Edit: fanbaoyuan
***
Lý phu nhân vẫn đang đứng trước gương ngắm nhìn, dáng vẻ yêu thích không buông tay, liên tục gật đầu đồng thời còn không ngừng khen ngợi.
“Màu này rất hợp với tôi, cũng rất có khí chất, trên váy còn có lớp vải mỏng, rất thích hợp đi tham dự hôn lễ.”
“Không sai.”
Giang Kiến Hoan ở một bên phụ họa, mặt mỉm cười.
“Vâng, tôi cố ý chọn màu xám bạc, kiểu dáng đơn giản thanh lịch rất phù hợp với khí chất của bà, vải ở nửa phần trên tuy có hơi hoa lệ một chút mà cũng sẽ trông bớt đơn điệu hơn.”
“Nghĩ tới lần này bà sẽ đi tham dự hôn lễ, nên cố ý thiết kế thêm một lớp vải mỏng bên ngoài, tương đối phù hợp với chủ đề hôn lễ.”
“Thật là có lòng.” Lý phu nhân nghe xong, đôi mắt quả nhiên càng sáng thêm vài phần, trên mặt tràn ngập bất ngờ.
“Tôi sẽ chọn chiếc váy này.”
Sau khi bà ấy thử xong chiếc váy liền đi qua văn phòng Giang Uyển, chỉ chốc lát, hai người nói xong bước ra, Giang Uyển đưa Lý phu nhân tới cửa, lúc bà ấy đi ngang qua bàn làm việc cách đó không xa của Giang Kiến Hoan, Lý phu nhân còn cố ý hướng cô phất tay chào hỏi.
Thu hút những người khác sôi nổi nhìn qua, thấy Lý phu nhân tươi cười đầy mặt, gần như đoán được đã xảy ra chuyện gì, lập tức có không ít người sắc mặt bắt đầu khó coi lên.
Quả nhiên, Lý phu nhân vừa biến mất, Giang Uyển đã kêu Giang Kiến Hoan vào văn phòng cô ấy.
Nhìn xem cô thu dọn đồ đạc trên bàn và đứng dậy, đi vào đóng cửa lại, sự yên tĩnh bên ngoài lúc ban đầu ngay lập tức vang lên tiếng nghị luận, cố tình đè thấp âm lượng mang theo ác ý nồng đậm cùng bất mãn.
“Đáng ghét thật, mấy người có phát hiện tổng giám Giang đặc biệt thiên vị Giang Kiến Hoan hay không?”
“Đúng thế, vừa đến đã đem nhiệm vụ thiết kế cho Tô Mạt vào tay cô ta, còn hay đề bạt, đã vậy chưa qua bao lâu, liền đem lời mời thiết kế riêng trên tay phân cho cô ta nữa chứ, thân con gái một mình bây giờ đều không được may mắn như vậy đâu!”
“Ai đừng nói, cả hai đều cùng họ Giang, không phải là...” Một người lần thứ hai đè thấp tiếng nói, âm thầm phỏng đoán, sắc mặt mấy người khác khẽ giật mình, sau đó nhíu mày phủ nhận nói.
“Vậy thì không thể nào, công ty đều sẽ kiểm tra lý lịch, huống hồ Giang Kiến Hoan nghèo như thế ——”
“Cũng đúng...”
“Cho nên nói, tất cả mọi người đều giống nhau, thậm chí bất kỳ người nào trong chúng ta cũng có năng lực trình độ cao hơn cô ta, Giang Kiến Hoan cô ta dựa vào cái gì mà có thể lấy được nhiều tài nguyên tốt như thế chứ?”
Chu Nhiên nhịn không được oán giận, âm lượng không tự giác cất cao, mấy người khác nhao nhao cảnh giác liếc nhìn qua văn phòng Giang Uyển một cái, dựng thẳng ngón tay trỏ lên miệng rồi đối với cô ta hét một tiếng.
“Nói nhỏ chút, đừng để bị nghe thấy.”
“Nghe thấy thì sao?” Lời tuy nói như vậy, nhưng Chu Nhiên vẫn phóng nhỏ âm thanh lại, vẻ mặt phẫn uất, khuôn mặt đầy sự không cam tâm.
-
Giang Kiến Hoan ngồi trên ghế, nhìn Giang Uyển ở đối diện, trong tay cô ấy cầm một cây bút máy, tâm tình thoạt nhìn rất tốt.
“Lý phu nhân rất hài lòng đối với thiết kế của cô.”
“Là vinh hạnh của tôi.” Giang Kiến Hoan khiêm tốn nói.
“Tôi đã xem chiếc váy đó, xác thật thiết kế không tồi, hơn nữa rất thích hợp với bà ấy.” Trong tay Giang Uyển vuốt ve nắp bút bên cạnh, khóe miệng mang theo chút ý cười.
“Kiến Hoan, cô có thể nói ngắn gọn về ý tưởng thiết kế của cô cho tôi biết chứ?”
“Thật ra tôi chỉ cân nhắc tới màu da và dáng người của Lý phu nhân, cũng như trường hợp chiếc váy cần xuất hiện.” Giang Kiến Hoan dừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Sau đó trên cơ sở này mà hình dung phong cách.”
Giang Uyển gật gật đầu, trong mắt tựa hồ có hài lòng cùng tán thưởng, lại tựa hồ cái gì cũng không có, cô ấy hòa hoãn nói.
