Chương 215: Mềm lòng
"Không phải hù dọa em, đây ngạc nhiên cho em, cũng là anh báo thù thay em, giúp em hả giận!" Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng nói, trong lời nói dịu dàng mang theo chút tức giận, "Anh biết, hôm nay em bị rất nhiều người ở Mộc Ái ức hiếp, món nợ này, đương nhiên anh sẽ đòi lại giúp em! Bọn họ dám ở sau lưng chỉ chỉ chỏ chỏ em như vậy, cũng là bởi vì không hiểu rõ thân phận thật của em, nên hết lần này tới lần khác, anh sẽ công bố ra tất cả, để bọn họ biết mình sai bao nhiêu!"
"Anh không sợ. . . . . . Không sợ em sẽ vì vậy mà mất hứng chứ?!" Mịch Nhi chớp mắt một cái, hất cằm lên hỏi ngược lại anh, "Hôm nay em có thể quyết chí làm việc khiêm tốn, căn bản cũng không chuẩn bị tiết lộ thân phận nhanh vậy, anh làm vậy là trái tâm ý của em, nhưng thật sự không sợ em sẽ tức giận hay sao?"
"Em tức giận sao?" Liên Tĩnh Bạch vô cùng hiểu rõ liếc cô một cái, khẽ mỉm cười nói, "Anh biết em ở trong Mộc Ái nhận phải rất nhiều ức hiếp, nhưng khẳng định, nhất định em cũng sẽ hối hận tại sao không có lên giọng thông báo thân phận của mình! Cho nên, đương nhiên anh thay em bổ sung một màn biểu diễn hoàn mỹ, nghĩ hết tất cả biện pháp bù đắp danh dự cho em. Vốn là anh bố trí một sự kinh ngạc khác, muốn sau ngày đi làm đầu tiên của em sẽ cùng ăn mừng, nhưng vì hả giận cho em, nên đã đổi chủ ý, khẩn cấp triệu tập một nhóm người tới chuẩn bị hoạt động buổi tối ở Mộc Ái. . . . . ."
"A, cả một buổi chiều anh đều bận rộn cái này đúng không!" Mịch Nhi bừng tỉnh hiểu ra, "Về những tài liệu giới thiệu kinh nghiệm cuộc đời của em, anh Tiểu Bạch, nhất định là anh tự mình viết hết! Không còn có người nào hiêu rõ chuyện này hơn anh, có thể viết rất tỉ mỉ như vậy. . . . . . Lúc em gọi điện thoại tìm anh, có phải anh đang chuẩn bị những thứ đó không?"
"Đúng vậy, lúc đó anh thực sự tự mình chuẩn bị tất cả công lao to lớn của em. Hừ, không phải bọn họ suy đoán em không học vấn không nghề nghiệp sao, anh liền muốn đưa ra chứng cớ chứng mình thực lực của em, để cho bọn họ mở rộng tầm mắt!" Liên Tĩnh Bạch hãnh diện hừ lạnh, "Những người đã dùng lời nói ức hiếp em, anh sẽ không bỏ qua cho họ! Mấy người phụ nữ không có mắt trong buổi đính hôn của chúng ta, còn có những nhân viên ghen ghét phao tin trong Mộc Ái, nhất định anh sẽ trừng trị họ!"Truyện được edit duy nhất tại di!endanlequydon
"Anh Tiểu Bạch, em hiểu ý của anh, cũng biết anh luôn luôn bảo vệ và quan tâm tới em. . . . . ." Mịch Nhi lại nhẹ nhàng lôi kéo cánh tay Liên Tĩnh Bạch, khóe miệng khẽ cười nói, "Nhưng mà chuyện này giao cho mình em xử lý tốt hơn! Mấy cô tiểu thư trước đó đã bị A Cẩn xử lý một phen, cũng coi như bị trừng phạt, anh cũng không cần dính líu đến gia tộc của họ, khiến quá nhiều người vô tội gặp phải tại họa? Về phần những tất xấu của nhân viên y tế, em sẽ tự mình đòi lại món nợ ức hiếp em. . . . . ."
"Em đó, chính là quá mềm lòng một chút. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch nghe Mịch Nhi cầu tình, vừa không biết làm sao lại cưng chìu vuốt tóc cô.
Anh biết Mịch Nhi vẫn luôn mềm lòng khoan dung, cho dù có lúc cô sẽ biểu hiện điêu ngoa kiêu ngạo, nhưng lòng cô vẫn bao dung tha thứ cho người khác, có tinh thần trọng nghĩa đồng tình, không thể thấy người khác chịu khổ.
Đây cũng có lẽ là điều quan trọng khiến cô có thể trở thành bác sĩ xuất sắc, cũng vì vậy mới có thể tới bác sĩ không biên giới, ngẫn ngơ năm năm ở các quốc gia khó khăn. Cô có thể bị rung động bởi người bệnh, đặt mình vào hoàn cảnh mà quan tâm những người bệnh khác, bằng long thương người tiếp nhận toàn bộ thế giới.
