Hướng Dương chợt giật mình tỉnh dậy, quay về thời điểm hiện tại sau một chuỗi kí ức tưởng chừng bị lãng quên ùa về cùng một lúc. Hơi thở dồn dập với trái tim đau nhói, cô đặt tay lên lồng ngực đang phập phồng của mình.
"Hướng Dương, em không sao đấy chứ?"
Huy Nam ngồi bên cạnh giường lo lắng nhìn cô hỏi, nắm chặt lấy bàn tay cô.
"Cậu không sao chứ Hướng Dương? Cậu mê mang nguyên cả ngày hôm qua tới giờ đấy."
Thiên Kim nhẹ giọng đáp, nét mặt vừa lo lắng cho Hướng Dương vừa cảm thấy sốt ruột cho Gia Anh, vì không biết anh như nào rồi mà nguyên cả ngày qua không thấy anh đâu cả. Cô cũng đã gọi cho Nhật Hoàng xuống đây để cùng cô giúp Gia Anh đi tìm xác của anh đang bị chôn giấu đâu đó.
Vụ án mạng của Gia Anh thật sự là một bí ẩn lớn chưa có lời giải đáp.
"Gia Anh... anh Gia Anh..."
Hướng Dương hất tung cái chăn ra, vội vàng bước xuống giường rời khỏi đây với vẻ mặt tái nhợt hiện rõ sự hoang mang lẫn lo sợ, nhưng bị Huy Nam kéo tay giữ lại.
"Em đi đâu vậy?" Huy Nam thắc mắc hỏi.
"Bỏ tay tôi ra, tôi phải đi gặp Gia Anh..."
Dứt lời, Hướng Dương giật tay mình lại chạy đi thật nhanh. Trong miệng cô thầm rằng: "Gia Anh, chờ em... em xin lỗi, vì đã quên mất anh..."
Huy Nam định chạy theo thì Thiên Kim cản lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh đáp:
"Giờ thì hãy để Hướng Dương đi đi, cô ấy vốn dĩ không thuộc về anh và càng không thuộc về nơi này. Người cô ấy yêu thật sự là Gia Anh!"
Nói rồi Thiên Kim quay người bước đi khỏi với vẻ mặt băng lãnh.
...
Hiện tại Gia Anh đang ở trong phòng, nằm trên giường với vẻ yếu hẳn đi, vẻ mặt anh tuy lạnh nhưng lại hiện lên vẻ trầm buồn, ánh mắt anh đang hướng nhìn một cách chăm chăm vào màn hình chiếu cũ kĩ, với hình ảnh người con gái anh yêu nở nụ cười thật tươi.
Anh khẽ đưa tay như muốn chạm lấy cô ấy nhưng có điều gì đó quá xa vời và anh sẽ nhớ đến nụ cười đó của cô ấy!
"Rầm"
Cánh cửa chợt bật mở tung ra, Hướng Dương chạy vào trong nhìn Gia Anh đang nằm trên giường với ánh mắt trực trào những giọt lệ không ngừng tuôn rơi. Anh vội ngồi dậy bước xuống giường khi thấy sự xuất hiện của cô, với ánh mắt có chút bất ngờ.
"Gia Anh!"
Hướng Dương thốt lên mà chạy tới ôm chầm lấy anh thật chặt, òa khóc nấc lên thành tiếng.
"Tại sao anh lại không nói cho em biết, em bị mất trí nhớ chứ? Suýt chút nữa em đã quên mất anh rồi. Vậy mà anh còn tỏ ra không biết gì, lạnh lùng với em nữa... hức hức... Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra với anh vậy hả?"
Cô vừa khóc vừa nói với giọng trách móc, hờn giận đan xen.
Gia Anh chợt cười, khẽ vụt ra tiếng thở dài với hơi thở phả lạnh buông nhẹ Hướng Dương ra, nhìn cô với ánh mắt sâu lắng với những cung bậc cảm xúc. Anh đưa tay lên lau đi giọt nước mắt trên gương mặt của cô, trầm giọng đáp:
"Cuối cùng thì em cũng nhớ ra anh! Anh đã chờ em đến hoàng hôn rồi đấy. Đừng khóc, như vậy không đẹp đâu."
Hướng Dương vung tay đánh vào ngực anh một cái, nghẹn ngào nói:
"Vậy anh chết thật rồi sao?"
