Buổi chiều ngày 22 tháng 11, Bên trong trường trung học 11 C thị phát hiện một thi thể đàn ông vô danh. Bởi vì toàn thân người chết trần truồng, không có vật phẩm nào có thể chứng minh thân phận, do đó cảnh sát trong phạm vi toàn bộ thành phố thông qua thông báo nhận xác tra tìm nguồn gốc của thi thể, buổi chiều ngày thứ hai, một người dân họ Mã hướng cảnh sát báo án, gọi người chết là cha, cũng qua an bài của cảnh sát nhận dạng thi thể, xác nhận không sai.
Người chết tên Mã Xuân Bồi, nam, 57 tuổi, dân tộc Hán, thất nghiệp, góa vợ sống một mình, khi còn sống ở tại nhà số 1 lầu 4 lô 3, số 83 đường Đài Bắc khu Hồng Viên. Người chết khi còn sống có một đứa con trai là Mã Quang, thủ quỹ của một xí nghiệp nhà nước nào đó. Bởi vì Mã Quang cùng cha rất ít lui tới, do đó mãi đến ngày thứ hai sau khi phát sinh án, lúc nhìn thấy thông báo nhận dạng xác mới phát hiện người chết đã bị hại.
Người chết sinh tiền sống một mình, cùng thân quyến, láng giềng rất ít lui tới. Bởi vì gã bình thường thích đến khu mạt chược gần đó đánh bài , do đó nhóm bạn bài tương đối quen thuộc với gã. Kết quả phỏng vấn điều tra của cảnh sát cho thấy, người chết trước khi án phát sinh một ngày mặc áo khoác nỉ màu đen, tay áo viền lông màu ngà, quần dài màu xanh thẫm và khăn len trùm đầu, nhưng ở hiện trường vụ án và gần đó không có phát hiện số quần áo nói trên.
Thời gian tử vong là từ 22h tối ngày 21 tháng 11 đến rạng sáng 3h ngày 22, chết do sốc vì thiếu máu. Đầu người chết không có vết thương rõ ràng, tứ chi và thân thể có nhiều cơ quan phần mềm bị bầm tím, nhưng không phải vết thương chí mạng, vết cắt ở cổ người chết sâu đến khí quản mới là vết thương chí mạng. Hung khí là dụng cụ nhọn, chủng loại cụ thể chưa rõ, một lưỡi hay hai lưỡi chưa rõ. Tay chân người chết cùng phần mặt có dấu vết bị băng dán quấn quanh bịt kít, hoài nghi người chết khi còn sống từng bị bắt cóc và giam cầm.
Từ hạ thể người chết lấy ra một khăn tay ở trạng thái buộc quanh, qua kiểm nghiệm, tính chất của khăn tay là vải bông bình thường, thời gian sản xuất ước chừng vào 15 - 20 năm trước. Trên khăn tay có một phần dịch thể được lấy ra, qua xét nghiệm là tinh dịch và chất bài tiết từ âm đạo của nữ giới, phân loại nam nhóm máu O và nữ nhóm máu AB. Trải qua so sánh với DNA người chết, tinh dịch trên khăn tay là của người chết lưu lại, nhưng niên đại rất xưa. Qua nhận dạng của con trai người chết Mã Quang, khăn tay này không phải vật sở hữu của cha hắn, trong nhà chưa từng thấy qua khăn tay này.
Người mẫu nhựa trang phục trẻ em trong lòng người chết là được chế tạo từ một công xưởng nào đó ở phía nam, vốn là địa điểm có nhiều chỗ bán, điều tra rõ người mua phi thường khó khăn. Váy người mẫu mặc là nhãn hiệu quần áo trẻ em nào đó, các cửa hàng lớn nhỏ của bổn thị đều có mở quầy kinh doanh, điều tra rõ người mua cũng đồng dạng phải cần thời gian rất dài. Về phần nội khố người mẫu mặc cụ thể của xưởng nào không rõ, vô pháp điều tra nơi sản xuất.
Cảnh sát đối với kết quả điều tra phỏng vấn quan hệ xã hội của người chết kết luận: Người chết tốt nghiệp đại học năm 1982, từng làm kế toán cho một xí nghiệp nhà nước nào đó, 10 năm trước xí nghiệp đóng cửa, người chết sau khi được mua đứt có bồi thường thâm niên (chính sách giảm biên chế người lao động bằng cách chi trả họ một khoản tiền lớn duy nhất tỷ lệ với thâm niên làm việc rồi buộc họ thôi việc mà không được hưởng bất cứ một chế độ bảo hiểm xã hội nào về sau) lần lượt làm công tại một số công ty tư nhân, nhưng thời gian hành nghề cũng không dài. Sau 55 tuổi người chết không hề đi làm, nhận lương hưu sống quá ngày, cảnh già có chút thê lương. Người chết khi còn sống quan hệ xã hội tương đối đơn giản, làm người khiêm tốn hướng nội, chưa từng cùng ai kết thù kết oán, nhưng hết lần này đến lần khác cùng với con trai duy nhất của mình quan hệ lãnh đạm. Cảnh sát nhiều lần phỏng vấn con trai Mã Quang của người chết, hỏi nguyên nhân cha con sứt mẻ tình cảm. Mã Quang lúc ban đầu né tránh, sau qua sự kiên nhẫn mở đường của cảnh sát, Mã Quang kể ra một việc thế này, chuyện là: Khoảng 7 năm trước, trong nhà đột nhiên liên tiếp nhận được điện thoại của một người con gái trẻ tuổi xa lạ gọi tới, người cô gái muốn tìm chính là cha mình Mã Xuân Bồi, có một lần cư nhiên còn tìm tới cửa. Lúc ấy Mã Quang chưa kết hôn, sau khi nhìn thấy cách ăn mặc của cô gái, nghĩ người này có khả năng làm nghề phục vụ tình dục. Mà cha Mã Xuân Bồi đối với việc này đều tránh nói tới, tựa hồ có ẩn tình khác. Sau vài ngày, vợ của Mã Xuân Bồi phát hiện tiền tiết kiệm trong nhà thiếu mất 7000 đồng, truy hỏi đến cùng, Mã Xuân Bồi thừa nhận số tiền đó là mình đưa cho cô gái kia chữa bệnh. Vợ luôn mãi truy hỏi, Mã Xuân Bồi phải thừa nhận cô gái mắc bệnh giang mai, về phần quan hệ của hai người, Mã Xuân Bồi cự tuyệt nói rõ. Vợ hoài nghi Mã Xuân Bồi cùng cô gái có quan hệ bất chính, xấu hổ và giận dữ cùng đến, bệnh không dậy nổi, chết sau đó một năm. Mã Quang thủy chung đem việc qua đời của mẹ đổ lỗi cho hành vi sai trái của cha, từ sau khi mẹ qua đời, quan hệ giữa hắn và cha ngày càng lãnh đạm, sau khi kết hôn càng ít lui tới.
Xét thấy tình tiết vụ án này phức tạp, vả lại cùng vụ án mạng bình thường khác biệt rõ rệt, do đó cục công an C thị lại lần nữa xin viện trợ từ phòng nghiên cứu tâm lý phạm tội của sở công an.
