Dịch: Phong Bụi
Bụi: Một bộ tiểu thuyết mà không có phiên ngoại thì sẽ không tròn vẹn. Mình hy vọng chị Bơ ra nhiều phiên ngoại của Đại Hồ hơn nữa, vẫn ít T_T
Phiên ngoại 1
“Thần Long Giáp” những hạng mục giải thưởng khác đều không giành được, ngay cả giải thưởng thiết kế trang phục đẹp nhất lúc trước đã nhắm cũng bị một bộ võ hiệp khác giật mất, chỉ duy có Thẩm Thận Nguyên giành được giải thưởng lớn tất nhiên phải gánh trọng trách mời toàn quân ăn mừng.
La Thiếu Thần đã đặt trước mười bàn tiệc rượu tại khách sạn, trừ nhân viên đoàn làm phim ra, Giải trí LB và cả Y Mã Đặc đều bị gọi đến, mười mấy chiếc xe nghênh nghênh ngang ngang lên đường.
Chung Nghiêu chỉ là qua chúc mừng một tiếng, cũng bị kéo lên xe.
Hắn quần áo xốc xếch ngồi ở trong xe thiếu chút nữa buồn bực khóc nấc, “Bạn gái tôi còn đang chờ tôi trở về ăn đêm.”
La Thiếu Thần nói: “Gọi điện thoại bảo cô ấy tới.”
Chung Nghiêu không biết nói gì, “Đây là Thẩm Thận Nguyên mời khách phải không?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Không sao! Thuận tiện, lệnh tôn lệnh đường nhạc phụ nhạc mẫu tương lai đều có thể gọi đến.”
“…” Chung Nghiêu nói, “Chúng ta đây là ăn mừng việc của cậu hay là uống rượu mừng của tôi thế?”
La Thiếu Thần liếc Thẩm Thận Nguyên một cái, đầy thâm ý nói: “Coi là uống rượu mừng cũng được.”
Chung Nghiêu nghe không hiểu ý trong lời nói, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên kích động, “Có lý! Tôi dứt khoát nhân dịp hôm nay cầu hôn cô ấy! La Thiếu, anh tìm một tiệm châu báu để tôi xuống xe! Tôi đi mua nhẫn.”
La Thiếu Thần, Thẩm Thận Nguyên: “…”
Đáng tiếc lúc này quá muộn, cửa tiệm trên đường cũng đóng cửa gần hết, không gặp được một tiệm châu báu nào.
Chung Nghiêu không thể làm gì khác hơn là hủy bỏ kế hoạch.
Đến khách sạn, mấy người không lạ lẫm gì rượu trắng rượu vang mở ra mấy bình, đang rót rượu từng người từng người một, thấy chủ nhân bữa tiệc đi vào, mặc kệ nguyên nhân lý do gì, trước cứ một người một ly thay phiên xông lên mời rượu.
Thịnh tình khó chối từ, Thẩm Thận Nguyên mới vừa định liều đi lên, liền nghe La Thiếu Thần nói: “Muốn mời rượu hẳn phải là Thận Nguyên kính các vị, trước bắt đầu từ đạo diễn Khổng đi.”
Những người khác nghe anh đưa đạo diễn Khổng ra, không thể làm gì khác hơn là ngừng công kích.
Thẩm Thận Nguyên ngược lại cũng biết điều, đi tới chỗ ngồi rót cho mình ly rượu vang, định đi kính Khổng Sâm Học, bị La Thiếu Thần kéo lại.
“Em đi đâu?”
Thẩm Thận Nguyên ngạc nhiên hỏi: “Không phải kính đạo diễn Khổng sao?”
La Thiếu Thần gắp chút thức ăn lót dạ cho cậu, “Lót dạ chút đã.”
“Ờ.” Thẩm Thận Nguyên ngoan ngoãn ngồi xuống ăn.
Khổng Sâm Học thích rượu, lúc bọn họ chưa tới đã tự nhiên nhấp trước mấy ly, nghe Thẩm Thận Nguyên muốn mời rượu, đang giơ ly chờ, vừa nhìn một cái cậu ta lại ngồi xuống, trong lòng nhất thời có chút không thoải mái, dứt khoát tự cầm ly tới.
“Tiểu Thẩm à.”
“Ưm ưm, đạo diễn Khổng.” Thẩm Thận Nguyên ngậm miếng thịt vịt đứng lên.
Khổng Sâm Học lập tức cảm thấy nửa bên phải mặt mình bị hai luồng ánh mắt lăng trì, “Cậu từ từ ăn, tôi không gấp, tôi không gấp.”
Thẩm Thận Nguyên bỏ thịt vịt lại vào đĩa thức ăn, luống cuống tay chân lau tay nâng ly, “Đạo diễn Khổng, tôi chúc ngài.”
“Cậu chúc tôi gì nào?”
“Thân thể khỏe mạnh.”
“…”
Thẩm Thận Nguyên thử thăm dò nói: “Con cháu đầy nhà?”
“…”
Cậu luống cuống, “Từng bước lên chức?”
Khổng Sâm Học nói: “Cậu không thể nói chút có liên quan đến điện ảnh sao?”
Thẩm Thận Nguyên chợt hiểu ra nói: “Sang năm giành giải thưởng lớn, năm sau nữa giành hai.”
“Thật ra thì có thể giành giải thưởng hay không, tác phẩm nào có thể giành giải thưởng, trong lòng tôi biết rất rõ.” Khổng Sâm Học nói, “Giống như cậu lần này, tôi biết nhất định có thể giành giải thưởng.”
Thẩm Thận Nguyên ngượng ngùng nói: “Cám ơn đạo diễn Khổng dẫn dắt và tin tưởng.”
“Lần này cậu chớ cám ơn tôi, muốn cám ơn thì cám ơn cái người mới kia, không có hắn, cũng không có giải thưởng này đâu.”
Thẩm Thận Nguyên ngạc nhiên: “Ý ngài nói là… So sánh?”
