Gió Chớ Động Tình

Chương 14: Khúc cuối cùng

/16


Nếu nàng còn có nội lực, nàng nhất định phải rút gân bóc xương của nam nhân ngoan độc trước mặt này, nhìn xem dưới da thịt của hắn chứa đựng linh hồn gì.

Đáng tiếc nàng chỉ có thể dùng chút sức lực yếu ớt đấm vào ngực hắn, phát tiết phẫn hận của mình.

Lúc này đây, Lạc Vũ Minh không đánh trả, cũng không trốn tránh, chỉ đứng đó cho nàng đánh, mãi đến lúc hai tay nàng tê dại……

Sau đó, nàng bắt đầu đập phá đồ dùng trong phòng, những tiếng rơi vỡ thanh thoát vang lên, làm cho cảm giác hít thở không thông của nàng dịu đi một chút.

Những gì rơi xuống đều vỡ nát, nàng bắt đầu ho ra máu, ngực đau đớn như bị xé rách, cuối cùng nàng không chịu đựng được nữa, đã ngất đi.

Trong lúc hôn mê, ý thức phân tán, nàng có cảm giác mình như đang bay bổng về phía chân trời, cúi đầu là mây khói ngưng tụ vạn năm trên đỉnh Hoa Sơn, trắng trong tinh khiết, giương mắt là ngôi sao sáng nhất phương đông, vắt trên bầu trời tối đen……

Nàng nghe thấy âm thanh khàn khàn hỏi mình: Đời này đi tới cuối, có từng hối hận?

Nàng suy nghĩ thật lâu, thật lâu, yên lặng gật đầu:

Hối hận vô cùng, cả đời huyết lệ! (huyết lệ: máu và nước mắt, chỉ sự đau khổ.)

Hận không thể, đổi lại một ngày mơ!

……

Khi nàng tỉnh lại, thấy mặt trời đã lên cao, đã sớm qua buổi trưa. Nàng ngồi bật dậy, xốc chăn lên xuống giường, vốn không nghĩ đến chuyện sao mình lại ngủ trên gường.

Lạc Vũ Minh đang sắp xếp đồ, thấy nàng tỉnh, quay lại nói:“Thu dọn đồ đạc, chúng ta trở về quan ngoại.”

“Ta muốn gặp Tần Phong, ta có lời muốn nói với chàng!” Nàng không để ý đi ra hướng cửa, vừa tới cửa chợt nghe thấy lời nói lạnh như băng của Lạc Vũ Minh.

“Tốt, ngươi đi nói hết tất cả cho hắn, bây giờ hắn đang ở hội trường đấu võ, có lẽ đã thắng rồi…… Ta rất muốn nhìn hắn đối mặt với ngươi như thế nào, đối mặt với người trong giang hồ như thế nào.”

Hai chân của nàng bị đóng băng tại chỗ, rốt cuộc không bước thêm được bước nào. Bệnh của mình nàng rõ ràng nhất, bây giờ không chỉ ho ra máu, mà thậm chí buổi tối còn không thở nổi, nếu cứ như vậy, nhiều nhất chỉ có thể chịu đựng được mấy ngày.

Lạc Vũ Minh thấy nàng do dự, lại nói:“Nếu ngươi thật sự yêu hắn, thì hãy đi theo ta, cả đời đừng gặp lại hắn nữa.”

Đúng vậy, nàng yêu hắn nhiều như vậy sao?!

Rất muốn hắn biết sự thật, làm cho cuộc đời còn lại của hắn mang vô vàn hối hận?

Nếu Tần Phong thật sự yêu nàng, nhất định cũng không muốn biết nỗi bi thương của nàng, hắn nhất định cũng hy vọng nàng có thể rực rỡ sáng chói đứng trước mắt mọi người, sống thỏa mãn mà hạnh phúc!

Cũng giống như nàng vậy……

Nàng lau khô nước mắt đi vào phòng, ngồi xuống tô một chút son phấn, tỉ mỉ vấn gọn mái tóc, lại thay chiếc váy dài đỏ như máu.

Nàng nhìn vào gương nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau dưới chân Hoa Sơn, hắn cười rất động lòng.

Nhớ lại, ở trong phòng trọ nhỏ hẹp từng lập lời thề, nhưng không thực hiện được……

Còn có câu nói của hắn: Ta yêu nàng!

Nàng nở nụ cười, nụ cười đẹp đẽ sáng chói nhất trong đời, như bông quỳnh dốc hết sinh mạng nở rộ một lần cuối cùng!

“Ta muốn đi gặp chàng.” Nàng hít thở thật sâu, cố gắng làm giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh, nhưng lời ra khỏi miệng vẫn rung rung.

Trong gương, nàng nhìn thấy Lạc Vũ Minh đang cẩn thận xếp lại từng bộ quần áo, giống như những thứ hắn cầm trên tay đều là vật vô giá quý báu, căn bản không rảnh để ý tới nàng.

Nàng nói to hơn, “Dù thế nào ta cũng muốn gặp chàng lần cuối cùng!”

“Ngươi ăn mặc trang điểm đẹp thế nào cũng vô dụng! Người hắn lấy không phải ngươi!”

“Đẹp sao? Đến khi ngươi chết, ta sẽ mặc bộ quần áo này cho ngươi xem!”

“Ngươi, ngươi không nên ép ta?!” Lạc Vũ Minh hung hăng vung tay ném bọc quần áo xuống đất, xoay người trừng mắt nhìn nàng trong gương:“Bộ quần áo này ngươi cất cho Tần Phong xem ấy.”

