Đường cũng không phải quá dài, hơn nữa kỹ thuật lái xe của tài xế rất tốt, vừa ổn định vừa nhanh, cũng không tốn bao nhiêu thời gian thì đã đến một bệnh viện tư nhân. Thời gian không dài, nhưng đối với Từ Du Mạn mà nói lại quá dài, giống như đã qua rất lâu rất lâu rồi. Xe vừa dừng lại, bên trong có một người đàn ông mặc áo bác sĩ tuổi tác xem ra hơi lớn đi ra. Người đàn ông vội vã đi ra ngoài, thoạt nhìn giống như tới đón tiếp đại nhân vật. Quả nhiên, bác sĩ kia tới nghênh đón, nghênh đón Từ Du Mạn, không phải mà là nghênh đón Úc.
“Thiếu gia.” Bác sĩ mở cửa xe của Úc, Úc không chút khách khí, nhận lễ nghi này.
“Mặc kệ tôi, trước tiên sắp xếp cho những người bị thương đi, viện trưởng Liêu.”
Thì ra còn là viện trưởng. Viện trưởng tự mình ra nghênh tiếp, không cần phải nói, bệnh viện này khẳng định chính là của Úc rồi.
“Vâng, vâng, thiếu gia.” Viện trưởng Liêu gật đầu liên tục, dặn dò mấy y tá nam đi ra cùng ông ta nâng Cố Uyên cùng 16 người kia đặt lên giường, đẩy nhanh vào bệnh viện. Cố Uyên cùng 16 gã tinh anh trực tiếp được đưa vào phòng giải phẫu.
“Yên tâm, không sao đâu, không chết được.” Dung Hiên an ủi Từ Du Mạn.
“Nói đi, anh sao lại đi làm bác sĩ tư nhân cho hắn chứ? Anh không làm việc ở một bệnh viện sao?”
“Kiếm thêm thu nhập thôi, không có tiền, cũng không có phụ nữ nguyện ý làm vợ tôi.” Dung Hiên bày ra vẻ mặt than khóc, uất ức nói.
“. . . . . .” Từ Du Mạn dừng một chút. “Nghe nói tiền lương của anh trong bệnh viện là cao nhất mà. Hơn nữa nghe nói anh chính là bác sĩ mà tất cả các bệnh viện đều muốn tranh giành, còn nói là tiền lương thấp hả?”
“Tôi không nói tiền lương thấp, là nói tiền lương không đủ.”
“. . . . . .” Từ Du Mạn không muốn nhiều lời với Dung Hiên, lẳng lặng chờ đợi ngoài phòng mổ.
Một lúc lâu sau, cửa phòng giải phẫu mở ra. Bác sĩ lấy khẩu trang xuống, báo cáo kết quả giải phẫu, “Ca mổ rất thành công, yên ổn tĩnh dưỡng là được.”
Từ Du Mạn cám ơn bác sĩ, đi theo giường bệnh của Cố Uyên tới phòng bệnh VIP.
“Tôi đi ra ngoài mua cơm trưa, cô ăn gì?”
Dung Hiên không đề cập tới còn đỡ, mới nhắc tới Từ Du Mạn cảm thấy mình cũng đói đến sắp xỉu rồi. Cô chính là ở nhà Dương Kiệt ăn một chút, cho đến bây giờ còn chưa ăn gì đâu. Lúc đầu thì không đói bụng, về sau vì lo lắng cho Cố Uyên nên quên cả đói.
“Tùy anh, chỉ cần không phải cà rốt.” Cô chỉ không ăn cà rốt, những món khác đều không kiêng ăn.
“Ừ.”
Úc cũng tiến vào: “Mang cho tôi một phần luôn.”
“Tự mình động thủ, cơm no áo ấm.” Dung Hiên chỉ để lại một câu nói này liền đi ra ngoài.
“Anh tới làm gì?”
“Tôi tới nói cho cô, bác sĩ dặn, Cố Uyên nhất định phải dưỡng thương cho tốt, gãy xương không phải chuyện đùa.” Nói đến đây, Từ Du Mạn không chút khách khí sử dụng ánh mắt như muốn xuyên thủng người Úc, đều là kết quả do hắn tạo thành.
