Dịch: Phong Bụi
Cự Cự, Cự Cự, Cự Linh Thần.
Từ Húc thấy xe phía sau vẫn tiếp tục đi theo, thuận tay nhắn tin cho Thẩm Thận Nguyên.
Thẩm Thận Nguyên đọc xong tin nhắn, rầu rĩ thở dài.
La Thiếu Thần vừa lái xe vừa liếc sang cậu: “Hối hận rồi?”
“Làm bạn trai của em có phải rất khổ không?” Thẩm Thận Nguyên hỏi.
“Đúng vậy.” La Thiếu Thần ung dung gật đầu.
Thẩm Thận Nguyên: “…”
La Thiếu Thần một lúc lâu không thấy cậu trả lời, hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Thận Nguyên rầu rĩ nói: “Bình thường trước khi nói lời thật lòng không phải nên nói lời tâng bốc trước sao?”
La Thiếu Thần hỏi: “Ví dụ?”
“Hơ, khổ thì có khổ, nhưng cũng rất hạnh phúc chẳng hạn.” Ngón tay Thẩm Thận Nguyên lặng lẽ cào cào cửa xe.
La Thiếu Thần hỏi: “Đây là cảm giác của em đối với anh sao?”
“Em không cảm thấy khổ sở, em cảm thấy rất hạnh phúc!” Khó có được cơ hội biểu đạt lòng trung, Thẩm Thận Nguyên đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Khóe miệng La Thiếu Thần không tự giác khẽ nhếch lên, cười tủm tỉm nói: “Nhưng mà anh vẫn cảm thấy làm bạn trai rất khổ sở.”
Thẩm Thận Nguyên xụ mặt xuống: “Sau này em sẽ cố gắng hơn nữa!”
“Có lẽ làm vợ sẽ tốt hơn.”
“…Em là đàn ông, phải gọi là chồng.” Thẩm Thận Nguyên nói rất nghiêm túc.
La Thiếu Thần cũng rất nghiêm túc quay bánh lái, thế là xe vẽ ra một đường chữ S.
“…” Thẩm Thận Nguyên nắm lấy tay nắm trên nóc xe, người dán chặt vào cửa sổ xe: “Chuyện là vợ hay là chồng có thể thương lượng mà.”
La Thiếu Thần đáp: “Anh chỉ muốn khiến xe theo sau cho rằng chúng ta đang cãi nhau rất kịch liệt mà thôi.”
“… Anh diễn thật quá rồi.” Cậu cũng tin là thật ấy chứ, “Em có thể thu hồi lại câu có thể thương lượng vừa rồi không?”
Lại một hình chữ S nữa.
“… Em hiểu rồi.”
Gần đến giờ ăn, La Thiếu Thần đang định hỏi cậu đi đâu ăn cơm, liền nghe thấy điện thoại Thẩm Thận Nguyên vang lên, là Khâu Mỹ Quyên gọi đến, hỏi hôm nay cậu có rảnh về nhà ăn cơm không, trong giọng nói mang theo sự kỳ vọng khó che giấu.
Thẩm Thận Nguyên vô thức uyển chuyển từ chối.
Khâu Mỹ Quyên không nói gì, chỉ bảo cậu chú ý sức khỏe.
Gác điện thoại, Thẩm Thận Nguyên đột nhiên hỏi La Thiếu Thần: “Hôm nay ngày bao nhiêu?”
“Ngày 17, sao thế?”
Thẩm Thận Nguyên lẩm bẩm nói: “Hôm nay là sinh nhật mẹ.”
La Thiếu Thần nói: “Anh đưa em đến Giản gia nhé?” Tuy rằng anh chưa từng đến Giản gia, nhưng có một số tư liệu đã in vào trong đầu từ lâu.
Thẩm Thận Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu mới lắc đầu: “Em rất lâu chưa đến rồi, không khỏi xa lạ, hôm nay là một ngày vui, để tâm tình thoải mái mới tốt.”
La Thiếu Thần đưa bàn tay phải ra xoa đầu cậu.
