Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm
Chương 130 - Thiên Lý Truy Phu Lộ – Ngàn Dặm Theo Đuổi Chồng
/230
|
Tô Mộc Vũ có chút ngơ ngác, kịp phản ứng là chuyện gì đang xảy ra.
Hắn không phải đã đi rồi sao? Làm sao lại đứng trước mặt cô? Cô thật muốn vươn tay sờ xem có phải không đang nằm mơ hay không.
Phong Kính không nghe thấy lời đáp, nheo ánh mắt cực kỳ nguy hiểm. Hắn thấp giọng hỏi: “Không muốn?”
Tô Mộc Vũ sợ hắn sẽ nói “Quên đi”, vội vàng gật đầu.
Ánh mắt Phong Kính quét nhìn bộ dáng chật vật đầy nước mắt của cô, sau đó đeo mắt kiếng đen, một tay đút vào túi quần, cao ngạo rời khỏi sân bay.
Vì thế trong sân bay liền xuất hiện cảnh một người đàn ông cao ngạo mang kính đen đi phía trước, mà phía sau là một cô gái có vẻ ốm yếu, cúi đầu đi. Nhìn như thế nào cũng giống như một vị thiếu gia và một cô ở đợ đáng thương.
Nước mắt Tô Mộc Vũ lạch cạch, lạch cạch rơi xuống, nhưng khóe miệng ngăn không được mỉm cười.
Biểu tình quái dị như vậy khiến không ít người liếc nhìn, nhưng cô vẫn không quan tâm.
Cô cảm thấy mình như muốn điên lên mất. Đúng vậy, muốn điên rồi, muốn phát điên vì người đàn ông này.
Tiền Phong đi phía sau bất đắc dĩ nở nụ cười, nghĩ: Hai người nay trông thật giống trẻ con, quên đi, nếu bọn họ chấp nhấp tha thứ vì nhau, hắn mới không cần lo lắng nữa.
______________________
Những ngày tiếp theo, Tô Mộc Vũ quả thật bị biến thành bảo mẫu, người hầu, đầu bếp gì gì đó.
Chỉ cần Phong Kính gọi điện thoại, cô liền bắt máy ngay lập tức. Hắn ra khỏi cửa, cô nhanh chóng xách hồ sơ của hắn theo phía sau. Hắn đến công ty, cô đứng chờ trước cổng, trời mưa cô phải mang dù đến cho hắn. Về đến nhà lập tức quét dọn, nấu cơm, làm thức ăn cho Bàn Chải, tắm rửa cho nó, kể chuyện cho Nhạc Nhạc ngủ, quả thật trở thành một siêu nhân. Ngược lại, bảo mẫu lại thấy mình không còn việc gì làm, cả ngày cứ lo lắng mình sẽ bị mất việc.
Kiều Na cùng Chu Hiểu Đồng nhìn thấy bộ dáng bận rộn của Tô Mộc Vũ, nhưng ánh mắt cô lại cực kỳ rạng rỡ sinh động. Cả hai đều nghi ngờ không biết cái tên Phong đại thiếu gia kia đã chỉnh cái gì Tô Mộc Vũ rồi.
Thôi kệ, tình yêu chính là chấp nhận sự hành hạ, người ta là tình nguyện, người ngoài có nói gì cũng không lọt tai.
Trên bàn cơm, Phong Kính xoi xét: “Trứng chiên cà chua hơi mặn”
Nhạc Nhạc nếm một ngụm, mắt to chớp chớp: “Chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon mà”
Ánh mắt Phong Kính lập tức đảo qua, Nhạc Nhạc bật người im lặng ăn cơm.
Tô Mộc Vũ không dám cãi “Chắc do em nêm hơi nhiều muối, để em đi làm lại”
Nhạc Nhạc ngẩng đầu khinh bỉ ba ba mình, lắc đầu nói: “Ba ba kén chọn rất không tốt nha
Phong Kính ngẩng đầu giả vờ muốn vỗ cái mông nhỏ của cậu, Nhạc Nhạc vội che mông, cúi đầu tiếp tục ăn cơm của mình.
Lại một dĩa trứng chiên cà chua bưng lên, Phong Kính nhìn lướt qua, lần này lại không nếm thử mà nói thẳng: “Trứng gà trông không ngon, chắc trứng cũ rồi”
Tô Mộc Vũ nhìn trứng gà chiên vàng ươm trên dĩa, cười khổ, biết rõ là hắn đang chỉnh cô mà “Để em chiên dĩa khác nhé?”
