Một chiếc máy bay từ Pháp đến thành phố S của Trung Quốc, vững vàng xuyên qua tầng mây, bên trong cũng có vài người nhưng không khí lại rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh lật sách và tiếng nhỏ giọng trò chuyện.
“Anh xem tạp chí nói gì này, Evelyn chuẩn bị về nước, không biết chúng ta có thể may mắn gặp cô ấy hay không nữa”
“Evelyn là ai?”
“Anh không biết sao? Cô ấy là cô gái Trung Quốc đầu tiên được trao giải thưởng cao quý nhất của giới nghệ thuật gốm sứ. Tuy nhiên cô ấy chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng, mọi chuyện đều do người đại diện là Joy ra mặt, ngay cả lúc nhận giải thưởng cũng là do người đại diện nhận, rất thần bí nha. Thật là làm cho người ta tò mò, không biết rốt cuộc cô ấy như thế nào, đẹp hay xấu, hay trên người có bí mật gì nên không muốn để mọi người khám phá ra nữa. Anh đoán xem, lần này cô ấy về nước làm gì?”
Người nói chuyện là một cô gái ôm ấp tình cảm lãng mạn, huyên thuyên nói một hồi lại bị chàng trai bên cạnh ôm vào lòng, cả hai cùng cười lên khanh khách.
Mà cách hai hàng ghế, bên cạnh cửa sổ, một cô gái mang kính râm không nói một lời, chỉ chăm chú nhìn ra bên ngoài, chỉ lẳng lặng như không muốn mọi người chú ý đến mình.
Đôi mắt sau kính râm, chăm chú nhìn từng lớp mây trắng bên ngoài.
Hai năm, cô rời đi đã hai năm.
Hai năm trước, cô cứ nghĩ mình đã chết trên bàn mổ, không ngờ khi mở mắt ra, người trước mặt mình lại là Ran Marsh. Anh ta cứu cô, mang cô rời khỏi Trung Quốc.
Cô lăn lộn ở Châu Âu, nhoáng một cái mà đã hai năm, hơn 730 ngày, lúc này, cô đã hai mươi bảy tuổi, tuổi không còn nhỏ, cũng đã không còn ngây thơ.
Tô Mộc Vũ không còn là Tô Mộc Vũ ngày xưa, bây giờ cô là Evelyn.
Cô cười cười, thu hồi ánh mắt vẫn nhìn ra bên ngoài, đứng dậy đi vào toilet.
Vừa đi vào, không nghĩ tới lại bị một đứa bé va phải.
“Nhạc Nhạc có thể tự mình đi tiểu, không cần ai giúp cả. Nhạc Nhạc là đàn ông, thân thể đàn ông không thể để cho phụ nữ nhìn thấy!” Giọng nói mang theo phẫn nộ của trẻ con vang lên, cậu bé khom người níu quần mình lại.
Đứa nhỏ tầm hai tuổi, trên đầu đội một chiếc nón hình quả dưa, đôi mắt được che lại bởi chiếc kính chỉ có gọng, quần yếm màu lam in hình những nhân vật hoạt hình, mà khuôn mặt nhỏ nhắn phì ra, bởi vì vì tức giận mà chu lên, hai má phình to so với thiên sứ trong giáo đường càng đáng yêu hơn.
Nữ tiếp viên hàng không bất đắc dĩ chạy theo phía sau “Nhưng em sẽ không mở tới cánh cửa đúng không? Em tên Nhạc Nhạc à? Để chị đưa em đến nhà vệ sinh nhé, chị hứa sẽ không nhìn lén em, được không?”
Nhạc Nhạc hồ nghi nheo mắt, chỉnh lại gọng kính đã bị trượt xuống, nói: “Nhạc Nhạc hiểu rồi, chị là muốn nhìn con gà con của Nhạc Nhạc, sau đó bắt Nhạc Nhạc phải chịu trách nhiệm đúng không? Nhạc Nhạc sẽ không mắc mưu đâu!”