“… Không. Kỹ thuật diễn của cậu về mặt kỹ xảo mà nói, là không có bất cứ vấn đề gì. Có thể nói, ở phương diện này cậu so với một số người xuất thân từ trường lớp điện ảnh còn tốt hơn một chút. Nhưng mà cậu đối với việc xây dựng nhân vật còn chưa đủ toàn diện, diễn viên giỏi ngoại trừ việc giải thích tinh tế bộ phim ra, còn phải hiểu thấu đáo những điều bên ngoài bộ phim. Lữ Thắng Nghĩa nhân vật này cho cậu cơ hội nghiền ngẫm. Người mới giúp cậu tạo nên một phần Lữ Thắng Nghĩa, cậu vì không để cho nhân vật trước sau không ăn khớp, nên ở trên nhân vật của hắn cậu đã cố gắng nhào nặn cho ăn khớp, vừa phải thích ứng với cách diễn của người mới, lại phải thêm vào sự hiểu biết của mình, cho nên nhân vật này trở nên rất phong phú. Có diễn viên bỗng nhiên nổi tiếng là bởi vì hắn đã đưa bản thân mình vào trong nhân vật, nhưng loại diễn viên này diễn nhiều thì sẽ ngàn phim như một. Nếu muốn nữa tiến xa hơn trong Showbiz, một phần thiên phú sáu phần cố gắng ba phần may mắn. Tôi thấy cậu thiên phú cố gắng đều có, may mắn thì…” Khổng Sâm Học ánh mắt quét qua La Thiếu Thần một cái, “Có quý nhân tương trợ, cho nên cậu thành công là vấn đề thời gian, phải dồn tích nhiều mới có thể thành công. Tôi thấy, mấy năm trước cậu chưa giành được giải thưởng là chuyện tốt, cậu cần mài dũa và lắng đọng, cuối cùng, phút chốc nổi tiếng, trường thịnh không suy!”
Thẩm Thận Nguyên mặt lộ ngạc nhiên, nhưng trong lòng còn kinh ngạc hơn nhiều. Cậu cho tới bây giờ chưa từng nghĩ Khổng Sâm Học lại ôm kỳ vọng lớn như vậy đối với cậu!
“Ly này, tôi kính cậu! Tân ảnh đế.” Khổng Sâm Học vừa nói, vừa cạn sạch.
“Thầy!” Thẩm Thận Nguyên kích động nâng ly lên ngửa đầu uống cạn.
Lần này La Thiếu Thần không có ngăn cản.
Có Khổng Sâm Học dẫn đầu, làn sóng phía sau làm thế nào cũng không ngừng được, một đám người cầm ly thay phiên nhau lên.
La Thiếu Thần biết loại chuyện này không thể tránh khỏi, liền ở bên cạnh khoanh tay đứng nhìn.
Thẩm Thận Nguyên uống được thứ hai ly liền bắt đầu choáng váng, đến ly thứ ba người không còn thăng bằng, thứ tư ly trở đi, người trực tiếp ngồi xuống.
Những người khác nhìn trợn mắt hốc mồm. Ly bọn họ uống cũng không lớn mà.
La Thiếu Thần đỡ cậu đứng lên, “Trên đất lạnh.”
Thẩm Thận Nguyên ha ha ha bắt đầu cười ngây ngô.
Những người khác thấy vậy, không thể làm gì khác hơn là tìm đối thủ khác.
Khổng Sâm Học nhìn chằm chằm Thẩm Thận Nguyên cau mày hỏi: “Cậu ta không phải là giả bộ chứ?”
La Thiếu Thần nói: “Ông nhìn cậu ấy lần này có linh hồn hay không?”
Khổng Sâm Học: “…”
Kiều Dĩ Hàng cùng Phong Á Luân vốn là định chờ Giải trí LB cùng đoàn làm phim hai tốp qua đi mới tới chúc, bây giờ nhìn, trực tiếp không cần qua chúc nữa rồi.
Phong Á Luân nói: “Có La Thiếu ở đây, sẽ không có việc gì đâu, tôi đi về trước.”
Kiều Dĩ Hàng nhìn trái phải một cái, “Dù sao một bàn này cũng không có những người khác…”
Tiệc rượu đặt nhiều, cho nên mọi người cũng tự động phân loại. Phong Á Luân cùng Kiều Dĩ Hàng coi như là hai nghệ sĩ Y Mã Đặc duy nhất, cực kỳ bình thường lạc đàn.
“Gói chút đồ ăn khuya về thôi.”
Trừ ra bàn này của bọn họ, còn có bốn bàn trống không, cho nên không cần lo lắng không đủ ăn.
” Được.” Phong Á Luân tán thành.
Hai người gọi phục vụ viên tới, chọn mấy món thức ăn có vẻ ngon bỏ túi, sau đó ra chào La Thiếu Thần, Nhan Túc Ngang, liền người nào người nấy về nhà tìm “nội trợ ở nhà” ăn đêm.
Sau khi bọn họ đi không bao lâu, La Thiếu Thần cũng mượn cớ đưa Thẩm Thận Nguyên về nhà.
Toàn hội trường chỉ còn lại Nhan Túc Ngang chống đỡ. Anh vừa bị chuốc, vừa gởi nhắn tin tố cáo với Tằng Bạch, nói với cậu rằng những người khác không nghĩa khí biết bao biết bao.
Tằng Bạch nhắn tin trả lời: Uống nhiều rồi ở lại khách sạn đi.
Nhan Túc Ngang:!!! Đừng lo lắng! Buổi tối anh nhất định sẽ trở lại!
Tằng Bạch: Chẳng may uống ói ra, sẽ làm bẩn sàn nhà.
Nhan Túc Ngang: …
Không bao lâu, cuối cùng một trụ cột cũng chuồn mất.
Đang uống cao hứng mọi người không cam lòng bốn phía tìm kiếm, rốt cuộc tìm được Chung Nghiêu đang đứng ở góc tường nấu cháo điện thoại cùng bạn gái.
…
Phiên ngoại hai
Album ca hát của La Thiếu Thần cùng Thẩm Thận Nguyên rốt cuộc ra lò.
Mượn gió đông của Tân ảnh đế, Album ca hát vừa được đẩy ra thị trường liền đưa tới phản ứng lớn. Đại thần cùng Kiều Dĩ Hàng lên sóng tiết mục không quên hỗ trợ đánh bóng, ngay cả Đặng Duyệt yên ắng đã lâu cũng chạy đến nói ủng hộ tiểu sư đệ.
Theo lý thuyết, dưới sự ủng hộ của nhiều nguồn như vậy, lượng tiêu thụ của Album ca hát này hẳn phải không ngừng tăng lên mới đúng, thế nhưng trên thực tế lượng tiêu thụ của Album ca hát này là một đường lao xuống, ngày đầu tiên ra mắt chính là đỉnh cao tiêu thụ.
“Trần Duyên chưa dứt” Diễn đàn Trời Cao Biển Rộng lại lần nữa nóng lên với CP này. (Bụi: Chữ Duyên đồng âm với Nguyên, chữ Trần 尘 có bộ trên cùng là chữ Thiếu 少, cũng đồng âm với Thần)
Các thành viên nhao nhao bày tỏ, đối với khả năng ca hát như vậy của Thẩm Thận Nguyên, La Thiếu còn có thể không buông không bỏ giúp cậu ra Album ca hát, đây tuyệt đối là tình yêu đích thực.
Có lúc, chân tướng ngay tại dân gian!
Đối với lần này, Thẩm Thận Nguyên rất biết tự mình an ủi: “So với Album trước, lần này bán ra nhiều hơn một ngàn hai trăm tấm đấy.”