“Chiếc váy sẽ được tính vào tiền thưởng trong tháng này, cô tiếp tục làm việc chăm chỉ.”
“Cảm ơn tổng giám.”
Giang Kiến Hoan bước ra, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt phỏng đoán từ những người khác, cô trực tiếp mở máy tính ra, lên kế hoạch tập trung vào việc chuẩn bị cho cuộc thi.
-
Toàn bộ bên ngoài rất yên tĩnh, sau một lát, khi Giang Kiến Hoan gần như uống xong cốc nước trong tay, rốt cuộc cũng đã có người kiềm chế không được nhẹ giọng hỏi.
“Kiến Hoan, thiết kế cô làm cho Lý phu nhân được thông qua rồi sao?” Là một người đồng nghiệp ngồi cạnh cô, tên Hứa Tuyết, ngày bình thường không nói nhiều lắm, dáng dấp trắng nõn thanh tú, tiếng nói nho nhỏ.
Giang Kiến Hoan nhìn cô ấy so với bọn người Chu Nhiên thuận mắt hơn nhiều, nghe xong không khỏi nở nụ cười, gật gật đầu.
“Ừ, thông qua được.”
Không ít người đang dựng lỗ tai nghe hai cô nói chuyện phiếm, Giang Kiến Hoan vừa trả lời xong, tức khắc ngũ vị tạp trần, một trái tim giống như bị ngâm trong nước chua mặc cho người ta nhào nặn.
“Thật à.” Mặc dù sắc mặt Hứa Tuyết có hơi phức tạp, nhưng vẫn tự dưới đáy lòng chúc mừng cô.
“Kiến Hoan, cô thật lợi hại.”
Giang Kiến Hoan nở nụ cười không nói chuyện, ngược lại có người không nhẫn nại được.
“Phải nói là bất kỳ ai trong chúng ta cũng đều có thể làm được a, ai chẳng biết a, tổng giám Giang thiên vị cô ấy mà ~”
Người đang nói chuyện là Chu Nhiên, bình thường vốn dĩ cũng không dễ chịu gì, không biết bởi vì nguyên nhân nào mà ngay từ lúc đầu Chu Nhiên đã không vừa mắt Giang Kiến Hoan, so với người khác ở sau lưng nghị luận, cô ta lại càng thích trào phúng trắng trợn hơn.
Cô ta nói xong câu đó còn chưa đã ghiền, lại tiếp tục lẩm bẩm nói thầm, nhưng âm lượng là cho tất cả mọi người có thể nghe thấy.
“Cũng không biết may mắn từ đâu ra... thật là làm cho người ta tức chết.”
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Giang Kiến Hoan, muốn nhìn cô sẽ phản kích như thế nào, mà đa phần hơn là vui sướng khi người khác gặp họa.
Chỉ là người trong cuộc đó lại đang một mặt chuyên chú nhìn vào màn hình máy tính, tay cầm con chuột, tay khác gõ gõ bàn phím, dáng vẻ như cái gì cũng không nghe thấy.
Đám đông không khỏi thất vọng thu hồi tầm mắt.
Sau khi mọi chuyện dịu xuống, mọi người đều làm công việc của mình, văn phòng khôi phục lại yên tĩnh. Không có người phát hiện, động tác ngón tay của Giang Kiến Hoan dừng lại, khoảng khắc đối diện với màn hình có một khuôn mặt cô đơn trong đó.
-
Lúc tan làm, Giang Kiến Hoan nhận được điện thoại từ Chu Dứu. Truyện edit được đăng tải duy nhất trên wattpad fanbaoyuan, nếu bạn đọc được trên các trang web khác chính là copy. Vui lòng biết sự tôn trọng tối thiểu mà không tiếp tay cho bọn họ.
Đang vào giờ cao điểm, trước cửa thang máy có rất nhiều người đứng chờ, Giang Kiến Hoan cầm di động đi đến một bên, đầu kia cũng có chút ồn ào, cô vô thức bước vào lối đi an toàn ở cầu thang bộ.
“Allo? Nghe thấy không?” Có lẽ không nghe thấy rõ câu trả lời của cô, Chu Dứu thay đổi chỗ khác đứng nghe, đã yên tĩnh hơn nhiều.
“Nghe được.” Giang Kiến Hoan lại lặp lại một lần.
“A ha ha...” Chu Dứu nghe thấy cô trả lời thì cười gượng hai tiếng ha ha, sau đó mới uyển chuyển tiến vào chủ đề chính.
“Chuyện là vầy, hôm nay là sinh nhật tôi, cho nên muốn chân thành mời cậu tới tham dự... Ai! Mọi người đều là bạn học cũ, cậu cũng không thể không cho tôi mặt mũi chứ nhỉ.” Phong cách của Chu Dứu luôn như vậy, càn quấy lại rất bá đạo, Giang Kiến Hoan đau đầu, nghĩ lý do cự tuyệt.
“Hôm nay không được, tôi phải làm thêm giờ rồi, lần sau có cơ hội gặp mặt sẽ chúc mừng sinh nhật cho cậu.” Lời này nói ra có thể nói là không hề có thành ý, sinh nhật lần sau? Lần sau không được thì sang năm tiếp theo!
Chu Dứu trợn mắt nhìn trời, nghĩ thầm sau ngần ấy năm, Giang Kiến Hoan vẫn không thay đổi, cô ấy vẫn thẳng thắn và không hiểu hàm súc gì trong lời nói đó như cũ.
