“Tình Mỹ, hôm nay đợi sau khi em tan học, chúng ta đi công viên chơi đi! Ở đó có một cái bể phun nước rất đẹp!”
Buổi chiều, Dực Thụ đột ngột đưa ra đề xuất lúc chở Tình Mỹ đi học vẽ.
Tình Mỹ chợt nhớ đến cái bể phun nước lúc còn nhỏ, thỉnh thoảng mình vẫn hay đến đó, nhưng mỗi lần đều đi một mình, thật không ngờ Dực Thụ cũng thích nơi đó.
Nơi ấy là một nút thắt trong lòng cô.
Mỗi lần muốn đến đó, cô đều không ngăn được bản thân nhớ đến vị thần hộ mệnh của mình, một cậu bé đẹp như thiên thần, mỗi lần nhớ lại cô đều mường tượng ra hình ảnh đóa hoa tường vi thơm nhẹ nhàng. Kể từ lúc Dực Thụ xuất hiện, hình ảnh vị thần hộ mệnh ấy dường như đã hòa vào làm một với anh.
Bởi vì có sự nhắc nhở của anh, Tình Mỹ mới phát hiện ra rằng hình ảnh vị thần hộ mệnh trong kí ức đang nhạt dần, nhưng hình ảnh của Dực Thụ trong tim cô lại rõ nét gấp bội. Cô thấy hoang mang trong lòng, kể từ nhỏ đến lớn, cô sống dựa vào vị thần hộ mệnh ấy, thế mà lại vì Dực Thụ mà bỏ rơi vị thần của mình sao?
Tình Mỹ ngẩn người nhìn Dực Thụ, cô chợt nghĩ, nếu như Dực Thụ chính là cậu bé năm xưa thì tốt biết mấy!
“Đang nghĩ gì thế?”, Dực Thụ hỏi.
“À… em đang nhớ một vài chuyện lúc còn nhỏ ấy mà!”, Tình Mỹ đá một chiếc lá nằm trên đường. Một cặp đôi đạp xe đạp đi lướt qua họ, cô gái ngồi sau cười khanh khách vì thích thú.
“Thật đáng tiếc vì không được gặp em sớm hơn, để em phải chịu nhiều đau khổ như vậy!”, Dực Thụ thương cảm nhìn Tình Mỹ, siết chặt bàn tay cô.
Ánh mắt thương cảm của anh khiến cô cảm thấy mình như một đứa trẻ được cưng chiều, có anh lo lắng, bảo vệ, cảm giác mình như một con búp bê bằng thủy tinh được anh nâng niu, trân trọng.
“Hiện giờ em cảm thấy rất hạnh phúc, có thể tất cả những khó khăn lúc còn nhỏ của em chính là sự chuẩn bị cho lần gặp gỡ của chúng ta hiện nay. Bởi vì từ nhỏ em đã tin, chẳng có chuyện tốt đẹp gì sẽ đến với mình miễn phí cả!”
“Ha ha, đúng là đồ ngốc, em moi đâu ra cái ý nghĩ đấy thế hả?”
“Vốn dĩ là vậy mà!” Tình Mỹ chu môi nói.
Từ nhỏ cô đã nghĩ, một người nhận được bao nhiêu thì sẽ mất đi bấy nhiêu, vì vậy cô không dám mơ ước quá nhiều, bởi vì cô sợ mình không trả nổi, đặc biệt là hạnh phúc, đó là thứ khó dự đoán nhất trên đời.
Cái gọi là hạnh phúc ấy quá đỗi hư ảo, giống như trò chơi tàu lượn siêu tốc, có thể ngay lập tức đưa bạn lên mây xanh, nhưng cũng có thể khiến bạn rơi xuống vực thẳm ngay tức khắc. Nhìn Dực Thụ đang hiện diện trước mặt mình, cô đột nhiên cảm thấy rất biết ơn ông trời đã cho mình gặp được anh, anh chính là niềm hạnh phúc hiện tại của cô.
“Có còn nhớ anh đã từng nói, lúc nhỏ anh từng gặp một cô bé, cô ấy thật sự rất giống em không? Đặc biệt là sự nhí nhảnh!”. Dực Thụ nhìn điệu bộ đáng yêu của Tình Mỹ, khẽ búng vào mũi cô.
“Giỏi thật, có phải anh thích người ta rồi không hả?”, Tình Mỹ bất mãn, ôm cánh tay anh làm nũng.
Mặt Dực Thụ bỗng đỏ bừng lên: “Lúc ấy vẫn còn nhỏ, đâu biết thế nào là yêu, chỉ có điều anh vẫn nhớ mãi chuyện ấy không quên được mà thôi!”
“Hứ! Nhưng mà cũng trùng hợp thật, lúc còn nhỏ em cũng từng gặp một cậu bé rất đẹp trai, cũng na ná như anh. Ha ha… thế là coi như chúng ta hòa nhé! Anh nói xem, cô bé ấy giờ đi đâu rồi?”
Dực Thụ nhún vai: “Anh không biết!” “Đúng là chán chết!”
Reng reng reng…
Điện thoại của Dực Thụ đột ngột đổ chuông: “A lô, mẹ ạ, sao thế ạ?”
…………
Dực Thụ đi ra một góc nghe điện thoại, Tình Mỹ say đắm ngắm nhìn anh. Cô thật sự rất thích anh! Thích dáng đi của anh, thích cách anh nói chuyện, thích cách anh nhìn mình, thích tất cả những gì thuộc về anh…
Anh không biết rằng, bây giờ cứ có thời gian rảnh là cô lại đến cửa hàng băng đĩa, tìm cho bằng được những bản nhạc mà anh yêu thích, xem từng cuốn sách mà anh thích xem, có như vậy cô mới cảm thấy mình có thể gần gũi với anh hơn.
Một người sao có thể thích một người khác đến như vậy nhỉ?
Vui vì thấy anh vui, buồn vì thấy anh buồn, cho dù đau đớn vô cùng cũng vẫn cố gắng mỉm cười tươi tắn với anh.
Tình Mỹ chăm chú nhìn Dực Thụ, nhìn đôi môi khép mở liên tục của anh, quan sát từng biểu cảm trên mặt anh, cảm giác hạnh phúc ngập tràn. Anh chính là bức “phong cảnh” mà cô có ngắm cả đời cũng không chán.
Anh cúp máy rồi lại gần Tình Mỹ. “Em nhìn gì thế?”