Thẩm Thận Nguyên đột nhiên cười nói: “Nếu như người giám sát phía sau nhìn thấy hành động này, có khi nào cho rằng anh đang đánh em không?”
“Vậy em phải phối hợp mới được.”
Thẩm Thận Nguyên như ý anh “A” lên một tiếng, hai tay liều mạng giãy giụa.
“Đi đâu ăn cơm?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Ngày hôm khác đi, hôm nay chúng ta còn đang cãi nhau mà.”
Sắc mặt La Thiếu Thần lập tức trầm xuống. Không cần thuật đọc tâm cũng biết hiện tại anh nhất định đang trù ẻo Đồ Lạc Văn.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Qua hai ngày nữa phải chuyển nhà, em muốn đi siêu thị mua hai cái vali, anh thả em ở phía trước đi.”
La Thiếu Thần đột ngột đạp mạnh ga, phóng nhanh lên một đoạn, đến gần siêu thị mới phanh gấp dừng xe ở bên phải đường.
Thẩm Thận Nguyên vẫn chưa hoàn hồn, La Thiếu Thần đã cởi dây an toàn nhào qua, ấn cậu xuống chỗ ngồi hôn mạnh một cái.
Thẩm Thận Nguyên căng thẳng nhìn về phía cửa kính trước, sợ có người chú ý. Cũng may trời tối, người qua đường vội vàng, từ lúc La Thiếu Thần nhào tới đến lúc rút lui cũng không có ai chú ý.
“Em đi đây.” Thẩm Thận Nguyên chậm rãi ngồi dậy, vẫn còn luyến tiếc liếm liếm môi.
La Thiếu Thần hỏi: “Tối online game chứ?”
“Được.” Thẩm Thận Nguyên khó giấu vẻ ngọt ngào cười cười, cởi dây an toàn xuống xe, vừa quay người, khuôn mặt đã đổi sang biểu cảm khác. Cậu tức giận không giấu nổi đóng sầm cửa xe, đang định đá thêm một cú thì xe đã vụt một cái phóng đi.
Thẩm Thận Nguyên không chỗ trút giận, đứng tại chỗ hít gió lạnh một lúc, mới quay đầu đi vào siêu thị.
Đêm là kết thúc, cũng là bắt đầu.
Thẩm Thận Nguyên bỏ một số đồ không hay dùng vào trong vali, sau đó tắm rửa lên giường mở máy. Hi nháo giang hồ cứ ngắt quãng chơi suốt bao nhiêu năm, đây vẫn là lần đầu tiên chỉ riêng việc nhập mật khẩu cũng khiến huyết dịch toàn thân cậu không thể tự chủ mà hưng phấn.
Mục đích chơi game đã không phải là chơi game nữa, mà là hẹn hò.
Cậu giơ tay xoa xoa tóc trán đã phun keo định hình, dùng khăn lau đi lau lại vị trí WC.
Đăng nhập game. Tiếng nhạc quen thuộc cũng mang lại cảm giác khác hẳn.
Cậu mở ra phần bạn tốt, đang định tìm Liệp Hồ Tiên Sinh liền nhìn thấy khung chat mật của Cự Linh Thần bá đạo nhảy ra.
[Mật]
Cự Linh Thần: Mi còn biết onl cơ đấy!!!
Cự Linh Thần: Ta còn tưởng mi lúc trước chạy trốn mất rồi!!!
Cự Linh Thần: Mi rốt cuộc muốn thế nào hả hốn niếp (khốn kiếp) rốt cuộc muốn thế nào!
Đại Hồ: 0.0 bình tĩnh.
Cự Linh Thần: Bình tĩnh cái đầu mi!
Cự Linh Thần: Mi nói đi ăn cơm, mi ăn đến hơn một tháng trời! Hốn niếp! Mi ăn cái gì thế hả, ăn cơm đêm trăng à, hay là cưỡi trăng?!
Đại Hồ: …
Thẩm Thận Nguyên nỗ lực hồi tưởng, hình như… đúng là… hơ… có chuyện như vậy thật.