“Còn nữa, mau sớm nộp tiền thuốc men.” Nghe Úc nói đến chỗ này, Từ Du Mạn đã sử dụng ánh mắt bắn ra vô số mũi tên nhọn vào Úc rồi. Nếu như loại mũi tên này có thể giết chết người, Úc đã chết ngàn lần vạn lần rồi.
“Người là bị anh đả thương, tiền thuốc thang lẽ ra phải do anh chịu chứ.”
Chỉ biết đều là do hắn giở trò quỷ. Hắn chính là không nói câu nào, bệnh viện không biết quan hệ giữa hắn và Cố Uyên, khẳng định cũng không thể thu phí ngay lúc này. Mà bệnh viện muốn thu phí, lý do duy nhất chính là do hắn yêu cầu. Khinh nàng là kẻ ngu à?
“Hắn cũng đả thương thủ hạ của tôi, hơn nữa còn đánh 16 người.”
“Nếu không phải vì anh bắt cóc tôi, sẽ tạo ra hậu quả như thế sao?” Từ Du Mạn vươn tay, mở cửa phòng bệnh ra cho Úc: “Xin mời.”, không hề che giấu ý muốn đuổi khách. Úc cũng không tức giận, cung kính với hắn như vậy, ngay cả cửa cũng mở ra cho hắn, còn có gì phải tức giận chứ? A. . . . . .
Sau khi Úc rời đi, Từ Du Mạn từ trong túi xách của Cố Uyên lấy ra điện thoại của anh. Cô có chút bất ngờ khi thấy điện thoại di động mà anh dùng là một nhãn hiệu chưa bao giờ nghe nói qua. Từ Du Mạn mở danh bạ bên trong điện thoại, bắt đầu có chút hiểu lựa chọn của anh, cái điện thoại di động này dùng rất tốt.
Rất nhanh, Từ Du Mạn liền tìm được số điện thoại của Trương Chương Việt. Gọi vào số máy đó, đường dây điện thoại lập tức được kết nối.
“Uyên hả?”
“Là tôi.”
“Mạn Mạn? Em đi đâu vậy? Chúng tôi tìm em khắp nơi mà tìm không thấy, A Dư cũng sắp nổi điên rồi. Mộ Trường Phong cũng đang tìm em. Uyên tìm được em rồi hả ?”
Nhiều câu hỏi như vậy, cô trả lời câu nào mới được chứ?
“Uyên ở bệnh viện.” Từ Du Mạn vẫn cảm thấy trước tiên nên nói chuyện này. Còn chưa kịp nói câu tiếp theo, điện thoại liền bị cúp rồi.
Cúp điện thoại rồi, Từ Du Mạn ngồi trở lại bên cạnh giường bệnh đã nhìn thấy Cố Uyên tỉnh lại rồi, hơn nữa còn đang dùng một ánh mắt đắm đuối đưa tình nhìn cô, xin cho phép cô tự kỷ như vậy một lần, bởi vì ánh mắt của anh xem ra thật sự có điểm đắm đuối đưa tình.
“Đã tỉnh rồi à? Đói chưa?”
“Ừ, đói rồi.”
“Em gọi điện thoại bảo Hiên mua thêm một phần nữa.”
Thật không nghĩ tới Cố Uyên nhanh như vậy liền tỉnh rồi, thân thể thật khỏe mạnh.
“Không cần đâu, Mạn Mạn.”
Gọi điện thoại cũng vô ích, Dung Hiên người ta đã mua về rồi.
“Đã tỉnh rồi hả?” Dung Hiên xách theo hộp cơm.
“Cậu tỉnh nhanh thật đấy, vết thương nghiêm trọng như vậy, nếu không tôi đi thêm lần nữa mua một phần về?”
“Không cần, nhiều như vậy, tôi ăn chung với Mạn Mạn là được rồi.” Cố Uyên cự tuyệt đề nghị đi mua thêm của Dung Hiên. Từ Du Mạn nhìn một chút, quả thật là quá nhiều, đói quá lâu, mà ăn nhiều trong một lần sẽ không tốt cho dạ dày, cô đành ủy khuất chính mình chia cho anh một chút thôi.