Nữ tiếp viên hàng không quả thật bị khiến cho dở khóc dở cười.
Tô Mộc Vũ nhìn một đứa nhỏ không đủ cao một thước lại nghịch ngợm như vậy, trong đầu hơi động một chút, chua xót đột nhiên tràn ra cuống họng: Con của cô có phải cũng đã lớn như vậy rồi hay không…
Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn người mình vừa đụng phải, ánh mắt linh động của nó tròn ve “Nhạc Nhạc muốn cô này giúp, cô này so với chị xinh đẹp hơn nhiều!”
Nụ cười của nữ tiếp viên hàng không méo xệch, cho dù là một cô gái bao nhiêu tuổi, dung mạo đều là thứ quan trọng nhất, cô ta là nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp nhất chuyến đi này, mà người phụ nữ bên cạnh, cho dù nhìn như thế nào cũng đều quá đỗi bình thường.
Nhạc Nhạc hừ một tiếng, đôi mắt đen láy xoay động, bổ nhào vào đùi Tô Mộc Vũ làm nũng “Cô ơi… Nhạc Nhạc muốn đi tiểu, cô giúp Nhạc Nhạc được không?”
Bị một đứa nhỏ đáng yêu như thế ôm một cái, tâm Tô Mộc Vũ mềm nhũn, cúi người ôm lấy nó, nói: “Được rồi, cô đưa con đi”
Nhạc Nhạc vui vẻ cười khanh khách, hướng tới nữ tiếp viên hàng không làm cái mặt quỷ.
Thằng nhóc nhu thuận nằm trong lòng Tô Mộc Vũ, cái mông nhỏ nhếch tới nhếch lui “Cô ơi… cô thơm thật, so với chị kia dễ ngửi hơn nhiều, chị đó trên người toàn là phấn khiến Nhạc Nhạc buồn nôn…”
Tô Mộc Vũ cười, giơ tay lên, chần chờ trong chốc lát, cuối cùng khẽ vuốt ve cái đầu nhỏ của nó.
Cởi quần yếm của nó ra, lại giúp nó tiểu xong.
“Con tên là Nhạc Nhạc sao?”
Nhạc Nhạc gật đầu, nói: “Nhạc Nhạc gọi là Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc đã hai tuổi lẻ ba tháng rồi!”
Hai tuổi lẻ ba tháng? Tâm Tô Mộc Vũ lại khẽ nhói. Đứa nhỏ này sinh ra cùng thời gian với con cô, nhưng con ngoan của cô lúc này chắc đang gọi người phụ nữ khác là mẹ…
“Cô ơi… cô không thích Nhạc Nhạc sao? Sao cô có vẻ như không vui vậy?” Là ai nói, con nít là loài động vật linh mẫn nhất, cho dù người lớn có che giấu ra sao, bọn chúng đều có thể nhìn ra thông qua những ánh mắt.
Tô Mộc Vũ nở nụ cười, nói: “Không có, cô thật rất thích Nhạc Nhạc”
Nhạc Nhạc hắc hắc cười rộ lên, lộ ra hai cái răng cửa bị thiếu, dường như nhận ra điều gì liền vội bật người, giơ hai cánh tay tròn vo lên che miệng, ngượng ngùng nở nụ cười.
Thằng nhóc đột nhiên kéo kính râm trên mặt Tô Mộc Vũ xuống, lúc nhìn thấy cô, cái đầu nhỏ kinh ngạc đến mức miệng há to.
“Sao vậy? Cô không xinh đẹp phải không?” Tô Mộc Vũ cười hỏi.
Thằng nhóc lắc đầu, hai má hồng hồng, hôn lên mặt cô một cái “Cô ơi… Nhạc Nhạc rất thích cô”. Hôn xong, thằng nhóc bật người lắc cái mông nhỏ chạy ra ngoài.