[Mật]
Cự Linh Thần: Ngươi muốn ly hôn thì ly hôn! Hiện tại là thế nào? Ta kéo mi phân tài sản à! Hốn niếp! Ly hôn hay chạy đây?
Đại Hồ: Không phải như cậu nghĩ đâu.
Đại Hồ: Tôi có việc nên mới chậm trễ.
Thẩm Thận Nguyên giải thích xong lại đi tìm ID của La Thiếu, biểu tượng của La Thiếu vẫn tối, vẫn chưa onl.
Khung chat của Cự Linh Thần không ngừng sáng lên.
[Mật]
Cự Linh Thần: Tại sao đột nhiên muốn ly hôn?
Cự Linh Thần: Nói đi.
“Vì tôi hiện tại là hoa đã có chủ rồi.” Thẩm Thận Nguyên đánh xong, cảm thấy bản thân quá bạc tình bạc nghĩa, lại xóa đi, sửa thành: “Cự Cự, tôi sai rồi, tha lỗi cho tôi! ~~o(>_<)o~~”
Biểu cảm đáng yêu hẳn có thể thêm điểm.
Cậu click gửi đi.
Biểu tượng của La Thiếu đột nhiên sáng lên.
Tinh thần Thẩm Thận Nguyên phấn chấn, mở khung chat mật ra, phát hiện có một đoạn hội thoại, nhìn kỹ… toàn thân lập tức toát mồ hôi.
Đoạn hội thoại đó là:
[Mật]
Đại Hồ: Cự Cự, tôi sai rồi, tha lỗi cho tôi! ~~o(>_<)o~~
… Tại sao tin nhắn cậu gửi cho Cự Linh Thần lại ở trong khung chat của La Thiếu?!
Thẩm Thận Nguyên vội vàng mở khung chat mật của Cự Linh Thần ra, kéo lên cũng không thấy đoạn mình gửi đi. Cũng tức là… vừa rồi cậu đích thực đã gửi câu trả lời với Cự Linh Thần cho La Thiếu?
… Tại sao cậu không kiên trì với câu trả lời thứ nhất chứ!
Bạc tình bạc nghĩa vẫn tốt hơn giữ lại chút tình!
Vào lúc Thẩm Thận Nguyên hối hận không thôi, biểu tượng chat của Liệp Hồ Tiên Sinh lấp lóe.
[Mật]
Liệp Hồ Tiên Sinh: Em nghĩ ra biệt danh mới cho anh đấy à?
Liệp Hồ Tiên Sinh: Không tệ.
Đại Hồ: Hãy cho em một cơ hội giải thích!
Liệp Hồ Tiên Sinh: Ồ.
Đại Hồ: Em chỉ là muốn đàm phán với Cự Linh Thần! Đàm phán một cách hòa bình!
Liệp Hồ Tiên Sinh: Vẫn chưa ly hôn à?
Đại Hồ: …
Thẩm Thận Nguyên sắp khóc rồi.
[Mật]
Đại Hồ: TAT Đồng chí Cự Linh Thần, tôi xin lỗi cậu, chúng ta ly hôn đi, sau này cậu có gì dặn dò, núi đao biển lửa, tôi đều sẽ dũng cảm tiến lên, không chút nề hà!
Cự Linh Thần: = = Mi sắp đi nằm vùng chắc?
Đại Hồ: 0.0
Chuyện này cậu ta làm sao lại biết?!
Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc. Cho dù cậu ta biết mình là Thẩm Thận Nguyên, cũng không thể nào biết được mình đi nằm vùng! Trừ phi cậu ta là… Đồ Lạc Văn?
Không thể nào! Điều này quá mức viễn tưởng rồi!
Cậu còn đang suy nghĩ, điện thoại bỗng đổ chuông. Thẩm Thận Nguyên liếc mắt một cái, thân thể lập tức cứng đờ.
Màn hình hiển thị: Đồ Lạc Văn.
Thẩm Thận Nguyên nhận điện thoại, cẩn thận hỏi: “Alo.”
