Ở trong phòng.
Nếu ăn thì ra ngoài, đừng ở đây gây ồn ào cho người khác.
Gia Anh cất chất giọng trầm bổng, lạnh lùng. Vẻ mặt có chút khó chịu khi mùi đồ ăn ám cả phòng, đã vậy hai con người kia nói chuyện chí chóe không ngừng nghỉ.
Thiên Kim thấy anh cáu gắt như vậy, cô đứng dậy đi qua chỗ anh đáp:
Sao anh khó chịu thế nhỉ? Mà phòng này đâu phải của riêng anh.
Im lặng đi!
Gia Anh buông một câu lạnh lùng, vẻ mặt vô cảm xúc, dán mắt vào cuốn sách.
Hướng Dương vội bước xuống giường đi tới nắm tay Thiên Kim kéo lại, mỉm cười nhẹ giọng đáp:
Thiên Kim, lại đây đi, chúng ta ra ngoài ăn đi, đừng làm phiền Gia Anh. Mình quen rồi, thỉnh thoảng ăn chửi thôi.
Thiên Kim thủ thỉ đáp: Này sao cậu ngốc thế hả? Cứ như thế này thì sao hai người nói chuyện tìm hiểu nhau được hả? Cậu ngồi ở yên trên giường ăn gà với dâu tây của mình đi, chống mắt lên nhìn mình bắt chuyện với Gia Anh cho xem.
Không được đâu Thiên Kim!
Hướng Dương chưa kịp ngăn thì Thiên Kim đã chạy tới bên Gia Anh nở nụ cười thật tươi.
Anh thích mẫu người con gái nào vậy? Nhìn anh vừa đẹp trai, vừa bơi lội giỏi, còn lạnh lùng giống như mấy loại soái ca ngôn tình ấy nhưng tính tình lại thẳng thắn, có chút bất cần và cọc cằn. Loại người như anh thường sẽ tìm cho mình một người mà trong lòng sẽ chỉ nghĩ đến anh thôi.
Gia Anh im lặng không nói gì, chỉ cặm cụi đọc sách, rồi lại chuyển sang lướt điện thoại. Anh chẳng quan tâm gì đến những lời mà Thiên Kim nói cả.
Thấy Gia Anh không nói gì, Thiên Kim tiếp tục nói:
Anh không trả lời, vậy để tôi đoán nhé. Anh thích mẫu con gái khờ khạo, giống như con trai, vô tâm vô tính, dáng người thấp bé nhưng rất đáng yêu, lúc nào cũng lạc quan luôn tiến về phía trước.
Gia Anh vẫn im lặng không có chút phản ứng gì, cứ nhìn vào sách một cách chăm chú. Còn Hướng Dường ngồi một đống kia thì trông chờ xem biểu hiện của anh như thế nào khi Thiên Kim đang cố tình nói mình, nhưng rốt cuộc vẻ mặt vô cảm xúc.
Này, sao anh không nói gì, chẳng lẽ cậu không thích mẫu người con gái đó. Hay là anh thích mẫu người như Thuần Nhi, vừa dịu dàng xinh đẹp, lại còn tỏa sáng như một minh tinh và còn ưu tú nữa nhưng có phần hơi chảnh với kênh kiệu xíu.
Tôi không thích!
Lúc này Gia Anh mới chịu lên tiếng đáp trả, nhưng vẫn chú tâm vào đọc sách.
Này, tôi nói cho anh biết một điều. Có một người vì anh mà dành cả thanh xuân chỉ để theo đuổi anh thôi đấy. Cô ấy hâm mộ anh, chỉ muốn một lần tận mắt nhìn thấy anh trên đường bơi và giành huy chương vàng, cô ấy còn muốn nhìn thấy nụ cười của anh. Vì biết anh muốn làm bác sĩ, cô ấy cũng ráng cày cuốc để thi vào ngành y khoa. Khi biết anh bỏ bơi lội, cô ấy rất buồn. Đã vậy biết tin anh có bạn gái, cô ấy còn đau lòng hơn. Nhưng cô ấy nghĩ rằng, chỉ cần anh hạnh phúc, sống vui vẻ và lạc quan là được. Dù là tình cảm từ một phía, cô ấy cũng chấp nhận chúc phúc cho anh.
Thiên Kim nói một tràn đầy cảm xúc mạch lạc, thay lời muốn nói từ một người đang ngồi kia luôn trông chờ một ngày anh biết được thứ tình cảm nhỏ nhoi vô vọng này.
Cô ấy luôn theo dõi anh trên đường bơi qua các kì thế vận hội trên mạng, diễn đàn của trường. Cô ấy chẳng quan trọng thành tích hay ánh hào quang rực rỡ của anh như những cô gái khác đâu, cô ấy chỉ muốn thấy anh bơi thôi. Cô ấy thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên hồi năm cấp ba đấy, cái lần mà cô ấy hỏi anh về dãy phòng học khối 10 ở đâu, chắc anh không nhớ rồi, lúc đó anh học 12... Biết anh bơi trong nhà thể thao đa năng của trường trường, lúc nào cũng lén tới coi và đặt một chai nước cam cho anh. Cô ấy còn...