“Nhìn anh!”
“Anh có gì hay ho mà nhìn?”, Dực Thụ tỏ vẻ bối rối. “Ha ha, chỉ là em thích nhìn thôi! Dực Thụ, liệu có một ngày nào đó anh không còn thích em nữa không?”
Mỗi cô gái đang yêu đều trở nên đáng yêu và ngốc nghếch! Tính toán thiệt hơn, nghĩ ngợi vẩn vơ, chỉ sợ mình bất cẩn khiến cho anh ấy ghét, sợ một ngày anh đột ngột ra đi.
“Làm gì có chuyện ấy?”, Dực Thụ dí vào trán Tình Mỹ, Tình Mỹ nhíu mày với anh.
“Trên đời này chẳng có cái gì là không bao giờ thay đổi, làm sao anh biết được sẽ không có ngày như thế?”, Tình Mỹ hỏi vặn.
Mắt Dực Thụ lấp lánh nụ cười, anh khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô: “Phải thay đổi ra sao? Mặt trời, mặt trăng, không khí có thể thay đổi không? Em đã là duy nhất của anh, em tồn tại trong từng ngóc ngách cuộc đời anh, là một phần không thể thiếu của anh!”
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến cửa phòng tranh.
Dực Thụ dừng bước, các học sinh trong phòng học nhìn thấy anh đến đều thi nhau ùa ra cửa nhìn anh.
“À phải rồi, em cứ vào phòng tranh trước đi, anh có chút chuyện phải về nhà một chuyến. Mẹ anh gọi điện, không biết có chuyện gì, lát nữa em tan học đừng đi đâu, nhớ đợi anh đến đón em về đấy!”
“Vâng, em có phải trẻ con đâu, anh mau đi đi!” Nhìn các bạn học đều đứng vây lấy cửa nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ, Tình Mỹ có hơi bối rối, cô vội vàng đẩy Dực Thụ ra ngoài, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Tan học, trời đã nhá nhem tối.
Các học sinh bắt đầu lục tục ra về, Tình Mỹ đứng ở cạnh cửa sổ phòng tranh, ngắm nhìn bầu trời, nôn nóng chờ đợi bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Nhưng từng phút từng giây cứ lặng lẽ trôi qua, bóng dáng ấy vẫn không xuất hiện.
Trời tối dần, nỗi lo lắng trong lòng giống như một đám mây đen bao trùm.
Chẳng phải anh đã nói nhất định sẽ đến hay sao? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi?
Cô bắt đầu thấy lo lắng, gọi điện cho anh chỉ thấy báo tắt máy.
Cũng có thể anh đang trên đường đến đây, cô có thể vừa đi vừa đợi mà! Nghĩ như vậy, Tình Mỹ liền ra khỏi phòng tranh.
Nhưng vừa ra khỏi phòng tranh, Tình Mỹ đã nhìn thấy một cái bóng rất quen ở con đường đối diện, bà ấy gần như đang nhìn mình.
Người đó?
Tình Mỹ dụi dụi mắt, tỉ mỉ quan sát.
Người phụ nữ ấy nhìn có nét giống Dực Thụ, trang điểm và ăn mặc cầu kì như một quý bà sang trọng.
Mẹ của Dực Thụ!
Tình Mỹ nhớ ra rồi, trong buổi party đó, mình đã gặp bà ấy, chỉ có điều lúc ấy mẹ Dực Thụ mặc một bộ váy dạ hội màu tím đỏ, còn hôm nay bà ấy mặc một chiếc váy màu vàng cam thêu hoa bách hợp.
Ánh mắt bà ta lạnh lùng nhìn Tình Mỹ. Tình Mỹ thấy chột dạ, nhưng vẫn lịch sự đi về phía bà ta. “Cháu chào cô ạ!”
Tình Mỹ sửa sang lại trang phục, cúi đầu chào mẹ Dực Thụ, căng thẳng siết chặt bàn tay, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Mẹ Dực Thụ nhìn Tình Mỹ từ đầu đến chân, vẫn là ánh mắt khinh bỉ như lần trước, nhếch môi cười mỉa mai: “Thật không nhận ra đấy!”
“Dạ?”, Tình Mỹ ngẩn ra, không biết mẹ Dực Thụ tự nhiên nói câu này là có ý gì?
“Xem ra con gái nhà lành cũng giở thủ đoạn này nhỉ!”
Tình Mỹ mặt trắng bệch ra. Bà ấy nói vậy là có ý gì?
Lòng tự tôn trỗi dậy khiến cô ngẩng đầu, đứng thẳng người lên, cảnh giác nhìn người phụ nữ trước mặt, đột nhiên quên mất bà ấy chính là mẹ của Dực Thụ.
“Thưa cô, cô nói thế là có ý gì?”
“Có ý gì ư? Chẳng lẽ cô còn không biết? Mục đích cô tiếp cận con trai tôi là gì chẳng lẽ cô còn không rõ hơn tôi hay sao?”, mẹ Dực Thụ đứng thẳng người, giọng nói chì chiết.
Tình Mỹ sầm mặt, lạnh lùng nhìn bà ta: “Cháu không hiểu cô đang nói gì!” Bốp…
Một bạt tai giáng thẳng vào mặt Tình Mỹ. Má trái Tình Mỹ bỏng rát.
Tình Mỹ mở to mắt kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, nước mắt chỉ trực trào ra nhưng cô đã cố cắn chặt môi để nuốt nước mắt lại, đưa mắt nhìn mẹ Dực Thụ.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Mày là đồ vô liêm sỉ, không biết nhục, mày dám lừa tiền con trai tao à, tao biết ngay mày tiếp cận Dực Thụ là có mục đích mà! Cái hạng tiện nhân như mày chuyện gì cũng dám làm! Chẳng phải tao đã nói không cho phép mày tiếp cận Dực Thụ rồi hay sao? Mày giỏi thật, dám lừa con trai tao đóng học phí cho mày hả?”
“Đóng học phí gì ạ? Tiền đi học là tiền cháu đi làm thuê kiếm được!”. Tình Mỹ cố gắng trấn áp những giọt nước mắt đang trực trào ra, cô không muốn mình khóc, không muốn rơi dù chỉ một giọt nước mắt trước người đang nhục mạ mình.
