... ... ... ... ...
Chương 79: Mượn bông tai.
Lương Yên đi vào nhà bếp, nhìn một vòng quanh bếp, sau đó cô đi ra rất nhanh, mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn anh, "Trong tủ lạnh trống rỗng! Anh không mua đồ để bù vào sao?"
Triển Mộ Nham mang dáng vẻ không đồng ý, "Lần trước tôi thấy phiền, nên bỏ rồi."
Từ ngày đó khi cô rời khỏi đi, anh thật sự cảm thấy bực bội, không tìm thấy gì để trút bực.
Hiển nhiên Lương Yên cũng hiểu rõ lần trước anh nói là lúc nào.
"Cho nên anh cũng không ăn cháo tôi nấu?"
"Ừ." Anh buông xuôi tay, ăn ngay nói thật.
Lương Yên đành chịu mà lắc đầu. Ngay cả hai bé con trong nhà cũng biết phải trân trọng đồ ăn!
"Tịch Lương Yên, vẻ mặt này của cô là sao?" Vẻ mặt đành chịu tựa như anh là một đứa trẻ bốc đồng, chuyện này qua thật khiến Triển Mộ Nham nhục nhã.
Lương Yên không muốn dạy dỗ anh, chỉ vừa chỉnh túi xách, vừa nói: "Anh giao chìa khóa torng nhà cho tôi, tôi ra siêu thị bên ngoài mua vài thứ về nấu cơm, anh nghỉ ngơi trên ghế sa lông một lát đi.”
... . . .
Lương Yên rời đi đã lâu rồi, trái tim của Chân Niệm Niệm còn đang đập mạnh và loạn nhịp nhìn về phía huyền quan. (Huyền quan là khu vực nghỉ được tính từ cửa chính vào phòng khách)
Trong nhóm bạn của Lương Yên cũng có người mắc hội chứng WIID...
Mộ Nham?! Chính là anh sao?
Bệnh tình của anh phát tác sao?
Nhưng mà vì sao anh gọi điện thoại cho Lương Yên, mà không gọi cho mình?!
Dường như tất cả chuyện này rất kỳ lạ!
Chân Niệm Niệm ngồi ở trên ghế sa lông, không khỏi nhớ tới sự không bình thường của Triển Mộ Nham trong nhà hàng đêm nay, nhớ tới chuyện xem mắt mà Nguyễn Tố vừa mới hỏi Lương Yên, tất cả mọi thứ đều liên quan tới nhau, Chân Niệm Niệm không ngồi yên nữa.
Cô ta chợt đứng dậy, đi lên căn phòng trên lầu để thay quần áo.
Chọn vài lần thì cô ta mới chọn được một bộ quần áo hơi vừa lòng. Cô ta nghiêng đầu đánh giá chính mình một vòng, có lẽ nếu ăn mặc như thế này thì Mộ Nham hẳn sẽ thích.
Sờ sờ lỗ tai trống rỗng, còn thiếu một đôi bông tai xinh đẹp. Mộ Nham cực kỳ thích bông tai trân châu, Chân Niệm Niệm muốn làm theo ý anh, nhưng cô ta chọn một vòng trong hộp trang sức nhưng cũng không tìm thấy một đôi phù hợp.
Cô đành phải mang bao tai, đi về phòng Lương Yên.
Khi cô gõ cửa đi vào, Vivi vừa vặn đang ở trong phòng, nhìn thấy cô ta thì cô bé ngoan ngoãn gọi: "Mợ."
Niệm Niệm ôm đứa trẻ vào trong ngực, hỏi: "Bây giờ mợ muốn đi ra ngoài, mợ muốn tìm mẹ con để mượn bông tai, được không?"
"Đương nhiên là được." Cô bé rất hào phóng, giãy ra khỏi ngực cô ta, "Con đi lấy cho mợ."
"Ừ, cám ơn Vivi."
Vivi nhanh chóng ôm một hộp trang sức ra, đặt trước mặt Niệm Niệm. Niệm niệm liếc mắt một cái liền nhìn thấy bông tai trân châu nằm ở dưới cùng.
Được chế tác rất tinh xảo, độ sáng và độ trơn đều hoàn toàn hảo. Mặt trên còn khắc hai chữ cái tiếng Anh 'L, Y', hiển nhiên là lấy chữ từ tên cô.
"Cho mợ mượn đôi này được không? Lát nữa mợ về thì sẽ trả lại.” Niệm Niệm cầm nó trong tay rồi nhìn, có vẻ yêu thích không muốn buông tay.
Đôi bông tai này thật sự rất hợp với quần áo hôm nay của cô ta!
Vivi nâng lên cái cằm nhỏ, nhíu đôi mày đáng yêu lại, bộ dáng rất do dự, "Nhưng mà, đây là đôi bông tai mà mẹ thích nhất nha...Mẹ nói là do cậu tặng cho mẹ đó."
"Vậy à..." Niệm niệm cũng không muốn đứa trẻ khó xử, cho nên đặt đôi bông tai lại, "Vậy mợ chọn đôi khác là được!"
Vivi suy nghĩ một chút, lại đưa đôi bông tai kia đến trong tay mợ, "Nhưng vẫn cho mợ mượn nè! Yên Yên sẽ không trách Vivi, mẹ bảo bọn con không được keo kiệt!"
Niệm Niệm cong môi cười, hôi lên gò má của Vivi.
"Cám ơn Vivi." Thật là một đứa trẻ rộng rãi đáng yêu.
Hai mắt Vivi híp thành vầng trăng lưỡi liềm đáng yêu. Rất xinh xắn...
/746
|