“Làm sao có thể có lần sau được, lần sau cũng đã sang năm mới rồi!” Chu Dứu không lưu tình chút nào vạch trần cô, sau đó làm người ác đem người đang ngồi cạnh mình hy sinh ra.
“Hôm nay Lê Lê cũng có ở đây, con bé này nghe được cậu về nước hưng phấn cả nửa tháng, mỗi ngày đều đứng trước mặt tôi nhắc cậu mãi, tôi thật sự phiền không chịu được, còn nghe nói con bé cố ý chuẩn bị cho cậu một món quà nữa đấy, hôm nay sinh nhật tôi cũng chưa có cái đãi ngộ này đâu!”
Chu Dứu vừa dứt lời, đầu kia liền truyền đến giọng nói rõ ràng và hoạt bát của cô bé.
“Chị Kiến Hoan! Chừng nào thì chị đến đây, em nhớ chị nhiều lắm, chị có nhớ em không? Em xin anh Chu Dứu rất lâu anh ấy mới chịu đưa em theo, chị mau lại đây đi, em có một món quà rất quan trọng muốn cho chị!”
Giang Kiến Hoan ấn lấy cái trán cười khổ, nghĩ thầm lần này cô trốn không thoát rồi, mở miệng nói, nhưng lại rất ôn nhu.
“Chị cũng rất nhớ em, chị sẽ nhanh tới đó.”
Chu Dứu ở đầu bên kia đang mở loa, ngay lập tức cậu ta thò qua nói địa chỉ sẽ gửi cho cô liền, Giang Kiến Hoan lại cùng cô bé nói thêm một hồi lâu mới kết thúc cuộc trò chuyện.
-
Chu Lê là em họ Chu Dứu, lúc Giang Kiến Hoan mới gặp thì cô bé đã 8 tuổi. Chú của Chu Dứu cũng là một huyền thoại, mới 21 tuổi đã có con gái, nghe nói bên nhà gái lớn tuổi hơn ông, sau khi sinh ra Chu Lê bà liền đi nước ngoài, không bao giờ liên lạc nữa.
Chu Lê trưởng thành sớm vô cùng, từ nhỏ ba của cô bé nhiều năm không về nhà, lại không có mẹ, thích nhất là chạy theo Chu Dứu, dần dà bản tính ngược lại giống với hắn mấy phần.
Năm đó Giang Kiến Hoan vừa thấy cô bé, đã bị cô gái nhỏ xông tới ôm lấy eo cô, hung hăng kêu chị gái xinh đẹp, huyên náo đến nổi Giang Kiến Hoan đặc biệt xấu hổ.
Chu Lê rất thích cô, bởi vì nguyên nhân Tô Mạt, Giang Kiến Hoan thường gặp gỡ nhiều người trong ký túc xá của anh, mỗi lần có Chu Dứu hắn đều sẽ đưa Lê Lê theo cùng, cô gái nhỏ luôn tặng cô những món quà khác nhau.
Chu Lê mặc dù cha không thương mẹ không yêu, nhưng cô bé sinh ra ở một gia đình có gia thế như vậy nên được những trưởng bối cho tiền tiêu vặt không ít, là một phú bà nhỏ danh xứng với thực.
Tuy rằng cô bé tặng quà cho Giang Kiến Hoan đều là đồ vật nhỏ, nhưng giá cả cũng không hề rẻ, thậm chí là phiên bản giới hạn được bán trên toàn thế giới, mỗi lần Chu Dứu nhìn thấy luôn ganh tị không thôi, liên tục nói thẳng mình là anh họ so với một người ngoài còn thua kém xa.
Giang Kiến Hoan là một trong vài người muốn đem tình yêu thương của mình trả lại cho cô bé gấp mười lần. Biết Chu Lê mặc dù thoạt nhìn không tim không phổi, nhưng thật ra vẫn là cô gái nhỏ, hơn nữa còn giả vờ bản thân không cô đơn, không khát vọng tình yêu thương của một người mẹ chút nào.
Bởi vậy có thời gian cô sẽ thường xuyên dẫn theo cô bé đi ra ngoài chơi, đi dạo trung tâm thương mại mua giày hay quần áo. Tuy rằng cô không biết nấu ăn, nhưng cô lại rất thích làm các loại bánh kem nhỏ và bánh quy, mỗi lần đều sẽ nhiều làm nhiều thêm một phần kêu Chu Dứu mang cho cô bé.
Thậm chí còn đi tham dự một buổi họp phụ huynh của cô bé.
Sau đó, Chu Lê đã gọi cô là mẹ.
Mặc dù bị Chu Dứu nghiêm khắc ngăn lại chỉ dám ở trong âm thầm vụng trộm gọi, nhưng Giang Kiến Hoan trước sau vẫn có thể cảm nhận được tình yêu của cô bé.
Trong quá khứ, Giang Kiến Hoan vẫn luôn nghĩ đến chuyện trước đây, vài năm qua cô chưa từng nợ bất cứ ai, chỉ có Lê Lê, ở những ký ức không thường xuyên nhớ tới của mình, lòng cô đều mang áy náy.
-
Chu Dứu cúp điện thoại xong, đem di động ném cho Lê Lê đi chơi, khoảng thời gian trước cô gái nhỏ đi học lén chơi di động, bị thầy tịch thu. Chú của hắn rất tức giận, ra lệnh cấm những người khác mua cho cô bé điện thoại mới.