Gia Anh nghe Hướng Dương hỏi vậy, lòng anh đau như cắt, cổ họng nghẹn đắng. Hít một hơi thật sâu với vẻ mặt trầm tĩnh, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô đáp:
"Nhìn anh Hướng Dương, nghe những gì anh nói đây. Đến lúc em phải đối diện với sự thật thôi, vì anh đã chết, giờ đây anh chỉ là một vong hồn chưa được siêu thoát bởi anh chưa tìm được xác của mình."
"Nhưng mà... em không rời xa anh đâu, anh đi rồi em làm sao chịu nổi đây... Em không muốn đâu..."
Hướng Dương lại bậc khóc, lắc đầu không muốn, nắm chặt lấy tay anh.
"Em vẫn còn ba mẹ, còn cả một quãng đường dài tương lai phía trước. Hãy quay trở về nơi thuộc về mình được không em? Ba mẹ em, họ thật sự rất thương em, chỉ là họ quá tức giận nên mới nói quá lời với em vậy thôi... Hãy trở về đi, sống một sống hạnh phúc... có như vậy anh mới yên tâm mà đi..."
Gia Anh cố gắng thuyết phục Hướng Dương, anh mong cô sẽ nhận ra và hiểu những gì xảy ra hiện tại.
"Gia Anh!"
Vừa lúc Thiên Kim với Nhật Hoàng đi vào đồng thanh gọi tên Gia Anh. Nhật Hoàng vốn dĩ không có khả năng nhìn thấy người âm nhưng Gia Anh cho anh nhìn thấy.
"Nhật Hoàng, cậu cũng tới đây sao? Thật may vì hôm nay ngày cuối cùng tôi được gặp hai người đấy."
Gia Anh cất giọng đáp, ánh mắt nhìn hai người họ với cảm xúc khó tả.
"Cậu chết rồi, làm tôi thật sự sốc lắm đấy." Nhật Hoàng đáp, với ánh mắt nhìn Gia Anh một cách xót xa.
"Anh nói hôm nay ngày cuối cùng là sao?" Hướng Dương nhìn anh thắc mắc hỏi.
"Đến lúc anh phải đi rồi, em cũng đã nhớ lại, anh có thể yên tâm rồi. Giờ chỉ cần tìm thấy xác của anh nữa, thì anh có thể siêu thoát."
Gia Anh nói giọng đều đều. Anh biết khi nói điều này sẽ khiến Hướng Dương không kịp để đón nhận sự thật này, nhưng trước sau gì cô cũng phải đối mặt với nó, rằng anh không còn tồn tại trên đời này nữa.
"Anh có thể không đi siêu thoát được không? Hãy ở lại với em đi..."
Hướng Dương nghẹn ngào nói, nhìn anh với ánh mắt ươn ướt.
"Không được! Em không thể ở cùng với một linh hồn đã chết, anh không muốn làm một vong hồn mãi mãi không được siêu sinh."
Gia Anh đáp một câu thẳng thừng, dẫu biết đó là sẽ để lại một niềm đau khó phai đối với cô, nhưng hơn hết cô sẽ hiểu và nhận ra.
"Anh ấy nói đúng đấy Hướng Dương, cậu nên chấp nhận đi..." Thiên Kim đi lại chỗ Hướng Dương khuyên nhủ rồi quay sang nhìn Gia Anh lên tiếng đáp: " Tiền bối Gia Anh, giờ anh hãy chỉ cho em với anh Hoàng, xác của anh ở đâu được không?"
"Cậu hãy chỉ ở đâu đi, để tôi giúp cậu!" Hoàng đáp.
Gia Anh đưa tay chỉ về hướng bức tranh sơn dầu vẽ cảnh hoàng hôn trên tường, anh đáp:
"Tháo bức tranh đó xuống, đập bức tường đó ra."
"Không lẽ..."
"Đúng vậy!" Anh cắt ngang lời của Thiên Kim.
Hoàng đi tới lấy bức tranh xuống, và sau đó là một lớp xi măng bị bông trốc. Anh đi tìm một cái vật đó cứng cứng để đập lớp xi măng này ra. Thiên Kim cũng lại gúp anh tháo mấy cái cục gạch ra.