Tình Mỹ có cảm giác mình như một kẻ phạm tội bị người đời phỉ nhổ, tất cả những lời chỉ trích, lăng nhục đều đang đổ lên đầu cô. Cô tức tối nhìn người phụ nữ ấy, mặc dù khuôn mặt na ná Dực Thụ của bà ta khiến cô không dám xông vào giết bà ta, nhưng nó cũng không thể làm cô tắt lửa giận.
“Mày còn dám cãi à, tiền mày đến đây học vẽ là của Dực Thụ đóng cho mày, mày còn định cãi lại nữa hả?”, mẹ Dực Thụ nghe vậy liền giơ tay. Tình Mỹ ôm lấy mặt mình, đứng đờ người ra.
“Dực Thụ nói… đây là dạy miễn phí!”, Tình Mỹ hoang mang nói.
Trên đời làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy chứ? Một lớp học vẽ miễn phí, lại còn là họa sĩ lừng danh dạy vẽ… Thực ra trong lòng cô luôn hiểu rõ, hạnh phúc không bao giờ tìm đến một cách dễ dàng như vậy. Lồng ngực Tình Mỹ chất đầy sự ấm ức và bất an, nước mắt từ từ làm mờ tầm nhìn của Tình Mỹ.
“Không phải đâu cô, cháu không lừa Dực Thụ đóng tiền học cho cháu, thật đấy ạ!”
“Sự thực ở ngay trước mặt, mày còn dám cãi à? Mày đi hỏi bạn học của mày xem, bọn nó có đứa nào không phải đóng tiền học vẽ không? Không những lừa đảo mà còn tìm mọi cách làm lợi cho mình, chỉ có những đứa con gái đê tiện như mày mới làm ra những chuyện như thế!”
“Thật sự không phải như vậy, cháu không lừa gạt ai hết, cháu…”
Bởi vì có Dực Thụ nên Tình Mỹ đột nhiên cảm thấy hạnh phúc như một lẽ đương nhiên, thế nhưng kì tích gần như ngày nào cũng có thể xảy ra, cô đã quên mất nhiệm vụ quan sát mọi thứ xung quanh, đã quên mất lời tự răn đe của mình thường ngày.
Bài học từ thuở nhỏ còn chưa đủ hay sao?
Nước mắt Tình Mỹ trào ra, mặc dù biết là chuyện gì, nhưng nỗi khinh bỉ và sự căm ghét của mẹ Dực Thụ đã giẫm nát sự tự tôn của Tình Mỹ.
Mẹ Dực Thụ thấy Tình Mỹ ôm mặt liền hạ tay xuống, ra sức đẩy cô, Tình Mỹ ngã ngửa ra đất.
“Thưa cô, chuyện học phí thật sự cháu không biết, cháu thực lòng thích Dực Thụ. Xin cô hãy tha lỗi cho cháu!”. Tình Mỹ nghẹn ngào, hai mắt đỏ hoe, ánh mắt như van lơn nhìn mẹ Dực Thụ.
Cô thật sự rất muốn được ở bên Dực Thụ, cho dù mẹ anh có căm ghét mình thì cô cũng không muốn phải rời xa anh, anh giống như không khí tồn tại trong cuộc sống của cô. Chỉ cần nghĩ đến phải chia tay với anh là cô lại cảm thấy nghẹt thở.
“Thích ư? Mày còn mặt mũi nào mà nói rằng mày thích nó nữa hả?”. Mẹ Dực Thụ đột nhiên cao giọng, tức tối đến nỗi mặt mày như méo mó, giọng nói lạnh lùng chọc thẳng vào màng nhĩ, khiến trái tim Tình Mỹ như lặng đi.
“Thưa cô… cháu…”
“Không được phép gọi tao là cô nữa, tao không có liên quan gì đến loại người đê tiện như mày, cũng không cho phép mày qua lại với con trai tao nữa! Mày nên tự biết mình là ai! Tao cảnh cáo mày, sau này mà còn tiếp cận con trai tao nữa, tao sẽ không bỏ qua dễ dàng như lần này đâu!”
Tất cả những gì Tình Mỹ muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, mắt cô cay xè, không còn nhìn thấy gì xung quanh, trái tim cô đau thắt, nỗi tự ti điên cuồng bóp chặt cổ họng cô.
Tình Mỹ ngây dại ngồi lì dưới đất, chẳng buồn nhúc nhích.
Cảm giác bỏng rát trên mặt vẫn còn rất rõ rệt, thế nhưng cô chẳng còn cảm nhận được nữa.
Cơn gió mạnh cuốn bay chiếc váy trắng và những lọn tóc đen dài của cô. Tình Mỹ gục mặt xuống đường mà khóc tức tưởi.
Những người qua đường hiếu kì nhìn cô rồi vội vã về nhà, những cơn mưa mùa hè bảo đến là đến, trời chuẩn bị mưa đến nơi rồi.
Đột nhiên, một tia chớp rạch ngang bầu trời.
Đùng đùng…
Một tiếng sấm nổ vang trời, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, cơn mưa rào hối hả đổ ập xuống, Tình Mỹ òa khóc thật lớn, tiếng mưa rào có thể át đi tiếng khóc của cô.
Những giọt mưa táp thẳng vào mặt, vào người, vào tim Tình Mỹ, cô cảm thấy không khí xung quanh như co lại, giống như chuẩn bị tan biến.
Nếu như thật sự không thể ở bên anh, cô không thể tưởng tượng nổi mình sẽ sống ra sao. Cô sẽ giống như một con cá bị ném ra khỏi nước, một bông hoa không được chiếu sáng bởi ánh mặt trời. Nhưng chỉ cần được ở bên Dực Thụ, cho dù lòng tự tôn của cô có bị mẹ anh chà đạp, cô vẫn không thể ngăn được trái tim mình yêu anh, cũng không thể ngăn được ước muốn được ở bên cạnh anh.
Toàn thân Tình Mỹ ướt đẫm, về đến nhà đã là mười một giờ.
Sâm Trí đứng đợi ngoài cửa, nhìn thấy bộ dạng của cô liền chạy đến ôm lấy, ra sức lay lay người Tình Mỹ. Đầu óc cô như ù đi, nhìn một Sâm Trí mà hóa thành ba Sâm Trí, sức lực kiệt quệ, cả thân hình cô như đổ vào người Sâm Trí.
“Tình Mỹ, mặt cậu bị sao thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Cái thằng ranh Dực Thụ này, sao nó không đưa cậu về?”