Nếu nói, chú hắn ngày thường không quản lý quá nhiều chuyện, thời khắc mấu chốt người nhận nhiều phiền phức nhất vẫn là hắn.
Giản Tự Minh bên cạnh cười gằn một tiếng, nhìn về phía hắn trong mắt hiện lên nét rõ ràng đã biết còn hỏi.
“Xong chưa? ’
“Hừ hừ.” Hai tay Chu Dứu duỗi ra nằm ngửa trên lưng ghế sô pha, mặt đầy thảnh thơi.
“Anh đây vừa ra tay, chẳng lẽ không xong.”
“Không phải tháng trước cậu đã làm sinh nhật rồi à?” Bạch Thu liếc xéo hắn một cái, im lặng hỏi, Chu Dứu nhấc mí mắt lên, đúng lý hợp tình nói.
“Tháng trước là sinh nhật dương lịch của tôi, tháng này là sinh nhật âm lịch!”
“Thật là không biết xấu hổ.” Bạch Thu trực tiếp chê bai, Chu Dứu lắc lắc đầu phớt lờ, cũng không để ý tới hắn, mà lập tức nhìn về phía Tô Mạt đang ngồi ở một góc uống rượu giải sầu, nhấc mũi chân lên đá không khí.
“Sao đây? Đợi lát nữa Giang Kiến Hoan tới, cậu có muốn vào toilet sửa sang lại kiểu tóc hay gì đó một chút hay không?”
Tô Mạt ngẩng đầu, dùng ánh mắt nhìn người bị tâm thần nhìn hắn một cái, Chu Dứu tự chuốc mất mặt, đưa tay sờ sờ cái mũi.
-
Giang Kiến Hoan đến địa điểm mà Chu Dứu gửi qua thì trời đã sập tối, đèn neon nhấp nháy xung quanh với ánh sáng chói mắt, cô tìm tới số phòng rồi lịch sự gõ cửa.
Cửa từ bên trong được mở ra, Tô Mạt đứng ở trước mặt cô, tóc trên trán, khuôn mặt còn dính ướt như là mới rửa sạch.
“Hả? Anh bị sao vậy?” Cho dù đại khái đoán được anh chắc cũng đang ở đây, Giang Kiến Hoan vẫn mở to hai mắt nghi hoặc đặt câu hỏi.
“Cái gì bị sao vậy?” Tô Mạt xoay người mang theo cô đi vào, giọng điệu rất tùy ý.
“Tóc. Làm sao ướt?”
Ngay khi Giang Kiến Hoan vừa tra hỏi ra khỏi miệng, liền thấy bọn người Chu Dứu ngồi trong phòng, đều không ngoại lệ đang nín cười, mà cô bé Lê Lê ngồi trên sô pha nháy mắt đứng lên hướng cô chạy nhào tới.
“Chị ơi!”
Cô gái nhỏ đã cao đến ngực cô, Giang Kiến Hoan vỗ vỗ đầu cô bé, khóe miệng khẽ mỉm cười ôn nhu.
“Lê Lê...”
“Em nhớ chị muốn chết, tại sao chị không nói một tiếng đã đi ra nước ngoài, em gọi điện thoại di động cho chị cũng không được, gửi tin nhắn chị cũng không để ý tới em...” Cô gái nhỏ ủy khuất nói, cằm chống đỡ ở trên người cô ngửa đầu nhìn, đôi mắt to giống như hai quả nho.
Giang Kiến Hoan sờ lên mặt cô bé.
“Thật xin lỗi, trong nhà chị đột nhiên xảy ra chút việc, chị xin lỗi Lê Lê.”
“Ai nha không sao không sao rồi, tới tới tới ngồi ở đây.” Chu Dứu đã nhìn không được hai người ở nơi đó giày vò khốn khổ, thay Chu Lê trả lời, một bên nói còn một bên lôi cánh tay kéo Giang Kiến Hoan đem cô tới bên cạnh Tô Mạt ngồi xuống, đầy mặt xem kịch phấn khởi vui bừng bừng.
“Em gái Kiến Hoan à, nhưng cậu không biết người đang ngồi bên cạnh cậu đó vì gặp cậu còn cố ý vào toilet sửa sang lại kiểu tóc một chút, ai biết lại dùng sức quá mạnh, liền biến thành như vậy ——”
“Ha ha ha ha ha”, Chu Dứu vỗ đùi cười ngã trước ngã sau, Giang Kiến Hoan không dám tin tưởng nhìn Tô Mạt, anh ẩn nhẫn mà ấn thái dương, vẫn là nhịn không nổi đưa một chân đá về phía Chu Dứu đang cười vui sướng.
“Cậu không nói lời nào cũng không ai xem cậu là người câm! ——”
Có trời mới biết, anh chỉ đi rửa tay mà thôi, chỉ là nhìn lên cái gương trong toilet một chút, không biết là từ khi nào câu nói nhắc nhở của Chu Dứu bám vào người, đột nhiên duỗi tay gẩy gẩy tóc.
Nhưng mà, Tô Mạt lại quên mình mới vừa rửa tay qua nước còn chưa lau khô, bi kịch cứ như vậy mà xảy ra.
Anh có loại dự cảm chẳng lành đó là sẽ bị Chu Dứu cười cả một năm.
