Hôn lễ của Từ Thanh Xuyên và Triệu Thính Khê được tổ chức vào cuối tháng 9.
Cuối tuần hai người đi chụp hình cưới.
Nhiếp ảnh gia Miêu Cát là người nổi tiếng trong giới, từng chụp ảnh cho những trang tạp chí cao cấp trên toàn cầu, nhưng hai năm trước đã rời khỏi giới, bây giờ đang kinh doanh một studio chụp ảnh.
Triệu Thính Khê đã từng hợp tác với Miêu Cát, rất thích phong cách chụp ảnh của anh ta. Từ Thanh Xuyên phải vận dụng nhiều mối quan hệ mới khiến Miêu Cát đồng ý chụp ảnh cưới cho hai người.
Tài xế chở Triệu Thính Khê và Từ Thanh Xuyên đến studio của Miêu Cát, studio được cải tạo từ một kho lớn. Mái tóc dài của anh ta được quấn thành búi, người rất gầy, mặc áo đen, mang đậm hơi thở nghệ thuật.
Miêu Cát vừa thấy Triệu Thính Khê đã nhận ra cô ngay, lần hợp tác với Triệu Thính Khê khi đó cô vẫn chưa nổi tiếng, vào thời điểm đó anh ta đã nói năng lực của cô bé này rất cao, sau này nhất định sẽ phát triển rất tốt.
Đúng như dự đoán.
“Thầy Miêu vất vả rồi.” Triệu Thính Khê gật đầu chào.
Miêu Cát cười tươi như hoa, “Tiểu Khê đây à, đúng là cô rồi! Có người nhờ tôi chụp ảnh cưới, khi đó tôi chưa biết ai, nói thật nếu không phải là cô thì tôi chắc chắn sẽ không nhận.”
Triệu Thính Khê vội vàng tâng bốc: “Cảm ơn thầy Miêu, kỹ thuật của thầy giỏi lại tốt bụng, có thể mời thầy chụp ảnh cưới cho chúng tôi thật sự là vinh hạnh đó!”
Miêu Cát nhìn Từ Thanh Xuyên hỏi: “Đây là chồng cô đúng không? Chậc chậc, đẹp trai lắm! À hai người chờ tôi chút nhé.” Anh ta như nhớ đến gì đó, chạy vào một căn phòng sau đó cầm máy ảnh ra, “Nào nào nào, lần này tôi dùng bảo bối bự của tôi để chụp cho hai người, chắc chắn cả hai sẽ rất hài lòng.”
Vẻ ngoài hoàn hảo của người mẫu gợi lên nhiệt tình sáng tác của Miêu Cát, cả quá trình chụp ảnh mất mười mấy tiếng nhưng dường như anh ta không hề mệt mỏi.
Anh ta cầm ống kính, liên tục xúc động: “Nếu cô và chồng cô có thể đến làm người mẫu cho studio của tôi, tôi sẽ chụp ảnh miễn phí cho hai người.”
Triệu Thính Khê bật cười: “Thầy Miêu ơi tôi đắt lắm nha, thầy Từ nhà tôi càng quý giá hơn.”
Miêu Cát hừ một tiếng: “Làm như ai không đắt ý, nếu lần này tôi không mạnh tay lấy giá cao thì thật tiếc.”
“Được được được!” Triệu Thính Khê nói: “Chút nữa thầy Miêu cứ ra giá!”
Miêu Cát liếc cô một cái rồi cười nói: “Đừng nhắc đến tiền, quá phàm tục. Cô rảnh thì giúp tôi quảng cáo studio này với, bây giờ làm việc mà chẳng nổi thì chẳng thể làm được!”
Triệu Thính Khê lập tức đồng ý. Đăng một tấm hình lúc mình chụp ảnh lên Weibo, nhân tiện @studio Miêu Cát.
Cư dân mạng đã miễn dịch với nhan sắc thần tiên của Triệu Thính Khê, tuy nhiên lần này họ thấy được hình chính diện của Từ Thanh Xuyên. Nhà nhà đều muốn liếm màn hình.
Độ hot trên mạng không ngừng tăng cao.
“Anh rể thật đẹp trai!”
“Anh rể quá đỉnh!”
Bầu không khí bên này rất náo nhiệt, bên studio của Miêu Cát cũng nổi lên, được chú ý chưa từng có.
Trong khoảng thời gian này Đới Phi vội gặp Triệu Thính Khê và Từ Thanh Xuyên để đo váy áo, nhà thiết kế ở Paris tự tay thiết kế áo cưới và lễ phục cho cả hai.
Lúc Triệu Thính Khê nhận được áo cưới thì thích không rời tay, váy cưới được thiết kế trễ vai, khoe trọn xương quai xanh tinh xảo của cô. Cô chụp một tấm ảnh mình đang mặc áo cưới rồi đăng lên Weibo chia sẻ với mọi người, không ít cư dân mạng hỏi nơi may áo cưới, Triệu Thính Khê thành thật trả lời, ngày hôm sau nhãn hàng của Đới Phi nhận được rất nhiều tin nhắn muốn đặt may váy cưới.
Triệu Thính Khê thầm mừng rỡ, xem như đang trả thù lao cho Đới Phi.
Sau đó đó các các thương hiệu trang sức, hoa tươi đều miễn phí cho cả hai, chỉ cần được xướng tên trong các bài viết về “hôn lễ ảnh hậu Triệu Thính Khê” sẽ hot lên.
Triệu Thính Khê cười giảo hoạt với Từ Thanh Xuyên, “Thầy Từ à, em mới phát hiện anh cưới vợ không cần tiêu tiền nha!”
Từ Thanh Xuyên xoa tóc cô, “Vậy tại hôn lễ chúng ta cho mọi người nhiều bao lì xì hơn nhé?”
“Nhiều bao lì xì hơn?” Cô truy hỏi.
Từ Thanh Xuyên suy nghĩ rồi nói: “Hay là…. Ai chúc phúc bao nhiêu chữ thì sẽ cho bấy nhiêu tiền?”