Tình Mỹ nhìn Sâm Trí, há miệng định nói gì đó nhưng thấy cổ họng bỏng rát.
“Sâm Trí, cho tớ một ly nước với!”
Sâm Trí dìu Tình Mỹ ngồi xuống ghế, sau đó cẩn thận kê một cái gối sau lưng cho cô, dùng khăn bông quấn quanh người cô rồi chạy đi lấy nước.
Tình Mỹ tháo chiếc khăn ra, cảm giác rất nóng nực, toàn thân kiệt quệ không còn chút sức lực, đầu óc nặng nề, chỉ còn nghĩ đến ánh mắt và nụ cười của Dực Thụ. Nhưng cứ nghĩ đến Dực Thụ là trái tim cô lại đau đớn như bị ai vò xé, nước mắt cứ thế trào ra.
Tình Mỹ đi ra ban công trong vô thức, nhìn bầu trời đen đặc bên ngoài mà chẳng thấy có chút hi vọng nào. Tình Mỹ chợt lẩm bẩm: “Mình… có nên buông tay không? Dực Thụ, em thật sự phải rời xa anh sao? Em mang lại cho anh hạnh phúc, hay chỉ là tai họa hết lần này đến lần khác?”
Thực ra bản thân mình và Dực Thụ luôn là người của hai thế giới! Nhưng tại sao khó khăn lắm cô mới bước được một bước đầu tiên mà đã phải đối mặt với sự từ bỏ rồi? Tại sao giữa người với người lại có sự phân biệt đẳng cấp? Tại sao một người như cô lại không xứng đáng được ở bên Dực Thụ?
Cô không sao hiểu nổi, chẳng lẽ bởi vì cô là đứa trẻ mồ côi, vì cô không có tiền hay sao?
Gió to mang theo nước mưa thốc vào ban công, Tình Mỹ rùng mình ớn lạnh, cô ôm lấy vai mình, từ từ dựa lưng vào tường và trượt xuống.
Cốc cốc…
Sâm Trí đang gõ vào cửa ban công.
“Tình Mỹ, cậu ở ngoài ban công làm gì, mau vào đây đi, sẽ bị ốm đấy!”
Tình Mỹ nhìn cái bóng màu đen của cậu ấy qua lớp cửa kính, chẳng nói nửa lời, ngẩng mặt nhìn cơn mưa đang phủ kín bầu trời. Khuôn mặt của Dực Thụ lại hiện lên trong đám mây đen đặc, chiếm trọn cả bầu trời trong lòng cô.
Trước khi gặp Dực Thụ, cô luôn tin rằng mình là một kẻ bất hạnh, tất cả những chuyện lãng mạn và ấm áp trên đời đều không có liên quan đến cô. Vì Dực Thụ, cô mới nhìn thấy những đám mây đen trên đầu đang bị ánh mặt trời xua đuổi, thay thế bằng ánh nắng ấm áp, cô thậm chí còn nghĩ rằng mình là một nàng công chúa trong câu chuyện cổ tích.
Vậy nên, chỉ có Dực Thụ mới có thể khiến cô cảm thấy hạnh phúc.
Nghĩ đến việc một ngày nào đó phải buông tay anh ra, trái tim cô lại như vỡ vụn, cô như muốn nghẹt thở, bóng đêm như đang nhấn chìm cô.
Cô không thể đánh mất Dực Thụ, cho dù dưới mỗi bước đi để ở bên anh đều rải đầy gai nhọn, đau đớn đến tận xương tủy, cô cũng không thể từ bỏ.
Dực Thụ, em tuyệt đối không từ bỏ anh!
Tình Mỹ hạ quyết tâm, cô đứng phắt dậy, nhưng đầu chợt choáng váng, chân không chống đỡ nổi sức nặng cơ thể, cô ngã ngửa ra sau, cảm giác mình rơi vào một vòng tay ấm áp, bên tai vang lên tiếng gọi của Sâm Trí: “Tình Mỹ, cậu sao thế? Tình Mỹ…”
Cô muốn đứng dậy, nhưng không còn sức lực, đành để mặc cho Sâm Trí dìu mình vào trong phòng.
Sáng ngày hôm sau, cửa nhà bị ai đó gõ rất mạnh. Tình Mỹ vẫn chưa hết sốt, đầu óc quay cuồng, nghe thấy tiếng đập cửa quá mạnh liền nhíu mày.
“Ai thế?”, Tình Mỹ không nén được hỏi.
Thuần Hạ không nói gì, chỉ đứng ngó ra ngoài cửa. Tình Mỹ nhìn theo ánh mắt của Thuần Hạ.
“Dực Thụ?”
Tình Mỹ ngạc nhiên thốt lên.
“Tình Mỹ!”, giọng nói của Dực Thụ có phần mệt mỏi, anh nhìn cô bằng ánh mắt áy náy: “Hôm qua… hôm qua anh có việc mất nhiều thời gian quá nên không đến đón em được, anh xin lỗi!”
“Xin lỗi á?”
Tình Mỹ còn chưa kịp lên tiếng thì Thuần Hạ đã không kiềm chế được, lạnh lùng nói: “Anh có biết hôm qua Tình Mỹ đã chờ anh bao lâu không? Lúc về đây toàn thân ướt đẫm, sốt xình xịch cả đêm qua, giờ còn chưa hạ sốt kia kìa!”
“Tình Mỹ bị ốm à?”. Dực Thụ càng thêm áy náy, anh đứng ngây ra nhìn cô, ánh mắt chứa chan tình cảm như muốn nhấn chìm Tình Mỹ.
Tình Mỹ không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà cụp mắt xuống, điềm đạm nói: “Em không sao rồi!”
Thuần Hạ nghe Tình Mỹ nói vậy càng nổi đóa, lớn tiếng gắt: “Tình Mỹ, đừng có lúc nào cũng nhận ấm ức về mình như thế! Cậu có biết bộ dạng cậu tối qua lúc về đây đã khiến cho Sâm Trí hoảng thế nào không? Tớ nhận được điện thoại của cậu ấy liền lao như bay về đây, nhìn bộ dạng cậu sốt hầm hậm nằm bẹp trên giường, bọn tớ lo gần chết, giờ cậu còn bảo không sao à?”
“Thuần Hạ à!”. Tình Mỹ khẽ cao giọng ngăn Thuần Hạ nói tiếp, sau đó vẫn làm ra vẻ như không sao, nói với Dực Thụ: “Anh đừng nghe Thuần Hạ nói, không nghiêm trọng đến thế đâu, em không sao!”