“Tay anh không nhúc nhích được.”
Từ Du Mạn tức giận liếc anh một cái, sau đó tự giác cầm hộp cơm Dung Hiên đưa tới, đút cho Cố Uyên một miếng. Không ngờ bị thương lại có điểm tốt thế này.
“Em không ăn sao?”
“Ai nói em không ăn?” Nói xong, Từ Du Mạn đem thìa cơm vốn đang chuẩn bị đút cho Cố Uyên nhét vào trong miệng của mình, say sưa ăn ngon lành.
Dung Hiên ở một bên nhìn Từ Du Mạn cùng Cố Uyên anh một miếng em một miếng mà ăn cơm, có hơi lúng túng: “Hai người từ từ ăn, tôi tới phòng làm việc.”
Dung Hiên mới đi, Trương Chương Việt cùng Thẩm Mặc Dư vừa lúc đi vào. “Cậu sao bị đánh thành ra như vậy?” Trương Chương Việt quen biết Cố Uyên thời gian cũng không ngắn, chưa lúc nào thấy cậu ta bị thương nghiêm trọng như thế?
“Quá lâu không hoạt động gân cốt, kết quả là như vậy.” Cố Uyên buồn cười, nhưng vừa một tiếng đã làm động tới vết thương nơi khóe miệng. Thời điểm đánh nhau, gương mặt này bị ai đó đánh vào, hiện tại một nửa bên mặt cũng sưng lên.
“Còn nói sao, khuôn mặt đẹp trai như vậy lại bị hủy ra thế này, thật đúng là đáng tiếc. Nhưng mà cũng tốt, tránh cho mỗi lần đi ra ngoài danh tiếng đều bị cậu đoạt hết, các mỹ nữ đều không nhìn tới còn có một người đẹp trai như tôi bị che giấu.” Trương Chương Việt nhìn có chút hả hê.
“Đừng quên cậu là người có vợ rồi, mỹ nữ khác là để cho đàn ông độc thân nhìn.”
“Không phải ngày mai mới kết hôn sao, hiện tại tớ vẫn còn độc thân. Huống chi, tuy rằng tớ nhìn người khác thêm mấy lần, trong lòng của tớ chính là của bà xã tớ rồi, người của tớ cũng là của bà xã tớ.”
“Thiếu gia.” Bác sĩ mở cửa xe của Úc, Úc không chút khách khí, nhận lễ nghi này.
“Mặc kệ tôi, trước tiên sắp xếp cho những người bị thương đi, viện trưởng Liêu.”
Thì ra còn là viện trưởng. Viện trưởng tự mình ra nghênh tiếp, không cần phải nói, bệnh viện này khẳng định chính là của Úc rồi.
“Vâng, vâng, thiếu gia.” Viện trưởng Liêu gật đầu liên tục, dặn dò mấy y tá nam đi ra cùng ông ta nâng Cố Uyên cùng 16 người kia đặt lên giường, đẩy nhanh vào bệnh viện. Cố Uyên cùng 16 gã tinh anh trực tiếp được đưa vào phòng giải phẫu.
“Yên tâm, không sao đâu, không chết được.” Dung Hiên an ủi Từ Du Mạn.
“Nói đi, anh sao lại đi làm bác sĩ tư nhân cho hắn chứ? Anh không làm việc ở một bệnh viện sao?”
“Kiếm thêm thu nhập thôi, không có tiền, cũng không có phụ nữ nguyện ý làm vợ tôi.” Dung Hiên bày ra vẻ mặt than khóc, uất ức nói.
“. . . . . .” Từ Du Mạn dừng một chút. “Nghe nói tiền lương của anh trong bệnh viện là cao nhất mà. Hơn nữa nghe nói anh chính là bác sĩ mà tất cả các bệnh viện đều muốn tranh giành, còn nói là tiền lương thấp hả?”
“Tôi không nói tiền lương thấp, là nói tiền lương không đủ.”
