Edit: Phi Phi
Beta: Dực
Cô không biết mình nên đối mặt với Tiền Phong như thế nào.
Người đàn ông luôn mỉm cười, luôn đùa giỡn với đời này, thế mà lại nguyện ý vì cô mà quỳ gối trước kẻ khác. Chuyện này cô làm sao chịu đựng được?
Bị Tiền Phong đưa về nhà, Tô Mộc Vũ rốt cục nhịn không được giữ chặt ống tay áo hắn.
“Em không nên tuỳ hứng muốn đi ra ngoài, đều tại em, thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Tô Mộc Vũ dùng sức, cụp lông mi, nước mắt áy náy từng giọt từng giọt rơi xuống.
Cô không biết mình nên nói cái gì, có thể nói cái gì, chỉ có thể áy náy xin lỗi. Đây là lỗi của cô, cô nợ hắn ân tình này, làm thế nào để trả đây?
Cô vô dụng như vậy, cái gì cũng không thể làm được, việc duy nhất có thể làm là xin lỗi.
Tiền Phong không đành lòng nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô, bàn tay vỗ về lưng an ủi. Hắn cười nói: “Nghe nói đang mang thai mà mít ướt, đứa bé sau này cũng sẽ rất hay khóc. Được rồi, Tiểu Vũ, đừng khóc nữa. Xấu chết đi được”
Trong mắt của hắn hiện lên chút gì đó long lanh, đôi mắt hoa đào nháy nháy, muốn nháy cho rơi cả lông mi để che giấu thứ gì đó.
“Hai người đang làm cái gì vậy?”
Đột nhiên, một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên ở cửa.
Phong Kính híp mắt, ánh mắt âm trầm suy đoán cùng tức giận nhìn Tiền Phong và Tô Mộc Vũ đang ôm nhau.
Tô Mộc Vũ cả kinh, vội buông Tiền Phong ra, kích động giải thích: “Em…” Có thể ngay cả chính cô cũng không biết giải thích cái gì, chỉ cảm thấy ánh mắt giờ phút này của Phong Kính khiến cô hoảng hốt.
Một đôi tay cứng như sắt nắm lấy cổ tay cô, kéo qua. Phong Kính không vui vẻ, nói: “Tô Mộc Vũ, về với tôi”. Lực đạo không có một chút nhẹ nhàng, đau đến nỗi khiến Tô Mộc Vũ nhăn mặt.
Tiền Phong nhìn không được, ngăn hắn lại, lớn tiếng nói: “Kính, cậu đừng có đối xử với cô ấy như vậy, cô ấy đang mang thai đó”
Phong Kính nhíu mày, mang theo sát khí, nói: “Mình đối xử với cô ấy như thế nào? Cậu nói rõ ràng xem!”
Tiền Phong nhìn biểu tình hắn bình thản đến đáng ghét, quả thật giận đến nổi trận lôi đình.
“Con mẹ nó, tám ngày này cậu đã làm cái gì hả? Cứ như vậy mà vứt bỏ cô ấy một mình. Cậu có biết cô ấy vì lo lắng cho cậu mà ăn không ngon ngủ không yên không hả? Cả ngày cứ muốn gặp cậu, sợ cậu quên mất cô ấy. Cái chết của Phong lão tướng quân rõ ràng không liên quan đến cô ấy, thái độ của cậu chính là ép cô ấy nghĩ rằng cậu đang nghĩ mọi chuyện là do cô ấy, cậu có thấy cậu nhẫn tâm lắm không? Một cú điện thoại cũng không thèm gọi, cậu bận rộn như vậy à? Cậu có thấy cô ấy ốm hơn trước hay không, cô ấy còn mang trong bụng con của cậu nữa đó, Phong Kính!”
Phong Kính cười lạnh một tiếng, nói: “Thật là như vậy sao? Mình xem, cũng có tệ như lời cậu nói đâu. Không có mình bên cạnh, cũng có người khác đứng ra che chở mà, như vậy không tốt sao? Lúc nãy ôm nhau cũng rất hạnh phúc mà!”
“Đồ khốn!” Tiền Phong tức giận, hai mắt đỏ lên, nấm đấm liền bay qua.
Tô Mộc Vũ ngăn ở giữa hai người, mang theo ánh mắt khẩn cầu, nói: “Em… em ổn, không sao cả. Tiền Phong, cám ơn anh. Phong, chúng ta về nhà thôi, cùng nhau về nhà”
Tô Mộc Vũ khẩn cầu như vậy, nắm đấm của Tiền Phong liền hạ xuống, tức giận, quay đầu đi vào nhà, đóng sầm cửa lại.
Phong Kính liếc cô một cái, nắm lấy cổ tay cô về nhà.
