Dịch: Phong Bụi
Thẩm Thận Nguyên thực sự vừa quay xong liền trở về nhà đợi. Lâu rồi không quay phim, vừa quay phim trở lại liền cả ngày, ngồi trên sô pha ngả đầu một chút, người liền không nhấc lên nổi, ngủ đến quên cả trời đất, ngửi thấy mùi cơm mới tỉnh dậy.
Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, thuận theo mùi cơm đi vào nhà bếp, liền nhìn thấy La Thiếu Thần thắt tạp dề đứng trước quầy chế biến, trang nghiêm như thể bác sĩ chính đang đứng trước bàn phẫu thuật đối phó với căn bệnh nan giải khó chữa nào đó.
“Chỉ là bỏ đồ ăn mua bên ngoài vào đĩa thôi phải không?” Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc hỏi.
“Đây là đồ ăn ngoài được anh chạy xe cả 3km mua về đấy.” La Thiếu Thần bỏ tất cả đồ ăn vào trong đĩa, mút mút ngón tay, “Cơm nấu xong rồi, xới ra là có thể ăn.”
Thẩm Thận Nguyên rửa tay xới cơm.
La Thiếu Thần hỏi: “Hôm nay quay phim thế nào?”
“Cảnh đánh nhau không được, phải bổ túc thêm.”
“Ăn cơm trước đã, ăn no mới có sức.” La Thiếu Thần muốn bê đĩa ra ngoài, nhưng lại bị Thẩm Thận Nguyên ôm lấy từ phía sau, “Sao thế?”
Thẩm Thận Nguyên dán lên mặt anh: “Anh trông có vẻ rất mệt.”
La Thiếu Thần quay đầu lại hôn nhẹ cậu: “Anh đưa Lâm Lâm đi gặp Cát Phụng.”
Thẩm Thận Nguyên sửng soots, “La Khải Trạch đồng ý à?”
“Bác đồng ý.” Trong La gia, La Định Âu mới là quyền uy tuyệt đối.
“Cát Phụng đã nói gì?”
“Lỗ Thụy Dương muốn giúp một người đi đến nơi bên ngoài ba mươi ba tầng trời, Tinh La thành và Trung tâm Văn hóa chính là nơi Đại thần thượng cổ phi thăng.”
Thẩm Thận Nguyên cười lớn, “Chuyện thần thoại à? Một kẻ buôn lậu ma túy muốn phi thăng?” Cậu đột nhiên lại không cười nổi nữa: “Cho nên chúng ta liền bị một lý do kỳ lạ như vậy giày vò suốt khoảng thời gian dài?”
La Thiếu Thần nói: “Cũng không coi là kỳ lạ, làm càng nhiều chuyện xấu càng lo sợ báo ứng, quầng thâm mắt của Lỗ Thụy Dương gần đây càng lúc càng rõ ràng rồi.”
“Em tưởng rằng ông ta gần đây thích trang điểm mắt thâm.” Thẩm Thận Nguyên nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng khách, buông La Thiếu Thần ra liền đi tiếp điện thoại.
La Thiếu Thần đặt đĩa vào phòng ăn, liền nghe thấy Thẩm Thận Nguyên gọi hỏi: “Hiện giờ ấy à?”
“Không, không có vấn đề gì, tôi, tôi đã lâu rồi không quét dọn nhà cửa, tôi nghĩ đi ra ngoài tốt hơn. Gần đây có một quán cà phê tên là Chia Đều… Không không, tôi mời, chỉ là quán cà phê đó tên là Chia đều mà thôi… Được, được, chốc nữa gặp.” Thẩm Thận Nguyên buông điện thoại xuống, bất đắc dĩ nhìn La Thiếu Thần.
“Củng Văn Hiểu hay là Lỗ Thụy Dương?”
“Lỗ Thụy Dương.” Thẩm Thận Nguyên đứng dậy mặc quần áo, “Ông ta nói chốc nữa sẽ đi qua nhà em, có một vật muốn cho em xem. Em đi ứng phó với ông ta một chút, sẽ trở về sớm thôi.”
“Cẩn thận.”
