Lãnh Thiên Dục khẽ nhếch lên, đáy mắt toàn là vẻ rét lạnh, hắn không nói gì nữa, đứng dậy… dien⊹danle⊹quy⊹don
- Lão đại! – Các vị giáo phụ khác kinh ngạc kêu lên.
Charles vẫn đứng yên nhìn Lãnh Thiên Dục, lát sau cười lạnh một tiếng: “Không hổ là lão đại, như vậy mới đúng chứ, phải tích cực phối hợp với chúng tôi mới đúng!”
Lãnh Thiên Dục quét đôi mắt lạnh lẽo về phía Charles, chậm rãi mở miệng: “Đi thôi”.
Nói xong, hắn đi thẳng ra ngoài. Mấy vị giáo phụ khác hơn ngẩn ra nhưng cũng đi theo sau.
***
Trong phòng, ánh đèn chiếu sáng đến từng góc nhỏ, Lãnh Thiên Dục khoanh tay ngồi trên ghế, vẻ mặt lạnh như băng, không hề biểu lộ thái độ gì. Ngồi ngay trước mặt hắn là cảnh sát trưởng Charles.
- Thật không nghĩ hôm nay tôi lại có thể câu được con cá lớn đến vậy! – Charles dương dương tự đắc nhìn Lãnh Thiên Dục, giọng nói đầy khinh miệt.
Lãnh Thiên Dục không nói gì, chỉ thờ ơ xem ông ta tự biên tự diễn.
Charles cười khẩy: “Đúng là đau đầu thật, tôi phải gọi anh là gì đây? Lão đại? Lãnh tiên sinh? Hay là… tổng giám đốc Lãnh? Thân phận của anh cũng quá phức tạp đấy”.
Ông ta vừa nói vừa gõ gõ ngón tay xuống bàn.
Lãnh Thiên Dục mặc kệ ông ta, hai hàng lông mày nhíu lại biểu lộ sự không kiên nhẫn, hắn cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay một chút…
Charles giơ tay làm dấu OK: “Được, anh không nói cũng không sao, anh có quyền im lặng”.
- Ông là người mới tới? – Lãnh Thiên Dục hờ hững ngước mặt, đột nhiên hỏi một câu.
Charles hơi ngẩn ra, sau đó hơi mất tự nhiên nói: “Mới… mới tới thì làm sao? Bắt đối tượng tình nghi là nghĩa vụ của chúng tôi”.
Lãnh Thiên Dục dùng ánh mắt đầy ý vị nhìn ông ta, lát sau, hắn lại lên tiếng: “Muốn nhốt đến lúc nào? Tôi muốn xin bảo lãnh”. die⊹ndanleq⊹uydon
- Hả? – Charles nhìn đồng hồ, vẻ mặt càng thêm lúng túng.
Lần này quả thật là chuyện bất ngờ, mặc dù nửa năm qua ông ta đều theo dõi điều tra Katel nhưng với Lãnh Thiên Dục và các giáo phụ khác mà nói, trong tay ông ta không có đủ chứng cứ và thời gian để giam giữ người.
Điều này khiến ông ta rất tức giận. Lúc sau, ông ta hung hăng nói: “Có thể, mỗi người ba mươi vạn EUR”.
Lãnh Thiên Dục chẳng nói chẳng rằng, lấy điện thoại di động ra, ấn một dãy số…
- Sai người chuẩn bị bốn trăm vạn EUR! – Hắn lạnh lùng ra lệnh, giọng điệu hết sức lạnh lẽo, nghe không ra hắn đang có ý định gì.
Charles chợt cảm thấy khí lực toàn thân từ từ bị lấy đi…
- Lãnh Thiên Dục, anh đừng tưởng như vậy là xong, anh cẩn thận cho tôi, tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng. Lần này coi như anh may mắn, lần sau…
- Hôm nay tôi sẽ dẫn Katel đi! – Lãnh Thiên Dục lạnh lùng cắt đứt lời đe dọa của Charles.
- Cái gì? – Vẻ mặt Charles đầy giận dữ, Lãnh Thiên Dục đúng là không coi ai ra gì!
Lãnh Thiên Dục cười lạnh: “Tôi thấy trong tay ông cũng chỉ có chứng cứ chuyện Katel không nộp thuế mà thôi, chỉ cần có tiền là có thể giải quyết, không phải sao, cảnh sát trưởng Charles?”