Buổi chiều, Dực Thụ đột ngột đưa ra đề xuất lúc chở Tình Mỹ đi học vẽ.
Tình Mỹ chợt nhớ đến cái bể phun nước lúc còn nhỏ, thỉnh thoảng mình vẫn hay đến đó, nhưng mỗi lần đều đi một mình, thật không ngờ Dực Thụ cũng thích nơi đó.
Nơi ấy là một nút thắt trong lòng cô.
Mỗi lần muốn đến đó, cô đều không ngăn được bản thân nhớ đến vị thần hộ mệnh của mình, một cậu bé đẹp như thiên thần, mỗi lần nhớ lại cô đều mường tượng ra hình ảnh đóa hoa tường vi thơm nhẹ nhàng. Kể từ lúc Dực Thụ xuất hiện, hình ảnh vị thần hộ mệnh ấy dường như đã hòa vào làm một với anh.
Bởi vì có sự nhắc nhở của anh, Tình Mỹ mới phát hiện ra rằng hình ảnh vị thần hộ mệnh trong kí ức đang nhạt dần, nhưng hình ảnh của Dực Thụ trong tim cô lại rõ nét gấp bội. Cô thấy hoang mang trong lòng, kể từ nhỏ đến lớn, cô sống dựa vào vị thần hộ mệnh ấy, thế mà lại vì Dực Thụ mà bỏ rơi vị thần của mình sao?
Tình Mỹ ngẩn người nhìn Dực Thụ, cô chợt nghĩ, nếu như Dực Thụ chính là cậu bé năm xưa thì tốt biết mấy!
“Đang nghĩ gì thế?”, Dực Thụ hỏi.
“À… em đang nhớ một vài chuyện lúc còn nhỏ ấy mà!”, Tình Mỹ đá một chiếc lá nằm trên đường. Một cặp đôi đạp xe đạp đi lướt qua họ, cô gái ngồi sau cười khanh khách vì thích thú.
“Thật đáng tiếc vì không được gặp em sớm hơn, để em phải chịu nhiều đau khổ như vậy!”, Dực Thụ thương cảm nhìn Tình Mỹ, siết chặt bàn tay cô.
Ánh mắt thương cảm của anh khiến cô cảm thấy mình như một đứa trẻ được cưng chiều, có anh lo lắng, bảo vệ, cảm giác mình như một con búp bê bằng thủy tinh được anh nâng niu, trân trọng.
“Hiện giờ em cảm thấy rất hạnh phúc, có thể tất cả những khó khăn lúc còn nhỏ của em chính là sự chuẩn bị cho lần gặp gỡ của chúng ta hiện nay. Bởi vì từ nhỏ em đã tin, chẳng có chuyện tốt đẹp gì sẽ đến với mình miễn phí cả!”
“Ha ha, đúng là đồ ngốc, em moi đâu ra cái ý nghĩ đấy thế hả?”
“Vốn dĩ là vậy mà!” Tình Mỹ chu môi nói.
Từ nhỏ cô đã nghĩ, một người nhận được bao nhiêu thì sẽ mất đi bấy nhiêu, vì vậy cô không dám mơ ước quá nhiều, bởi vì cô sợ mình không trả nổi, đặc biệt là hạnh phúc, đó là thứ khó dự đoán nhất trên đời.
Cái gọi là hạnh phúc ấy quá đỗi hư ảo, giống như trò chơi tàu lượn siêu tốc, có thể ngay lập tức đưa bạn lên mây xanh, nhưng cũng có thể khiến bạn rơi xuống vực thẳm ngay tức khắc. Nhìn Dực Thụ đang hiện diện trước mặt mình, cô đột nhiên cảm thấy rất biết ơn ông trời đã cho mình gặp được anh, anh chính là niềm hạnh phúc hiện tại của cô.
“Có còn nhớ anh đã từng nói, lúc nhỏ anh từng gặp một cô bé, cô ấy thật sự rất giống em không? Đặc biệt là sự nhí nhảnh!”. Dực Thụ nhìn điệu bộ đáng yêu của Tình Mỹ, khẽ búng vào mũi cô.
“Giỏi thật, có phải anh thích người ta rồi không hả?”, Tình Mỹ bất mãn, ôm cánh tay anh làm nũng.
Mặt Dực Thụ bỗng đỏ bừng lên: “Lúc ấy vẫn còn nhỏ, đâu biết thế nào là yêu, chỉ có điều anh vẫn nhớ mãi chuyện ấy không quên được mà thôi!”
“Hứ! Nhưng mà cũng trùng hợp thật, lúc còn nhỏ em cũng từng gặp một cậu bé rất đẹp trai, cũng na ná như anh. Ha ha… thế là coi như chúng ta hòa nhé! Anh nói xem, cô bé ấy giờ đi đâu rồi?”
Dực Thụ nhún vai: “Anh không biết!” “Đúng là chán chết!”
Reng reng reng…
Điện thoại của Dực Thụ đột ngột đổ chuông: “A lô, mẹ ạ, sao thế ạ?”
…………
Dực Thụ đi ra một góc nghe điện thoại, Tình Mỹ say đắm ngắm nhìn anh. Cô thật sự rất thích anh! Thích dáng đi của anh, thích cách anh nói chuyện, thích cách anh nhìn mình, thích tất cả những gì thuộc về anh…
Anh không biết rằng, bây giờ cứ có thời gian rảnh là cô lại đến cửa hàng băng đĩa, tìm cho bằng được những bản nhạc mà anh yêu thích, xem từng cuốn sách mà anh thích xem, có như vậy cô mới cảm thấy mình có thể gần gũi với anh hơn.
Một người sao có thể thích một người khác đến như vậy nhỉ?
Vui vì thấy anh vui, buồn vì thấy anh buồn, cho dù đau đớn vô cùng cũng vẫn cố gắng mỉm cười tươi tắn với anh.
Tình Mỹ chăm chú nhìn Dực Thụ, nhìn đôi môi khép mở liên tục của anh, quan sát từng biểu cảm trên mặt anh, cảm giác hạnh phúc ngập tràn. Anh chính là bức “phong cảnh” mà cô có ngắm cả đời cũng không chán.
Anh cúp máy rồi lại gần Tình Mỹ. “Em nhìn gì thế?”
“Nhìn anh!”