Vậy cô ấy là ai? Đang ở đâu? Có lẽ cô biết rõ nhỉ?
Gia Anh cất giọng trầm ổn đáp, ánh mắt nhìn Thiên Kim có đôi chút thắc mắc khi nghe những gì cô nói về một người, khiến anh có một chút tò mò.
Ờ... thì... xa tận chân trời gần ngay trước mắt... Cô ấy rất là ngốc nghếch...
Thiên Kim, muộn rồi đây. Để tôi đưa cậu về kí túc xá...
Hướng Dương vội vàng đi tới kéo Thiên Kim lại, gượng cười nhìn Gia Anh rồi lôi cô ấy đi, miệng càm ràm: Đi thôi, đừng làm phiền Gia Anh học bài...
Đồ ngốc! Gia Anh mỉm cười rồi lại tập trung sự nghiệp nghiên cứu y học của mình.
...
Tờ mờ sáng, Hướng Dương lết xác xuống căn tin để ăn sáng một mình. Cô ngồi tập trung vào sự nghiệp thưởng thức tô phở gà với đĩa quẩy vàng mềm của mình. Hôm nay được một bữa cô dậy sớm nên đi trước, còn Gia Anh thì vẫn còn ngủ do thức khuya học bài.
Đang ăn ngon lành, thì bất ngờ Thuần Nhi từ đâu đi tới ngồi xuống đối diện cô, đặt lên một hộp dâu tây đỏ tươi ngon trước mặt cô, làm cô ngưng mọi động tác, ngơ ngác nhìn cô ấy.
Cậu ăn sáng một mình sao? Vậy còn Gia Anh không đi cùng cậu à?
Thuần Nhi cất giọng dịu nhẹ đáp.
Hướng Dương gượng cười đáp: Gia Anh hơi mệt nên chắc đi học muộn thôi... hihi...
Tôi biết cậu thích ăn dâu tây nên mua cho cậu, do hôm qua có đến phòng Gia Anh, thấy chỗ cậu toàn để mấy hộp dâu tây, nên nghĩ đó là món ăn yêu thích của cậu.
Chị Thuần Nhi thật sự tinh tế thật, tôi cám ơn!
Hướng Dương cười trừ nhận lấy, trong đầu nghĩ thầm: Không biết chị ta đang có ý định gì đây? Sao đột nhiên nổi cơn tam bành cho mình dâu tây thế này...
Này, Dương Dương... ngày ngày cậu ở bên cạnh Gia Anh, gần đây cậu có phát hiện ra cô gái nào không?
Hướng Dương ngạc nhiên thốt lên: Không! Tôi thấy anh ta ở trong phòng suốt ngày, có đi ra ngoài nhiều đâu mà có cô gái nào bên cạnh.
Không? Không thể nào, tối qua lúc vào phòng hai người, tôi thấy có bộ mỹ phẩm bỏ vào trong cái hộp có nhãn hiệu gói gén rất kĩ càng ở trên bàn Gia Anh, tôi hỏi anh đã có bạn gái mới rồi phải không, thì anh ấy bảo tùy tôi nghĩ gì thì nghĩ. Chắn chắc anh ấy đã có người mình thích rồi.
Bộ mỹ phẩm đó có khi nào của mình không trời, cái con nhỏ Thiên Kim này... Hướng Dương càm ràm thầm trong bụng khi nghe Thuần Nhi nói như vậy. Còn Gia Anh có bạn gái mới thì cô chẳng thấy Gia Anh có phản ứng gì. Cô thấy anh ngoại trừ lên lớp ra, thì chỉ ở trong phòng đọc sách, còn điện thoại có cũng như không, rất ít khi cầm.
Cô lại cúi đầu ăn nốt cái tô phở đang dở dang của mình nhưng không được tự nhiên lắm.
Này Dương Dương, cậu thấy tôi với Gia Anh có xứng đôi không?
Thuần Nhi nói giọng nhỏ nhẹ, ánh mắt nhìn cậu với vẻ chờ đợi câu trả lời.
Hướng Dương ăn mà suýt chút nữa sặc luôn cả phở trong miệng ra ngoài. Cô lại gượng cười đưa tay gãi đầu như một con ngố không biết trả lời sao nữa.
Hay là chúng ta hợp tác được không? Cậu giúp tôi quay lại với Gia Anh, tôi sẽ giúp cậu lọt vào top 10 hotboy của trường PECO.
Thuần Nhi đưa ra giao ước làm Hướng Dương ngơ ra nhìn cô, lúng túng đáp:
Vấn đế của chị khó quá... Chuyện hợp tác này theo tôi thì thôi.
Thì thôi? Tại sao? Đây là việc đôi bên đều có lợi. Cứ quyết định thế nhé.
