Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, kỳ quay đầu tiên của chương trình tạp kỹ cũng tạm thời hoàn thành.
Năm vị khách mời cùng nhau đi về ký túc.
Phúc Tuấn Hi đắc ý dào dạt: "Tôi hôm nay có đẹp trai không, đẹp, không đẹp, đẹp?"
Đẹp trai quả thật rất đẹp.
Qua đoạn solo kia đã đủ thấy được bản lĩnh, ném Maraca lên không trung làm mọi người thấy vô cùng kinh diễm. Lúc tập luyện đoạn này vẫn được giữ lại, cho đến khi lên sân khấu mọi người mới lần đầu thấy màn biểu diễn của Phúc Tuấn Hi, quả thực là nhiệt huyết sôi trào.
"Bình thường thấy đầu óc cậu có vẻ không tốt lắm, vậy mà ý kiến cũng rất khá." Đái Phỉ bình thản nói: "Maraca cũng coi như là cậu ngược gió trở mình.”
Phúc Tuấn cười lớn sáp lại gần nói: "Cô muốn làm tôi xấu mặt, tôi càng muốn tỏa ra hào quang bốn phía!" Hắn ho nhẹ một tiếng lại nói: "Tuy nhiên ý tưởng là do Dịch ca đề xuất, đoạn xé váy của Khê Khê cũng là của anh ấy."
Mọi người sùng bái nhìn về hướng Trì Dịch. Trì Dịch cười chỉ chỉ Phúc Tuấn Hi nói: "Nhiều chuyện."
Thu dọn đơn giản một chút, Kim Kì cùng Kinh Kinh tới đón Triệu Thính Khê quay về khu chung cư.
Trên xe, Kim Kì đưa Triệu Thính Khê xem lịch sắp xếp công việc tuần tới: ngày thứ hai đến ngày thứ tư là huấn luyện hình thể, ngày thứ năm là buổi chụp hình đại diện sản phẩm nước hoa mới của hãng K, thứ sáu đến chủ nhật luyện tập xen kẽ thanh nhạc và vũ đạo.
Triệu Thính Khê nhíu mày, "Ồ, hãng K lại ra sản phẩm mới rồi!"
Kim Kì gật đầu, "Nghe Thang ca nói lần này chụp hình chung là một tiểu thịt tươi tên Lâm Hàn Phi."
Triệu Thính Khê chưa từng nghe qua người này, cô thuận tay lục lọi một tập hồ sơ lớn trong hành lý, ngón tay lướt qua tập Nhập môn Thiên Văn học kia thì dừng lại một chút.
Thời gian sắp xếp kín như vậy sợ là phải chong đèn khổ học.
Giáo viên hình thể là người sáng lập một studio lễ nghi lớn, Triệu Thính Khê học rất nghiêm túc, mỗi ngày luyện tập đến bảy giờ tối.
Dương Tuyết Hội và Thái Đồng mỗi ngày sẽ gởi ghi chép lớp học vào buổi tối, Triệu Thính Khê đối chiếu tài liệu giảng dạy với vở ghi, hầu như mỗi ngày đều học đến hơn mười hai giờ.
Sáng sớm thứ năm, Thang Nghê dẫn Kinh Kinh đến đón Triệu Thính Khê, quay chụp tại một khách sạn năm sao ở Dần Thành. Thời gian còn sớm, Thang Nghê đưa cho Triệu Thính Khê hai phiếu ăn sáng, bảo cô và Kinh Kinh đi lót bụng, còn mình đi tìm bên thương hiệu chào hỏi.
Bữa sáng của khách sạn rất phong phú, đủ loại từ cơm Trung đến cơm Tây. Triệu Thính Khê múc một chén cháo hải sản cùng mấy loại hoa quả.
"Chào mọi người, tôi có thể ngồi ở đây không?" Một người nam trẻ tuổi lễ phép hỏi. Triệu Thính Khê nâng mắt, nhìn thấy phía sau anh ta còn có một nữ sinh bưng khay ăn.
Kinh Kinh sát vào bên tai Triệu Thính Khê nhỏ giọng nói: "Đây chính là Lâm Hàn Phi."
Triệu Thính Khê nhấc mắt nhìn thoáng qua người nọ, dáng người cao thẳng, người cũng gầy, là vẻ ngoài đa số con gái sẽ thích. Cậu hẳn là ở tại khách sạn, tóc vừa mới gội có chút nước nhỏ xuống.