Mất một lúc sau cả hai cùng với Hướng Dương bàng hoàng sững sờ khi nhìn thấy bộ xương vẫn còn quần áo nhưng đã phần cũ và rách bươm.
"Tôi chết do bị người của mẹ kế giết hại, tôi bị đâm rất nhiều nhát dao vào người. Sau đó thì bà ấy cho người bỏ xác của tôi ở đó và đắp gạch lấy xi măng lắp lại ngay trong chính căn phòng của tôi. Chỉ vì sợ tôi sẽ là người thừa kế tài sản kia nên đã cho giết tôi."
Gia Anh nói lại những gì xảy ra trước đó về cái chết của mình.
"Vậy không phải anh bị chết cháy sao?"
Hướng Dương thắc mắc hỏi, vì lúc trước nghe Huy Nam nói, anh bị mẹ kế của anh ta cho người nhốt vào trong nhà kho rồi cho đốt cháy.
Gia Anh lắc đầu, gượng cười cay đắng rồi tắt lịm ngay sau đó, anh trả lời:
"Nếu chết cháy thì giờ sao xác anh ở đó! Anh ta chỉ nói qua loa cho em biết vậy thôi, chứ thật sự anh ta cũng chẳng biết rõ đầu đuôi."
"Được rồi, bây giờ thì chúng ta có thể đem xác của anh để chôn cất!"
Thiên Kim mỉm cười đáp, bây giờ thì cô cũng đã biết được sự thật về cái chết của anh rồi.
Bất chợt có một luồng ánh sáng rọi chiếu từ cửa sổ vào ngay chỗ Gia Anh đang đứng, cả ba người đều đứng hình ngạc nhiên. Bất giác Hướng Dương ôm chầm lấy anh khóc sướt mướt.
"Anh phải đi thật sao?"
Gia Anh đưa tay vuốt nhẹ làn tóc xuông mượt của Hướng Dương, buông nhẹ cô ra, nhìn cô với ánh mắt chứa đựng cảm xúc yêu thương trào dâng. Anh áp tay mình vào hai bên má cô, anh nở nụ cười nhẹ nhàng như chiếc lá mùa thu, trầm giọng đáp
"Sẽ có một người yêu em nhiều hơn anh, chờ em đến một ngày hoàng hôn nào đó để gặp em. Nín đi, đừng khóc. Hãy tiễn anh bằng một nụ cười được không?"
Hướng Dương không thể ngăn dòng nước mắt của mình mà nhìn anh nở nụ cười được. Nhưng giờ cô phải chấp nhận một sự thật, rằng anh ấy sẽ không bao giờ còn trên cõi đời này nữa, nhưng vẫn tồn tại mãi mãi trong tim cô.
Gia Anh quay ra nhìn Thiên Kim và Nhật Hoàng đáp:
"Hai người hãy thay tôi chăm sóc Hướng Dương được không? Giờ thì tôi phải đi rồi."
Thiên Kim cười đáp: "Anh yên tâm, Hướng Dương sẽ bình yên mà sống tốt thôi!"
"Tôi với thiên Kim sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy nên cậu đừng lo!" Hoàng cũng lên tiếng.
Gia Anh nhấc một bước tiến lại gần Hướng Dương hơn, cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng, ánh khẽ thầm nói: "Anh yêu em, cô gái của anh!"
"Em cũng yêu anh, Gia Anh!:
Và rồi anh dần tan biến hòa theo cơn gió nhưng không quên để lại nụ cười của sự hạnh phúc trên môi, anh sẽ đi đến một nơi nào đó thôi. Tình yêu đẹp của hai người sẽ còn đọng lại mãi nơi hai người từng gặp nhau và trao nhau yêu thương đầu.
Hướng Dương chỉ biết đứng cúi mặt xuống khóc trong thầm lặng, cố gắng không phát ra tiếng, giờ trong lòng cô giống như từng đợt sóng biển dâng trào vậy.
Thiên Kim với Nhật Hoàng đi tới an ủi Hướng Dương.
Ngay sau ngày hôm đó, họ đã cùng nhau đưa xác của Gia Anh tới một ngọn đồi cỏ xanh mướt để chôn cất. Mọi thứ đều quay lại thời điểm ban đầu của nó.
...
Một thời gian sau.
