Edit: @fanbaoyuan
***
Mùa đông đến gần, sáng sớm đi ra ngoài trên bãi cỏ cùng nhánh cây đều treo sương trắng.
Văn phòng, một đám người sôi nổi đang la hét rời giường thật khó khăn, Giang Kiến Hoan mặt ngậm mỉm cười bật máy tính lên, đã bắt đầu một ngày làm việc mới.
Công việc trong tay cô toàn bộ đều giao tiếp cho Phương Tiểu Lê, thời gian hai người nhập chức không khác biệt lắm, chẳng qua Giang Kiến Hoan nhận lời mời chính là trợ lý tổng giám, cô ta là trợ lý nhà thiết kế.
Hiện tại từ bên ngoài chuyển tới cấp dưới của Giang Uyển, cũng coi như là biến tướng thăng chức.
Thời điểm ăn cơm giữa trưa, Phương Tiểu Lê nhịn không được cảm khái.
“Ai, không nghĩ tới chúng ta đều nhập chức nửa năm, cô bây giờ đã là nhà thiết kế, tôi còn tại cương vị trợ lý này mà giãy giụa.”
“Thật là không có so sánh liền không có tổn thương a.”
Giang Kiến Hoan lấy ra mâm ớt xanh, an ủi cô ta.
“Ở Giang tổng giám nơi đó có thể học được rất nhiều việc, yên tâm, cô sớm muộn gì cũng có thể biến thành nhà thiết kế.”
“Thật hâm mộ cô...” Phương Tiểu Lê một tay chống cằm, cầm chiếc đũa chẳng có mục đích đâm trong chén đồ ăn, vẻ mặt phiền muộn.
“Vừa mới tiến vào liền gặp cơ hội tốt như vậy, tôi cũng muốn cùng Tô Mạt hợp tác a, tưởng tượng đến có thể thiết kế quần áo cho anh ấy liền không nhịn được...” Cô ta nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt đăm đăm.
“Adranaline(*) biến mất!”
(*)Adranaline: đôi được khi gọi là "epinephrin" hay "adrenalin", là một hoocmon. Hoocmon này có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
“...”
-
Sau đó không lâu chính là Tết âm lịch, IRO chuẩn bị đẩy ra một chủ đề tân xuân, theo thường lệ thì nhà thiết kế ra bản thảo, nội bộ bên trong tuyển chọn.
Buổi chiều, Giang Kiến Hoan liền xuống tay bắt đầu khởi công.
Nhắc tới hai chữ tân xuân, trong đầu cái thứ nhất hiện ra chính là màu đỏ, nhưng văn phòng đã có không ít người dùng cái này làm nguyên tố, Giang Kiến Hoan khổ não nhíu mày lại, giữa ngón tay không tự giác xoay chuyển bút chì.
Hàn ý chính nồng, bên ngoài đột nhiên đã nổi lên bông tuyết, mảng lớn mảng lớn tựa như sợi bông rơi xuống, bên tai vang lên tiếng reo hò nhảy nhót, có mấy người đàn ông cô gái tuổi trẻ đã kiềm nén không được bổ nhào vào bên cửa sổ mở to mắt, ngạc nhiên nhìn qua bông tuyết bay xuống.
Giang Kiến Hoan cười một cái, trên giấy không có mục tiêu phác hoạ lấy sơ đồ phác thảo. Cô bình thường không có thời điểm linh cảm, đều thông qua loại phương thức này làm dịu.
Không biết vẽ bao lâu, cổ có chút mỏi nhừ, Giang Kiến Hoan nghiêng đầu, ánh mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, phát hiện mặt đất đã là một mảnh thuần trắng. Bên trên những kiến trúc, nóc nhà, thực vật, đều bị che đậy một tầng màu trắng.
Vạn vật hỗn loạn biến thành thế giới băng tuyết sạch sẽ, phối hợp mà thống nhất, ánh mắt Giang Kiến Hoan di chuyển một chút, trong lúc lơ đãng thấy được dưới mái hiên đối diện có treo quả quýt Trung Quốc, ở trong gió hơi hơi đong đưa, bên trên còn cắt dán tờ giấy nhỏ tinh xảo xinh đẹp.
Năm vị mười phần, lại lộ ra nồng đậm hương vị Trung Quốc.