Cô lịch sự hướng hai người gật gật đầu.
"Tôi tên Lâm Hàn Phi, đây là trợ lý của tôi." Lâm Hàn Phi kéo một cái ghế, dịch về phía Triệu Thính Khê, cười khanh khách nhìn cô nói: "Chị Tiểu Khê đẹp hơn nhiều so với thấy trên TV."
Triệu Thính Khê kéo kéo khóe miệng.
Nữ trợ lý thấy khay ăn của Kinh Kinh thì hỏi: "Chị ơi, quả hạch lấy ở đâu vậy, chị dẫn em đi một chút được không?"
Kinh Kinh nhìn thoáng qua Triệu Thính Khê, sau đó dẫn nữ sinh kia đi đến quầy thức ăn.
Lâm Hàn Phi lấy từ khay ăn của mình một cái đĩa bỏ lên tay Triệu Thính Khê nói: "Bánh sừng bò của nhà hàng này rất nổi tiếng, chị Tiểu Khê thử xem."
Triệu Thính Khê mặc dù đã ở nước ngoài nhiều năm, nhưng đáng tiếc dạ dày cô vẫn thuộc về Trung Quốc.
Cô lắc lắc đầu nói: "Tôi ăn no rồi, cậu biết không nữ diễn viên phải ăn uống điều độ."
Kết thúc quay chụp cũng đã là buổi tối, Kinh Kinh tựa vào trên lưng ghế xe bảo mẫu nói: "Oa, bây giờ người mới cũng thật là liều mạng, mọi người nhìn trợ lý của Lâm Hàn Phi kia xem, nói như thế nào cũng là thần tượng nhỏ, giúp mọi người bưng trà rót nước không biết còn tưởng là người giúp việc."
"Bưng trà rót nước thật ra không phải không tốt, nhưng là cậu ta có cho cô nước thật không?" Thang Nghê cười hỏi.
Kinh Kinh cứng miệng, cẩn thận ngẫm lại đối tượng Lâm Hàn Phi bưng trà rót nước đều là lãnh đạo của bên thương hiệu, người đại diện lớn, đạo diễn còn có Triệu Thính Khê.
Thang Nghê lắc đầu, "Mục tiêu của cậu ta quá lớn, không đàng hoàng*, anh không thích."
*Nguyên văn là 油腻 (đầy mỡ): Là một thuật ngữ mạng, thuật ngữ này thường có thể được hiểu là để mô tả một người nào đó sống không rõ ràng, không đàng hoàng, không thanh lịch.
Trải qua một ngày ở chung Triệu Thính Khê được cảm nhận trực quan nhất, Lâm Hàn Phi đối với cô cẩn thận quan tâm, loại chu đáo này khiến cho cô cảm thấy áp lực bội phần.
Triệu Thinh Thê thấy rằng dường như bản thân chỉ thích hợp ở chung với người lạnh lùng lãnh đạm.
"Lâm Hàn Phi tính toán quá nhiều*", xe chạy như bay trong bóng đêm, không biết nghĩ đến điều gì cô nhếch khóe miệng chậm rãi nói: "Thiếu một chút thanh cao nhã nhặn."
*Nguyên văn là 市井气: có nghĩa là tục khí
Trở lại khu chung cư, Triệu Thính Khê thuận tay mở Weibo. Tin nhắn trong group của lớp Thiên Văn số 1 nhảy đến 99+.
Bạn học Giáp: Tuyết Hội ở bệnh viện nào vậy? Chúng mình có đến thăm cô ấy không?
Bạn học Ất: Nghe nói thầy giáo đã qua, chúng ta trước hết đừng đến chỉ thêm phiền thôi.
Bạn học Bính: Cũng không biết bị thương có nặng không, nếu không trước hết chúng ta quyên tiền đi!"
...
Triệu Thính Khê chau mày, mở số của Dương Tuyết Hội gọi qua, bên kia thật lâu vẫn không có người nghe.
Cô lại gọi cho Thái Đồng.
Thái Đồng bắt máy rất nhanh, "Chị Khê Khê?"
Triệu Thính Khê: "Tiểu Đồng, chị thấy group lớp nói Tuyết Hội bị thương?"
Thái Đồng nói: "Cô ấy buổi chiều lúc tham gia câu lạc bộ trượt patin không cẩn thận trật chân, hình như có chút nghiêm trọng, nhưng đã đưa đến bệnh viện rồi."