Đồ Lạc Văn hỏi thẳng: “Cậu biết có game tên là Hi nháo giang hồ chứ?”
“…”
“Alo.”
“Cự Cự?” Thẩm Thận Nguyên thăm dò gọi.
“…”
“Cự Linh Thần?”
“…” Đồ Lạc Văn hoài nghi hỏi: “Cậu đang đối chiếu ám hiệu hả?”
Thẩm Thận Nguyên ngây ra, như trút được gánh nặng: “Không, tôi đang tập huýt sáo.”
“Cự Linh Thần là?”
“Thần huýt sáo! Nghe nói trước khi huýt gọi tên liền có thể thành công nhanh hơn.”
Huýt sáo thành công nhanh hơn ý là hệ thống hộp thư thoại à? Đồ Lạc Văn cảm thấy trong đêm, vấn đề này tốt hơn hết là không cần suy nghĩ quá sâu xa. “Trở về vấn đề chính, cậu biết game này chứ?”
“Biết. Anh muốn chơi à? Tôi dẫn anh.”
“Mã Duy Càn nói Mã Ngọc và Lỗ Thụy Dương quen biết nhau thông qua game này.”
Thẩm Thận Nguyên sửng sốt.
“Alo?”
“Anh đang nói, Lỗ Thụy Dương rất có khả năng là thương nhân? Hoặc đang ngồi trên đường trải trang bị ra bán? Hoặc là đang chạy khắp nơi gọi người tổ đội?” Thẩm Thận Nguyên đặt hình tượng của Lỗ Thụy Dương vào ba sự việc này, tự lẩm bẩm với mình: “Sao đột nhiên lại cảm thấy ông ta trở nên thân thiết vậy nhỉ.”
“Tôi chính là muốn hỏi cậu xem có đầu mối gì về vấn đề này không.”
“Tạm thời không có.”
“Vậy được rồi, tôi sẽ nghiên cứu thêm. Đúng rồi, huýt sáo hẳn là nên thử xuy xuy, cự cự không có tác dụng đâu.”
“…Cảm ơn.”
Cự Cự, Cự Cự, Cự Linh Thần.
Từ Húc thấy xe phía sau vẫn tiếp tục đi theo, thuận tay nhắn tin cho Thẩm Thận Nguyên.
Thẩm Thận Nguyên đọc xong tin nhắn, rầu rĩ thở dài.
La Thiếu Thần vừa lái xe vừa liếc sang cậu: “Hối hận rồi?”
“Làm bạn trai của em có phải rất khổ không?” Thẩm Thận Nguyên hỏi.
“Đúng vậy.” La Thiếu Thần ung dung gật đầu.
Thẩm Thận Nguyên: “…”
La Thiếu Thần một lúc lâu không thấy cậu trả lời, hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Thận Nguyên rầu rĩ nói: “Bình thường trước khi nói lời thật lòng không phải nên nói lời tâng bốc trước sao?”
La Thiếu Thần hỏi: “Ví dụ?”
“Hơ, khổ thì có khổ, nhưng cũng rất hạnh phúc chẳng hạn.” Ngón tay Thẩm Thận Nguyên lặng lẽ cào cào cửa xe.
La Thiếu Thần hỏi: “Đây là cảm giác của em đối với anh sao?”
“Em không cảm thấy khổ sở, em cảm thấy rất hạnh phúc!” Khó có được cơ hội biểu đạt lòng trung, Thẩm Thận Nguyên đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Khóe miệng La Thiếu Thần không tự giác khẽ nhếch lên, cười tủm tỉm nói: “Nhưng mà anh vẫn cảm thấy làm bạn trai rất khổ sở.”
Thẩm Thận Nguyên xụ mặt xuống: “Sau này em sẽ cố gắng hơn nữa!”
“Có lẽ làm vợ sẽ tốt hơn.”
“…Em là đàn ông, phải gọi là chồng.” Thẩm Thận Nguyên nói rất nghiêm túc.
La Thiếu Thần cũng rất nghiêm túc quay bánh lái, thế là xe vẽ ra một đường chữ S.