Hướng Dương chỉ mong Thuần Nhi tránh xa Gia Anh ra, sao có thể giúp chị ta quay lại với Gia Anh được, trong khi cô đã theo đuổi anh ấy còn không được huống chi hợp tác để tạo cho hai người quay lại.
Cô lên tiếng đáp: Nhưng chị đã có Nhật Hoàng rồi cơ mà? Sao chị lại còn muốn quay lại với Gia Anh? Với lại chị cũng biết rõ Gia Anh rất khó tính, lại còn lạnh lùng, hay cáu gắt nữa, tôi bị ăn chửi suốt ngày, không thể giúp chị được đâu.
Nói rồi Hướng Dương đứng dậy nhanh chóng rời đi.
...
Gia Anh từ trong phòng tắm đi ra sau khi thay đồ xong, hôm nay anh dậy muộn nên sẽ đi học trễ, thôi đằng nào cũng trễ rồi cho trễ luôn.
Anh đi lại bàn học để lấy balo thì nhìn thấy có hộp sữa dâu tây trên bàn với một cơm nấm, với mẫu giấy màu vàng dán trên hộp sữa với dòng chữ: Chúc tiền bối buổi sáng vui vẻ, Dương Dương!
Anh cầm lấy hộp sữa và cơm nấp bở vào balo đem đi rồi ra khỏi phòng.
Dâu Tây?... Ủa sao giờ anh mới đi học, mà Hướng... tôi bị liệu, Dương Dương không đi cùng anh hả?
Thiên Kim nhìn Gia Anh nói, khi cô tình cờ gặp anh ngay trên dãy hành lang kí túc xá nam, cô qua đây để rủ Hướng Dương tới căn tin ăn sáng.
Cậu ta đã đi học từ sớm rồi!
Gia Anh đáp rồi lạnh lùng bước đi với vẻ mặt không thể hiện cảm xúc gì. Anh chợt nhớ ra chuyện tối qua mà cô bạn gái của cái cái Dương Dương ngốc nghếch kia nói về cô gái theo đuổi anh từ hồi cấp ba, anh biết cô ấy là ai, nhưng muốn chính miệng từ cô gái này nói để chắc chắn hơn.
Anh quay người đi tới chỗ Thiên Kim, nhìn cô ấy trầm giọng đáp:
Chuyện tối qua cô nói với tôi về cô gái thích tôi, tôi thật sự muốn biết cô ấy là ai?
Ánh mắt Thiên Kim ngạc nhiên nhìn Gia Anh, khi một người vốn nổi tiếng lạnh lùng không một người bạn, sống khép kín, che đậy cảm xúc, trầm tính lại quan tâm đến chuyện này, thật sự cô cảm thấy vui thầm thay cho cái con nhỏ Dâu Tây ngốc nghếch kia.
Cô mỉm cười nhẹ giọng đáp: Tôi nói anh biết, nhưng anh phải giữ bí mật và coi như chưa biết gì đi nhé. Cô gái ấy chính là...
Thiên Kim, sao em lại ở đây?
Thiên Kim nghe thấy ai đó gọi tên mình nên quay lại khi đang định nói cho Gia Anh nghe. Và người đó không ai chính là Nhật Hoàng.
Anh Hoàng! Thiên Kim mỉm cười đáp.
Gia Anh cũng không ở lại làm gì nên quay người bước đi.
Dâu Tây, chắc anh cũng đủ hiểu là ai rồi phải không Gia Anh?
Bước chân anh khựng lại khi nghe cô nói rồi lại tiếp tục bước đi, với nụ cười nhẹ trên môi.
Thiên Kim, sẵn tiện gặp em ở đây hay là chúng ta cùng đi ăn sáng được chứ?
Nhật Hoàng mỉm cười nhìn cô đáp.
Thiên Kim nở nụ cười tươi, gật đầu đáp: Được, tiền bối!
...
Hướng Dương lững thững bước đi trên đường tới lớp học. Ánh mắt chắm chú nhìn phía đằng trước mà không để ý gì xung quanh đây.
Ào
Ôi my God, gì vậy... Người mình ước hết trơn rồi...
Hương Dương hét toáng lên với vẻ mặt đầy bất ngờ khi đột nhiên bị một một bác lao công dội nguyên nước vào người, làm bộ quần áo của cô ướt nhẹp.
Trời ơi làm sao đây, ướt hết trơn rồi...
Cháu có sao không? Bác xin lỗi, tại bác không có để ý cháu đi ngang qua đây.
Hướng Dương cười trừ với nét mặt đau khổ: Dạ không sao đâu ạ!
Nói rồi, cô nhanh chóng quay về kí túc xá để thay quần áo, nhưng ngặt nghèo thay cô lại không mang theo chìa khóa, cô ngồi một đống dưới gốc cây, ôm lấy cặp che phía chắn phía trước lại vì sợ bị lộ. Cô moi điện thoại ra gọi Thiên Kim để cứu cánh.