Thẩm Thận Nguyên đi được một nửa, đột nhiên quay đầu lại: “Ông ta sẽ không phát hiện ra anh ở đây chứ?”
“Anh đi taxi đến, hơn nữa còn cải trang mà.”
Thẩm Thận Nguyên khẽ yên tâm.
Có chuyện gì mà đáng để Lỗ Thụy Dương buổi tối đặc biệt chạy đến một chuyến? Tuy rằng ông ta nói là thuận đường, nhưng Thẩm Thận Nguyên tuyệt đối không tin tưởng một ông chủ lớn của công ty tổng lúc thuận đường có thể nhớ tới cùng đi uống cà phê với một nhân viên nho nhỏ của công ty con.
Chẳng lẽ là vì việc thăng tiên?
Thẩm Thận Nguyên không cảm thấy bản thân ở phương diện này có thể giúp được cái gì.
…
Nhiều nhất là kiến nghị ông ta lúc thăng tiên nên mặc bộ đồ nào cho đẹp.
Nghĩ đến điều này, cậu không nhịn được lại thấy buồn cười. Cậu thực sự nghĩ không ra người như Lỗ Thụy Dương khi làm đại thần sẽ như thế nào.
“Ở bên ngoài tôi đã nhìn thấy cậu rồi, cậu đang cười gì đó?” Lỗ Thụy Dương vừa cởi khăn quàng cổ vừa đi về phía cậu.
Thẩm Thận Nguyên nhìn nhìn tấm kính trong suốt, ngượng ngùng nói: “Chẳng có gì, tôi chỉ là nhớ đến… Hơ, hôm nay đóng phim… rất thú vị.”
“Trông cậu có vẻ có tinh thần hơn lần trước rồi.”
“Đúng vậy, công việc có thể khiến người ta quên đi phiền não.”
Lỗ Thụy Dương chọn một ly cà phê đen, sau đó từ trong túi áo móc ra một túi giấy đưa cho cậu.
“Đây là gì?” Thẩm Thận Nguyên cách túi giấy sờ sờ, cứng như vậy, không giống tiền mặt.
“Xem xem là biết.”
Thẩm Thận Nguyên móc ra, không ngờ là ảnh, lúc cậu nhìn rõ người trong ảnh là ai, sắc mặt chợt cứng lại, lắp bắp nói: “Ông, ông đang điều tra…”
“Tiểu Chu.” Lỗ Thụy Dương đáp, “Người đàn ông bên cạnh cô ta tên là…”
“Tưởng Tu Văn.” Thẩm Thận Nguyên tiếp lời, “Trợ lý đặc biệt của Trương Phục Huân.”
Lỗ Thụy Dương mỉm cười: “Những tấm ảnh này cậu có thể tùy ý sử dụng.”
Trong lòng Thẩm Thận Nguyên dâng lên một nỗi sợ hãi to lớn. Vừa rồi cậu còn đang nghĩ Lỗ Thụy Dương chỉ là một tên ngốc mê tín, hiện tại mới phát hiện đây không phải một tên ngốc mà là một tên điên khả năng hành động khiến người khác kinh sợ, đồng thời phải luôn luôn đề phòng cảnh giác. Ông ta có thể điều tra Tiểu Chu thì càng có thể điều tra La Thiếu Thần. Hành tung La Thiếu Thần đến đây phải chẳng đã bị phát hiện rồi, hoặc sắp bị phát hiện?
“Phản ứng của cậu nằm ngoài dự liệu của tôi.”
Giọng nói của Lỗ Thụy Dương kéo lại sự chú ý của cậu. Thẩm Thận Nguyên bỏ tấm ảnh xuống, thở dài nói: “Nếu như La Thiếu biết, nhất định sẽ rất buồn.”
“Như vậy anh ta mới trở về bên cậu.”
Thẩm Thận Nguyên miết tấm ảnh, nhìn chăm chăm một lúc, chợt cười rộ: “Đúng vậy, như vậy anh ta mới biết người yêu anh ta nhất cuối cùng vẫn là tôi.”
Lỗ Thụy Dương nhìn nhìn đồng hồ, “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
“Cảm ơn Tổng giám đốc Lỗ.”
