Trong lòng cậu hạ quyết tâm, nhân lúc cậu nghe được cửa phòng ngủ bị đẩy ra nhẹ nhàng thì Sở Chiêu đã nhẹ nhàng đi tới yên lặng mà không có lên tiếng.
Sở Chiêu dẫm chân lên trên thảm mềm mại đi đến mép giường yêu thương nhìn người co rút thành một cục trong chăn. Hắn đang muốn kéo chăn xuống lộ đầu ra nhưng không nghĩ tới chăn bị nắm rất chặt.
Bảo bối, em tỉnh rồi hả? Sở Chiêu ngồi mép giường cẩn thận tới gần hỏi. Vừa rồi lôi kéo chăn thì Sở Chiêu phát hiện không thích hợp. Người trong chăn rõ ràng là đang run rẩy, tỉ mỉ nghe còn có thể nghe được tiếng khóc nức nở. Trong lòng hắn bắt đầu sốt ruột.
Vi Nghiên, làm sao vậy? Sở Chiêu vội vàng kéo chăn xuốn, nhưng không nghĩ tới chăn bị kéo càng căng, người bên trong còn quấn chặt sang một bên, tiếng khóc cũng càng thêm rõ ràng. Tim Sở Chiêu lại càng đập nhanh: Vi Nghiên, làm sao vậy? Nói với anh không được sao?
Hai người giằng co một hồi Mạnh Vi Nghiên cũng không nói lời nào, chỉ là có vẻ khóc. Sở Chiêu cũng là lần đầu tiên thấy cậu khóc, trong lòng hắn lại càng vừa kích động vừa đau lòng vội vàng xốc hết chăn lên. Trên người Mạnh Vi Nghiên vẫn còn đau nên không có sức lực cướp chăn với hắn nên chăn bị hắn lập tức cướp đi.
Tối hôm qua Mạnh Vi Nghiên đã khóc rất lâu, vừa rồi mặc dù là giả khóc nhưng đôi mắt đã là sưng đỏ. Cậu vốn dĩ là muốn giả bộ một chút dọa Sở Chiêu, lúc này bức đầu đã đạt thành mục đích, cũng không tiếp tục lại giả vờ nữa.
Sở Chiêu đau lòng ôm cậu vào trong lòng: Vi Nghiên, em hối hận hả? Nói cho anh biết anh đã làm sai chỗ nào được không? Anh sẽ sửa.
Mạnh Vi Nghiên đưa ra tất cả kỹ thuật diễn xuất mình có được mang theo một chút nức nở nhỏ giọng nói: Không thoải mái, đau, chỗ nào cũng đau, tối hôm qua anh còn vẫn luôn không ngừng, em đã cầu xin anh nhưng anh cũng không ngừng, sao anh có thể bá đạo như vậy chứ? Em rõ ràng là lần đầu tiên, anh một chút cũng không suy xét cho em.
Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đều là anh sai. Trong lòng Sở Chiêu cũng rất tự trách, Mạnh Vi Nghiên cho tới bây giờ đều rất kiên cường, chưa từng khóc qua. Hiện tại cậu lên án hắn như vậy thật sự làm cho Sở Chiêu bắt đầu hối hận. Tối hôm qua hắn thật là có phần không khống chế nổi, hơn hai mươi mấy năm thân xử nam lập tức đối mặt với người yêu mình ngon miệng như vậy thật sự là làm cho sự tự chủ của hắn cho tới nay hoàn toàn tan vỡ.
Về sau sẽ không, thật sự, bảo bối, tha thứ cho anh đi. Sở Chiêu ghé vào lỗ tai cậu thành khẩn xin lỗi cũng làm cho trong lòng Mạnh Vi Nghiên bình tĩnh trở lại.
Em là một người đàn ông trưởng thành như vậ có phải quá làm kiêu hay không?
Sẽ không, nên trách anh.
Vậy sau này anh không được như vậy, sau này cũng phải suy xét cân nhắc cho em nhiều hơn, thật sự rất đau.
Ừhm, anh sẽ cố gắng, nhưng bảo bối thật sự quá đẹp, anh thật sự là rất khó khống chế.
Mạnh Vi Nghiên dữ tợn trừng mắt nhìn hắn.
Để anh nhìn xem vết thương trên người em có đỡ hơn chút nào không. Sở Chiêu nhẹ nhàng cởi sạch áo ngủ của cậu.