“Ngươi có ý gì?”

“Đi thôi. Không còn sớm nữa, muốn gặp hắn lần cuối thì đi nhanh một chút!”

Mấy nghìn người tụ tập đấu võ không hỗn loạn như Mạc Tình nghĩ, người của các môn phái ngồi ở vị trí thuộc về mình, im lặng nhìn mọi người đấu võ, một số người rảnh rỗi cũng đứng ở khá xa rào chắn để xem, mặc dù bàn tán vài câu cũng hạ thấp giọng.

Nàng đi sau Lạc Vũ Minh vừa xuất hiện, tất cả ánh mắt lập tức chuyển về hướng đó, mỗi ánh mắt đều nhìn như muốn xuyên thủng nàng, ngay cả nam nhân đang muốn lên đài đấu võ cũng ngồi lại, vụng trộm nhìn về phía nàng.

Nàng nhanh chóng nhìn lên trên đài, đứng trên đó là một người dáng thấp bé, không phải Tần Phong, lòng nàng thư thái rất nhiều. Nàng nhìn đám người đông đúc trước mặt, rất nhiều thiếu niên hiệp khách của các môn phái đã bị thương, một số người đang xử lý vết thương, trong đó cũng không có Tần Phong.

Nàng xoay người lại nhìn phía sau, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tần Phong, hắn cách nàng rất xa, ở một nơi rất xa.

Hắn đang nói chuyện với Nam Cung Lăng, miệng cười thanh nhã, ánh mắt trong sáng, thần thái tươi vui, từ đầu đến cuối không nhìn ra một chút thất vọng nào.

Ngay lúc nàng đang hoài nghi những lời xằng bậy đêm qua Lạc Vũ Minh nói, thì nàng thấy một bên mặt của Tần Phong, ánh mắt của hắn thản nhiên lướt qua, sau đó lập tức quay đi tiếp tục thấp giọng nói chuyện với Nam Cung Lăng.

Chẳng qua chỉ là một ánh mắt lạnh lùng, nhưng nàng vẫn thấy nụ cười trên miệng hắn thoáng chốc cứng lại.

“Phong……” Nàng đi về phía trước từng bước, cánh tay lại bị Lạc Vũ Minh kéo lại.

“Không phải ngươi định đi nói chuyện yêu đương với hắn trước mặt nhiều người như thế này đấy chứ?”

“Đa tạ đã nhắc nhở!” Nàng đang muốn thu hồi ánh mắt, lại thấy Khúc Du ngồi cạnh Nam Cung Bùi Âm, Khúc Du vừa thấy nàng lập tức hờ hững cúi đầu.

Khúc Du và Nam Cung Bùi Âm ngồi rất sát nhau, dù không có một cử chỉ thân mật nào, nhưng nàng vẫn có thể thấy được nhu tình trong ánh mắt của Nam Cung Bùi Âm.

Mạc Tình gục đầu xuống, nhất thời cảm thấy mê muội, gió thu thổi đến rét lạnh thấu xương.

“Đi, ngồi bên này.” Lạc Vũ Minh kéo nàng ngồi ở ghế trống bên cạnh Đường Kiệt, hỏi Đường Kiệt:“Xem ra ta còn chưa bỏ lỡ chuyện đặc sắc nhất?”

“Thu Nhất Lôi quả nhiên danh bất hư truyền, Hoa Sơn kiếm pháp hắn luyện đúng là xuất thần nhập hóa.”

“Ồ? Đó là Thu chưởng môn của Hoa Sơn? Còn trẻ hơn ta tưởng đó.”

“Đúng vậy, mới ba mươi tuổi mà đã luyện được Hoa Sơn kiếm pháp đến độ xuất thần nhập hóa, xem như là kỳ tài võ học……” Đường Kiệt dừng một chút, bỗng nhiên nhìn về phía Mạc Tình, thản nhiên nói:“Có điều so với môn chủ Du Mính môn, thật sự không tính là gì.”

Mạc Tình vốn không có lòng dạ nào để ý họ nói chuyện, tất cả tâm tư đều đặt tại Tần Phong đang ở cách nàng rất xa. Hắn nói chuyện khi thì cười rạng rỡ, khi thì cười nhạt, khi thì gật đầu, nói chuyện rất hợp ý với Nam Cung Bùi Âm, từ đầu đến cuối đều không xem chiêu nào của Thu Nhất Lôi.

Nhưng Đường Kiệt đột nhiên nhắc tới “Du Mính môn”, lòng nàng run lên, một dự cảm xấu đột nhiên nổi lên.

Nàng thu hồi tầm mắt nhìn Đường Kiệt, sắc mặt hắn ố vàng, đôi môi tái nhợt khô nứt, một đôi tay gầy đặt trên đầu gối chậm rãi xoa, mỗi một cái đều như muốn nói lên cừu hận với Du Mính môn!

……

Lúc này, trên đài Thu Nhất Lôi đã đá một cước hạ đối thủ xuống đài.

Đợi ước chừng nửa khắc, vẫn không thấy ai tới khiêu chiến nữa, Uông tổng quản của Long Gia Bảo đứng lên cao giọng hỏi:“Còn vị nào muốn tỷ thí không? Nếu không có, hôm nay người thắng chính là Thu chưởng môn.” (một khắc bằng mười lăm phút)

Long bảo chủ ngồi bên cạnh vững như Thái Sơn, Long Thanh Nhi lại không bình tĩnh như hắn, không ngừng nhìn xung quanh.