Tám ngày không có người ở nhà, mặc dù không có bụi nhưng vẫn thiếu một chút hơi người. Ngôi nhà vốn luôn tràn ngập ấm áp lại im ắng vô cùng, Bàn Chải lại đang ở nhà Tiền Phong, không gian nặng nề khiến người ta cảm thấy hoảng hốt.
Tô Mộc Vũ bước vào nhà, lập tức nói: “Xin lỗi, mấy ngày nay em không dọn dẹp, bây giờ em sẽ lau nhà cho sạch. Tối nay anh muốn ăn gì? Sườn xào chua ngọt hay là gà cách thủy?”
Tô Mộc Vũ lau nhanh nước mắt, vẫn duy trì nụ cười. Biểu tình ân cần mà thật cẩn thận như vậy khiến cho người ta cảm thấy chua xót.
Con ngươi đen nhánh, mang theo tơ máu mệt mỏi, cổ họng của hắn khát khô, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Không cần, em trả lời tôi một vấn đề. Trước khi ông nội của tôi qua đời, em rốt cuộc đã nói gì với ông ấy?”
Ánh mắt của hắn có chút lạnh, có chút sắc bén, những điều đó khiến cho Tô Mộc Vũ sinh ra loại cảm giác trái tim như bị đâm thủng. Cô thì thào: “Ông ấy nói… anh sẽ kết hôn cùng người con gái môn đăng hộ đối. Ông ấy sẽ để cho em an phận làm tình nhân của anh… Ngoài ra, em và ông ấy cũng không nói gì khác cả” Trong giọng nói mang theo sự lo lắng cẩn thận.
“Vậy tại sao bác sĩ kiểm tra trong máu ông ấy có chứa một lượng thuốc nhỏ, mà ngoài em ra, ông ấy cũng không có tiếp xúc với bất kỳ ai khác!” Ánh mắt Phong Kính có chút đỏ lên, đỏ đến làm cho người ta cảm thấy kinh hãi.
Tô Mộc Vũ mở to hai mắt nhìn: “Em không biết, em làm sao biết? Chẳng lẽ anh nghi ngờ em?” Cô điên mất, cho dù tất cả mọi người nghi ngờ cô cũng không sao, nhưng hắn cũng như thế?
Con ngươi đen nhánh của Phong Kính nhìn cô hồi lâu, cuối cùng đẩy tay cô ra, lạnh lùng nói: “Em ở đây cho tôi, đêm nay sẽ có bảo mẫu đến chăm lo cho em và đứa nhỏ trong bụng. Bất kỳ đâu em cũng đừng đi!”
Cái loại giọng điệu này, giống như đang giam cầm cô.
Tô Mộc Vũ nghe hắn nói, biểu tình mặt cứng ngắc, theo bản năng cô muốn vươn tay nắm lấy cổ tay của hắn: “Anh muốn… đi đâu?” Ngay chính cô cũng không nhận ra thanh âm có chút run rẩy, nhưng cả người đều lực bất tòng tâm. Cô trơ mắt nhìn hắn xoay người rời đi trước mặt mình.
Trong nháy mắt cửa đóng lại, cô cảm thấy trái tim của mình giống như bị ai đó hung hăng bóp một cái. Đau! Cô theo bản năng chạy như bay đến ban công, nhìn xuống.
Cô nhìn thấy, Phong Kính đi ra khỏi hành lang cầu thang, bên trong ô tô đậu trước cửa, một thân ảnh nhỏ bé bước ra… là Vệ Nhu Y. Cô ấy ôn nhu, giơ tay vuốt ve mặt của hắn, nói điều gì đó. Phong Kính cầm tay cô ấy, lắc đầu, hai người cùng tiến lên xe, rời đi.
Cô mơ hồ nhìn thấy cảnh đó, cửa kính sau xe chiếu rõ hình ảnh Vệ Nhu Y ôm lấy Phong Kính, giống như dịu dàng an ủi, mà hắn, không có cự tuyệt.
Tô Mộc Vũ cứng ngắc xoay người, chậm rãi ngồi xuống mặt đất lạnh như băng, không khóc, cô gắt gao cắn lấy ngón tay mình, cắn đến khi thấy mùi tanh trong miệng.
Nếu ngay từ đầu đã không tin cô, tại sao đêm đó còn cứu cô ở bệnh viện? Cô tình nguyện để bọn họ hành hạ trăm vạn lần, cũng không muốn bị hắn chất vấn.
Tại sao?
Giống như hạnh phúc vốn dĩ của cô, từ cái đêm Phong Khải chết, nó ầm ầm sụp đổ, tất cả không thể nào trở lại như trước được, giống như trăng treo trong nước, không thể chạm vào.
