Edit: Hinh
Beta: Chou
Năm mới cũng sắp đến rồi, Sở Mạt phải về nhà hai ba ngày.
Ở bên Kỷ Tuân được một thời gian rồi, nhưng Sở Kiến Hùng và Tương Vi vẫn chưa biết đến sự tồn tại của anh. Nếu chỉ là yêu đương bình thường thì không sao, nhưng Sở Mạt lại phải giấu chuyện đính hôn, rồi bây giờ còn thêm chuyện kết hôn nữa. Tuy Sở Mạt đã ký hợp đồng giữ bí mật, nhưng tình yêu của cô và Kỷ Tuân dĩ nhiên không cần giấu diếm, nếu đã bàn đến chuyện kết hôn, cô nghĩ ít nhất cũng phải để người nhà gặp Kỷ Tuân đã.
Về phần thân phận của anh, đương nhiên phải tạm thời giữ bí mật rồi.
Sở Mạt nghĩ xem nên mở miệng thế nào để Kỷ Tuân về nhà cô gặp Sở Kiến Hùng và Tương Vi, trong lòng cô, gặp ba mẹ cũng như tiến thêm một bước trong mối quan hệ, tình cảm của hai người chắc chắn sẽ bền vững hơn nhiều.
May mà Kỷ Tuân cũng rất quan tâm và chu đáo, không cần cô mở miệng, anh đã chủ động đề nghị năm mới sẽ về nhà Sở Mạt.
Nhưng với tình hình bây giờ thì xem ra, có lẽ bọn họ không thể cùng về được rồi.
Kỷ Thịnh Bang đột nhiên bệnh nặng, Phương Hoài Thu nói với bên ngoài do bị cảm lạnh lúc tham gia tiệc năm mới nên mới nặng thêm, có điều mọi người đều biết sự thật không phải vậy. Chuyện trong Kỷ thị đã truyền từ trên xuống dưới, do Kỷ Tuân có tranh chấp với Kỷ Thịnh Bang vì lợi ích cá nhân, nên Kỷ Thịnh Bang mới tức đến hôn mê.
Về phần nguyên nhân dẫn đến tranh chấp lại có hai luồng ý kiến.
Một bên thì nói, Kỷ Tuân muốn kết hôn với vị hôn thê bình dân kia mà Kỷ Thịnh Bang lại không đồng ý, dù sao với tình huống hiện tại của Kỷ thị, ông ta mà đồng ý cho con trai cưới một người phụ nữ không có lợi ích gì vào nhà, không những không giúp đỡ được Kỷ thị, nhất là khi Kỷ Tuân còn vì một người phụ nữ mà cãi lại ông ta, chuyện này làm Kỷ Thịnh Bang rất lo lắng cho tương lai của Kỷ thị.
Ý kiến này khá phổ biến trên mạng, thậm chí quần chúng còn liên tưởng đến chuyện của hoàng tử và cô bé lọ lem. Một đôi bọn họ từ bị chụp lén, đến đính hôn, rồi bây giờ nhắc đến chuyện kết hôn lại bị Kỷ Thịnh Bang phản đối, đường tình yêu lận đận này khiến ai cũng cảm động thay. Đối với Kỷ Tuân, một nhóm người trên mạng biểu hiện rất khoan dung, phần lớn bọn họ đều tin vào lập trường của Kỷ Tuân. Chỉ có một bộ phận rất nhỏ âm thầm lo lắng, một người thừa kế có tình yêu cao thượng như vậy, rốt cuộc tương lai sẽ dẫn dắt Kỷ thị như thế nào.
Luồng ý kiến còn lại là từ tạp chí tài chính và kinh tế, theo điều tra từ nội bộ nhân viên Kỷ thị, Kỷ Thịnh Bang đột nhiên bệnh nặng là do cách thức kinh doanh của Kỷ Tuân và ông ta khác nhau, hai người vì ý kiến không hợp nên đã cãi nhau.