Kỳ thật cho dù thị cục không ủy thác phòng nghiên cứu tâm lý phạm tội, Phương Mộc đối với vụ án này tràn ngập hứng thú. Thủ pháp hung thủ gây án quỷ dị cùng với hiện trường tỉ mỉ bố trí, đều thể hiện hung thủ có khuynh hướng tâm lý dị thường. Ngoài ra, Trịnh Lâm nói với Phương Mộc hiện trường có cảm giác nghi thức càng mãnh liệt, đó cũng là cảm xúc sâu sắc của Phương Mộc ở hiện trường. Hung thủ đem người chết cùng người mẫu sắp đặt thành tổ hợp quỷ dị như thế, tuyệt đối không thể là hành động tùy tiện, mà là muốn biểu đạt một loại tâm tình. Vậy, hắn muốn biểu đạt cái gì đây?
Đầu tiên, khi phát sinh án người chết toàn thân trần truồng. Hung thủ làm như vậy, hiển nhiên không phải vì giấu diếm thân phận người chết đơn giản như vậy, mà hắn tựa hồ vô ý làm như vậy, nếu không hắn hoàn toàn có thể cắt rời người chết hoặc là hủy hoại bộ mặt người chết. Hung thủ sở dĩ để cho người chết trần truồng, hẳn là vì biểu đạt tình tự tính dục nào đó có liên quan.
Tiếp theo, hung thủ lựa chọn một người mẫu nhựa hình tượng nữ đồng. Nếu muốn ở hiện trường nhắn nhủ thông tin tính dục, cách làm của hung thủ hiển nhiên là không hề cần thiết, mà sỡ dĩ hắn làm như vậy, nói rõ rằng đối tượng giao hợp trong tưởng tượng hung thủ chính là một bé gái. Song trên người của người mẫu nhựa lại mặc một cái váy, đây hiển nhiên không phải bộ y phục theo mùa. Qua kiểm tra của cảnh sát xác nhận, váy này là hoàn toàn mới, chưa bao giờ bị người dùng qua. Nếu hung thủ tạm thời nảy ra ý định, vậy vào mùa đông mà đến cửa hàng mua loại váy này là tương đối khó khăn. Đây nói rõ hung thủ đã sớm chuẩn bị tốt chiếc váy này, mà đây hoàn toàn có thể chứng minh hung thủ đối với việc này mưu tính đã lâu, người mẫu cùng váy trên người đều là bố trí hiện trường không thể thiếu của hung thủ phạm án.
Lại nói, người mẫu mặc nội khố. Đây là một động tác ý vị thâm trường. Để chứng minh điểm này, Phương Mộc cố ý đi các cửa hàng lớn dạo một vòng. Ngày đó, rất nhiều nhân viên bán hàng của cửa hiệu phục sức nữ đều thấy một nam tử trẻ tuổi chuyên môn nhấc quần áo phục trang người mẫu lên xem, càng kỳ quái hơn chính là, nam tử này còn hỏi nhân viên có cho người mẫu mặc nội khố hay không. Kết quả điều tra cho thấy: để người mẫu mặc nội khố là một hành vi phụ đối với hung thủ mà nói là phi thường cần thiết, hắn làm như vậy, hiển nhiên là xuất phát từ một loại tâm lý đòi hỏi rất đặc thù.
Cuối cùng, cũng là loại đồ vật khiến người ta phải suy nghĩ nhất, chính là khăn tay quấn quanh hạ thể của người chết. Con trai của người chết quả quyết khăn tay không phải của cha hắn, nhưng kết quả kiểm nghiệm chứng minh, khăn tay quả thật đã được người chết dùng qua, hơn nữa là sau khi người chết cùng nữ nhân nhóm máu AB giao cấu dùng để chà lau. Vậy thì có hai loại khả năng: Một là người chết bí mật bảo tồn khăn tay này trong thời gian dài, hai là hung thủ bảo tồn khăn tay này trong thời gian dài. Vô luận là ai bảo tồn khăn tay này, đều nói rõ khăn tay này đối với hắn mà nói phi thường trọng yếu. Phương Mộc tương đối có khuynh hướng khả năng thứ hai, bởi vì cảnh sát tiến hành lục soát trong nhà người chết, hiện trường không tìm thấy dấu vết của vật phẩm, mà người chết khả năng người chết luôn luôn mang theo khăn tay này bên người không lớn. Đây thuyết minh rõ, người chết cũng không phải là nạn nhân hung thủ tùy tiện lựa chọn, khẳng định cùng hung thủ có mối liên hệ nào đó. Ngoài ra, cô gái nhóm máu AB từng cùng người chết phát sinh qua quan hệ, có lẽ cùng bản án này có quan hệ rất lớn.
Theo nhân viên khám nghiệm giới thiệu, khi kiểm tra thi thể, bọn họ đem khăn tay gỡ xuống rất mất một phen trắc trở. Bởi vì khăn tay buộc cực kỳ chặt, nhân viên khám nghiệm mất sức của chín trâu hai hổ mới đem được thứ này từ trên thỉ thể hoàn chỉnh tách ra. Có người còn nói đùa, nếu dùng lực độ như vậy cột lên người sống, không đến 12 tiếng sẽ khiến niệu đạo hoại tử, vỡ tan. Chính như Trịnh Lâm nói, hạ thể người chết sau khi bị bó, gã cái gì cũng không làm được nữa, mà hung thủ làm như vậy, hiển nhiên cũng là vì biểu đạt ra loại tâm tình này.
Tổng kết, Phương Mộc cho rằng nghi thức này muốn biểu đạt chính là -- Hành vi tính dục bị cự tuyệt.
Người chết thân trần truồng, bản thân việc này có chứa sắc thái tính dục rất mãnh liệt, mà riêng hạ thể bị một cái khăn tay gắt gao quấn quanh, ý nghĩa này cho thấy người chết kỳ thật đã mất đi năng lực tính dục, còn trang phục của người mẫu nhựa thì càng có thể phản ánh một thông tin. Thứ nhất, quần áo "bé gái" đầy đủ; Thứ hai, "bé gái" không phải người mẫu nội y, nhưng ngoài dự đoán lại mặc nội khố. Một mặt, lần nữa nhấn mạnh "bé gái" không có khả năng, cũng không có kết cục bị xâm phạm tình dục. Mặt khác, đây cho thấy rõ hung thủ chính là đem "bé gái" coi như một người sống để đối đãi.
Phó thác tình cảm mãnh liệt vào vật phẩm thay thế, hơn nữa cực kỳ kín đáo an bài chi tiết, đây hoàn toàn là đặc điểm của nghi thức.
Tình tự hung thủ muốn biểu đạt dần dần rõ nét: Hắn muốn ngăn cản loại hành vi tính dục này nhằm vào bé gái.
Phương Mộc trở lại trường trung học đệ 11 thành phố. Lúc này là 10h sáng, trường học đã khôi phục trật tự bình thường, trong phòng học cổ xưa truyền đến tiếng đọc bài lanh lảnh. Phương Mộc dọc theo tường vây nhỏ bé của trường đi dạo một vòng, nhìn bức tường không quá hai thước bất giác cười khổ, độ cao như vậy, thật sự là quá dễ vượt qua. Cảnh sát suy đoán hung thủ hẳn là nhờ xe máy vận chuyển thi thể đến đây, mà hướng tây, nam trường học hai bên tường đều là đường cái, dấu vết chiếc xe để lại căn bản không thể nào tra tìm.
