Dịch: Phong Bụi
Cầm bản danh sách đó, mặt Lâm Tử Khiếu lập tức đen lại.
Thẩm Thận Nguyên thầm thở dài, người nên đen mặt rõ ràng là cậu. Nếu như cậu không nhớ lầm thì rõ ràng là Miêu Ưu mà Trương Giai Giai đóng có tình cảm với Thiệu Chấn Kỳ do Nhan Túc Ngang đóng.
Lâm Tuấn Hữu giảng giải xong nội dung đại khái của bộ phim, vội vàng nhường vị trí chủ tuyến lại, đang định an toàn rút lui, lại phát hiện ra tất cả khách mời đều đang ngây ra nhìn giấy, trong lòng chợt trầm xuống, thúc giục: “Rất đơn giản, chính là dùng tư thế nhảy múa để thể hiện sự tác động qua lại giữa các vai diễn là được. Chủ tuyến chính là Thang Long, chính là La Thiếu cướp ngân hàng, dùng tư thế nhảy múa để thể hiện…”
Thẩm Thận Nguyên tưởng tượng ra cảnh La Thiếu Thần vừa nhảy nhót vừa cướp ngân hàng… Quá khủng bố rồi!
Lâm Tuấn Hữu dường như cũng cảm thấy cảnh tượng đó rất khó để tưởng tượng, sau khi hàm hồ lướt qua, lại nói: “Vai diễn của Tử Khiếu phải ngăn anh ta lại, hai người hỗ động qua lại một chút, La Thiếu lui xuống. Sau đó cô giáo Lương Tĩnh thể hiện dáng vẻ không tin tưởng Tử Khiếu, coi cậu ta là cảnh sát đen. Tử Khiếu không còn đường nào để đi, đi tìm Thận Nguyên, hai người có thể nhảy hơi mờ ám một chút, nhảy một đoạn Waltz thế nào?”
Thẩm Thận Nguyên thành thực hỏi: “Nhảy thế nào?”
“Nói đơn giản chính là ôm lấy nhau cùng quay vòng vòng.” Lâm Tuấn Hữu thấy không có ai đáp lời, tự mình nói tiếp: “Sau đó La Thiếu dẫn dụ Mã Duy Càn, sau đó Mã Duy Càn phản bội Chu Thần, sau đó mọi người cùng lên sàn nhảy, Tử Khiếu sẽ kết thúc… Thế nào? Có vấn đề gì không?” Kỳ thực vốn là nên biểu hiện tỉ mỉ một chút, nhưng thấy bộ dáng không hứng thú của mọi người, anh ta thức thời đơn giản hóa, đơn giản hóa hơn nữa.
“…”
Chỗ nào cũng có vấn đề.
Cho dù các khách mời tại trường quay trước đây và tương lai có khúc mắc gì với nhau thì ở giờ phút này, trong đầu bọn họ đều cùng chung một suy nghĩ.
Lâm Tuấn Hữu rầu rĩ, chạy xuống bục hỏi lão Mã: “Anh có giải thích với họ chưa?”
Lão Mã rầu rĩ, “Lúc trước không phải là khách quen thì cũng là khách thường xuyên của chương trình giải trí, căn bản không cần giải thích. Tôi quên mất hôm nay khách mời toàn là nghệ sĩ lớn.” Bát quái tiểu tử và tổ hợp Ái WE không tham gia được khiến ông ta loạn hết cả lên, cho nên mới quên mất việc quan trọng như vậy. Mà khách mời rõ ràng cũng không ngờ trò chơi “Khoái lạc vạn phần tuyến” độ khó lại cao như vậy.
“…Tiết mục này của chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị bỏ mất thôi.” Lâm Tuấn Hữu cảm thán.
Lão Mã rớt nước mắt, “Đừng nói như vậy! Nói rồi sẽ ứng nghiệm đó!”
Lâm Tuấn Hữu thở dài, quay đầu đi lên bục, phát hiện đám nghệ sĩ lớn đó bất kể có tình nguyện hay không cũng đều tự mình nghiền ngẫm tập tành, chỉ là nghiền ngẫm rất riêng lẻ, ngoại trừ Chu Thần và Lương Tĩnh chủ động chạy đến bên cạnh Thẩm Thận Nguyên ra thì những người khác đều mạnh ai nấy làm.
“Anh thấy nên làm thế nào?” Chu Thần hỏi Thẩm Thận Nguyên.
Thẩm Thận Nguyên chau mày suy nghĩ đáp: “Lắc mông vậy.”
Chu Thần kéo lấy tay cậu: “Để tôi dạy anh vậy.”
