Tiến đến tháng 6 thời tiết dần dần bắt đầu nóng lên, tháng 5 đau xót dần dần bị thời gian san bằng, cuộc sống của mọi người dần dần trở về quỹ đạo bình thường. Mạnh Vi Nghiên đến trường học nộp lên luận văn tốt nghiệp của mình, cũng thuận lợi thông qua diễn thuyết luận văn.
Khoảng cách đến lễ tốt nghiệp vẫn còn mấy ngày nên Mạnh Vi Nghiên hoàn toàn rãnh rỗi. Lưu Tĩnh sau khi biết được cậu đã hết bận thì cùng ba mẹ dẫn bà nội cô đến Bắc Kinh du lịch, vừa lúc có thể đến rạp hát nghe hát. Mạnh Vi Nghiên lập tức sắp xếp hình trình cho cả nhà cô. Đến ngày còn đi sân bay đón mọi người, bà nội Lưu vui mừng còn lôi kéo khen ngợi cậu.
Cuối cùng không cẩn thận bị truyền thông chụp được. Đây là tai tiếng đầu tiên kể từ khi Mạnh Vi Nghiên ra mắt đến nay. Bất quá công ty cũng nhanh chóng phản ánh. Lưu Tĩnh cũng phối hợp giải thích trong tiết mục của mình, rất nhanh đã làm sáng tỏ. Hai người cũng không xấu hổ, ngược lại trở thành bạn bè không tệ, các fan khi biết quan hệ của hai người thì thỉnh thoảng trêu chọc, quả thật cũng không có gì.
Có lẽ là thật sự nhìn không được dáng vẻ rãnh rỗi của cậu nên anh Lâm đã bắt đầu tìm việc cho cậu. Cậu hy vọng có thể quay một bộ phim nếu như có thể diễn nam chính càng tốt, nhưng nếu như kịch bản tốt thì diễn nam phụ cũng không tệ, tích lũy kinh nghiệm thôi.
Cuối cùng ngược lại Sở Chiêu cho cậu một bất ngờ. Công ty Điện ảnh Sở Thịnh vừa mới chuẩn bị một bộ phim mới tên là, còn mời đạo diễn Hứa An Bình nổi tiếng tới chỉ đạo. Sở Chiêu còn cố ý cầm kịch bản cho cậu nhìn xem có hứng thú hay không. Mạnh Vi Nghiên sau khi xem qua rất là thích.
Bộ phim này là loại hình màu đen hài hước. Trương Nhị Hạo là người câm điếc từ nhỏ bị vứt bỏ vào cô nhi viện. Dì trong cô nhi viện không biết chữ nên không biết đặt tên gì cho hắn. Lúc đi mua đồ ăn thì nghe được có người tên Trương Hạo. Sau khi trở về dứt khoát đặt cho hắn tên Trương Nhị Hạo.
Hắn từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, thân thể tàn tật nhưng ăn không ít, từ nhỏ chính là tên ngốc to con trở thành đối tượng cho các bạn nhỏ luôn ức hiếp. Bởi vì lớn lên ngu đần như vậy, hắn lại học trường khuyết tật nên sau khi tốt nghiệp xin việc khắp nơi đều vấp phải trắc trở. Khi công ty tuyển người biết hắn là người câm điếc thì tìm đủ loại lý do từ chối hắn.
Nửa đầu bộ phim đều nói về hắn trải qua đủ loại đau khổ. Ngay lúc hắn sắp tuyệt vọng thì hắn nhận được một tiệm cơm thông báo tuyển dụng người rửa chén. Khi làm trong tiệm cơm này hắn biết được Tiểu Lệ làm việc rửa chén cũng là người câm điếc. Ông chủ tiệm này là người bốc lột, luôn áp bức hai người.
Tiểu Lệ làm việc rửa chén ở trong tiệm này đã được thời gian dài. Trong tiệm chỉ có một mình cô là người rửa chén, lượng công việc cũng rất nhiều. Những nhân viên khác trong tiệm lại đều kỳ thị cô. Cô vốn hoạt bát mà mỗi ngày phải trốn ở trong phòng máy móc rửa chén, cuộc sống càng ngày càng không có màu sắc.