Beta: Dực
Cô không biết mình nên đối mặt với Tiền Phong như thế nào.
Người đàn ông luôn mỉm cười, luôn đùa giỡn với đời này, thế mà lại nguyện ý vì cô mà quỳ gối trước kẻ khác. Chuyện này cô làm sao chịu đựng được?
Bị Tiền Phong đưa về nhà, Tô Mộc Vũ rốt cục nhịn không được giữ chặt ống tay áo hắn.
“Em không nên tuỳ hứng muốn đi ra ngoài, đều tại em, thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Tô Mộc Vũ dùng sức, cụp lông mi, nước mắt áy náy từng giọt từng giọt rơi xuống.
Cô không biết mình nên nói cái gì, có thể nói cái gì, chỉ có thể áy náy xin lỗi. Đây là lỗi của cô, cô nợ hắn ân tình này, làm thế nào để trả đây?
Cô vô dụng như vậy, cái gì cũng không thể làm được, việc duy nhất có thể làm là xin lỗi.
Tiền Phong không đành lòng nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô, bàn tay vỗ về lưng an ủi. Hắn cười nói: “Nghe nói đang mang thai mà mít ướt, đứa bé sau này cũng sẽ rất hay khóc. Được rồi, Tiểu Vũ, đừng khóc nữa. Xấu chết đi được”
Trong mắt của hắn hiện lên chút gì đó long lanh, đôi mắt hoa đào nháy nháy, muốn nháy cho rơi cả lông mi để che giấu thứ gì đó.
“Hai người đang làm cái gì vậy?”
Đột nhiên, một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên ở cửa.
Phong Kính híp mắt, ánh mắt âm trầm suy đoán cùng tức giận nhìn Tiền Phong và Tô Mộc Vũ đang ôm nhau.
Tô Mộc Vũ cả kinh, vội buông Tiền Phong ra, kích động giải thích: “Em…” Có thể ngay cả chính cô cũng không biết giải thích cái gì, chỉ cảm thấy ánh mắt giờ phút này của Phong Kính khiến cô hoảng hốt.
Một đôi tay cứng như sắt nắm lấy cổ tay cô, kéo qua. Phong Kính không vui vẻ, nói: “Tô Mộc Vũ, về với tôi”. Lực đạo không có một chút nhẹ nhàng, đau đến nỗi khiến Tô Mộc Vũ nhăn mặt.
Tiền Phong nhìn không được, ngăn hắn lại, lớn tiếng nói: “Kính, cậu đừng có đối xử với cô ấy như vậy, cô ấy đang mang thai đó”
Phong Kính nhíu mày, mang theo sát khí, nói: “Mình đối xử với cô ấy như thế nào? Cậu nói rõ ràng xem!”
Tiền Phong nhìn biểu tình hắn bình thản đến đáng ghét, quả thật giận đến nổi trận lôi đình.
“Con mẹ nó, tám ngày này cậu đã làm cái gì hả? Cứ như vậy mà vứt bỏ cô ấy một mình. Cậu có biết cô ấy vì lo lắng cho cậu mà ăn không ngon ngủ không yên không hả? Cả ngày cứ muốn gặp cậu, sợ cậu quên mất cô ấy. Cái chết của Phong lão tướng quân rõ ràng không liên quan đến cô ấy, thái độ của cậu chính là ép cô ấy nghĩ rằng cậu đang nghĩ mọi chuyện là do cô ấy, cậu có thấy cậu nhẫn tâm lắm không? Một cú điện thoại cũng không thèm gọi, cậu bận rộn như vậy à? Cậu có thấy cô ấy ốm hơn trước hay không, cô ấy còn mang trong bụng con của cậu nữa đó, Phong Kính!”
Phong Kính cười lạnh một tiếng, nói: “Thật là như vậy sao? Mình xem, cũng có tệ như lời cậu nói đâu. Không có mình bên cạnh, cũng có người khác đứng ra che chở mà, như vậy không tốt sao? Lúc nãy ôm nhau cũng rất hạnh phúc mà!”
“Đồ khốn!” Tiền Phong tức giận, hai mắt đỏ lên, nấm đấm liền bay qua.
Tô Mộc Vũ ngăn ở giữa hai người, mang theo ánh mắt khẩn cầu, nói: “Em… em ổn, không sao cả. Tiền Phong, cám ơn anh. Phong, chúng ta về nhà thôi, cùng nhau về nhà”
Tô Mộc Vũ khẩn cầu như vậy, nắm đấm của Tiền Phong liền hạ xuống, tức giận, quay đầu đi vào nhà, đóng sầm cửa lại.
Phong Kính liếc cô một cái, nắm lấy cổ tay cô về nhà.