La Thiếu Thần: “…” Thế nhưng lần này tâm huyết anh bỏ ra cũng nhiều hơn lần trước.
Thẩm Thận Nguyên an ủi anh nói: “Anh phải tin tưởng, trên thế giới này thật sự có gỗ mục.”
La Thiếu Thần cầm một quyển nhạc phổ ném cho cậu.
Thẩm Thận Nguyên ngạc nhiên nhận lấy, “Gì thế?”
” Album ca hát mới của em.”
“…”
“Anh tin tưởng sẽ luôn có một con đường thích hợp với em.”
“Cái này là…” Thẩm Thận Nguyên không biết nói gì nhìn những bản nhạc ngắn nhỏ, “Nhạc thiếu nhi?”
La Thiếu Thần vuốt cằm nói: “Nếu như nhạc thiếu nhi không được, lần sau liền thử RAP xem xem?”
Thẩm Thận Nguyên: “…”
Phiên ngoại ba
Thử qua đủ các loại biện pháp cũng không thể khiến cho các cụ nhà mình chịu đồng ý, La Thiếu Thần cuối cùng xuất đòn sát thủ. Anh gọi điện thoại cho Trương Phục Huân, ám hiệu đơn giản một chút tình hình, sau đó mời hắn cùng phu nhân cuối tuần tới nhà làm khách.
Xuất phát từ tâm địa xấu vi diệu không thể để cho con trai nhà mình đơn độc come-out , Trương Phục Huân vui vẻ đồng ý.
Cuối tuần, trời trong nắng ấm.
Vợ chồng La Định Mỹ cứ theo lẽ thường tới nhà La Định Âu tố khổ, La Định Âu cứ theo lẽ thường xem báo uống trà, Trương Phục Huân cùng phu nhân mang quà đến cửa.
La Thiếu Thần trước đó đã nói qua với La Định Âu, cho nên sau khi chờ song phương ngồi xuống làm quen, La Định Âu tìm một cái cớ lên lầu, để không gian nói chuyện lại cho bọn họ.
Vợ chồng La Định Mỹ ngồi với vợ chồng Trương thị có chút lúng túng. Bọn họ kinh doanh võ quán, đối với đề tài quan tâm của đối phương hiển nhiên không phải cùng đường, nhưng cũng một nửa được coi như chủ nhà, lại không tiện lạnh nhạt thờ ơ bọn họ.
Ngay tại lúc bọn họ vắt óc suy nghĩ tìm kiếm đề tài, Trương Phục Huân giành trước nói về Nhi nữ kinh, trước tiên là kể con trai cả và con dâu cả bọn họ hiếu thuận biết bao biết bao, còn nói cháu gái nhỏ đáng yêu biết bao biết bao.
Vợ chồng La Định Mỹ vội vàng nói tiếp con dâu cả của bọn họ cũng đang mang thai, đoán chừng bảy tháng nữa là có thể bế cháu nội.
Bốn người một phách lập tức hợp, nói đến thao thao bất tuyệt, hết sức hợp ý.
Trương Phục Huân nhìn thời cơ chín muồi, đúng lúc nói ra vấn đề con trai nhỏ come-out.
Vợ chồng La Định Mỹ lập tức trầm mặc.
Trương Phục Huân mắng con trai mình một hồi, còn nói con dâu mình cũng không tệ lắm. Anh tuấn tiêu sái, thông minh tài giỏi, có thể ra phòng khách, lại có thể vào nhà bếp, ca hát giành được giải thưởng, diễn xuất cũng giành được giải thưởng, nhân phẩm tốt khí chất cao, thật là đốt đèn lồng cũng không tìm được.
Vợ chồng La Định Mỹ nghe xong thấy không thoải mái, trong đầu nghĩ bọn họ đã điều tra qua, của nhà bọn họ cũng không kém đâu. Nếu không phải là bởi vì người này không tệ, nhìn thế nào cũng giống như là bị con trai nhà mình bắt cóc, La Định Mỹ đã sớm cầm súng qua bắn bỏ đối phương! Phải biết là con trai mình còn lớn hơn đối phương mấy tuổi, nghe thế nào cũng giống như là trâu già gặm cỏ non.
Trương Phục Huân còn nói, hắn còn thích giúp người làm niềm vui, thường xuyên giúp cất nhắc sư đệ mình, hiện người sư đệ kia sự nghiệp cũng không tệ.
La Định Mỹ còn có thể nhịn được, La lão thái thái có chút không chịu, tỉnh bơ phản bác đó là người sư đệ đó thiên phú tốt, lại cố gắng, bàn về kỹ thuật diễn bàn về nhân phẩm cũng không thể bắt bẻ.
Trương Phục Huân ha ha cười nói, chỉ có điều ca hát quá tệ, có La Thiếu hỗ trợ cũng không khởi sắc.
Vốn bầu không khí còn hòa hài sau khi tên của Kiều Dĩ Hàng và Thẩm Thận Nguyên xuất hiện từ từ thay đổi mùi vị, bắt đầu so sánh hơn kém.
Thẩm Thận Nguyên ngồi ở bên góc tường tầng trên nghe trợn mắt há mồm.
La Thiếu Thần hài lòng gật đầu nói: “Những buổi tụ họp như vậy hẳn nên làm nhiều lần.”
Thẩm Thận Nguyên kéo kéo áo anh hỏi: “Chúng ta lúc nào ghi âm nhạc thiếu nhi?”
La Thiếu Thần nghi ngờ nói: “Em không phải là không muốn ghi âm sao?”
Thẩm Thận Nguyên kiên định nói: “Em phải cho bác trai bác gái nở mày nở mặt!”
La Thiếu Thần: “…”
Phiên ngoại bốn
Vườn trẻ.
La Lâm Lâm trở lại vườn trẻ đã ba ngày, suốt ba ngày.
Ba ngày là bao nhiêu giờ chứ?
Kiều Anh Lãng xòe ngón tay cố gắng tính, nhưng phát hiện độ khó tính toán vượt ra khỏi phạm vi mình có thể thực hiện được.
Được rồi, đó chính là rất lâu rất lâu.
Kiều Anh Lãng phẫn hận nghĩ, nhưng tại sao cô ấy vẫn không nói chuyện cùng mình? Chẳng lẽ bởi vì mình bị mẹ mang về từ vườn trẻ thành phố A sao? Nhưng cậu khi đó đã xin mẹ tranh thủ một ngày để chờ cô ấy, rõ ràng là chính cô ấy không xuất hiện!
Cậu cảm thấy La Lâm Lâm người đàn bà này quá vô tình.
Cậu bỏ đi ý nghĩ chủ động nói chuyện với cô ấy, quyết định thờ ơ với cô ấy một thời gian.
Tan lớp.
Lại một ngày sắp trôi qua.