Phong Kính mặt lạnh nói: “Không cần, nhìn xem em nấu cái gì vậy? Khó ăn muốn chết, có phải sống ở nước ngoài lâu rồi nên ngay cả cơm cũng nấu không xong rồi đúng không?”. Sau đó hắn đẩy ghế, đi vào phòng làm việc.
Nhạc Nhạc liếc trộm về phía phòng làm việc của ba ba mình, nhỏ giọng nói bên tai Tô Mộc Vũ: “Ma ma nấu cơm ăn thật ngon, ba ba khó chịu như trẻ con”
Tô Mộc Vũ hôn cậu một cái, ngồi xuống chỗ của Phong Kính bắt đầu ăn cơm.
Nhạc Nhạc còn nhỏ nên vẫn còn rất dễ buồn ngủ, Tô Mộc Vũ thả cuốn truyện thiếu nhi xuống, nhìn bộ dạng ngủ an lành của Nhạc Nhạc, hơi thở còn vươn mùi sữa.
Cõi lòng Tô Mộc Vũ đầy nhu tình, cúi xuống hôn một cái lên mặt của nó “Ngủ ngon con yêu của mẹ”
Đóng nhẹ cửa phòng của Nhạc Nhạc lại, Tô Mộc Vũ định nghỉ một chút thì thanh âm không kiên nhẫn của Phong Kính truyền tới từ phòng tắm: “Tô Mộc Vũ, em làm gì mà lề mề vậy?”
Tô Mộc Vũ thở ra một hơi, hỏi: “Phong, có chuyện gì sao?”
Thanh âm của hắn càng thêm không kiên nhẫn: “Mau tới đây kỳ cọ cho tôi”
Kỳ cọ? Tô Mộc Vũ mở to hai mắt nhìn, hắn không phải là đang nói đùa chứ?
Thấy Tô Mộc Vũ chậm chạp không vào, Phong Kính mất hết kiên nhẫn “Làm một người giúp việc, giúp ông chủ tắm rửa không phải thuộc bổn phận của em sao? Em không muốn? Vậy lập tức thu dọn đồ đạc cút khỏi đây cho tôi!”
Tô Mộc Vũ nghĩ, nếu trong tay cô lúc này là một cây búa, cô nhất định sẽ đập vào đầu hắn. Thế nhưng, đáng tiếc là không có…
Tô Mộc Vũ đành phải thỏa hiệp: “Vâng, em đến liền”
Đẩy cửa phòng tắm ra, hơi nước nóng hầm hập lập tức đập vào mặt cô, mà bên trong hơi nước mông lung kia, một thân ảnh nửa người ngâm trong bồn tắm xuất hiện.
Hơi nước nồng đậm vẫn không thể hoàn toàn che hết thân thể hắn, bóng lưng màu đồng tựa trên bồn tắm mát-xa, mái tóc có chút hỗn độn dán trên trán, đôi mắt lười biếng híp lại.
Bả vai rộng lớn thoạt nhìn có vẻ hơi gầy nhưng khi cởi áo ra lại rắn chắc mạnh mẽ vô cùng, một giọt nước từ trên cằm hắn nhỏ xuống, bám trên lồng ngực, chạy xuống eo hắn, cuối cùng ẩn vào…
Hai má Tô Mộc Vũ lập tức đỏ ửng, ánh mắt cũng không biết phải nhìn đi đâu.
Giúp hắn tắm rửa… chuyện này cũng là việc bọn họ chưa từng làm trong khoảng thời gian thân mật nhất. Huống chi, hai người bọn họ đã nhiều năm không gặp nhau, mà cô lại càng không có kinh nghiệm gì. Bây giờ, hình ảnh thân thể đàn ông khỏa thân đập vào mắt cô, khiến cô như biến thành một cô gái ngây ngô.
“Đứng ở đó làm gì? Mau đến đây!” Phong Kính thấp giọng ra lệnh, khẩu khí là mãnh liệt bá đạo.
Đúng vậy, hắn còn ỷ vào Tô Mộc Vũ không dám phản kháng lại hắn.
Tô Mộc Vũ nắm chặt nắm tay, cuối cùng vẫn là không thể không nén giận tiến lên, cầm lấy chiếc khăn đi đến sau lưng hắn.
Phong Kính nhắm mắt lại, hưởng thụ sự hầu hạ của Tô Mộc Vũ.
Cô cầm khăn nhẹ nhàng kỳ cọ tấm lưng trần của hắn, cơ thể mạnh mẽ của nam giới nằm ngay lòng bàn tay khiến cô có chút nóng lên.