Vừa nghe thấy thắng bại đã định như vậy, vài thiếu niên lại hầm hè không kềm chế được, đều lên đài, kết quả là chưa ra được mấy chục chiêu, vài người đã lần lượt bị đánh xuống dưới, tiếng kêu rên nối nhau vang lên.

Một kiếm của Thu Nhất Lôi đâm thủng thân thể của người cuối cùng, nheo lại đôi mắt vốn không to, hai bên ria mép nhẹ nhàng nhếch lên, tự hào rút kiếm trước Long Thanh Nhi, lau máu, cố ý bày ra tư thế hung hăng vênh váo. “Hừ! Ta khuyên các ngươi đừng đi tìm cái chết!”

Trầm mặc một lúc lâu, Long bảo chủ rốt cuộc không kềm chế được nhìn về phía Tần Phong, hắn vừa nhìn, vô số ánh mắt lập tức nhìn theo về phía đó.

Tần Phong lại mỉm cười thản nhiên, tựa như muốn nói: Đừng nhìn ta, các người cứ tiếp tục!

Thu Nhất Lôi nhìn chằm chằm Tần Phong trong chốc lát, lại chà lau vết máu chưa khô trên thân kiếm, lớn tiếng nói:“Tần Phong, không phải ngươi cũng sợ tới mức không dám lên đây đấy chứ?”

Tần Phong cúi đầu day day cái trán của mình, tầm mắt xuyên qua kẽ ngón tay, xuyên qua tầng tầng đám người gặp ánh mắt của nàng.

Nồng đậm thâm tình, không cần nói hết.

Nghìn câu vạn chữ, hiểu rõ lòng nhau.

Nàng biết Tần Phong đang chờ đợi cái gì, chờ đợi một câu của nàng: Không cần!

Nàng nở nụ cười, là nụ cười đã luyện trước gương, nhất định rất đẹp!

Hy vọng duy nhất của nàng chính là, một đêm nào đó hơn mười năm sau, Tần Phong chợt tỉnh giấc mơ vẫn còn nhớ rõ nụ cười này của mình.

Lạc Vũ Minh hợp thời đưa tay khoát lên vai nàng, thâm tình vuốt ve cánh tay của nàng……

“Nếu Thu chưởng môn đã có lời mời……” Tần Phong nói xong chậm rãi đứng dậy, thở dài một hơi:“Vãn bối từ chối là bất kính.”

Cả hội trường cũng ồ lên vì Tần Phong đứng dậy, tất cả ánh mắt đều mở to nhìn chằm chằm Tần Phong, người đứng phía sau bắt đầu chen lấn lên phía trước, bắt đầu trở nên xôn xao.

Tần Phong phi thân bay lên đài, áo trắng nhẹ nhàng lay động trong gió, trông rất phóng khoáng tự nhiên, ngũ quan tuấn mỹ bên cạnh quần áo màu trắng càng thêm bất phàm. Ánh mắt sáng như sao tràn đầy kiên định và cố chấp, đôi môi mỏng khẽ nhướng lên, mỉm cười mê người nhìn từng người dưới đài, chỉ có Mạc Tình là không liếc mắt lấy một cái.

Gương mặt vốn cũng không xấu của Thu Nhất Lôi nhất thời làm cho người ta muốn nôn mửa.

Đường Kiệt bỗng nhiên hạ giọng nói:“Bất luận là lúc nào Tần Phong cũng cười, nhưng từng thời điểm nụ cười đều không mang ý tứ sâu xa như nhau, đến khi ngươi nhận thức được hắn dùng nụ cười che giấu cảm xúc, ngươi sẽ phát hiện hắn đặc biệt mê người, không một nữ nhân nào có thể chống lại được…… Ngươi nói có phải không, Lạc phu nhân?”

Mạc Tình đang nhìn Thu Nhất Lôi xuất chiêu loạn xạ, Tần Phong cấp tốc né tránh, Thu Nhất Lôi ỷ vào chiêu thức tinh diệu, biến ảo vô cùng, chiêu sau theo sát chiếu trước, khí thế xuất kiếm bức người. Tần Phong chỉ phòng thủ chứ không tấn công, rất nhiều lần suýt nữa trúng chiêu trí mạng của Thu Nhất Lôi, may mắn hắn là Tần Phong, nếu không cũng đã chết tới mười lần có dư.

Bị Đường Kiệt hỏi như vậy, nàng nhất thời không biết trả lời thế nào. “Sao? Có lẽ vậy.”

“Ngươi xem thật sự chuyên chú, xem có hiểu không?”

“……” Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Đường Kiệt, biểu tình của hắn thật bí hiểm, đôi mắt vô cùng sắc bén.

“Lạc phu nhân cảm thấy trận so đấu này ai sẽ thắng?”

Nàng nghĩ nghĩ, trả lời:“Theo ta thấy Thu chưởng môn đã chiếm thượng phong, Tần Phong căn bản không có lực chống đỡ!”

Lạc Vũ Minh không đồng ý nói tiếp:“Thu Nhất Lôi đã so đấu mấy chục trận rồi, thể lực hao phí quá lớn…… trận này dùng khỏe ứng mệt là tốt nhất, Tần Phong không ra ba mươi chiêu tất thắng.”