Trong đầu Giang Kiến Hoan đột nhiên thông suốt, bút trong tay nhanh chóng bắt đầu chuyển động.
Một hơi vẽ ra tới ba tấm bản vẽ, bên ngoài sắc trời đã có chút tối, mùa đông trời tối sớm, tuyết trời rơi càng thêm ảm đạm, Giang Kiến Hoan nhìn thời gian, còn có một giờ mới tan tầm.
Cô hoạt động khớp xương một chút, khi đang chuẩn bị đi toilet rửa tay, chuông điện thoại di động vang lên.
...
Một đường thúc giục tài xế xe taxi chạy nhanh tới bệnh viện, xe vừa ngừng, Giang Kiến Hoan liền gấp không chờ nổi đẩy cửa ra, trực tiếp chạy về phía thang máy.
Phòng giải phẫu đèn sáng, Dịch Tình Tuyết ngồi trên ghế, đôi tay nắm điện thoại ngơ ngác nhìn vách tường, toàn bộ vai lưng đều sụp xuống, hai mắt không ánh sáng.
“Mẹ, ba ông ấy thế nào?”
Giang Kiến Hoan cầm chặt tay bà, khẩn trương hỏi thăm, Dịch Tình Tuyết vừa thấy được cô, vốn dĩ phiếm hồng hốc mắt lại nhịn không được chảy nước mắt ra.
“Hoan Hoan, ba con bây giờ đang phẫu thuật, còn chưa có thoát khỏi nguy hiểm...” Bà nức nở nói, Giang Kiến Hoan kiềm chế trong lòng kinh hoảng cùng nước mắt.
“Ba làm sao lại đột nhiên ngất xỉu đi? Thân thể của ông ấy không phải vẫn luôn rất tốt.”
“Ba con ông ấy một năm gần đây luôn nói đau đầu, mẹ kêu ông ấy đi bệnh viện kiểm tra một chút cũng không chịu, mua thuốc uống qua vài lần, ai biết...” Dịch Tình Tuyết nói không được, thấp giọng khóc thút thít, Giang Kiến Hoan nhìn quanh bốn phía, đang chuẩn bị tìm bác sĩ dỏi thăm tình hình cụ thể.
“Ai là người nhà bệnh nhân?” Đằng trước phòng giải phẫu cửa bị mở ra, người đàn ông mặc áo blouse trắng đi ra, bốn mắt nhìn nhau, hai người vốn là sửng sốt.
“Bạch Thu...?”
“Giang Kiến Hoan.” Ánh mắt cậu ấy dưới mắt kính đánh giá cô vài giây, khẽ gật đầu.
“Cậu là người nhà bệnh nhân?”
“Là. Ba tôi ông ấy hiện tại thế nào?”
“Bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm.” Bạch Thu nói xong, thấy bộ dáng cô muốn hỏi thăm thêm, lại bổ sung nói.
“Là do ở não cung cấp máu không đủ khiến cho té xỉu, bệnh nhân động mạch cổ phía bên phải chật hẹp, giải phẫu trị liệu qua đi cơ bản không có vấn đề, nằm viện trong khoảng thời gian này chú ý nghỉ ngơi nhiều.” Cậu ấy dừng lại, nhớ ra cái gì đó.
“Đúng rồi, hai người tiền viện phí còn chưa có đóng, nhớ rõ đến lầu một đi đóng một chút.”
Giang Kiến Hoan thần sắc khẽ biến, hướng cậu ấy gật gật đầu, ổn định cảm xúc.
“Cảm ơn cậu, Bạch Thu.”
“Chuyện nên làm.”
Dịch Tình Tuyết trong tay còn có tấm thẻ, là mấy năm nay toàn bộ tích góp, mới đến lần giải phẫu này sử dụng một nửa, Giang Kiến Hoan ngồi ở trên ghế bên ngoài bệnh viện, lục từng cái dãy số điện thoại.
Đồng nghiệp đều mới quen biết mấy tháng, không có quen thuộc đến tình trạng có thể vay tiền, thân thích trong nhà bạn bè đối với bọn họ đã tránh còn không kịp, tên danh tự từ trước mắt cô từng dãy xẹt qua, Giang Kiến Hoan đầu loạn thành một đoàn bột nhão, ngực bị áp bách đến sắp không thở nổi.
