Editor: demcodon
Sau khi hạ quyết tâm tất cả lại thông suốt, cậu chợp mắt một chút lại chờ Sở Chiêu kết thúc công việc hôm nay hai người mới khởi hành đi đến trước tiểu khu Thế Kỷ Vương Phủ. Lúc Mạnh Vi Nghiên nghe tên này thì còn châm chọc một câu, nhưng hiện tại đại đa số người giàu có lại thích loại tên này.
Khi xe vào tiểu khu thì dần dần thả chậm tốc độ.
Bên kia có siêu thị, nhà hàng, phòng tập thể thao, ngân hàng, quán cà phê chờ rất tiện, sinh hoạt cũng rất thuận tiện. Hiện tại nhà nơi này đều đã bán ra ngoài, có mấy hộ đã vào ở. Chúng ta ở tận cùng bên trong, an tĩnh cũng lớn nhất.
Nhà nơi này nhỏ nhất cũng có hoa viên trước sau, khoảng cách giữa các nhà cũng khá xa, còn dùng tường vây lan can cách ly ra, có không gian riêng tư sung túc. Phong cách bên ngoài ngôi nhà là khiêm tốn trầm ổn lại giản lược, đây chính là khiêm tốn xa hoa có nội hàm chiêu số, lại còn rất hợp khẩu vị của Mạnh Vi Nghiên.
Xe dừng ở trước một ngôi nhà tận cùng bên trong, ngoài cửa có một phụ nữ hơn 30 tuổi đang đứng chờ.
Sở đổng, Mạnh tiên sinh, người này chính là thợ thiết kế và trang trí nội thất Trình Hiểu Duyệt. Từ Bằng Huy bước lên phía trước giới thiệu.
Xin chào, cám ơn cô đã thiết kế.
Đây chuyện tôi phải làm, nếu hai người còn yêu cầu gì có thể nói với tôi.
Sau khi đơn giản nói mấy câu đoàn người bắt đầu đi vào xem nhà. Phong cách bên ngoài ngôi nhà này cũng không khác gì với những ngôi nhà khác, nhưng từ cửa lớn đi vào sẽ phát hiện diện tích lớn hơn rất nhiều. Sân trước là hào phóng lót gạch liền, hai bên trái phải có hai vườn hoa lớn, không chỉ có hoa cỏ còn có một số cây cối.
Hai bên kia có hai mảnh đất trống, anh định mang hai mảnh đó làm thành sân vận động. Sở Chiêu lúc trước nhìn thấy chỗ này thì định làm sân vận động.
Vâng, bên kia là sân bóng rổ, một mảnh khác sửa thành sân tennis, cũng có thể dùng để đánh cầu lông. Mạnh Vi Nghiên bình thường cũng thích vận động, đối với suy nghĩ của hắn không có dị nghị gì.
Kế tiếp đoàn người vòng quanh bên ngoài dạo qua một vòng, nhìn ra ngôi nhà là chia hai ngôi nhà trước sau. Ngôi nhà phía trước có 3 tầng, ngôi nhà phía sau có 2 tầng, bên trái giữa hai ngôi nhà có một hành lang mở gấp khúc liên tiếp. Một bên khác lại có một ngôi đình nhỏ, giữa bốn phía vây quanh một cái sân, trong sân chủ yếu là một cái bể bơi, bên trong tạm thời còn chưa có nước. Bên cạnh hai căn nhà còn có một ngôi nhà nhỏ 2 tầng, nơi đó chính là chỗ vệ sĩ và người giúp việc ở.
Được, chúng ta vào bên trong nhìn xem đi. Sở Chiêu dắt tay Mạnh Vi Nghiên đẩy cửa đi vào. Diện tích phòng khách lầu một rất lớn, hơn nữa sàn nhà gạch men sứ màu xám có hoa văn ẩn và cửa sổ sát đất làm cho người ta ấn tượng đầu tiên chính là rộng lớn sáng ngời. Chỉnh thể là màu sắc đen xám hiện đại giản lược. Giấy dán tường màu trắng hoa văn ẩn, bàn trà công nghiệp thủy tinh màu đen, vải sofa màu xám, ngăn tủ trắng đen đan xen.