“. . . . . .” Từ Du Mạn không muốn nhiều lời với Dung Hiên, lẳng lặng chờ đợi ngoài phòng mổ.
Một lúc lâu sau, cửa phòng giải phẫu mở ra. Bác sĩ lấy khẩu trang xuống, báo cáo kết quả giải phẫu, “Ca mổ rất thành công, yên ổn tĩnh dưỡng là được.”
Từ Du Mạn cám ơn bác sĩ, đi theo giường bệnh của Cố Uyên tới phòng bệnh VIP.
“Tôi đi ra ngoài mua cơm trưa, cô ăn gì?”
Dung Hiên không đề cập tới còn đỡ, mới nhắc tới Từ Du Mạn cảm thấy mình cũng đói đến sắp xỉu rồi. Cô chính là ở nhà Dương Kiệt ăn một chút, cho đến bây giờ còn chưa ăn gì đâu. Lúc đầu thì không đói bụng, về sau vì lo lắng cho Cố Uyên nên quên cả đói.
“Tùy anh, chỉ cần không phải cà rốt.” Cô chỉ không ăn cà rốt, những món khác đều không kiêng ăn.
“Ừ.”
Úc cũng tiến vào: “Mang cho tôi một phần luôn.”
“Tự mình động thủ, cơm no áo ấm.” Dung Hiên chỉ để lại một câu nói này liền đi ra ngoài.
“Anh tới làm gì?”
“Tôi tới nói cho cô, bác sĩ dặn, Cố Uyên nhất định phải dưỡng thương cho tốt, gãy xương không phải chuyện đùa.” Nói đến đây, Từ Du Mạn không chút khách khí sử dụng ánh mắt như muốn xuyên thủng người Úc, đều là kết quả do hắn tạo thành.
“Còn nữa, mau sớm nộp tiền thuốc men.” Nghe Úc nói đến chỗ này, Từ Du Mạn đã sử dụng ánh mắt bắn ra vô số mũi tên nhọn vào Úc rồi. Nếu như loại mũi tên này có thể giết chết người, Úc đã chết ngàn lần vạn lần rồi.
“Người là bị anh đả thương, tiền thuốc thang lẽ ra phải do anh chịu chứ.”
Chỉ biết đều là do hắn giở trò quỷ. Hắn chính là không nói câu nào, bệnh viện không biết quan hệ giữa hắn và Cố Uyên, khẳng định cũng không thể thu phí ngay lúc này. Mà bệnh viện muốn thu phí, lý do duy nhất chính là do hắn yêu cầu. Khinh nàng là kẻ ngu à?
“Hắn cũng đả thương thủ hạ của tôi, hơn nữa còn đánh 16 người.”
“Nếu không phải vì anh bắt cóc tôi, sẽ tạo ra hậu quả như thế sao?” Từ Du Mạn vươn tay, mở cửa phòng bệnh ra cho Úc: “Xin mời.”, không hề che giấu ý muốn đuổi khách. Úc cũng không tức giận, cung kính với hắn như vậy, ngay cả cửa cũng mở ra cho hắn, còn có gì phải tức giận chứ? A. . . . . .
Sau khi Úc rời đi, Từ Du Mạn từ trong túi xách của Cố Uyên lấy ra điện thoại của anh. Cô có chút bất ngờ khi thấy điện thoại di động mà anh dùng là một nhãn hiệu chưa bao giờ nghe nói qua. Từ Du Mạn mở danh bạ bên trong điện thoại, bắt đầu có chút hiểu lựa chọn của anh, cái điện thoại di động này dùng rất tốt.
Rất nhanh, Từ Du Mạn liền tìm được số điện thoại của Trương Chương Việt. Gọi vào số máy đó, đường dây điện thoại lập tức được kết nối.
“Uyên hả?”
“Là tôi.”
“Mạn Mạn? Em đi đâu vậy? Chúng tôi tìm em khắp nơi mà tìm không thấy, A Dư cũng sắp nổi điên rồi. Mộ Trường Phong cũng đang tìm em. Uyên tìm được em rồi hả ?”