Từ lúc đến đây đến giờ, đây là lần đầu tiên Lãnh Thiên Dục nói nhiều như vậy, nhưng lại khiến Charles á khẩu, không nói được câu nào.
- Lãnh Thiên Dục, tôi quá hiểu ý của anh rồi. “Những giáo phụ tài năng xuất chúng nếu có chết thì cũng phải chết trong xa hoa”, những lời này chẳng phải anh vẫn thường hay nói đó sao. Nhưng mà, tôi sẽ không để mấy người được như ý đâu! – Charles thẹn quá hóa giận, quát lớn. diend⊹anlequyd⊹on
Lãnh Thiên Dục giơ ngón tay lên xoa xoa huyệt thái dương, sau đó không chút tức giận, chỉ lạnh nhạt mở miệng nói: “Đây là chức trách của ông, tôi cũng rất hoan nghênh khi có người vội vã muốn đấu trí với tôi như vậy”.
- Anh… – Chỉ một câu này của hắn đã khiến Charles nhất thời giận sôi lên.
Khuôn mặt tươi cười vừa rồi chính là cảnh sát trưởng Charles, ông ta đã bỏ công theo dõi Katel hơn nửa năm nay.
- Đây chẳng phải là ngài lão đại đáng kính hay sao?
Charles cười quỷ dị, ngạo mạn đi vào trong phòng đến gần Lãnh Thiên Dục.
Phong lập tức đứng lên chặn lại…
- Ông là ai? – Phong tỉnh táo hỏi.
Charles nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Phong: “Thật chẳng biết lịch sự gì cả, không thấy tôi đang nói chuyện với lão đại của cậu à?” di⊹end⊹anlequ⊹ydo⊹n
- Phong, lui ra đi! – Lãnh Thiên Dục vẫn ngồi yên, điềm nhiên lên tiếng.
- Vâng, lão đại! – Phong lui sang một bên.
Lãnh Thiên Dục hờ hững nhìn Charles, sau đó nghiêng đầu sang Katel: “Cậu hẳn là biết người này”.
Mồ hôi lạnh trên trán Katel toát ra...
Hơn nửa năm nay anh ta vẫn trốn tránh việc điều tra của ông ta, không ngờ hôm nay ông ta nhận được tin tình báo tới đây.
Nghĩ tới đây, anh ta lập tức lớn tiếng nói: “Charles, mục tiêu của ông chẳng phải là tôi sao? Được, tôi đi với ông”.
Anh ta không muốn vì bản thân mà lại làm liên lụy đến cha và cả gia tộc. Người nắm giữ vận mệnh của gia tộc không phải là cảnh sát trưởng Charles mà chính là vị lão đại đang ngồi kia. Chuyện này mà làm kinh động đến ngài ấy, không biết chừng ngài ấy tức giận sẽ hủy diệt cả gia tộc A Nhĩ Tây mất.
Ai ngờ cảnh sát trưởng Charles lại cười càng càn rỡ hơn: “Vốn là tôi rất có hứng thú với cậu và gia tộc cậu, nhưng hôm nay lại may mắn được gặp các vị giáo phụ của những gia tộc khác, còn cả vị lão đại đáng kính của mấy người nữa chứ. Cậu nói xem, chuyện này làm sao có thể kết thúc dễ dàng như vậy được”.
Đôi môi mỏng khêu gợi của Lãnh Thiên Dục khẽ nhếch lên, đáy mắt toàn là vẻ rét lạnh, hắn không nói gì nữa, đứng dậy… dien⊹danle⊹quy⊹don
- Lão đại! – Các vị giáo phụ khác kinh ngạc kêu lên.
Charles vẫn đứng yên nhìn Lãnh Thiên Dục, lát sau cười lạnh một tiếng: “Không hổ là lão đại, như vậy mới đúng chứ, phải tích cực phối hợp với chúng tôi mới đúng!”
Lãnh Thiên Dục quét đôi mắt lạnh lẽo về phía Charles, chậm rãi mở miệng: “Đi thôi”.
Nói xong, hắn đi thẳng ra ngoài. Mấy vị giáo phụ khác hơn ngẩn ra nhưng cũng đi theo sau.
***
Trong phòng, ánh đèn chiếu sáng đến từng góc nhỏ, Lãnh Thiên Dục khoanh tay ngồi trên ghế, vẻ mặt lạnh như băng, không hề biểu lộ thái độ gì. Ngồi ngay trước mặt hắn là cảnh sát trưởng Charles.