Lầu một ngoại trừ phòng khách thì bên này còn có một cái phòng nhỏ để tiếp khách, một cái phòng trà. Em xem.
Vị trí này em thích. Bên cạnh cửa sổ sát đất đặt một cái bàn tròn nhỏ và hai cái sofa một người. Mạnh Vi Nghiên đi qua ngồi xuống thử thử: Phòng trà này em cũng thích.
Phòng trà là một cái không gian nửa mở ra, bên trong có đặt bộ dụng cụ trà và cờ vây cờ vua. Bên cạnh ngăn tủ vẫn còn trống rỗng, chờ các chủ nhân tới lấp đầy.
Sau này chúng ta có thể lấy một chút từ cửa hàng mỹ nghệ và tranh đến trang trí.
Anh định cùng em đi chọn lựa, có rảnh chúng ta hẹn hò có thể đi một số cửa hàng mỹ thuật linh tinh đi dạo một chút. Sở Chiêu đối với những chuyện này đều đã lên kế hoạch, hắn thậm chí đã để cho Từ Bằng Huy gần đây thu thập tin tức liên quan đến phòng đấu giá triển lãm mỹ thuật.
Bên này là phòng bếp và nhà ăn hả?
Ừh. Thế nào?
Trang hoàng rất đẹp, đèn đóm cũng rất tốt.
Dụng cụ trong nhà đều là Sở tổng tự mình chọn lựa. Sở tổng thật sự là rất tinh mắt lại rất hết lòng. Thợ thiết kế mặc dù cũng hơi kinh ngạc vì quan hệ của hai người nhưng khách hàng là trên hết, cô cũng không thể nói gì.
Cám ơn anh. Mạnh Vi Nghiên nghĩ đến hắn bận rộn rất nhiều công việc lại còn hết lòng như vậy trong lòng cũng rất cảm động, kéo tay hắn dùng đôi má cọ cọ mu bàn tay hắn.
Đây là việc anh nên làm. Sở Chiêu nhìn thấy cậu thích trong lòng cũng đã rất thỏa mãn.
Sau đó đoàn người lại đi lên trên lầu tham quan, lầu hai trang hoàng so với lầu một tương đối mềm mại một chút. Vừa lên lầu chính là một cái phòng nhỏ để khách nghỉ ngơi.
Nơi này là phòng ngủ của chúng ta. Về sau chúng ta phải ở nơi này cả đời. Phòng ngủ rất lớn, bên trong còn chưa có trang trí quá nhiều, trên tường dán giấy dán tường màu vàng nhạt. Trên giường lớn kingsize còn chưa có vật dụng trên giường, bên cạnh trên tường lại lấp vào một cái tủ âm tường không nhỏ màu trắng hoa văn màu xanh.
Đệm chăn còn chưa có mua, còn phải mua thảm lót. Bên này là toilet hả? Rất lớn. Mạnh Vi Nghiên nhớ lại về sau hai người phải ngủ ở trong một căn phòng, trên một cái giường có phần miên man bất định, vội vàng thẹn thùng nói chuyện khác.
Đúng vậy, anh đặc biệt chọn một cái bồn tắm lớn. Sở Chiêu tiến đến bên lỗ tai cậu lặng lẽ nói.
Trong đầu Mạnh Vi Nghiên trong nháy mắt mơ mộng đến chuyện người lớn đỏ mặt mà trừng mắt nhìn hắn. Sở Chiêu cũng không có tiếp tục trêu chọc cậu nhìn qua toilet rồi mở cửa bên kia ra trực tiếp đến chỗ phòng để quần áo. Trong phòng để quần áo còn trống không, chỉ có một cái tủ quần áo, tủ giầy và giá áo, bắt mắt chính là ngăn tủ thủy tinh ở giữa cùng loại với văn vật để trong nhà bảo tàng phóng.