***
Tô Mạt có lời muốn nói: Tức chết mà
- HẾT CHƯƠNG 29 -
***
Lý phu nhân vẫn đang đứng trước gương ngắm nhìn, dáng vẻ yêu thích không buông tay, liên tục gật đầu đồng thời còn không ngừng khen ngợi.
“Màu này rất hợp với tôi, cũng rất có khí chất, trên váy còn có lớp vải mỏng, rất thích hợp đi tham dự hôn lễ.”
“Không sai.”
Giang Kiến Hoan ở một bên phụ họa, mặt mỉm cười.
“Vâng, tôi cố ý chọn màu xám bạc, kiểu dáng đơn giản thanh lịch rất phù hợp với khí chất của bà, vải ở nửa phần trên tuy có hơi hoa lệ một chút mà cũng sẽ trông bớt đơn điệu hơn.”
“Nghĩ tới lần này bà sẽ đi tham dự hôn lễ, nên cố ý thiết kế thêm một lớp vải mỏng bên ngoài, tương đối phù hợp với chủ đề hôn lễ.”
“Thật là có lòng.” Lý phu nhân nghe xong, đôi mắt quả nhiên càng sáng thêm vài phần, trên mặt tràn ngập bất ngờ.
“Tôi sẽ chọn chiếc váy này.”
Sau khi bà ấy thử xong chiếc váy liền đi qua văn phòng Giang Uyển, chỉ chốc lát, hai người nói xong bước ra, Giang Uyển đưa Lý phu nhân tới cửa, lúc bà ấy đi ngang qua bàn làm việc cách đó không xa của Giang Kiến Hoan, Lý phu nhân còn cố ý hướng cô phất tay chào hỏi.
Thu hút những người khác sôi nổi nhìn qua, thấy Lý phu nhân tươi cười đầy mặt, gần như đoán được đã xảy ra chuyện gì, lập tức có không ít người sắc mặt bắt đầu khó coi lên.
Quả nhiên, Lý phu nhân vừa biến mất, Giang Uyển đã kêu Giang Kiến Hoan vào văn phòng cô ấy.
Nhìn xem cô thu dọn đồ đạc trên bàn và đứng dậy, đi vào đóng cửa lại, sự yên tĩnh bên ngoài lúc ban đầu ngay lập tức vang lên tiếng nghị luận, cố tình đè thấp âm lượng mang theo ác ý nồng đậm cùng bất mãn.
“Đáng ghét thật, mấy người có phát hiện tổng giám Giang đặc biệt thiên vị Giang Kiến Hoan hay không?”
“Đúng thế, vừa đến đã đem nhiệm vụ thiết kế cho Tô Mạt vào tay cô ta, còn hay đề bạt, đã vậy chưa qua bao lâu, liền đem lời mời thiết kế riêng trên tay phân cho cô ta nữa chứ, thân con gái một mình bây giờ đều không được may mắn như vậy đâu!”
“Ai đừng nói, cả hai đều cùng họ Giang, không phải là...” Một người lần thứ hai đè thấp tiếng nói, âm thầm phỏng đoán, sắc mặt mấy người khác khẽ giật mình, sau đó nhíu mày phủ nhận nói.
“Vậy thì không thể nào, công ty đều sẽ kiểm tra lý lịch, huống hồ Giang Kiến Hoan nghèo như thế ——”
“Cũng đúng...”
“Cho nên nói, tất cả mọi người đều giống nhau, thậm chí bất kỳ người nào trong chúng ta cũng có năng lực trình độ cao hơn cô ta, Giang Kiến Hoan cô ta dựa vào cái gì mà có thể lấy được nhiều tài nguyên tốt như thế chứ?”
Chu Nhiên nhịn không được oán giận, âm lượng không tự giác cất cao, mấy người khác nhao nhao cảnh giác liếc nhìn qua văn phòng Giang Uyển một cái, dựng thẳng ngón tay trỏ lên miệng rồi đối với cô ta hét một tiếng.
“Nói nhỏ chút, đừng để bị nghe thấy.”
“Nghe thấy thì sao?” Lời tuy nói như vậy, nhưng Chu Nhiên vẫn phóng nhỏ âm thanh lại, vẻ mặt phẫn uất, khuôn mặt đầy sự không cam tâm.
-
Giang Kiến Hoan ngồi trên ghế, nhìn Giang Uyển ở đối diện, trong tay cô ấy cầm một cây bút máy, tâm tình thoạt nhìn rất tốt.
“Lý phu nhân rất hài lòng đối với thiết kế của cô.”
“Là vinh hạnh của tôi.” Giang Kiến Hoan khiêm tốn nói.
“Tôi đã xem chiếc váy đó, xác thật thiết kế không tồi, hơn nữa rất thích hợp với bà ấy.” Trong tay Giang Uyển vuốt ve nắp bút bên cạnh, khóe miệng mang theo chút ý cười.
“Kiến Hoan, cô có thể nói ngắn gọn về ý tưởng thiết kế của cô cho tôi biết chứ?”
“Thật ra tôi chỉ cân nhắc tới màu da và dáng người của Lý phu nhân, cũng như trường hợp chiếc váy cần xuất hiện.” Giang Kiến Hoan dừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Sau đó trên cơ sở này mà hình dung phong cách.”
Giang Uyển gật gật đầu, trong mắt tựa hồ có hài lòng cùng tán thưởng, lại tựa hồ cái gì cũng không có, cô ấy hòa hoãn nói.