“Anh có gì hay ho mà nhìn?”, Dực Thụ tỏ vẻ bối rối. “Ha ha, chỉ là em thích nhìn thôi! Dực Thụ, liệu có một ngày nào đó anh không còn thích em nữa không?”
Mỗi cô gái đang yêu đều trở nên đáng yêu và ngốc nghếch! Tính toán thiệt hơn, nghĩ ngợi vẩn vơ, chỉ sợ mình bất cẩn khiến cho anh ấy ghét, sợ một ngày anh đột ngột ra đi.
“Làm gì có chuyện ấy?”, Dực Thụ dí vào trán Tình Mỹ, Tình Mỹ nhíu mày với anh.
“Trên đời này chẳng có cái gì là không bao giờ thay đổi, làm sao anh biết được sẽ không có ngày như thế?”, Tình Mỹ hỏi vặn.
Mắt Dực Thụ lấp lánh nụ cười, anh khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô: “Phải thay đổi ra sao? Mặt trời, mặt trăng, không khí có thể thay đổi không? Em đã là duy nhất của anh, em tồn tại trong từng ngóc ngách cuộc đời anh, là một phần không thể thiếu của anh!”
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến cửa phòng tranh.
Dực Thụ dừng bước, các học sinh trong phòng học nhìn thấy anh đến đều thi nhau ùa ra cửa nhìn anh.
“À phải rồi, em cứ vào phòng tranh trước đi, anh có chút chuyện phải về nhà một chuyến. Mẹ anh gọi điện, không biết có chuyện gì, lát nữa em tan học đừng đi đâu, nhớ đợi anh đến đón em về đấy!”
“Vâng, em có phải trẻ con đâu, anh mau đi đi!” Nhìn các bạn học đều đứng vây lấy cửa nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ, Tình Mỹ có hơi bối rối, cô vội vàng đẩy Dực Thụ ra ngoài, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Tan học, trời đã nhá nhem tối.
Các học sinh bắt đầu lục tục ra về, Tình Mỹ đứng ở cạnh cửa sổ phòng tranh, ngắm nhìn bầu trời, nôn nóng chờ đợi bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Nhưng từng phút từng giây cứ lặng lẽ trôi qua, bóng dáng ấy vẫn không xuất hiện.
Trời tối dần, nỗi lo lắng trong lòng giống như một đám mây đen bao trùm.
Chẳng phải anh đã nói nhất định sẽ đến hay sao? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi?
Cô bắt đầu thấy lo lắng, gọi điện cho anh chỉ thấy báo tắt máy.
Cũng có thể anh đang trên đường đến đây, cô có thể vừa đi vừa đợi mà! Nghĩ như vậy, Tình Mỹ liền ra khỏi phòng tranh.
Nhưng vừa ra khỏi phòng tranh, Tình Mỹ đã nhìn thấy một cái bóng rất quen ở con đường đối diện, bà ấy gần như đang nhìn mình.
Người đó?
Tình Mỹ dụi dụi mắt, tỉ mỉ quan sát.
Người phụ nữ ấy nhìn có nét giống Dực Thụ, trang điểm và ăn mặc cầu kì như một quý bà sang trọng.
Mẹ của Dực Thụ!
Tình Mỹ nhớ ra rồi, trong buổi party đó, mình đã gặp bà ấy, chỉ có điều lúc ấy mẹ Dực Thụ mặc một bộ váy dạ hội màu tím đỏ, còn hôm nay bà ấy mặc một chiếc váy màu vàng cam thêu hoa bách hợp.
Ánh mắt bà ta lạnh lùng nhìn Tình Mỹ. Tình Mỹ thấy chột dạ, nhưng vẫn lịch sự đi về phía bà ta. “Cháu chào cô ạ!”
Tình Mỹ sửa sang lại trang phục, cúi đầu chào mẹ Dực Thụ, căng thẳng siết chặt bàn tay, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Mẹ Dực Thụ nhìn Tình Mỹ từ đầu đến chân, vẫn là ánh mắt khinh bỉ như lần trước, nhếch môi cười mỉa mai: “Thật không nhận ra đấy!”
“Dạ?”, Tình Mỹ ngẩn ra, không biết mẹ Dực Thụ tự nhiên nói câu này là có ý gì?
“Xem ra con gái nhà lành cũng giở thủ đoạn này nhỉ!”
Tình Mỹ mặt trắng bệch ra. Bà ấy nói vậy là có ý gì?
Lòng tự tôn trỗi dậy khiến cô ngẩng đầu, đứng thẳng người lên, cảnh giác nhìn người phụ nữ trước mặt, đột nhiên quên mất bà ấy chính là mẹ của Dực Thụ.
“Thưa cô, cô nói thế là có ý gì?”
“Có ý gì ư? Chẳng lẽ cô còn không biết? Mục đích cô tiếp cận con trai tôi là gì chẳng lẽ cô còn không rõ hơn tôi hay sao?”, mẹ Dực Thụ đứng thẳng người, giọng nói chì chiết.
Tình Mỹ sầm mặt, lạnh lùng nhìn bà ta: “Cháu không hiểu cô đang nói gì!” Bốp…
Một bạt tai giáng thẳng vào mặt Tình Mỹ. Má trái Tình Mỹ bỏng rát.
Tình Mỹ mở to mắt kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, nước mắt chỉ trực trào ra nhưng cô đã cố cắn chặt môi để nuốt nước mắt lại, đưa mắt nhìn mẹ Dực Thụ.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Mày là đồ vô liêm sỉ, không biết nhục, mày dám lừa tiền con trai tao à, tao biết ngay mày tiếp cận Dực Thụ là có mục đích mà! Cái hạng tiện nhân như mày chuyện gì cũng dám làm! Chẳng phải tao đã nói không cho phép mày tiếp cận Dực Thụ rồi hay sao? Mày giỏi thật, dám lừa con trai tao đóng học phí cho mày hả?”
“Đóng học phí gì ạ? Tiền đi học là tiền cháu đi làm thuê kiếm được!”. Tình Mỹ cố gắng trấn áp những giọt nước mắt đang trực trào ra, cô không muốn mình khóc, không muốn rơi dù chỉ một giọt nước mắt trước người đang nhục mạ mình.
Tình Mỹ có cảm giác mình như một kẻ phạm tội bị người đời phỉ nhổ, tất cả những lời chỉ trích, lăng nhục đều đang đổ lên đầu cô. Cô tức tối nhìn người phụ nữ ấy, mặc dù khuôn mặt na ná Dực Thụ của bà ta khiến cô không dám xông vào giết bà ta, nhưng nó cũng không thể làm cô tắt lửa giận.