Phương Mộc đi tới vị trí hiện trường -- giữa bồn hoa và kho hàng là hành lang nhỏ hẹp. Cậu ngồi xổm trước bồn hoa, xuyên thấu qua cành khô dày đặc trước mặt hướng ra ngoài nhìn. Đây đích thật là một nơi tương đối khuất trong trường, mà điểm này, vừa vặn khiến Phương Mộc cảm thấy kỳ quái. Hung thủ tiến hành tỉ mỉ bố trí hiện trường, hiển nhiên là vì hướng kẻ khác biểu diễn. Nếu như nói hắn ôm loại tâm tính đó, vậy hắn lựa chọn địa điểm này thì loại hiệu quả đó sẽ bị giảm đáng kể. Thứ nhất, trung học đệ 11 thành phố nằm ở vùng ngoại ô, vừa không phải trường học trọng điểm, cũng sẽ không dẫn phát đến hiệu quả chấn động xã hội; Thứ hai, trong trường học hẻo lánh lựa chọn một nơi kín đáo biểu diễn nghi thức của hắn, mà thi thể mãi đến sau khi vứt hơn 9 tiếng mới bị phát hiện.
Nếu hung thủ chẳng hề muốn truy cầu hiệu quả chấn kinh của xã hội, vậy, hắn muốn biểu diễn cho ai xem chứ?
Phương Mộc xoay người, ngồi ở vị trí thi thể từng được đặt -- trước mặt là phiến cửa sổ loang lổ vết bẩn của kho hàng nọ.
Chẳng lẽ sau cửa sổ này là người kia?
Phương Mộc đứng dậy, xuyên thấu qua lớp thủy tinh quan sát tình hình trong kho hàng. Đây là một nhà kho trường học điển hình, hỗn độn và dơ bẩn không chịu nổi, nơi nơi đều là tro bụi và mạng nhện. Tầm mắt Phương Mộc ném về hướng phía trước kho hàng, thình lình, ở mặt sau của đống bàn đổ nát, trông thấy một thứ đồ.
Phương Mộc dọc theo tường ngoài đi về phía trước, đổi đến gần một phiến cửa sổ nữa. Không sai, trên bức tường trước kho hàng là một tấm bảng đen thật to. Phương Mộc suy nghĩ một chút, đứng dậy đi về hướng tòa nhà dạy học.
Hiệu trưởng nói cho Phương Mộc biết, kho hàng trước đây là một gian phòng học, lúc mới vừa xây dựng trường, bởi vì toàn bộ trường trung học của thành phố của không nhiều, số học sinh đông đúc, thế nên dãy nhà trệt kia cũng được coi là phòng học. Sau lại theo số lực cạnh tranh của các trường trung học từ từ tăng lên, số học sinh của trường trung học đệ 11 càng ngày càng ít, dãy phòng học kia thủy chung để đó không dùng, sau năm 99 trở thành kho hàng.
Nếu Phương Mộc suy đoán đúng, thì trường học này là nơi hung thủ cố ý chọn để vứt xác, mà vị trí vứt xác giữa kho hàng và bồn hoa, cũng không phải chỉ là ngẫu nhiên. Có lẽ, hung thủ từng học ở trường này, thậm chí có khả năng đã từng ngồi trong kho hàng từng là phòng học đó!
Suy đoán này khiến Phương Mộc có chút hưng phấn, cậu yêu cầu hiệu trưởng cung cấp danh sách học sinh từng học ở lớp trong kho hàng. Mặt hiệu trưởng lộ vẻ khó xử, lúc ấy danh sách tên học sinh của trường vẫn chưa được quản lý trên máy tính, mà là ghi chép trên sổ, mà tra tìm tên của người từng học ở đây vài chục năm trước, cần tìm kiếm một trận trong đống giấy cũ nát, song hắn vẫn đáp ứng tận lực giúp cảnh sát điều tra.
Hai ngày sau, trường trung học đệ 11 thành phố đưa tới danh sách học sinh hơn 10 năm trước. Phương Mộc nhìn những danh sách bìa cứng, ố vàng này, đại khái tính ra một chút, chừng hơn một ngàn người, trong lòng nguội lạnh hơn phân nữa. Suy xét hung thủ có khả năng là nam giới rất lớn, Phương Mộc để cho đồng sự của thị cục trước tìm từ những nam giới vốn sống trong thành phố này, nhất định phải làm rõ ràng địa chỉ và tình hình nghề nghiệp hiện nay của những người đó.
Đồng thời, căn cứ theo kiến nghị của Phương Mộc, cảnh sát đối với nữ giới nhóm máu AB kia ra ngoài điều tra đã có kết quả sơ bộ. Phương Mộc nghĩ, khăn tay xuất hiện ở hiện trường chính là vật chứng quan trọng nhất, động cơ gây án của hung thủ rất có khả năng cùng thứ hành vi tính dục đó có liên quan. Cá tính người chết khiêm tốn hướng nội, khả năng quan hệ với mại dâm rất nhỏ, nhưng căn cứ theo lời của con trai Mã Quang hoàn toàn nói rõ gã đích xác từng cùng một nữ mại dâm nào đó phát sinh quan hệ. Vậy, nữ tử mắc bệnh giang mai kia, có thể chính là người lưu lại dịch thể trên khăn tay hay không? Phương Mộc kiến nghị thị cục trong phạm vi toàn thành phố (kể cả các bệnh viện và phòng khám) tra tìm nữ giới 10 năm gần đây do mắc bệnh giang mai đến bệnh viện khám và trị bệnh nhóm máu AB, tuổi từ 25 đến 35. Qua điều tra, thành phố C 10 năm qua người mắc bệnh giang mai đến bệnh viện khám và chữa bệnh có cả thảy 1162 người, số lượng mặc dù lớn, nhưng trong đó là nữ giới, nhóm máu AB lại có độ tuổi từ 25 đến 35 có 56 người. Cảnh sát đối với 56 người này tiến hành chọn lọc dần, cuối cùng tra tìm ra trong đó người từng hành nghề mại dâm có 18 người.
Trong 18 người này, 2 người không rõ tung tích, 6 người tử vong, còn lại 10 người đều ở tại bổn thị. Cảnh sát an bài cho con trai người chết Mã Quang nhận dạng trong 18 người này có nữ tử năm đó muốn đòi tiền người chết không. Lúc ban đầu, cảnh sát đối với việc này cũng không ôm hy vọng quá lớn, thứ nhất thời gian quá dài, khả năng ký ức Mã Quang đã mơ hồ thậm chí sai lầm rất lớn; thứ hai, trong nhân số cảnh sát thống kê có tồn tại sổ đen không thể biết hay không, năm đó nữ tử kia rất có khả năng vẫn chưa đến bệnh viện chính quy khám và điều trị. Song may mắn chính là, Mã Quang ở trong danh sách 6 người bệnh đã tử vong nhận ra nữ tử năm đó, cũng xác nhận không hề nghi ngờ.