“Dạy cái gì?”
“Waltz chứ gì nữa.” Chu Thần tư thế sẵn sàng.
Lương Tĩnh dù sao cũng đã ăn cơm hơn 40 năm, thấy ánh mắt Chu Thần nhìn Thẩm Thận Nguyên liền biết cô đang nghĩ gì, cực kỳ biết ý đi ra chỗ khác, để cho hai người một thế giới riêng. Sân khấu rộng như vậy, động tĩnh bên này đương nhiên cũng khiến những người khác chú ý. Mã Duy Càn chỉ liếc mắt một cái, liền tiếp tục chuyên chú vào vai diễn của mình. Lâm Tử Khiếu lại tỏ ra chế giễu, cố ý xoay người đi, đưa lưng về phía họ, ra vẻ không thèm nhìn.
La Thiếu Thần nhìn thẳng về phía Thẩm Thận Nguyên và Chu Thần, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng đều không gợn sóng, như thể đang ngây người.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Lâm Tuấn Hữu chạy lên trên sân khấu, hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
Mã Duy Càn cười khổ đáp: “Anh cho tôi 10 ngày tôi cũng không dám nói đã chuẩn bị xong, nói gì đến 10 phút.”
“Nói chính xác là 15 phút. Với hình thế trận địa của chúng ta, nếu như thực sự chuẩn bị 10 phút, tin chắc rằng không thể nào qua cửa. Cho nên, quần chúng khán giả hẳn đã rất hài lòng rồi, mọi người không cần tạo áp lực quá lớn cho bản thân. Chỉ cần ra sức lắc lên, quẩy lên là được rồi! Nào, âm nhạc!”
Cho dù suy nghĩ trong lòng mỗi một khách mời đều là lần sau cho dù tổ giải trí có cho bao nhiêu tiền cũng tuyệt đối không lên tiết mục này, thế nhưng khi âm nhạc chậm rãi nổi lên, người nào người nấy cũng đều tự giác lùi vào cánh gà, đồng thời thầm suy nghĩ bước nhảy trong đầu.
Người đầu tiên xuất hiện là La Thiếu Thần. Áp lực trên vai anh không cần nói cũng biết, bởi vì ai cũng đều không biết được khả năng vũ đạo của người khác thế nào, càng không biết được vở vũ kịch này sẽ nhảy thành bộ dạng gì, tất cả mọi thứ đều dựa vào sự phát huy ngẫu hứng và may mắn, quá hoảng loạn sẽ không được.
Thẩm Thận Nguyên tập trung toàn bộ chú ý vào bóng lưng La Thiếu Thần. Về phương diện âm nhạc, La Thiếu không gì không thể, cho nên nhảy múa hẳn là… cũng được phải không?
La Thiếu Thần hoàn toàn không đắn đo nhiều như người ta tưởng tượng, chỉ đi vào giữa trung tâm sân khấu một cách bình thường. Nhưng mỗi một bước đi của anh đều dựa theo tiết tấu, như thể người mẫu đi trên sàn biểu diễn thời trang vậy, không hề đột ngột. Khi đến giữa sân khấu, tay trái anh tạo hình cây súng, tay phải làm động tác đếm tiền, sau đó ngừng lại, mắt nhìn về phía Lâm Tử Khiếu.
Lâm Tử Khiếu không cần Lâm Tuấn Hữu vẫy tay, nhanh chóng xông ra, chạy quanh La Thiếu Thần.
Những người khác: “…” Cái kiểu chạy quanh cột này chính là tác động qua lại giữa hai người sao?
La Thiếu Thần đút tay trở lại túi áo, đợi anh ta ngừng lại, lạnh lùng nhìn anh ta một cái, xuống sân khấu.
Tiếp theo là Lương Tĩnh lên sàn.
Cô vừa lên sàn, vở vũ kịch cuối cùng cũng có dáng vẻ của vũ đạo. Chỉ thấy cô hai tay ưu mỹ đưa qua đưa lại, như mây trôi nước chảy, cực kỳ đẹp mắt.
Chỉ là…
Đây là đang hoài nghi Lâm Tử Khiếu sao? Đây là quở trách Lâm Tử Khiếu sao? Đây dường như đang coi Lâm Tử Khiếu như đóa hoa, coi bản thân là cỏ dại, ra sức nhảy múa bên anh ta thì đúng hơn?
Những người khác trầm mặc.