Triệu Thính Khê ho khan: “Thầy Từ, nhà họ Tiêu rốt cuộc có bao nhiêu tài sản vậy?”
Từ Thanh Xuyên hơi cau mày, “Để đếm chính xác cần phải tiêu hao rất nhiều nhân lực và thời gian, vì lý do này nên nhà anh không thống kê cụ thể.”
Triệu Thính khê: “…”
Một khoảng thời gian nữa trôi qua, ngày cử hành hôn lễ đã đến.
Hơn bốn giờ sáng Triệu Thính Khê bị Kinh Kinh gọi dậy, “Khê Khê, đoàn stylist đã chờ sẵn bên ngoài, đừng ngủ nữa!”
Triệu Thính Khê mở mắt ra, mơ màng hỏi cô ấy: “Kinh Kinh à, sao em dậy sớm vậy?”
Kinh Kinh chớp mắt, nghiêng đầu, “Vì em không ngủ được! Em vui đến mức ngủ không yên giấc.”
Triệu Thính Khê buộc phải thức dậy, thợ trang điểm bắt đầu tạo kiểu cho cô.
Kinh Kinh đun một ly sữa nóng cho Triệu Thính Khê, cô uống một ngụm, dạ dày lập tức ấm lên.
Đến khi xong xuôi, Triệu Thính Khê nhìn bản thân đang mặc váy cưới trong gương bỗng nhiên ý thức mình đã đến lúc lập gia đình.
Cô diễn qua rất nhiều nhân vật, chỉ chưa từng diễn vai cô dâu, rất mừng vì đây là lần đầu tiên cô mặc váy cưới vì người mình yêu, người kia đang băng qua nửa thành phố để dẫn cô đến nơi cử hành hôn lễ.
Đoàn xe lái từ nhà Triệu Thính Khê đến khu nghỉ dưỡng Dần Thành. Bầu trời xanh biếc, cả đường đi đều vô cùng thuận lợi, mãi cho đến ngã tư trước khu nghỉ dưỡng.
Trên vỉa hè có một ông lão mặc quần áo lam lũ đang chống gậy đi rất chậm, Từ Thanh Xuyên báo mọi người dừng lại chờ ông lão băng qua đường.
Ông lão bước đi tập tễnh, được vài bước phải dừng lại nghỉ ngơi, mắt thấy sắp đến thời gian, nhưng đoàn xe vẫn bị ngăn ở bên ngoài khu nghỉ dưỡng.
Từ Thanh Xuyên xuống xe, bạn bè cũng cùng xuống, anh bước lên lễ phép hỏi: “Cụ cần giúp đỡ không ạ? Đoạn đường này rất nhiều xe, nguy hiểm lắm ạ, cụ có muốn con cõng qua không?”
Ông lão khoác tay, cố chấp đi về phía trước, bỗng nhiên ông quay đầu lại nhìn một người trong đoàn xe rước dâu.
“Đó là vợ cậu à?” Ông lão hỏi Từ Thanh Xuyên.
Anh gật đầu một cái.
Ông lão bĩu môi, giơ một ngón tay lên, “Cô bé kia ấy à… trong năm nay nhất định sẽ vào bệnh viện, phải cẩn thận.”
Từ Thanh Xuyên cau mày, đuổi theo hỏi nguyên do nhưng ông lão không chịu nói.
Những người khác xuống xe cùng đều tức giận, sao có thể nói những điều không may mắn trước hôn lễ của người khác như vậy, một người đàn ông trẻ tuổi định ngăn ông lão lại để tranh luận nhưng bị Từ Thanh Xuyên kéo về, “Đừng so đo, người lớn tuổi đôi khi không minh mẫn.”
“Đúng đúng!” Những người khác phụ họa theo, mọi người chỉ xem đây là một khúc nhạc nhẹ, không ảnh hưởng đến hôn lễ.
Từ Thanh Xuyên quay về xe, Triệu Thính Khê hỏi: “Mọi người nói gì ở bên ngoài vậy? Hình như không vui lắm?”
Anh nắm chặt tay cô, cười dịu dàng với cô một cái: “Không sao.”
Có anh ở đây cô sẽ không gặp chuyện gì hết.
**
Hôn lễ được tổ chức bên trong khu nghỉ dưỡng, trên bãi cỏ xanh treo những tấm màn mỏng màu trắng, vừa mát mẻ vừa lãng mạn, nơi đây được trang trí vô cùng xa hoa nhưng không lố.
Đới Phi và Giang Lục Tự cùng với các nhân viên tự tay bố trí từng chi tiết.
Khách mời vào trong, Phúc Tuấn Hi, Kế Tinh Dã đi cùng Trì Dịch.
Kế Tinh Dã nhỏ giọng nói: “Anh Dịch, anh Tuấn Hi, các anh có nhận ra không, trong đoàn khách mời tham gia show, con gái thì đều tìm được nửa kia, còn con trai chúng ta ai cũng ế.”
Phúc Tuấn Hi: “…”
Trì Dịch: “…”
Phúc Tuấn Hi bóp cổ cậu: “Thằng nhóc này, nói như kiểu em không phải đàn ông ấy.”
Kế Tinh Dã cười hì hì: “Chắc em còn nhỏ, hai anh phải cố gắng lên nha!”
Trì Dịch luôn luôn bình tĩnh cũng bị chọc giận đến bật cười.
Phúc Tuấn Hi nhìn Đới Phi mặc váy dài màu xanh lam đứng gần đó hỏi: “Đới Phi sao cô có bạn trai nhanh vậy, lúc quay show không nghe nhắc đến nha!”
Trì Dịch biết chuyện này, anh ấy có làm ăn qua lại với nhà họ Giang ở Đế Đô, vừa vặn nghe được chuyện của hai người.
Trì Dịch nói sơ: “Nghe bảo Đới Phi và cậu Giang là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau. Hôm chuyện hẹn hò của Triệu Thính Khê bị tung lên, vì để giảm nhiệt hot search của em ấy nên cô đã tự nói mình có người trong lòng, sau đó cậu Giang nghĩ rằng sắp mất người mình yêu nên chạy đến nơi bày tỏ, hai người thuận lý thành chương ở bên nhau.”