Nơi này có thể để một số đồ quý giá. Sở Chiêu nhìn thấy cậu có chút nghi ngờ thì mở miệng giải thích. Mạnh Vi Nghiên cũng tỏ vẻ hiểu được.
Bên cạnh phòng ngủ còn có thư phòng của hai người, bây giờ vẫn còn trống rỗng. Lầu hai làm không gian chủ yếu cho hai người sinh hoạt là nơi quan trọng khi bọn họ trang trí sau này. Lầu ba còn lại là mấy căn phòng khách, mặc dù đều đã trang trí xong nhưng không có gì hay để xem nên mấy người đi xuống phòng tầng hầm.
Nơi này anh trang hoàng thành rạp chiếu phim gia đình.
Tiến vào một gian phòng mở đèn lên thì Mạnh Vi Nghiên nhìn thấy bên trong trên tường có màn hình lớn và bàn ghế giống trong rạp chiếu phim: Em cũng thích.
Bên cạnh phòng này là phòng tập thể thao, phòng chơi và phòng âm nhạc, ngoại trừ mấy phòng đó ra là phòng kho.
Sau khi đi vòng xong khu này mấy người thông qua hành lang gấp khúc đến ngôi nhà nhỏ 2 tầng. Nhà lầu nhỏ khác với nhà lầu chính phía trước, lầu một nơi này ngoại trừ phòng vệ sinh và phòng thay quần áo bị hoàn toàn thông kết hợp thành một phòng.
Nơi này là phòng luyện công của em.
Mạnh Vi Nghiên vừa vào cửa thì nhìn thấy trên vách tường treo <13 tuyệt chiêu của Đồng Trị>, gương dán lên mặt tường, tủ quần áo giá áo, kệ binh khí thì đại khái đoán được, cậu cảm thấy rất vui mừng.
Nơi này là chỗ em thích nhất. Sở Chiêu, cám ơn anh, em yêu anh chết mất. Mạnh Vi Nghiên ngồi xuống sô pha bên cạnh dùng để nghỉ ngơi một chút, sau đó mở tủ quần áo ra nhìn xem. Cậu sờ sờ cái giá rồi kích động vọt tới trước mặt hắn nhảy lên trên người hắn hung hăng hôn một cái.
Sở Chiêu ôm lấy Mạnh Vi Nghiên kích động quá độ, nhìn cậu ngày thường cảm xúc vẫn luôn luôn thu mình mà bây giờ lại kích động như vậy, lòng sợ cậu không thích cũng buông xuống, cậu quả nhiên vẫn là yêu hí kịch nhất: Thật tốt, lên lầu hai nhìn xem. Lầu hai là phòng em nghỉ ngơi, một ngôi nhà này đều là của một mình em.
Lầu hai còn chưa có trang hoàng xong, cũng không có nhiều đồ vật. Xem xong nhà đi ra thì Mạnh Vi Nghiên còn chưa có bình tĩnh trở lại, miệng vẫn còn không ngừng lẩm bẩm nói muốn trang trí nhà mới như thế nào. Sở Chiêu cười nghe cậu nói liên miên thì kéo tấm chắn xe xuống ôm bả vai cậu hung hăng chặn miệng cậu đang lải nhải.
Trong lòng Mạnh Vi Nghiên vừa cảm động vừa kích động, tình yêu cũng không có cách áp chế nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn.
Đêm nay ở bên anh có được hay không? Từ sau khi Mạnh Vi Nghiên quay phim xong trở về thì hai người đều không có ở bên nhau qua đêm. Mặc dù chưa bao giờ làm gì, nhưng ăn đậu hủ, nhìn cậu ngủ, buổi sáng cùng cậu tỉnh lại Sở Chiêu cũng rất thỏa mãn.
Được thôi. Em gọi điện thoại cho ba mẹ em nói một tiếng. Mạnh Vi Nghiên cũng rất muốn ở bên hắn một đêm mà không phải vội vã về nhà.
Cậu nói xong thì lấy điện thoại ra, bên kia rất nhanh bắt máy: Mẹ, đêm nay con không về nhà.