- Thật không nghĩ hôm nay tôi lại có thể câu được con cá lớn đến vậy! – Charles dương dương tự đắc nhìn Lãnh Thiên Dục, giọng nói đầy khinh miệt.
Lãnh Thiên Dục không nói gì, chỉ thờ ơ xem ông ta tự biên tự diễn.
Charles cười khẩy: “Đúng là đau đầu thật, tôi phải gọi anh là gì đây? Lão đại? Lãnh tiên sinh? Hay là… tổng giám đốc Lãnh? Thân phận của anh cũng quá phức tạp đấy”.
Ông ta vừa nói vừa gõ gõ ngón tay xuống bàn.
Lãnh Thiên Dục mặc kệ ông ta, hai hàng lông mày nhíu lại biểu lộ sự không kiên nhẫn, hắn cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay một chút…
Charles giơ tay làm dấu OK: “Được, anh không nói cũng không sao, anh có quyền im lặng”.
- Ông là người mới tới? – Lãnh Thiên Dục hờ hững ngước mặt, đột nhiên hỏi một câu.
Charles hơi ngẩn ra, sau đó hơi mất tự nhiên nói: “Mới… mới tới thì làm sao? Bắt đối tượng tình nghi là nghĩa vụ của chúng tôi”.
Lãnh Thiên Dục dùng ánh mắt đầy ý vị nhìn ông ta, lát sau, hắn lại lên tiếng: “Muốn nhốt đến lúc nào? Tôi muốn xin bảo lãnh”. die⊹ndanleq⊹uydon
- Hả? – Charles nhìn đồng hồ, vẻ mặt càng thêm lúng túng.
Lần này quả thật là chuyện bất ngờ, mặc dù nửa năm qua ông ta đều theo dõi điều tra Katel nhưng với Lãnh Thiên Dục và các giáo phụ khác mà nói, trong tay ông ta không có đủ chứng cứ và thời gian để giam giữ người.
Điều này khiến ông ta rất tức giận. Lúc sau, ông ta hung hăng nói: “Có thể, mỗi người ba mươi vạn EUR”.
Lãnh Thiên Dục chẳng nói chẳng rằng, lấy điện thoại di động ra, ấn một dãy số…
- Sai người chuẩn bị bốn trăm vạn EUR! – Hắn lạnh lùng ra lệnh, giọng điệu hết sức lạnh lẽo, nghe không ra hắn đang có ý định gì.
Charles chợt cảm thấy khí lực toàn thân từ từ bị lấy đi…
- Lãnh Thiên Dục, anh đừng tưởng như vậy là xong, anh cẩn thận cho tôi, tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng. Lần này coi như anh may mắn, lần sau…
- Hôm nay tôi sẽ dẫn Katel đi! – Lãnh Thiên Dục lạnh lùng cắt đứt lời đe dọa của Charles.
- Cái gì? – Vẻ mặt Charles đầy giận dữ, Lãnh Thiên Dục đúng là không coi ai ra gì!
Lãnh Thiên Dục cười lạnh: “Tôi thấy trong tay ông cũng chỉ có chứng cứ chuyện Katel không nộp thuế mà thôi, chỉ cần có tiền là có thể giải quyết, không phải sao, cảnh sát trưởng Charles?”
Từ lúc đến đây đến giờ, đây là lần đầu tiên Lãnh Thiên Dục nói nhiều như vậy, nhưng lại khiến Charles á khẩu, không nói được câu nào.
- Lãnh Thiên Dục, tôi quá hiểu ý của anh rồi. “Những giáo phụ tài năng xuất chúng nếu có chết thì cũng phải chết trong xa hoa”, những lời này chẳng phải anh vẫn thường hay nói đó sao. Nhưng mà, tôi sẽ không để mấy người được như ý đâu! – Charles thẹn quá hóa giận, quát lớn. diend⊹anlequyd⊹on
Lãnh Thiên Dục giơ ngón tay lên xoa xoa huyệt thái dương, sau đó không chút tức giận, chỉ lạnh nhạt mở miệng nói: “Đây là chức trách của ông, tôi cũng rất hoan nghênh khi có người vội vã muốn đấu trí với tôi như vậy”.
- Anh… – Chỉ một câu này của hắn đã khiến Charles nhất thời giận sôi lên.
/249
|