Mạnh Vi Nghiên cúi đầu nhìn thấy trên người mình khắp nơi đều là dấu hôn, đặc biệt là hai nụ hoa kia lại càng sưng đỏ. Sở Chiêu thấy vậy chột dạ sờ sờ mũi, khi nhìn thì hạ thân cũng cứng lên, hậu môn càng thêm không cần nghĩ. Mạnh Vi Nghiên nhịn không được lại trừng mắt nhìn hắn, lần này trừng mắt càng thêm tức giận. Đôi mắt Sở Chiêu đã cố định ở trên người cậu, Mạnh Vi Nghiên nhìn dáng vẻ hắn nhộn nhạo tức giận mặc quần áo tử tế lại, kéo qua chăn không để ý tới hắn.
Bảo bối, bảo bối, anh chỉ ở trước mặt em không khống chế nổi chính mình thôi, em cũng cần phải săn sóc tâm tình anh lần đầu tiên ăn thịt chứ. Da mặt của Sở Chiêu cũng bắt đầu dày lên làm nũng chơi xấu, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Cuối cùng Mạnh Vi Nghiên nghiêm khắc từ chối Sở Chiêu một mình kiên trì đi tắm rửa một cái. Nhưng khi đến lúc bôi thuốc có chỗ không thể với tới được, Sở Chiêu phải liên tục thề mới có được quyền lợi giúp bôi thuốc. Mạnh Vi Nghiên nằm sấp ở trên giường, hơi cảm thấy thẹn để cho Sở Chiêu bôi thuốc ở hâu môn cho cậu. Sở Chiêu đau lòng nhìn hậu môn cậu hơi bị xé rách, trong lòng cũng bắt đầu nghiêm túc không mang theo một tia ham muốn cẩn thận giúp cậu bôi thuốc.
Bôi thuốc xong Mạnh Vi Nghiên lại ăn một bữa cơm đầu tiên hôm nay, bụng đói kêu vang dạ dày rốt cục cũng chứa được đồ ăn.
Ăn cơm xong Mạnh Vi Nghiên mang quà sinh nhật mình đã chuẩn bị xong ra: Sinh nhật vui vẻ.
Sở Chiêu nhận quà tặng rồi cho cậu một nụ hôn: Cám ơn bảo bối. Vừa mở hộp ra nhìn thấy thì ra còn là hai phần, một cái là quyển tập tranh 2 Mạnh Vi Nghiên vẽ, một cái còn lại là một cái ngọc bội trắng kết đồng tâm.
Đây là chính tay em điêu khắc, vì cái này trên tay em còn bị thương. Mạnh Vi Nghiên cũng không
Sở Chiêu dẫm chân lên trên thảm mềm mại đi đến mép giường yêu thương nhìn người co rút thành một cục trong chăn. Hắn đang muốn kéo chăn xuống lộ đầu ra nhưng không nghĩ tới chăn bị nắm rất chặt.
Bảo bối, em tỉnh rồi hả? Sở Chiêu ngồi mép giường cẩn thận tới gần hỏi. Vừa rồi lôi kéo chăn thì Sở Chiêu phát hiện không thích hợp. Người trong chăn rõ ràng là đang run rẩy, tỉ mỉ nghe còn có thể nghe được tiếng khóc nức nở. Trong lòng hắn bắt đầu sốt ruột.
Vi Nghiên, làm sao vậy? Sở Chiêu vội vàng kéo chăn xuốn, nhưng không nghĩ tới chăn bị kéo càng căng, người bên trong còn quấn chặt sang một bên, tiếng khóc cũng càng thêm rõ ràng. Tim Sở Chiêu lại càng đập nhanh: Vi Nghiên, làm sao vậy? Nói với anh không được sao?
Hai người giằng co một hồi Mạnh Vi Nghiên cũng không nói lời nào, chỉ là có vẻ khóc. Sở Chiêu cũng là lần đầu tiên thấy cậu khóc, trong lòng hắn lại càng vừa kích động vừa đau lòng vội vàng xốc hết chăn lên. Trên người Mạnh Vi Nghiên vẫn còn đau nên không có sức lực cướp chăn với hắn nên chăn bị hắn lập tức cướp đi.
Tối hôm qua Mạnh Vi Nghiên đã khóc rất lâu, vừa rồi mặc dù là giả khóc nhưng đôi mắt đã là sưng đỏ. Cậu vốn dĩ là muốn giả bộ một chút dọa Sở Chiêu, lúc này bức đầu đã đạt thành mục đích, cũng không tiếp tục lại giả vờ nữa.
Sở Chiêu đau lòng ôm cậu vào trong lòng: Vi Nghiên, em hối hận hả? Nói cho anh biết anh đã làm sai chỗ nào được không? Anh sẽ sửa.
