Chương 174: Đáng chết
Không biết từ nơi nào, loáng thoáng có tiếng đàn ông, hình như anh ta nói ba cái chữ kia, đang gọi "Mục cô nương".
Mịch Nhi chợt cứng đờ lại, cô dừng bước, giống như nghe nhầm ba chữ đó, giống như ác mộng"Mục cô nương", tiếng nói bỗng vang lên khiến cô cảm thấy sau lưng chợt lạnh, cả người cũng căng thẳng không được tự nhiên!
Cô cứng ngắc xoay người, tràn ngập phòng bị nhìn chung quanh, cẩn thận nhìn chằm chằm mỗi người bên cạnh, thân thể luôn luôn chuẩn bị chạy khỏi hiện trường.
Nhưng trải qua một phen cẩn thận quan sát, Mịch Nhi cũng không phát hiện người nào đặc biệt, cô cũng chầm chậm khôi phục bình thường, buông lỏng thở ra một hơi, vỗ ngực tiếp tục đi về phía trước.
Hô, quả nhiên là cô nghe lầm!
Cô cũng biết, người kia hoàn toàn không biết tin tức cặn kẽ của cô, căn bản là không thể tìm được tới tận thành phố K, càng không thể đúng dịp gặp nhau ở trong bệnh viện. . . . . .
Mặc dù cô mới nghe thấy cũng là giọng nam, mặc dù cái giọng nói kia cũng gọi là "Mục cô nương" ba chữ này, tuyệt đối không phải người kia đang gọi cô. Giọng nói của người đàn ông lên tiếng rất rõ ràng không có giọng điệu gì của người ngoại quốc, mới vừa rồi cô cũng cẩn thận kiểm tra bốn phía, cũng không thấy bất kỳ bóng dáng của người ngoại quốc tóc vàng mắt lam nào cả, cho nên, không nhất định là anh ta!
Hư, là cô đối với ba chữ kia quá nhạy cảm, mới có thể dọa mình nhảy dựng lên! Quốc Gia đại rộng lớn, có người đàn ông khác thích gọi nữ sinh họ Mục là "Mục cô nương", đây cũng không phải là không có khả năng, lần này cô đúng là tự mình đa tình chụp vào người mình.
Mich Nhi sờ sờ mũi, cô không ngừng trách cứ vừa rồi mình đã liên tưởng lung tung, tự mình khuyên giải cho là vừa rồi mình nghĩ quá nhiều, cũng tăng nhanh bước chân đi về trước cửa bệnh viện.
Cô đã làm chậm trễ một ít thời gian, nhất định về nhà phải nắm chặt hơn!
Nhưng ngay khi cô mới đi được năm phút đồng hồ, mới vừa vượt qua một vườn hoa nhỏ, thì sau lưng có người đột nhiên vỗ bả vai cô, bắt lấy cô không cho cô đi.
"A?" Mịch Nhi mờ mịt vừa quay đầu lại, khi ánh mắt cô nhìn thấy người đứng phía sau, cô lập tức tuôn ra tiếng thét chói tai hoảng sợ, "A a a a a a a! ! Alex! ! ! Tại sao là anh! ! !"
Đáng chết!
Quả nhiên là anh ta! Là người cô vừa mới gạt bỏ qua! Lại là thuốc cao bôi trên da chó Alex!
Cái người Alex khiến cô cực kỳ chán ghét hoàn toàn không muốn gặp, cái người Alex khiến cô hết sức tránh né tuyệt giao trên cuộc đời này, cuối cùng anh ta xuất hiện từ đâu, tại sao lại xuất hiện trong bệnh viện của cô!
Càng đáng chết hơn, anh ta lại vẫn có thể nhận ra cô!
Rõ ràng cô đã hóa trang rất tốt, ký hiệu trên người cũng đã che dấu hoàn toàn, làm sao anh ta lại có thể phát hiện ra cô là "Mục cô nương" chứ!
Chẳng lẽ anh ta là chó ư, chỉ bằng cái mùi là có thể phân biệt được cụ thể người này là ai?
Nếu không, làm sao anh ta lại có thể nhận ra được cô khi đã tỉ mỉ ngụy trang thay đổi bộ mặt!
Ban đầu Liên Tĩnh Bạch phân biệt ra nhân vật cô sắm vai, khiến Mịch Nhi cảm thấy vui mừng hạnh phúc từ trong thâm tâm, nhưng bị người Alex trước mắt đoán được tất cả ngụy trang, chỉ khiến cô cảm thấy tức giận và tức giận, khiến bây giờ cô rất tức giận không kiềm chế được!