Lương Tĩnh nhảy một đoạn rồi đi xuống, đến lượt Thẩm Thận Nguyên. Cậu ngửa đầu lên, nhè nhẹ hít một hơi, sau đó bắt đầu đi catwalk như người mẫu nữ. Cậu dù sao cũng xuất thân là người mẫu, số lần nhìn người mẫu đi show nhiều không đếm xuể, tuy rằng chưa luyện qua, nhưng đi cũng ra dáng.
Lâm Tử Khiếu bị làm ngơ trên sàn một lúc lâu còn chưa kịp thở phào một cái, lại giống như con nhím sẵn sàng chờ lệnh. Anh ta căng thằng nhìn Thẩm Thận Nguyên chăm chăm, quan sát hành động của cậu, lặng lẽ suy tính hành động tiếp theo của mình.
Thẩm Thận Nguyên đột nhiên vươn tay ra với anh ta.
Lâm Tử Khiếu do dự một chút, cũng đưa tay ra.
Thẩm Thận Nguyên nắm lấy tay của anh ta, sau đó bắt đầu đưa đẩy cánh tay…
Đưa trái, đưa phải, đưa trái, đưa phải…
Những người khác vốn đã nhịn một lúc lâu cuối cùng nhịn không nổi nữa, đều lộ ra vẻ 囧.
Lâm Tuấn Hữu nhịn không được che mắt lại. Sau khi kết thúc tiết mục, anh ta nhất định bóp cổ biên đạo bắt ông ta xóa ngay đoạn mình đề nghị nhảy Waltz đi!
Người cảm thấy giày vò nhất trong trường quay chính là Lâm Tử Khiếu, nếu như anh ta có thể biến thân thành người khổng lồ màu xanh thì nhất định anh ta sẽ ném cái tên ngu ngốc trước mặt này đi xa! Điều đáng ghét nhất là, bởi vì anh ta và Thẩm Thận Nguyên đứng đối diện nhau, cho nên toàn bộ máy quay trong trường quay đều nhắm chuẩn vào mặt của anh ta, mặt của anh ta!
Cuối cùng, một cái máy quay chầm chầm vươn đến, định thu lại biểu cảm của Thẩm Thận Nguyên. Lâm Tử Khiếu còn chưa kịp vui mừng, Thẩm Thận Nguyên đưa qua đưa lại mệt rồi, buông cánh tay của anh ta ra, đi mất.
Lâm Tử Khiếu: “…” Chẳng trách từ khi Giải trí LB cảm thấy hứng thú với Thẩm Thận Nguyên, anh ta đã vô duyên vô cớ ghét cậu. Dự cảm thực là chuẩn xác!
Đoạn về Lâm Tử Khiếu tạm thời kết thúc, La Thiếu Thần và Mã Duy Càn lên sàn.
Tuy rằng lúc trước bọn có tiếp xúc qua, nhưng trung gian xảy ra quá nhiều việc, dẫn đến việc Mã Duy Càn vừa nhìn thấy La Thiếu Thần trong lòng liền nảy ra một cảm xúc như thể chột dạ.
La Thiếu Thần ngược lại rất thản nhiên, đi theo tiết tấu lên sàn, sau đó ngoắc ngón tay với cậu ta, không hề mang theo chút khiêu khích nào, hoàn toàn là thái độ đối đãi với thú cưng nhà mình.
Mã Duy Càn nghẹn khuất dựa vào gần anh, lắc lắc mình, làm ra dáng vẻ yểu điệu dựa dẫm. Có điều không đợi cậu ta đứng vững, La Thiếu Thần đã quay đầu đi mất, qua loa một cách cực kỳ quang minh chính đại.
Mã Duy Càn còn chưa kịp cảm khái, Chu Thần đã nhanh chóng đi lên.
Nói thực, hôm nay trước khi đến, trong lòng cô mong đợi rất nhiều. Từ khi Thẩm Thận Nguyên nằm viện, hoạt động cá nhân gần như ngừng trệ, tất nhiên không có cơ hội đụng mặt, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc Thẩm Thận Nguyên tái xuất giang hồ, cô vốn tưởng rằng giữa hai người sẽ có chút chuyện để nói. Ví dụ như anh nghĩ thế nào về việc cô nhận phỏng vấn lần đó, thế nhưng Thẩm Thận Nguyên dường như chẳng chú ý chút nào đến tâm tình và suy nghĩ của cô, thậm chí tư tưởng còn có chút không tập trung.
Mang theo chút tâm lý nhõng nhẽo của thiếu nữ, cô cố ý dựa thật sát vào Mã Duy Càn, thậm chí nhảy sát người.
Mã Duy Càn càng căng thẳng hơn. Cậu ta hoàn toàn không biết Chu Thần vòng qua vòng lại bên mình là tính làm cái gì, chỉ có thể lắc lư theo.