Kế Tinh Dã như được nghe chuyện trong phim trợn to mắt: “Nói vậy chị Khê Khê đã giúp họ hả?”
Trì Dịch cười: “Cũng không hẳn, em ấy đã trở thành khách hàng VIP trọn đời của tập đoàn Giang Thị, được miễn phí nghỉ ngơi tại tất cả các khách sạn và khu nghỉ dưỡng trên danh nghĩa của tập đoàn Giang Thị.”
“Ghê!” Kế Tinh Dã xúc động: “Vậy chị Khê Khê có chỗ ở khắp thế giới luôn à?”
Trì Dịch gật đầu: “Có thể nói như vậy.”
Phúc Tuấn Hi ngồi phía sau không nghe hết những gì hai người đang nói, anh ta lâm vào trầm tư.
Lúc chuyện hẹn hò của Triệu Thính Khê bị lộ anh ta cũng giúp giảm độ hot trên hot search, sao Đới Phi thu hoạch được người yêu, còn anh ta không nhận được gì cả?
Phúc Tuấn Hi cẩn thận nhớ lại lúc ấy mình tự viết gì nhỉ?
Nhớ rồi.
“Trước đây Phúc Tuấn Hi từng là chó săn nhưng không lập được công nên bị sa thải.”
Trời đất ơi!
Anh ta vỗ mạnh lên trán, là ai nghĩ ra tin tức ngu ngốc như vậy.
Đới Phi đứng gần đó thấy Trì Dịch và mọi người đều đến nên dẫn Giang Lục Tự sang giới thiệu.
Giang Lục Tự gật đầu chào từng người, anh từng hợp tác với Trì Dịch vài lần nên trò chuyện công việc vài câu.
Trợ lý trang điểm vội đến tìm Đới Phi, lễ phục của Triệu Thính Khê gặp một vài vấn đề, cần cô ấy hỗ trợ.
Đới Phi tạm biệt mọi người rồi nhanh chóng đi vào phòng trang điểm.
Phúc Tuấn Hi thấy Đới Phi rời đi bèn đến cạnh Giang Lục Tự hỏi: “Này người anh em, anh cảm thấy Đới Phi như thế nào?”
Giang Lục Tự khó hiểu, trả lời thành thật: “Phi Phi là người vô cùng tốt, ngoại trừ hơi lạnh lùng với người lạ. Thật ra không phải là cao ngạo mà vì cô ấy ít nói.”
Phúc Tuấn Hi bĩu môi: “Cô ấy có thể nói nhiều lắm, nhưng hay độc miệng khiến người ta phải bối rối.”
Giang Lục Tự khó hiểu nhìn anh ta.
Kế Tinh Dã nhịn cười, Trì Dịch mím chặt môi để bản thân không bật cười.
Phúc Tuấn Hi: “Tôi nói với anh nhé, Đới Phi là kẻ cuồng bạo lực, tôi với cô ấy quay show chung vài tháng mà cô ấy liếc mắt với tôi không dưới 200 cái đó!”
“Đúng rồi.” Anh ta vỗ vai Giang Lục Tự: “Hai người nhớ kiểm tra sức khỏe thật kỹ trước khi cưới, xem kỹ mắt của Đới Phi có bị bệnh gì không.”
Giang Lục Tự: “…”
Anh ấy liếc nhìn Trì Dịch, “Trì tổng, người này thực sự là bạn với anh à?”
Trì Dịch gật đầu, rất sợ Giang Lục Tự không vui rồi bảo người khác thả chó đuổi Phúc Tuấn Hi ra ngoài.
“Đới Phi và Tuấn Hi khá thân, nên hai người hay đùa giỡn.” Trì Dịch giúp giải thích.
“Đùa giỡn gì, công kích bạn bè thì có!” Phúc Tuấn Hi nhớ đến bèn tức giận, kể khổ với Giang Lục Tự: “Người anh em à anh biết không, lúc chúng tôi vừa mới đến đại học C, trong buổi lễ kỷ niệm thành lập trường thì mọi người cùng nhau biểu diễn một tiết mục, tôi….” Anh ta chỉ vào mình, “Fan của tôi đến mấy triệu, là một lưu lượng ăn khách, thổi kèn đánh đàn hát nhảy đều biết hết, kết quả bị Đới Phi nhà anh bắt chơi lục lạc, lục lạc đó anh biết không, chính là cái kiểu đó!”
Mặt anh ta đầy giận dữ, trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng của Giang Lục Tự cũng hiện lên nụ cười: “Lục lạc thật sự không hợp với anh.” Anh ấy thầm kín nói.
“Đúng chứ?” Phúc Tuấn Hi bi thương.
“Anh nên đi diễn hài.” Giang Lục Tự nói.
Phúc Tuấn Hi: “…”
Ở bên kia, Triệu Thính Khê đã thay áo cưới xong, Đới Phi giúp cô đeo mạn che mặt, cười nói: “Hôm nay tiên nữ chân chính thành tiên nữ nha!”
Triệu Thính Khê mím môi.
Đới Phi hỏi: “Sao vậy, có phải đang khẩn trương quá không?”
Triệu Thính Khê vuốt ngực, “Chắc vậy, sáng nay không ăn uống gì được, dạ dày rất khó chịu.”
Đới Phi hỏi: “Tôi tìm người nấu canh cho cô nhé?”
Triệu Thính Khê xua tay: “Chờ nghi thức kết thúc đã.” Cô cong môi: “Tôi quá khẩn trương, bây giờ không muốn ăn gì cả.”
Đới Phi cười cười: “Thoải mái đi, tiên nữ xinh đẹp thế này vừa xuất hiện đảm bảo mọi người đều bị hớp hồn, chỉ cần cô đừng ngất xỉu vào thời khắc quan trọng thì mọi người sẽ không chú ý.”