La Lâm Lâm lặng lẽ thu thập đồ đạc xong, đi ra ngoài cửa.
“La Lâm Lâm!” Kiều Anh Lãng tức giận túm lấy cô ấy.
La Lâm Lâm lặng lẽ dừng bước.
Trần Văn Lệ bất mãn xông lên, “Anh lại đi tìm nó, anh cái đồ củ cải mê gái!”
Kiều Anh Lãng không nhịn được gạt cô ra, “Chuyện của đàn ông, cô bớt can thiệp vào.”
Trần Văn Lệ bị gạt ngã ngồi xuống đất, lập tức oa oa khóc ầm lên. Cô giáo vội vàng xông lại dỗ cô bé.
Kiều Anh Lãng kéo La Lâm Lâm chạy, bỏ lại sau lưng tiếng khóc càng xa càng thê lương.
“La Lâm Lâm, tôi bây giờ hỏi cô, cô có muốn gả cho tôi hay không?” Cậu chất vấn.
La Lâm Lâm cúi đầu nhìn mũi giày mình.
Kiều Anh Lãng nói: “Cô phải suy nghĩ kỹ!”
La Lâm Lâm như cũ không nói lời nào.
Kiều Anh Lãng giận điên lên, cậu quyết định làm ngơ người đàn bà này một lúc, ngày mai hỏi lại. Có điều cậu vừa bước chân ra, tay liền bị La Lâm Lâm kéo lại.
“Cô đây là ý gì?” Kiều Anh Lãng cảm thấy tự tin trở lại.
La Lâm Lâm kéo tay không nói lời nào.
Kiều Anh Lãng đã quen với sự trầm mặc của cô bé, đột nhiên đưa tay túm lấy, hôn cho cô bé nước miếng đầy mặt, “Sau này phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?”
La Lâm Lâm nước miếng đầy mặt nhìn cậu bé, lặng lẽ gật đầu.
Kiều Anh Lãng hài lòng gật đầu, chỉ vào mặt cô nói: “Sau này phải thường xuyên rửa mặt.”
“Oa!”
Trần Văn Lệ lảo đảo chạy theo nhất thời khóc lu bù.
Phiên ngoại năm
Chớp mắt một cái, đã nghỉ hè rồi.
Hi nháo giang hồ lại bắt đầu người ra vào tấp nập.
Kiều Dĩ Hàng gửi một tin nhắn cho Thẩm Thận Nguyên, nói rằng Cự Linh Thần lại sắp kết hôn rồi, chạy khắp nơi kêu anh dự lễ.
Thẩm Thận Nguyên nhớ lại đủ những việc ác hồi trước làm với Cự Linh Thần, đồng ý vô cùng dứt khoát. Nhưng đến ngày dự lễ, cậu phát hiện tài khoản mình lại bị khóa! Hai nhân vật của cậu đều ở cùng một tài khoản, tài khoản bị khóa, cả hai cái đều không vào được!
Thẩm Thận Nguyên đau đầu không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là chạy đi xin ID mới, dù sao Đại Kiều cũng đi, đến lúc đó mượn chút tiền mừng là được. Nhưng khi cậu ghi danh mới phát hiện…
“Bại Kim thôn” đã dừng chức năng người dùng mới đăng ký.
…
Đối với loại tình huống nhà dột gặp mưa suốt đêm này, Thẩm Thận Nguyên đã có thể rất bình tĩnh.
Cậu gởi tin nhắn hỏi Kiều Dĩ Hàng có dư tài khoản hay không, tùy tiện cái gì cũng được, tốt nhất trong tài khoản có chút tiền, cậu lên mạng chúc mừng một chút.
Tin nhắn gởi đi rất lâu mới nhận được trả lời, tài khoản mật mã đều đủ, còn bảo cậu đồ trong tài khoản cứ dùng tùy thích.
Thẩm Thận Nguyên thấy sắp đến giờ, cũng không nói nhiều, trực tiếp đăng nhập.
Ngay sau đó, cậu thấy một nhân vật đẳng cấp cao mặc trang phục người mới xuất hiện ở trên màn ảnh, đây không phải là điểm chính, điểm chính là, nhân vật có một ID kim quang lòe lòe——
Hàng Thiên.
…
Đây không phải là ID sư huynh bị người khác nổ trang bị bị hacker hành hạ sao?
Thật may cách nhiều năm, cơn sóng cuồng nhiệt tìm Kiều Dĩ Hàng đã qua, cậu cưỡi ngựa đến hiện trường hôn lễ một đường không bị người khác nhận ra. Nhưng vì lý do an toàn, cậu quyết định sau khi tìm được Cự Linh Thần chúc mừng xong lập tức rời đi.
Ở hiện trường hôn lễ tìm chú rể cũng không phải là một chuyện khó, dù sao chỗ có nhiều pháo hoa nhất là đúng rồi.
Thẩm Thận Nguyên xen lẫn trong trong đám người, vừa gởi tin nhắn cho Cự Linh Thần vừa đưa tiền mừng.
[Mật]
Hàng Thiên: Chúc mừng!
Cự Linh Thần: Cám ơn.
Cự Linh Thần: 0. 0 ngài vị kia.
Cự Linh Thần:!!!!
Cự Linh Thần: Kiều Dĩ Hàng?
Hàng Thiên: Không phải, tôi là Đại Hồ, tài khoản này là tôi đi mượn. Tài khoản của tôi bị khóa rồi, tài khoản mới lại không thể ghi danh.
Cự Linh Thần: Thì ra ngươi là Kiều Dĩ Hàng.
Hàng Thiên: …
Hàng Thiên: Không phải, tôi thật sự là Đại Hồ!
Cự Linh Thần: Không trách nhân phẩm ngươi kém như vậy, bị người nổ trang bị, thì ra ngươi đi khắp nơi đùa bỡn tình cảm của người khác sao!
Hàng Thiên: …
Cự Linh Thần: Ngươi có rãnh rỗi thì học tập sư đệ của ngươi một chút. Ta ủng hộ Thẩm Thận Nguyên! Ngươi có rãnh rỗi giúp ta xin chữ ký cậu ấy đi!
Hàng Thiên: … Thật ra thì tôi là Thẩm Thận Nguyên.
Cự Linh Thần: …
Cự Linh Thần: Kiều Dĩ Hàng, ta nhìn lầm ngươi rồi! Thẩm Thận Nguyên cũng nhìn lầm ngươi rồi.
Hàng Thiên: …
Kiều Dĩ Hàng đang xem hôn lễ rất vui vẻ đột nhiên nhận được một cái tin nhắn.
Thẩm Thận Nguyên: Sư huynh, hết sức xin lỗi! TAT
Tác giả có lời muốn nói: Báo cáo, 《 Đại Hồ Tiểu muội 》 chính thức kết thúc, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người từ trước tới nay.