"Người khiến mẹ của tôi tức chết, tôi cả đời cũng sẽ không quên!"
Hạ Lê Lê, nữ, người thôn Bát Đài huyện Phấn Tiến S thị, văn hóa bậc tiểu học, thuở nhỏ cha mẹ ly dị, 10 tuổi bắt đầu theo mẹ đến C thị mưu sinh. Theo điều tra, người mẹ vốn làm nghề mại dâm, mà Hạ Lê Lê sau đó không lâu cũng rơi vào con đường này. Theo chị em đang hành nghề nói, Hạ Lê Lê khi 13 tuổi, do mẹ ra ngoài đi với khách nhân phát sinh tranh cãi, bị đánh thành người thực vật. Bởi vì thiếu tiền, Hạ Lê Lê tại đoạn thời gian kia liều mạng tiếp khách, nhưng cuối cùng mệt mỏi xoay chuyển đất trời, người mẹ ba năm sau qua đời. Từ đó Hạ Lê Lê một mình tiếp tục cuộc sống hành nghề mại dâm, cho đến năm 26 tuổi chết vào thời kỳ 3 của bệnh giang mai.
Phát hiện này khiến phòng nghiên cứu tâm lý phạm tội và thị cục thập phần hưng phấn, nhưng song phương lại hình thành suy đoán bất đồng:
Phương diện thị cục suy đoán là: Hung thủ rất có thể sau khi ngủ với Hạ Lê Lê bị nhiễm bệnh giang mai, mà Mã Xuân Bồi chính là người lây bệnh giang mai cho Hạ Lê Lê, động cơ của hung thủ là trả thù. Nhưng Hạ Lê Lê đã chết, do đó hung thủ đem một bụng lửa giận phát tiết trên người Mã Xuân Bồi. Nhưng thi thể của Mã Xuân Bồi sau khi kiểm nghiệm phát hiện, hắn không có, cũng chưa từng mắc bệnh giang mai. Ngoài ra, nếu hung thủ là vì giết người trả thù, vậy hắn vì sao phải đợi Hạ Lê Lê chết 6 năm rồi mới động thủ? Hắn làm thế nào lấy được khối khăn tay?
Ý kiến của Biên Bình là: Hung thủ rất có thể là người có quan hệ mật thiết với Hạ Lê Lê, đối với thân thế bi thảm của Hạ Lê Lê hết sức đồng tình, tiến tới việc sau khi Hạ Lê Lê chết trả thù khách làng chơi năm đó. Mà từ dấu vết trên khăn tay đến xem, thời gian Mã Xuân Bồi quan hệ với Hạ Lê Lê đại khái chính là thời kỳ Hạ Lê Lê vì mẹ liều mạng kiếm tiền, khi đó Hạ Lê Lê chỉ khoảng 13 tuổi. Hung thủ đem hiện trường bố trí thành bộ dáng "Vô lực xâm phạm ấu nữ", chính là muốn bắt Mã Xuân Bồi chuộc tội.
Phương Mộc đối với hai loại suy đoán này đều không đồng ý. Suy đoán của thị cục rõ ràng không hợp lẽ thường, hơn nữa không có bằng chứng. Về phần ý kiến của Biên Bình, mặc dù có thể giải thích hung thủ tại sao muốn chọn người mẫu nhựa hình tượng nữ đồng, nhưng giả thiết hung thủ căn cứ vào loại tâm tính này gây án, khách từng nhúng chàm Hạ Lê Lê đâu chỉ dừng lại ở trăm người, vì sao trong sáu năm Hạ Lê Lê chết đi chưa từng có loại án kiện tương tự phát sinh? Bất quá về ý nghĩ "chuộc tội" của Biên Bình trái lại đã gợi ý cho Phương Mộc. Tình hình hiện trường đích xác nhắn nhủ tâm tình mãnh liệt nào đó của hung thủ, nhưng nếu lý giải là "chuộc tội", còn không bằng nói là một loại "vãn hồi".
Trong tư liệu có một bức ảnh khi Hạ Lê Lê cùng bạn bè đi du lịch chụp, lúc ấy nàng 19 tuổi, mặc dù trên mặt trang điểm rất dày, nhưng vẫn có thể cảm nhận được trên nét mặt một chút ngây thơ khó có thể che lấp. Có lẽ là bởi vì cuộc sống trường kỳ bệnh thái (trạng thái không bình thường về sinh lý hoặc tâm lý), Hạ Lê Lê thân cao không đủ 1m60. Có thể thấy được lúc nàng 13 tuổi, là bộ dáng nhỏ xinh cỡ nào. Giả thiết hung thủ lựa chọn người mẫu nhựa là vì đại biểu cho hình tượng của Hạ Lê Lê, vậy hắn ngay trên người "bé gái" kia toát ra hai loại thông tin: Một là an toàn (quần áo người mẫu đầy đủ lại mặc nội khố), hai là mỹ hảo (không có gì miêu tả sự đáng yêu của một bé gái mặc váy hoa tốt hơn từ mỹ hảo này). Trên thực tế, hung thủ muốn biểu đạt chính là người đàn ông không có khả năng, cũng không xâm phạm được cô bé này. Vậy, tình tự hắn muốn biểu đạt sẽ không phải là "chuộc tội", mà là "vãn hồi" -- Hắn muốn chứng minh chuyện nào đó vẫn chưa phát sinh.
Nếu suy luận trên thành lập, vậy, hung thủ không phải muốn biểu diễn cho người khác xem, rất có thể là muốn biểu diễn cho chính mình xem.
Mà người này, có lẽ chính là một học sinh nào đó năm ấy tại kho hàng kia nhìn thấy chuyện gì đó.
Trải qua vài ngày nỗ lực, danh sách học sinh trường trung học đệ 11 thành phố đưa tới rốt cuộc đã sàng lọc xong, phù hợp với điều kiện tra tìm vẫn nhiều hơn 464 người. Cảnh sát phụ trách sàng lọc danh sách vừa xoa đôi mắt đỏ bừng, vừa không chút e dè nhắc nhở Phương Mộc, lần lượt tiến hành sắp xếp kiểm tra 464 người này phải mất một lượng lớn thời gian, bên cạnh đó, cảnh lực trong cục đều dựa theo kiến nghị của Biên Bình, tập trung truy xét nhân viên có quan hệ mật thiết với Hạ Lê Lê. Ý tại ngôn ngoại là: Tốn thời gian cố sức sàng lọc ra phần danh sách này, phỏng chừng là uổng phí khí lực.
Phương Mộc một bên tâm không yên mà ứng phó hắn, một bên thuận tiện lật xem danh sách trong tay, thình lình, ánh mắt cậu trừng lớn.
"Trịnh Lâm có đây không?"
Sau khi biết được Trịnh Lâm đang trong phòng làm việc, Phương Mộc không nói hai lời liền hướng thang máy chạy đi. Khiến đồng sự nọ ở phía sau lẩm bẩm:
"Tiểu tử này, khi còn bé có phải từng bị sói đuổi qua hay không a."