…
Nếu như bọn họ nhớ không nhầm thì vai Chu Thần diễn là vai của Tằng Bạch thì phải? Một công tử nhà giàu đơn thuần? Tại sao Chu Thần diễn lại giống như một lãng tử tình trường thường xuyên ra vào hộp đêm vậy?
Lâm Tuấn Hữu tuyệt vọng rồi. Anh ta thậm chí hy vọng dùng phối âm hậu kỳ thay đổi tên của bộ điện ảnh này, dù sao sửa hay không cũng sẽ chẳng có người nhận ra được.
Ba người nhảy xong, cuối cùng đến thời khắc quần vũ được kỳ vọng bấy lâu.
Lâm Tuấn Hữu điều chỉnh cảm xúc, chuẩn bị kết thúc, thế nhưng khi anh ta nhìn rõ các khách mời đang làm gì trên sàn, liền nhịn không được sụp đổ.
Chúng khách mời vì muốn dùng người khác chắn cho mình nên đã xếp thành một hàng dọc, mà trong bọn họ người nhảy múa ra dáng nhất là Lương Tĩnh đơn độc bị đẩy lên trước nhất.
Lão Mã trong lúc cấp bách lại trở nên thông minh, viết trên bảng trắng: Múa Quan Âm nghìn tay thế nào?
Tầm mắt khách mời vốn nhìn thẳng về phía trước lập tức nhìn đi chỗ khác, hoàn toàn làm lơ tập thể.
Cuối cùng, Lâm Tử Khiếu vào vai nam chính bị đẩy ra diễn ending. Đến nước này, anh ta đã để mặc cho may rủi rồi, không đợi những người khác đi ra, trực tiếp nửa quỳ trên sàn, dùng hai cánh tay ôm lấy người, chán nản quay đầu đi. Anh ta dù sao cũng là diễn viên, biểu cảm chán nản diễn vẫn cực kỳ chuẩn.
Lâm Tuấn Hữu không đợi nhạc dừng đã chạy lên sân khấu làm công tác kết thúc. Có điều kết thúc thì kết thúc, anh ta vẫn không quên cho người có điểm số thấp nhất ăn bánh bao mù tạt cùng nước chanh. Đáng thương cho Mã Duy Càn và Lương Tĩnh vừa thở được một hơi, đã bị bánh bao mù tạt trực tiếp ép cho “khóc”.
Khi lão Mã hô kết thúc, tất cả mọi người trong trường quay đều thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như tiếng lòng có thể nghe được bằng tai thì câu nói được nói nhiều nhất của mọi người trong trường quay nhất định là: cuối cùng cũng coi như sống sót rồi!
Là một vở vũ kịch được biên tập vặn vẹo, không biết nên gọi tên như thế nào nhất, biên đạo vĩ đại lão Mã cũng đã vắt óc nghĩ ra được một phương án, từ bỏ phương án chọn những tư thế nhảy đẹp nhất trong những tư thế nhảy không đặc sắc, chuyển thành giấu đi tên của vở vũ kịch, để cho quần chúng đoán xem các khách mời đang diễn gì. Hơn nữa khán giả đoán trúng sẽ có thưởng lớn, thực sự là phần thưởng lớn, bởi vì toàn bộ các nhân viên công tác bao gồm cả MC và biên đạo đều không cảm thấy sẽ có người thần thông quảng đại đến vậy.
Thế là, diễn đàn Biển rộng trời cao liền bùng nổ.
Có hai phương diện mà bọn họ quan tâm. Thứ nhất là khách mời nhảy cái gì? Căn cứ vào việc tiếp thu ý kiến hữu ích của chúng dân mạng, tổng cộng tổng kết được 6 tuyến rõ ràng nhất, trong đó nổi bật nhất chính là La Thiếu Thần, bởi vì tư thế một tay cầm súng một tay đếm tiền của anh cực kỳ có tính hình tượng. Tuyến thứ hai chính là Lâm Tử Khiếu chạy vòng quanh La Thiếu Thần. Tuyến thứ ba chính là Lương Tĩnh vòng quanh Lâm Tử Khiếu nhảy a nhảy. Tuyến thứ tư là Thẩm Thận Nguyên kéo tay Lâm Tử Khiếu lắc a lắc. Tuyến cuối cùng chính là động tác Lâm Tử Khiếu nửa quỳ ôm ngực.
Đáp án vô cùng phong phú, nhưng một tuyến tư tưởng có tần số xuất hiện cao nhất chính là…
Cái thứ quỷ gì thế!