Alo, Thiên Kim hả? Làm giúp mình đi.
Cậu bị sao vậy? Có chuyện gì hả?
Quần áo tớ ướt hết trơn rồi, đầu cổ tóc tai cũng ướt. Mà mới nãy tớ đi quên mang theo chìa khóa phòng nên không về kí túc xá được, tớ cũng không thể nào mang bộ dạng này đến lớp được.
Được rồi, cậu ở chỗ nào để tới mang đồ tới...
Ở giảng đường khu C đấy.
Hướng Dương tắt máy, ngồi đây đợi Thiên Kim mang quần áo tới cho mình.
...
Trong WC nữ, Hướng Dương đi ra với bộ dạng một nữ sinh duyên dáng đích thực của mình. Trên người cô hiện giờ là một chân váy ngắn xếp ly ngang gối màu trắng, cùng với áo sơ mi dáng rộng màu trắng luôn có lô gô trường. Tóc đen xõa dài phủ xuống đôi vai gầy được uốn lượn bồng bềnh, còn để thêm mái lưa thưa, nhìn cô không khác gì một búp bê sống cả, trông vô cùng xinh xắn.
Woa, trông cậu xinh thật đấy Hướng Dương. Làm con gái không phải sướng hơn sao, mà phải đi cải trang nam sinh làm gì cho khổ vậy.
Thiên Kim nhẹ giọng nói, mắt nhìn con nhỏ bạn từ đầu đến chân.
Nhưng như vậy làm sao mình đi đến lớp học đây?
Hướng Dương than van, vì cô đã lỡ dùng thân phận nam nhi đi học, giờ là con gái kiểu gì họ cũng phát hoảng lắm cho coi. Trong lớp giờ ai cũng biết mặt cô là một nam sinh có vóc dáng thấp bé nhẹ cân rồi.
Cậu cứ bình thường đi, hôm nay tạm thời nghỉ học tiết đó. Để tớ qua xin phép, sẵn tiện lấy chìa khóa phòng từ chỗ Gia Anh cho cậu. Này cậu kiếm chỗ nào kín đáo ít người qua lại, đợi mình, đừng đi lung tung đấy.
Thiên Kim dặn dò rồi nhanh chóng đi khỏi đây.
Hướng Dương một mình đi kiếm chỗ đứng đợi Thiên Kim tới, công nhận được mặc bộ quần áo này thoải mái biết bao. Tóc tai bung xõa không phải đội tóc giả nóng bức kia. Đang lang thang thì chợt cô dừng lại ở bảng tin, khi trên đó vừa mới cập nhật danh hiệu top 10 nam sinh điển trai của trường, cô tò mò đi tới gần xem thử.
Tháng này Gia Anh lại đứng đầu, còn Nhật Hoàng đứng thứ hai. Quả là hai con người đẹp trai hết phần con nhà người ta rồi. Ủa, cũng có mình luôn sao? Đứng thứ 10 mới điêu chứ?
Hướng Dương ngạc nhiên thốt lên khi lại thấy mặt mình xuất hiện trong danh sách này. Thật là không thể tin được, một phận nữ nhi giả nam như cô lại có thể lọt top, cô cũng cạn lời với gu thẩm mỹ của nữ sinh trường này mất.
Bất chợt có một đám học viên nam từ đâu đột nhiên xuất hiện đi tới, làm cô vội vàng lấy tóc che mặt lại rồi lủi lủi bước đi, né tránh đủ kiểu. Thì bất ngờ bị Kelvin chặn đường lại.
Cô gái nào lại đến đây khu này vậy? Kelvin lên tiếng đáp, ánh mắt tò mò gương mặt kia.
Đám học viên nam bao vây xung quanh Hướng Dương làm cô vô cùng bối rối.
Không biết cô gái nào đây ta?
Hay mấy em học viên năm nhất nhỉ?
Cho bọn anh xem mặt làm quen đi, cô em xinh đẹp.
Chết con rồi, sao xui dữ dằn, gặp bọn Kelvin này chứ... Chạy là thượng sách. Hướng Dương nói thầm rồi quay người cấm đầu chạy đi, nhưng khổ nổi bọn chúng lại đuổi theo.
Bộp
Không biết cô chạy kiểu gì đâm đầu vào người Gia Anh khi anh tình cờ đi ngang qua đây. Cô ngước mặt lên nhìn, đôi đồng tử giãn rộng ngạc nhiên khi ánh mắt sắc lạnh của Gia Anh đang nhìn mình, miệng cô thốt lên:
Gia Anh... chết con rồi... Cô vội cuối mặt xuống, lấy tóc phủ ra trước mặt.
Có sao không vậy?... Nhưng mà...
Hướng Dương cấm đầu cấm cổ chạy thụt mạng về phía trước làm Gia Anh chẳng kịp phản ứng gì, anh chỉ biết quay lại nhìn bóng dáng nhỏ bé đó khuất dần. Trên môi chợt nở nụ cười nhẹ.