Triệu Thính Khê gật đầu, hít sâu một hơi rồi rời khỏi phòng trang điểm.
Phía sau sân khấu là hồ nhân tạo, tấm màn trắng kéo dài từ trước sân khấu đến tận cổng hoa tươi hình vòm, hai bên là hoa hồng trắng được vận chuyển bằng đường hàng không đến. Màu trắng và màu xanh lá cây hòa hợp với nhau, vừa tinh tế vừa tràn đầy sức sống.
Trước cổng hoa tươi, An Tâm nắm tay con gái, nhẹ giọng hỏi: “Khê Khê, con còn trách mẹ ban đầu không để hai đứa ở bên nhau sao?”
Triệu Thính Khê nghĩ ngợi rồi nghiêm túc đáp: “Lúc đó có oán trách nhưng con biết mẹ chỉ vì muốn tốt cho con.”
“Con hiểu là tốt.” An Tâm gật đầu: “Bây giờ mẹ đã hiểu rõ, nếu con thật sự không phát triển nổi trong giới giải trí nữa thì mẹ vẫn có năng lực chăm sóc cho con thật tốt.” Bà vỗ nhẹ lên tay Triệu Thính Khê: “Khê Khê, cổ phần công ty bên Mỹ mẹ đều để lại cho con, con là con gái duy nhất của mẹ, con cứ làm những việc con thích, mẹ vĩnh viễn sẽ là hậu phương vững chắc của con.”
Triệu Thính Khê mỉm cười: “Cảm ơn mẹ.”
An Tâm cũng cười, bà nhìn bầu trời xanh biếc cảm khái: “Nếu bố con còn ở đây, nhất định ông ấy sẽ rất vui.”
An Tâm rất ít khi nhắc đến Triệu Bỉnh Toàn, Triệu Thính Khê khá ngạc nhiên.
“Bố con chắc chắn đang dõi theo Khê Khê, mẹ thay ông ấy giao con cho cậu Từ. Cậu ấy hẳn sẽ đối xử tốt với con, bố con có thể yên tâm rồi.” An Tâm nói.
Nước mắt Triệu Thính Khê quẩn quanh hốc mắt, cô gật đầu thật mạnh.
Nghi lễ chính thức bắt đầu, Từ Thanh Xuyên nhìn Triệu Thính Khê đang đi đến giữa biển hoa. Cô tựa như được nhìn thấy chàng thiếu niên sạch sẽ trong trẻo dưới ánh nắng mặt trời trong thư phòng năm ấy.
Cô thoáng cong môi, nhiều năm trôi qua, rốt cuộc anh lại về bên cạnh cô.
Từ Thanh Xuyên quỳ một chân trên đất trao hoa vào tay cô.
Mọi người xung quanh vỗ tay.
Triệu Thính Khê mỉm cười nhận lấy bó hoa, khẽ ngửi, thật thơm thật ngọt ngào.
An Tâm đặt tay Triệu Thính Khê vào lòng bàn tay của Từ Thanh Xuyên, sau đó xoay người bước xuống sân khấu.
Triệu Thính Khê nhìn bóng lưng An Tâm, trong lòng dâng lên cảm xúc khó diễn tả.
Từ Thanh Xuyên xoa xoa tay cô, nỗi chua xót đó dần biến mất.
Anh dẫn cô lên bục, nhận được rất nhiều tràn vỗ tay và lời chúc phúc.
MC tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu, bên dưới ồn ào lên.
Từ Thanh Xuyên hơi khom người hôn lên trán cô.
Đây là chỗ anh từng hôn qua khi còn là thiếu niên, sáu năm trước sống trong tuyệt vọng đau thương. Hôm nay cô là cô dâu của anh, cuối cùng anh đã tìm lại nụ hôn này.
Nghi lễ kết thúc trong tiếng náo nhiệt, lúc sẫm tối hai người mở tiệc mời khách trong khách sạn.
Triệu Thính Khê thay một chiếc váy dài màu rượu đỏ, mời rượu với Từ Thanh Xuyên.
Ánh đèn trong khách sạn hoa lệ, tiếng đàn du dương, Từ Thanh Xuyên bị Trâu Cần và vài người bạn thân chuốc rượu, Trâu Cần cầm ly rượu lên, cười đắc ý: “Thầy Từ, uống hết ly rượu này…”
Anh ấy còn chưa dứt lời, Triệu Thính Khê ở sau lưng đột nhiên ngất lịm. Từ Thanh Xuyên nhanh tay ôm eo cô.
Trâu Cần sợ hãi vô cùng, tay đang giơ ly rượu cũng quên bỏ xuống.
Mọi người xung quanh rối rít vây lại, hỏi tình huống đang xảy ra.
Tay Từ Thanh Xuyên run rẩy, anh căng thẳng bế Triệu Thính Khê lên.
Giang Lục Tự thông báo đội ngũ bác sĩ của khu nghỉ dưỡng trước.
Từ Thanh Xuyên ôm cô vào phòng nghỉ, bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra.
Khoảng nửa tiếng sau, bác sĩ nới lỏng cà vạt, cười nói: “Anh Từ à, bà Từ đã mang thai, cơ thể hơi yếu, đồng thời mệt mỏi quá độ nên mới ngất xỉu.”
Từ Thanh Xuyên há hốc mồm, kích động không biết nên nói gì. Tiêu Mục tiến lên nói cảm ơn bác sĩ.
“Anh ơi.” Từ Thanh Xuyên kéo tay Tiêu Mục không ngừng lẩm bẩm: “Em sắp làm bố! Em sắp làm bố rồi!”
Một người trẻ tuổi bên cạnh chợt nhớ ra gì đó: “À! Ông lão hồi sáng nói đúng rồi, Khê Khê đang mang thai, trong năm nay phải đến bệnh viện thôi!”
Không được không được, anh ta phải ra đó xem có gặp được cao nhân không!
Editor: Đọc đến chương này tui thắc mắc ông Trì Dịch làm ăn lớn cỡ nào mà gì ổng cũng biết =))) Tiếc là tác giả không có sở thích viết hệ liệt.