Tô Mộc Vũ lau hai má đầy nước miếng, cười cười, cô nhìn chính mình trong gương, trong mắt hiện lên một tia bi thương, lại nhanh chóng dấu đi, đeo kính râm, quay đầu ra ngoài.
Mà trong khoang giá rẻ.
Một thằng nhóc cao chưa tới một mét, nhanh chóng lách qua hai vị tiếp viên đang phục vụ, lập tức bổ nhào vào người một người đàn ông.
“Ba ba, ba ba, Nhạc Nhạc hình như nhìn thấy ma ma”
Người đàn ông vóc người rất cao, thân hình thon dài, khuôn mặt tuấn dật thành thục không biết hấp dẫn bao nhiêu tiếp viên hàng không. Thế nhưng trên mặt không có chút biểu cảm, chỉ thản nhiên, tựa hồ đối với cái gì cũng đều không để ý. Nghe thấy tiếng gọi “ba ba”, trái tim nhóm tiếp viên hàng không liền tan nát
Khoảnh khắc người đàn ông nghe thấy thằng nhóc kia kêu lên, tờ báo trong tay lập tức bị bỏ xuống, lông mày nhíu chặt lại “Ở đâu?” Trong lời nói mang theo luống cuống không thể che giấu.
Thằng nhóc nhanh chóng lấy bảo bối trong cặp ra, là một con búp bê bằng sứ. Bàn tay chỉ vào con búp bê, một người mẹ đang ôm con mình, gấp gáp nói: “Trong nhà vệ sinh, lúc nãy ma ma còn giúp Nhạc Nhạc đi tiểu”
Người đàn ông không nói hai lời, lập tức đứng dậy chạy đến nhà vệ sinh, căn bản không để ý đến lời nhắc nhở của tiếp viên hàng không “Vị khách này, máy bay sắp hạ cánh rồi, xin anh quay lại chỗ ngồi thắt dây an toàn”
Người đàn ông không thèm nghe, mạnh mẽ đẩy nữ tiếp viên hàng không ra, xông vào nhà vệ sinh, nhưng lúc cửa mở ra…
“Anh xem tạp chí nói gì này, Evelyn chuẩn bị về nước, không biết chúng ta có thể may mắn gặp cô ấy hay không nữa”
“Evelyn là ai?”
“Anh không biết sao? Cô ấy là cô gái Trung Quốc đầu tiên được trao giải thưởng cao quý nhất của giới nghệ thuật gốm sứ. Tuy nhiên cô ấy chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng, mọi chuyện đều do người đại diện là Joy ra mặt, ngay cả lúc nhận giải thưởng cũng là do người đại diện nhận, rất thần bí nha. Thật là làm cho người ta tò mò, không biết rốt cuộc cô ấy như thế nào, đẹp hay xấu, hay trên người có bí mật gì nên không muốn để mọi người khám phá ra nữa. Anh đoán xem, lần này cô ấy về nước làm gì?”
Người nói chuyện là một cô gái ôm ấp tình cảm lãng mạn, huyên thuyên nói một hồi lại bị chàng trai bên cạnh ôm vào lòng, cả hai cùng cười lên khanh khách.
Mà cách hai hàng ghế, bên cạnh cửa sổ, một cô gái mang kính râm không nói một lời, chỉ chăm chú nhìn ra bên ngoài, chỉ lẳng lặng như không muốn mọi người chú ý đến mình.
Đôi mắt sau kính râm, chăm chú nhìn từng lớp mây trắng bên ngoài.
Hai năm, cô rời đi đã hai năm.
Hai năm trước, cô cứ nghĩ mình đã chết trên bàn mổ, không ngờ khi mở mắt ra, người trước mặt mình lại là Ran Marsh. Anh ta cứu cô, mang cô rời khỏi Trung Quốc.
Cô lăn lộn ở Châu Âu, nhoáng một cái mà đã hai năm, hơn 730 ngày, lúc này, cô đã hai mươi bảy tuổi, tuổi không còn nhỏ, cũng đã không còn ngây thơ.