Tuyết đã dừng lại, bầu trời khởi lên mưa nhỏ, bên ngoài đen kịt một màu, người đi đường vội vàng, gió lạnh quát tại trên da thịt, phảng phất mang theo gai.
Hai bên cây cối lá cây điêu tàn, chỉ còn lại có cành cây trụi lủi, ở dưới bầu trời đen như mực giương nanh múa vuốt, lần hiện hiu quạnh.
Giang Kiến Hoan hai mắt vô thần nhìn một hồi, cúi đầu ngón tay dừng lại ở một cái tên bên trên, đang chuẩn bấm.
“Ai, vị tiểu thư bên kia, tiền viện phí của cô đã có người đóng rồi.”
Quầy hàng cách đó không xa, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to, Giang Kiến Hoan kinh ngạc mở to hai mắt, khó có thể tin mà đi qua.
“Xin hỏi, là ai giúp tôi đóng?”
“À, là bác sĩ Bạch chúng tôi, cô hẳn là quen biết a?” Cô hộ lý trẻ tuổi đánh giá cô, ánh mắt lộ ra hiếu kì cùng phỏng đoán, Giang Kiến Hoan sửng sốt, theo sau lung tung nhẹ gật đầu.
“Nhận biết.”
“A.” Cô hộ lý trẻ tuổi có chút thất vọng, còn muốn hỏi nhiều hơn chút, lại phát hiện cô gái vừa rồi kia đã biến mất không thấy.
“Bác sĩ Bạch cùng cô là cái quan hệ gì, không phải là người yêu đi...” Cô ta nói nhỏ, lại bị người xếp hàng đóng viện phí đằng sau thúc giục, lập tức đem chuyện này bỏ vào sau đầu, công việc lu bù lên.
-
Giang Kiến Hoan muốn tìm Bạch Thu nói lời cảm ơn, thuận tiện đem tiền lần trước còn một ít đưa cho hắn, kết quả hỏi mấy người, mới biết được hắn lại bắt đầu ca giải phẫu tiếp theo, vì thế đành phải chờ hắn làm xong.
Giang Tân còn chưa có tỉnh, chuyển vào phòng bệnh bình thường, Dịch Tình Tuyết ở bên mép giường trông coi ông, một bên rơi lệ một bên lau nước mắt.
Giang Kiến Hoan đi ra bên ngoài mua cơm hộp vào, hai người đơn giản ăn xong đồ ăn, thay phiên gác đêm.
Hôm nay cơ hồ giày vò một ngày, nơm nớp lo sợ, Dịch Tình Tuyết thân thể chịu không nổi, Giang Kiến Hoan thuê cái giường ngủ cho bà, nhường bà nghỉ ngơi, tự mình một người thì ở ghế trên ghế ngủ ngồi.
-
Nửa mê nửa tỉnh, không biết thời gian qua bao lâu, trên người đột nhiên nhiều một tia trọng lượng, mang theo mùi bạc hà quen thuộc, cơ hồ nhạt không thể nghe thấy.
Cô bỗng nhiên mở mắt ra.
Ánh đèn hành lang không được trong suốt, đêm khuya im ắng, không người đi lại, Tô Mạt đứng cách nơi cô rất gần, mang theo mũ lưỡi trai cùng mắt kính, chỉ mặc một cái ao len màu xám.
Giang Kiến Hoan rũ mắt, nhìn thấy áo khoác màu đen trên người mình.
“Anh tới làm cái gì?” Hai người đối đối vài giây, Giang Kiến Hoan chậm rãi ngồi dậy, quăng ra áo khoác trên người, thanh âm còn có chút khàn khàn vừa tỉnh ngủ.
“Nghe Bạch Thu nói ba em ngã bệnh.”
Tô Mạt không trả lời, chỉ là mở miệng nói, Giang Kiến Hoan cúi đầu, không có nói tiếp.
“Hiện tại khá hơn chút nào không?” Anh nhẹ giọng hỏi, Giang Kiến Hoan như cũ cũng không ngẩng đầu lên.
“Còn chưa có tỉnh.”
Trước người rũ xuống một mảnh bóng râm, Tô Mạt ở bên cạnh cô ngồi xuống, âm thanh tại trong đêm tĩnh mịch này, nhạt giống như là sương mù.