Lỗ Thụy Dương mỉm cười, đi khỏi tiệm cà phê, ngồi vào trong xe.
Tiêu Bác ngồi ở vị trí tài xế nhìn ông ta: “Tổng giám đốc Lỗ, ta đi đâu?”
“Giản gia.” Lỗ Thụy Dương ngừng một chút, quay đầu nhìn Thẩm Thận Nguyên đang đứng lên đi thanh toán nói: “Lập tức kêu người điều tra La Thiếu Thần hiện tại đang ở đâu, còn nữa, hành tung gần đây của hắn.”
“Vâng.”
Thẩm Thận Nguyên cầm tấm ảnh, bất an trở về nhà.
La Thiếu Thần đang ngồi bên bàn đang suy nghĩ xem có cần bỏ đồ ăn vào nồi hâm nóng một chút không, thấy cậu trở về vội gọi: “Qua ăn cơm.”
Thẩm Thận Nguyên đưa tấm ảnh cho anh.
La Thiếu Thần mở ra xem, chau mày: “Lỗ Thụy Dương điều tra Tiểu Chu?”
“Kỳ thực chúng ta lẽ ra phải đoán được.” Thẩm Thận Nguyên có chút hối hận đã kéo cô xuống nước.
La Thiếu Thần ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Cũng tốt.”
“Hả?”
La Thiếu Thần hỏi: “Thế này chúng ta không phải có lý do quang minh chính đại ‘gương vỡ lại lành’ sao?”
“Hơ?”
“Lần này em không dùng a ô hơ í, mà chuyển sang dùng a hơ ô í rồi sao?”
Thẩm Thận Nguyên chợt hiểu ra: “Chúng ta không giả vờ chia tay nữa sao?”
“Giả vờ chia tay là để em có lý do vào LB, hiện tại em đã vào rồi, xong rồi thì thôi.” Khó khăn lắm mới có cơ hội hết thúc tình cảnh sống ở hai nơi, lén lút gặp mặt, La Thiếu Thần tất nhiên ra sức tận dụng, “Bạn gái bắt cá hai tay, bù đắp vết thương tình cảm, được mà.”
Thẩm Thận Nguyên do dự: “Danh dự của Tiểu Chu…”
“Tưởng Tu Văn sẽ hiểu thôi.”
“…Nói lại, chúng ta vẫn chưa xác định trong tấm ảnh này rốt cuộc là thế nào.”
“Cần thiết sao?” La Thiếu Thần chau mày. Anh một chút cũng không muốn nghe thấy đáp án phủ định.
Thẩm Thận Nguyên gật đầu bày tỏ rất cần thiết.
La Thiếu Thần xới cơm ra đưa cho cậu: “Ăn cơm trước đi.”
Bảo một người thích tám chuyện ăn cơm trước rồi tám chuyện sau thực sự là một chuyện rất tàn nhẫn, cho dù cậu thực sự rất đói rồi. Thẩm Thận Nguyên hai ba miếng ăn xong cơm định gọi điện thoại, bị La Thiếu Thần gọi lại: “Uống chút canh.”
“…”
Khó khăn lắm mới uống hết canh, La Thiếu Thần lại đưa điểm tâm ra, “Lại ăn thêm chút.”
Thẩm Thận Nguyên xị mặt xuống nhìn anh.
La Thiếu Thần hài lòng nói: “Thực thú vị.”
Thẩm Thận Nguyên rầu rĩ: “Anh đang trêu em à?”
“Chọc em.”
“…”
Lúc trước cậu sao lại không phát hiện ra La Thiếu còn có tính thích đùa dai thế này chứ!
Thẩm Thận Nguyên nói: “Bây giờ em muốn đi gọi điện thoại.”
La Thiếu Thần gật đầu.
Thẩm Thận Nguyên sợ anh thay đổi, vèo một cái nhảy lên sô pha nhấn số.
Tiểu Chu đang đi cùng Kiều Dĩ Hàng làm thông cáo, xung quanh tiếng người ồn ào, alo mấy tiếng mới xác định được đối phương đã nghe thấy giọng của mình. Sau khi cô “Alo” liền hỏi, “Sao cậu lại gọi điện cho tôi? Chúng ta không phải đang gì gì sao?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Giữa tình địch với nhau đương nhiên vẫn phải có những lúc cần diễu võ dương oai một chút, nếu không sao có thể tạo nên cảm giác tồn tại?”