Chờ sau khi Trương Nhị Hạo đến đây thì hai người lập tức đều tìm được tri kỷ, cuộc sống cũng bắt đầu có hứng thú. Bởi vì ông chủ không hiểu ngôn ngữ bàn tay nên hai người cứ ở trước mặt ông dùng ngôn ngữ bàn tay mắng ông, dần dần hai người đều yêu nhau. Khi hai người biết tâm ý của cả hai thì quyết định chạy khỏi nơi này. Ông chủ tiệm cũng không có ký hợp đồng với bọn họ, sau khi phát hiện bọn họ biến mắt còn cầm đi tiền lương trước kia ông thiếu bọn họ cũng chỉ có thể tức giận từ bỏ.
Mà sau khi hai người trốn đi thì đi làm giấy kết hôn, thuê một cái tầng hầm ngầm. Hai người vốn không có nhiều nhiều lắm, Tiểu Lệ thông minh lanh lợi hơn cuối cùng đánh nhịp quyết định bắt đầu đi bán bánh bao khắp hang cùng ngõ hẻm. Mặc dù bởi vì không có giấy phép kinh doanh nên cần phải cẩn thận. Nhưng bởi vì hai người buôn bán có tâm, bánh bao ăn rất ngon, dần dần buôn bán đắt khách. Hai người vui vẻ nhất chính là lúc đếm tiền mỗi tối.
Buôn bán càng phát triển sau đó hai người thuê một cái sạp bắt đầu buôn bán cơm phần sáng tối. Bởi vì bọn họ vẫn buôn bán có tâm, hàng xóm chung quanh bởi vì bọn họ là người tàn tật nên bình thường cũng giúp đỡ việc buôn bán của bọn họ nhiều hơn. Nhưng lúc ngày càng phát triển không ngừng thì một sạp khác bên cạnh bởi vì bị bọn họ cướp khách nên ghi hận trong lòng tìm tên côn đồ đập bể sạp của bọn họ, lại hối lộ quản lý trật tự đô thị không cho phép bọn họ tiếp tục kinh doanh.
Hai vợ chồng lại chìm vào trong tuyệt vọng, hai người đau khổ suy nghĩ cả đêm về cuộc sống sau này. Bộ phim cũng phí không ít độ dài tô vẽ đêm nay. Nhưng ngày hôm sau lúc bọn họ bị quản lý trật tự đô thị vênh mặt hất hàm sai khiến đốc thúc bọn họ thu dọn quầy hàng cút đi thì một khách quen của bọn họ đến. Sau khi biết rõ tình huống lập tức mắng chửi quản lý trật tự đô thị. Quản lý trật tự đô thị cũng tức giận kiêu ngạo mắng chửi ông, nhưng không nghĩ tới con trai của ông là tổ trưởng quản lý đô thị. Lúc ấy ông lập tức
Khoảng cách đến lễ tốt nghiệp vẫn còn mấy ngày nên Mạnh Vi Nghiên hoàn toàn rãnh rỗi. Lưu Tĩnh sau khi biết được cậu đã hết bận thì cùng ba mẹ dẫn bà nội cô đến Bắc Kinh du lịch, vừa lúc có thể đến rạp hát nghe hát. Mạnh Vi Nghiên lập tức sắp xếp hình trình cho cả nhà cô. Đến ngày còn đi sân bay đón mọi người, bà nội Lưu vui mừng còn lôi kéo khen ngợi cậu.
Cuối cùng không cẩn thận bị truyền thông chụp được. Đây là tai tiếng đầu tiên kể từ khi Mạnh Vi Nghiên ra mắt đến nay. Bất quá công ty cũng nhanh chóng phản ánh. Lưu Tĩnh cũng phối hợp giải thích trong tiết mục của mình, rất nhanh đã làm sáng tỏ. Hai người cũng không xấu hổ, ngược lại trở thành bạn bè không tệ, các fan khi biết quan hệ của hai người thì thỉnh thoảng trêu chọc, quả thật cũng không có gì.
Có lẽ là thật sự nhìn không được dáng vẻ rãnh rỗi của cậu nên anh Lâm đã bắt đầu tìm việc cho cậu. Cậu hy vọng có thể quay một bộ phim nếu như có thể diễn nam chính càng tốt, nhưng nếu như kịch bản tốt thì diễn nam phụ cũng không tệ, tích lũy kinh nghiệm thôi.
Cuối cùng ngược lại Sở Chiêu cho cậu một bất ngờ. Công ty Điện ảnh Sở Thịnh vừa mới chuẩn bị một bộ phim mới tên là
Bộ phim này là loại hình màu đen hài hước. Trương Nhị Hạo là người câm điếc từ nhỏ bị vứt bỏ vào cô nhi viện. Dì trong cô nhi viện không biết chữ nên không biết đặt tên gì cho hắn. Lúc đi mua đồ ăn thì nghe được có người tên Trương Hạo. Sau khi trở về dứt khoát đặt cho hắn tên Trương Nhị Hạo.