“Còn đằng trước?” Hắn lại lên tiếng.
(Bạn đang đọc truyện tại Trúc Lâm sơn trang)
Phía trước cũng muốn lau? Tô Mộc Vũ có chút sợ hãi. Nhưng cô biết, có hỏi cũng là lãng phí nước miếng, đáp án nhất định là: Sao? Em có ý kiến gì?
Tô Mộc Vũ không cam lòng chuyển hướng sang phía trước, lúc bàn tay chạm lên ngực hắn, độ ấm nóng bỏng kia lại khiến tim cô đập thình thịch, giống như nhớ lại khoảng thời gian mặn nồng trước kia.
Phong Kính vẫn thong dong nhìn cô, hai cánh tay kê lên thành bồn tắm, bộ dạng mặc cho người ta định đoạt. Thế nhưng trên thực tế lại hoàn toàn không phải cái loại cảm giác này, cảm nhận của hắn lúc này lại giống như một con sư tử hung mãnh đang trêu đùa một con mèo nhỏ.
Tô Mộc Vũ đưa thân gần về phía ngực hắn, bàn tay lau từ xương quai xanh xuống phía dưới, đến cơ ngực, rồi đến cơ bụng rắn chắc. Tô Mộc Vũ chưa bao giờ cảm thấy mình bị dày vò như thế này, cô đỏ mặt, cố gắng khiến ánh mắt của mình đừng liếc đến những chỗ không nên nhìn, mà cũng có thể do hơi nước mà đôi mắt cô lại có vẻ như hơi hơi ướt át.
Chiếc tạp dề trên người cô vẫn chưa cởi ra, cả người hồng nhuận bị hơi nước ảnh hưởng khiến làn da ửng hồng, toàn thân cũng như chiếc tạp dể lại đáng yêu mê người đến thế.
Con ngươi Phong Kính dần dần trở tối, hơi thở chậm rãi nặng nề hơn.
Hắn bắt lấy tay Tô Mộc Vũ kéo vào trong nước, khiến cô không kịp phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Tô Mộc Vũ giờ phút này hận chính mình không thể ngất đi. Hắn muốn làm cái gì vậy?
“Còn có nơi này” Trên mặt Phong Kính vẫn là vẻ lạnh lùng, nhưng thanh âm lại khàn khàn vang vọng vào tai khiến lòng người thần hồn điên đảo.
Ngón tay cứng ngắc của cô bị kéo đến chỗ kiêu ngạo của đàn ông, không biết nó đã dựng thẳng đứng lên từ bao giờ, sau đó từng chút từng chút dịch chuyển, cả người cô choáng váng như một con rối mặc hắn đùa giỡn.
Cô sắp nổ tung sao? Nếu như không có thì tại sao cô lại cảm thấy cả người mình nóng như thế? Độ nóng từ lòng bàn tay lan tràn đến toàn thân, sắp chưng chín cô rồi. Hơi thở càng ngày càng gấp gáp của hắn vang lên bên tai cô, khiến mắt cô muốn hoa lên.
Tô Mộc Vũ cũng không biết chuyện này khi nào mới kết thúc, chỉ cảm thấy nóng bỏng trong lòng bàn tay, cả người cứng ngắc bị kéo vào trong nước, ướt đẫm, mà người đàn ông tồi tệ kia cũng đã phủ khăn tắm tiêu sái rời khỏi phòng tắm, trước khi đi còn nói một câu: “Giống như rối gỗ, chẳng thú vị gì cả”
Tô Mộc Vũ ngã vào trong nước…
Phong Kính không cho phép cô ngủ trên giường, giống như một đứa nha hoàn thời cổ đại nằm trên sàn đất lạnh, ngủ trước mặt chủ nhân. Thường thường ban đêm chủ nhân tỉnh lại kêu khát nước, cô lại cẩn thận bưng nước đến.
Giằng co một đêm, Phong Kính mới an tĩnh, Tô Mộc Vũ cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc có thể ngủ yên.
Ban đêm không biết mấy giờ thì cô chợt nghe thấy một chút thanh âm rất nhỏ, mở mắt ra liền nhìn thấy một bóng người cao lớn từ trên giường thật cẩn thận bước xuống, mang dép lê nhẹ nhàng đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh.
Tô Mộc Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy Phong Kính bưng dĩa trứng chiên cô chiên lần sau, cau mày xoi xét, rồi chậm rãi ăn.