Bụi: Một bộ tiểu thuyết mà không có phiên ngoại thì sẽ không tròn vẹn. Mình hy vọng chị Bơ ra nhiều phiên ngoại của Đại Hồ hơn nữa, vẫn ít T_T
Phiên ngoại 1
“Thần Long Giáp” những hạng mục giải thưởng khác đều không giành được, ngay cả giải thưởng thiết kế trang phục đẹp nhất lúc trước đã nhắm cũng bị một bộ võ hiệp khác giật mất, chỉ duy có Thẩm Thận Nguyên giành được giải thưởng lớn tất nhiên phải gánh trọng trách mời toàn quân ăn mừng.
La Thiếu Thần đã đặt trước mười bàn tiệc rượu tại khách sạn, trừ nhân viên đoàn làm phim ra, Giải trí LB và cả Y Mã Đặc đều bị gọi đến, mười mấy chiếc xe nghênh nghênh ngang ngang lên đường.
Chung Nghiêu chỉ là qua chúc mừng một tiếng, cũng bị kéo lên xe.
Hắn quần áo xốc xếch ngồi ở trong xe thiếu chút nữa buồn bực khóc nấc, “Bạn gái tôi còn đang chờ tôi trở về ăn đêm.”
La Thiếu Thần nói: “Gọi điện thoại bảo cô ấy tới.”
Chung Nghiêu không biết nói gì, “Đây là Thẩm Thận Nguyên mời khách phải không?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Không sao! Thuận tiện, lệnh tôn lệnh đường nhạc phụ nhạc mẫu tương lai đều có thể gọi đến.”
“…” Chung Nghiêu nói, “Chúng ta đây là ăn mừng việc của cậu hay là uống rượu mừng của tôi thế?”
La Thiếu Thần liếc Thẩm Thận Nguyên một cái, đầy thâm ý nói: “Coi là uống rượu mừng cũng được.”
Chung Nghiêu nghe không hiểu ý trong lời nói, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên kích động, “Có lý! Tôi dứt khoát nhân dịp hôm nay cầu hôn cô ấy! La Thiếu, anh tìm một tiệm châu báu để tôi xuống xe! Tôi đi mua nhẫn.”
La Thiếu Thần, Thẩm Thận Nguyên: “…”
Đáng tiếc lúc này quá muộn, cửa tiệm trên đường cũng đóng cửa gần hết, không gặp được một tiệm châu báu nào.
Chung Nghiêu không thể làm gì khác hơn là hủy bỏ kế hoạch.
Đến khách sạn, mấy người không lạ lẫm gì rượu trắng rượu vang mở ra mấy bình, đang rót rượu từng người từng người một, thấy chủ nhân bữa tiệc đi vào, mặc kệ nguyên nhân lý do gì, trước cứ một người một ly thay phiên xông lên mời rượu.
Thịnh tình khó chối từ, Thẩm Thận Nguyên mới vừa định liều đi lên, liền nghe La Thiếu Thần nói: “Muốn mời rượu hẳn phải là Thận Nguyên kính các vị, trước bắt đầu từ đạo diễn Khổng đi.”
Những người khác nghe anh đưa đạo diễn Khổng ra, không thể làm gì khác hơn là ngừng công kích.
Thẩm Thận Nguyên ngược lại cũng biết điều, đi tới chỗ ngồi rót cho mình ly rượu vang, định đi kính Khổng Sâm Học, bị La Thiếu Thần kéo lại.
“Em đi đâu?”
Thẩm Thận Nguyên ngạc nhiên hỏi: “Không phải kính đạo diễn Khổng sao?”
La Thiếu Thần gắp chút thức ăn lót dạ cho cậu, “Lót dạ chút đã.”
“Ờ.” Thẩm Thận Nguyên ngoan ngoãn ngồi xuống ăn.
Khổng Sâm Học thích rượu, lúc bọn họ chưa tới đã tự nhiên nhấp trước mấy ly, nghe Thẩm Thận Nguyên muốn mời rượu, đang giơ ly chờ, vừa nhìn một cái cậu ta lại ngồi xuống, trong lòng nhất thời có chút không thoải mái, dứt khoát tự cầm ly tới.
“Tiểu Thẩm à.”
“Ưm ưm, đạo diễn Khổng.” Thẩm Thận Nguyên ngậm miếng thịt vịt đứng lên.
Khổng Sâm Học lập tức cảm thấy nửa bên phải mặt mình bị hai luồng ánh mắt lăng trì, “Cậu từ từ ăn, tôi không gấp, tôi không gấp.”
Thẩm Thận Nguyên bỏ thịt vịt lại vào đĩa thức ăn, luống cuống tay chân lau tay nâng ly, “Đạo diễn Khổng, tôi chúc ngài.”
“Cậu chúc tôi gì nào?”
“Thân thể khỏe mạnh.”
“…”
Thẩm Thận Nguyên thử thăm dò nói: “Con cháu đầy nhà?”
“…”
Cậu luống cuống, “Từng bước lên chức?”
Khổng Sâm Học nói: “Cậu không thể nói chút có liên quan đến điện ảnh sao?”
Thẩm Thận Nguyên chợt hiểu ra nói: “Sang năm giành giải thưởng lớn, năm sau nữa giành hai.”
“Thật ra thì có thể giành giải thưởng hay không, tác phẩm nào có thể giành giải thưởng, trong lòng tôi biết rất rõ.” Khổng Sâm Học nói, “Giống như cậu lần này, tôi biết nhất định có thể giành giải thưởng.”
Thẩm Thận Nguyên ngượng ngùng nói: “Cám ơn đạo diễn Khổng dẫn dắt và tin tưởng.”
“Lần này cậu chớ cám ơn tôi, muốn cám ơn thì cám ơn cái người mới kia, không có hắn, cũng không có giải thưởng này đâu.”
Thẩm Thận Nguyên ngạc nhiên: “Ý ngài nói là… So sánh?”