“…” Thẩm Thận Nguyên nắm lấy tay nắm trên nóc xe, người dán chặt vào cửa sổ xe: “Chuyện là vợ hay là chồng có thể thương lượng mà.”
La Thiếu Thần đáp: “Anh chỉ muốn khiến xe theo sau cho rằng chúng ta đang cãi nhau rất kịch liệt mà thôi.”
“… Anh diễn thật quá rồi.” Cậu cũng tin là thật ấy chứ, “Em có thể thu hồi lại câu có thể thương lượng vừa rồi không?”
Lại một hình chữ S nữa.
“… Em hiểu rồi.”
Gần đến giờ ăn, La Thiếu Thần đang định hỏi cậu đi đâu ăn cơm, liền nghe thấy điện thoại Thẩm Thận Nguyên vang lên, là Khâu Mỹ Quyên gọi đến, hỏi hôm nay cậu có rảnh về nhà ăn cơm không, trong giọng nói mang theo sự kỳ vọng khó che giấu.
Thẩm Thận Nguyên vô thức uyển chuyển từ chối.
Khâu Mỹ Quyên không nói gì, chỉ bảo cậu chú ý sức khỏe.
Gác điện thoại, Thẩm Thận Nguyên đột nhiên hỏi La Thiếu Thần: “Hôm nay ngày bao nhiêu?”
“Ngày 17, sao thế?”
Thẩm Thận Nguyên lẩm bẩm nói: “Hôm nay là sinh nhật mẹ.”
La Thiếu Thần nói: “Anh đưa em đến Giản gia nhé?” Tuy rằng anh chưa từng đến Giản gia, nhưng có một số tư liệu đã in vào trong đầu từ lâu.
Thẩm Thận Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu mới lắc đầu: “Em rất lâu chưa đến rồi, không khỏi xa lạ, hôm nay là một ngày vui, để tâm tình thoải mái mới tốt.”
La Thiếu Thần đưa bàn tay phải ra xoa đầu cậu.
Thẩm Thận Nguyên đột nhiên cười nói: “Nếu như người giám sát phía sau nhìn thấy hành động này, có khi nào cho rằng anh đang đánh em không?”
“Vậy em phải phối hợp mới được.”
Thẩm Thận Nguyên như ý anh “A” lên một tiếng, hai tay liều mạng giãy giụa.
“Đi đâu ăn cơm?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Ngày hôm khác đi, hôm nay chúng ta còn đang cãi nhau mà.”
Sắc mặt La Thiếu Thần lập tức trầm xuống. Không cần thuật đọc tâm cũng biết hiện tại anh nhất định đang trù ẻo Đồ Lạc Văn.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Qua hai ngày nữa phải chuyển nhà, em muốn đi siêu thị mua hai cái vali, anh thả em ở phía trước đi.”
La Thiếu Thần đột ngột đạp mạnh ga, phóng nhanh lên một đoạn, đến gần siêu thị mới phanh gấp dừng xe ở bên phải đường.
Thẩm Thận Nguyên vẫn chưa hoàn hồn, La Thiếu Thần đã cởi dây an toàn nhào qua, ấn cậu xuống chỗ ngồi hôn mạnh một cái.
Thẩm Thận Nguyên căng thẳng nhìn về phía cửa kính trước, sợ có người chú ý. Cũng may trời tối, người qua đường vội vàng, từ lúc La Thiếu Thần nhào tới đến lúc rút lui cũng không có ai chú ý.
“Em đi đây.” Thẩm Thận Nguyên chậm rãi ngồi dậy, vẫn còn luyến tiếc liếm liếm môi.
La Thiếu Thần hỏi: “Tối online game chứ?”
“Được.” Thẩm Thận Nguyên khó giấu vẻ ngọt ngào cười cười, cởi dây an toàn xuống xe, vừa quay người, khuôn mặt đã đổi sang biểu cảm khác. Cậu tức giận không giấu nổi đóng sầm cửa xe, đang định đá thêm một cú thì xe đã vụt một cái phóng đi.