Liên tục bận rộn đã vài ngày, vừa nằm xuống sofa một lát Trịnh Lâm lại bị Phương Mộc cứng rắn gọi dậy, trực tiếp muốn hắn phân phối chút cảnh lực điều tra một người.
"Điều tra ai?"
Phương Mộc mở danh sách ra, chỉ hướng một cái tên đều quen thuộc với bọn họ.
Khương Đức Tiên.
Người chết tên Mã Xuân Bồi, nam, 57 tuổi, dân tộc Hán, thất nghiệp, góa vợ sống một mình, khi còn sống ở tại nhà số 1 lầu 4 lô 3, số 83 đường Đài Bắc khu Hồng Viên. Người chết khi còn sống có một đứa con trai là Mã Quang, thủ quỹ của một xí nghiệp nhà nước nào đó. Bởi vì Mã Quang cùng cha rất ít lui tới, do đó mãi đến ngày thứ hai sau khi phát sinh án, lúc nhìn thấy thông báo nhận dạng xác mới phát hiện người chết đã bị hại.
Người chết sinh tiền sống một mình, cùng thân quyến, láng giềng rất ít lui tới. Bởi vì gã bình thường thích đến khu mạt chược gần đó đánh bài , do đó nhóm bạn bài tương đối quen thuộc với gã. Kết quả phỏng vấn điều tra của cảnh sát cho thấy, người chết trước khi án phát sinh một ngày mặc áo khoác nỉ màu đen, tay áo viền lông màu ngà, quần dài màu xanh thẫm và khăn len trùm đầu, nhưng ở hiện trường vụ án và gần đó không có phát hiện số quần áo nói trên.
Thời gian tử vong là từ 22h tối ngày 21 tháng 11 đến rạng sáng 3h ngày 22, chết do sốc vì thiếu máu. Đầu người chết không có vết thương rõ ràng, tứ chi và thân thể có nhiều cơ quan phần mềm bị bầm tím, nhưng không phải vết thương chí mạng, vết cắt ở cổ người chết sâu đến khí quản mới là vết thương chí mạng. Hung khí là dụng cụ nhọn, chủng loại cụ thể chưa rõ, một lưỡi hay hai lưỡi chưa rõ. Tay chân người chết cùng phần mặt có dấu vết bị băng dán quấn quanh bịt kít, hoài nghi người chết khi còn sống từng bị bắt cóc và giam cầm.
Từ hạ thể người chết lấy ra một khăn tay ở trạng thái buộc quanh, qua kiểm nghiệm, tính chất của khăn tay là vải bông bình thường, thời gian sản xuất ước chừng vào 15 - 20 năm trước. Trên khăn tay có một phần dịch thể được lấy ra, qua xét nghiệm là tinh dịch và chất bài tiết từ âm đạo của nữ giới, phân loại nam nhóm máu O và nữ nhóm máu AB. Trải qua so sánh với DNA người chết, tinh dịch trên khăn tay là của người chết lưu lại, nhưng niên đại rất xưa. Qua nhận dạng của con trai người chết Mã Quang, khăn tay này không phải vật sở hữu của cha hắn, trong nhà chưa từng thấy qua khăn tay này.
Người mẫu nhựa trang phục trẻ em trong lòng người chết là được chế tạo từ một công xưởng nào đó ở phía nam, vốn là địa điểm có nhiều chỗ bán, điều tra rõ người mua phi thường khó khăn. Váy người mẫu mặc là nhãn hiệu quần áo trẻ em nào đó, các cửa hàng lớn nhỏ của bổn thị đều có mở quầy kinh doanh, điều tra rõ người mua cũng đồng dạng phải cần thời gian rất dài. Về phần nội khố người mẫu mặc cụ thể của xưởng nào không rõ, vô pháp điều tra nơi sản xuất.
Cảnh sát đối với kết quả điều tra phỏng vấn quan hệ xã hội của người chết kết luận: Người chết tốt nghiệp đại học năm 1982, từng làm kế toán cho một xí nghiệp nhà nước nào đó, 10 năm trước xí nghiệp đóng cửa, người chết sau khi được mua đứt có bồi thường thâm niên (chính sách giảm biên chế người lao động bằng cách chi trả họ một khoản tiền lớn duy nhất tỷ lệ với thâm niên làm việc rồi buộc họ thôi việc mà không được hưởng bất cứ một chế độ bảo hiểm xã hội nào về sau) lần lượt làm công tại một số công ty tư nhân, nhưng thời gian hành nghề cũng không dài. Sau 55 tuổi người chết không hề đi làm, nhận lương hưu sống quá ngày, cảnh già có chút thê lương. Người chết khi còn sống quan hệ xã hội tương đối đơn giản, làm người khiêm tốn hướng nội, chưa từng cùng ai kết thù kết oán, nhưng hết lần này đến lần khác cùng với con trai duy nhất của mình quan hệ lãnh đạm. Cảnh sát nhiều lần phỏng vấn con trai Mã Quang của người chết, hỏi nguyên nhân cha con sứt mẻ tình cảm. Mã Quang lúc ban đầu né tránh, sau qua sự kiên nhẫn mở đường của cảnh sát, Mã Quang kể ra một việc thế này, chuyện là: Khoảng 7 năm trước, trong nhà đột nhiên liên tiếp nhận được điện thoại của một người con gái trẻ tuổi xa lạ gọi tới, người cô gái muốn tìm chính là cha mình Mã Xuân Bồi, có một lần cư nhiên còn tìm tới cửa. Lúc ấy Mã Quang chưa kết hôn, sau khi nhìn thấy cách ăn mặc của cô gái, nghĩ người này có khả năng làm nghề phục vụ tình dục. Mà cha Mã Xuân Bồi đối với việc này đều tránh nói tới, tựa hồ có ẩn tình khác. Sau vài ngày, vợ của Mã Xuân Bồi phát hiện tiền tiết kiệm trong nhà thiếu mất 7000 đồng, truy hỏi đến cùng, Mã Xuân Bồi thừa nhận số tiền đó là mình đưa cho cô gái kia chữa bệnh. Vợ luôn mãi truy hỏi, Mã Xuân Bồi phải thừa nhận cô gái mắc bệnh giang mai, về phần quan hệ của hai người, Mã Xuân Bồi cự tuyệt nói rõ. Vợ hoài nghi Mã Xuân Bồi cùng cô gái có quan hệ bất chính, xấu hổ và giận dữ cùng đến, bệnh không dậy nổi, chết sau đó một năm. Mã Quang thủy chung đem việc qua đời của mẹ đổ lỗi cho hành vi sai trái của cha, từ sau khi mẹ qua đời, quan hệ giữa hắn và cha ngày càng lãnh đạm, sau khi kết hôn càng ít lui tới.
Xét thấy tình tiết vụ án này phức tạp, vả lại cùng vụ án mạng bình thường khác biệt rõ rệt, do đó cục công an C thị lại lần nữa xin viện trợ từ phòng nghiên cứu tâm lý phạm tội của sở công an.