Nhiều câu hỏi như vậy, cô trả lời câu nào mới được chứ?
“Uyên ở bệnh viện.” Từ Du Mạn vẫn cảm thấy trước tiên nên nói chuyện này. Còn chưa kịp nói câu tiếp theo, điện thoại liền bị cúp rồi.
Cúp điện thoại rồi, Từ Du Mạn ngồi trở lại bên cạnh giường bệnh đã nhìn thấy Cố Uyên tỉnh lại rồi, hơn nữa còn đang dùng một ánh mắt đắm đuối đưa tình nhìn cô, xin cho phép cô tự kỷ như vậy một lần, bởi vì ánh mắt của anh xem ra thật sự có điểm đắm đuối đưa tình.
“Đã tỉnh rồi à? Đói chưa?”
“Ừ, đói rồi.”
“Em gọi điện thoại bảo Hiên mua thêm một phần nữa.”
Thật không nghĩ tới Cố Uyên nhanh như vậy liền tỉnh rồi, thân thể thật khỏe mạnh.
“Không cần đâu, Mạn Mạn.”
Gọi điện thoại cũng vô ích, Dung Hiên người ta đã mua về rồi.
“Đã tỉnh rồi hả?” Dung Hiên xách theo hộp cơm.
“Cậu tỉnh nhanh thật đấy, vết thương nghiêm trọng như vậy, nếu không tôi đi thêm lần nữa mua một phần về?”
“Không cần, nhiều như vậy, tôi ăn chung với Mạn Mạn là được rồi.” Cố Uyên cự tuyệt đề nghị đi mua thêm của Dung Hiên. Từ Du Mạn nhìn một chút, quả thật là quá nhiều, đói quá lâu, mà ăn nhiều trong một lần sẽ không tốt cho dạ dày, cô đành ủy khuất chính mình chia cho anh một chút thôi.
“Tay anh không nhúc nhích được.”
Từ Du Mạn tức giận liếc anh một cái, sau đó tự giác cầm hộp cơm Dung Hiên đưa tới, đút cho Cố Uyên một miếng. Không ngờ bị thương lại có điểm tốt thế này.
“Em không ăn sao?”
“Ai nói em không ăn?” Nói xong, Từ Du Mạn đem thìa cơm vốn đang chuẩn bị đút cho Cố Uyên nhét vào trong miệng của mình, say sưa ăn ngon lành.
Dung Hiên ở một bên nhìn Từ Du Mạn cùng Cố Uyên anh một miếng em một miếng mà ăn cơm, có hơi lúng túng: “Hai người từ từ ăn, tôi tới phòng làm việc.”
Dung Hiên mới đi, Trương Chương Việt cùng Thẩm Mặc Dư vừa lúc đi vào. “Cậu sao bị đánh thành ra như vậy?” Trương Chương Việt quen biết Cố Uyên thời gian cũng không ngắn, chưa lúc nào thấy cậu ta bị thương nghiêm trọng như thế?
“Quá lâu không hoạt động gân cốt, kết quả là như vậy.” Cố Uyên buồn cười, nhưng vừa một tiếng đã làm động tới vết thương nơi khóe miệng. Thời điểm đánh nhau, gương mặt này bị ai đó đánh vào, hiện tại một nửa bên mặt cũng sưng lên.
“Còn nói sao, khuôn mặt đẹp trai như vậy lại bị hủy ra thế này, thật đúng là đáng tiếc. Nhưng mà cũng tốt, tránh cho mỗi lần đi ra ngoài danh tiếng đều bị cậu đoạt hết, các mỹ nữ đều không nhìn tới còn có một người đẹp trai như tôi bị che giấu.” Trương Chương Việt nhìn có chút hả hê.
“Đừng quên cậu là người có vợ rồi, mỹ nữ khác là để cho đàn ông độc thân nhìn.”
“Không phải ngày mai mới kết hôn sao, hiện tại tớ vẫn còn độc thân. Huống chi, tuy rằng tớ nhìn người khác thêm mấy lần, trong lòng của tớ chính là của bà xã tớ rồi, người của tớ cũng là của bà xã tớ.”
/93
|