Trong báo viết, mấy năm nay Kỷ Tuân ở nước ngoài nhận sự giáo dục tiên tiến nên ánh mắt thay đổi, quan niệm đổi mới, anh cảm thấy với hình thức kinh doanh của Kỷ thị hiện tại, tương lai sẽ mang đến nhiều biến cố. Người trẻ tuổi muốn cải cách vốn là chuyện tốt, chẳng qua là mấy năm nay Kỷ Thịnh Bang vẫn luôn duy trì hình thức kinh doanh truyền thống, hướng Kỷ thị đến vị trí số một trong nước, tư tưởng đã sớm cổ hủ.
Kỷ Tuân cũng nghĩ đến chuyện Kỷ Thịnh Bang sẽ phản đối, nên mới tiến hành cải cách mà không báo trước với ông ta, đây mới chính là ngọn nguồn sự việc của mâu thuẫn giữa cha con bọn họ.
So với mấy tin đồn trên mạng, báo của tạp chí tài chính và kinh tế chân thật hơn hẳn, dẫn đến chuyện giá cổ phiếu của Kỷ thị cứ dao động không ngừng.
Kỷ Thịnh Bang đã nhập viện được ba tuần, trong ba tuần này Kỷ Tuân không một lần thấy ông ta. Phương Hoài Thu đã kêu người canh giữ ở cửa phòng bệnh rất nghiêm ngặt, mỗi khi anh đến đều chỉ có thể thấy Phương Hoài Thu cực nhọc ngày đêm, không ngày nào yên ổn nghĩ ngơi canh phòng bệnh, gương mặt rất buồn phiền, còn nói rất nhiều lời an ủi Kỷ Tuân. Nhưng dù có nói nhiều bao nhiêu, bà ta vẫn không để cho anh bước vào phòng nửa bước.
Người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy người mẹ kế Phương Hoài Thu này đúng là làm tròn bổn phận.
Bây giờ Kỷ Tuân trong công ty còn lo không xong, nhưng không chỉ ở công ty, mà mấy câu thì thầm nghi ngờ anh trong nhà họ Kỷ cũng càng nhiều.
Sở Mạt ở trong tiểu khu ngoài trường học, cô đang sắp xếp đồ đạc.
Ngày mai là giao thừa, trước đó Sở Kiến Hùng và Tương Vi không biết đã gọi cho cô bao nhiêu lần để thúc giục, sau mấy lần trì hoãn của Sở Mạt, Sở Kiến Hùng đã trực tiếp muốn bay qua đón người rồi.
Kỷ Tuân biết Sở Mạt đang chờ anh, nhưng chuyện bên đây anh không thể bỏ được. Kỷ Tuân chỉ đành đặt vé máy bay tối ngay cho Sở Mạt, lúc giữa trưa còn chạy từ công ty về gặp cô.
Trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều biến cố, Kỷ Tuân lại gầy thêm. Vừa vào cửa, anh liền cởi áo khoác dính hơi lạnh trên người, đi vào phòng khác ôm lấy Sở Mạt đang sắp xếp đồ.
Sở Mạt có nghe thấy tiếng mở cửa của anh nên cô cũng không bất ngờ. Hai bàn tay anh rất lạnh, cách một lớp quần áo của cô còn có thể cảm thấy mát lạnh.
”Bên ngoài lạnh lắm đúng không?” Sở Mạt cầm lấy bàn tay đang đặt trên eo mình, xoa xoa nắn nắn, muốn truyền cho anh chút độ ấm, ”Ăn cơm chưa? Em không biết trưa nay anh về, bây giờ bên ngoài không còn bán gì hết, anh đói không để em đi làm cơm?”
”Không cần, anh không đói.” Giọng nói của Kỷ Tuân hơi trầm, có thể nghe ra được sự mệt mỏi, anh gác cằm lên đầu vai Sở Mạt, sườn mặt nhẹ nhàng cọ qua vành tai cô, ”Anh chỉ muốn ôm em.”
Mặt Sở Mạt đỏ lên, không nói gì nữa.