“… Không. Kỹ thuật diễn của cậu về mặt kỹ xảo mà nói, là không có bất cứ vấn đề gì. Có thể nói, ở phương diện này cậu so với một số người xuất thân từ trường lớp điện ảnh còn tốt hơn một chút. Nhưng mà cậu đối với việc xây dựng nhân vật còn chưa đủ toàn diện, diễn viên giỏi ngoại trừ việc giải thích tinh tế bộ phim ra, còn phải hiểu thấu đáo những điều bên ngoài bộ phim. Lữ Thắng Nghĩa nhân vật này cho cậu cơ hội nghiền ngẫm. Người mới giúp cậu tạo nên một phần Lữ Thắng Nghĩa, cậu vì không để cho nhân vật trước sau không ăn khớp, nên ở trên nhân vật của hắn cậu đã cố gắng nhào nặn cho ăn khớp, vừa phải thích ứng với cách diễn của người mới, lại phải thêm vào sự hiểu biết của mình, cho nên nhân vật này trở nên rất phong phú. Có diễn viên bỗng nhiên nổi tiếng là bởi vì hắn đã đưa bản thân mình vào trong nhân vật, nhưng loại diễn viên này diễn nhiều thì sẽ ngàn phim như một. Nếu muốn nữa tiến xa hơn trong Showbiz, một phần thiên phú sáu phần cố gắng ba phần may mắn. Tôi thấy cậu thiên phú cố gắng đều có, may mắn thì…” Khổng Sâm Học ánh mắt quét qua La Thiếu Thần một cái, “Có quý nhân tương trợ, cho nên cậu thành công là vấn đề thời gian, phải dồn tích nhiều mới có thể thành công. Tôi thấy, mấy năm trước cậu chưa giành được giải thưởng là chuyện tốt, cậu cần mài dũa và lắng đọng, cuối cùng, phút chốc nổi tiếng, trường thịnh không suy!”
Thẩm Thận Nguyên mặt lộ ngạc nhiên, nhưng trong lòng còn kinh ngạc hơn nhiều. Cậu cho tới bây giờ chưa từng nghĩ Khổng Sâm Học lại ôm kỳ vọng lớn như vậy đối với cậu!
“Ly này, tôi kính cậu! Tân ảnh đế.” Khổng Sâm Học vừa nói, vừa cạn sạch.
“Thầy!” Thẩm Thận Nguyên kích động nâng ly lên ngửa đầu uống cạn.
Lần này La Thiếu Thần không có ngăn cản.
Có Khổng Sâm Học dẫn đầu, làn sóng phía sau làm thế nào cũng không ngừng được, một đám người cầm ly thay phiên nhau lên.
La Thiếu Thần biết loại chuyện này không thể tránh khỏi, liền ở bên cạnh khoanh tay đứng nhìn.
Thẩm Thận Nguyên uống được thứ hai ly liền bắt đầu choáng váng, đến ly thứ ba người không còn thăng bằng, thứ tư ly trở đi, người trực tiếp ngồi xuống.
Những người khác nhìn trợn mắt hốc mồm. Ly bọn họ uống cũng không lớn mà.
La Thiếu Thần đỡ cậu đứng lên, “Trên đất lạnh.”
Thẩm Thận Nguyên ha ha ha bắt đầu cười ngây ngô.
Những người khác thấy vậy, không thể làm gì khác hơn là tìm đối thủ khác.
Khổng Sâm Học nhìn chằm chằm Thẩm Thận Nguyên cau mày hỏi: “Cậu ta không phải là giả bộ chứ?”
La Thiếu Thần nói: “Ông nhìn cậu ấy lần này có linh hồn hay không?”
Khổng Sâm Học: “…”
Kiều Dĩ Hàng cùng Phong Á Luân vốn là định chờ Giải trí LB cùng đoàn làm phim hai tốp qua đi mới tới chúc, bây giờ nhìn, trực tiếp không cần qua chúc nữa rồi.
Phong Á Luân nói: “Có La Thiếu ở đây, sẽ không có việc gì đâu, tôi đi về trước.”
Kiều Dĩ Hàng nhìn trái phải một cái, “Dù sao một bàn này cũng không có những người khác…”
Tiệc rượu đặt nhiều, cho nên mọi người cũng tự động phân loại. Phong Á Luân cùng Kiều Dĩ Hàng coi như là hai nghệ sĩ Y Mã Đặc duy nhất, cực kỳ bình thường lạc đàn.
“Gói chút đồ ăn khuya về thôi.”
Trừ ra bàn này của bọn họ, còn có bốn bàn trống không, cho nên không cần lo lắng không đủ ăn.
” Được.” Phong Á Luân tán thành.
Hai người gọi phục vụ viên tới, chọn mấy món thức ăn có vẻ ngon bỏ túi, sau đó ra chào La Thiếu Thần, Nhan Túc Ngang, liền người nào người nấy về nhà tìm “nội trợ ở nhà” ăn đêm.
Sau khi bọn họ đi không bao lâu, La Thiếu Thần cũng mượn cớ đưa Thẩm Thận Nguyên về nhà.
Toàn hội trường chỉ còn lại Nhan Túc Ngang chống đỡ. Anh vừa bị chuốc, vừa gởi nhắn tin tố cáo với Tằng Bạch, nói với cậu rằng những người khác không nghĩa khí biết bao biết bao.
Tằng Bạch nhắn tin trả lời: Uống nhiều rồi ở lại khách sạn đi.
Nhan Túc Ngang:!!! Đừng lo lắng! Buổi tối anh nhất định sẽ trở lại!
Tằng Bạch: Chẳng may uống ói ra, sẽ làm bẩn sàn nhà.
Nhan Túc Ngang: …
Không bao lâu, cuối cùng một trụ cột cũng chuồn mất.
Đang uống cao hứng mọi người không cam lòng bốn phía tìm kiếm, rốt cuộc tìm được Chung Nghiêu đang đứng ở góc tường nấu cháo điện thoại cùng bạn gái.
…
Phiên ngoại hai
Album ca hát của La Thiếu Thần cùng Thẩm Thận Nguyên rốt cuộc ra lò.
Mượn gió đông của Tân ảnh đế, Album ca hát vừa được đẩy ra thị trường liền đưa tới phản ứng lớn. Đại thần cùng Kiều Dĩ Hàng lên sóng tiết mục không quên hỗ trợ đánh bóng, ngay cả Đặng Duyệt yên ắng đã lâu cũng chạy đến nói ủng hộ tiểu sư đệ.
Theo lý thuyết, dưới sự ủng hộ của nhiều nguồn như vậy, lượng tiêu thụ của Album ca hát này hẳn phải không ngừng tăng lên mới đúng, thế nhưng trên thực tế lượng tiêu thụ của Album ca hát này là một đường lao xuống, ngày đầu tiên ra mắt chính là đỉnh cao tiêu thụ.
“Trần Duyên chưa dứt” Diễn đàn Trời Cao Biển Rộng lại lần nữa nóng lên với CP này. (Bụi: Chữ Duyên đồng âm với Nguyên, chữ Trần 尘 có bộ trên cùng là chữ Thiếu 少, cũng đồng âm với Thần)
Các thành viên nhao nhao bày tỏ, đối với khả năng ca hát như vậy của Thẩm Thận Nguyên, La Thiếu còn có thể không buông không bỏ giúp cậu ra Album ca hát, đây tuyệt đối là tình yêu đích thực.
Có lúc, chân tướng ngay tại dân gian!
Đối với lần này, Thẩm Thận Nguyên rất biết tự mình an ủi: “So với Album trước, lần này bán ra nhiều hơn một ngàn hai trăm tấm đấy.”