Cầm bản danh sách đó, mặt Lâm Tử Khiếu lập tức đen lại.
Thẩm Thận Nguyên thầm thở dài, người nên đen mặt rõ ràng là cậu. Nếu như cậu không nhớ lầm thì rõ ràng là Miêu Ưu mà Trương Giai Giai đóng có tình cảm với Thiệu Chấn Kỳ do Nhan Túc Ngang đóng.
Lâm Tuấn Hữu giảng giải xong nội dung đại khái của bộ phim, vội vàng nhường vị trí chủ tuyến lại, đang định an toàn rút lui, lại phát hiện ra tất cả khách mời đều đang ngây ra nhìn giấy, trong lòng chợt trầm xuống, thúc giục: “Rất đơn giản, chính là dùng tư thế nhảy múa để thể hiện sự tác động qua lại giữa các vai diễn là được. Chủ tuyến chính là Thang Long, chính là La Thiếu cướp ngân hàng, dùng tư thế nhảy múa để thể hiện…”
Thẩm Thận Nguyên tưởng tượng ra cảnh La Thiếu Thần vừa nhảy nhót vừa cướp ngân hàng… Quá khủng bố rồi!
Lâm Tuấn Hữu dường như cũng cảm thấy cảnh tượng đó rất khó để tưởng tượng, sau khi hàm hồ lướt qua, lại nói: “Vai diễn của Tử Khiếu phải ngăn anh ta lại, hai người hỗ động qua lại một chút, La Thiếu lui xuống. Sau đó cô giáo Lương Tĩnh thể hiện dáng vẻ không tin tưởng Tử Khiếu, coi cậu ta là cảnh sát đen. Tử Khiếu không còn đường nào để đi, đi tìm Thận Nguyên, hai người có thể nhảy hơi mờ ám một chút, nhảy một đoạn Waltz thế nào?”
Thẩm Thận Nguyên thành thực hỏi: “Nhảy thế nào?”
“Nói đơn giản chính là ôm lấy nhau cùng quay vòng vòng.” Lâm Tuấn Hữu thấy không có ai đáp lời, tự mình nói tiếp: “Sau đó La Thiếu dẫn dụ Mã Duy Càn, sau đó Mã Duy Càn phản bội Chu Thần, sau đó mọi người cùng lên sàn nhảy, Tử Khiếu sẽ kết thúc… Thế nào? Có vấn đề gì không?” Kỳ thực vốn là nên biểu hiện tỉ mỉ một chút, nhưng thấy bộ dáng không hứng thú của mọi người, anh ta thức thời đơn giản hóa, đơn giản hóa hơn nữa.
“…”
Chỗ nào cũng có vấn đề.
Cho dù các khách mời tại trường quay trước đây và tương lai có khúc mắc gì với nhau thì ở giờ phút này, trong đầu bọn họ đều cùng chung một suy nghĩ.
Lâm Tuấn Hữu rầu rĩ, chạy xuống bục hỏi lão Mã: “Anh có giải thích với họ chưa?”
Lão Mã rầu rĩ, “Lúc trước không phải là khách quen thì cũng là khách thường xuyên của chương trình giải trí, căn bản không cần giải thích. Tôi quên mất hôm nay khách mời toàn là nghệ sĩ lớn.” Bát quái tiểu tử và tổ hợp Ái WE không tham gia được khiến ông ta loạn hết cả lên, cho nên mới quên mất việc quan trọng như vậy. Mà khách mời rõ ràng cũng không ngờ trò chơi “Khoái lạc vạn phần tuyến” độ khó lại cao như vậy.
“…Tiết mục này của chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị bỏ mất thôi.” Lâm Tuấn Hữu cảm thán.
Lão Mã rớt nước mắt, “Đừng nói như vậy! Nói rồi sẽ ứng nghiệm đó!”
Lâm Tuấn Hữu thở dài, quay đầu đi lên bục, phát hiện đám nghệ sĩ lớn đó bất kể có tình nguyện hay không cũng đều tự mình nghiền ngẫm tập tành, chỉ là nghiền ngẫm rất riêng lẻ, ngoại trừ Chu Thần và Lương Tĩnh chủ động chạy đến bên cạnh Thẩm Thận Nguyên ra thì những người khác đều mạnh ai nấy làm.
“Anh thấy nên làm thế nào?” Chu Thần hỏi Thẩm Thận Nguyên.
Thẩm Thận Nguyên chau mày suy nghĩ đáp: “Lắc mông vậy.”
Chu Thần kéo lấy tay cậu: “Để tôi dạy anh vậy.”