“Mày còn dám cãi à, tiền mày đến đây học vẽ là của Dực Thụ đóng cho mày, mày còn định cãi lại nữa hả?”, mẹ Dực Thụ nghe vậy liền giơ tay. Tình Mỹ ôm lấy mặt mình, đứng đờ người ra.
“Dực Thụ nói… đây là dạy miễn phí!”, Tình Mỹ hoang mang nói.
Trên đời làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy chứ? Một lớp học vẽ miễn phí, lại còn là họa sĩ lừng danh dạy vẽ… Thực ra trong lòng cô luôn hiểu rõ, hạnh phúc không bao giờ tìm đến một cách dễ dàng như vậy. Lồng ngực Tình Mỹ chất đầy sự ấm ức và bất an, nước mắt từ từ làm mờ tầm nhìn của Tình Mỹ.
“Không phải đâu cô, cháu không lừa Dực Thụ đóng tiền học cho cháu, thật đấy ạ!”
“Sự thực ở ngay trước mặt, mày còn dám cãi à? Mày đi hỏi bạn học của mày xem, bọn nó có đứa nào không phải đóng tiền học vẽ không? Không những lừa đảo mà còn tìm mọi cách làm lợi cho mình, chỉ có những đứa con gái đê tiện như mày mới làm ra những chuyện như thế!”
“Thật sự không phải như vậy, cháu không lừa gạt ai hết, cháu…”
Bởi vì có Dực Thụ nên Tình Mỹ đột nhiên cảm thấy hạnh phúc như một lẽ đương nhiên, thế nhưng kì tích gần như ngày nào cũng có thể xảy ra, cô đã quên mất nhiệm vụ quan sát mọi thứ xung quanh, đã quên mất lời tự răn đe của mình thường ngày.
Bài học từ thuở nhỏ còn chưa đủ hay sao?
Nước mắt Tình Mỹ trào ra, mặc dù biết là chuyện gì, nhưng nỗi khinh bỉ và sự căm ghét của mẹ Dực Thụ đã giẫm nát sự tự tôn của Tình Mỹ.
Mẹ Dực Thụ thấy Tình Mỹ ôm mặt liền hạ tay xuống, ra sức đẩy cô, Tình Mỹ ngã ngửa ra đất.
“Thưa cô, chuyện học phí thật sự cháu không biết, cháu thực lòng thích Dực Thụ. Xin cô hãy tha lỗi cho cháu!”. Tình Mỹ nghẹn ngào, hai mắt đỏ hoe, ánh mắt như van lơn nhìn mẹ Dực Thụ.
Cô thật sự rất muốn được ở bên Dực Thụ, cho dù mẹ anh có căm ghét mình thì cô cũng không muốn phải rời xa anh, anh giống như không khí tồn tại trong cuộc sống của cô. Chỉ cần nghĩ đến phải chia tay với anh là cô lại cảm thấy nghẹt thở.
“Thích ư? Mày còn mặt mũi nào mà nói rằng mày thích nó nữa hả?”. Mẹ Dực Thụ đột nhiên cao giọng, tức tối đến nỗi mặt mày như méo mó, giọng nói lạnh lùng chọc thẳng vào màng nhĩ, khiến trái tim Tình Mỹ như lặng đi.
“Thưa cô… cháu…”
“Không được phép gọi tao là cô nữa, tao không có liên quan gì đến loại người đê tiện như mày, cũng không cho phép mày qua lại với con trai tao nữa! Mày nên tự biết mình là ai! Tao cảnh cáo mày, sau này mà còn tiếp cận con trai tao nữa, tao sẽ không bỏ qua dễ dàng như lần này đâu!”
Tất cả những gì Tình Mỹ muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, mắt cô cay xè, không còn nhìn thấy gì xung quanh, trái tim cô đau thắt, nỗi tự ti điên cuồng bóp chặt cổ họng cô.
Tình Mỹ ngây dại ngồi lì dưới đất, chẳng buồn nhúc nhích.
Cảm giác bỏng rát trên mặt vẫn còn rất rõ rệt, thế nhưng cô chẳng còn cảm nhận được nữa.
Cơn gió mạnh cuốn bay chiếc váy trắng và những lọn tóc đen dài của cô. Tình Mỹ gục mặt xuống đường mà khóc tức tưởi.
Những người qua đường hiếu kì nhìn cô rồi vội vã về nhà, những cơn mưa mùa hè bảo đến là đến, trời chuẩn bị mưa đến nơi rồi.
Đột nhiên, một tia chớp rạch ngang bầu trời.
Đùng đùng…
Một tiếng sấm nổ vang trời, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, cơn mưa rào hối hả đổ ập xuống, Tình Mỹ òa khóc thật lớn, tiếng mưa rào có thể át đi tiếng khóc của cô.
Những giọt mưa táp thẳng vào mặt, vào người, vào tim Tình Mỹ, cô cảm thấy không khí xung quanh như co lại, giống như chuẩn bị tan biến.
Nếu như thật sự không thể ở bên anh, cô không thể tưởng tượng nổi mình sẽ sống ra sao. Cô sẽ giống như một con cá bị ném ra khỏi nước, một bông hoa không được chiếu sáng bởi ánh mặt trời. Nhưng chỉ cần được ở bên Dực Thụ, cho dù lòng tự tôn của cô có bị mẹ anh chà đạp, cô vẫn không thể ngăn được trái tim mình yêu anh, cũng không thể ngăn được ước muốn được ở bên cạnh anh.
Toàn thân Tình Mỹ ướt đẫm, về đến nhà đã là mười một giờ.
Sâm Trí đứng đợi ngoài cửa, nhìn thấy bộ dạng của cô liền chạy đến ôm lấy, ra sức lay lay người Tình Mỹ. Đầu óc cô như ù đi, nhìn một Sâm Trí mà hóa thành ba Sâm Trí, sức lực kiệt quệ, cả thân hình cô như đổ vào người Sâm Trí.
“Tình Mỹ, mặt cậu bị sao thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Cái thằng ranh Dực Thụ này, sao nó không đưa cậu về?”
Tình Mỹ nhìn Sâm Trí, há miệng định nói gì đó nhưng thấy cổ họng bỏng rát.