Tám ngày không có người ở nhà, mặc dù không có bụi nhưng vẫn thiếu một chút hơi người. Ngôi nhà vốn luôn tràn ngập ấm áp lại im ắng vô cùng, Bàn Chải lại đang ở nhà Tiền Phong, không gian nặng nề khiến người ta cảm thấy hoảng hốt.
Tô Mộc Vũ bước vào nhà, lập tức nói: “Xin lỗi, mấy ngày nay em không dọn dẹp, bây giờ em sẽ lau nhà cho sạch. Tối nay anh muốn ăn gì? Sườn xào chua ngọt hay là gà cách thủy?”
Tô Mộc Vũ lau nhanh nước mắt, vẫn duy trì nụ cười. Biểu tình ân cần mà thật cẩn thận như vậy khiến cho người ta cảm thấy chua xót.
Con ngươi đen nhánh, mang theo tơ máu mệt mỏi, cổ họng của hắn khát khô, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Không cần, em trả lời tôi một vấn đề. Trước khi ông nội của tôi qua đời, em rốt cuộc đã nói gì với ông ấy?”
Ánh mắt của hắn có chút lạnh, có chút sắc bén, những điều đó khiến cho Tô Mộc Vũ sinh ra loại cảm giác trái tim như bị đâm thủng. Cô thì thào: “Ông ấy nói… anh sẽ kết hôn cùng người con gái môn đăng hộ đối. Ông ấy sẽ để cho em an phận làm tình nhân của anh… Ngoài ra, em và ông ấy cũng không nói gì khác cả” Trong giọng nói mang theo sự lo lắng cẩn thận.
“Vậy tại sao bác sĩ kiểm tra trong máu ông ấy có chứa một lượng thuốc nhỏ, mà ngoài em ra, ông ấy cũng không có tiếp xúc với bất kỳ ai khác!” Ánh mắt Phong Kính có chút đỏ lên, đỏ đến làm cho người ta cảm thấy kinh hãi.
Tô Mộc Vũ mở to hai mắt nhìn: “Em không biết, em làm sao biết? Chẳng lẽ anh nghi ngờ em?” Cô điên mất, cho dù tất cả mọi người nghi ngờ cô cũng không sao, nhưng hắn cũng như thế?
Con ngươi đen nhánh của Phong Kính nhìn cô hồi lâu, cuối cùng đẩy tay cô ra, lạnh lùng nói: “Em ở đây cho tôi, đêm nay sẽ có bảo mẫu đến chăm lo cho em và đứa nhỏ trong bụng. Bất kỳ đâu em cũng đừng đi!”
Cái loại giọng điệu này, giống như đang giam cầm cô.
Tô Mộc Vũ nghe hắn nói, biểu tình mặt cứng ngắc, theo bản năng cô muốn vươn tay nắm lấy cổ tay của hắn: “Anh muốn… đi đâu?” Ngay chính cô cũng không nhận ra thanh âm có chút run rẩy, nhưng cả người đều lực bất tòng tâm. Cô trơ mắt nhìn hắn xoay người rời đi trước mặt mình.
Trong nháy mắt cửa đóng lại, cô cảm thấy trái tim của mình giống như bị ai đó hung hăng bóp một cái. Đau! Cô theo bản năng chạy như bay đến ban công, nhìn xuống.
Cô nhìn thấy, Phong Kính đi ra khỏi hành lang cầu thang, bên trong ô tô đậu trước cửa, một thân ảnh nhỏ bé bước ra… là Vệ Nhu Y. Cô ấy ôn nhu, giơ tay vuốt ve mặt của hắn, nói điều gì đó. Phong Kính cầm tay cô ấy, lắc đầu, hai người cùng tiến lên xe, rời đi.
Cô mơ hồ nhìn thấy cảnh đó, cửa kính sau xe chiếu rõ hình ảnh Vệ Nhu Y ôm lấy Phong Kính, giống như dịu dàng an ủi, mà hắn, không có cự tuyệt.
Tô Mộc Vũ cứng ngắc xoay người, chậm rãi ngồi xuống mặt đất lạnh như băng, không khóc, cô gắt gao cắn lấy ngón tay mình, cắn đến khi thấy mùi tanh trong miệng.
Nếu ngay từ đầu đã không tin cô, tại sao đêm đó còn cứu cô ở bệnh viện? Cô tình nguyện để bọn họ hành hạ trăm vạn lần, cũng không muốn bị hắn chất vấn.
Tại sao?
Giống như hạnh phúc vốn dĩ của cô, từ cái đêm Phong Khải chết, nó ầm ầm sụp đổ, tất cả không thể nào trở lại như trước được, giống như trăng treo trong nước, không thể chạm vào.
/230
|