“Dạy cái gì?”
“Waltz chứ gì nữa.” Chu Thần tư thế sẵn sàng.
Lương Tĩnh dù sao cũng đã ăn cơm hơn 40 năm, thấy ánh mắt Chu Thần nhìn Thẩm Thận Nguyên liền biết cô đang nghĩ gì, cực kỳ biết ý đi ra chỗ khác, để cho hai người một thế giới riêng. Sân khấu rộng như vậy, động tĩnh bên này đương nhiên cũng khiến những người khác chú ý. Mã Duy Càn chỉ liếc mắt một cái, liền tiếp tục chuyên chú vào vai diễn của mình. Lâm Tử Khiếu lại tỏ ra chế giễu, cố ý xoay người đi, đưa lưng về phía họ, ra vẻ không thèm nhìn.
La Thiếu Thần nhìn thẳng về phía Thẩm Thận Nguyên và Chu Thần, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng đều không gợn sóng, như thể đang ngây người.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Lâm Tuấn Hữu chạy lên trên sân khấu, hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
Mã Duy Càn cười khổ đáp: “Anh cho tôi 10 ngày tôi cũng không dám nói đã chuẩn bị xong, nói gì đến 10 phút.”
“Nói chính xác là 15 phút. Với hình thế trận địa của chúng ta, nếu như thực sự chuẩn bị 10 phút, tin chắc rằng không thể nào qua cửa. Cho nên, quần chúng khán giả hẳn đã rất hài lòng rồi, mọi người không cần tạo áp lực quá lớn cho bản thân. Chỉ cần ra sức lắc lên, quẩy lên là được rồi! Nào, âm nhạc!”
Cho dù suy nghĩ trong lòng mỗi một khách mời đều là lần sau cho dù tổ giải trí có cho bao nhiêu tiền cũng tuyệt đối không lên tiết mục này, thế nhưng khi âm nhạc chậm rãi nổi lên, người nào người nấy cũng đều tự giác lùi vào cánh gà, đồng thời thầm suy nghĩ bước nhảy trong đầu.
Người đầu tiên xuất hiện là La Thiếu Thần. Áp lực trên vai anh không cần nói cũng biết, bởi vì ai cũng đều không biết được khả năng vũ đạo của người khác thế nào, càng không biết được vở vũ kịch này sẽ nhảy thành bộ dạng gì, tất cả mọi thứ đều dựa vào sự phát huy ngẫu hứng và may mắn, quá hoảng loạn sẽ không được.
Thẩm Thận Nguyên tập trung toàn bộ chú ý vào bóng lưng La Thiếu Thần. Về phương diện âm nhạc, La Thiếu không gì không thể, cho nên nhảy múa hẳn là… cũng được phải không?
La Thiếu Thần hoàn toàn không đắn đo nhiều như người ta tưởng tượng, chỉ đi vào giữa trung tâm sân khấu một cách bình thường. Nhưng mỗi một bước đi của anh đều dựa theo tiết tấu, như thể người mẫu đi trên sàn biểu diễn thời trang vậy, không hề đột ngột. Khi đến giữa sân khấu, tay trái anh tạo hình cây súng, tay phải làm động tác đếm tiền, sau đó ngừng lại, mắt nhìn về phía Lâm Tử Khiếu.
Lâm Tử Khiếu không cần Lâm Tuấn Hữu vẫy tay, nhanh chóng xông ra, chạy quanh La Thiếu Thần.
Những người khác: “…” Cái kiểu chạy quanh cột này chính là tác động qua lại giữa hai người sao?
La Thiếu Thần đút tay trở lại túi áo, đợi anh ta ngừng lại, lạnh lùng nhìn anh ta một cái, xuống sân khấu.
Tiếp theo là Lương Tĩnh lên sàn.
Cô vừa lên sàn, vở vũ kịch cuối cùng cũng có dáng vẻ của vũ đạo. Chỉ thấy cô hai tay ưu mỹ đưa qua đưa lại, như mây trôi nước chảy, cực kỳ đẹp mắt.
Chỉ là…
Đây là đang hoài nghi Lâm Tử Khiếu sao? Đây là quở trách Lâm Tử Khiếu sao? Đây dường như đang coi Lâm Tử Khiếu như đóa hoa, coi bản thân là cỏ dại, ra sức nhảy múa bên anh ta thì đúng hơn?
Những người khác trầm mặc.