Mạnh Vi Nghiên đưa ra tất cả kỹ thuật diễn xuất mình có được mang theo một chút nức nở nhỏ giọng nói: Không thoải mái, đau, chỗ nào cũng đau, tối hôm qua anh còn vẫn luôn không ngừng, em đã cầu xin anh nhưng anh cũng không ngừng, sao anh có thể bá đạo như vậy chứ? Em rõ ràng là lần đầu tiên, anh một chút cũng không suy xét cho em.
Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đều là anh sai. Trong lòng Sở Chiêu cũng rất tự trách, Mạnh Vi Nghiên cho tới bây giờ đều rất kiên cường, chưa từng khóc qua. Hiện tại cậu lên án hắn như vậy thật sự làm cho Sở Chiêu bắt đầu hối hận. Tối hôm qua hắn thật là có phần không khống chế nổi, hơn hai mươi mấy năm thân xử nam lập tức đối mặt với người yêu mình ngon miệng như vậy thật sự là làm cho sự tự chủ của hắn cho tới nay hoàn toàn tan vỡ.
Về sau sẽ không, thật sự, bảo bối, tha thứ cho anh đi. Sở Chiêu ghé vào lỗ tai cậu thành khẩn xin lỗi cũng làm cho trong lòng Mạnh Vi Nghiên bình tĩnh trở lại.
Em là một người đàn ông trưởng thành như vậ có phải quá làm kiêu hay không?
Sẽ không, nên trách anh.
Vậy sau này anh không được như vậy, sau này cũng phải suy xét cân nhắc cho em nhiều hơn, thật sự rất đau.
Ừhm, anh sẽ cố gắng, nhưng bảo bối thật sự quá đẹp, anh thật sự là rất khó khống chế.
Mạnh Vi Nghiên dữ tợn trừng mắt nhìn hắn.
Để anh nhìn xem vết thương trên người em có đỡ hơn chút nào không. Sở Chiêu nhẹ nhàng cởi sạch áo ngủ của cậu.
Mạnh Vi Nghiên cúi đầu nhìn thấy trên người mình khắp nơi đều là dấu hôn, đặc biệt là hai nụ hoa kia lại càng sưng đỏ. Sở Chiêu thấy vậy chột dạ sờ sờ mũi, khi nhìn thì hạ thân cũng cứng lên, hậu môn càng thêm không cần nghĩ. Mạnh Vi Nghiên nhịn không được lại trừng mắt nhìn hắn, lần này trừng mắt càng thêm tức giận. Đôi mắt Sở Chiêu đã cố định ở trên người cậu, Mạnh Vi Nghiên nhìn dáng vẻ hắn nhộn nhạo tức giận mặc quần áo tử tế lại, kéo qua chăn không để ý tới hắn.
Bảo bối, bảo bối, anh chỉ ở trước mặt em không khống chế nổi chính mình thôi, em cũng cần phải săn sóc tâm tình anh lần đầu tiên ăn thịt chứ. Da mặt của Sở Chiêu cũng bắt đầu dày lên làm nũng chơi xấu, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Cuối cùng Mạnh Vi Nghiên nghiêm khắc từ chối Sở Chiêu một mình kiên trì đi tắm rửa một cái. Nhưng khi đến lúc bôi thuốc có chỗ không thể với tới được, Sở Chiêu phải liên tục thề mới có được quyền lợi giúp bôi thuốc. Mạnh Vi Nghiên nằm sấp ở trên giường, hơi cảm thấy thẹn để cho Sở Chiêu bôi thuốc ở hâu môn cho cậu. Sở Chiêu đau lòng nhìn hậu môn cậu hơi bị xé rách, trong lòng cũng bắt đầu nghiêm túc không mang theo một tia ham muốn cẩn thận giúp cậu bôi thuốc.
Bôi thuốc xong Mạnh Vi Nghiên lại ăn một bữa cơm đầu tiên hôm nay, bụng đói kêu vang dạ dày rốt cục cũng chứa được đồ ăn.
Ăn cơm xong Mạnh Vi Nghiên mang quà sinh nhật mình đã chuẩn bị xong ra: Sinh nhật vui vẻ.
Sở Chiêu nhận quà tặng rồi cho cậu một nụ hôn: Cám ơn bảo bối. Vừa mở hộp ra nhìn thấy thì ra còn là hai phần, một cái là quyển tập tranh 2 Mạnh Vi Nghiên vẽ, một cái còn lại là một cái ngọc bội trắng kết đồng tâm.
Đây là chính tay em điêu khắc, vì cái này trên tay em còn bị thương. Mạnh Vi Nghiên cũng không
/56
|