“Chiếc váy sẽ được tính vào tiền thưởng trong tháng này, cô tiếp tục làm việc chăm chỉ.”
“Cảm ơn tổng giám.”
Giang Kiến Hoan bước ra, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt phỏng đoán từ những người khác, cô trực tiếp mở máy tính ra, lên kế hoạch tập trung vào việc chuẩn bị cho cuộc thi.
-
Toàn bộ bên ngoài rất yên tĩnh, sau một lát, khi Giang Kiến Hoan gần như uống xong cốc nước trong tay, rốt cuộc cũng đã có người kiềm chế không được nhẹ giọng hỏi.
“Kiến Hoan, thiết kế cô làm cho Lý phu nhân được thông qua rồi sao?” Là một người đồng nghiệp ngồi cạnh cô, tên Hứa Tuyết, ngày bình thường không nói nhiều lắm, dáng dấp trắng nõn thanh tú, tiếng nói nho nhỏ.
Giang Kiến Hoan nhìn cô ấy so với bọn người Chu Nhiên thuận mắt hơn nhiều, nghe xong không khỏi nở nụ cười, gật gật đầu.
“Ừ, thông qua được.”
Không ít người đang dựng lỗ tai nghe hai cô nói chuyện phiếm, Giang Kiến Hoan vừa trả lời xong, tức khắc ngũ vị tạp trần, một trái tim giống như bị ngâm trong nước chua mặc cho người ta nhào nặn.
“Thật à.” Mặc dù sắc mặt Hứa Tuyết có hơi phức tạp, nhưng vẫn tự dưới đáy lòng chúc mừng cô.
“Kiến Hoan, cô thật lợi hại.”
Giang Kiến Hoan nở nụ cười không nói chuyện, ngược lại có người không nhẫn nại được.
“Phải nói là bất kỳ ai trong chúng ta cũng đều có thể làm được a, ai chẳng biết a, tổng giám Giang thiên vị cô ấy mà ~”
Người đang nói chuyện là Chu Nhiên, bình thường vốn dĩ cũng không dễ chịu gì, không biết bởi vì nguyên nhân nào mà ngay từ lúc đầu Chu Nhiên đã không vừa mắt Giang Kiến Hoan, so với người khác ở sau lưng nghị luận, cô ta lại càng thích trào phúng trắng trợn hơn.
Cô ta nói xong câu đó còn chưa đã ghiền, lại tiếp tục lẩm bẩm nói thầm, nhưng âm lượng là cho tất cả mọi người có thể nghe thấy.
“Cũng không biết may mắn từ đâu ra... thật là làm cho người ta tức chết.”
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Giang Kiến Hoan, muốn nhìn cô sẽ phản kích như thế nào, mà đa phần hơn là vui sướng khi người khác gặp họa.
Chỉ là người trong cuộc đó lại đang một mặt chuyên chú nhìn vào màn hình máy tính, tay cầm con chuột, tay khác gõ gõ bàn phím, dáng vẻ như cái gì cũng không nghe thấy.
Đám đông không khỏi thất vọng thu hồi tầm mắt.
Sau khi mọi chuyện dịu xuống, mọi người đều làm công việc của mình, văn phòng khôi phục lại yên tĩnh. Không có người phát hiện, động tác ngón tay của Giang Kiến Hoan dừng lại, khoảng khắc đối diện với màn hình có một khuôn mặt cô đơn trong đó.
-
Lúc tan làm, Giang Kiến Hoan nhận được điện thoại từ Chu Dứu. Truyện edit được đăng tải duy nhất trên wattpad fanbaoyuan, nếu bạn đọc được trên các trang web khác chính là copy. Vui lòng biết sự tôn trọng tối thiểu mà không tiếp tay cho bọn họ.
Đang vào giờ cao điểm, trước cửa thang máy có rất nhiều người đứng chờ, Giang Kiến Hoan cầm di động đi đến một bên, đầu kia cũng có chút ồn ào, cô vô thức bước vào lối đi an toàn ở cầu thang bộ.
“Allo? Nghe thấy không?” Có lẽ không nghe thấy rõ câu trả lời của cô, Chu Dứu thay đổi chỗ khác đứng nghe, đã yên tĩnh hơn nhiều.
“Nghe được.” Giang Kiến Hoan lại lặp lại một lần.
“A ha ha...” Chu Dứu nghe thấy cô trả lời thì cười gượng hai tiếng ha ha, sau đó mới uyển chuyển tiến vào chủ đề chính.
“Chuyện là vầy, hôm nay là sinh nhật tôi, cho nên muốn chân thành mời cậu tới tham dự... Ai! Mọi người đều là bạn học cũ, cậu cũng không thể không cho tôi mặt mũi chứ nhỉ.” Phong cách của Chu Dứu luôn như vậy, càn quấy lại rất bá đạo, Giang Kiến Hoan đau đầu, nghĩ lý do cự tuyệt.
“Hôm nay không được, tôi phải làm thêm giờ rồi, lần sau có cơ hội gặp mặt sẽ chúc mừng sinh nhật cho cậu.” Lời này nói ra có thể nói là không hề có thành ý, sinh nhật lần sau? Lần sau không được thì sang năm tiếp theo!
Chu Dứu trợn mắt nhìn trời, nghĩ thầm sau ngần ấy năm, Giang Kiến Hoan vẫn không thay đổi, cô ấy vẫn thẳng thắn và không hiểu hàm súc gì trong lời nói đó như cũ.