“Thật xin lỗi. Nhiều năm như vậy... Bởi vì lần đó tôi hiểu lầm em.”
Không khí trầm mặc. Giây lát, Giang Kiến Hoan trầm thấp mở miệng.
“Đều đi qua.”
“Tôi lúc ấy...” Tô Mạt khó khăn mà giải thích, hơi ngửa đầu, ánh mắt lâm vào trong hồi ức.
“Rất để ý Thẩm Tại Hỉ, coi như hiện tại hai người không có ở bên nhau, cũng là như thế.”
“Lần đầu tiên gặp mặt, anh ta nói là anh trai hàng xóm của em. Thời gian hai người hơn mười năm làm bạn trưởng thành, tôi không cách nào tham dự. Hắn nói tên của cả hai từ khi sinh ra chính là một đôi.”
“Kiến Hoan, em có thể sẽ không hiểu được. Thẩm Tại Hỉ đối với em quan trọng bao nhiêu, thì tương đương với tôi chán ghét anh ta bấy nhiêu.”
“Em có biết hay không...” Tô Mạt nhấp môi dưới, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh mà thâm trầm.
“Anh ta cũng không chỉ là đơn giản đem em trở thành em gái.”
Giang Kiến Hoan nghe xong không có chút kinh ngạc nào.
Có lẽ ngay lúc đó cô không có cách nào phân biệt chuyện này, nhưng mấy năm ở nước ngoài kia, biểu hiện Thẩm Tại Hỉ đã hoàn toàn công bố ra ý nghĩ của hắn.
Cô hiếu kì chính là một chuyện khác.
“Lúc ấy anh ở đâu?” Giang Kiến Hoan giọng nói rõ ràng mà thong thả.
“Hai ngày đó tôi càng không ngừng gọi điện thoại cho anh, mãi mãi đều là tắt máy.
“Ở thời điểm tôi cần anh nhất.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau nhập V, hy vọng mọi người có thể tư cầm một chút làm người ghét Tô Mạt cùng nhóc đáng thương Kiến Hoan TvT
Văn không dài ngàn chữ ba phần, xem hết đại khái năm sáu đồng tiền...
- HẾT CHƯƠNG 16 -
***
Mùa đông đến gần, sáng sớm đi ra ngoài trên bãi cỏ cùng nhánh cây đều treo sương trắng.
Văn phòng, một đám người sôi nổi đang la hét rời giường thật khó khăn, Giang Kiến Hoan mặt ngậm mỉm cười bật máy tính lên, đã bắt đầu một ngày làm việc mới.
Công việc trong tay cô toàn bộ đều giao tiếp cho Phương Tiểu Lê, thời gian hai người nhập chức không khác biệt lắm, chẳng qua Giang Kiến Hoan nhận lời mời chính là trợ lý tổng giám, cô ta là trợ lý nhà thiết kế.
Hiện tại từ bên ngoài chuyển tới cấp dưới của Giang Uyển, cũng coi như là biến tướng thăng chức.
Thời điểm ăn cơm giữa trưa, Phương Tiểu Lê nhịn không được cảm khái.
“Ai, không nghĩ tới chúng ta đều nhập chức nửa năm, cô bây giờ đã là nhà thiết kế, tôi còn tại cương vị trợ lý này mà giãy giụa.”
“Thật là không có so sánh liền không có tổn thương a.”
Giang Kiến Hoan lấy ra mâm ớt xanh, an ủi cô ta.
“Ở Giang tổng giám nơi đó có thể học được rất nhiều việc, yên tâm, cô sớm muộn gì cũng có thể biến thành nhà thiết kế.”
“Thật hâm mộ cô...” Phương Tiểu Lê một tay chống cằm, cầm chiếc đũa chẳng có mục đích đâm trong chén đồ ăn, vẻ mặt phiền muộn.
“Vừa mới tiến vào liền gặp cơ hội tốt như vậy, tôi cũng muốn cùng Tô Mạt hợp tác a, tưởng tượng đến có thể thiết kế quần áo cho anh ấy liền không nhịn được...” Cô ta nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt đăm đăm.
“Adranaline(*) biến mất!”
(*)Adranaline: đôi được khi gọi là "epinephrin" hay "adrenalin", là một hoocmon. Hoocmon này có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
“...”