Nhiệt độ trong phòng ấm, dù im lặng không làm gì thì cơ thể cũng từ từ ấm áp lên.
Căn nhà này tổng cộng có hai phòng, Sở Mạt một phòng, Kỷ Tuân một phòng. Cô đã ở trong đây nửa tháng rồi, Kỷ Tuân cũng làm theo lời anh nói lúc trước, dù có vội cỡ nào, mệt cỡ nào, anh cũng sẽ trở về đây.
Có khi lúc anh về Sở Mạt vẫn chưa ngủ, hai người sẽ tâm sự với nhau hoặc ngồi trên sô pha trong phòng khách xem TV. Trước khi ngủ, Kỷ Tuân sẽ cho cô một cái hôn nhẹ như lông vũ, dịu dàng nói với cô ”Ngủ ngon”.
Nhưng khi Kỷ Tuân bận quá, lúc anh trở về Sở Mạt đã ngủ mất rồi. Sợ làm phiền cô, từng hành động của anh đều rất nhẹ nhàng. Mỗi khi nhìn thấy bữa sáng đặt trên bàn, Sở Mạt vừa cảm động vừa tò mò, rốt cuộc Kỷ Tuân về từ tối qua đến sáng hôm nay hay anh chỉ về từ sáng nay?
Nhưng mà vấn đề này cuối tuần đã có đáp án.
Bận rộn lo ôn thi nên Sở Mạt ngủ không đủ giấc, đến cuối tuần cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi nên Sở Mạt ngủ rất sớm. Lúc nửa đêm, cô bỗng cảm giác mình bị một cái gì đó lành lạnh ôm lất, hương thơm muối biển quen thuộc lẫn trong hương nước hoa mang theo rét lạnh từ bên ngoài, như một khối băng lạnh lẽo. Sở Mạt bất an xoay người.
Cảm nhận được động tác của cô, Kỷ Tuân kéo chăn lên che kín người Sở Mạt. Cánh tay anh rất dài, rất nhẹ nhàng ôm lấy Sở Mạt và cái chăn vào trong ngực, bàn tay to một chút lại một chút dịu dàng xoa xoa lên hông cô, như đang an ủi cô để cô có thể tiếp tục ngủ.
Anh vẫn ôm cô, cho đến khi cảm nhận hơi thở Sở Mạt lại một lần nữa đều đặn thì mới hôn lên vành tai cô, nói ”Ngủ ngon”. Sau đó mới đứng dậy nhấc chân ra khỏi phòng.
Sau khi Kỷ Tuân đi khỏi, Sở Mạt mở mắt ra nhìn đồng hồ, đã là 2 giờ sáng rồi.
Sáng hôm sau, Sở Mạt thức dậy lúc 8 giờ. Kỷ Tuân đã đến công ty, bữa sáng trên bàn cơm vẫn còn nóng hổi.
Cuối cùng cô cũng biết, dù Kỷ Tuân có về muộn cỡ nào, ôm, hôn môi, chúc ngủ ngon, mỗi một cái đều không thiếu.
Anh thật sự rất yêu cô.
Tuy chỉ có nửa tháng ngắn ngủi, nhưng dường như Kỷ Tuân đã tạo thành thói quen mỗi ngày về đây đều có thể thấy Sở Mạt, ôm cô một cái, ngửi mùi hoa nhài sâu kín trên người cô sẽ có thể quét hết mệt mỏi trong một ngày làm việc.
Anh rất muốn đi về cùng với cô, nhưng không thể,
Kỷ Tuân siết chặt vòng tay, nghiêng đầu hôn lên môi cô, thì thào nói: ”Về sớm một chút.”
Vốn sẽ chỉ có hôn môi và dặn dò thôi, nhưng Kỷ Tuân lại không khống chế được bản thân. Anh động tình hôn đến cái cổ mảnh khảnh của Sở Mạt, vành tai khéo léo, hai bên má mềm mại, cuối cùng lại trở về với đôi môi ngọt ngào.