"Mục cô nương, có phải cô rất là vui mừng khi nhìn thấy tôi hay không? Nhìn cô kìa, cũng hưng phấn vui mừng hét rầm lên rồi, nhất định là cô cũng nhớ nhung tôi phải hay không!" Sau khi Alex thấy cô thì sắc mặt vui mừng, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vui mừng, giống như anh ta hoàn toàn không có nhìn thấy tối tăm trên mặt Mịch Nhi, thân hình cao lớn lại muốn nhào tới gần, muốn cho cô một cái ôm thật chặt, cũng bổ sung thêm một nụ hôn.
Mịch Nhi nhanh tay nhanh mắt tránh thoát động tác của anh ta, cũng bày ra tư thế phòng bị, một gương mặt rất dọa người, hiển lộ ra cảm giác cô rất mất hứng cùng chán ghét.
Nhưng cho dù Alex bị cô cự tuyệt như vậy, nhưng vẫn không để tâm, trên mặt của anh ta không chút luống cuống, thần thái cũng không đau lòng, anh ta chỉ ở trước mặt Mịch Nhi, thao thao bất tuyệt bắt đầu nói chuyện: "Mục cô nương, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt! Ha ha ha, tôi vì tìm cô không ngại vạn dặm đi tới nơi đây, quả nhiên là đúng! Thật sự duyên phận lại rất thần kỳ, đem chúng ta luôn luôn gặp nhau, mặc dù tôi không biết cô ở đâu, nhưng số mạng sẽ chỉ dẫn cho chúng ta gặp nhau! Đây chính là nhân duyên giữa hai chúng ta không thể dứt bỏ, là ai cũng không thể phá hư được cái tình ý này!"
"Dừng lại!" Vẻ mặt Mịch Nhi đã đen giống đáy nồi, âm u giống như mốn đánh sấm, lớn tiếng quát bảo anh ta dừng lại những lời dài dòng giống như Đường Tăng, "Alex, anh lập tức câm miệng cho tôi!"
Anh ta nói gì vậy, là anh ta ngày ngày nằm mơ mê sảng, tại sao lại luôn ghê tởm buồn nôn tràn đầy vọng tưởng như vậy!
Người nào có duyên phận với anh ta, người nào lại có vận mệnh chỉ dẫn với anh ta, hừ, anh ta lại còn dám nói hai người lại có nhân duyên tình ý!
Cô sắp phải đính hôn, anh ta lại dám nói anh ta và cô có duyên phận! Cô và Liên Tĩnh Bạch mới đúng là thanh mai trúc mã tình đầu ý hợp tu thành chánh quả, Alex là cái éo gì, lại dám cuồng vọng nói vài lời này!
Hừ, nhìn xem, lần này anh ta tới, xác thực chính là tìm chết đây!
"Câm miệng? Tốt tốt!" Alex nỡ nụ cười gật đầu đồng ý, trên mặt anh ta mang theo ngũ quan anh tuấn của người phương Tây, vóc người cao lớn cũng khúm núm lấy lòng bên cạnh Mịch Nhi, ngoài miệng nói ngừng nhưng mà lại không ngừng được vẫn tiếp tục nói, "Mục cô nương, không biết cô có phát hiện hay không, hiện tại Hán ngữ của tôi vô cùng tiến bộ! Tôi đã nghe rất nhiều người đánh giá, bọn họ đều nói hoàn toàn không có nhận ra tôi là người ngoại quốc! Ha ha, chỉ vì cô, tôi giống như Dương Khang* có thể đi làm mọi thứ, hiện tại cũng đã học xong hoàn toàn ngôn ngữ của cô, khi chúng ta giao tiếp cũng không còn bất kỳ vấn đề gì . . . . . ."
(*)Dương Khang cha của Quách Tính trong anh hùng xà điêu
"Hán ngữ của anh rất tốt? Anh cảm thấy mình đã học tốt rồi hả ?" Mịch Nhi hừ lạnh nhíu mày, khoanh tay nhìn sang Alex từ trên xuống dưới, căm giận hận chết anh ta.
Đáng chết kẻ mê võ hiệp, đi tới nước nào cũng không kiêng kị nói tên mình là Dương Khang, nhưng anh ta cũng phải phát hiện ở đây có rất nhiều người họ Mục chứ? Tại sao cứ đối với người không phải họ Mục như cô cố chấp như vậy!
Còn nói vì cô đi học Hán ngữ, khiến anh ta luyện tập không còn giọng điệu người ngoại quốc, điểm này chính là ghê tởm nhất! Nếu như không phải lần này anh ta nói Hán ngữ khác một trời một vự với lần trước, nếu như cô nghe được giọng nói kì lạ kia, nếu như cô xác định anh ta đã tìm tới, thì sao có thể không nhanh không chậm đi dạo trong bệnh viện!
Nhất định cô sẽ vội vàng chạy trốn xa, thế nào cũng sẽ không để anh ta đuổi theo!
/227
|