Là có chuyện gì hả?
Dạ, chuyện đó, con và Sở Chiêu ở bên nhau.
Bên kia im lặng một hồi mới nói: Con trai, chuyện đó, mẹ tra xét tư liệu chuyện đó, chuyện đó rất đau, còn tổn thương thân thể, hai đứa hiện tại không được có chuyện đó, con còn nhỏ.
Mẹ Mạnh ấp a ấp úng nói làm cho Mạnh Vi Nghiên dở khóc dở cười: Chuyện gì vậy mẹ, chúng con không có. Mặc dù ngẫu nhiên hai người nổi lên hưng trí nhưng thời cơ còn chưa tới.
Không có thì tốt.
Sở Chiêu ở một bên sờ sờ cái mũi vô tội nhìn Mạnh Vi Nghiên trừng mắt nhìn mình.
Chuyện đó, mẹ, con muốn cho ba mẹ gặp mặt Sở Chiêu, ba mẹ khi nào thì có thời gian?
Nhanh như vậy? Mẹ Mạnh đối với tốc độ phát triển tình cảm của hai con cũng có chút kinh ngạc.
Dạ, chính là trước đây chúng con ở nhà chung với gia đình. Bây giờ ảnh mua nhà riêng, chúng con muốn dọn ra ở chung. Mạnh Vi nghiên càng nói càng không tự tin, giọng càng nhỏ.
Lúc này mẹ Mạnh là thật sự im lặng, cảm giác con trai nhanh chóng trưởng thành thật sự phải rời khỏi mình tâm tình cũng không tốt lắm: Ngày mai có suất diễn, ngày mốt hãy đến. Mẹ còn có việc, cúp đây. Mẹ Mạnh nói xong cúp điện thoại. Sở Chiêu nghe trong điện thoại tiếng tút tút cũng cảm giác hơi khó khăn.
Được rồi, anh không cần khẩn trương, mẹ em cũng chỉ là có phần không vui mà thôi, không có tức giận với anh. Mạnh Vi Nghiên nhìn Sở Chiêu vẫn luôn bình tĩnh lại bắt đầu khẩn trương vội vàng an ủi hắn.
Anh cướp mất con trai bảo bối của chú dì thì bọn họ giận anh cũng là đúng, chỉ là anh đang suy nghĩ nên lấy lòng ba vợ mẹ vợ tương lai như thế nào đây.
Đây là tổ chức lên khảo nghiệm anh, làm cho tốt, cậu bé. Mạnh Vi Nghiên với một bộ dáng lãnh đạo vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Sở Chiêu cũng vui vẻ phối hợp với hắn: Dạ, cám ơn lãnh đạo nâng đỡ.
* * *
Sau khi đùa vui xong hai người lại đi tới sân bắn vùng ngoại thành. Nơi này cung cấp bữa tối cũng không tệ, cho nên hai người trước hết dùng cơm chiều.
Đi thôi, để anh nhìn xem kỹ thuật bắn súng của em gần đây có tiến triển không.
Đương nhiên là tiến triển, gần đây em thường tới đó. Bắn súng thật sự là rất thú vị.
Sau khi chơi một hồi mặc dù vẫn là bị Sở Chiêu nghiền ép, nhưng Mạnh Vi Nghiên đã rất thỏa mãn.
Bảo bối, em thật lợi hại, mới luyện mấy lần đã lợi hại như vậy.
Mạnh Vi Nghiên được khích lệ vẻ mặt hiện lên đắc ý, đã từng là một người đàn ông nghiêm túc lại cao ngạo hiện giờ ở trước mặt đối phương lại biến thành một người săn sóc lấy lòng người yêu, một người ôn tồn lễ độ cũng rất khó đụng vào nội tâm cũng ở trước mặt đối phương trở thành tùy ý làm chuyện quái lạ. Tình yêu luôn kỳ diệu như thế, làm cho người ta chỉ có ở trước mặt người mình quan tâm mới trở nên chân thật.