Kỳ thật cho dù thị cục không ủy thác phòng nghiên cứu tâm lý phạm tội, Phương Mộc đối với vụ án này tràn ngập hứng thú. Thủ pháp hung thủ gây án quỷ dị cùng với hiện trường tỉ mỉ bố trí, đều thể hiện hung thủ có khuynh hướng tâm lý dị thường. Ngoài ra, Trịnh Lâm nói với Phương Mộc hiện trường có cảm giác nghi thức càng mãnh liệt, đó cũng là cảm xúc sâu sắc của Phương Mộc ở hiện trường. Hung thủ đem người chết cùng người mẫu sắp đặt thành tổ hợp quỷ dị như thế, tuyệt đối không thể là hành động tùy tiện, mà là muốn biểu đạt một loại tâm tình. Vậy, hắn muốn biểu đạt cái gì đây?
Đầu tiên, khi phát sinh án người chết toàn thân trần truồng. Hung thủ làm như vậy, hiển nhiên không phải vì giấu diếm thân phận người chết đơn giản như vậy, mà hắn tựa hồ vô ý làm như vậy, nếu không hắn hoàn toàn có thể cắt rời người chết hoặc là hủy hoại bộ mặt người chết. Hung thủ sở dĩ để cho người chết trần truồng, hẳn là vì biểu đạt tình tự tính dục nào đó có liên quan.
Tiếp theo, hung thủ lựa chọn một người mẫu nhựa hình tượng nữ đồng. Nếu muốn ở hiện trường nhắn nhủ thông tin tính dục, cách làm của hung thủ hiển nhiên là không hề cần thiết, mà sỡ dĩ hắn làm như vậy, nói rõ rằng đối tượng giao hợp trong tưởng tượng hung thủ chính là một bé gái. Song trên người của người mẫu nhựa lại mặc một cái váy, đây hiển nhiên không phải bộ y phục theo mùa. Qua kiểm tra của cảnh sát xác nhận, váy này là hoàn toàn mới, chưa bao giờ bị người dùng qua. Nếu hung thủ tạm thời nảy ra ý định, vậy vào mùa đông mà đến cửa hàng mua loại váy này là tương đối khó khăn. Đây nói rõ hung thủ đã sớm chuẩn bị tốt chiếc váy này, mà đây hoàn toàn có thể chứng minh hung thủ đối với việc này mưu tính đã lâu, người mẫu cùng váy trên người đều là bố trí hiện trường không thể thiếu của hung thủ phạm án.
Lại nói, người mẫu mặc nội khố. Đây là một động tác ý vị thâm trường. Để chứng minh điểm này, Phương Mộc cố ý đi các cửa hàng lớn dạo một vòng. Ngày đó, rất nhiều nhân viên bán hàng của cửa hiệu phục sức nữ đều thấy một nam tử trẻ tuổi chuyên môn nhấc quần áo phục trang người mẫu lên xem, càng kỳ quái hơn chính là, nam tử này còn hỏi nhân viên có cho người mẫu mặc nội khố hay không. Kết quả điều tra cho thấy: để người mẫu mặc nội khố là một hành vi phụ đối với hung thủ mà nói là phi thường cần thiết, hắn làm như vậy, hiển nhiên là xuất phát từ một loại tâm lý đòi hỏi rất đặc thù.
Cuối cùng, cũng là loại đồ vật khiến người ta phải suy nghĩ nhất, chính là khăn tay quấn quanh hạ thể của người chết. Con trai của người chết quả quyết khăn tay không phải của cha hắn, nhưng kết quả kiểm nghiệm chứng minh, khăn tay quả thật đã được người chết dùng qua, hơn nữa là sau khi người chết cùng nữ nhân nhóm máu AB giao cấu dùng để chà lau. Vậy thì có hai loại khả năng: Một là người chết bí mật bảo tồn khăn tay này trong thời gian dài, hai là hung thủ bảo tồn khăn tay này trong thời gian dài. Vô luận là ai bảo tồn khăn tay này, đều nói rõ khăn tay này đối với hắn mà nói phi thường trọng yếu. Phương Mộc tương đối có khuynh hướng khả năng thứ hai, bởi vì cảnh sát tiến hành lục soát trong nhà người chết, hiện trường không tìm thấy dấu vết của vật phẩm, mà người chết khả năng người chết luôn luôn mang theo khăn tay này bên người không lớn. Đây thuyết minh rõ, người chết cũng không phải là nạn nhân hung thủ tùy tiện lựa chọn, khẳng định cùng hung thủ có mối liên hệ nào đó. Ngoài ra, cô gái nhóm máu AB từng cùng người chết phát sinh qua quan hệ, có lẽ cùng bản án này có quan hệ rất lớn.
Theo nhân viên khám nghiệm giới thiệu, khi kiểm tra thi thể, bọn họ đem khăn tay gỡ xuống rất mất một phen trắc trở. Bởi vì khăn tay buộc cực kỳ chặt, nhân viên khám nghiệm mất sức của chín trâu hai hổ mới đem được thứ này từ trên thỉ thể hoàn chỉnh tách ra. Có người còn nói đùa, nếu dùng lực độ như vậy cột lên người sống, không đến 12 tiếng sẽ khiến niệu đạo hoại tử, vỡ tan. Chính như Trịnh Lâm nói, hạ thể người chết sau khi bị bó, gã cái gì cũng không làm được nữa, mà hung thủ làm như vậy, hiển nhiên cũng là vì biểu đạt ra loại tâm tình này.
Tổng kết, Phương Mộc cho rằng nghi thức này muốn biểu đạt chính là -- Hành vi tính dục bị cự tuyệt.
Người chết thân trần truồng, bản thân việc này có chứa sắc thái tính dục rất mãnh liệt, mà riêng hạ thể bị một cái khăn tay gắt gao quấn quanh, ý nghĩa này cho thấy người chết kỳ thật đã mất đi năng lực tính dục, còn trang phục của người mẫu nhựa thì càng có thể phản ánh một thông tin. Thứ nhất, quần áo "bé gái" đầy đủ; Thứ hai, "bé gái" không phải người mẫu nội y, nhưng ngoài dự đoán lại mặc nội khố. Một mặt, lần nữa nhấn mạnh "bé gái" không có khả năng, cũng không có kết cục bị xâm phạm tình dục. Mặt khác, đây cho thấy rõ hung thủ chính là đem "bé gái" coi như một người sống để đối đãi.
Phó thác tình cảm mãnh liệt vào vật phẩm thay thế, hơn nữa cực kỳ kín đáo an bài chi tiết, đây hoàn toàn là đặc điểm của nghi thức.
Tình tự hung thủ muốn biểu đạt dần dần rõ nét: Hắn muốn ngăn cản loại hành vi tính dục này nhằm vào bé gái.
Phương Mộc trở lại trường trung học đệ 11 thành phố. Lúc này là 10h sáng, trường học đã khôi phục trật tự bình thường, trong phòng học cổ xưa truyền đến tiếng đọc bài lanh lảnh. Phương Mộc dọc theo tường vây nhỏ bé của trường đi dạo một vòng, nhìn bức tường không quá hai thước bất giác cười khổ, độ cao như vậy, thật sự là quá dễ vượt qua. Cảnh sát suy đoán hung thủ hẳn là nhờ xe máy vận chuyển thi thể đến đây, mà hướng tây, nam trường học hai bên tường đều là đường cái, dấu vết chiếc xe để lại căn bản không thể nào tra tìm.
