Giao Dịch Hôn Nhân : Người Vợ Ép Gả Của Tổng Giám Đốc.

Chương 1: Cứu người.

/1


Chương 1 : Cứu người.

"Đản Đản! Nhanh, chúng ta mau về nhà thôi."

Tiếng Mạc Thanh gọi vang cả khu rừng, đáp lại chỉ là tiếng vọng của rừng xanh.

Mạc Thanh sốt ruột khi không gọi được chú chó cưng của mình, chỉ cần trời tối thêm chút nữa thì khu rừng này sẽ xuất hiện lợn rừng, một loài động vật rất nguy hiểm.

Mạc Thanh lo lắng đi sâu vào rừng và không ngừng gọi.

"Gâu, gâu..." Đản Đản nghe chủ gọi liền đáp trả, chạy nhanh về phía có tiếng gọi mình và miệng không quên ngậm theo một vật.

Mạc Thanh nghe tiếng Đản Đản đáp trả liền thở phào nhẹ nhỏm, cố đi thật nhanh về phía Đản Đản. Khi trong thấy Đản Đản từ phía xa.

Mạc Thanh vui vẻ cười, ngồi xổm xuống " nhanh nhóc con, chúng ta mau về nhà ". Đản Đản phóng thẳng vào lòng Mạc Thanh, dùng mũi cọ cọ ngực Mạc Thanh, làm MạcThanh cười khúc khích.

Mạc Thanh thấy Đản Đản đang ngậm một vật gì, bèn bảo Đản Đản nhả ra. Đản Đản mắt long lanh tưởng Mạc Thanh định cướp đồ chơi của nó bèn ngậm chặt không nhả. Mạc Thanh ra sức dụ dỗ mới lấy được.

Trên tay Mạc Thanh là một cái ví, khi nhìn hình dáng bên ngoài Mạc Thanh cũng biết chắc là loại hàng tốt, mà ở đây chắc không ai có.

Mạc Thanh nhìn chằm chằm Đản Đản " nhóc con, cái này mi nhặt ở đâu?".

Đản Đản vẻ mặt vô tội, đôi mắt to lonh lanh ngập nước ý bảo" nếu hỏi nữa ta khóc cho coi "(uri: ~_~|| hình như hơi lố).

Mạc Thanh biết tính Đản Đản, nên làm mặt nghiêm hỏi lại lần nữa.

Đản Đản biết lần này tránh không được, bèn cào cào tay Mạc Thanh ý bảo thả xuống và chạy lại hướng lúc nảy. Mạc Thanh chạy theo Đản Đản.

Trước mắt Mạc Thanh giờ này là một căn nhà bỏ hoang.

Mạc Thanh tò mò lại gần, nhìn vào cửa sổ thì không thấy ai chỉ thấy có một lão tiên sinh đang bị trói trong góc nhà .

Mạc Thanh quan sát kĩ xung quanh, Mạc Thanh thấy Đản Đản chui vào không có chuyện gì nên phá một chỗ nhỏ trong nhà kho chui vào, bước lại gần ông lão lay nhẹ " ông ơi! Ông có sao không? ".

Đằng lão tiên sinh đang trong tình trạng kiệt sức thì nghe tiếng người khác gọi mình, bèn gắn gượng mở mắt " Cứu... cứu..".

Mạc Thanh thấy ông lão không còn hơi sức để nói, nên dùng dao cắt dây " ông ! Ông còn đi được không? Con đưa ông đi khỏi đây ".

Đằng lão tiên sinh chỉ biết gật đầu không còn hơi sức đáp trả.

Mạc Thanh đỡ ông lão đi nhanh ra khỏi khu rừng.... không quên kêu Đản Đản chạy nhanh.

--- -------

Nơi Mạc Thanh sinh sống là một thị trấn nhỏ.

Mạc Thanh đưa ông lão về tới nơi là lúc ông lão đã kiệt sức và ngất đi.

Mạc Thanh chỉ biết để ông lão nằm nghỉ chờ ông tỉnh lại.

Bà ngoại Mạc Thanh lo lắng hỏi " ông ta từ đâu tới? tại sao lại bị như vậy?" .

Mạc Thanh sợ bà ngoại lo lắng nên chỉ trả lời qua loa  " con thấy ông ấy ngất cạnh đường vào trấn không thấy ai quan tâm nên con mang về. Bà đừng lo".

Rồi như sợ bà ngoại sẽ hỏi thêm nhiều thứ Mạc Thanh bảo " bà canh ông ấy giúp con khi nào tỉnh kêu con. Con đi làm việc" .

Bà ngoại Mạc có nhiều thắc mắc nhưng không biết hỏi ai nên cũng đành chờ ông ta tỉnh để hỏi cho ra lẽ..

(Hết chương 1).

Lý sự uri: giống kể chuyện không giống ngôn tình... òa .... nên không được nén đá.. lần sau rút kinh nghiệm a...

Đản Đản : cái trứng... hừ... cái tên này là HD đặt muốn *phi* dễ sợ..


/1

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status