Bị hôn sâu đến cảm giác tê dại tràn ra từ tim làm Sở Mạt run raatr, cô ưm một tiếng, Kỷ Tuân đỡ lấy eo cô để cô có thể xoay người đối mặt với anh.
Nụ hôn này, dịu dàng, ướt át, triền miên.
Kỷ Tuân còn chưa thỏa mãn, hai đôi mắt sáng ngời như dính phải sương mù, như mộng như ảo, ”Không về đó, được không?”
”Em…” Sở Mạt cũng bị hôn đến thần hồn điên đảo, suy nghĩ của cô hoàn toàn bị tình cảm chiếm lấy, mất đi lý trí, Kỷ Tuân hỏi cô như vậy, theo bản năng định trả lời được.
Cô cũng không muốn xa anh.
Nhưng Kỷ Tuân lại như tỉnh lại, trán hai người đụng vào nhau, khóe môi anh hơi cong lên: ”Anh lại nói mấy thứ ngốc nghếch nữa rồi.”
”Kỷ Tuân.” Sở Mạt đột nhiên cảm thấy giờ phút này Kỷ Tuân rất yếu ớt, cô nâng vòng tay ôm lấy anh, ”Em sẽ ở lại với anh.”
”Đồ ngốc, em đang nói gì vậy. Đã lâu em không về nhà rồi, nếu năm mới cũng không về nữa thì ba mẹ sẽ rất nhớ em đó.”
”Nhưng anh…”
”Anh không sao.” Kỷ Tuân cười khẽ buông cô ra, trên gương mặt đẹp trai trừ sự dịu dàng và cưng chiều ra hoàn toàn không thấy chút kỳ lạ nào, ”Đây, anh sắp xếp đồ giúp em.”
Sở Mạt cảm thấy có hơi kỳ lạ, nhưng cô cũng không kịp suy nghĩ xem kỳ lạ ở đâu, cuối cùng vẫn bị Kỷ Tuân đưa sân bay đi về nhà.
Lúc đến giờ đăng ký, Sở Mạt và Kỷ Tuân lại ôm nhau không rời.
Sở Mạt còn nhớ ngày đầu tiên cô đến Thượng Hải, cũng là ngay sân bay này, Kỷ Tuân đến đón cô, bọn họ còn ôm nhau rất mãnh liệt giữa đám đông, như hiện tại vậy.
Lúc đó Kỷ Tuân vừa mất bà Lâm, anh yếu ớt, tối tăm, anh đã mất đi người thân nhất của mình. Sở Mạt muốn an ủi anh, nhưng lại không biết nên nói gì.
Bây giờ, Sở Mạt đã trở thành người thân thiết nhất với anh, cái ôm của cô, mùi hương của cô, là sự an ủi lớn nhất.
”Về sớm một chút.” Kỷ Tuân nói lại lần nữa.
Nghe radio trong sân bay thông báo chuyến bay sắp cất cánh, Sở Mạt dùng sức gật đầu, sau đó xoay người đi vào cửa kiểm tra an ninh.
Kỷ Tuân đặt chỗ ở khoang hạng nhất cho cô, vốn muốn để cô có thể thong thả về nhà, nhưng anh đã xem thường năng lực của người trong nước rồi, mọi người đều sốt ruột muốn về nhà, dù là khoang hạng nhất cũng có cãi nhau, còn không có chỗ ngồi nữa.
Sở Mạt ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, cho đến khi máy bay cất cánh bay lên trời, cuối cùng cô cũng hiểu được cảm giác kỳ quái trong lòng.
Không ngờ cô lại quên mất, mấy năm trước, Kỷ Tuân đều trải qua năm mới với mẹ anh, sau khi mẹ qua đời thì anh năm trước anh cũng đoàn tụ với bà Lâm. Bọn họ đều rất yêu thương anh, có bọn họ làm bạn, Kỷ Tuân mới không cảm thấy cô đơn buồn bã.
Nhưng năm nay thì sao?