Phương Mộc đi tới vị trí hiện trường -- giữa bồn hoa và kho hàng là hành lang nhỏ hẹp. Cậu ngồi xổm trước bồn hoa, xuyên thấu qua cành khô dày đặc trước mặt hướng ra ngoài nhìn. Đây đích thật là một nơi tương đối khuất trong trường, mà điểm này, vừa vặn khiến Phương Mộc cảm thấy kỳ quái. Hung thủ tiến hành tỉ mỉ bố trí hiện trường, hiển nhiên là vì hướng kẻ khác biểu diễn. Nếu như nói hắn ôm loại tâm tính đó, vậy hắn lựa chọn địa điểm này thì loại hiệu quả đó sẽ bị giảm đáng kể. Thứ nhất, trung học đệ 11 thành phố nằm ở vùng ngoại ô, vừa không phải trường học trọng điểm, cũng sẽ không dẫn phát đến hiệu quả chấn động xã hội; Thứ hai, trong trường học hẻo lánh lựa chọn một nơi kín đáo biểu diễn nghi thức của hắn, mà thi thể mãi đến sau khi vứt hơn 9 tiếng mới bị phát hiện.
Nếu hung thủ chẳng hề muốn truy cầu hiệu quả chấn kinh của xã hội, vậy, hắn muốn biểu diễn cho ai xem chứ?
Phương Mộc xoay người, ngồi ở vị trí thi thể từng được đặt -- trước mặt là phiến cửa sổ loang lổ vết bẩn của kho hàng nọ.
Chẳng lẽ sau cửa sổ này là người kia?
Phương Mộc đứng dậy, xuyên thấu qua lớp thủy tinh quan sát tình hình trong kho hàng. Đây là một nhà kho trường học điển hình, hỗn độn và dơ bẩn không chịu nổi, nơi nơi đều là tro bụi và mạng nhện. Tầm mắt Phương Mộc ném về hướng phía trước kho hàng, thình lình, ở mặt sau của đống bàn đổ nát, trông thấy một thứ đồ.
Phương Mộc dọc theo tường ngoài đi về phía trước, đổi đến gần một phiến cửa sổ nữa. Không sai, trên bức tường trước kho hàng là một tấm bảng đen thật to. Phương Mộc suy nghĩ một chút, đứng dậy đi về hướng tòa nhà dạy học.
Hiệu trưởng nói cho Phương Mộc biết, kho hàng trước đây là một gian phòng học, lúc mới vừa xây dựng trường, bởi vì toàn bộ trường trung học của thành phố của không nhiều, số học sinh đông đúc, thế nên dãy nhà trệt kia cũng được coi là phòng học. Sau lại theo số lực cạnh tranh của các trường trung học từ từ tăng lên, số học sinh của trường trung học đệ 11 càng ngày càng ít, dãy phòng học kia thủy chung để đó không dùng, sau năm 99 trở thành kho hàng.
Nếu Phương Mộc suy đoán đúng, thì trường học này là nơi hung thủ cố ý chọn để vứt xác, mà vị trí vứt xác giữa kho hàng và bồn hoa, cũng không phải chỉ là ngẫu nhiên. Có lẽ, hung thủ từng học ở trường này, thậm chí có khả năng đã từng ngồi trong kho hàng từng là phòng học đó!
Suy đoán này khiến Phương Mộc có chút hưng phấn, cậu yêu cầu hiệu trưởng cung cấp danh sách học sinh từng học ở lớp trong kho hàng. Mặt hiệu trưởng lộ vẻ khó xử, lúc ấy danh sách tên học sinh của trường vẫn chưa được quản lý trên máy tính, mà là ghi chép trên sổ, mà tra tìm tên của người từng học ở đây vài chục năm trước, cần tìm kiếm một trận trong đống giấy cũ nát, song hắn vẫn đáp ứng tận lực giúp cảnh sát điều tra.
Hai ngày sau, trường trung học đệ 11 thành phố đưa tới danh sách học sinh hơn 10 năm trước. Phương Mộc nhìn những danh sách bìa cứng, ố vàng này, đại khái tính ra một chút, chừng hơn một ngàn người, trong lòng nguội lạnh hơn phân nữa. Suy xét hung thủ có khả năng là nam giới rất lớn, Phương Mộc để cho đồng sự của thị cục trước tìm từ những nam giới vốn sống trong thành phố này, nhất định phải làm rõ ràng địa chỉ và tình hình nghề nghiệp hiện nay của những người đó.
Đồng thời, căn cứ theo kiến nghị của Phương Mộc, cảnh sát đối với nữ giới nhóm máu AB kia ra ngoài điều tra đã có kết quả sơ bộ. Phương Mộc nghĩ, khăn tay xuất hiện ở hiện trường chính là vật chứng quan trọng nhất, động cơ gây án của hung thủ rất có khả năng cùng thứ hành vi tính dục đó có liên quan. Cá tính người chết khiêm tốn hướng nội, khả năng quan hệ với mại dâm rất nhỏ, nhưng căn cứ theo lời của con trai Mã Quang hoàn toàn nói rõ gã đích xác từng cùng một nữ mại dâm nào đó phát sinh quan hệ. Vậy, nữ tử mắc bệnh giang mai kia, có thể chính là người lưu lại dịch thể trên khăn tay hay không? Phương Mộc kiến nghị thị cục trong phạm vi toàn thành phố (kể cả các bệnh viện và phòng khám) tra tìm nữ giới 10 năm gần đây do mắc bệnh giang mai đến bệnh viện khám và trị bệnh nhóm máu AB, tuổi từ 25 đến 35. Qua điều tra, thành phố C 10 năm qua người mắc bệnh giang mai đến bệnh viện khám và chữa bệnh có cả thảy 1162 người, số lượng mặc dù lớn, nhưng trong đó là nữ giới, nhóm máu AB lại có độ tuổi từ 25 đến 35 có 56 người. Cảnh sát đối với 56 người này tiến hành chọn lọc dần, cuối cùng tra tìm ra trong đó người từng hành nghề mại dâm có 18 người.
Trong 18 người này, 2 người không rõ tung tích, 6 người tử vong, còn lại 10 người đều ở tại bổn thị. Cảnh sát an bài cho con trai người chết Mã Quang nhận dạng trong 18 người này có nữ tử năm đó muốn đòi tiền người chết không. Lúc ban đầu, cảnh sát đối với việc này cũng không ôm hy vọng quá lớn, thứ nhất thời gian quá dài, khả năng ký ức Mã Quang đã mơ hồ thậm chí sai lầm rất lớn; thứ hai, trong nhân số cảnh sát thống kê có tồn tại sổ đen không thể biết hay không, năm đó nữ tử kia rất có khả năng vẫn chưa đến bệnh viện chính quy khám và điều trị. Song may mắn chính là, Mã Quang ở trong danh sách 6 người bệnh đã tử vong nhận ra nữ tử năm đó, cũng xác nhận không hề nghi ngờ.
"Người khiến mẹ của tôi tức chết, tôi cả đời cũng sẽ không quên!"