Sau khi hạ quyết tâm tất cả lại thông suốt, cậu chợp mắt một chút lại chờ Sở Chiêu kết thúc công việc hôm nay hai người mới khởi hành đi đến trước tiểu khu Thế Kỷ Vương Phủ. Lúc Mạnh Vi Nghiên nghe tên này thì còn châm chọc một câu, nhưng hiện tại đại đa số người giàu có lại thích loại tên này.
Khi xe vào tiểu khu thì dần dần thả chậm tốc độ.
Bên kia có siêu thị, nhà hàng, phòng tập thể thao, ngân hàng, quán cà phê chờ rất tiện, sinh hoạt cũng rất thuận tiện. Hiện tại nhà nơi này đều đã bán ra ngoài, có mấy hộ đã vào ở. Chúng ta ở tận cùng bên trong, an tĩnh cũng lớn nhất.
Nhà nơi này nhỏ nhất cũng có hoa viên trước sau, khoảng cách giữa các nhà cũng khá xa, còn dùng tường vây lan can cách ly ra, có không gian riêng tư sung túc. Phong cách bên ngoài ngôi nhà là khiêm tốn trầm ổn lại giản lược, đây chính là khiêm tốn xa hoa có nội hàm chiêu số, lại còn rất hợp khẩu vị của Mạnh Vi Nghiên.
Xe dừng ở trước một ngôi nhà tận cùng bên trong, ngoài cửa có một phụ nữ hơn 30 tuổi đang đứng chờ.
Sở đổng, Mạnh tiên sinh, người này chính là thợ thiết kế và trang trí nội thất Trình Hiểu Duyệt. Từ Bằng Huy bước lên phía trước giới thiệu.
Xin chào, cám ơn cô đã thiết kế.
Đây chuyện tôi phải làm, nếu hai người còn yêu cầu gì có thể nói với tôi.
Sau khi đơn giản nói mấy câu đoàn người bắt đầu đi vào xem nhà. Phong cách bên ngoài ngôi nhà này cũng không khác gì với những ngôi nhà khác, nhưng từ cửa lớn đi vào sẽ phát hiện diện tích lớn hơn rất nhiều. Sân trước là hào phóng lót gạch liền, hai bên trái phải có hai vườn hoa lớn, không chỉ có hoa cỏ còn có một số cây cối.
Hai bên kia có hai mảnh đất trống, anh định mang hai mảnh đó làm thành sân vận động. Sở Chiêu lúc trước nhìn thấy chỗ này thì định làm sân vận động.
Vâng, bên kia là sân bóng rổ, một mảnh khác sửa thành sân tennis, cũng có thể dùng để đánh cầu lông. Mạnh Vi Nghiên bình thường cũng thích vận động, đối với suy nghĩ của hắn không có dị nghị gì.
Kế tiếp đoàn người vòng quanh bên ngoài dạo qua một vòng, nhìn ra ngôi nhà là chia hai ngôi nhà trước sau. Ngôi nhà phía trước có 3 tầng, ngôi nhà phía sau có 2 tầng, bên trái giữa hai ngôi nhà có một hành lang mở gấp khúc liên tiếp. Một bên khác lại có một ngôi đình nhỏ, giữa bốn phía vây quanh một cái sân, trong sân chủ yếu là một cái bể bơi, bên trong tạm thời còn chưa có nước. Bên cạnh hai căn nhà còn có một ngôi nhà nhỏ 2 tầng, nơi đó chính là chỗ vệ sĩ và người giúp việc ở.
Được, chúng ta vào bên trong nhìn xem đi. Sở Chiêu dắt tay Mạnh Vi Nghiên đẩy cửa đi vào. Diện tích phòng khách lầu một rất lớn, hơn nữa sàn nhà gạch men sứ màu xám có hoa văn ẩn và cửa sổ sát đất làm cho người ta ấn tượng đầu tiên chính là rộng lớn sáng ngời. Chỉnh thể là màu sắc đen xám hiện đại giản lược. Giấy dán tường màu trắng hoa văn ẩn, bàn trà công nghiệp thủy tinh màu đen, vải sofa màu xám, ngăn tủ trắng đen đan xen.