Cuối tuần hai người đi chụp hình cưới.
Nhiếp ảnh gia Miêu Cát là người nổi tiếng trong giới, từng chụp ảnh cho những trang tạp chí cao cấp trên toàn cầu, nhưng hai năm trước đã rời khỏi giới, bây giờ đang kinh doanh một studio chụp ảnh.
Triệu Thính Khê đã từng hợp tác với Miêu Cát, rất thích phong cách chụp ảnh của anh ta. Từ Thanh Xuyên phải vận dụng nhiều mối quan hệ mới khiến Miêu Cát đồng ý chụp ảnh cưới cho hai người.
Tài xế chở Triệu Thính Khê và Từ Thanh Xuyên đến studio của Miêu Cát, studio được cải tạo từ một kho lớn. Mái tóc dài của anh ta được quấn thành búi, người rất gầy, mặc áo đen, mang đậm hơi thở nghệ thuật.
Miêu Cát vừa thấy Triệu Thính Khê đã nhận ra cô ngay, lần hợp tác với Triệu Thính Khê khi đó cô vẫn chưa nổi tiếng, vào thời điểm đó anh ta đã nói năng lực của cô bé này rất cao, sau này nhất định sẽ phát triển rất tốt.
Đúng như dự đoán.
“Thầy Miêu vất vả rồi.” Triệu Thính Khê gật đầu chào.
Miêu Cát cười tươi như hoa, “Tiểu Khê đây à, đúng là cô rồi! Có người nhờ tôi chụp ảnh cưới, khi đó tôi chưa biết ai, nói thật nếu không phải là cô thì tôi chắc chắn sẽ không nhận.”
Triệu Thính Khê vội vàng tâng bốc: “Cảm ơn thầy Miêu, kỹ thuật của thầy giỏi lại tốt bụng, có thể mời thầy chụp ảnh cưới cho chúng tôi thật sự là vinh hạnh đó!”
Miêu Cát nhìn Từ Thanh Xuyên hỏi: “Đây là chồng cô đúng không? Chậc chậc, đẹp trai lắm! À hai người chờ tôi chút nhé.” Anh ta như nhớ đến gì đó, chạy vào một căn phòng sau đó cầm máy ảnh ra, “Nào nào nào, lần này tôi dùng bảo bối bự của tôi để chụp cho hai người, chắc chắn cả hai sẽ rất hài lòng.”
Vẻ ngoài hoàn hảo của người mẫu gợi lên nhiệt tình sáng tác của Miêu Cát, cả quá trình chụp ảnh mất mười mấy tiếng nhưng dường như anh ta không hề mệt mỏi.
Anh ta cầm ống kính, liên tục xúc động: “Nếu cô và chồng cô có thể đến làm người mẫu cho studio của tôi, tôi sẽ chụp ảnh miễn phí cho hai người.”
Triệu Thính Khê bật cười: “Thầy Miêu ơi tôi đắt lắm nha, thầy Từ nhà tôi càng quý giá hơn.”
Miêu Cát hừ một tiếng: “Làm như ai không đắt ý, nếu lần này tôi không mạnh tay lấy giá cao thì thật tiếc.”
“Được được được!” Triệu Thính Khê nói: “Chút nữa thầy Miêu cứ ra giá!”
Miêu Cát liếc cô một cái rồi cười nói: “Đừng nhắc đến tiền, quá phàm tục. Cô rảnh thì giúp tôi quảng cáo studio này với, bây giờ làm việc mà chẳng nổi thì chẳng thể làm được!”
Triệu Thính Khê lập tức đồng ý. Đăng một tấm hình lúc mình chụp ảnh lên Weibo, nhân tiện @studio Miêu Cát.
Cư dân mạng đã miễn dịch với nhan sắc thần tiên của Triệu Thính Khê, tuy nhiên lần này họ thấy được hình chính diện của Từ Thanh Xuyên. Nhà nhà đều muốn liếm màn hình.
Độ hot trên mạng không ngừng tăng cao.
“Anh rể thật đẹp trai!”
“Anh rể quá đỉnh!”
Bầu không khí bên này rất náo nhiệt, bên studio của Miêu Cát cũng nổi lên, được chú ý chưa từng có.
Trong khoảng thời gian này Đới Phi vội gặp Triệu Thính Khê và Từ Thanh Xuyên để đo váy áo, nhà thiết kế ở Paris tự tay thiết kế áo cưới và lễ phục cho cả hai.
Lúc Triệu Thính Khê nhận được áo cưới thì thích không rời tay, váy cưới được thiết kế trễ vai, khoe trọn xương quai xanh tinh xảo của cô. Cô chụp một tấm ảnh mình đang mặc áo cưới rồi đăng lên Weibo chia sẻ với mọi người, không ít cư dân mạng hỏi nơi may áo cưới, Triệu Thính Khê thành thật trả lời, ngày hôm sau nhãn hàng của Đới Phi nhận được rất nhiều tin nhắn muốn đặt may váy cưới.
Triệu Thính Khê thầm mừng rỡ, xem như đang trả thù lao cho Đới Phi.
Sau đó đó các các thương hiệu trang sức, hoa tươi đều miễn phí cho cả hai, chỉ cần được xướng tên trong các bài viết về “hôn lễ ảnh hậu Triệu Thính Khê” sẽ hot lên.
Triệu Thính Khê cười giảo hoạt với Từ Thanh Xuyên, “Thầy Từ à, em mới phát hiện anh cưới vợ không cần tiêu tiền nha!”
Từ Thanh Xuyên xoa tóc cô, “Vậy tại hôn lễ chúng ta cho mọi người nhiều bao lì xì hơn nhé?”
“Nhiều bao lì xì hơn?” Cô truy hỏi.
Từ Thanh Xuyên suy nghĩ rồi nói: “Hay là…. Ai chúc phúc bao nhiêu chữ thì sẽ cho bấy nhiêu tiền?”