Hướng Dương quay trở lại cuộc sống bình thường, không còn bước chân tới giao lộ âm dương kia một lần nào nữa, vì tại nơi đó để lại trong cô một quá khứ đau buồn.
Thời gian trôi qua, những kí ức đẹp giữa cô và Gia Anh vẫn còn mãi trong trí nhớ của cô, khó lòng mà quên đi được.
Một mình cô lững thững bước đi một mình sau giờ tan học. Bầu trời cũng bắt đầu ngã sang một màu đỏ cam của buổi chiều hoàng hôn tắt nắng. Làn gió thổi thoáng qua làm bay làn tóc đen dài của cô, ánh mắt nhìn đi đâu nơi đây không điểm dừng.
"Bộp"
Bất ngờ có một người va vào cô, làm cô có chút giật mình.
"Em không sao chứ?"
Ánh mắt cô như giãn rộng ngơ ngác nhìn người con trai có khuôn mặt anh tú giống như Gia Anh, từ ánh mắt đến đôi môi. Bất giác một giọt nước mắt vô thức chảy dọc xuống bờ má của cô.
Người thanh niên này nhíu mày có chút lo lắng, tiếp lời:
"Em bị đau ở đâu à?"
Hướng Dương vội đưa tay gạt đi giọt nước mắt trên mặt, gượng cười đáp:
"Không sao... tôi không bị đau ở đâu cả."
"Anh xin lỗi, anh đi không để ý gì xung quanh nên đụng trúng em. Mà em tên gì vậy?"
Anh nói giọng đều đều, trên môi nở nụ cười nhẹ. Cảm thấy có chút thú vị về cô gái lần đầu gặp mặt này.
"Hướng Dương!"
"Anh là Gia Anh, mới chuyển trường tới. Học viên năm tư, ngành y đa khoa. Đây là ngày đầu tiên anh tới đây, nên chưa có người bạn nào. Chúng ta làm bạn được chứ?"
"Anh có một cái tên giống với một người quan trọng với em. Từ khuôn mặt đến giọng nói cũng vậy. Nhưng dù sao cũng vui khi lại có thêm người bạn mới, tiền bối Gia Anh!"
Hướng Dương mỉm cười nhẹ giọng đáp, với ánh mắt chứa đựng một cảm xúc thương nhớ người con trai cô từng theo đuổi và yêu thương ùa về.
"Hướng Dương, em không sao đấy chứ?"
Huy Nam ngồi bên cạnh giường lo lắng nhìn cô hỏi, nắm chặt lấy bàn tay cô.
"Cậu không sao chứ Hướng Dương? Cậu mê mang nguyên cả ngày hôm qua tới giờ đấy."
Thiên Kim nhẹ giọng đáp, nét mặt vừa lo lắng cho Hướng Dương vừa cảm thấy sốt ruột cho Gia Anh, vì không biết anh như nào rồi mà nguyên cả ngày qua không thấy anh đâu cả. Cô cũng đã gọi cho Nhật Hoàng xuống đây để cùng cô giúp Gia Anh đi tìm xác của anh đang bị chôn giấu đâu đó.
Vụ án mạng của Gia Anh thật sự là một bí ẩn lớn chưa có lời giải đáp.
"Gia Anh... anh Gia Anh..."
Hướng Dương hất tung cái chăn ra, vội vàng bước xuống giường rời khỏi đây với vẻ mặt tái nhợt hiện rõ sự hoang mang lẫn lo sợ, nhưng bị Huy Nam kéo tay giữ lại.
"Em đi đâu vậy?" Huy Nam thắc mắc hỏi.
"Bỏ tay tôi ra, tôi phải đi gặp Gia Anh..."
Dứt lời, Hướng Dương giật tay mình lại chạy đi thật nhanh. Trong miệng cô thầm rằng: "Gia Anh, chờ em... em xin lỗi, vì đã quên mất anh..."
Huy Nam định chạy theo thì Thiên Kim cản lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh đáp:
"Giờ thì hãy để Hướng Dương đi đi, cô ấy vốn dĩ không thuộc về anh và càng không thuộc về nơi này. Người cô ấy yêu thật sự là Gia Anh!"
Nói rồi Thiên Kim quay người bước đi khỏi với vẻ mặt băng lãnh.
...