Nếu ăn thì ra ngoài, đừng ở đây gây ồn ào cho người khác.
Gia Anh cất chất giọng trầm bổng, lạnh lùng. Vẻ mặt có chút khó chịu khi mùi đồ ăn ám cả phòng, đã vậy hai con người kia nói chuyện chí chóe không ngừng nghỉ.
Thiên Kim thấy anh cáu gắt như vậy, cô đứng dậy đi qua chỗ anh đáp:
Sao anh khó chịu thế nhỉ? Mà phòng này đâu phải của riêng anh.
Im lặng đi!
Gia Anh buông một câu lạnh lùng, vẻ mặt vô cảm xúc, dán mắt vào cuốn sách.
Hướng Dương vội bước xuống giường đi tới nắm tay Thiên Kim kéo lại, mỉm cười nhẹ giọng đáp:
Thiên Kim, lại đây đi, chúng ta ra ngoài ăn đi, đừng làm phiền Gia Anh. Mình quen rồi, thỉnh thoảng ăn chửi thôi.
Thiên Kim thủ thỉ đáp: Này sao cậu ngốc thế hả? Cứ như thế này thì sao hai người nói chuyện tìm hiểu nhau được hả? Cậu ngồi ở yên trên giường ăn gà với dâu tây của mình đi, chống mắt lên nhìn mình bắt chuyện với Gia Anh cho xem.
Không được đâu Thiên Kim!
Hướng Dương chưa kịp ngăn thì Thiên Kim đã chạy tới bên Gia Anh nở nụ cười thật tươi.
Anh thích mẫu người con gái nào vậy? Nhìn anh vừa đẹp trai, vừa bơi lội giỏi, còn lạnh lùng giống như mấy loại soái ca ngôn tình ấy nhưng tính tình lại thẳng thắn, có chút bất cần và cọc cằn. Loại người như anh thường sẽ tìm cho mình một người mà trong lòng sẽ chỉ nghĩ đến anh thôi.
Gia Anh im lặng không nói gì, chỉ cặm cụi đọc sách, rồi lại chuyển sang lướt điện thoại. Anh chẳng quan tâm gì đến những lời mà Thiên Kim nói cả.
Thấy Gia Anh không nói gì, Thiên Kim tiếp tục nói:
Anh không trả lời, vậy để tôi đoán nhé. Anh thích mẫu con gái khờ khạo, giống như con trai, vô tâm vô tính, dáng người thấp bé nhưng rất đáng yêu, lúc nào cũng lạc quan luôn tiến về phía trước.
Gia Anh vẫn im lặng không có chút phản ứng gì, cứ nhìn vào sách một cách chăm chú. Còn Hướng Dường ngồi một đống kia thì trông chờ xem biểu hiện của anh như thế nào khi Thiên Kim đang cố tình nói mình, nhưng rốt cuộc vẻ mặt vô cảm xúc.
Này, sao anh không nói gì, chẳng lẽ cậu không thích mẫu người con gái đó. Hay là anh thích mẫu người như Thuần Nhi, vừa dịu dàng xinh đẹp, lại còn tỏa sáng như một minh tinh và còn ưu tú nữa nhưng có phần hơi chảnh với kênh kiệu xíu.
Tôi không thích!
Lúc này Gia Anh mới chịu lên tiếng đáp trả, nhưng vẫn chú tâm vào đọc sách.
Này, tôi nói cho anh biết một điều. Có một người vì anh mà dành cả thanh xuân chỉ để theo đuổi anh thôi đấy. Cô ấy hâm mộ anh, chỉ muốn một lần tận mắt nhìn thấy anh trên đường bơi và giành huy chương vàng, cô ấy còn muốn nhìn thấy nụ cười của anh. Vì biết anh muốn làm bác sĩ, cô ấy cũng ráng cày cuốc để thi vào ngành y khoa. Khi biết anh bỏ bơi lội, cô ấy rất buồn. Đã vậy biết tin anh có bạn gái, cô ấy còn đau lòng hơn. Nhưng cô ấy nghĩ rằng, chỉ cần anh hạnh phúc, sống vui vẻ và lạc quan là được. Dù là tình cảm từ một phía, cô ấy cũng chấp nhận chúc phúc cho anh.
Thiên Kim nói một tràn đầy cảm xúc mạch lạc, thay lời muốn nói từ một người đang ngồi kia luôn trông chờ một ngày anh biết được thứ tình cảm nhỏ nhoi vô vọng này.
Cô ấy luôn theo dõi anh trên đường bơi qua các kì thế vận hội trên mạng, diễn đàn của trường. Cô ấy chẳng quan trọng thành tích hay ánh hào quang rực rỡ của anh như những cô gái khác đâu, cô ấy chỉ muốn thấy anh bơi thôi. Cô ấy thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên hồi năm cấp ba đấy, cái lần mà cô ấy hỏi anh về dãy phòng học khối 10 ở đâu, chắc anh không nhớ rồi, lúc đó anh học 12... Biết anh bơi trong nhà thể thao đa năng của trường trường, lúc nào cũng lén tới coi và đặt một chai nước cam cho anh. Cô ấy còn...