Đường Kiệt nói:“Dùng khỏe ứng mệt, chiêu này ai cũng muốn dùng, mấu chốt là xem ai nén nhịn được lâu nhất.”

Mạc Tình thu hồi tầm mắt, trận tỷ thí này thật sự không có lúc nào bớt hồi hộp.

Tần Phong đã sớm thăm dò chiêu thức của Thu Nhất Lôi, chỉ cần Thu Nhất Lôi dùng lặp chiêu thức, thì nhất định sẽ thua, mà Hoa Sơn kiếm pháp vừa vặn có ba mươi sáu chiêu thức, cho nên Tần Phong không ra ba mươi chiêu khẳng định sẽ thắng.

“Ngươi rất hiểu Tần Phong sao?” Nàng hỏi Đường Kiệt, không biết vì sao hôm nay nàng phát hiện Đường Kiệt nói rất nhiều, nhất là còn có lòng nói chuyện phiếm với nàng, cực kỳ khác thường.

“Tần Phong là người đơn giản, thật dễ hiểu được hắn.”

“Đơn giản?!” Nàng không dám gật bừa, nàng vẫn cảm thấy Tần Phong sâu không lường được, nàng dùng bảy năm, mà vẫn không nhìn thấu hắn!

Đường Kiệt chuyển động xe lăn, ghé sát vào nàng một chút, nói:“Chỉ cần ngươi đừng nhìn biểu tình của hắn, đừng nghe hắn nói cái gì, nhất là đừng nhìn nụ cười của hắn. Chỉ nhìn ánh mắt hắn là có thể nhìn thấu.”

Nàng vẫn không hiểu, mỗi lần Tần Phong nhìn nàng, ánh mắt đều là mơ màng, luôn luôn chứa đựng điều gì đó rất phức tạp ở bên trong.

Nàng đã thử nghiệm rất nhiều lần, muốn thấy rõ ý nghĩ thật sự từ trong mắt hắn, kết quả đều là phí công.

“Ngươi đương nhiên nhìn không hiểu ánh mắt hắn.” Lạc Vũ Minh lạnh lùng nói xen vào:“Khi hắn nhìn ngươi, chính hắn cũng không biết mình nghĩ cái gì!”

Đường Kiệt nở nụ cười, giống như nghe được chuyện rất buồn cười, cười đến hết sức khoa trương. “Ta nghĩ Tần Phong chỉ vì một nữ nhân mà hồn bay phách lạc……”

“Một nữ nhân?”

“Tần Phong là người cao ngạo, băng lạnh, siêu nhiên, thoải mái, lại rất thẳng thắn vô tư, lương thiện. Dựa vào võ công và cá tính của hắn trên giang hồ tuyệt đối có thể hòa lẫn như cá gặp nước, đáng tiếc gặp phải ma nữ kia! Nữ nhân đó xé nát niềm kiêu ngạo của hắn, hòa tan băng lạnh của hắn, phá hủy siêu nhiên và thoải mái của hắn, cuối cùng cũng bóp chết sự thẳng thắn vô tư và lương thiện của hắn.”

“Thật không!” Nàng cảm thấy mỗi một câu của Đường Kiệt đều như có hàm ý khác, như đang thử thăm dò cái gì trước mặt nàng. Cho nên hắn cố gắng che giấu từng đợt rung động trong lòng, làm cho mình bình tĩnh đáp lại.

“Nếu là Tần Phong của trước kia, tuyệt đối sẽ không vì một nữ nhân mình không yêu đi quyết đấu với người khác.”

Sau giờ ngọ ánh mặt trời sáng chói, tổn thương ánh mắt của nàng, một giọt nước mắt rơi trên bộ quần áo đỏ tươi.

Đường Kiệt nhìn ánh mắt của nàng, thản nhiên nói:“Từ đầu đến cuối hắn không muốn ra tay, nếu không Thu Nhất Lôi đã sớm thua.”

Làm sao nàng không biết, nàng đã từng giao đấu với Tần Phong, biết mỗi lần ra tay hắn đều dùng toàn lực, rõ ràng quyết tuyệt, nhưng hôm nay, mỗi chiêu mỗi thức của hắn đều lộ vẻ do dự.

Đường Kiệt lại tới gần nàng, ghé gần bên tai nàng nói:“Sáng sớm nay hắn đã hỏi ta: Nếu ngươi có võ công, có thể dùng nội lực bảo vệ tâm mạch, giữ được tính mạng hay không.”

“Cái gì?” Nàng kinh hãi, lớn tiếng hỏi.

“Hắn vứt bỏ võ công chẳng khác nào tìm đường chết, có ai may mắn như ngươi, có thể bình yên vô sự che giấu sáu năm……”

……

Cuối cùng, kiếm của Tần Phong dừng lại trên cổ họng Thu Nhất Lôi……

Thu Nhất Lôi đổ mồ hôi lạnh đầy mặt.

Long bảo chủ giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ tay.

Long Thanh Nhi hưng phấn ngồi không yên.

“Ta tuyên bố, người đấu võ chiến thắng lần này là……” Lời của Uông tổng quản còn chưa dứt, liền có người ngắt lời:“Đợi đã!”

Âm Thanh của Lạc Vũ Minh truyền ra, lúc này Mạc Tình mới phát hiện cái ghế bên cạnh trống không, chỉ thấy Đường Kiệt lắc lắc đầu:“Ta đã nói dùng khỏe ứng mệt ai cũng muốn, mấu chốt là xem ai nén nhịn được lâu nhất.”