Triệu Thính Khê ho khan: “Thầy Từ, nhà họ Tiêu rốt cuộc có bao nhiêu tài sản vậy?”
Từ Thanh Xuyên hơi cau mày, “Để đếm chính xác cần phải tiêu hao rất nhiều nhân lực và thời gian, vì lý do này nên nhà anh không thống kê cụ thể.”
Triệu Thính khê: “…”
Một khoảng thời gian nữa trôi qua, ngày cử hành hôn lễ đã đến.
Hơn bốn giờ sáng Triệu Thính Khê bị Kinh Kinh gọi dậy, “Khê Khê, đoàn stylist đã chờ sẵn bên ngoài, đừng ngủ nữa!”
Triệu Thính Khê mở mắt ra, mơ màng hỏi cô ấy: “Kinh Kinh à, sao em dậy sớm vậy?”
Kinh Kinh chớp mắt, nghiêng đầu, “Vì em không ngủ được! Em vui đến mức ngủ không yên giấc.”
Triệu Thính Khê buộc phải thức dậy, thợ trang điểm bắt đầu tạo kiểu cho cô.
Kinh Kinh đun một ly sữa nóng cho Triệu Thính Khê, cô uống một ngụm, dạ dày lập tức ấm lên.
Đến khi xong xuôi, Triệu Thính Khê nhìn bản thân đang mặc váy cưới trong gương bỗng nhiên ý thức mình đã đến lúc lập gia đình.
Cô diễn qua rất nhiều nhân vật, chỉ chưa từng diễn vai cô dâu, rất mừng vì đây là lần đầu tiên cô mặc váy cưới vì người mình yêu, người kia đang băng qua nửa thành phố để dẫn cô đến nơi cử hành hôn lễ.
Đoàn xe lái từ nhà Triệu Thính Khê đến khu nghỉ dưỡng Dần Thành. Bầu trời xanh biếc, cả đường đi đều vô cùng thuận lợi, mãi cho đến ngã tư trước khu nghỉ dưỡng.
Trên vỉa hè có một ông lão mặc quần áo lam lũ đang chống gậy đi rất chậm, Từ Thanh Xuyên báo mọi người dừng lại chờ ông lão băng qua đường.
Ông lão bước đi tập tễnh, được vài bước phải dừng lại nghỉ ngơi, mắt thấy sắp đến thời gian, nhưng đoàn xe vẫn bị ngăn ở bên ngoài khu nghỉ dưỡng.
Từ Thanh Xuyên xuống xe, bạn bè cũng cùng xuống, anh bước lên lễ phép hỏi: “Cụ cần giúp đỡ không ạ? Đoạn đường này rất nhiều xe, nguy hiểm lắm ạ, cụ có muốn con cõng qua không?”
Ông lão khoác tay, cố chấp đi về phía trước, bỗng nhiên ông quay đầu lại nhìn một người trong đoàn xe rước dâu.
“Đó là vợ cậu à?” Ông lão hỏi Từ Thanh Xuyên.
Anh gật đầu một cái.
Ông lão bĩu môi, giơ một ngón tay lên, “Cô bé kia ấy à… trong năm nay nhất định sẽ vào bệnh viện, phải cẩn thận.”
Từ Thanh Xuyên cau mày, đuổi theo hỏi nguyên do nhưng ông lão không chịu nói.
Những người khác xuống xe cùng đều tức giận, sao có thể nói những điều không may mắn trước hôn lễ của người khác như vậy, một người đàn ông trẻ tuổi định ngăn ông lão lại để tranh luận nhưng bị Từ Thanh Xuyên kéo về, “Đừng so đo, người lớn tuổi đôi khi không minh mẫn.”
“Đúng đúng!” Những người khác phụ họa theo, mọi người chỉ xem đây là một khúc nhạc nhẹ, không ảnh hưởng đến hôn lễ.
Từ Thanh Xuyên quay về xe, Triệu Thính Khê hỏi: “Mọi người nói gì ở bên ngoài vậy? Hình như không vui lắm?”
Anh nắm chặt tay cô, cười dịu dàng với cô một cái: “Không sao.”
Có anh ở đây cô sẽ không gặp chuyện gì hết.
**
Hôn lễ được tổ chức bên trong khu nghỉ dưỡng, trên bãi cỏ xanh treo những tấm màn mỏng màu trắng, vừa mát mẻ vừa lãng mạn, nơi đây được trang trí vô cùng xa hoa nhưng không lố.
Đới Phi và Giang Lục Tự cùng với các nhân viên tự tay bố trí từng chi tiết.
Khách mời vào trong, Phúc Tuấn Hi, Kế Tinh Dã đi cùng Trì Dịch.
Kế Tinh Dã nhỏ giọng nói: “Anh Dịch, anh Tuấn Hi, các anh có nhận ra không, trong đoàn khách mời tham gia show, con gái thì đều tìm được nửa kia, còn con trai chúng ta ai cũng ế.”
Phúc Tuấn Hi: “…”
Trì Dịch: “…”
Phúc Tuấn Hi bóp cổ cậu: “Thằng nhóc này, nói như kiểu em không phải đàn ông ấy.”
Kế Tinh Dã cười hì hì: “Chắc em còn nhỏ, hai anh phải cố gắng lên nha!”
Trì Dịch luôn luôn bình tĩnh cũng bị chọc giận đến bật cười.
Phúc Tuấn Hi nhìn Đới Phi mặc váy dài màu xanh lam đứng gần đó hỏi: “Đới Phi sao cô có bạn trai nhanh vậy, lúc quay show không nghe nhắc đến nha!”
Trì Dịch biết chuyện này, anh ấy có làm ăn qua lại với nhà họ Giang ở Đế Đô, vừa vặn nghe được chuyện của hai người.
Trì Dịch nói sơ: “Nghe bảo Đới Phi và cậu Giang là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau. Hôm chuyện hẹn hò của Triệu Thính Khê bị tung lên, vì để giảm nhiệt hot search của em ấy nên cô đã tự nói mình có người trong lòng, sau đó cậu Giang nghĩ rằng sắp mất người mình yêu nên chạy đến nơi bày tỏ, hai người thuận lý thành chương ở bên nhau.”