Thẩm Thận Nguyên không chỗ trút giận, đứng tại chỗ hít gió lạnh một lúc, mới quay đầu đi vào siêu thị.
Đêm là kết thúc, cũng là bắt đầu.
Thẩm Thận Nguyên bỏ một số đồ không hay dùng vào trong vali, sau đó tắm rửa lên giường mở máy. Hi nháo giang hồ cứ ngắt quãng chơi suốt bao nhiêu năm, đây vẫn là lần đầu tiên chỉ riêng việc nhập mật khẩu cũng khiến huyết dịch toàn thân cậu không thể tự chủ mà hưng phấn.
Mục đích chơi game đã không phải là chơi game nữa, mà là hẹn hò.
Cậu giơ tay xoa xoa tóc trán đã phun keo định hình, dùng khăn lau đi lau lại vị trí WC.
Đăng nhập game. Tiếng nhạc quen thuộc cũng mang lại cảm giác khác hẳn.
Cậu mở ra phần bạn tốt, đang định tìm Liệp Hồ Tiên Sinh liền nhìn thấy khung chat mật của Cự Linh Thần bá đạo nhảy ra.
[Mật]
Cự Linh Thần: Mi còn biết onl cơ đấy!!!
Cự Linh Thần: Ta còn tưởng mi lúc trước chạy trốn mất rồi!!!
Cự Linh Thần: Mi rốt cuộc muốn thế nào hả hốn niếp (khốn kiếp) rốt cuộc muốn thế nào!
Đại Hồ: 0.0 bình tĩnh.
Cự Linh Thần: Bình tĩnh cái đầu mi!
Cự Linh Thần: Mi nói đi ăn cơm, mi ăn đến hơn một tháng trời! Hốn niếp! Mi ăn cái gì thế hả, ăn cơm đêm trăng à, hay là cưỡi trăng?!
Đại Hồ: …
Thẩm Thận Nguyên nỗ lực hồi tưởng, hình như… đúng là… hơ… có chuyện như vậy thật.
[Mật]
Cự Linh Thần: Ngươi muốn ly hôn thì ly hôn! Hiện tại là thế nào? Ta kéo mi phân tài sản à! Hốn niếp! Ly hôn hay chạy đây?
Đại Hồ: Không phải như cậu nghĩ đâu.
Đại Hồ: Tôi có việc nên mới chậm trễ.
Thẩm Thận Nguyên giải thích xong lại đi tìm ID của La Thiếu, biểu tượng của La Thiếu vẫn tối, vẫn chưa onl.
Khung chat của Cự Linh Thần không ngừng sáng lên.
[Mật]
Cự Linh Thần: Tại sao đột nhiên muốn ly hôn?
Cự Linh Thần: Nói đi.
“Vì tôi hiện tại là hoa đã có chủ rồi.” Thẩm Thận Nguyên đánh xong, cảm thấy bản thân quá bạc tình bạc nghĩa, lại xóa đi, sửa thành: “Cự Cự, tôi sai rồi, tha lỗi cho tôi! ~~o(>_<)o~~”
Biểu cảm đáng yêu hẳn có thể thêm điểm.
Cậu click gửi đi.
Biểu tượng của La Thiếu đột nhiên sáng lên.
Tinh thần Thẩm Thận Nguyên phấn chấn, mở khung chat mật ra, phát hiện có một đoạn hội thoại, nhìn kỹ… toàn thân lập tức toát mồ hôi.
Đoạn hội thoại đó là:
[Mật]
Đại Hồ: Cự Cự, tôi sai rồi, tha lỗi cho tôi! ~~o(>_<)o~~
… Tại sao tin nhắn cậu gửi cho Cự Linh Thần lại ở trong khung chat của La Thiếu?!
Thẩm Thận Nguyên vội vàng mở khung chat mật của Cự Linh Thần ra, kéo lên cũng không thấy đoạn mình gửi đi. Cũng tức là… vừa rồi cậu đích thực đã gửi câu trả lời với Cự Linh Thần cho La Thiếu?