Triệu Thính Khê nhíu mày hỏi: "Em có biết ở bệnh viện nào không?"
Thái Đồng gởi thông tin bệnh viện qua.
Chạy tới bệnh viên cũng đã gần tám giờ, Triệu Thính Khê mang khẩu trang và mũ lưỡi trai bước nhanh đến khu phòng bệnh.
Trong phòng bệnh ba vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đang trao đổi phương án trị liệu với cha mẹ Dương Tuyết Hội, bên cạnh lần lượt là người phụ trách, chủ nhiệm khoa và...Từ Thanh Xuyên.
Triệu Thính Khê đầu tiên là sửng sốt, trong đầu đột nhiên hiên lên cảnh tượng trong phòng thay quần áp ngày hôm đó, cô cố bình tĩnh chào hỏi bọn họ.
Mọi người còn đang bàn bạc.
Nữ bác sĩ cho rằng mau chóng phẫu thuật.
"Chân trái và xương ngón chân thứ nhất bị gãy, dây chằng đầu gối bị tổn thương chưa thế khẳng định được tình huống," bác sĩ nam đeo kính nhìn tấm phim trong chốc lát nói: "Tình huống có chút phức tạp, tôi đề nghĩ nên nên chờ chủ nhiệm Lương trở về."
Bác sĩ lâm vào im lặng. Cha mẹ Dương Tuyết Hội bắt đầu lo lắng khả năng chuyển viện.
Điều kiện chữa trĩ của bệnh viên này tốt nhất Dần Thành, chuyển viện đối với Dương Tuyết Hội mà nói cũng không phải lựa chọn tốt nhất. Chủ nhiệm khoa vẫn muốn ra sức giúp đỡ một chút, vì thế tiến lên hai bước hỏi: "Tôi muốn hỏi một chút khi nào thì chủ nhiệm Lương của mọi người khi nào có thể trở về?"
Bác sĩ nam hơi thấp một chút nói: "Nhanh nhất cũng phải hai ba ngày, chủ nhiệm Lương đang ở bệnh viện huyện, giao thông bên kia cũng không thuận tiện lắm."
Triệu Thính Khê nghe vậy nâng tay, "Chuyện này...Nếu đi tiếp thì đi đâu?"
Mọi người đều nhìn qua, Triệu Thính Khê: "Tôi có thể để tài xế của tôi hỗ trợ."
Triệu Thính Khê liên hệ tài xế, lúc trở lại phòng bệnh ba vị bác sĩ đã đi rồi.
Chủ nhiệm khoa trong lòng buông xuống thấp thỏm, vội nói: "Cảm ơn cô Triệu, khiến cô phiền toái rồi."
Cha mẹ của Dương Tuyết Hội cũng đến nói cảm ơn.
Triệu Thính Khê cười cười, "Nên làm mà, Dương Tuyết Hội coi như là bạn học của tôi."
Chủ nhiệm khoa cũng cười theo, sau khi trấn an Dương Tuyết Hội một chút, nói: "Vậy đi, tôi đi trước," hắn nâng nâng cằm hướng Từ Thanh Xuyên và người phụ trách hỏi: "Hai người các cậu có đi không?"
Người phụ trách: "Đi đi đi, chủ nhiệm tôi đi cùng xe với anh."
"Được, cậu ngồi xe tôi đi," Chủ nhiệm khoa vung tay lên còn hỏi: "Để thầy Từ tiễn cô Triệu về đi."
Triệu Thính Khê vừa định từ chối, chợt nghe Từ Thanh Xuyên nói: "Được."
Tiễn chủ nhiệm khoa và người phụ trách về, Từ Thanh Xuyên nhẹ giọng nói với Triệu Thính Khê: "Để tôi đưa em về."
"Không cần đâu," Triệu Thính Khê đơn giản có chút xấu hổ nói: "Em gọi xe về cũng rất tiện."
Ánh mắt Từ Thanh Xuyên lướt qua mặt cô, không nói gì, mở cửa đi ra ngoài.
Dương Tuyết Hội khóc đến mắt sưng cả lên, đợi mọi người đi rồi cô mới cầm chai truyền nước đến hướng Triệu Thính Khê.
Triệu Thính Khê qua đó ngồi, nhẹ giọng an ủi thật lâu.