Lạc Vũ Minh chậm rãi đi lên lôi đài, vẻ mặt ung dung.

Tần Phong mờ mịt lui về phía sau từng bước, nhìn xuống dưới đài, nhíu mày nói:“Minh, tại sao?”

“Đương nhiên là vì Tình Nhi……”

Mấy ngàn ánh mắt khác thường không phải nhìn Lạc Vũ Minh mà là nhìn nàng, ánh mắt của Tần Phong cũng nhìn về phía nàng.

Lạc Vũ Minh nhân cơ hội đâm ra một kiếm. Một kiếm bất ngờ, Tần Phong không hề chuẩn bị.

May mắn hắn luôn phản ứng nhanh hơn người bình thường, nhanh chóng nghiêng người sang một bên, có điều cánh tay vẫn bị kiếm cắt qua, máu đốt đỏ áo trắng.

Mạc Tình kinh hãi kêu lên một tiếng, vô cùng hoảng sợ.

Nàng nhớ rõ trước khi đến đây Lạc Vũ Minh đã nói:“Bộ quần áo này ngươi cất cho Tần Phong xem ấy.”, bây giờ nàng mới hiểu những lời đó có ý gì.

Hắn muốn giết Tần Phong!

Lạc Vũ Minh căn bản không cho Tần Phong cơ hội phản ứng, liên tiếp đâm kiếm ra, chiêu thức tác động vào nhau, không lưu đến nửa con đường sống nào.

Thân hình Tần Phong quấn quanh kiếm khí, cực kỳ nguy hiểm, kiếm trong tay vẫn không ra khỏi vỏ.

Quyết đấu đối với Mạc Tình là chuyện rất bình thường, đối mặt với đối thủ có lợi hại đến đâu nàng cũng không chút sợ hãi, nhưng giờ phút này, nàng cảm giác kiếm của Lạc Vũ Minh đang xoay quanh ngay bên người mình, hoảng sợ gần như khiến nàng không thở nổi.

“Tần Phong!” Dưới tình huống như vậy, nàng căn bản không có tâm tư để ý người khác nghĩ như thế nào, bước nhanh vọt tới gần lôi đài, nắm lấy thành đài bằng đá cao hơn vai nàng, hô:“Tại sao chàng không đánh trả? Hắn muốn giết chàng đó!!!”

Động tác của Tần Phong chậm lại, kiếm của Lạc Vũ Minh xược qua vai trái của hắn, trên áo trắng lập tức hiện lên một vết máu……

Nàng khẽ cắn răng, đạp thềm đá chạy lên, cố ý không nhìn tới ánh mắt khinh bỉ còn sắc bén hơn cả lưỡi kiếm bên dưới đài, chắn giữa Tần Phong và Lạc Vũ Minh.

“Đủ rồi! Lạc Vũ Minh, chàng đã nhường nhịn ngươi đến mức này, ngươi còn chưa vừa lòng?”

“Thế nào, ngươi đau lòng hử?” Lạc Vũ Minh đút kiếm vào vỏ kiếm, khóe miệng lộ ra nụ cười lãnh khốc âm trầm.

“Ngươi!?” Nàng biết tranh cãi với Lạc Vũ Minh căn bản không có tác dụng gì, đành phải quay lại khuyên Tần Phong:“Đừng đấu nữa, còn đấu nữa thì ngay cả cái mạng cũng không còn đâu.”

Tần Phong quay sang, vẫn lạnh lùng như trước:“Lạc phu nhân, đa tạ nàng đã quan tâm, nếu đã đấu võ thì khó tránh khỏi thương tích mất mạng, ta không sao!!”

Long bảo chủ lớn tiếng ho khan vài tiếng, thanh thanh yết hầu, Uông tổng quản lập tức hiểu ý, đứng dậy ngăn lại nói:“Lạc Vũ Minh, bất luận ngươi và Tần Phong có ân oán gì, cũng xin các ngươi hãy nói lý để giải quyết. Đây là lôi đài đấu võ kén rể, theo đạo lý, ngươi đã có vợ, không có tư cách tham gia đấu võ, mời ngươi rời đi!”

Lạc Vũ Minh hừ lạnh một tiếng, dùng âm thanh đủ để mấy ngàn người nghe được, nói:“Như vậy ta có thể hỏi Tần thiếu hiệp không, ngươi đã có vợ chưa?”

Tần Phong đè lại vai trái, đưa mắt nhìn Mạc Tình, quay sang trầm mặc không nói.

Dưới đài có người bắt đầu thấp giọng nghị luận.

“Tần Phong có vợ sao?”

“Chưa từng nghe thấy vậy……”

“Cũng khó nói, hắn phong lưu ai ai cũng biết.”

“……”

Sắc mặt Long bảo chủ biến đổi, lại che miệng ho khan vài tiếng.

Uông tổng quản vừa định nói, Lạc Vũ Minh đã lấy giọng nói to:“Còn nữa, Tần Phong, ngươi có dám thề với trời rằng ba ngày trước ngươi và vợ ta không làm chuyện vượt rào?”

Hội trường rộng lớn lập tức lặng ngắt như tờ, yên lặng như không còn sức sống, ai cũng ngừng thở nhìn Tần Phong đang đứng trên đài.

Nhưng hắn vẫn trầm mặc.

“Lạc Vũ Minh, ngươi không được nói bậy!” Mạc Tình thay hắn biện giải.