“…”
“Kỳ thực có một vấn đề muốn hỏi cô.”
“Chuyện gì?”
“Cô và Tưởng Tu Văn tiến đến bước nào rồi?”
“…”
“Alo?”
“Tín hiệu không tốt không nhận được… chốc nữa liên lạc nhé!” Bíp, điện thoại bị ngắt rồi.
Thẩm Thận Nguyên nghe thấy phía bên kia truyền đến tiếng tút tút tút rõ ràng, nói với La Thiếu Thần: “Cái chiêu tín hiệu không tốt này hiện giờ vẫn có người dùng sao?”
La Thiếu Thần đáp: “Giống như đại bàng giang cánh ấy, đã thành chiêu thức cố định rồi.”
Thẩm Thận Nguyên không chịu từ bỏ tiếp tục gọi.
Tiểu Chu liên tiếp coi như không thấy 5 cuộc gọi nhỡ, phát hiện vẫn cứ gọi tiếp, cuối cùng chống đỡ không nổi nhận điện: “Kỳ thực là một sự hiểu lầm.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Tôi thích nhất là làm rõ hiểu lầm giúp người khác.”
“…Cậu rõ ràng là thích tám chuyện.”
“Cô không thích sao?”
“Tôi thích chuyện xảy ra với người khác cơ.”
“Đối với tôi mà nói, chuyện này chính là thế.”
“Giữa tôi và anh ta không có gì, cho dù cậu nghe thấy cái gì cũng đều là tin đồn mà thôi!”
“…Đừng coi tôi là đám paparazzi.”
La Thiếu Thần với lấy điện thoại ấn vào nút loa ngoài, “Lỗ Thụy Dương chụp một bức ảnh khi cô và Tưởng Tu Văn ở cùng nhau.”
Tiểu Chu ngây ra suốt 10 giây mới phát ra một tiếng kinh thiên động địa: “Hả?!”
Thẩm Thận Nguyên thực sự vừa quay xong liền trở về nhà đợi. Lâu rồi không quay phim, vừa quay phim trở lại liền cả ngày, ngồi trên sô pha ngả đầu một chút, người liền không nhấc lên nổi, ngủ đến quên cả trời đất, ngửi thấy mùi cơm mới tỉnh dậy.
Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, thuận theo mùi cơm đi vào nhà bếp, liền nhìn thấy La Thiếu Thần thắt tạp dề đứng trước quầy chế biến, trang nghiêm như thể bác sĩ chính đang đứng trước bàn phẫu thuật đối phó với căn bệnh nan giải khó chữa nào đó.
“Chỉ là bỏ đồ ăn mua bên ngoài vào đĩa thôi phải không?” Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc hỏi.
“Đây là đồ ăn ngoài được anh chạy xe cả 3km mua về đấy.” La Thiếu Thần bỏ tất cả đồ ăn vào trong đĩa, mút mút ngón tay, “Cơm nấu xong rồi, xới ra là có thể ăn.”
Thẩm Thận Nguyên rửa tay xới cơm.
La Thiếu Thần hỏi: “Hôm nay quay phim thế nào?”
“Cảnh đánh nhau không được, phải bổ túc thêm.”
“Ăn cơm trước đã, ăn no mới có sức.” La Thiếu Thần muốn bê đĩa ra ngoài, nhưng lại bị Thẩm Thận Nguyên ôm lấy từ phía sau, “Sao thế?”
Thẩm Thận Nguyên dán lên mặt anh: “Anh trông có vẻ rất mệt.”
La Thiếu Thần quay đầu lại hôn nhẹ cậu: “Anh đưa Lâm Lâm đi gặp Cát Phụng.”
Thẩm Thận Nguyên sửng soots, “La Khải Trạch đồng ý à?”
“Bác đồng ý.” Trong La gia, La Định Âu mới là quyền uy tuyệt đối.
“Cát Phụng đã nói gì?”