Vậy cô ấy là ai? Đang ở đâu? Có lẽ cô biết rõ nhỉ?
Gia Anh cất giọng trầm ổn đáp, ánh mắt nhìn Thiên Kim có đôi chút thắc mắc khi nghe những gì cô nói về một người, khiến anh có một chút tò mò.
Ờ... thì... xa tận chân trời gần ngay trước mắt... Cô ấy rất là ngốc nghếch...
Thiên Kim, muộn rồi đây. Để tôi đưa cậu về kí túc xá...
Hướng Dương vội vàng đi tới kéo Thiên Kim lại, gượng cười nhìn Gia Anh rồi lôi cô ấy đi, miệng càm ràm: Đi thôi, đừng làm phiền Gia Anh học bài...
Đồ ngốc! Gia Anh mỉm cười rồi lại tập trung sự nghiệp nghiên cứu y học của mình.
...
Tờ mờ sáng, Hướng Dương lết xác xuống căn tin để ăn sáng một mình. Cô ngồi tập trung vào sự nghiệp thưởng thức tô phở gà với đĩa quẩy vàng mềm của mình. Hôm nay được một bữa cô dậy sớm nên đi trước, còn Gia Anh thì vẫn còn ngủ do thức khuya học bài.
Đang ăn ngon lành, thì bất ngờ Thuần Nhi từ đâu đi tới ngồi xuống đối diện cô, đặt lên một hộp dâu tây đỏ tươi ngon trước mặt cô, làm cô ngưng mọi động tác, ngơ ngác nhìn cô ấy.
Cậu ăn sáng một mình sao? Vậy còn Gia Anh không đi cùng cậu à?
Thuần Nhi cất giọng dịu nhẹ đáp.
Hướng Dương gượng cười đáp: Gia Anh hơi mệt nên chắc đi học muộn thôi... hihi...
Tôi biết cậu thích ăn dâu tây nên mua cho cậu, do hôm qua có đến phòng Gia Anh, thấy chỗ cậu toàn để mấy hộp dâu tây, nên nghĩ đó là món ăn yêu thích của cậu.
Chị Thuần Nhi thật sự tinh tế thật, tôi cám ơn!
Hướng Dương cười trừ nhận lấy, trong đầu nghĩ thầm: Không biết chị ta đang có ý định gì đây? Sao đột nhiên nổi cơn tam bành cho mình dâu tây thế này...
Này, Dương Dương... ngày ngày cậu ở bên cạnh Gia Anh, gần đây cậu có phát hiện ra cô gái nào không?
Hướng Dương ngạc nhiên thốt lên: Không! Tôi thấy anh ta ở trong phòng suốt ngày, có đi ra ngoài nhiều đâu mà có cô gái nào bên cạnh.
Không? Không thể nào, tối qua lúc vào phòng hai người, tôi thấy có bộ mỹ phẩm bỏ vào trong cái hộp có nhãn hiệu gói gén rất kĩ càng ở trên bàn Gia Anh, tôi hỏi anh đã có bạn gái mới rồi phải không, thì anh ấy bảo tùy tôi nghĩ gì thì nghĩ. Chắn chắc anh ấy đã có người mình thích rồi.
Bộ mỹ phẩm đó có khi nào của mình không trời, cái con nhỏ Thiên Kim này... Hướng Dương càm ràm thầm trong bụng khi nghe Thuần Nhi nói như vậy. Còn Gia Anh có bạn gái mới thì cô chẳng thấy Gia Anh có phản ứng gì. Cô thấy anh ngoại trừ lên lớp ra, thì chỉ ở trong phòng đọc sách, còn điện thoại có cũng như không, rất ít khi cầm.
Cô lại cúi đầu ăn nốt cái tô phở đang dở dang của mình nhưng không được tự nhiên lắm.
Này Dương Dương, cậu thấy tôi với Gia Anh có xứng đôi không?
Thuần Nhi nói giọng nhỏ nhẹ, ánh mắt nhìn cậu với vẻ chờ đợi câu trả lời.
Hướng Dương ăn mà suýt chút nữa sặc luôn cả phở trong miệng ra ngoài. Cô lại gượng cười đưa tay gãi đầu như một con ngố không biết trả lời sao nữa.
Hay là chúng ta hợp tác được không? Cậu giúp tôi quay lại với Gia Anh, tôi sẽ giúp cậu lọt vào top 10 hotboy của trường PECO.
Thuần Nhi đưa ra giao ước làm Hướng Dương ngơ ra nhìn cô, lúng túng đáp:
Vấn đế của chị khó quá... Chuyện hợp tác này theo tôi thì thôi.
Thì thôi? Tại sao? Đây là việc đôi bên đều có lợi. Cứ quyết định thế nhé.