“Ta nói bậy?” Lạc Vũ Minh chỉ vào nàng, cười lạnh nói:“Tần Phong, đêm qua ngươi đã nói thế nào với nàng? Nếu ta nhớ không lầm, ngươi nói: Ngươi chưa bao giờ yêu Long Thanh Nhi, người ngươi thật sự yêu là nàng!”

Tần Phong nắm chặt hai đấm, vết thương trên cánh tay bị tác động, máu chảy không ngừng.

Hắn nhìn Mạc Tình, lại nhìn thoáng qua Long Thanh Nhi che mặt đang chạy ra ở dưới đài, mở miệng, lại không phát ra âm thanh gì.

Nam Cung Lăng vừa muốn đứng dậy, liền bị Nam Cung Bùi Âm giơ tay ngăn lại, hắn chỉ chỉ vẻ mặt xanh mét của Long Thừa Vân, chỉ chỉ lôi đài, lắc đầu.

Mà Đường Kiệt vẫn mang biểu tình sâu xa khó hiểu.

“Tại sao không trả lời?” Lạc Vũ Minh cười gượng mấy tiếng, dưới đài liên tiếp vang lên những tiếng giễu cợt, lại đề cao chút âm lượng:“Nếu ngươi đã không thừa nhận……”

Lạc Vũ Minh nâng mạnh tay lên, một chưởng tung về phía Mạc Tình, ra tay dứt khoát, tốc độ cực nhanh.

Nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, nàng biết nếu Lạc Vũ Minh thật sự muốn giết nàng sẽ không giết trước mặt Tần Phong, nàng cũng biết một khi Tần Phong ra tay chống lại, chẳng khác nào thừa nhận lời chỉ trích của Lạc Vũ Minh trước mặt mọi người.

Khoảnh khắc cuối cùng, Tần Phong vẫn ôm lấy nàng, xoay người cực tao nhã, đỡ một chưởng thay nàng.

“Phong!” Nàng nhìn máu chảy xuống khóe miệng Tần Phong, tựa như đặt mình trong ác mộng, bầu trời sập xuống.

Lạc Vũ Minh xuất chưởng tuyệt đối sẽ không tiết kiệm một chút chân khí, hắn bị nội thương nghiêm trọng thế nào có thể đoán được.

Nhưng, nội thương nghiêm trọng đến mấy cũng có thể chữa khỏi, thân bại danh liệt đã mất thì không thể xoay chuyển.

Lạc Vũ Minh kéo nàng lại, ghé vào tai nàng nói nhỏ:“Ngươi nhìn rõ chữa? Còn nhớ không, ta đã nói cho ngươi nhìn thấy hắn mất đi tất cả, chỉ còn hai bàn tay trắng.”

“Ngươi điên rồi!”

“Ta vốn không tính làm đến cùng như vậy, là ngươi ép ta! Ta hao tổn tâm cơ làm thế này là để cho ngươi xem, chính là để ngươi biết chọc giận ta sẽ có hậu quả gì.” Lạc Vũ Minh nắm chặt cánh tay của nàng, cắn răng nói:“Không phải ngươi yêu hắn sao? Không phải ngươi rất nhớ hắn sao? Không phải ngươi hy vọng hắn có thể sống thật hạnh phúc sao? Ta sẽ cho ngươi tận mắt thấy hắn thân bại danh liệt như thế nào.”

“Ngươi hỏi những người bên dưới xem, một nam nhân như vậy có đáng để ngươi yêu không?”

Nói xong, hắn kéo nàng đi từng bước xuống dưới đài.

“Khoan đã!” Tần Phong đột nhiên đưa tay ra bắt lấy cổ tay nàng, bởi vì dùng sức quá mạnh, vết thương trên cánh tay lại bắt đầu đổ máu, từng giọt từng giọt chảy xuống mặt đất. Hắn giương khóe miệng, trên mặt là sự kiên quyết chưa từng có:“Tình Nhi, ta có mấy câu muốn nói với nàng!”

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt là si tình chưa bao giờ thay đổi.

Giờ khắc này dưới đài bao nhiêu châm chọc và chỉ trích cũng không quan trọng, hắn cũng không buồn để ý, nàng còn lo điều gì!

Nàng dùng hết toàn lực vùng thoát khỏi bàn tay Lạc Vũ Minh,“Chàng nói đi……”

Tay Tần Phong dùng một chút lực, nàng đứng không vững ngã vào lòng hắn.

Mặt Tần Phong để gần sát mặt nàng, hơi thở đứt quãng lướt qua tai nàng:“Đường Kiệt hận nàng thấu xương, nếu hắn nhìn ra thân phận của nàng sẽ tuyệt đối không tha cho nàng.”

“Ta biết……”

Cổ tay nàng đột nhiên bị Tần Phong nắm chặt, một luồng chân khí cực lớn được truyền vào kinh mạch của nàng. Trong thân thể hư không không ngừng có chân khí mạnh mẽ cuồn cuộn chảy vào, nhanh đến mức gần như muốn phá tan cơ thể nàng mà vào.

Nàng muốn tránh thoát, muốn ngăn lại, nhưng cả người đều bị luồng chân khí khống chế, không thể động, thậm chí không thể nói gì.

Tần Phong lại ôm nàng sát hơn, nụ cười vẫn bình tĩnh:“Lát nữa nàng đi ra ngoài cùng Nam Cung thế gia ở đằng kia, Nam Cung Lăng đã đồng ý với ta không làm nàng bị thương, Khúc Du nhất định cũng sẽ giúp nàng.”