Chú Ngạn bận công việc ở nước ngoài nên đã sớm bay về châu Âu rồi, Kỷ Thịnh Bang còn nằm trong bệnh viện, Kỷ Tuân lại là cái gai trong mắt của mọi người ở Kỷ gia, ai đón năm mới với anh ấy đây?
Sở Mạt muốn gọi điện thoại cho Kỷ Tuân, nhưng đang ở trên trời cao, cô không làm gì được cả.
Bây giờ anh chỉ có một mình, chắc sẽ rất cô đơn?
Lúc này đáng lẽ cô phải ở bên cạnh anh chứ.
Sở Mạt có hơi hối hận.
Chuyến bay 2 tiếng rưỡi, mỗi phút mỗi giây Sở Mạt đều như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, cô định đợi khi máy bay đáp xuống sẽ mua vé của chuyến bay gần nhất quay về, cô phải về cạnh anh.
Vừa mở điện thoại ra Sở Mạt đã gọi cho Kỷ Tuân, nhưng vừa đi ra, cô đã thấy gương mặt vui vẻ đang vẫy vẫy tay của Sở Kiến Hùng và Tương Vi, câu nói phải đi về nghẹn ở cổ họng không đi ra được.
Đầu bên kia, điện thoại đã được bắt máy.
”Alo, Mạt Mạt? Đã đến rồi à, có thấy ba mẹ chưa?”
Cách xa ngàn dặm, giọng nói của Kỷ Tuân rất rất xa, thật dịu dàng, cũng thật bao dung.
”Kỷ Tuân.” Hốc mắt Sở Mạt đỏ lên, cô kêu tên của anh, trong lòng thầm nói thật xin lỗi, ”Em sẽ nhanh chóng trở về, anh chờ em được không?”
”Ừm.” Kỷ Tuân cười, ”Được.”
Tình yêu cũng như một loại keo dính vậy, nó tồn tại giữa hai người, khiến cho hai người vốn độc lập ban đầu gần với nhau, càng ngày dính càng chặt. Mỗi một phút giây tách khỏi đối phương vì muốn dính lại với nhau mà trở nên thật dày vò.
Sở Mạt bắt đầu nhớ Kỷ Tuân rồi, bọn họ còn chưa xa nhau được 3 tiếng nữa.
Nửa nam nay, Sở Mạt lại cao thêm một chút, cũng gầy đi một ít, khuôn mặt nhỏ nhắn được gọt dũa trở nên xinh đẹp. Nửa năm không gặp con gái, Sở Kiến Hùng và Tương Vi rất nhớ cô.
Dọc đường từ sân bay về nhà, mắt Tương Vi cứ đỏ lại hồng, làm Sở Mạt bên cạnh cũng nước mắt giàn giụa.
Về đến nhà, hai người lớn làm đồ ăn, Sở Mạt nằm lên giường mình, khung cảnh quen thuộc mang đến sự thoải mái cực kỳ, làm vơi đi chút nhớ nhung.
Cô gọi cho video call cho Kỷ Tuân, anh đang ở công ty. Trong căn phòng trắng đen chỉ có một mình anh, trên bàn làm việc còn có một ly cà phê bốc hơi.
Sở Mạt nhíu nhíu mày: ”Uống ít cà phê thôi, anh cũng biết dạ dày mình không tốt mà.”
Cô chưa nói xong, Kỷ Tuân hơi điều chỉnh góc camera, chuyển đề tài: ”Ừm, em về đến nhà rồi à? Sắp ăn cơm hả?”
Sở Mạt muốn cười, nhưng cô nhịn xuống, cố ý nghiêm mặt: ”Sắp ăn rồi, không cho anh chuyển chủ đề.”
Kỷ Tuân ngượng ngập, ”Mai không uống.”
Biểu cảm và giọng điệu trẻ con của anh đáng yêu cực kỳ, Sở Mạt thật muốn xoa mặt anh, ”Thật muốn nặn mặt anh.”
Kỷ Tuân nghe vậy thì cười khẽ: ”Đợi em về sẽ cho nặn.”