-
Sau đó không lâu chính là Tết âm lịch, IRO chuẩn bị đẩy ra một chủ đề tân xuân, theo thường lệ thì nhà thiết kế ra bản thảo, nội bộ bên trong tuyển chọn.
Buổi chiều, Giang Kiến Hoan liền xuống tay bắt đầu khởi công.
Nhắc tới hai chữ tân xuân, trong đầu cái thứ nhất hiện ra chính là màu đỏ, nhưng văn phòng đã có không ít người dùng cái này làm nguyên tố, Giang Kiến Hoan khổ não nhíu mày lại, giữa ngón tay không tự giác xoay chuyển bút chì.
Hàn ý chính nồng, bên ngoài đột nhiên đã nổi lên bông tuyết, mảng lớn mảng lớn tựa như sợi bông rơi xuống, bên tai vang lên tiếng reo hò nhảy nhót, có mấy người đàn ông cô gái tuổi trẻ đã kiềm nén không được bổ nhào vào bên cửa sổ mở to mắt, ngạc nhiên nhìn qua bông tuyết bay xuống.
Giang Kiến Hoan cười một cái, trên giấy không có mục tiêu phác hoạ lấy sơ đồ phác thảo. Cô bình thường không có thời điểm linh cảm, đều thông qua loại phương thức này làm dịu.
Không biết vẽ bao lâu, cổ có chút mỏi nhừ, Giang Kiến Hoan nghiêng đầu, ánh mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, phát hiện mặt đất đã là một mảnh thuần trắng. Bên trên những kiến trúc, nóc nhà, thực vật, đều bị che đậy một tầng màu trắng.
Vạn vật hỗn loạn biến thành thế giới băng tuyết sạch sẽ, phối hợp mà thống nhất, ánh mắt Giang Kiến Hoan di chuyển một chút, trong lúc lơ đãng thấy được dưới mái hiên đối diện có treo quả quýt Trung Quốc, ở trong gió hơi hơi đong đưa, bên trên còn cắt dán tờ giấy nhỏ tinh xảo xinh đẹp.
Năm vị mười phần, lại lộ ra nồng đậm hương vị Trung Quốc.
Trong đầu Giang Kiến Hoan đột nhiên thông suốt, bút trong tay nhanh chóng bắt đầu chuyển động.
Một hơi vẽ ra tới ba tấm bản vẽ, bên ngoài sắc trời đã có chút tối, mùa đông trời tối sớm, tuyết trời rơi càng thêm ảm đạm, Giang Kiến Hoan nhìn thời gian, còn có một giờ mới tan tầm.
Cô hoạt động khớp xương một chút, khi đang chuẩn bị đi toilet rửa tay, chuông điện thoại di động vang lên.
...
Một đường thúc giục tài xế xe taxi chạy nhanh tới bệnh viện, xe vừa ngừng, Giang Kiến Hoan liền gấp không chờ nổi đẩy cửa ra, trực tiếp chạy về phía thang máy.
Phòng giải phẫu đèn sáng, Dịch Tình Tuyết ngồi trên ghế, đôi tay nắm điện thoại ngơ ngác nhìn vách tường, toàn bộ vai lưng đều sụp xuống, hai mắt không ánh sáng.
“Mẹ, ba ông ấy thế nào?”
Giang Kiến Hoan cầm chặt tay bà, khẩn trương hỏi thăm, Dịch Tình Tuyết vừa thấy được cô, vốn dĩ phiếm hồng hốc mắt lại nhịn không được chảy nước mắt ra.
“Hoan Hoan, ba con bây giờ đang phẫu thuật, còn chưa có thoát khỏi nguy hiểm...” Bà nức nở nói, Giang Kiến Hoan kiềm chế trong lòng kinh hoảng cùng nước mắt.
“Ba làm sao lại đột nhiên ngất xỉu đi? Thân thể của ông ấy không phải vẫn luôn rất tốt.”
“Ba con ông ấy một năm gần đây luôn nói đau đầu, mẹ kêu ông ấy đi bệnh viện kiểm tra một chút cũng không chịu, mua thuốc uống qua vài lần, ai biết...” Dịch Tình Tuyết nói không được, thấp giọng khóc thút thít, Giang Kiến Hoan nhìn quanh bốn phía, đang chuẩn bị tìm bác sĩ dỏi thăm tình hình cụ thể.