Nàng trơ mắt nhìn hắn, nước mắt chảy xuống hai má.

Tần Phong bị nội thương, lúc này lại truyền nội lực cho nàng, chẳng khác nào tự sát.

Nàng rất muốn nói:“Không cần!” Nhưng không phát ra một chút âm thanh nào.

“Hôm nay nàng rất đẹp, ta thích nàng mặc màu đỏ…… làm cho ta có thể nghĩ tới rất nhiều hồi ức đẹp…… Tình Nhi, người khác nói thế nào cũng không quan trọng, ta cũng không để ý rốt cuộc bọn họ có hiểu lòng ta không, ta chỉ là hy vọng nàng có thể hiểu được…… Ta làm tất cả đều vì muốn tốt cho nàng!”

Hắn cố gắng cắn môi, lời nói ra đã bắt đầu mơ hồ không rõ.

Mà nàng chỉ có thể nhìn! Nhìn miệng hắn tràn ra máu tươi.

“Cùng Minh đi Đại Mạc, không cần trở về nữa, cũng hoàn toàn quên ta đi…… Thật ra hắn thật sự rất yêu nàng, sáng sớm nay hắn đã đi tìm ta, hắn nói: Hắn có thể không hận, có thể không quan tâm đến chuyện gì, chỉ thầm mong nàng có thể ở bên cạnh hắn, chẳng sợ mỗi ngày chỉ được nhìn nàng từ xa……”

Nàng rất muốn cười, đây là chuyện nực cười nhất nàng nghe được trong đời, cũng chỉ có Tần Phong mới tin lời nói dối như thế.

“Cây hoa cúc vàng nở đầy hoa, mỗi ngày đến chạng vạng sẽ được ánh chiều tà nhuộm thành màu vàng, nàng không muốn trở về nhìn sao?” Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng hắn, bắn tung tóe trên đất. “Nếu còn có cơ hội, ta rất muốn nhìn cây hoa cúc một lần nữa, ngắm mặt trời mọc cùng nàng dưới bóng cây…… Ăn những món ăn nàng nấu cho ta, nói cho nàng biết: Ta rất nhớ nàng…… Nàng có biết sáu năm qua ta luôn mơ như vậy không!”

“Không!” Đau thương và tuyệt vọng làm cho chân khí trong thân thể nàng nhanh chóng hội tụ, phá tan trói buộc.

Đáng tiếc vẫn là quá trễ, Tần Phong bị chấn động bay ra ngoài.

Long Thừa Vân và Nam Cung Bùi Âm cùng đứng bật dậy, kinh hãi biến sắc.

Đường Kiệt và Nam Cung Bùi Âm trao đổi ánh mắt, gật đầu, xua tay ý bảo mọi người không cần hành động thiếu suy nghĩ.

Lạc Vũ Minh không rõ, còn chưa biết rõ tình hình, đã bị một chưởng của Mạc Tình đánh trúng ngực, đập vào tượng sư tử đá trên lôi đài.

Lạc Vũ Minh kinh ngạc đến ngây người, nhưng càng khiếp sợ là Tần Phong.

“Tại sao?!” Tần Phong chống người đứng lên, giữ chặt ống tay áo của nàng hỏi:“Nàng làm cái gì vậy?”

“Ta nói rồi ta sẽ băm hắn ra thành trăm ngàn mảnh, ta nói được cũng làm được! Lạc Vũ Minh……”

Mạc Tình lại đánh ra một chưởng, thấy Lạc Vũ Minh thản nhiên nhắm mắt lại chờ đợi cái chết, lập tức thu chưởng. “Ngươi muốn chết? Ta…… sẽ không giết ngươi, ta muốn để ngươi sống, để ngươi sống còn thống khổ hơn là chết.”

“Ngươi nói gì?” Tần Phong lôi kéo nàng, ánh mắt che kín tơ máu lúc này mở to hơn trước mặt nàng, “Vừa rồi nàng nói gì? Nàng lặp lại lần nữa!”

Nàng nở nụ cười, nàng thấy rõ nụ cười động lòng người của mình trong đôi mắt của Tần Phong. “Bao nhiêu mưa gió ta đã kiên định vượt qua như thế nào, ta có từng dao động? Bao nhiêu tủi nhục ta đều đã trải qua, ta có từng dao động? Ta nói kiếp này nguyện cùng chàng sống chết không rời, ta làm được, tại sao chàng không thể tin ta?”

“Nàng……” Tần Phong đứng không vững, loạng choạng dựa vào tượng sư tử đá, dùng sức ấn ngực.

“Ta có thể lấy thân thể mình ra đánh cuộc, ta có thể để mũi kiếm của chàng đâm vào lòng ta, ta có thể vì chàng mà tự phế võ công, vứt bỏ Du Mính môn, chẳng lẽ một năm cô đơn lạnh lẽo ta cũng không chịu nổi sao? Phong, chịu bao ấm ức vì chàng ta cũng không màng, nhưng chàng cho rằng ta là loại nữ nhân phản bội chàng sao?”

Tần Phong đè lại ngực, một ngụm chân khí xông lên, khiến hắn ho không ngừng, máu tươi dính đầy thân.

Lạc Vũ Minh lau máu ở khóe miệng, cười điên cuồng. “Ta đã nói hắn vốn không đáng để nàng yêu, nàng cố tình không tin…… Sáu năm nàng cố chấp và tưởng niệm căn bản không hề đáng giá.”