Lầu một ngoại trừ phòng khách thì bên này còn có một cái phòng nhỏ để tiếp khách, một cái phòng trà. Em xem.
Vị trí này em thích. Bên cạnh cửa sổ sát đất đặt một cái bàn tròn nhỏ và hai cái sofa một người. Mạnh Vi Nghiên đi qua ngồi xuống thử thử: Phòng trà này em cũng thích.
Phòng trà là một cái không gian nửa mở ra, bên trong có đặt bộ dụng cụ trà và cờ vây cờ vua. Bên cạnh ngăn tủ vẫn còn trống rỗng, chờ các chủ nhân tới lấp đầy.
Sau này chúng ta có thể lấy một chút từ cửa hàng mỹ nghệ và tranh đến trang trí.
Anh định cùng em đi chọn lựa, có rảnh chúng ta hẹn hò có thể đi một số cửa hàng mỹ thuật linh tinh đi dạo một chút. Sở Chiêu đối với những chuyện này đều đã lên kế hoạch, hắn thậm chí đã để cho Từ Bằng Huy gần đây thu thập tin tức liên quan đến phòng đấu giá triển lãm mỹ thuật.
Bên này là phòng bếp và nhà ăn hả?
Ừh. Thế nào?
Trang hoàng rất đẹp, đèn đóm cũng rất tốt.
Dụng cụ trong nhà đều là Sở tổng tự mình chọn lựa. Sở tổng thật sự là rất tinh mắt lại rất hết lòng. Thợ thiết kế mặc dù cũng hơi kinh ngạc vì quan hệ của hai người nhưng khách hàng là trên hết, cô cũng không thể nói gì.
Cám ơn anh. Mạnh Vi Nghiên nghĩ đến hắn bận rộn rất nhiều công việc lại còn hết lòng như vậy trong lòng cũng rất cảm động, kéo tay hắn dùng đôi má cọ cọ mu bàn tay hắn.
Đây là việc anh nên làm. Sở Chiêu nhìn thấy cậu thích trong lòng cũng đã rất thỏa mãn.
Sau đó đoàn người lại đi lên trên lầu tham quan, lầu hai trang hoàng so với lầu một tương đối mềm mại một chút. Vừa lên lầu chính là một cái phòng nhỏ để khách nghỉ ngơi.
Nơi này là phòng ngủ của chúng ta. Về sau chúng ta phải ở nơi này cả đời. Phòng ngủ rất lớn, bên trong còn chưa có trang trí quá nhiều, trên tường dán giấy dán tường màu vàng nhạt. Trên giường lớn kingsize còn chưa có vật dụng trên giường, bên cạnh trên tường lại lấp vào một cái tủ âm tường không nhỏ màu trắng hoa văn màu xanh.
Đệm chăn còn chưa có mua, còn phải mua thảm lót. Bên này là toilet hả? Rất lớn. Mạnh Vi Nghiên nhớ lại về sau hai người phải ngủ ở trong một căn phòng, trên một cái giường có phần miên man bất định, vội vàng thẹn thùng nói chuyện khác.
Đúng vậy, anh đặc biệt chọn một cái bồn tắm lớn. Sở Chiêu tiến đến bên lỗ tai cậu lặng lẽ nói.
Trong đầu Mạnh Vi Nghiên trong nháy mắt mơ mộng đến chuyện người lớn đỏ mặt mà trừng mắt nhìn hắn. Sở Chiêu cũng không có tiếp tục trêu chọc cậu nhìn qua toilet rồi mở cửa bên kia ra trực tiếp đến chỗ phòng để quần áo. Trong phòng để quần áo còn trống không, chỉ có một cái tủ quần áo, tủ giầy và giá áo, bắt mắt chính là ngăn tủ thủy tinh ở giữa cùng loại với văn vật để trong nhà bảo tàng phóng.