Hiện tại Gia Anh đang ở trong phòng, nằm trên giường với vẻ yếu hẳn đi, vẻ mặt anh tuy lạnh nhưng lại hiện lên vẻ trầm buồn, ánh mắt anh đang hướng nhìn một cách chăm chăm vào màn hình chiếu cũ kĩ, với hình ảnh người con gái anh yêu nở nụ cười thật tươi.
Anh khẽ đưa tay như muốn chạm lấy cô ấy nhưng có điều gì đó quá xa vời và anh sẽ nhớ đến nụ cười đó của cô ấy!
"Rầm"
Cánh cửa chợt bật mở tung ra, Hướng Dương chạy vào trong nhìn Gia Anh đang nằm trên giường với ánh mắt trực trào những giọt lệ không ngừng tuôn rơi. Anh vội ngồi dậy bước xuống giường khi thấy sự xuất hiện của cô, với ánh mắt có chút bất ngờ.
"Gia Anh!"
Hướng Dương thốt lên mà chạy tới ôm chầm lấy anh thật chặt, òa khóc nấc lên thành tiếng.
"Tại sao anh lại không nói cho em biết, em bị mất trí nhớ chứ? Suýt chút nữa em đã quên mất anh rồi. Vậy mà anh còn tỏ ra không biết gì, lạnh lùng với em nữa... hức hức... Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra với anh vậy hả?"
Cô vừa khóc vừa nói với giọng trách móc, hờn giận đan xen.
Gia Anh chợt cười, khẽ vụt ra tiếng thở dài với hơi thở phả lạnh buông nhẹ Hướng Dương ra, nhìn cô với ánh mắt sâu lắng với những cung bậc cảm xúc. Anh đưa tay lên lau đi giọt nước mắt trên gương mặt của cô, trầm giọng đáp:
"Cuối cùng thì em cũng nhớ ra anh! Anh đã chờ em đến hoàng hôn rồi đấy. Đừng khóc, như vậy không đẹp đâu."
Hướng Dương vung tay đánh vào ngực anh một cái, nghẹn ngào nói:
"Vậy anh chết thật rồi sao?"
Gia Anh nghe Hướng Dương hỏi vậy, lòng anh đau như cắt, cổ họng nghẹn đắng. Hít một hơi thật sâu với vẻ mặt trầm tĩnh, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô đáp:
"Nhìn anh Hướng Dương, nghe những gì anh nói đây. Đến lúc em phải đối diện với sự thật thôi, vì anh đã chết, giờ đây anh chỉ là một vong hồn chưa được siêu thoát bởi anh chưa tìm được xác của mình."
"Nhưng mà... em không rời xa anh đâu, anh đi rồi em làm sao chịu nổi đây... Em không muốn đâu..."
Hướng Dương lại bậc khóc, lắc đầu không muốn, nắm chặt lấy tay anh.
"Em vẫn còn ba mẹ, còn cả một quãng đường dài tương lai phía trước. Hãy quay trở về nơi thuộc về mình được không em? Ba mẹ em, họ thật sự rất thương em, chỉ là họ quá tức giận nên mới nói quá lời với em vậy thôi... Hãy trở về đi, sống một sống hạnh phúc... có như vậy anh mới yên tâm mà đi..."
Gia Anh cố gắng thuyết phục Hướng Dương, anh mong cô sẽ nhận ra và hiểu những gì xảy ra hiện tại.
"Gia Anh!"
Vừa lúc Thiên Kim với Nhật Hoàng đi vào đồng thanh gọi tên Gia Anh. Nhật Hoàng vốn dĩ không có khả năng nhìn thấy người âm nhưng Gia Anh cho anh nhìn thấy.
"Nhật Hoàng, cậu cũng tới đây sao? Thật may vì hôm nay ngày cuối cùng tôi được gặp hai người đấy."
Gia Anh cất giọng đáp, ánh mắt nhìn hai người họ với cảm xúc khó tả.
"Cậu chết rồi, làm tôi thật sự sốc lắm đấy." Nhật Hoàng đáp, với ánh mắt nhìn Gia Anh một cách xót xa.
"Anh nói hôm nay ngày cuối cùng là sao?" Hướng Dương nhìn anh thắc mắc hỏi.
"Đến lúc anh phải đi rồi, em cũng đã nhớ lại, anh có thể yên tâm rồi. Giờ chỉ cần tìm thấy xác của anh nữa, thì anh có thể siêu thoát."