Hắn từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, thân thể tàn tật nhưng ăn không ít, từ nhỏ chính là tên ngốc to con trở thành đối tượng cho các bạn nhỏ luôn ức hiếp. Bởi vì lớn lên ngu đần như vậy, hắn lại học trường khuyết tật nên sau khi tốt nghiệp xin việc khắp nơi đều vấp phải trắc trở. Khi công ty tuyển người biết hắn là người câm điếc thì tìm đủ loại lý do từ chối hắn.
Nửa đầu bộ phim đều nói về hắn trải qua đủ loại đau khổ. Ngay lúc hắn sắp tuyệt vọng thì hắn nhận được một tiệm cơm thông báo tuyển dụng người rửa chén. Khi làm trong tiệm cơm này hắn biết được Tiểu Lệ làm việc rửa chén cũng là người câm điếc. Ông chủ tiệm này là người bốc lột, luôn áp bức hai người.
Tiểu Lệ làm việc rửa chén ở trong tiệm này đã được thời gian dài. Trong tiệm chỉ có một mình cô là người rửa chén, lượng công việc cũng rất nhiều. Những nhân viên khác trong tiệm lại đều kỳ thị cô. Cô vốn hoạt bát mà mỗi ngày phải trốn ở trong phòng máy móc rửa chén, cuộc sống càng ngày càng không có màu sắc.
Chờ sau khi Trương Nhị Hạo đến đây thì hai người lập tức đều tìm được tri kỷ, cuộc sống cũng bắt đầu có hứng thú. Bởi vì ông chủ không hiểu ngôn ngữ bàn tay nên hai người cứ ở trước mặt ông dùng ngôn ngữ bàn tay mắng ông, dần dần hai người đều yêu nhau. Khi hai người biết tâm ý của cả hai thì quyết định chạy khỏi nơi này. Ông chủ tiệm cũng không có ký hợp đồng với bọn họ, sau khi phát hiện bọn họ biến mắt còn cầm đi tiền lương trước kia ông thiếu bọn họ cũng chỉ có thể tức giận từ bỏ.
Mà sau khi hai người trốn đi thì đi làm giấy kết hôn, thuê một cái tầng hầm ngầm. Hai người vốn không có nhiều nhiều lắm, Tiểu Lệ thông minh lanh lợi hơn cuối cùng đánh nhịp quyết định bắt đầu đi bán bánh bao khắp hang cùng ngõ hẻm. Mặc dù bởi vì không có giấy phép kinh doanh nên cần phải cẩn thận. Nhưng bởi vì hai người buôn bán có tâm, bánh bao ăn rất ngon, dần dần buôn bán đắt khách. Hai người vui vẻ nhất chính là lúc đếm tiền mỗi tối.
Buôn bán càng phát triển sau đó hai người thuê một cái sạp bắt đầu buôn bán cơm phần sáng tối. Bởi vì bọn họ vẫn buôn bán có tâm, hàng xóm chung quanh bởi vì bọn họ là người tàn tật nên bình thường cũng giúp đỡ việc buôn bán của bọn họ nhiều hơn. Nhưng lúc ngày càng phát triển không ngừng thì một sạp khác bên cạnh bởi vì bị bọn họ cướp khách nên ghi hận trong lòng tìm tên côn đồ đập bể sạp của bọn họ, lại hối lộ quản lý trật tự đô thị không cho phép bọn họ tiếp tục kinh doanh.
Hai vợ chồng lại chìm vào trong tuyệt vọng, hai người đau khổ suy nghĩ cả đêm về cuộc sống sau này. Bộ phim cũng phí không ít độ dài tô vẽ đêm nay. Nhưng ngày hôm sau lúc bọn họ bị quản lý trật tự đô thị vênh mặt hất hàm sai khiến đốc thúc bọn họ thu dọn quầy hàng cút đi thì một khách quen của bọn họ đến. Sau khi biết rõ tình huống lập tức mắng chửi quản lý trật tự đô thị. Quản lý trật tự đô thị cũng tức giận kiêu ngạo mắng chửi ông, nhưng không nghĩ tới con trai của ông là tổ trưởng quản lý đô thị. Lúc ấy ông lập tức
/56
|