Nơi này có thể để một số đồ quý giá. Sở Chiêu nhìn thấy cậu có chút nghi ngờ thì mở miệng giải thích. Mạnh Vi Nghiên cũng tỏ vẻ hiểu được.
Bên cạnh phòng ngủ còn có thư phòng của hai người, bây giờ vẫn còn trống rỗng. Lầu hai làm không gian chủ yếu cho hai người sinh hoạt là nơi quan trọng khi bọn họ trang trí sau này. Lầu ba còn lại là mấy căn phòng khách, mặc dù đều đã trang trí xong nhưng không có gì hay để xem nên mấy người đi xuống phòng tầng hầm.
Nơi này anh trang hoàng thành rạp chiếu phim gia đình.
Tiến vào một gian phòng mở đèn lên thì Mạnh Vi Nghiên nhìn thấy bên trong trên tường có màn hình lớn và bàn ghế giống trong rạp chiếu phim: Em cũng thích.
Bên cạnh phòng này là phòng tập thể thao, phòng chơi và phòng âm nhạc, ngoại trừ mấy phòng đó ra là phòng kho.
Sau khi đi vòng xong khu này mấy người thông qua hành lang gấp khúc đến ngôi nhà nhỏ 2 tầng. Nhà lầu nhỏ khác với nhà lầu chính phía trước, lầu một nơi này ngoại trừ phòng vệ sinh và phòng thay quần áo bị hoàn toàn thông kết hợp thành một phòng.
Nơi này là phòng luyện công của em.
Mạnh Vi Nghiên vừa vào cửa thì nhìn thấy trên vách tường treo <13 tuyệt chiêu của Đồng Trị>, gương dán lên mặt tường, tủ quần áo giá áo, kệ binh khí thì đại khái đoán được, cậu cảm thấy rất vui mừng.
Nơi này là chỗ em thích nhất. Sở Chiêu, cám ơn anh, em yêu anh chết mất. Mạnh Vi Nghiên ngồi xuống sô pha bên cạnh dùng để nghỉ ngơi một chút, sau đó mở tủ quần áo ra nhìn xem. Cậu sờ sờ cái giá rồi kích động vọt tới trước mặt hắn nhảy lên trên người hắn hung hăng hôn một cái.
Sở Chiêu ôm lấy Mạnh Vi Nghiên kích động quá độ, nhìn cậu ngày thường cảm xúc vẫn luôn luôn thu mình mà bây giờ lại kích động như vậy, lòng sợ cậu không thích cũng buông xuống, cậu quả nhiên vẫn là yêu hí kịch nhất: Thật tốt, lên lầu hai nhìn xem. Lầu hai là phòng em nghỉ ngơi, một ngôi nhà này đều là của một mình em.
Lầu hai còn chưa có trang hoàng xong, cũng không có nhiều đồ vật. Xem xong nhà đi ra thì Mạnh Vi Nghiên còn chưa có bình tĩnh trở lại, miệng vẫn còn không ngừng lẩm bẩm nói muốn trang trí nhà mới như thế nào. Sở Chiêu cười nghe cậu nói liên miên thì kéo tấm chắn xe xuống ôm bả vai cậu hung hăng chặn miệng cậu đang lải nhải.
Trong lòng Mạnh Vi Nghiên vừa cảm động vừa kích động, tình yêu cũng không có cách áp chế nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn.
Đêm nay ở bên anh có được hay không? Từ sau khi Mạnh Vi Nghiên quay phim xong trở về thì hai người đều không có ở bên nhau qua đêm. Mặc dù chưa bao giờ làm gì, nhưng ăn đậu hủ, nhìn cậu ngủ, buổi sáng cùng cậu tỉnh lại Sở Chiêu cũng rất thỏa mãn.
Được thôi. Em gọi điện thoại cho ba mẹ em nói một tiếng. Mạnh Vi Nghiên cũng rất muốn ở bên hắn một đêm mà không phải vội vã về nhà.
Cậu nói xong thì lấy điện thoại ra, bên kia rất nhanh bắt máy: Mẹ, đêm nay con không về nhà.