Tô Mộc Vũ không còn là Tô Mộc Vũ ngày xưa, bây giờ cô là Evelyn.
Cô cười cười, thu hồi ánh mắt vẫn nhìn ra bên ngoài, đứng dậy đi vào toilet.
Vừa đi vào, không nghĩ tới lại bị một đứa bé va phải.
“Nhạc Nhạc có thể tự mình đi tiểu, không cần ai giúp cả. Nhạc Nhạc là đàn ông, thân thể đàn ông không thể để cho phụ nữ nhìn thấy!” Giọng nói mang theo phẫn nộ của trẻ con vang lên, cậu bé khom người níu quần mình lại.
Đứa nhỏ tầm hai tuổi, trên đầu đội một chiếc nón hình quả dưa, đôi mắt được che lại bởi chiếc kính chỉ có gọng, quần yếm màu lam in hình những nhân vật hoạt hình, mà khuôn mặt nhỏ nhắn phì ra, bởi vì vì tức giận mà chu lên, hai má phình to so với thiên sứ trong giáo đường càng đáng yêu hơn.
Nữ tiếp viên hàng không bất đắc dĩ chạy theo phía sau “Nhưng em sẽ không mở tới cánh cửa đúng không? Em tên Nhạc Nhạc à? Để chị đưa em đến nhà vệ sinh nhé, chị hứa sẽ không nhìn lén em, được không?”
Nhạc Nhạc hồ nghi nheo mắt, chỉnh lại gọng kính đã bị trượt xuống, nói: “Nhạc Nhạc hiểu rồi, chị là muốn nhìn con gà con của Nhạc Nhạc, sau đó bắt Nhạc Nhạc phải chịu trách nhiệm đúng không? Nhạc Nhạc sẽ không mắc mưu đâu!”
Nữ tiếp viên hàng không quả thật bị khiến cho dở khóc dở cười.
Tô Mộc Vũ nhìn một đứa nhỏ không đủ cao một thước lại nghịch ngợm như vậy, trong đầu hơi động một chút, chua xót đột nhiên tràn ra cuống họng: Con của cô có phải cũng đã lớn như vậy rồi hay không…
Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn người mình vừa đụng phải, ánh mắt linh động của nó tròn ve “Nhạc Nhạc muốn cô này giúp, cô này so với chị xinh đẹp hơn nhiều!”
Nụ cười của nữ tiếp viên hàng không méo xệch, cho dù là một cô gái bao nhiêu tuổi, dung mạo đều là thứ quan trọng nhất, cô ta là nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp nhất chuyến đi này, mà người phụ nữ bên cạnh, cho dù nhìn như thế nào cũng đều quá đỗi bình thường.
Nhạc Nhạc hừ một tiếng, đôi mắt đen láy xoay động, bổ nhào vào đùi Tô Mộc Vũ làm nũng “Cô ơi… Nhạc Nhạc muốn đi tiểu, cô giúp Nhạc Nhạc được không?”
Bị một đứa nhỏ đáng yêu như thế ôm một cái, tâm Tô Mộc Vũ mềm nhũn, cúi người ôm lấy nó, nói: “Được rồi, cô đưa con đi”
Nhạc Nhạc vui vẻ cười khanh khách, hướng tới nữ tiếp viên hàng không làm cái mặt quỷ.
Thằng nhóc nhu thuận nằm trong lòng Tô Mộc Vũ, cái mông nhỏ nhếch tới nhếch lui “Cô ơi… cô thơm thật, so với chị kia dễ ngửi hơn nhiều, chị đó trên người toàn là phấn khiến Nhạc Nhạc buồn nôn…”
Tô Mộc Vũ cười, giơ tay lên, chần chờ trong chốc lát, cuối cùng khẽ vuốt ve cái đầu nhỏ của nó.