“Ai là người nhà bệnh nhân?” Đằng trước phòng giải phẫu cửa bị mở ra, người đàn ông mặc áo blouse trắng đi ra, bốn mắt nhìn nhau, hai người vốn là sửng sốt.
“Bạch Thu...?”
“Giang Kiến Hoan.” Ánh mắt cậu ấy dưới mắt kính đánh giá cô vài giây, khẽ gật đầu.
“Cậu là người nhà bệnh nhân?”
“Là. Ba tôi ông ấy hiện tại thế nào?”
“Bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm.” Bạch Thu nói xong, thấy bộ dáng cô muốn hỏi thăm thêm, lại bổ sung nói.
“Là do ở não cung cấp máu không đủ khiến cho té xỉu, bệnh nhân động mạch cổ phía bên phải chật hẹp, giải phẫu trị liệu qua đi cơ bản không có vấn đề, nằm viện trong khoảng thời gian này chú ý nghỉ ngơi nhiều.” Cậu ấy dừng lại, nhớ ra cái gì đó.
“Đúng rồi, hai người tiền viện phí còn chưa có đóng, nhớ rõ đến lầu một đi đóng một chút.”
Giang Kiến Hoan thần sắc khẽ biến, hướng cậu ấy gật gật đầu, ổn định cảm xúc.
“Cảm ơn cậu, Bạch Thu.”
“Chuyện nên làm.”
Dịch Tình Tuyết trong tay còn có tấm thẻ, là mấy năm nay toàn bộ tích góp, mới đến lần giải phẫu này sử dụng một nửa, Giang Kiến Hoan ngồi ở trên ghế bên ngoài bệnh viện, lục từng cái dãy số điện thoại.
Đồng nghiệp đều mới quen biết mấy tháng, không có quen thuộc đến tình trạng có thể vay tiền, thân thích trong nhà bạn bè đối với bọn họ đã tránh còn không kịp, tên danh tự từ trước mắt cô từng dãy xẹt qua, Giang Kiến Hoan đầu loạn thành một đoàn bột nhão, ngực bị áp bách đến sắp không thở nổi.
Tuyết đã dừng lại, bầu trời khởi lên mưa nhỏ, bên ngoài đen kịt một màu, người đi đường vội vàng, gió lạnh quát tại trên da thịt, phảng phất mang theo gai.
Hai bên cây cối lá cây điêu tàn, chỉ còn lại có cành cây trụi lủi, ở dưới bầu trời đen như mực giương nanh múa vuốt, lần hiện hiu quạnh.
Giang Kiến Hoan hai mắt vô thần nhìn một hồi, cúi đầu ngón tay dừng lại ở một cái tên bên trên, đang chuẩn bấm.
“Ai, vị tiểu thư bên kia, tiền viện phí của cô đã có người đóng rồi.”
Quầy hàng cách đó không xa, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to, Giang Kiến Hoan kinh ngạc mở to hai mắt, khó có thể tin mà đi qua.
“Xin hỏi, là ai giúp tôi đóng?”
“À, là bác sĩ Bạch chúng tôi, cô hẳn là quen biết a?” Cô hộ lý trẻ tuổi đánh giá cô, ánh mắt lộ ra hiếu kì cùng phỏng đoán, Giang Kiến Hoan sửng sốt, theo sau lung tung nhẹ gật đầu.
“Nhận biết.”
“A.” Cô hộ lý trẻ tuổi có chút thất vọng, còn muốn hỏi nhiều hơn chút, lại phát hiện cô gái vừa rồi kia đã biến mất không thấy.
“Bác sĩ Bạch cùng cô là cái quan hệ gì, không phải là người yêu đi...” Cô ta nói nhỏ, lại bị người xếp hàng đóng viện phí đằng sau thúc giục, lập tức đem chuyện này bỏ vào sau đầu, công việc lu bù lên.
-
Giang Kiến Hoan muốn tìm Bạch Thu nói lời cảm ơn, thuận tiện đem tiền lần trước còn một ít đưa cho hắn, kết quả hỏi mấy người, mới biết được hắn lại bắt đầu ca giải phẫu tiếp theo, vì thế đành phải chờ hắn làm xong.