Hướng Dương chỉ mong Thuần Nhi tránh xa Gia Anh ra, sao có thể giúp chị ta quay lại với Gia Anh được, trong khi cô đã theo đuổi anh ấy còn không được huống chi hợp tác để tạo cho hai người quay lại.
Cô lên tiếng đáp: Nhưng chị đã có Nhật Hoàng rồi cơ mà? Sao chị lại còn muốn quay lại với Gia Anh? Với lại chị cũng biết rõ Gia Anh rất khó tính, lại còn lạnh lùng, hay cáu gắt nữa, tôi bị ăn chửi suốt ngày, không thể giúp chị được đâu.
Nói rồi Hướng Dương đứng dậy nhanh chóng rời đi.
...
Gia Anh từ trong phòng tắm đi ra sau khi thay đồ xong, hôm nay anh dậy muộn nên sẽ đi học trễ, thôi đằng nào cũng trễ rồi cho trễ luôn.
Anh đi lại bàn học để lấy balo thì nhìn thấy có hộp sữa dâu tây trên bàn với một cơm nấm, với mẫu giấy màu vàng dán trên hộp sữa với dòng chữ: Chúc tiền bối buổi sáng vui vẻ, Dương Dương!
Anh cầm lấy hộp sữa và cơm nấp bở vào balo đem đi rồi ra khỏi phòng.
Dâu Tây?... Ủa sao giờ anh mới đi học, mà Hướng... tôi bị liệu, Dương Dương không đi cùng anh hả?
Thiên Kim nhìn Gia Anh nói, khi cô tình cờ gặp anh ngay trên dãy hành lang kí túc xá nam, cô qua đây để rủ Hướng Dương tới căn tin ăn sáng.
Cậu ta đã đi học từ sớm rồi!
Gia Anh đáp rồi lạnh lùng bước đi với vẻ mặt không thể hiện cảm xúc gì. Anh chợt nhớ ra chuyện tối qua mà cô bạn gái của cái cái Dương Dương ngốc nghếch kia nói về cô gái theo đuổi anh từ hồi cấp ba, anh biết cô ấy là ai, nhưng muốn chính miệng từ cô gái này nói để chắc chắn hơn.
Anh quay người đi tới chỗ Thiên Kim, nhìn cô ấy trầm giọng đáp:
Chuyện tối qua cô nói với tôi về cô gái thích tôi, tôi thật sự muốn biết cô ấy là ai?
Ánh mắt Thiên Kim ngạc nhiên nhìn Gia Anh, khi một người vốn nổi tiếng lạnh lùng không một người bạn, sống khép kín, che đậy cảm xúc, trầm tính lại quan tâm đến chuyện này, thật sự cô cảm thấy vui thầm thay cho cái con nhỏ Dâu Tây ngốc nghếch kia.
Cô mỉm cười nhẹ giọng đáp: Tôi nói anh biết, nhưng anh phải giữ bí mật và coi như chưa biết gì đi nhé. Cô gái ấy chính là...
Thiên Kim, sao em lại ở đây?
Thiên Kim nghe thấy ai đó gọi tên mình nên quay lại khi đang định nói cho Gia Anh nghe. Và người đó không ai chính là Nhật Hoàng.
Anh Hoàng! Thiên Kim mỉm cười đáp.
Gia Anh cũng không ở lại làm gì nên quay người bước đi.
Dâu Tây, chắc anh cũng đủ hiểu là ai rồi phải không Gia Anh?
Bước chân anh khựng lại khi nghe cô nói rồi lại tiếp tục bước đi, với nụ cười nhẹ trên môi.
Thiên Kim, sẵn tiện gặp em ở đây hay là chúng ta cùng đi ăn sáng được chứ?
Nhật Hoàng mỉm cười nhìn cô đáp.
Thiên Kim nở nụ cười tươi, gật đầu đáp: Được, tiền bối!
...
Hướng Dương lững thững bước đi trên đường tới lớp học. Ánh mắt chắm chú nhìn phía đằng trước mà không để ý gì xung quanh đây.
Ào
Ôi my God, gì vậy... Người mình ước hết trơn rồi...
Hương Dương hét toáng lên với vẻ mặt đầy bất ngờ khi đột nhiên bị một một bác lao công dội nguyên nước vào người, làm bộ quần áo của cô ướt nhẹp.
Trời ơi làm sao đây, ướt hết trơn rồi...
Cháu có sao không? Bác xin lỗi, tại bác không có để ý cháu đi ngang qua đây.
Hướng Dương cười trừ với nét mặt đau khổ: Dạ không sao đâu ạ!
Nói rồi, cô nhanh chóng quay về kí túc xá để thay quần áo, nhưng ngặt nghèo thay cô lại không mang theo chìa khóa, cô ngồi một đống dưới gốc cây, ôm lấy cặp che phía chắn phía trước lại vì sợ bị lộ. Cô moi điện thoại ra gọi Thiên Kim để cứu cánh.