“Lỗ Thụy Dương muốn giúp một người đi đến nơi bên ngoài ba mươi ba tầng trời, Tinh La thành và Trung tâm Văn hóa chính là nơi Đại thần thượng cổ phi thăng.”
Thẩm Thận Nguyên cười lớn, “Chuyện thần thoại à? Một kẻ buôn lậu ma túy muốn phi thăng?” Cậu đột nhiên lại không cười nổi nữa: “Cho nên chúng ta liền bị một lý do kỳ lạ như vậy giày vò suốt khoảng thời gian dài?”
La Thiếu Thần nói: “Cũng không coi là kỳ lạ, làm càng nhiều chuyện xấu càng lo sợ báo ứng, quầng thâm mắt của Lỗ Thụy Dương gần đây càng lúc càng rõ ràng rồi.”
“Em tưởng rằng ông ta gần đây thích trang điểm mắt thâm.” Thẩm Thận Nguyên nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng khách, buông La Thiếu Thần ra liền đi tiếp điện thoại.
La Thiếu Thần đặt đĩa vào phòng ăn, liền nghe thấy Thẩm Thận Nguyên gọi hỏi: “Hiện giờ ấy à?”
“Không, không có vấn đề gì, tôi, tôi đã lâu rồi không quét dọn nhà cửa, tôi nghĩ đi ra ngoài tốt hơn. Gần đây có một quán cà phê tên là Chia Đều… Không không, tôi mời, chỉ là quán cà phê đó tên là Chia đều mà thôi… Được, được, chốc nữa gặp.” Thẩm Thận Nguyên buông điện thoại xuống, bất đắc dĩ nhìn La Thiếu Thần.
“Củng Văn Hiểu hay là Lỗ Thụy Dương?”
“Lỗ Thụy Dương.” Thẩm Thận Nguyên đứng dậy mặc quần áo, “Ông ta nói chốc nữa sẽ đi qua nhà em, có một vật muốn cho em xem. Em đi ứng phó với ông ta một chút, sẽ trở về sớm thôi.”
“Cẩn thận.”
Thẩm Thận Nguyên đi được một nửa, đột nhiên quay đầu lại: “Ông ta sẽ không phát hiện ra anh ở đây chứ?”
“Anh đi taxi đến, hơn nữa còn cải trang mà.”
Thẩm Thận Nguyên khẽ yên tâm.
Có chuyện gì mà đáng để Lỗ Thụy Dương buổi tối đặc biệt chạy đến một chuyến? Tuy rằng ông ta nói là thuận đường, nhưng Thẩm Thận Nguyên tuyệt đối không tin tưởng một ông chủ lớn của công ty tổng lúc thuận đường có thể nhớ tới cùng đi uống cà phê với một nhân viên nho nhỏ của công ty con.
Chẳng lẽ là vì việc thăng tiên?
Thẩm Thận Nguyên không cảm thấy bản thân ở phương diện này có thể giúp được cái gì.
…
Nhiều nhất là kiến nghị ông ta lúc thăng tiên nên mặc bộ đồ nào cho đẹp.
Nghĩ đến điều này, cậu không nhịn được lại thấy buồn cười. Cậu thực sự nghĩ không ra người như Lỗ Thụy Dương khi làm đại thần sẽ như thế nào.
“Ở bên ngoài tôi đã nhìn thấy cậu rồi, cậu đang cười gì đó?” Lỗ Thụy Dương vừa cởi khăn quàng cổ vừa đi về phía cậu.
Thẩm Thận Nguyên nhìn nhìn tấm kính trong suốt, ngượng ngùng nói: “Chẳng có gì, tôi chỉ là nhớ đến… Hơ, hôm nay đóng phim… rất thú vị.”
“Trông cậu có vẻ có tinh thần hơn lần trước rồi.”
“Đúng vậy, công việc có thể khiến người ta quên đi phiền não.”
Lỗ Thụy Dương chọn một ly cà phê đen, sau đó từ trong túi áo móc ra một túi giấy đưa cho cậu.
“Đây là gì?” Thẩm Thận Nguyên cách túi giấy sờ sờ, cứng như vậy, không giống tiền mặt.
“Xem xem là biết.”