Kế Tinh Dã như được nghe chuyện trong phim trợn to mắt: “Nói vậy chị Khê Khê đã giúp họ hả?”
Trì Dịch cười: “Cũng không hẳn, em ấy đã trở thành khách hàng VIP trọn đời của tập đoàn Giang Thị, được miễn phí nghỉ ngơi tại tất cả các khách sạn và khu nghỉ dưỡng trên danh nghĩa của tập đoàn Giang Thị.”
“Ghê!” Kế Tinh Dã xúc động: “Vậy chị Khê Khê có chỗ ở khắp thế giới luôn à?”
Trì Dịch gật đầu: “Có thể nói như vậy.”
Phúc Tuấn Hi ngồi phía sau không nghe hết những gì hai người đang nói, anh ta lâm vào trầm tư.
Lúc chuyện hẹn hò của Triệu Thính Khê bị lộ anh ta cũng giúp giảm độ hot trên hot search, sao Đới Phi thu hoạch được người yêu, còn anh ta không nhận được gì cả?
Phúc Tuấn Hi cẩn thận nhớ lại lúc ấy mình tự viết gì nhỉ?
Nhớ rồi.
“Trước đây Phúc Tuấn Hi từng là chó săn nhưng không lập được công nên bị sa thải.”
Trời đất ơi!
Anh ta vỗ mạnh lên trán, là ai nghĩ ra tin tức ngu ngốc như vậy.
Đới Phi đứng gần đó thấy Trì Dịch và mọi người đều đến nên dẫn Giang Lục Tự sang giới thiệu.
Giang Lục Tự gật đầu chào từng người, anh từng hợp tác với Trì Dịch vài lần nên trò chuyện công việc vài câu.
Trợ lý trang điểm vội đến tìm Đới Phi, lễ phục của Triệu Thính Khê gặp một vài vấn đề, cần cô ấy hỗ trợ.
Đới Phi tạm biệt mọi người rồi nhanh chóng đi vào phòng trang điểm.
Phúc Tuấn Hi thấy Đới Phi rời đi bèn đến cạnh Giang Lục Tự hỏi: “Này người anh em, anh cảm thấy Đới Phi như thế nào?”
Giang Lục Tự khó hiểu, trả lời thành thật: “Phi Phi là người vô cùng tốt, ngoại trừ hơi lạnh lùng với người lạ. Thật ra không phải là cao ngạo mà vì cô ấy ít nói.”
Phúc Tuấn Hi bĩu môi: “Cô ấy có thể nói nhiều lắm, nhưng hay độc miệng khiến người ta phải bối rối.”
Giang Lục Tự khó hiểu nhìn anh ta.
Kế Tinh Dã nhịn cười, Trì Dịch mím chặt môi để bản thân không bật cười.
Phúc Tuấn Hi: “Tôi nói với anh nhé, Đới Phi là kẻ cuồng bạo lực, tôi với cô ấy quay show chung vài tháng mà cô ấy liếc mắt với tôi không dưới 200 cái đó!”
“Đúng rồi.” Anh ta vỗ vai Giang Lục Tự: “Hai người nhớ kiểm tra sức khỏe thật kỹ trước khi cưới, xem kỹ mắt của Đới Phi có bị bệnh gì không.”
Giang Lục Tự: “…”
Anh ấy liếc nhìn Trì Dịch, “Trì tổng, người này thực sự là bạn với anh à?”
Trì Dịch gật đầu, rất sợ Giang Lục Tự không vui rồi bảo người khác thả chó đuổi Phúc Tuấn Hi ra ngoài.
“Đới Phi và Tuấn Hi khá thân, nên hai người hay đùa giỡn.” Trì Dịch giúp giải thích.
“Đùa giỡn gì, công kích bạn bè thì có!” Phúc Tuấn Hi nhớ đến bèn tức giận, kể khổ với Giang Lục Tự: “Người anh em à anh biết không, lúc chúng tôi vừa mới đến đại học C, trong buổi lễ kỷ niệm thành lập trường thì mọi người cùng nhau biểu diễn một tiết mục, tôi….” Anh ta chỉ vào mình, “Fan của tôi đến mấy triệu, là một lưu lượng ăn khách, thổi kèn đánh đàn hát nhảy đều biết hết, kết quả bị Đới Phi nhà anh bắt chơi lục lạc, lục lạc đó anh biết không, chính là cái kiểu đó!”
Mặt anh ta đầy giận dữ, trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng của Giang Lục Tự cũng hiện lên nụ cười: “Lục lạc thật sự không hợp với anh.” Anh ấy thầm kín nói.
“Đúng chứ?” Phúc Tuấn Hi bi thương.
“Anh nên đi diễn hài.” Giang Lục Tự nói.
Phúc Tuấn Hi: “…”
Ở bên kia, Triệu Thính Khê đã thay áo cưới xong, Đới Phi giúp cô đeo mạn che mặt, cười nói: “Hôm nay tiên nữ chân chính thành tiên nữ nha!”
Triệu Thính Khê mím môi.
Đới Phi hỏi: “Sao vậy, có phải đang khẩn trương quá không?”
Triệu Thính Khê vuốt ngực, “Chắc vậy, sáng nay không ăn uống gì được, dạ dày rất khó chịu.”
Đới Phi hỏi: “Tôi tìm người nấu canh cho cô nhé?”
Triệu Thính Khê xua tay: “Chờ nghi thức kết thúc đã.” Cô cong môi: “Tôi quá khẩn trương, bây giờ không muốn ăn gì cả.”
Đới Phi cười cười: “Thoải mái đi, tiên nữ xinh đẹp thế này vừa xuất hiện đảm bảo mọi người đều bị hớp hồn, chỉ cần cô đừng ngất xỉu vào thời khắc quan trọng thì mọi người sẽ không chú ý.”
Triệu Thính Khê gật đầu, hít sâu một hơi rồi rời khỏi phòng trang điểm.