Là có chuyện gì hả?
Dạ, chuyện đó, con và Sở Chiêu ở bên nhau.
Bên kia im lặng một hồi mới nói: Con trai, chuyện đó, mẹ tra xét tư liệu chuyện đó, chuyện đó rất đau, còn tổn thương thân thể, hai đứa hiện tại không được có chuyện đó, con còn nhỏ.
Mẹ Mạnh ấp a ấp úng nói làm cho Mạnh Vi Nghiên dở khóc dở cười: Chuyện gì vậy mẹ, chúng con không có. Mặc dù ngẫu nhiên hai người nổi lên hưng trí nhưng thời cơ còn chưa tới.
Không có thì tốt.
Sở Chiêu ở một bên sờ sờ cái mũi vô tội nhìn Mạnh Vi Nghiên trừng mắt nhìn mình.
Chuyện đó, mẹ, con muốn cho ba mẹ gặp mặt Sở Chiêu, ba mẹ khi nào thì có thời gian?
Nhanh như vậy? Mẹ Mạnh đối với tốc độ phát triển tình cảm của hai con cũng có chút kinh ngạc.
Dạ, chính là trước đây chúng con ở nhà chung với gia đình. Bây giờ ảnh mua nhà riêng, chúng con muốn dọn ra ở chung. Mạnh Vi nghiên càng nói càng không tự tin, giọng càng nhỏ.
Lúc này mẹ Mạnh là thật sự im lặng, cảm giác con trai nhanh chóng trưởng thành thật sự phải rời khỏi mình tâm tình cũng không tốt lắm: Ngày mai có suất diễn, ngày mốt hãy đến. Mẹ còn có việc, cúp đây. Mẹ Mạnh nói xong cúp điện thoại. Sở Chiêu nghe trong điện thoại tiếng tút tút cũng cảm giác hơi khó khăn.
Được rồi, anh không cần khẩn trương, mẹ em cũng chỉ là có phần không vui mà thôi, không có tức giận với anh. Mạnh Vi Nghiên nhìn Sở Chiêu vẫn luôn bình tĩnh lại bắt đầu khẩn trương vội vàng an ủi hắn.
Anh cướp mất con trai bảo bối của chú dì thì bọn họ giận anh cũng là đúng, chỉ là anh đang suy nghĩ nên lấy lòng ba vợ mẹ vợ tương lai như thế nào đây.
Đây là tổ chức lên khảo nghiệm anh, làm cho tốt, cậu bé. Mạnh Vi Nghiên với một bộ dáng lãnh đạo vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Sở Chiêu cũng vui vẻ phối hợp với hắn: Dạ, cám ơn lãnh đạo nâng đỡ.
* * *
Sau khi đùa vui xong hai người lại đi tới sân bắn vùng ngoại thành. Nơi này cung cấp bữa tối cũng không tệ, cho nên hai người trước hết dùng cơm chiều.
Đi thôi, để anh nhìn xem kỹ thuật bắn súng của em gần đây có tiến triển không.
Đương nhiên là tiến triển, gần đây em thường tới đó. Bắn súng thật sự là rất thú vị.
Sau khi chơi một hồi mặc dù vẫn là bị Sở Chiêu nghiền ép, nhưng Mạnh Vi Nghiên đã rất thỏa mãn.
Bảo bối, em thật lợi hại, mới luyện mấy lần đã lợi hại như vậy.
Mạnh Vi Nghiên được khích lệ vẻ mặt hiện lên đắc ý, đã từng là một người đàn ông nghiêm túc lại cao ngạo hiện giờ ở trước mặt đối phương lại biến thành một người săn sóc lấy lòng người yêu, một người ôn tồn lễ độ cũng rất khó đụng vào nội tâm cũng ở trước mặt đối phương trở thành tùy ý làm chuyện quái lạ. Tình yêu luôn kỳ diệu như thế, làm cho người ta chỉ có ở trước mặt người mình quan tâm mới trở nên chân thật.
/56
|