Lương Tĩnh nhảy một đoạn rồi đi xuống, đến lượt Thẩm Thận Nguyên. Cậu ngửa đầu lên, nhè nhẹ hít một hơi, sau đó bắt đầu đi catwalk như người mẫu nữ. Cậu dù sao cũng xuất thân là người mẫu, số lần nhìn người mẫu đi show nhiều không đếm xuể, tuy rằng chưa luyện qua, nhưng đi cũng ra dáng.
Lâm Tử Khiếu bị làm ngơ trên sàn một lúc lâu còn chưa kịp thở phào một cái, lại giống như con nhím sẵn sàng chờ lệnh. Anh ta căng thằng nhìn Thẩm Thận Nguyên chăm chăm, quan sát hành động của cậu, lặng lẽ suy tính hành động tiếp theo của mình.
Thẩm Thận Nguyên đột nhiên vươn tay ra với anh ta.
Lâm Tử Khiếu do dự một chút, cũng đưa tay ra.
Thẩm Thận Nguyên nắm lấy tay của anh ta, sau đó bắt đầu đưa đẩy cánh tay…
Đưa trái, đưa phải, đưa trái, đưa phải…
Những người khác vốn đã nhịn một lúc lâu cuối cùng nhịn không nổi nữa, đều lộ ra vẻ 囧.
Lâm Tuấn Hữu nhịn không được che mắt lại. Sau khi kết thúc tiết mục, anh ta nhất định bóp cổ biên đạo bắt ông ta xóa ngay đoạn mình đề nghị nhảy Waltz đi!
Người cảm thấy giày vò nhất trong trường quay chính là Lâm Tử Khiếu, nếu như anh ta có thể biến thân thành người khổng lồ màu xanh thì nhất định anh ta sẽ ném cái tên ngu ngốc trước mặt này đi xa! Điều đáng ghét nhất là, bởi vì anh ta và Thẩm Thận Nguyên đứng đối diện nhau, cho nên toàn bộ máy quay trong trường quay đều nhắm chuẩn vào mặt của anh ta, mặt của anh ta!
Cuối cùng, một cái máy quay chầm chầm vươn đến, định thu lại biểu cảm của Thẩm Thận Nguyên. Lâm Tử Khiếu còn chưa kịp vui mừng, Thẩm Thận Nguyên đưa qua đưa lại mệt rồi, buông cánh tay của anh ta ra, đi mất.
Lâm Tử Khiếu: “…” Chẳng trách từ khi Giải trí LB cảm thấy hứng thú với Thẩm Thận Nguyên, anh ta đã vô duyên vô cớ ghét cậu. Dự cảm thực là chuẩn xác!
Đoạn về Lâm Tử Khiếu tạm thời kết thúc, La Thiếu Thần và Mã Duy Càn lên sàn.
Tuy rằng lúc trước bọn có tiếp xúc qua, nhưng trung gian xảy ra quá nhiều việc, dẫn đến việc Mã Duy Càn vừa nhìn thấy La Thiếu Thần trong lòng liền nảy ra một cảm xúc như thể chột dạ.
La Thiếu Thần ngược lại rất thản nhiên, đi theo tiết tấu lên sàn, sau đó ngoắc ngón tay với cậu ta, không hề mang theo chút khiêu khích nào, hoàn toàn là thái độ đối đãi với thú cưng nhà mình.
Mã Duy Càn nghẹn khuất dựa vào gần anh, lắc lắc mình, làm ra dáng vẻ yểu điệu dựa dẫm. Có điều không đợi cậu ta đứng vững, La Thiếu Thần đã quay đầu đi mất, qua loa một cách cực kỳ quang minh chính đại.
Mã Duy Càn còn chưa kịp cảm khái, Chu Thần đã nhanh chóng đi lên.
Nói thực, hôm nay trước khi đến, trong lòng cô mong đợi rất nhiều. Từ khi Thẩm Thận Nguyên nằm viện, hoạt động cá nhân gần như ngừng trệ, tất nhiên không có cơ hội đụng mặt, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc Thẩm Thận Nguyên tái xuất giang hồ, cô vốn tưởng rằng giữa hai người sẽ có chút chuyện để nói. Ví dụ như anh nghĩ thế nào về việc cô nhận phỏng vấn lần đó, thế nhưng Thẩm Thận Nguyên dường như chẳng chú ý chút nào đến tâm tình và suy nghĩ của cô, thậm chí tư tưởng còn có chút không tập trung.
Mang theo chút tâm lý nhõng nhẽo của thiếu nữ, cô cố ý dựa thật sát vào Mã Duy Càn, thậm chí nhảy sát người.
Mã Duy Càn càng căng thẳng hơn. Cậu ta hoàn toàn không biết Chu Thần vòng qua vòng lại bên mình là tính làm cái gì, chỉ có thể lắc lư theo.