La Thiếu Thần: “…” Thế nhưng lần này tâm huyết anh bỏ ra cũng nhiều hơn lần trước.
Thẩm Thận Nguyên an ủi anh nói: “Anh phải tin tưởng, trên thế giới này thật sự có gỗ mục.”
La Thiếu Thần cầm một quyển nhạc phổ ném cho cậu.
Thẩm Thận Nguyên ngạc nhiên nhận lấy, “Gì thế?”
” Album ca hát mới của em.”
“…”
“Anh tin tưởng sẽ luôn có một con đường thích hợp với em.”
“Cái này là…” Thẩm Thận Nguyên không biết nói gì nhìn những bản nhạc ngắn nhỏ, “Nhạc thiếu nhi?”
La Thiếu Thần vuốt cằm nói: “Nếu như nhạc thiếu nhi không được, lần sau liền thử RAP xem xem?”
Thẩm Thận Nguyên: “…”
Phiên ngoại ba
Thử qua đủ các loại biện pháp cũng không thể khiến cho các cụ nhà mình chịu đồng ý, La Thiếu Thần cuối cùng xuất đòn sát thủ. Anh gọi điện thoại cho Trương Phục Huân, ám hiệu đơn giản một chút tình hình, sau đó mời hắn cùng phu nhân cuối tuần tới nhà làm khách.
Xuất phát từ tâm địa xấu vi diệu không thể để cho con trai nhà mình đơn độc come-out , Trương Phục Huân vui vẻ đồng ý.
Cuối tuần, trời trong nắng ấm.
Vợ chồng La Định Mỹ cứ theo lẽ thường tới nhà La Định Âu tố khổ, La Định Âu cứ theo lẽ thường xem báo uống trà, Trương Phục Huân cùng phu nhân mang quà đến cửa.
La Thiếu Thần trước đó đã nói qua với La Định Âu, cho nên sau khi chờ song phương ngồi xuống làm quen, La Định Âu tìm một cái cớ lên lầu, để không gian nói chuyện lại cho bọn họ.
Vợ chồng La Định Mỹ ngồi với vợ chồng Trương thị có chút lúng túng. Bọn họ kinh doanh võ quán, đối với đề tài quan tâm của đối phương hiển nhiên không phải cùng đường, nhưng cũng một nửa được coi như chủ nhà, lại không tiện lạnh nhạt thờ ơ bọn họ.
Ngay tại lúc bọn họ vắt óc suy nghĩ tìm kiếm đề tài, Trương Phục Huân giành trước nói về Nhi nữ kinh, trước tiên là kể con trai cả và con dâu cả bọn họ hiếu thuận biết bao biết bao, còn nói cháu gái nhỏ đáng yêu biết bao biết bao.
Vợ chồng La Định Mỹ vội vàng nói tiếp con dâu cả của bọn họ cũng đang mang thai, đoán chừng bảy tháng nữa là có thể bế cháu nội.
Bốn người một phách lập tức hợp, nói đến thao thao bất tuyệt, hết sức hợp ý.
Trương Phục Huân nhìn thời cơ chín muồi, đúng lúc nói ra vấn đề con trai nhỏ come-out.
Vợ chồng La Định Mỹ lập tức trầm mặc.
Trương Phục Huân mắng con trai mình một hồi, còn nói con dâu mình cũng không tệ lắm. Anh tuấn tiêu sái, thông minh tài giỏi, có thể ra phòng khách, lại có thể vào nhà bếp, ca hát giành được giải thưởng, diễn xuất cũng giành được giải thưởng, nhân phẩm tốt khí chất cao, thật là đốt đèn lồng cũng không tìm được.
Vợ chồng La Định Mỹ nghe xong thấy không thoải mái, trong đầu nghĩ bọn họ đã điều tra qua, của nhà bọn họ cũng không kém đâu. Nếu không phải là bởi vì người này không tệ, nhìn thế nào cũng giống như là bị con trai nhà mình bắt cóc, La Định Mỹ đã sớm cầm súng qua bắn bỏ đối phương! Phải biết là con trai mình còn lớn hơn đối phương mấy tuổi, nghe thế nào cũng giống như là trâu già gặm cỏ non.
Trương Phục Huân còn nói, hắn còn thích giúp người làm niềm vui, thường xuyên giúp cất nhắc sư đệ mình, hiện người sư đệ kia sự nghiệp cũng không tệ.
La Định Mỹ còn có thể nhịn được, La lão thái thái có chút không chịu, tỉnh bơ phản bác đó là người sư đệ đó thiên phú tốt, lại cố gắng, bàn về kỹ thuật diễn bàn về nhân phẩm cũng không thể bắt bẻ.
Trương Phục Huân ha ha cười nói, chỉ có điều ca hát quá tệ, có La Thiếu hỗ trợ cũng không khởi sắc.
Vốn bầu không khí còn hòa hài sau khi tên của Kiều Dĩ Hàng và Thẩm Thận Nguyên xuất hiện từ từ thay đổi mùi vị, bắt đầu so sánh hơn kém.
Thẩm Thận Nguyên ngồi ở bên góc tường tầng trên nghe trợn mắt há mồm.
La Thiếu Thần hài lòng gật đầu nói: “Những buổi tụ họp như vậy hẳn nên làm nhiều lần.”
Thẩm Thận Nguyên kéo kéo áo anh hỏi: “Chúng ta lúc nào ghi âm nhạc thiếu nhi?”
La Thiếu Thần nghi ngờ nói: “Em không phải là không muốn ghi âm sao?”
Thẩm Thận Nguyên kiên định nói: “Em phải cho bác trai bác gái nở mày nở mặt!”
La Thiếu Thần: “…”
Phiên ngoại bốn
Vườn trẻ.
La Lâm Lâm trở lại vườn trẻ đã ba ngày, suốt ba ngày.
Ba ngày là bao nhiêu giờ chứ?
Kiều Anh Lãng xòe ngón tay cố gắng tính, nhưng phát hiện độ khó tính toán vượt ra khỏi phạm vi mình có thể thực hiện được.
Được rồi, đó chính là rất lâu rất lâu.
Kiều Anh Lãng phẫn hận nghĩ, nhưng tại sao cô ấy vẫn không nói chuyện cùng mình? Chẳng lẽ bởi vì mình bị mẹ mang về từ vườn trẻ thành phố A sao? Nhưng cậu khi đó đã xin mẹ tranh thủ một ngày để chờ cô ấy, rõ ràng là chính cô ấy không xuất hiện!
Cậu cảm thấy La Lâm Lâm người đàn bà này quá vô tình.
Cậu bỏ đi ý nghĩ chủ động nói chuyện với cô ấy, quyết định thờ ơ với cô ấy một thời gian.
Tan lớp.
Lại một ngày sắp trôi qua.