… Tại sao cậu không kiên trì với câu trả lời thứ nhất chứ!
Bạc tình bạc nghĩa vẫn tốt hơn giữ lại chút tình!
Vào lúc Thẩm Thận Nguyên hối hận không thôi, biểu tượng chat của Liệp Hồ Tiên Sinh lấp lóe.
[Mật]
Liệp Hồ Tiên Sinh: Em nghĩ ra biệt danh mới cho anh đấy à?
Liệp Hồ Tiên Sinh: Không tệ.
Đại Hồ: Hãy cho em một cơ hội giải thích!
Liệp Hồ Tiên Sinh: Ồ.
Đại Hồ: Em chỉ là muốn đàm phán với Cự Linh Thần! Đàm phán một cách hòa bình!
Liệp Hồ Tiên Sinh: Vẫn chưa ly hôn à?
Đại Hồ: …
Thẩm Thận Nguyên sắp khóc rồi.
[Mật]
Đại Hồ: TAT Đồng chí Cự Linh Thần, tôi xin lỗi cậu, chúng ta ly hôn đi, sau này cậu có gì dặn dò, núi đao biển lửa, tôi đều sẽ dũng cảm tiến lên, không chút nề hà!
Cự Linh Thần: = = Mi sắp đi nằm vùng chắc?
Đại Hồ: 0.0
Chuyện này cậu ta làm sao lại biết?!
Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc. Cho dù cậu ta biết mình là Thẩm Thận Nguyên, cũng không thể nào biết được mình đi nằm vùng! Trừ phi cậu ta là… Đồ Lạc Văn?
Không thể nào! Điều này quá mức viễn tưởng rồi!
Cậu còn đang suy nghĩ, điện thoại bỗng đổ chuông. Thẩm Thận Nguyên liếc mắt một cái, thân thể lập tức cứng đờ.
Màn hình hiển thị: Đồ Lạc Văn.
Thẩm Thận Nguyên nhận điện thoại, cẩn thận hỏi: “Alo.”
Đồ Lạc Văn hỏi thẳng: “Cậu biết có game tên là Hi nháo giang hồ chứ?”
“…”
“Alo.”
“Cự Cự?” Thẩm Thận Nguyên thăm dò gọi.
“…”
“Cự Linh Thần?”
“…” Đồ Lạc Văn hoài nghi hỏi: “Cậu đang đối chiếu ám hiệu hả?”
Thẩm Thận Nguyên ngây ra, như trút được gánh nặng: “Không, tôi đang tập huýt sáo.”
“Cự Linh Thần là?”
“Thần huýt sáo! Nghe nói trước khi huýt gọi tên liền có thể thành công nhanh hơn.”
Huýt sáo thành công nhanh hơn ý là hệ thống hộp thư thoại à? Đồ Lạc Văn cảm thấy trong đêm, vấn đề này tốt hơn hết là không cần suy nghĩ quá sâu xa. “Trở về vấn đề chính, cậu biết game này chứ?”
“Biết. Anh muốn chơi à? Tôi dẫn anh.”
“Mã Duy Càn nói Mã Ngọc và Lỗ Thụy Dương quen biết nhau thông qua game này.”
Thẩm Thận Nguyên sửng sốt.
“Alo?”
“Anh đang nói, Lỗ Thụy Dương rất có khả năng là thương nhân? Hoặc đang ngồi trên đường trải trang bị ra bán? Hoặc là đang chạy khắp nơi gọi người tổ đội?” Thẩm Thận Nguyên đặt hình tượng của Lỗ Thụy Dương vào ba sự việc này, tự lẩm bẩm với mình: “Sao đột nhiên lại cảm thấy ông ta trở nên thân thiết vậy nhỉ.”
“Tôi chính là muốn hỏi cậu xem có đầu mối gì về vấn đề này không.”
“Tạm thời không có.”
“Vậy được rồi, tôi sẽ nghiên cứu thêm. Đúng rồi, huýt sáo hẳn là nên thử xuy xuy, cự cự không có tác dụng đâu.”
“…Cảm ơn.”
/166
|