”Được! Phải giữ lời đó, em sẽ về nhanh thôi.” Sở Mạt nói xong, đắc ý nâng cằm lên.
”Nhanh là thế nào? Đã lâu rồi em chưa về nhà, vẫn nên ở bên cạnh gia đình đi, anh không sao cả.” Kỷ Tuân thấy biểu cảm nghiêm túc của cô, nghĩ cô thật sự có thể hôm nay đi mai quay về, nên lúc khuyên ngăn còn rất nghiêm trang.
Sở Mạt cười to: ”Sao anh lại đáng yêu như vậy!”
Kỷ Tuân ngẩn ra, ý thức được mình lọt vào bẫy của cô, lập tức cụp mắt, trên mặt có thêm vào mảng hồng làm anh càng thêm gợi cảm.
Sở Mạt vốn cách điện thoại cho anh một cái hôn nhẹ, nhưng Tương Vi lại kêu cô ăn cơm, chỉ đành bỏ qua.
”Em phải đi ăn cơm, anh cũng nhớ ăn đúng giờ đó!”
”Được, anh biết rồi.”
”Ừ, một chút lại nói chuyện tiếp.”
”Được.”
Sở Mạt dặn dò Kỷ Tuân xong thì cúp điện thoại. Bên ngoài, Sở Kiến Hùng đã chuẩn bị xong một bàn đồ ăn, trong phòng khách còn có thêm mấy người họ hàng không biết đến từ bao giờ, thấy Sở Mạt ai cũng nhao nhao khen cô xinh đẹp. Bầu không khí rất náo nhiệt.
Mà Kỷ Tuân đang ở Thượng Hải thì sau khi cúp điện thoại, anh nhìn quanh văn phòng, im lặng đến cô đơn.
Bên ngoài cửa sổ sát đất thật lớn là Thượng Hải đèn đuốc rực rỡ như một viên ngọc tỏa sáng trên sông, toát ra sự quyến rũ độc nhất của mình.
Ngạn Thành về châu Âu, Sở Mạt chiều nay vừa đi, trong thành phố phồn hoa này chỉ như còn một mình anh.
Kỷ Tuân đứng bên cửa sổ tòa cao ốc nhìn xuống đường lộ phía dưới, có lẽ là bởi vì mọi người đều về nhà đón năm mới, ngã tư đường lúc nào cũng đông nghẹt bây giờ lại trống đi rất nhiều.
Nơi đây có vạn ánh đèn, vạn ấm áp, nhưng không có cái nào thuộc về anh cả.
Sự ấm áp của anh bây giờ đã cách xa ngàn dặm rồi.
Nghĩ đến Sở Mạt, ánh mắt Kỷ Tuân trở nên mềm mại.
Cô ở nhà nhất định sẽ rất vui vẻ, chỉ cần cô vui, anh cũng vui.
Có điều vẫn còn một đống chuyện rắc rối cần anh giải quyết.
Uống xong ly cà phê trong tay, Kỷ Tuân lại một lần nữa làm việc.
Kỷ Thịnh Bang bị bệnh nặng, lo lắng nhất là người nhà họ Kỷ, vui vẻ nhất cũng là người nhà họ Kỷ.
Hiện tại mấy tin đồn bay đầy trời bên ngoài hơn phân nửa là do Kỷ Hoa thả ra. Hôm đó ông ta đến Kỷ gia tìm Phương Hoài Thu, không lâu sau Kỷ Thịnh Bang lại bị bệnh nặng phải nhập viện. Ngày hôm sau Phương Hoài Thu và Kỷ Minh Lễ họp hội đồng quản trị, không chỉ ra lệnh ngừng kiểm tra trong công ty, còn kêu Kỷ Tuân dừng công việc trong tay, cụ thể nguyên nhân là gì cũng không nói, chỉ nói đợi Kỷ Thịnh Bang tốt hơn rồi lại bàn.