Thẩm Thận Nguyên móc ra, không ngờ là ảnh, lúc cậu nhìn rõ người trong ảnh là ai, sắc mặt chợt cứng lại, lắp bắp nói: “Ông, ông đang điều tra…”
“Tiểu Chu.” Lỗ Thụy Dương đáp, “Người đàn ông bên cạnh cô ta tên là…”
“Tưởng Tu Văn.” Thẩm Thận Nguyên tiếp lời, “Trợ lý đặc biệt của Trương Phục Huân.”
Lỗ Thụy Dương mỉm cười: “Những tấm ảnh này cậu có thể tùy ý sử dụng.”
Trong lòng Thẩm Thận Nguyên dâng lên một nỗi sợ hãi to lớn. Vừa rồi cậu còn đang nghĩ Lỗ Thụy Dương chỉ là một tên ngốc mê tín, hiện tại mới phát hiện đây không phải một tên ngốc mà là một tên điên khả năng hành động khiến người khác kinh sợ, đồng thời phải luôn luôn đề phòng cảnh giác. Ông ta có thể điều tra Tiểu Chu thì càng có thể điều tra La Thiếu Thần. Hành tung La Thiếu Thần đến đây phải chẳng đã bị phát hiện rồi, hoặc sắp bị phát hiện?
“Phản ứng của cậu nằm ngoài dự liệu của tôi.”
Giọng nói của Lỗ Thụy Dương kéo lại sự chú ý của cậu. Thẩm Thận Nguyên bỏ tấm ảnh xuống, thở dài nói: “Nếu như La Thiếu biết, nhất định sẽ rất buồn.”
“Như vậy anh ta mới trở về bên cậu.”
Thẩm Thận Nguyên miết tấm ảnh, nhìn chăm chăm một lúc, chợt cười rộ: “Đúng vậy, như vậy anh ta mới biết người yêu anh ta nhất cuối cùng vẫn là tôi.”
Lỗ Thụy Dương nhìn nhìn đồng hồ, “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
“Cảm ơn Tổng giám đốc Lỗ.”
Lỗ Thụy Dương mỉm cười, đi khỏi tiệm cà phê, ngồi vào trong xe.
Tiêu Bác ngồi ở vị trí tài xế nhìn ông ta: “Tổng giám đốc Lỗ, ta đi đâu?”
“Giản gia.” Lỗ Thụy Dương ngừng một chút, quay đầu nhìn Thẩm Thận Nguyên đang đứng lên đi thanh toán nói: “Lập tức kêu người điều tra La Thiếu Thần hiện tại đang ở đâu, còn nữa, hành tung gần đây của hắn.”
“Vâng.”
Thẩm Thận Nguyên cầm tấm ảnh, bất an trở về nhà.
La Thiếu Thần đang ngồi bên bàn đang suy nghĩ xem có cần bỏ đồ ăn vào nồi hâm nóng một chút không, thấy cậu trở về vội gọi: “Qua ăn cơm.”
Thẩm Thận Nguyên đưa tấm ảnh cho anh.
La Thiếu Thần mở ra xem, chau mày: “Lỗ Thụy Dương điều tra Tiểu Chu?”
“Kỳ thực chúng ta lẽ ra phải đoán được.” Thẩm Thận Nguyên có chút hối hận đã kéo cô xuống nước.
La Thiếu Thần ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Cũng tốt.”
“Hả?”
La Thiếu Thần hỏi: “Thế này chúng ta không phải có lý do quang minh chính đại ‘gương vỡ lại lành’ sao?”
“Hơ?”
“Lần này em không dùng a ô hơ í, mà chuyển sang dùng a hơ ô í rồi sao?”
Thẩm Thận Nguyên chợt hiểu ra: “Chúng ta không giả vờ chia tay nữa sao?”
“Giả vờ chia tay là để em có lý do vào LB, hiện tại em đã vào rồi, xong rồi thì thôi.” Khó khăn lắm mới có cơ hội hết thúc tình cảnh sống ở hai nơi, lén lút gặp mặt, La Thiếu Thần tất nhiên ra sức tận dụng, “Bạn gái bắt cá hai tay, bù đắp vết thương tình cảm, được mà.”