Tô Mộc Vũ làm như không phát hiện ra, một lần nữa nằm xuống tiếp tục ngủ nhưng khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Hắn không phải đã đi rồi sao? Làm sao lại đứng trước mặt cô? Cô thật muốn vươn tay sờ xem có phải không đang nằm mơ hay không.
Phong Kính không nghe thấy lời đáp, nheo ánh mắt cực kỳ nguy hiểm. Hắn thấp giọng hỏi: “Không muốn?”
Tô Mộc Vũ sợ hắn sẽ nói “Quên đi”, vội vàng gật đầu.
Ánh mắt Phong Kính quét nhìn bộ dáng chật vật đầy nước mắt của cô, sau đó đeo mắt kiếng đen, một tay đút vào túi quần, cao ngạo rời khỏi sân bay.
Vì thế trong sân bay liền xuất hiện cảnh một người đàn ông cao ngạo mang kính đen đi phía trước, mà phía sau là một cô gái có vẻ ốm yếu, cúi đầu đi. Nhìn như thế nào cũng giống như một vị thiếu gia và một cô ở đợ đáng thương.
Nước mắt Tô Mộc Vũ lạch cạch, lạch cạch rơi xuống, nhưng khóe miệng ngăn không được mỉm cười.
Biểu tình quái dị như vậy khiến không ít người liếc nhìn, nhưng cô vẫn không quan tâm.
Cô cảm thấy mình như muốn điên lên mất. Đúng vậy, muốn điên rồi, muốn phát điên vì người đàn ông này.
Tiền Phong đi phía sau bất đắc dĩ nở nụ cười, nghĩ: Hai người nay trông thật giống trẻ con, quên đi, nếu bọn họ chấp nhấp tha thứ vì nhau, hắn mới không cần lo lắng nữa.
______________________
Những ngày tiếp theo, Tô Mộc Vũ quả thật bị biến thành bảo mẫu, người hầu, đầu bếp gì gì đó.
Chỉ cần Phong Kính gọi điện thoại, cô liền bắt máy ngay lập tức. Hắn ra khỏi cửa, cô nhanh chóng xách hồ sơ của hắn theo phía sau. Hắn đến công ty, cô đứng chờ trước cổng, trời mưa cô phải mang dù đến cho hắn. Về đến nhà lập tức quét dọn, nấu cơm, làm thức ăn cho Bàn Chải, tắm rửa cho nó, kể chuyện cho Nhạc Nhạc ngủ, quả thật trở thành một siêu nhân. Ngược lại, bảo mẫu lại thấy mình không còn việc gì làm, cả ngày cứ lo lắng mình sẽ bị mất việc.
Kiều Na cùng Chu Hiểu Đồng nhìn thấy bộ dáng bận rộn của Tô Mộc Vũ, nhưng ánh mắt cô lại cực kỳ rạng rỡ sinh động. Cả hai đều nghi ngờ không biết cái tên Phong đại thiếu gia kia đã chỉnh cái gì Tô Mộc Vũ rồi.
Thôi kệ, tình yêu chính là chấp nhận sự hành hạ, người ta là tình nguyện, người ngoài có nói gì cũng không lọt tai.
Trên bàn cơm, Phong Kính xoi xét: “Trứng chiên cà chua hơi mặn”
Nhạc Nhạc nếm một ngụm, mắt to chớp chớp: “Chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon mà”
Ánh mắt Phong Kính lập tức đảo qua, Nhạc Nhạc bật người im lặng ăn cơm.
Tô Mộc Vũ không dám cãi “Chắc do em nêm hơi nhiều muối, để em đi làm lại”
Nhạc Nhạc ngẩng đầu khinh bỉ ba ba mình, lắc đầu nói: “Ba ba kén chọn rất không tốt nha
Phong Kính ngẩng đầu giả vờ muốn vỗ cái mông nhỏ của cậu, Nhạc Nhạc vội che mông, cúi đầu tiếp tục ăn cơm của mình.
Lại một dĩa trứng chiên cà chua bưng lên, Phong Kính nhìn lướt qua, lần này lại không nếm thử mà nói thẳng: “Trứng gà trông không ngon, chắc trứng cũ rồi”
Tô Mộc Vũ nhìn trứng gà chiên vàng ươm trên dĩa, cười khổ, biết rõ là hắn đang chỉnh cô mà “Để em chiên dĩa khác nhé?”