Thở dài, trong lòng Liên Tĩnh Bạch khuyên bản thân, về sau, anh muốn giam Mịch Nhi bên cạnh, không thể để cho cô đem quá nhiều tình cảm dùng trên người bệnh nhân!
Cô dễ dàng sinh ra tình cảm đối với người bệnh, bệnh nhân sẽ khiến cho cô hoàn toàn mê mẩn không đoán ra được mọi chuyện, vì phòng ngừa sự cuồng nhiệt khiến cô bị tổn thương, anh sẽ càng cẩn thận loại bỏ đối tượng chuẩn bệnh vì cô.
Trong đầu suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, nhưng vẻ mặt Liên Tĩnh Bạch vẫn không lộ vẻ gì khác thường, anh hỏi: "Mịch Nhi, em có tính toán cụ thể nên làm thế nào không? Em tự mình xử phạt những người mạo phạm em, rất khó phân biệt nặng nhẹ, thì không bằng cứ giao tất cả cho anh."
"Thật ra thì, mới vừa rồi có mấy người kia đến tìm em, đã chân thành xin lỗi em, không ngừng khom lưng khuỵu gối giải thích. . . . . ." Vừa nghĩ tới những người lo sợ đến gần cô, Mịch Nhi chỉ cảm thấy buồn cười.
Mấy người kia chính là mấy người phụ nữ ngồi phía sau chọc giận cô, họ vẫn luôn diễu võ dương oai kiêu ngạo tự mãn như vậy, nhưng mới vừa rồi lại cầu xin tha thứ, cũng nơm nớp lo sợ ngoài mạnh trong yếu, người như vậy đều dễ bắt nạt kẻ yếu! Truyện được edit duy nhất tại di!endanlequydon
"Em lại không có trực tiếp trách phạt họ, em chỉ hỏi họ phụ trách khám chữa bệnh ở đâu, sau đó, em nói với họ, một tuần sau em sẽ tự mình kiểm tra trình độ chữa bệnh của họ, nếu như kỹ năng chuyên nghiệp có thể khiến em hài lòng, thì như vậy coi như qua ải, chuyện cũng sẽ bỏ qua. . . . . ." Mịch Nhi nói tiếp, nói tới chỗ này, cô không khỏi lén cười, "Em nghĩ, một tuần này họ sẽ không thể ăn ngủ bình yên, chịu khó nghiên cứu, nhất định lợi dụng tất cả thời gian nghiên cứu trình độ, sẽ nhận lấy mọi khốn khổ đau đớn!"
Liên Tĩnh Bạch lắc đầu, nhẹ nhàng bình luận: "Cái trừng phạt này cũng quá nhẹ rồi! Theo như tác phong của em, cho dù có kiểm tra trình độ, thì nhất định sẽ không cố ý gây ra khó khăn? Họ sẽ rất dễ dàng qua được, vậy thì xem như xử phạt sao."
"Tại sao phải cố ý gây khó khăn, có thể đi tới Mộc Ái làm bác sĩ, không phải mỗi người đều rất ưu tú xuất sắc hay sao?" Mịch Nhi hỏi ngược lại, "Ít nhất về mặt y học, người nào cũng sẽ không thể quá kém. Nhưng em để ý cả y học và y đức, xem bọn họ có thể chữa bệnh và có ý thức trách nhiệm đối với bệnh nhân hay không, còn lại thì em không có nghiêm khắc, dù sao, chẳng ai hoàn mỹ. Chỉ cần không phải vấn đề liên quan đến tính nguyên tắc, chưa từng xuất hiện tác phong không có hiệu quả, em đều không thể mượn cơ hội mà làm khó dễ. Chỉ là, em nghĩ lúc này bọn họ đã bị dạy dỗ, về sau cũng sẽ sửa chuyện ghi hận người khác, thói quen thuận miệng bêu xấu . . . . . ."
"Em thích là tốt rồi, chuyện này anh sẽ không nhúng tay vào." Liên Tĩnh Bạch bị Mịch Nhi thuyết phục, nếu cô đã tỉ mỉ cân nhắc qua, như vậy sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn, anh sẽ tin tưởng năng lực bản thân của vị hôn thê, để cho cô tự do giải quyết một ít chuyện.
Cúi đầu nhìn qua thời gian, anh thúc giục Mịch Nhi nói: "Chúng ta đã ra ngoài rất lâu, hiện tại phải mau quay lại! Đã là lúc này, có thể toàn bộ khách khứa đều đang chờ chúng ta về tuyên bố tiệc rượu kêt thúc!"
"A! Vậy chúng ta còn không chạy mau!" Mịch Nhi cũng kêu lên một tiếng, kéo anh chạy nhanh về hội trường.
/227
|