“Làm sao có thể có lần sau được, lần sau cũng đã sang năm mới rồi!” Chu Dứu không lưu tình chút nào vạch trần cô, sau đó làm người ác đem người đang ngồi cạnh mình hy sinh ra.
“Hôm nay Lê Lê cũng có ở đây, con bé này nghe được cậu về nước hưng phấn cả nửa tháng, mỗi ngày đều đứng trước mặt tôi nhắc cậu mãi, tôi thật sự phiền không chịu được, còn nghe nói con bé cố ý chuẩn bị cho cậu một món quà nữa đấy, hôm nay sinh nhật tôi cũng chưa có cái đãi ngộ này đâu!”
Chu Dứu vừa dứt lời, đầu kia liền truyền đến giọng nói rõ ràng và hoạt bát của cô bé.
“Chị Kiến Hoan! Chừng nào thì chị đến đây, em nhớ chị nhiều lắm, chị có nhớ em không? Em xin anh Chu Dứu rất lâu anh ấy mới chịu đưa em theo, chị mau lại đây đi, em có một món quà rất quan trọng muốn cho chị!”
Giang Kiến Hoan ấn lấy cái trán cười khổ, nghĩ thầm lần này cô trốn không thoát rồi, mở miệng nói, nhưng lại rất ôn nhu.
“Chị cũng rất nhớ em, chị sẽ nhanh tới đó.”
Chu Dứu ở đầu bên kia đang mở loa, ngay lập tức cậu ta thò qua nói địa chỉ sẽ gửi cho cô liền, Giang Kiến Hoan lại cùng cô bé nói thêm một hồi lâu mới kết thúc cuộc trò chuyện.
-
Chu Lê là em họ Chu Dứu, lúc Giang Kiến Hoan mới gặp thì cô bé đã 8 tuổi. Chú của Chu Dứu cũng là một huyền thoại, mới 21 tuổi đã có con gái, nghe nói bên nhà gái lớn tuổi hơn ông, sau khi sinh ra Chu Lê bà liền đi nước ngoài, không bao giờ liên lạc nữa.
Chu Lê trưởng thành sớm vô cùng, từ nhỏ ba của cô bé nhiều năm không về nhà, lại không có mẹ, thích nhất là chạy theo Chu Dứu, dần dà bản tính ngược lại giống với hắn mấy phần.
Năm đó Giang Kiến Hoan vừa thấy cô bé, đã bị cô gái nhỏ xông tới ôm lấy eo cô, hung hăng kêu chị gái xinh đẹp, huyên náo đến nổi Giang Kiến Hoan đặc biệt xấu hổ.
Chu Lê rất thích cô, bởi vì nguyên nhân Tô Mạt, Giang Kiến Hoan thường gặp gỡ nhiều người trong ký túc xá của anh, mỗi lần có Chu Dứu hắn đều sẽ đưa Lê Lê theo cùng, cô gái nhỏ luôn tặng cô những món quà khác nhau.
Chu Lê mặc dù cha không thương mẹ không yêu, nhưng cô bé sinh ra ở một gia đình có gia thế như vậy nên được những trưởng bối cho tiền tiêu vặt không ít, là một phú bà nhỏ danh xứng với thực.
Tuy rằng cô bé tặng quà cho Giang Kiến Hoan đều là đồ vật nhỏ, nhưng giá cả cũng không hề rẻ, thậm chí là phiên bản giới hạn được bán trên toàn thế giới, mỗi lần Chu Dứu nhìn thấy luôn ganh tị không thôi, liên tục nói thẳng mình là anh họ so với một người ngoài còn thua kém xa.
Giang Kiến Hoan là một trong vài người muốn đem tình yêu thương của mình trả lại cho cô bé gấp mười lần. Biết Chu Lê mặc dù thoạt nhìn không tim không phổi, nhưng thật ra vẫn là cô gái nhỏ, hơn nữa còn giả vờ bản thân không cô đơn, không khát vọng tình yêu thương của một người mẹ chút nào.
Bởi vậy có thời gian cô sẽ thường xuyên dẫn theo cô bé đi ra ngoài chơi, đi dạo trung tâm thương mại mua giày hay quần áo. Tuy rằng cô không biết nấu ăn, nhưng cô lại rất thích làm các loại bánh kem nhỏ và bánh quy, mỗi lần đều sẽ nhiều làm nhiều thêm một phần kêu Chu Dứu mang cho cô bé.
Thậm chí còn đi tham dự một buổi họp phụ huynh của cô bé.
Sau đó, Chu Lê đã gọi cô là mẹ.
Mặc dù bị Chu Dứu nghiêm khắc ngăn lại chỉ dám ở trong âm thầm vụng trộm gọi, nhưng Giang Kiến Hoan trước sau vẫn có thể cảm nhận được tình yêu của cô bé.
Trong quá khứ, Giang Kiến Hoan vẫn luôn nghĩ đến chuyện trước đây, vài năm qua cô chưa từng nợ bất cứ ai, chỉ có Lê Lê, ở những ký ức không thường xuyên nhớ tới của mình, lòng cô đều mang áy náy.
-
Chu Dứu cúp điện thoại xong, đem di động ném cho Lê Lê đi chơi, khoảng thời gian trước cô gái nhỏ đi học lén chơi di động, bị thầy tịch thu. Chú của hắn rất tức giận, ra lệnh cấm những người khác mua cho cô bé điện thoại mới.