Gia Anh nói giọng đều đều. Anh biết khi nói điều này sẽ khiến Hướng Dương không kịp để đón nhận sự thật này, nhưng trước sau gì cô cũng phải đối mặt với nó, rằng anh không còn tồn tại trên đời này nữa.
"Anh có thể không đi siêu thoát được không? Hãy ở lại với em đi..."
Hướng Dương nghẹn ngào nói, nhìn anh với ánh mắt ươn ướt.
"Không được! Em không thể ở cùng với một linh hồn đã chết, anh không muốn làm một vong hồn mãi mãi không được siêu sinh."
Gia Anh đáp một câu thẳng thừng, dẫu biết đó là sẽ để lại một niềm đau khó phai đối với cô, nhưng hơn hết cô sẽ hiểu và nhận ra.
"Anh ấy nói đúng đấy Hướng Dương, cậu nên chấp nhận đi..." Thiên Kim đi lại chỗ Hướng Dương khuyên nhủ rồi quay sang nhìn Gia Anh lên tiếng đáp: " Tiền bối Gia Anh, giờ anh hãy chỉ cho em với anh Hoàng, xác của anh ở đâu được không?"
"Cậu hãy chỉ ở đâu đi, để tôi giúp cậu!" Hoàng đáp.
Gia Anh đưa tay chỉ về hướng bức tranh sơn dầu vẽ cảnh hoàng hôn trên tường, anh đáp:
"Tháo bức tranh đó xuống, đập bức tường đó ra."
"Không lẽ..."
"Đúng vậy!" Anh cắt ngang lời của Thiên Kim.
Hoàng đi tới lấy bức tranh xuống, và sau đó là một lớp xi măng bị bông trốc. Anh đi tìm một cái vật đó cứng cứng để đập lớp xi măng này ra. Thiên Kim cũng lại gúp anh tháo mấy cái cục gạch ra.
Mất một lúc sau cả hai cùng với Hướng Dương bàng hoàng sững sờ khi nhìn thấy bộ xương vẫn còn quần áo nhưng đã phần cũ và rách bươm.
"Tôi chết do bị người của mẹ kế giết hại, tôi bị đâm rất nhiều nhát dao vào người. Sau đó thì bà ấy cho người bỏ xác của tôi ở đó và đắp gạch lấy xi măng lắp lại ngay trong chính căn phòng của tôi. Chỉ vì sợ tôi sẽ là người thừa kế tài sản kia nên đã cho giết tôi."
Gia Anh nói lại những gì xảy ra trước đó về cái chết của mình.
"Vậy không phải anh bị chết cháy sao?"
Hướng Dương thắc mắc hỏi, vì lúc trước nghe Huy Nam nói, anh bị mẹ kế của anh ta cho người nhốt vào trong nhà kho rồi cho đốt cháy.
Gia Anh lắc đầu, gượng cười cay đắng rồi tắt lịm ngay sau đó, anh trả lời:
"Nếu chết cháy thì giờ sao xác anh ở đó! Anh ta chỉ nói qua loa cho em biết vậy thôi, chứ thật sự anh ta cũng chẳng biết rõ đầu đuôi."
"Được rồi, bây giờ thì chúng ta có thể đem xác của anh để chôn cất!"
Thiên Kim mỉm cười đáp, bây giờ thì cô cũng đã biết được sự thật về cái chết của anh rồi.
Bất chợt có một luồng ánh sáng rọi chiếu từ cửa sổ vào ngay chỗ Gia Anh đang đứng, cả ba người đều đứng hình ngạc nhiên. Bất giác Hướng Dương ôm chầm lấy anh khóc sướt mướt.
"Anh phải đi thật sao?"
Gia Anh đưa tay vuốt nhẹ làn tóc xuông mượt của Hướng Dương, buông nhẹ cô ra, nhìn cô với ánh mắt chứa đựng cảm xúc yêu thương trào dâng. Anh áp tay mình vào hai bên má cô, anh nở nụ cười nhẹ nhàng như chiếc lá mùa thu, trầm giọng đáp
"Sẽ có một người yêu em nhiều hơn anh, chờ em đến một ngày hoàng hôn nào đó để gặp em. Nín đi, đừng khóc. Hãy tiễn anh bằng một nụ cười được không?"