Thẩm Thận Nguyên do dự: “Danh dự của Tiểu Chu…”
“Tưởng Tu Văn sẽ hiểu thôi.”
“…Nói lại, chúng ta vẫn chưa xác định trong tấm ảnh này rốt cuộc là thế nào.”
“Cần thiết sao?” La Thiếu Thần chau mày. Anh một chút cũng không muốn nghe thấy đáp án phủ định.
Thẩm Thận Nguyên gật đầu bày tỏ rất cần thiết.
La Thiếu Thần xới cơm ra đưa cho cậu: “Ăn cơm trước đi.”
Bảo một người thích tám chuyện ăn cơm trước rồi tám chuyện sau thực sự là một chuyện rất tàn nhẫn, cho dù cậu thực sự rất đói rồi. Thẩm Thận Nguyên hai ba miếng ăn xong cơm định gọi điện thoại, bị La Thiếu Thần gọi lại: “Uống chút canh.”
“…”
Khó khăn lắm mới uống hết canh, La Thiếu Thần lại đưa điểm tâm ra, “Lại ăn thêm chút.”
Thẩm Thận Nguyên xị mặt xuống nhìn anh.
La Thiếu Thần hài lòng nói: “Thực thú vị.”
Thẩm Thận Nguyên rầu rĩ: “Anh đang trêu em à?”
“Chọc em.”
“…”
Lúc trước cậu sao lại không phát hiện ra La Thiếu còn có tính thích đùa dai thế này chứ!
Thẩm Thận Nguyên nói: “Bây giờ em muốn đi gọi điện thoại.”
La Thiếu Thần gật đầu.
Thẩm Thận Nguyên sợ anh thay đổi, vèo một cái nhảy lên sô pha nhấn số.
Tiểu Chu đang đi cùng Kiều Dĩ Hàng làm thông cáo, xung quanh tiếng người ồn ào, alo mấy tiếng mới xác định được đối phương đã nghe thấy giọng của mình. Sau khi cô “Alo” liền hỏi, “Sao cậu lại gọi điện cho tôi? Chúng ta không phải đang gì gì sao?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Giữa tình địch với nhau đương nhiên vẫn phải có những lúc cần diễu võ dương oai một chút, nếu không sao có thể tạo nên cảm giác tồn tại?”
“…”
“Kỳ thực có một vấn đề muốn hỏi cô.”
“Chuyện gì?”
“Cô và Tưởng Tu Văn tiến đến bước nào rồi?”
“…”
“Alo?”
“Tín hiệu không tốt không nhận được… chốc nữa liên lạc nhé!” Bíp, điện thoại bị ngắt rồi.
Thẩm Thận Nguyên nghe thấy phía bên kia truyền đến tiếng tút tút tút rõ ràng, nói với La Thiếu Thần: “Cái chiêu tín hiệu không tốt này hiện giờ vẫn có người dùng sao?”
La Thiếu Thần đáp: “Giống như đại bàng giang cánh ấy, đã thành chiêu thức cố định rồi.”
Thẩm Thận Nguyên không chịu từ bỏ tiếp tục gọi.
Tiểu Chu liên tiếp coi như không thấy 5 cuộc gọi nhỡ, phát hiện vẫn cứ gọi tiếp, cuối cùng chống đỡ không nổi nhận điện: “Kỳ thực là một sự hiểu lầm.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Tôi thích nhất là làm rõ hiểu lầm giúp người khác.”
“…Cậu rõ ràng là thích tám chuyện.”
“Cô không thích sao?”
“Tôi thích chuyện xảy ra với người khác cơ.”
“Đối với tôi mà nói, chuyện này chính là thế.”
“Giữa tôi và anh ta không có gì, cho dù cậu nghe thấy cái gì cũng đều là tin đồn mà thôi!”
“…Đừng coi tôi là đám paparazzi.”
La Thiếu Thần với lấy điện thoại ấn vào nút loa ngoài, “Lỗ Thụy Dương chụp một bức ảnh khi cô và Tưởng Tu Văn ở cùng nhau.”
Tiểu Chu ngây ra suốt 10 giây mới phát ra một tiếng kinh thiên động địa: “Hả?!”
/166
|