La Lâm Lâm lặng lẽ thu thập đồ đạc xong, đi ra ngoài cửa.
“La Lâm Lâm!” Kiều Anh Lãng tức giận túm lấy cô ấy.
La Lâm Lâm lặng lẽ dừng bước.
Trần Văn Lệ bất mãn xông lên, “Anh lại đi tìm nó, anh cái đồ củ cải mê gái!”
Kiều Anh Lãng không nhịn được gạt cô ra, “Chuyện của đàn ông, cô bớt can thiệp vào.”
Trần Văn Lệ bị gạt ngã ngồi xuống đất, lập tức oa oa khóc ầm lên. Cô giáo vội vàng xông lại dỗ cô bé.
Kiều Anh Lãng kéo La Lâm Lâm chạy, bỏ lại sau lưng tiếng khóc càng xa càng thê lương.
“La Lâm Lâm, tôi bây giờ hỏi cô, cô có muốn gả cho tôi hay không?” Cậu chất vấn.
La Lâm Lâm cúi đầu nhìn mũi giày mình.
Kiều Anh Lãng nói: “Cô phải suy nghĩ kỹ!”
La Lâm Lâm như cũ không nói lời nào.
Kiều Anh Lãng giận điên lên, cậu quyết định làm ngơ người đàn bà này một lúc, ngày mai hỏi lại. Có điều cậu vừa bước chân ra, tay liền bị La Lâm Lâm kéo lại.
“Cô đây là ý gì?” Kiều Anh Lãng cảm thấy tự tin trở lại.
La Lâm Lâm kéo tay không nói lời nào.
Kiều Anh Lãng đã quen với sự trầm mặc của cô bé, đột nhiên đưa tay túm lấy, hôn cho cô bé nước miếng đầy mặt, “Sau này phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?”
La Lâm Lâm nước miếng đầy mặt nhìn cậu bé, lặng lẽ gật đầu.
Kiều Anh Lãng hài lòng gật đầu, chỉ vào mặt cô nói: “Sau này phải thường xuyên rửa mặt.”
“Oa!”
Trần Văn Lệ lảo đảo chạy theo nhất thời khóc lu bù.
Phiên ngoại năm
Chớp mắt một cái, đã nghỉ hè rồi.
Hi nháo giang hồ lại bắt đầu người ra vào tấp nập.
Kiều Dĩ Hàng gửi một tin nhắn cho Thẩm Thận Nguyên, nói rằng Cự Linh Thần lại sắp kết hôn rồi, chạy khắp nơi kêu anh dự lễ.
Thẩm Thận Nguyên nhớ lại đủ những việc ác hồi trước làm với Cự Linh Thần, đồng ý vô cùng dứt khoát. Nhưng đến ngày dự lễ, cậu phát hiện tài khoản mình lại bị khóa! Hai nhân vật của cậu đều ở cùng một tài khoản, tài khoản bị khóa, cả hai cái đều không vào được!
Thẩm Thận Nguyên đau đầu không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là chạy đi xin ID mới, dù sao Đại Kiều cũng đi, đến lúc đó mượn chút tiền mừng là được. Nhưng khi cậu ghi danh mới phát hiện…
“Bại Kim thôn” đã dừng chức năng người dùng mới đăng ký.
…
Đối với loại tình huống nhà dột gặp mưa suốt đêm này, Thẩm Thận Nguyên đã có thể rất bình tĩnh.
Cậu gởi tin nhắn hỏi Kiều Dĩ Hàng có dư tài khoản hay không, tùy tiện cái gì cũng được, tốt nhất trong tài khoản có chút tiền, cậu lên mạng chúc mừng một chút.
Tin nhắn gởi đi rất lâu mới nhận được trả lời, tài khoản mật mã đều đủ, còn bảo cậu đồ trong tài khoản cứ dùng tùy thích.
Thẩm Thận Nguyên thấy sắp đến giờ, cũng không nói nhiều, trực tiếp đăng nhập.
Ngay sau đó, cậu thấy một nhân vật đẳng cấp cao mặc trang phục người mới xuất hiện ở trên màn ảnh, đây không phải là điểm chính, điểm chính là, nhân vật có một ID kim quang lòe lòe——
Hàng Thiên.
…
Đây không phải là ID sư huynh bị người khác nổ trang bị bị hacker hành hạ sao?
Thật may cách nhiều năm, cơn sóng cuồng nhiệt tìm Kiều Dĩ Hàng đã qua, cậu cưỡi ngựa đến hiện trường hôn lễ một đường không bị người khác nhận ra. Nhưng vì lý do an toàn, cậu quyết định sau khi tìm được Cự Linh Thần chúc mừng xong lập tức rời đi.
Ở hiện trường hôn lễ tìm chú rể cũng không phải là một chuyện khó, dù sao chỗ có nhiều pháo hoa nhất là đúng rồi.
Thẩm Thận Nguyên xen lẫn trong trong đám người, vừa gởi tin nhắn cho Cự Linh Thần vừa đưa tiền mừng.
[Mật]
Hàng Thiên: Chúc mừng!
Cự Linh Thần: Cám ơn.
Cự Linh Thần: 0. 0 ngài vị kia.
Cự Linh Thần:!!!!
Cự Linh Thần: Kiều Dĩ Hàng?
Hàng Thiên: Không phải, tôi là Đại Hồ, tài khoản này là tôi đi mượn. Tài khoản của tôi bị khóa rồi, tài khoản mới lại không thể ghi danh.
Cự Linh Thần: Thì ra ngươi là Kiều Dĩ Hàng.
Hàng Thiên: …
Hàng Thiên: Không phải, tôi thật sự là Đại Hồ!
Cự Linh Thần: Không trách nhân phẩm ngươi kém như vậy, bị người nổ trang bị, thì ra ngươi đi khắp nơi đùa bỡn tình cảm của người khác sao!
Hàng Thiên: …
Cự Linh Thần: Ngươi có rãnh rỗi thì học tập sư đệ của ngươi một chút. Ta ủng hộ Thẩm Thận Nguyên! Ngươi có rãnh rỗi giúp ta xin chữ ký cậu ấy đi!
Hàng Thiên: … Thật ra thì tôi là Thẩm Thận Nguyên.
Cự Linh Thần: …
Cự Linh Thần: Kiều Dĩ Hàng, ta nhìn lầm ngươi rồi! Thẩm Thận Nguyên cũng nhìn lầm ngươi rồi.
Hàng Thiên: …
Kiều Dĩ Hàng đang xem hôn lễ rất vui vẻ đột nhiên nhận được một cái tin nhắn.
Thẩm Thận Nguyên: Sư huynh, hết sức xin lỗi! TAT
Tác giả có lời muốn nói: Báo cáo, 《 Đại Hồ Tiểu muội 》 chính thức kết thúc, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người từ trước tới nay.
/166
|