Cởi quần yếm của nó ra, lại giúp nó tiểu xong.
“Con tên là Nhạc Nhạc sao?”
Nhạc Nhạc gật đầu, nói: “Nhạc Nhạc gọi là Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc đã hai tuổi lẻ ba tháng rồi!”
Hai tuổi lẻ ba tháng? Tâm Tô Mộc Vũ lại khẽ nhói. Đứa nhỏ này sinh ra cùng thời gian với con cô, nhưng con ngoan của cô lúc này chắc đang gọi người phụ nữ khác là mẹ…
“Cô ơi… cô không thích Nhạc Nhạc sao? Sao cô có vẻ như không vui vậy?” Là ai nói, con nít là loài động vật linh mẫn nhất, cho dù người lớn có che giấu ra sao, bọn chúng đều có thể nhìn ra thông qua những ánh mắt.
Tô Mộc Vũ nở nụ cười, nói: “Không có, cô thật rất thích Nhạc Nhạc”
Nhạc Nhạc hắc hắc cười rộ lên, lộ ra hai cái răng cửa bị thiếu, dường như nhận ra điều gì liền vội bật người, giơ hai cánh tay tròn vo lên che miệng, ngượng ngùng nở nụ cười.
Thằng nhóc đột nhiên kéo kính râm trên mặt Tô Mộc Vũ xuống, lúc nhìn thấy cô, cái đầu nhỏ kinh ngạc đến mức miệng há to.
“Sao vậy? Cô không xinh đẹp phải không?” Tô Mộc Vũ cười hỏi.
Thằng nhóc lắc đầu, hai má hồng hồng, hôn lên mặt cô một cái “Cô ơi… Nhạc Nhạc rất thích cô”. Hôn xong, thằng nhóc bật người lắc cái mông nhỏ chạy ra ngoài.
Tô Mộc Vũ lau hai má đầy nước miếng, cười cười, cô nhìn chính mình trong gương, trong mắt hiện lên một tia bi thương, lại nhanh chóng dấu đi, đeo kính râm, quay đầu ra ngoài.
Mà trong khoang giá rẻ.
Một thằng nhóc cao chưa tới một mét, nhanh chóng lách qua hai vị tiếp viên đang phục vụ, lập tức bổ nhào vào người một người đàn ông.
“Ba ba, ba ba, Nhạc Nhạc hình như nhìn thấy ma ma”
Người đàn ông vóc người rất cao, thân hình thon dài, khuôn mặt tuấn dật thành thục không biết hấp dẫn bao nhiêu tiếp viên hàng không. Thế nhưng trên mặt không có chút biểu cảm, chỉ thản nhiên, tựa hồ đối với cái gì cũng đều không để ý. Nghe thấy tiếng gọi “ba ba”, trái tim nhóm tiếp viên hàng không liền tan nát
Khoảnh khắc người đàn ông nghe thấy thằng nhóc kia kêu lên, tờ báo trong tay lập tức bị bỏ xuống, lông mày nhíu chặt lại “Ở đâu?” Trong lời nói mang theo luống cuống không thể che giấu.
Thằng nhóc nhanh chóng lấy bảo bối trong cặp ra, là một con búp bê bằng sứ. Bàn tay chỉ vào con búp bê, một người mẹ đang ôm con mình, gấp gáp nói: “Trong nhà vệ sinh, lúc nãy ma ma còn giúp Nhạc Nhạc đi tiểu”
Người đàn ông không nói hai lời, lập tức đứng dậy chạy đến nhà vệ sinh, căn bản không để ý đến lời nhắc nhở của tiếp viên hàng không “Vị khách này, máy bay sắp hạ cánh rồi, xin anh quay lại chỗ ngồi thắt dây an toàn”
Người đàn ông không thèm nghe, mạnh mẽ đẩy nữ tiếp viên hàng không ra, xông vào nhà vệ sinh, nhưng lúc cửa mở ra…
/230
|