Alo, Thiên Kim hả? Làm giúp mình đi.
Cậu bị sao vậy? Có chuyện gì hả?
Quần áo tớ ướt hết trơn rồi, đầu cổ tóc tai cũng ướt. Mà mới nãy tớ đi quên mang theo chìa khóa phòng nên không về kí túc xá được, tớ cũng không thể nào mang bộ dạng này đến lớp được.
Được rồi, cậu ở chỗ nào để tới mang đồ tới...
Ở giảng đường khu C đấy.
Hướng Dương tắt máy, ngồi đây đợi Thiên Kim mang quần áo tới cho mình.
...
Trong WC nữ, Hướng Dương đi ra với bộ dạng một nữ sinh duyên dáng đích thực của mình. Trên người cô hiện giờ là một chân váy ngắn xếp ly ngang gối màu trắng, cùng với áo sơ mi dáng rộng màu trắng luôn có lô gô trường. Tóc đen xõa dài phủ xuống đôi vai gầy được uốn lượn bồng bềnh, còn để thêm mái lưa thưa, nhìn cô không khác gì một búp bê sống cả, trông vô cùng xinh xắn.
Woa, trông cậu xinh thật đấy Hướng Dương. Làm con gái không phải sướng hơn sao, mà phải đi cải trang nam sinh làm gì cho khổ vậy.
Thiên Kim nhẹ giọng nói, mắt nhìn con nhỏ bạn từ đầu đến chân.
Nhưng như vậy làm sao mình đi đến lớp học đây?
Hướng Dương than van, vì cô đã lỡ dùng thân phận nam nhi đi học, giờ là con gái kiểu gì họ cũng phát hoảng lắm cho coi. Trong lớp giờ ai cũng biết mặt cô là một nam sinh có vóc dáng thấp bé nhẹ cân rồi.
Cậu cứ bình thường đi, hôm nay tạm thời nghỉ học tiết đó. Để tớ qua xin phép, sẵn tiện lấy chìa khóa phòng từ chỗ Gia Anh cho cậu. Này cậu kiếm chỗ nào kín đáo ít người qua lại, đợi mình, đừng đi lung tung đấy.
Thiên Kim dặn dò rồi nhanh chóng đi khỏi đây.
Hướng Dương một mình đi kiếm chỗ đứng đợi Thiên Kim tới, công nhận được mặc bộ quần áo này thoải mái biết bao. Tóc tai bung xõa không phải đội tóc giả nóng bức kia. Đang lang thang thì chợt cô dừng lại ở bảng tin, khi trên đó vừa mới cập nhật danh hiệu top 10 nam sinh điển trai của trường, cô tò mò đi tới gần xem thử.
Tháng này Gia Anh lại đứng đầu, còn Nhật Hoàng đứng thứ hai. Quả là hai con người đẹp trai hết phần con nhà người ta rồi. Ủa, cũng có mình luôn sao? Đứng thứ 10 mới điêu chứ?
Hướng Dương ngạc nhiên thốt lên khi lại thấy mặt mình xuất hiện trong danh sách này. Thật là không thể tin được, một phận nữ nhi giả nam như cô lại có thể lọt top, cô cũng cạn lời với gu thẩm mỹ của nữ sinh trường này mất.
Bất chợt có một đám học viên nam từ đâu đột nhiên xuất hiện đi tới, làm cô vội vàng lấy tóc che mặt lại rồi lủi lủi bước đi, né tránh đủ kiểu. Thì bất ngờ bị Kelvin chặn đường lại.
Cô gái nào lại đến đây khu này vậy? Kelvin lên tiếng đáp, ánh mắt tò mò gương mặt kia.
Đám học viên nam bao vây xung quanh Hướng Dương làm cô vô cùng bối rối.
Không biết cô gái nào đây ta?
Hay mấy em học viên năm nhất nhỉ?
Cho bọn anh xem mặt làm quen đi, cô em xinh đẹp.
Chết con rồi, sao xui dữ dằn, gặp bọn Kelvin này chứ... Chạy là thượng sách. Hướng Dương nói thầm rồi quay người cấm đầu chạy đi, nhưng khổ nổi bọn chúng lại đuổi theo.
Bộp
Không biết cô chạy kiểu gì đâm đầu vào người Gia Anh khi anh tình cờ đi ngang qua đây. Cô ngước mặt lên nhìn, đôi đồng tử giãn rộng ngạc nhiên khi ánh mắt sắc lạnh của Gia Anh đang nhìn mình, miệng cô thốt lên:
Gia Anh... chết con rồi... Cô vội cuối mặt xuống, lấy tóc phủ ra trước mặt.
Có sao không vậy?... Nhưng mà...
Hướng Dương cấm đầu cấm cổ chạy thụt mạng về phía trước làm Gia Anh chẳng kịp phản ứng gì, anh chỉ biết quay lại nhìn bóng dáng nhỏ bé đó khuất dần. Trên môi chợt nở nụ cười nhẹ.
/41
|