…
Nếu như bọn họ nhớ không nhầm thì vai Chu Thần diễn là vai của Tằng Bạch thì phải? Một công tử nhà giàu đơn thuần? Tại sao Chu Thần diễn lại giống như một lãng tử tình trường thường xuyên ra vào hộp đêm vậy?
Lâm Tuấn Hữu tuyệt vọng rồi. Anh ta thậm chí hy vọng dùng phối âm hậu kỳ thay đổi tên của bộ điện ảnh này, dù sao sửa hay không cũng sẽ chẳng có người nhận ra được.
Ba người nhảy xong, cuối cùng đến thời khắc quần vũ được kỳ vọng bấy lâu.
Lâm Tuấn Hữu điều chỉnh cảm xúc, chuẩn bị kết thúc, thế nhưng khi anh ta nhìn rõ các khách mời đang làm gì trên sàn, liền nhịn không được sụp đổ.
Chúng khách mời vì muốn dùng người khác chắn cho mình nên đã xếp thành một hàng dọc, mà trong bọn họ người nhảy múa ra dáng nhất là Lương Tĩnh đơn độc bị đẩy lên trước nhất.
Lão Mã trong lúc cấp bách lại trở nên thông minh, viết trên bảng trắng: Múa Quan Âm nghìn tay thế nào?
Tầm mắt khách mời vốn nhìn thẳng về phía trước lập tức nhìn đi chỗ khác, hoàn toàn làm lơ tập thể.
Cuối cùng, Lâm Tử Khiếu vào vai nam chính bị đẩy ra diễn ending. Đến nước này, anh ta đã để mặc cho may rủi rồi, không đợi những người khác đi ra, trực tiếp nửa quỳ trên sàn, dùng hai cánh tay ôm lấy người, chán nản quay đầu đi. Anh ta dù sao cũng là diễn viên, biểu cảm chán nản diễn vẫn cực kỳ chuẩn.
Lâm Tuấn Hữu không đợi nhạc dừng đã chạy lên sân khấu làm công tác kết thúc. Có điều kết thúc thì kết thúc, anh ta vẫn không quên cho người có điểm số thấp nhất ăn bánh bao mù tạt cùng nước chanh. Đáng thương cho Mã Duy Càn và Lương Tĩnh vừa thở được một hơi, đã bị bánh bao mù tạt trực tiếp ép cho “khóc”.
Khi lão Mã hô kết thúc, tất cả mọi người trong trường quay đều thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như tiếng lòng có thể nghe được bằng tai thì câu nói được nói nhiều nhất của mọi người trong trường quay nhất định là: cuối cùng cũng coi như sống sót rồi!
Là một vở vũ kịch được biên tập vặn vẹo, không biết nên gọi tên như thế nào nhất, biên đạo vĩ đại lão Mã cũng đã vắt óc nghĩ ra được một phương án, từ bỏ phương án chọn những tư thế nhảy đẹp nhất trong những tư thế nhảy không đặc sắc, chuyển thành giấu đi tên của vở vũ kịch, để cho quần chúng đoán xem các khách mời đang diễn gì. Hơn nữa khán giả đoán trúng sẽ có thưởng lớn, thực sự là phần thưởng lớn, bởi vì toàn bộ các nhân viên công tác bao gồm cả MC và biên đạo đều không cảm thấy sẽ có người thần thông quảng đại đến vậy.
Thế là, diễn đàn Biển rộng trời cao liền bùng nổ.
Có hai phương diện mà bọn họ quan tâm. Thứ nhất là khách mời nhảy cái gì? Căn cứ vào việc tiếp thu ý kiến hữu ích của chúng dân mạng, tổng cộng tổng kết được 6 tuyến rõ ràng nhất, trong đó nổi bật nhất chính là La Thiếu Thần, bởi vì tư thế một tay cầm súng một tay đếm tiền của anh cực kỳ có tính hình tượng. Tuyến thứ hai chính là Lâm Tử Khiếu chạy vòng quanh La Thiếu Thần. Tuyến thứ ba chính là Lương Tĩnh vòng quanh Lâm Tử Khiếu nhảy a nhảy. Tuyến thứ tư là Thẩm Thận Nguyên kéo tay Lâm Tử Khiếu lắc a lắc. Tuyến cuối cùng chính là động tác Lâm Tử Khiếu nửa quỳ ôm ngực.
Đáp án vô cùng phong phú, nhưng một tuyến tư tưởng có tần số xuất hiện cao nhất chính là…
Cái thứ quỷ gì thế!
/166
|