Hạ Lê Lê, nữ, người thôn Bát Đài huyện Phấn Tiến S thị, văn hóa bậc tiểu học, thuở nhỏ cha mẹ ly dị, 10 tuổi bắt đầu theo mẹ đến C thị mưu sinh. Theo điều tra, người mẹ vốn làm nghề mại dâm, mà Hạ Lê Lê sau đó không lâu cũng rơi vào con đường này. Theo chị em đang hành nghề nói, Hạ Lê Lê khi 13 tuổi, do mẹ ra ngoài đi với khách nhân phát sinh tranh cãi, bị đánh thành người thực vật. Bởi vì thiếu tiền, Hạ Lê Lê tại đoạn thời gian kia liều mạng tiếp khách, nhưng cuối cùng mệt mỏi xoay chuyển đất trời, người mẹ ba năm sau qua đời. Từ đó Hạ Lê Lê một mình tiếp tục cuộc sống hành nghề mại dâm, cho đến năm 26 tuổi chết vào thời kỳ 3 của bệnh giang mai.
Phát hiện này khiến phòng nghiên cứu tâm lý phạm tội và thị cục thập phần hưng phấn, nhưng song phương lại hình thành suy đoán bất đồng:
Phương diện thị cục suy đoán là: Hung thủ rất có thể sau khi ngủ với Hạ Lê Lê bị nhiễm bệnh giang mai, mà Mã Xuân Bồi chính là người lây bệnh giang mai cho Hạ Lê Lê, động cơ của hung thủ là trả thù. Nhưng Hạ Lê Lê đã chết, do đó hung thủ đem một bụng lửa giận phát tiết trên người Mã Xuân Bồi. Nhưng thi thể của Mã Xuân Bồi sau khi kiểm nghiệm phát hiện, hắn không có, cũng chưa từng mắc bệnh giang mai. Ngoài ra, nếu hung thủ là vì giết người trả thù, vậy hắn vì sao phải đợi Hạ Lê Lê chết 6 năm rồi mới động thủ? Hắn làm thế nào lấy được khối khăn tay?
Ý kiến của Biên Bình là: Hung thủ rất có thể là người có quan hệ mật thiết với Hạ Lê Lê, đối với thân thế bi thảm của Hạ Lê Lê hết sức đồng tình, tiến tới việc sau khi Hạ Lê Lê chết trả thù khách làng chơi năm đó. Mà từ dấu vết trên khăn tay đến xem, thời gian Mã Xuân Bồi quan hệ với Hạ Lê Lê đại khái chính là thời kỳ Hạ Lê Lê vì mẹ liều mạng kiếm tiền, khi đó Hạ Lê Lê chỉ khoảng 13 tuổi. Hung thủ đem hiện trường bố trí thành bộ dáng "Vô lực xâm phạm ấu nữ", chính là muốn bắt Mã Xuân Bồi chuộc tội.
Phương Mộc đối với hai loại suy đoán này đều không đồng ý. Suy đoán của thị cục rõ ràng không hợp lẽ thường, hơn nữa không có bằng chứng. Về phần ý kiến của Biên Bình, mặc dù có thể giải thích hung thủ tại sao muốn chọn người mẫu nhựa hình tượng nữ đồng, nhưng giả thiết hung thủ căn cứ vào loại tâm tính này gây án, khách từng nhúng chàm Hạ Lê Lê đâu chỉ dừng lại ở trăm người, vì sao trong sáu năm Hạ Lê Lê chết đi chưa từng có loại án kiện tương tự phát sinh? Bất quá về ý nghĩ "chuộc tội" của Biên Bình trái lại đã gợi ý cho Phương Mộc. Tình hình hiện trường đích xác nhắn nhủ tâm tình mãnh liệt nào đó của hung thủ, nhưng nếu lý giải là "chuộc tội", còn không bằng nói là một loại "vãn hồi".
Trong tư liệu có một bức ảnh khi Hạ Lê Lê cùng bạn bè đi du lịch chụp, lúc ấy nàng 19 tuổi, mặc dù trên mặt trang điểm rất dày, nhưng vẫn có thể cảm nhận được trên nét mặt một chút ngây thơ khó có thể che lấp. Có lẽ là bởi vì cuộc sống trường kỳ bệnh thái (trạng thái không bình thường về sinh lý hoặc tâm lý), Hạ Lê Lê thân cao không đủ 1m60. Có thể thấy được lúc nàng 13 tuổi, là bộ dáng nhỏ xinh cỡ nào. Giả thiết hung thủ lựa chọn người mẫu nhựa là vì đại biểu cho hình tượng của Hạ Lê Lê, vậy hắn ngay trên người "bé gái" kia toát ra hai loại thông tin: Một là an toàn (quần áo người mẫu đầy đủ lại mặc nội khố), hai là mỹ hảo (không có gì miêu tả sự đáng yêu của một bé gái mặc váy hoa tốt hơn từ mỹ hảo này). Trên thực tế, hung thủ muốn biểu đạt chính là người đàn ông không có khả năng, cũng không xâm phạm được cô bé này. Vậy, tình tự hắn muốn biểu đạt sẽ không phải là "chuộc tội", mà là "vãn hồi" -- Hắn muốn chứng minh chuyện nào đó vẫn chưa phát sinh.
Nếu suy luận trên thành lập, vậy, hung thủ không phải muốn biểu diễn cho người khác xem, rất có thể là muốn biểu diễn cho chính mình xem.
Mà người này, có lẽ chính là một học sinh nào đó năm ấy tại kho hàng kia nhìn thấy chuyện gì đó.
Trải qua vài ngày nỗ lực, danh sách học sinh trường trung học đệ 11 thành phố đưa tới rốt cuộc đã sàng lọc xong, phù hợp với điều kiện tra tìm vẫn nhiều hơn 464 người. Cảnh sát phụ trách sàng lọc danh sách vừa xoa đôi mắt đỏ bừng, vừa không chút e dè nhắc nhở Phương Mộc, lần lượt tiến hành sắp xếp kiểm tra 464 người này phải mất một lượng lớn thời gian, bên cạnh đó, cảnh lực trong cục đều dựa theo kiến nghị của Biên Bình, tập trung truy xét nhân viên có quan hệ mật thiết với Hạ Lê Lê. Ý tại ngôn ngoại là: Tốn thời gian cố sức sàng lọc ra phần danh sách này, phỏng chừng là uổng phí khí lực.
Phương Mộc một bên tâm không yên mà ứng phó hắn, một bên thuận tiện lật xem danh sách trong tay, thình lình, ánh mắt cậu trừng lớn.
"Trịnh Lâm có đây không?"
Sau khi biết được Trịnh Lâm đang trong phòng làm việc, Phương Mộc không nói hai lời liền hướng thang máy chạy đi. Khiến đồng sự nọ ở phía sau lẩm bẩm:
"Tiểu tử này, khi còn bé có phải từng bị sói đuổi qua hay không a."
Liên tục bận rộn đã vài ngày, vừa nằm xuống sofa một lát Trịnh Lâm lại bị Phương Mộc cứng rắn gọi dậy, trực tiếp muốn hắn phân phối chút cảnh lực điều tra một người.
"Điều tra ai?"
Phương Mộc mở danh sách ra, chỉ hướng một cái tên đều quen thuộc với bọn họ.
Khương Đức Tiên.
/37
|