Phía sau sân khấu là hồ nhân tạo, tấm màn trắng kéo dài từ trước sân khấu đến tận cổng hoa tươi hình vòm, hai bên là hoa hồng trắng được vận chuyển bằng đường hàng không đến. Màu trắng và màu xanh lá cây hòa hợp với nhau, vừa tinh tế vừa tràn đầy sức sống.
Trước cổng hoa tươi, An Tâm nắm tay con gái, nhẹ giọng hỏi: “Khê Khê, con còn trách mẹ ban đầu không để hai đứa ở bên nhau sao?”
Triệu Thính Khê nghĩ ngợi rồi nghiêm túc đáp: “Lúc đó có oán trách nhưng con biết mẹ chỉ vì muốn tốt cho con.”
“Con hiểu là tốt.” An Tâm gật đầu: “Bây giờ mẹ đã hiểu rõ, nếu con thật sự không phát triển nổi trong giới giải trí nữa thì mẹ vẫn có năng lực chăm sóc cho con thật tốt.” Bà vỗ nhẹ lên tay Triệu Thính Khê: “Khê Khê, cổ phần công ty bên Mỹ mẹ đều để lại cho con, con là con gái duy nhất của mẹ, con cứ làm những việc con thích, mẹ vĩnh viễn sẽ là hậu phương vững chắc của con.”
Triệu Thính Khê mỉm cười: “Cảm ơn mẹ.”
An Tâm cũng cười, bà nhìn bầu trời xanh biếc cảm khái: “Nếu bố con còn ở đây, nhất định ông ấy sẽ rất vui.”
An Tâm rất ít khi nhắc đến Triệu Bỉnh Toàn, Triệu Thính Khê khá ngạc nhiên.
“Bố con chắc chắn đang dõi theo Khê Khê, mẹ thay ông ấy giao con cho cậu Từ. Cậu ấy hẳn sẽ đối xử tốt với con, bố con có thể yên tâm rồi.” An Tâm nói.
Nước mắt Triệu Thính Khê quẩn quanh hốc mắt, cô gật đầu thật mạnh.
Nghi lễ chính thức bắt đầu, Từ Thanh Xuyên nhìn Triệu Thính Khê đang đi đến giữa biển hoa. Cô tựa như được nhìn thấy chàng thiếu niên sạch sẽ trong trẻo dưới ánh nắng mặt trời trong thư phòng năm ấy.
Cô thoáng cong môi, nhiều năm trôi qua, rốt cuộc anh lại về bên cạnh cô.
Từ Thanh Xuyên quỳ một chân trên đất trao hoa vào tay cô.
Mọi người xung quanh vỗ tay.
Triệu Thính Khê mỉm cười nhận lấy bó hoa, khẽ ngửi, thật thơm thật ngọt ngào.
An Tâm đặt tay Triệu Thính Khê vào lòng bàn tay của Từ Thanh Xuyên, sau đó xoay người bước xuống sân khấu.
Triệu Thính Khê nhìn bóng lưng An Tâm, trong lòng dâng lên cảm xúc khó diễn tả.
Từ Thanh Xuyên xoa xoa tay cô, nỗi chua xót đó dần biến mất.
Anh dẫn cô lên bục, nhận được rất nhiều tràn vỗ tay và lời chúc phúc.
MC tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu, bên dưới ồn ào lên.
Từ Thanh Xuyên hơi khom người hôn lên trán cô.
Đây là chỗ anh từng hôn qua khi còn là thiếu niên, sáu năm trước sống trong tuyệt vọng đau thương. Hôm nay cô là cô dâu của anh, cuối cùng anh đã tìm lại nụ hôn này.
Nghi lễ kết thúc trong tiếng náo nhiệt, lúc sẫm tối hai người mở tiệc mời khách trong khách sạn.
Triệu Thính Khê thay một chiếc váy dài màu rượu đỏ, mời rượu với Từ Thanh Xuyên.
Ánh đèn trong khách sạn hoa lệ, tiếng đàn du dương, Từ Thanh Xuyên bị Trâu Cần và vài người bạn thân chuốc rượu, Trâu Cần cầm ly rượu lên, cười đắc ý: “Thầy Từ, uống hết ly rượu này…”
Anh ấy còn chưa dứt lời, Triệu Thính Khê ở sau lưng đột nhiên ngất lịm. Từ Thanh Xuyên nhanh tay ôm eo cô.
Trâu Cần sợ hãi vô cùng, tay đang giơ ly rượu cũng quên bỏ xuống.
Mọi người xung quanh rối rít vây lại, hỏi tình huống đang xảy ra.
Tay Từ Thanh Xuyên run rẩy, anh căng thẳng bế Triệu Thính Khê lên.
Giang Lục Tự thông báo đội ngũ bác sĩ của khu nghỉ dưỡng trước.
Từ Thanh Xuyên ôm cô vào phòng nghỉ, bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra.
Khoảng nửa tiếng sau, bác sĩ nới lỏng cà vạt, cười nói: “Anh Từ à, bà Từ đã mang thai, cơ thể hơi yếu, đồng thời mệt mỏi quá độ nên mới ngất xỉu.”
Từ Thanh Xuyên há hốc mồm, kích động không biết nên nói gì. Tiêu Mục tiến lên nói cảm ơn bác sĩ.
“Anh ơi.” Từ Thanh Xuyên kéo tay Tiêu Mục không ngừng lẩm bẩm: “Em sắp làm bố! Em sắp làm bố rồi!”
Một người trẻ tuổi bên cạnh chợt nhớ ra gì đó: “À! Ông lão hồi sáng nói đúng rồi, Khê Khê đang mang thai, trong năm nay phải đến bệnh viện thôi!”
Không được không được, anh ta phải ra đó xem có gặp được cao nhân không!
Editor: Đọc đến chương này tui thắc mắc ông Trì Dịch làm ăn lớn cỡ nào mà gì ổng cũng biết =))) Tiếc là tác giả không có sở thích viết hệ liệt.
/72
|