Tần Phong nhìn nàng, hốc mắt đã ẩm ướt.

“Xin lỗi nàng!” Hắn quay mặt sang, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

“Chàng không có lỗi với ta, tất cả đều là ta nguyện lòng!” Nàng nhặt kiếm của Tần Phong lên, đưa tay nắm lấy tay Tần Phong, mười ngón tay đàn vào nhau:“Mặt trời sắp lặn rồi, không phải chàng nói muốn nhìn mặt trời lặn ư?”

Tần Phong rút tay về, thản nhiên lắc đầu.

“Cho dù không nhìn được mặt trời mọc, ít nhất còn dư lại một lần mặt trời lặn…… Cho dù không thể thiên trường địa cửu, ít nhất còn có một đêm cuối cùng, với ta, vậy là đủ rồi!”

Nàng đút viên thuốc màu trắng trong suốt vào miệng Tần Phong, kéo hắn đi từng bước xuống lôi đài.

Mọi người đều mang vẻ mặt e ngại sợ hãi, vừa rút kiếm vừa lui về phía sau.

Có thể thấy được ám ảnh của Du Mính môn không vì thời gian sáu năm mà trôi đi……

Ngày đó, trước mắt nàng đều là màu đỏ, không biết là bầu trời âm u bị nắng chiều đốt đỏ, hay là thế giới trước mặt bị máu tươi nhuộm đỏ.

Nàng không nhớ rõ mình đã giết bao nhiêu người, cũng không nhớ rõ Tần Phong đã nói bao nhiêu câu “Không cần……”

Nàng chỉ nhớ rõ duy nhất một chuyện:

“Cây hoa cúc nở đầy hoa, mỗi ngày đến chạng vạng sẽ được ánh chiều tà nhuộm thành màu vàng……”

……

Nàng đang muốn giao đấu với Nam Cung Bùi Âm, thì Khúc Du đột nhiên ra tay, giúp nàng cuốn lấy Long Thừa Vân, mà những người khác của Nam Cung thế gia đều đứng phía sau Nam Cung Lăng, không người nào ra tay.

Đợi đến lúc Long Thừa Vân và Đường Kiệt phi thân tới, nàng và Tần Phong đã nhảy vào vòng vây, thả người xuống đỉnh núi Lạc Nhật.

Bầu trời đỏ như máu, một chút yên lặng tăm tối.

Gốc cây hoa cúc tuy vẫn còn dấu vết bị đốt như trước, nhưng những cành non đã nở đầy hoa cúc.

Tần Phong ngồi dưới gốc cây, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Mạc Tình.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay bộ quần áo màu trắng của hắn, thổi rơi những chiếc lá đã ố vàng trên cây, cũng mang đi thê lương u hồn!

“Tình Nhi, sau khi ta chết, nàng phải gây dựng lại Du Mính môn, đem ước muốn của nàng trở thành hiện thực.”

“Ta muốn chàng sống!”

“Ta sống cũng chỉ còn lại áy náy và tự trách.” Nhìn lá rụng bay lượn trong gió, trong đầu Tần Phong lại hiện ra bóng dáng phiền muộn dưới gốc cây hoa cúc, bóng hình xinh đẹp mang theo nụ cười say lòng người chạy về phía hắn. “Tình Nhi, ta không đáng để nàng yêu, bởi vì từ đầu tới cuối ta không yêu nàng, đối với nàng ta chỉ có áy náy và trách nhiệm.”

Nàng cố nén nước mắt, gật đầu.

“Người như ta không đáng để nàng yêu, lại càng không đáng làm nàng đau lòng. Cho nên, hứa với ta, hãy tiếp tục sống tốt……”

“Chàng yên tâm, ta sẽ sống, sống thật tốt!”

“Nhớ rõ, kiếp sau ngàn vạn lần đừng yêu nam nhân lãnh khốc vô tình như ta……”

“Nhất định sẽ không!”

Máu tươi bắn lên váy áo trắng tinh của Tình Nhi, đây là ngụm máu cuối cùng trong lòng Tần Phong……

Tình là động lòng người nhất, nàng tên Mạc Tình, là người cả đời đau khổ vì tình.

Phong (gió) là vô tình nhất, khi yêu sẽ dừng bước, cuối cùng biến mất trong không khí.

……

Gió vẫn cuốn lấy những chiếc lá vàng, dưới bóng cây còn có một thân ảnh cô độc khác — Lạc Vũ Minh, một nam nhân còn sống chắc hẳn còn đau khổ hơn là chết.

Hắn si ngốc đứng ở nơi đó, nhìn Mạc Tình.

Một cô gái dù chịu bao nhiêu ấm ức cũng ngẩng đầu đứng lên, cười lạnh với hắn.

Một cô gái thích mặc váy dài màu trắng đứng bên cửa sổ nhìn gió thổi lá rụng.

Một cô gái vì tình yêu đến chết cũng không đổi, nhưng người nàng yêu đến chết cũng không chịu cho nàng biết: Hắn vẫn rất yêu nàng!

Thật ra, hắn đã sớm không hận bằng hữu của hắn.

Hắn hành hạ giày vò cô gái này sáu năm, là vì hắn hận nàng đến chết vẫn cố chấp không thay đổi, hận nàng mỗi ngày đối mặt với mình mà trong lòng lại vĩnh viễn đều muốn một nam nhân khác.


/16

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status