Hiệu lực của thần tượng là vô hạn, Dương Tuyết Hội ngừng khóc, đau đớn trên đùi tựa như giảm bớt không ít.
Triệu Thính Khê xoa xoa đầu cô bé, đồng ý vài ngày nữa lại đến thăm cô.
Dương Tuyết Hội gật đầu liên tục.
Triệu Thính Khê tạm biệt cha mẹ Dương Tuyết Hội, vừa ra phòng bệnh thì thấy Từ Thanh Xuyên đang ngồi trên ghế dài ở hành lang.
Người ở bệnh viên so với vừa nãy vắng hơn rất nhiều, bóng người ở cuối hành lang lóe lên rồi mất hút.
Từ Thanh Xuyên dường như rất mệt mỏi, hai mắt khép lại, đầu dựa vào tường, một góc áo khoác rơi trên mặt đất.
Triệu Thính Khê nhẹ nhàng bước chân qua, vỗ vỗ trên vai anh, "Thầy Từ?"
"Thật xin lỗi," Từ Thanh Xuyên rất nhanh đã tỉnh táo, anh xoa xoa mi tâm đứng lên nói: "Đi thôi, tôi đưa em về."
Giọng anh có chút khàn, khóe mắt hơi phiếm hồng, sắc mặt không tốt lắm. Triệu Thính Khe cảm thấy xúc động, "Thật sự không cần tiễn em, anh về nghỉ ngơi cho tốt đi."
Từ Thanh Xuyên đi thẳng về phía trước, "Nhà em ở đâu?"
Triệu Thính Khê thở dài, đuổi theo, "Tưu Thủy Uyển."
Thang máy rất nhanh đã tới, cửa thang chậm rãi đóng lại, phản chiếu lại hình ảnh cô gái phía sau, Từ Thanh Xuyên bỗng nhiên nói: "Em dường như không hề thay đổi, vẫn giống như trước đây."
"Cái gì cơ?"Triệu Thính Khê bị câu nói không đầu không đuôi này của anh làm cho mơ hồ, cô dừng một lát, có chút ngượng ngùng nói: "Em...lúc trước như thế nào?"
Từ Thanh Xuyên híp híp mắt, nhớ đến mùa hè năm ấy.
Anh thường xuyên nghe cậu nhắc đến cô, nói cô từng nhiều lần dẫn đầu bảy tám bạn nhỏ đến nhà một cụ ông neo đơn nấu cơm, kết quả ông cụ suốt một tuần mới dọn dẹp sạch sẽ được phòng bếp.
Anh ở bên ngoài trường học của cậu gặp cô, cô gái nhỏ giống như một ông lớn ngồi xổm ở góc tường giáo huấn "một đám thuộc hạ": phải học tập tốt, không nên chỉ nghĩ đến đánh nhau.
Anh còn gặp cô trong công viên nhỏ, cô vừa mới cho một đám mèo con ăn, cầm một que gỗ nhỏ dạy chúng đi nghiêm.
...
Thẳng thắn lại nhiệt tình.
Từ Thanh Xuyên khóe miệng mang ý cười, qua một hồi lâu anh mới nói: "Đại khái là...trong lòng chứa cả giang hồ."
Cô đoán được không thể được đánh giá cao nhưng không nghĩ đến lại bệnh như vậy.
"Này!" Triệu Thính Khê nở nụ cười, đánh một cái lên trên cánh tay Từ Thanh Xuyên.
Khóe môi cô mang theo độ cong xinh đẹp, một đôi mắt hạnh cong cong, bên trong giống như ẩn giấu một bầu trời sao.
Từ Thanh Xuyên mãi nhớ đến quá khứ ánh mắt dừng lại ở hình ảnh trên mặt cô.
Triệu Thính Khê vừa rồi quá kích động, không chút suy nghĩ mà đánh anh một cái, sau đó lại phản ứng vừa ngượng ngùng vừa hối hận. Nhưng lúc này trong ánh mắt anh hình như cũng không có giận dữ, trái lại trong đó giống như là một vùng biển sâu thẳm, mang cô chậm rãi rơi vào trong.
Nét tươi cười của Triệu Thính Khê dần dần cứng lại, cứ như vậy mà nhìn anh.
Thang máy đã đến tầng một, một tiếng "Đinh" vang lên, nhưng hai người dường như còn đắm chìm trong cảnh mặt đối mặt, ai cũng không nghe thấy.
/72
|