Kỷ Hoa còn mừng thầm, cảm thấy Kỷ Thịnh Bang bị bệnh thật đúng lúc. Không ngờ đến đêm hôm đó Phương Hoài Thu tìm đến ông ta, kêu ông ta phát chút tin đồn ra ngoài. Kỷ Hoa mới biết, tất cả đều là do Phương Hoài Thu giở trò.
Phương Hoài Thu nói nhân lúc bây giờ Kỷ Thịnh Bang không thể làm chủ, phải tước đi chức vụ của Kỷ Tuân, sau đó chuyển hướng dư luận, họp hội đồng quản trị cách chức Kỷ Tuân, đến lúc đó Kỷ Hoa sẽ có 21% cổ phần của công ty, Phương Hoài Thu có 31%. Trước mắt bà ta phải là một thành viên của hội đồng quản trị, sau khi nắm hết quyền hành trong tay sẽ nghĩ cách đá Kỷ Tuân ra khỏi Kỷ gia, tốt nhất là có thể gán cho anh một tội danh gì đó.
Bà ta không chỉ muốn Kỷ Tuân không lấy được đồng nào, mà còn muốn anh từ nay về sau thân bại danh liệt.
Từ trước Kỷ Hoa đã biết Phương Hoài Thu là một nữ phụ nữ có dã tâm, nhưng qua chuyện này ông ta mới biết được, bà ta không chỉ có dã tâm, còn có thủ đoạn, hơn nữa lòng dạ còn cực kỳ độc ác.
Mặc kệ bà ta với Kỷ Thịnh Bang có tình cảm với nhau không, nhưng dù sao hai người cùng đã chung giường chung gối hơn 20 năm, thế nhưng bà ta lại có thể quyết tâm đưa Kỷ Thịnh Bang vào bệnh viện, từ chuyện này đã có thể thấy bà ta đúng là không từ thủ đoạn.
Kỷ Hoa thầm cảm thấy may mắn vì mình đã liên thủ với Phương Hoài Thu, nếu đối nghịch với bà ta, không biết sau này bà ta sẽ nghĩ cách gì để đối phó ông ta đây.
Bây giờ Kỷ Thịnh Bang vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt chưa tỉnh lại, cách thời điểm kế hoạch của Phương Hoài Thu ngày càng gần. Kỷ Hoa không có thời gian đồng cảm với người khác, bây giờ ông ta đang một lòng suy nghĩ làm sao để Kỷ Minh và Phương Chi Nhiễm ở bên nhau, tốt nhất bọn họ phải kết hôn trước khi Phương Hoài Thu hoàn toàn nắm lấy Kỷ gia, như vậy thì khác nào có một sợi dây buộc ông ta và Phương Hoài Thu lại, từ nay về sau chắc chắn ông ta sẽ thăng chức rất nhanh.
Ngày mai chính là giao thừa, toàn bộ tòa cao ốc đều đang bật đèn.
Văn phòng của Kỷ Minh.
Đang ở party lại bị Kỷ Hoa sốt ruột gọi về, Kỷ Minh vốn cũng rất mất hứng, bây giờ lại thấy ông ta bày vẻ như muốn bàn chuyện công việc, anh ta lại càng không bình tĩnh được, vò đầu bứt tai đứng ngồi không yên như con khỉ trong rạp xiếc.
”Ba, có chuyện gì thì sáng mai nói sau đi, tôi còn một đống bạn đang chờ kìa!”
”Chơi chơi chơi! Con chỉ biết chơi!” Kỷ Hoa thấy bộ dáng không có tiền đồ của anh ta thì giận muốn chết, ông ta ném tệp tài liệu lên bàn làm việc, trừng mắt như muốn ăn thịt người, ”Chuyện ba kêu, con đã làm xong chưa!”
”Ôi, tôi làm rồi!” Kỷ Minh không kiên nhẫn cau mày, ”Tôi thử vài lần rồi, nhưng Phương tiểu thư người ta căn bản là không chịu. Có thể làm gì nữa đây, tôi phải trói cô ta lại chắc?”