Hướng Dương không thể ngăn dòng nước mắt của mình mà nhìn anh nở nụ cười được. Nhưng giờ cô phải chấp nhận một sự thật, rằng anh ấy sẽ không bao giờ còn trên cõi đời này nữa, nhưng vẫn tồn tại mãi mãi trong tim cô.
Gia Anh quay ra nhìn Thiên Kim và Nhật Hoàng đáp:
"Hai người hãy thay tôi chăm sóc Hướng Dương được không? Giờ thì tôi phải đi rồi."
Thiên Kim cười đáp: "Anh yên tâm, Hướng Dương sẽ bình yên mà sống tốt thôi!"
"Tôi với thiên Kim sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy nên cậu đừng lo!" Hoàng cũng lên tiếng.
Gia Anh nhấc một bước tiến lại gần Hướng Dương hơn, cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng, ánh khẽ thầm nói: "Anh yêu em, cô gái của anh!"
"Em cũng yêu anh, Gia Anh!:
Và rồi anh dần tan biến hòa theo cơn gió nhưng không quên để lại nụ cười của sự hạnh phúc trên môi, anh sẽ đi đến một nơi nào đó thôi. Tình yêu đẹp của hai người sẽ còn đọng lại mãi nơi hai người từng gặp nhau và trao nhau yêu thương đầu.
Hướng Dương chỉ biết đứng cúi mặt xuống khóc trong thầm lặng, cố gắng không phát ra tiếng, giờ trong lòng cô giống như từng đợt sóng biển dâng trào vậy.
Thiên Kim với Nhật Hoàng đi tới an ủi Hướng Dương.
Ngay sau ngày hôm đó, họ đã cùng nhau đưa xác của Gia Anh tới một ngọn đồi cỏ xanh mướt để chôn cất. Mọi thứ đều quay lại thời điểm ban đầu của nó.
...
Một thời gian sau.
Hướng Dương quay trở lại cuộc sống bình thường, không còn bước chân tới giao lộ âm dương kia một lần nào nữa, vì tại nơi đó để lại trong cô một quá khứ đau buồn.
Thời gian trôi qua, những kí ức đẹp giữa cô và Gia Anh vẫn còn mãi trong trí nhớ của cô, khó lòng mà quên đi được.
Một mình cô lững thững bước đi một mình sau giờ tan học. Bầu trời cũng bắt đầu ngã sang một màu đỏ cam của buổi chiều hoàng hôn tắt nắng. Làn gió thổi thoáng qua làm bay làn tóc đen dài của cô, ánh mắt nhìn đi đâu nơi đây không điểm dừng.
"Bộp"
Bất ngờ có một người va vào cô, làm cô có chút giật mình.
"Em không sao chứ?"
Ánh mắt cô như giãn rộng ngơ ngác nhìn người con trai có khuôn mặt anh tú giống như Gia Anh, từ ánh mắt đến đôi môi. Bất giác một giọt nước mắt vô thức chảy dọc xuống bờ má của cô.
Người thanh niên này nhíu mày có chút lo lắng, tiếp lời:
"Em bị đau ở đâu à?"
Hướng Dương vội đưa tay gạt đi giọt nước mắt trên mặt, gượng cười đáp:
"Không sao... tôi không bị đau ở đâu cả."
"Anh xin lỗi, anh đi không để ý gì xung quanh nên đụng trúng em. Mà em tên gì vậy?"
Anh nói giọng đều đều, trên môi nở nụ cười nhẹ. Cảm thấy có chút thú vị về cô gái lần đầu gặp mặt này.
"Hướng Dương!"
"Anh là Gia Anh, mới chuyển trường tới. Học viên năm tư, ngành y đa khoa. Đây là ngày đầu tiên anh tới đây, nên chưa có người bạn nào. Chúng ta làm bạn được chứ?"
"Anh có một cái tên giống với một người quan trọng với em. Từ khuôn mặt đến giọng nói cũng vậy. Nhưng dù sao cũng vui khi lại có thêm người bạn mới, tiền bối Gia Anh!"
Hướng Dương mỉm cười nhẹ giọng đáp, với ánh mắt chứa đựng một cảm xúc thương nhớ người con trai cô từng theo đuổi và yêu thương ùa về.
/41
|