Nếu nói, chú hắn ngày thường không quản lý quá nhiều chuyện, thời khắc mấu chốt người nhận nhiều phiền phức nhất vẫn là hắn.
Giản Tự Minh bên cạnh cười gằn một tiếng, nhìn về phía hắn trong mắt hiện lên nét rõ ràng đã biết còn hỏi.
“Xong chưa? ’
“Hừ hừ.” Hai tay Chu Dứu duỗi ra nằm ngửa trên lưng ghế sô pha, mặt đầy thảnh thơi.
“Anh đây vừa ra tay, chẳng lẽ không xong.”
“Không phải tháng trước cậu đã làm sinh nhật rồi à?” Bạch Thu liếc xéo hắn một cái, im lặng hỏi, Chu Dứu nhấc mí mắt lên, đúng lý hợp tình nói.
“Tháng trước là sinh nhật dương lịch của tôi, tháng này là sinh nhật âm lịch!”
“Thật là không biết xấu hổ.” Bạch Thu trực tiếp chê bai, Chu Dứu lắc lắc đầu phớt lờ, cũng không để ý tới hắn, mà lập tức nhìn về phía Tô Mạt đang ngồi ở một góc uống rượu giải sầu, nhấc mũi chân lên đá không khí.
“Sao đây? Đợi lát nữa Giang Kiến Hoan tới, cậu có muốn vào toilet sửa sang lại kiểu tóc hay gì đó một chút hay không?”
Tô Mạt ngẩng đầu, dùng ánh mắt nhìn người bị tâm thần nhìn hắn một cái, Chu Dứu tự chuốc mất mặt, đưa tay sờ sờ cái mũi.
-
Giang Kiến Hoan đến địa điểm mà Chu Dứu gửi qua thì trời đã sập tối, đèn neon nhấp nháy xung quanh với ánh sáng chói mắt, cô tìm tới số phòng rồi lịch sự gõ cửa.
Cửa từ bên trong được mở ra, Tô Mạt đứng ở trước mặt cô, tóc trên trán, khuôn mặt còn dính ướt như là mới rửa sạch.
“Hả? Anh bị sao vậy?” Cho dù đại khái đoán được anh chắc cũng đang ở đây, Giang Kiến Hoan vẫn mở to hai mắt nghi hoặc đặt câu hỏi.
“Cái gì bị sao vậy?” Tô Mạt xoay người mang theo cô đi vào, giọng điệu rất tùy ý.
“Tóc. Làm sao ướt?”
Ngay khi Giang Kiến Hoan vừa tra hỏi ra khỏi miệng, liền thấy bọn người Chu Dứu ngồi trong phòng, đều không ngoại lệ đang nín cười, mà cô bé Lê Lê ngồi trên sô pha nháy mắt đứng lên hướng cô chạy nhào tới.
“Chị ơi!”
Cô gái nhỏ đã cao đến ngực cô, Giang Kiến Hoan vỗ vỗ đầu cô bé, khóe miệng khẽ mỉm cười ôn nhu.
“Lê Lê...”
“Em nhớ chị muốn chết, tại sao chị không nói một tiếng đã đi ra nước ngoài, em gọi điện thoại di động cho chị cũng không được, gửi tin nhắn chị cũng không để ý tới em...” Cô gái nhỏ ủy khuất nói, cằm chống đỡ ở trên người cô ngửa đầu nhìn, đôi mắt to giống như hai quả nho.
Giang Kiến Hoan sờ lên mặt cô bé.
“Thật xin lỗi, trong nhà chị đột nhiên xảy ra chút việc, chị xin lỗi Lê Lê.”
“Ai nha không sao không sao rồi, tới tới tới ngồi ở đây.” Chu Dứu đã nhìn không được hai người ở nơi đó giày vò khốn khổ, thay Chu Lê trả lời, một bên nói còn một bên lôi cánh tay kéo Giang Kiến Hoan đem cô tới bên cạnh Tô Mạt ngồi xuống, đầy mặt xem kịch phấn khởi vui bừng bừng.
“Em gái Kiến Hoan à, nhưng cậu không biết người đang ngồi bên cạnh cậu đó vì gặp cậu còn cố ý vào toilet sửa sang lại kiểu tóc một chút, ai biết lại dùng sức quá mạnh, liền biến thành như vậy ——”
“Ha ha ha ha ha”, Chu Dứu vỗ đùi cười ngã trước ngã sau, Giang Kiến Hoan không dám tin tưởng nhìn Tô Mạt, anh ẩn nhẫn mà ấn thái dương, vẫn là nhịn không nổi đưa một chân đá về phía Chu Dứu đang cười vui sướng.
“Cậu không nói lời nào cũng không ai xem cậu là người câm! ——”
Có trời mới biết, anh chỉ đi rửa tay mà thôi, chỉ là nhìn lên cái gương trong toilet một chút, không biết là từ khi nào câu nói nhắc nhở của Chu Dứu bám vào người, đột nhiên duỗi tay gẩy gẩy tóc.
Nhưng mà, Tô Mạt lại quên mình mới vừa rửa tay qua nước còn chưa lau khô, bi kịch cứ như vậy mà xảy ra.
Anh có loại dự cảm chẳng lành đó là sẽ bị Chu Dứu cười cả một năm.
***
Tô Mạt có lời muốn nói: Tức chết mà
- HẾT CHƯƠNG 29 -
/30
|