Giang Tân còn chưa có tỉnh, chuyển vào phòng bệnh bình thường, Dịch Tình Tuyết ở bên mép giường trông coi ông, một bên rơi lệ một bên lau nước mắt.
Giang Kiến Hoan đi ra bên ngoài mua cơm hộp vào, hai người đơn giản ăn xong đồ ăn, thay phiên gác đêm.
Hôm nay cơ hồ giày vò một ngày, nơm nớp lo sợ, Dịch Tình Tuyết thân thể chịu không nổi, Giang Kiến Hoan thuê cái giường ngủ cho bà, nhường bà nghỉ ngơi, tự mình một người thì ở ghế trên ghế ngủ ngồi.
-
Nửa mê nửa tỉnh, không biết thời gian qua bao lâu, trên người đột nhiên nhiều một tia trọng lượng, mang theo mùi bạc hà quen thuộc, cơ hồ nhạt không thể nghe thấy.
Cô bỗng nhiên mở mắt ra.
Ánh đèn hành lang không được trong suốt, đêm khuya im ắng, không người đi lại, Tô Mạt đứng cách nơi cô rất gần, mang theo mũ lưỡi trai cùng mắt kính, chỉ mặc một cái ao len màu xám.
Giang Kiến Hoan rũ mắt, nhìn thấy áo khoác màu đen trên người mình.
“Anh tới làm cái gì?” Hai người đối đối vài giây, Giang Kiến Hoan chậm rãi ngồi dậy, quăng ra áo khoác trên người, thanh âm còn có chút khàn khàn vừa tỉnh ngủ.
“Nghe Bạch Thu nói ba em ngã bệnh.”
Tô Mạt không trả lời, chỉ là mở miệng nói, Giang Kiến Hoan cúi đầu, không có nói tiếp.
“Hiện tại khá hơn chút nào không?” Anh nhẹ giọng hỏi, Giang Kiến Hoan như cũ cũng không ngẩng đầu lên.
“Còn chưa có tỉnh.”
Trước người rũ xuống một mảnh bóng râm, Tô Mạt ở bên cạnh cô ngồi xuống, âm thanh tại trong đêm tĩnh mịch này, nhạt giống như là sương mù.
“Thật xin lỗi. Nhiều năm như vậy... Bởi vì lần đó tôi hiểu lầm em.”
Không khí trầm mặc. Giây lát, Giang Kiến Hoan trầm thấp mở miệng.
“Đều đi qua.”
“Tôi lúc ấy...” Tô Mạt khó khăn mà giải thích, hơi ngửa đầu, ánh mắt lâm vào trong hồi ức.
“Rất để ý Thẩm Tại Hỉ, coi như hiện tại hai người không có ở bên nhau, cũng là như thế.”
“Lần đầu tiên gặp mặt, anh ta nói là anh trai hàng xóm của em. Thời gian hai người hơn mười năm làm bạn trưởng thành, tôi không cách nào tham dự. Hắn nói tên của cả hai từ khi sinh ra chính là một đôi.”
“Kiến Hoan, em có thể sẽ không hiểu được. Thẩm Tại Hỉ đối với em quan trọng bao nhiêu, thì tương đương với tôi chán ghét anh ta bấy nhiêu.”
“Em có biết hay không...” Tô Mạt nhấp môi dưới, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh mà thâm trầm.
“Anh ta cũng không chỉ là đơn giản đem em trở thành em gái.”
Giang Kiến Hoan nghe xong không có chút kinh ngạc nào.
Có lẽ ngay lúc đó cô không có cách nào phân biệt chuyện này, nhưng mấy năm ở nước ngoài kia, biểu hiện Thẩm Tại Hỉ đã hoàn toàn công bố ra ý nghĩ của hắn.
Cô hiếu kì chính là một chuyện khác.
“Lúc ấy anh ở đâu?” Giang Kiến Hoan giọng nói rõ ràng mà thong thả.
“Hai ngày đó tôi càng không ngừng gọi điện thoại cho anh, mãi mãi đều là tắt máy.
“Ở thời điểm tôi cần anh nhất.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau nhập V, hy vọng mọi người có thể tư cầm một chút làm người ghét Tô Mạt cùng nhóc đáng thương Kiến Hoan TvT
Văn không dài ngàn chữ ba phần, xem hết đại khái năm sáu đồng tiền...
- HẾT CHƯƠNG 16 -
/30
|