”Sao con lại vô dụng như vậy!” Kỷ Hoa vừa nghe đã khó thở, đánh lên vai anh ta.
Tuy không đánh mặt, nhưng Kỷ Minh vẫn khó chịu.
Anh ta nhảy dựng lên quát: ”Ông đánh tôi?! Lão già này ông có ý gì đây?! Ông kêu tôi dụ dỗ Phương Chi Nhiễm, ông coi đứa con như tôi là cái gì hả, con vịt à? Chuyện yêu đương là tự do, người ta không muốn ông đánh tôi thì có ích gì!”
”Con nói bậy bạ gì đó! Sao ba lại có thể nuôi con thành cái loại người không đứng đắn này!” Kỷ Hoa vẫn rất cưng chiều Kỷ Minh, bình thường Kỷ Minh muốn mua gì cũng được, lúc nãy chỉ là do kích động, bây giờ nhìn anh ta vài lần, Kỷ Hoa lại kéo Kỷ Minh một lần nữa ngồi xuống, thấm thía nói: ”Con à, ba nói với con này, tập đoàn… Không, không phải tập đoàn, là Kỷ gia sắp phải đổi tên rồi.”
”Có ý gì?”
”Ý là…” Kỷ Hoa cẩn thận, nhìn thoáng qua khu nhân viên, tuy là một mảng tối lửa tắt đèn, nhưng ông ta vẫn nhỏ giọng, nói cực kỳ mờ ám, ”Ý là, chúng ta sẽ tìm một cây đại thụ khác, ngồi đó hóng mát.”
Kỷ Minh nghĩ nghĩ, nhăn mày: ”Phương gia?”
”Suỵt!” Kỷ Hoa suỵt một cái, ý bảo anh ta nhỏ tiếng thôi, sau đó thần bí lắc lắc đầu, ”Không phải Phương gia, mà là nhà chúng ta sẽ thành nhà họ Phương.”
Kỷ Minh vẫn còn chưa hiểu ra, Kỷ Hoa vừa nói xong anh ta đã nghĩ đến Phương Hoài Thu. Ấn tượng của Kỷ Minh đối với Phương Hoài Thu mà nói chỉ là một cái bình hoa xinh đẹp, một cái bình hoa thì có thể làm chuyện lớn gì? Cho dù bà ta có khả năng đi, vậy thì có liên quan gì đến Phương Chi Nhiễm đâu?
Kỷ Minh nói ra nghi vấn của mình, Kỷ Hoa liền lộ ra vẻ mặt ”Con vẫn còn trẻ”.
Phương Hoài Thu cả đời không sinh con được, nhà chúng ta hiện tại lại không phải người thân của bà ta, con có thể tin bà ta sẽ đối xử với con như con cháu trong nhà à? Nhưng Phương Chi Nhiễm lại không giống, con bé có chung dòng máu với Phương Hoài Thu.”
Kỷ Hoa từ đầu đến cuối đều không nói rõ ràng, nhưng kỳ lạ là Kỷ Minh lại hiểu được.
”Thì ra là như vậy ~!”
Hai cha con nhìn nhau cười, Kỷ Hoa thấy Kỷ Minh vẫn còn có đầu óc, biểu cảm kiêu ngạo còn chưa kịp hiện lên, lại thấy Kỷ Minh nhíu mày.
”Nhưng mà, Phương Chi Nhiễm lại không ở chịu ở bên cạnh con thì sao đây?”
Kỷ Hoa nghe vậy sờ sờ cằm, trầm ngâm một lát rồi mắt đột nhiên sáng lên, ”Con trai, nếu thật sự không được, thì ba có ý này.”
”Cái gì?”
Tác giả có lời muốn nói:
Mấy người hay làm chuyện xấu, năm mới chắc chắn sẽ không yên ổn nha ~
Hôm nay cũng rất cố gắng, nhưng chữ lại không tuôn ra, 55555 (huhuhuhu), chương sau nhất định sẽ cố gắng thêm!
Cảm ơn.
/46
|