“Sâm Trí, cho tớ một ly nước với!”
Sâm Trí dìu Tình Mỹ ngồi xuống ghế, sau đó cẩn thận kê một cái gối sau lưng cho cô, dùng khăn bông quấn quanh người cô rồi chạy đi lấy nước.
Tình Mỹ tháo chiếc khăn ra, cảm giác rất nóng nực, toàn thân kiệt quệ không còn chút sức lực, đầu óc nặng nề, chỉ còn nghĩ đến ánh mắt và nụ cười của Dực Thụ. Nhưng cứ nghĩ đến Dực Thụ là trái tim cô lại đau đớn như bị ai vò xé, nước mắt cứ thế trào ra.
Tình Mỹ đi ra ban công trong vô thức, nhìn bầu trời đen đặc bên ngoài mà chẳng thấy có chút hi vọng nào. Tình Mỹ chợt lẩm bẩm: “Mình… có nên buông tay không? Dực Thụ, em thật sự phải rời xa anh sao? Em mang lại cho anh hạnh phúc, hay chỉ là tai họa hết lần này đến lần khác?”
Thực ra bản thân mình và Dực Thụ luôn là người của hai thế giới! Nhưng tại sao khó khăn lắm cô mới bước được một bước đầu tiên mà đã phải đối mặt với sự từ bỏ rồi? Tại sao giữa người với người lại có sự phân biệt đẳng cấp? Tại sao một người như cô lại không xứng đáng được ở bên Dực Thụ?
Cô không sao hiểu nổi, chẳng lẽ bởi vì cô là đứa trẻ mồ côi, vì cô không có tiền hay sao?
Gió to mang theo nước mưa thốc vào ban công, Tình Mỹ rùng mình ớn lạnh, cô ôm lấy vai mình, từ từ dựa lưng vào tường và trượt xuống.
Cốc cốc…
Sâm Trí đang gõ vào cửa ban công.
“Tình Mỹ, cậu ở ngoài ban công làm gì, mau vào đây đi, sẽ bị ốm đấy!”
Tình Mỹ nhìn cái bóng màu đen của cậu ấy qua lớp cửa kính, chẳng nói nửa lời, ngẩng mặt nhìn cơn mưa đang phủ kín bầu trời. Khuôn mặt của Dực Thụ lại hiện lên trong đám mây đen đặc, chiếm trọn cả bầu trời trong lòng cô.
Trước khi gặp Dực Thụ, cô luôn tin rằng mình là một kẻ bất hạnh, tất cả những chuyện lãng mạn và ấm áp trên đời đều không có liên quan đến cô. Vì Dực Thụ, cô mới nhìn thấy những đám mây đen trên đầu đang bị ánh mặt trời xua đuổi, thay thế bằng ánh nắng ấm áp, cô thậm chí còn nghĩ rằng mình là một nàng công chúa trong câu chuyện cổ tích.
Vậy nên, chỉ có Dực Thụ mới có thể khiến cô cảm thấy hạnh phúc.
Nghĩ đến việc một ngày nào đó phải buông tay anh ra, trái tim cô lại như vỡ vụn, cô như muốn nghẹt thở, bóng đêm như đang nhấn chìm cô.
Cô không thể đánh mất Dực Thụ, cho dù dưới mỗi bước đi để ở bên anh đều rải đầy gai nhọn, đau đớn đến tận xương tủy, cô cũng không thể từ bỏ.
Dực Thụ, em tuyệt đối không từ bỏ anh!
Tình Mỹ hạ quyết tâm, cô đứng phắt dậy, nhưng đầu chợt choáng váng, chân không chống đỡ nổi sức nặng cơ thể, cô ngã ngửa ra sau, cảm giác mình rơi vào một vòng tay ấm áp, bên tai vang lên tiếng gọi của Sâm Trí: “Tình Mỹ, cậu sao thế? Tình Mỹ…”
Cô muốn đứng dậy, nhưng không còn sức lực, đành để mặc cho Sâm Trí dìu mình vào trong phòng.
Sáng ngày hôm sau, cửa nhà bị ai đó gõ rất mạnh. Tình Mỹ vẫn chưa hết sốt, đầu óc quay cuồng, nghe thấy tiếng đập cửa quá mạnh liền nhíu mày.
“Ai thế?”, Tình Mỹ không nén được hỏi.
Thuần Hạ không nói gì, chỉ đứng ngó ra ngoài cửa. Tình Mỹ nhìn theo ánh mắt của Thuần Hạ.
“Dực Thụ?”
Tình Mỹ ngạc nhiên thốt lên.
“Tình Mỹ!”, giọng nói của Dực Thụ có phần mệt mỏi, anh nhìn cô bằng ánh mắt áy náy: “Hôm qua… hôm qua anh có việc mất nhiều thời gian quá nên không đến đón em được, anh xin lỗi!”
“Xin lỗi á?”
Tình Mỹ còn chưa kịp lên tiếng thì Thuần Hạ đã không kiềm chế được, lạnh lùng nói: “Anh có biết hôm qua Tình Mỹ đã chờ anh bao lâu không? Lúc về đây toàn thân ướt đẫm, sốt xình xịch cả đêm qua, giờ còn chưa hạ sốt kia kìa!”
“Tình Mỹ bị ốm à?”. Dực Thụ càng thêm áy náy, anh đứng ngây ra nhìn cô, ánh mắt chứa chan tình cảm như muốn nhấn chìm Tình Mỹ.
Tình Mỹ không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà cụp mắt xuống, điềm đạm nói: “Em không sao rồi!”
Thuần Hạ nghe Tình Mỹ nói vậy càng nổi đóa, lớn tiếng gắt: “Tình Mỹ, đừng có lúc nào cũng nhận ấm ức về mình như thế! Cậu có biết bộ dạng cậu tối qua lúc về đây đã khiến cho Sâm Trí hoảng thế nào không? Tớ nhận được điện thoại của cậu ấy liền lao như bay về đây, nhìn bộ dạng cậu sốt hầm hậm nằm bẹp trên giường, bọn tớ lo gần chết, giờ cậu còn bảo không sao à?”
“Thuần Hạ à!”. Tình Mỹ khẽ cao giọng ngăn Thuần Hạ nói tiếp, sau đó vẫn làm ra vẻ như không sao, nói với Dực Thụ: “Anh đừng nghe Thuần Hạ nói, không nghiêm trọng đến thế đâu, em không sao!”
/24
|