Phong Kính mặt lạnh nói: “Không cần, nhìn xem em nấu cái gì vậy? Khó ăn muốn chết, có phải sống ở nước ngoài lâu rồi nên ngay cả cơm cũng nấu không xong rồi đúng không?”. Sau đó hắn đẩy ghế, đi vào phòng làm việc.
Nhạc Nhạc liếc trộm về phía phòng làm việc của ba ba mình, nhỏ giọng nói bên tai Tô Mộc Vũ: “Ma ma nấu cơm ăn thật ngon, ba ba khó chịu như trẻ con”
Tô Mộc Vũ hôn cậu một cái, ngồi xuống chỗ của Phong Kính bắt đầu ăn cơm.
Nhạc Nhạc còn nhỏ nên vẫn còn rất dễ buồn ngủ, Tô Mộc Vũ thả cuốn truyện thiếu nhi xuống, nhìn bộ dạng ngủ an lành của Nhạc Nhạc, hơi thở còn vươn mùi sữa.
Cõi lòng Tô Mộc Vũ đầy nhu tình, cúi xuống hôn một cái lên mặt của nó “Ngủ ngon con yêu của mẹ”
Đóng nhẹ cửa phòng của Nhạc Nhạc lại, Tô Mộc Vũ định nghỉ một chút thì thanh âm không kiên nhẫn của Phong Kính truyền tới từ phòng tắm: “Tô Mộc Vũ, em làm gì mà lề mề vậy?”
Tô Mộc Vũ thở ra một hơi, hỏi: “Phong, có chuyện gì sao?”
Thanh âm của hắn càng thêm không kiên nhẫn: “Mau tới đây kỳ cọ cho tôi”
Kỳ cọ? Tô Mộc Vũ mở to hai mắt nhìn, hắn không phải là đang nói đùa chứ?
Thấy Tô Mộc Vũ chậm chạp không vào, Phong Kính mất hết kiên nhẫn “Làm một người giúp việc, giúp ông chủ tắm rửa không phải thuộc bổn phận của em sao? Em không muốn? Vậy lập tức thu dọn đồ đạc cút khỏi đây cho tôi!”
Tô Mộc Vũ nghĩ, nếu trong tay cô lúc này là một cây búa, cô nhất định sẽ đập vào đầu hắn. Thế nhưng, đáng tiếc là không có…
Tô Mộc Vũ đành phải thỏa hiệp: “Vâng, em đến liền”
Đẩy cửa phòng tắm ra, hơi nước nóng hầm hập lập tức đập vào mặt cô, mà bên trong hơi nước mông lung kia, một thân ảnh nửa người ngâm trong bồn tắm xuất hiện.
Hơi nước nồng đậm vẫn không thể hoàn toàn che hết thân thể hắn, bóng lưng màu đồng tựa trên bồn tắm mát-xa, mái tóc có chút hỗn độn dán trên trán, đôi mắt lười biếng híp lại.
Bả vai rộng lớn thoạt nhìn có vẻ hơi gầy nhưng khi cởi áo ra lại rắn chắc mạnh mẽ vô cùng, một giọt nước từ trên cằm hắn nhỏ xuống, bám trên lồng ngực, chạy xuống eo hắn, cuối cùng ẩn vào…
Hai má Tô Mộc Vũ lập tức đỏ ửng, ánh mắt cũng không biết phải nhìn đi đâu.
Giúp hắn tắm rửa… chuyện này cũng là việc bọn họ chưa từng làm trong khoảng thời gian thân mật nhất. Huống chi, hai người bọn họ đã nhiều năm không gặp nhau, mà cô lại càng không có kinh nghiệm gì. Bây giờ, hình ảnh thân thể đàn ông khỏa thân đập vào mắt cô, khiến cô như biến thành một cô gái ngây ngô.
“Đứng ở đó làm gì? Mau đến đây!” Phong Kính thấp giọng ra lệnh, khẩu khí là mãnh liệt bá đạo.
Đúng vậy, hắn còn ỷ vào Tô Mộc Vũ không dám phản kháng lại hắn.
Tô Mộc Vũ nắm chặt nắm tay, cuối cùng vẫn là không thể không nén giận tiến lên, cầm lấy chiếc khăn đi đến sau lưng hắn.
Phong Kính nhắm mắt lại, hưởng thụ sự hầu hạ của Tô Mộc Vũ.
Cô cầm khăn nhẹ nhàng kỳ cọ tấm lưng trần của hắn, cơ thể mạnh mẽ của nam giới nằm ngay lòng bàn tay khiến cô có chút nóng lên.
“Còn đằng trước?” Hắn lại lên tiếng.
(Bạn đang đọc truyện tại Trúc Lâm sơn trang)
Phía trước cũng muốn lau? Tô Mộc Vũ có chút sợ hãi. Nhưng cô biết, có hỏi cũng là lãng phí nước miếng, đáp án nhất định là: Sao? Em có ý kiến gì?
Tô Mộc Vũ không cam lòng chuyển hướng sang phía trước, lúc bàn tay chạm lên ngực hắn, độ ấm nóng bỏng kia lại khiến tim cô đập thình thịch, giống như nhớ lại khoảng thời gian mặn nồng trước kia.
Phong Kính vẫn thong dong nhìn cô, hai cánh tay kê lên thành bồn tắm, bộ dạng mặc cho người ta định đoạt. Thế nhưng trên thực tế lại hoàn toàn không phải cái loại cảm giác này, cảm nhận của hắn lúc này lại giống như một con sư tử hung mãnh đang trêu đùa một con mèo nhỏ.
Tô Mộc Vũ đưa thân gần về phía ngực hắn, bàn tay lau từ xương quai xanh xuống phía dưới, đến cơ ngực, rồi đến cơ bụng rắn chắc. Tô Mộc Vũ chưa bao giờ cảm thấy mình bị dày vò như thế này, cô đỏ mặt, cố gắng khiến ánh mắt của mình đừng liếc đến những chỗ không nên nhìn, mà cũng có thể do hơi nước mà đôi mắt cô lại có vẻ như hơi hơi ướt át.
Chiếc tạp dề trên người cô vẫn chưa cởi ra, cả người hồng nhuận bị hơi nước ảnh hưởng khiến làn da ửng hồng, toàn thân cũng như chiếc tạp dể lại đáng yêu mê người đến thế.
Con ngươi Phong Kính dần dần trở tối, hơi thở chậm rãi nặng nề hơn.
Hắn bắt lấy tay Tô Mộc Vũ kéo vào trong nước, khiến cô không kịp phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Tô Mộc Vũ giờ phút này hận chính mình không thể ngất đi. Hắn muốn làm cái gì vậy?
“Còn có nơi này” Trên mặt Phong Kính vẫn là vẻ lạnh lùng, nhưng thanh âm lại khàn khàn vang vọng vào tai khiến lòng người thần hồn điên đảo.
Ngón tay cứng ngắc của cô bị kéo đến chỗ kiêu ngạo của đàn ông, không biết nó đã dựng thẳng đứng lên từ bao giờ, sau đó từng chút từng chút dịch chuyển, cả người cô choáng váng như một con rối mặc hắn đùa giỡn.
Cô sắp nổ tung sao? Nếu như không có thì tại sao cô lại cảm thấy cả người mình nóng như thế? Độ nóng từ lòng bàn tay lan tràn đến toàn thân, sắp chưng chín cô rồi. Hơi thở càng ngày càng gấp gáp của hắn vang lên bên tai cô, khiến mắt cô muốn hoa lên.
Tô Mộc Vũ cũng không biết chuyện này khi nào mới kết thúc, chỉ cảm thấy nóng bỏng trong lòng bàn tay, cả người cứng ngắc bị kéo vào trong nước, ướt đẫm, mà người đàn ông tồi tệ kia cũng đã phủ khăn tắm tiêu sái rời khỏi phòng tắm, trước khi đi còn nói một câu: “Giống như rối gỗ, chẳng thú vị gì cả”
Tô Mộc Vũ ngã vào trong nước…
Phong Kính không cho phép cô ngủ trên giường, giống như một đứa nha hoàn thời cổ đại nằm trên sàn đất lạnh, ngủ trước mặt chủ nhân. Thường thường ban đêm chủ nhân tỉnh lại kêu khát nước, cô lại cẩn thận bưng nước đến.
Giằng co một đêm, Phong Kính mới an tĩnh, Tô Mộc Vũ cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc có thể ngủ yên.
Ban đêm không biết mấy giờ thì cô chợt nghe thấy một chút thanh âm rất nhỏ, mở mắt ra liền nhìn thấy một bóng người cao lớn từ trên giường thật cẩn thận bước xuống, mang dép lê nhẹ nhàng đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh.
Tô Mộc Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy Phong Kính bưng dĩa trứng chiên cô chiên lần sau, cau mày xoi xét, rồi chậm rãi ăn.
Tô Mộc Vũ làm như không phát hiện ra, một lần nữa nằm xuống tiếp tục ngủ nhưng khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
/230
|