Dịch: Phong Bụi
Giả bệnh, giả bệnh, trốn không thoát.
Đầu bất ngờ bị búng một cái, Thẩm Thận Nguyên quay đầu liền thấy La Thiếu Thần mặt không chút biểu cảm nhìn mình, “Con người ta có hai mắt là để nhìn trái nhìn phải.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Nhưng mà mặt của con chỉ có một phía thôi, hướng về phía trước mà.”
“La Thiếu, con gái của anh đấy à? Dễ thương quá.” Một giọng nói trong trẻo xen vào.
Thẩm Thận Nguyên không thể tin nổi nhìn anh ta.
Đối phương đưa tay ra nhéo nhéo mặt cậu.
Thẩm Thận Nguyên vô thức đưa tay đẩy ra.
Đối phương sửng sốt một lúc, ngượng ngùng nhìn La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần nói: “Gọi chú Mã đi.”
Thẩm Thận Nguyên ôm chặt lấy La Thiếu Thần, mặt cọ qua cọ lại trên y phục của anh, đầy vẻ sợ gặp người lạ.
Vẫn là Mã Duy Càn tự tìm đường xuống cho mình, cười nói: “Nhóc con sợ người lạ kìa.”
La Thiếu Thần đưa chìa khóa cho anh ta, “Chúng tôi đi trước đây.”
“Cảm ơn anh La.” Xưng hô của Mã Duy Càn lập tức khác hẳn, “Chuyện album vẫn phải phiền anh nhiều.”
La Thiếu Thần gật gật đầu, một tay đẩy xe, một tay dắt Thẩm Thận Nguyên đi đổi thẻ lên máy bay.
Trong lòng Thẩm Thận Nguyên nổi lên sóng gió, không ngừng cuồng phong nộ khiếu, nổi lên kinh đào hãi lãng. Tại sao xuất hiện ở đây lại có thể là Mã Duy Càn? Tại sao không phải ai đó một trong số bọn họ Đại Kiều, Cao Cần, Phong Á Luân, Tiểu Chu, Trương Tri…?
Nhắc đến Mã Duy Càn, không thể không nhắc tới cuộc chiến Cao Mã mà gần đây đám phóng viên ngồi lê đôi mách của tạp chí hàng tuần Showbiz viết mòn ngòi bút. Cái gọi là Cao Mã, chính là chỉ hai nhân vật có thực quyền lớn của Y Mã Đặc, Phó Giám đốc Cao Cần và Giám đốc Mã Thụy. Cùng với việc Cao Cần gia nhập hội đồng quản trị, sức ảnh hưởng đối với Y Mã Đặc càng lúc càng lớn, mâu thuẫn giữa hai người càng lúc càng khó hòa giải. Tuy Y Mã Đặc do phụ thân của Mã Thụy một tay sáng lập nên, nhưng Cao Cần lại là người quản lý có tính quyết định của công ty, không nói đến thiên vương Phong Á Luân và chuẩn thiên vương Kiều Dĩ Hàng dưới trướng ông ta, chỉ bằng bản thân ông ta đã là một tấm biển hiệu in chữ vàng rồi, một khi ông ta có ý rời đi, Y Mã Đặc nhất định sẽ sụp một nửa. Cho nên hai năm nay Mã Thụy vẫn luôn cố gắng đào tạo các nghệ sĩ có quan hệ thân thích với mình, Mã Duy Càn chính là một người ông ta vừa ý nhất – Bọn họ có quan hệ thân thích cách xa ba ngàn mét.
Mà Thẩm Thận Nguyên, là nghệ sĩ sau Phong Á Luân và Kiều Dĩ Hàng, tiếp nối nhận sự đào tạo của Cao Cần, tất nhiên sẽ không tránh khỏi có sự cạnh tranh trong tối ngoài sáng với Mã Duy Càn. Hết giành vai diễn lại giành quảng cáo, tranh giải thưởng tranh tỷ lệ lên truyền hình, so phục trang so tin tức, nói chung, hiện giờ, trong Y Mã Đặc, ngoại trừ Cao Cần và Mã Thụy, có sự cạnh tranh của bọn họ là gay gắt nhất.
Cho nên, trong lúc cậu bốn bề là địch, lại gặp phải một người quen vênh váo xuất hiện trước mặt, không khác nào bị đâm một nhát đao rồi sau đó lại bị người ta ra sức đạp lên cán đao, đau đến nỗi một lúc lâu sau vẫn chưa hồi thần.
“Uống sữa nhé?” La Thiếu Thần thấy vẫn còn sớm, dắt cậu đến ngồi ở sảnh cà phê.
Thẩm Thận Nguyên chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt u buồn.
La Thiếu Thần rút cốc sữa vừa đưa qua về, “Không muốn uống cũng không sao.”
“Chú phải làm album nhạc cho con ngựa vừa rồi sao?”
“Lượng từ của ngựa dùng chính xác lắm.”
“Chú cảm thấy hắn ta hát rất hay sao?”
“Đây là lần đầu tiên hai người hợp tác, chú không trả lời được câu hỏi này.”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Nếu chẳng may hát không hay thì sao?”
“Cũng giống như Thẩm Thận Nguyên thôi.”
“…… bị châm chích cả đời ấy ạ?”
La Thiếu Thần sững người một chút, nghĩ thật sâu sắc, nói: “Chú vẫn luôn châm chích cậu ta sao?”
Thẩm Thận Nguyên đáp: “Số lần chú nhắc đến anh ta tương tự với Popeye nhắc tới rau chân vịt vậy.”
Bàn tay cầm cốc cà phê của La Thiếu Thần khẽ khựng lại, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc, sau đó nói: “Có lẽ, khả năng ca hát của cậu ta tệ đến nỗi xúc mục kinh tâm, khiến cho người ta không thể không để ý thôi.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Con bây giờ cho phép chú làm album cho hắn ta.”
“Ô?”
“Hắn ta nhất định sẽ lập ra kỷ lục mới!”
“Con quen chú ấy sao?”
“Thân là fan trung thành của Thẩm Thận Nguyên, quen hắn là tất nhiên! Giống như quen Popeye là biết đến tên xấu xa Bluto!”
La Thiếu Thần thong thả uống cà phê: “Trên tivi phát sóng lại bộ phim hoạt hình đó rồi sao? Chú tưởng rằng nó phát sóng từ rất nhiều năm về trước rồi chứ. Lúc đấy con còn chưa ra đời cơ.”
Thẩm Thận Nguyên huơ tay, nói: “Bạn học giới thiệu cho ạ, bạn ấy thích đồ cổ.”
“Vậy thì con phải đề phòng bạn đó, tránh cho bạn ấy tâm huyết sôi trào biến con thành xác ướp.”
Thẩm Thận Nguyên ngây thơ mở to mắt, “Xác ướp là gì ạ?” Cậu cuối cùng cũng ý thức được rằng làm một đứa trẻ bình thường, cần phải thể hiện ra điều mình không biết vào đúng lúc.
La Thiếu Thần đáp: “Là người chết đã được đóng gói.”
“Người chết sao lại cần đóng gói ạ?”
“Để tiện mang đi tặng.”
“……” Lại bắt đầu lừa gạt đấy. Thẩm Thận Nguyên tiếp tục truy hỏi, “Tại sao lại phải lấy người chết làm quà tặng?”
La Thiếu Thần đáp: “Bởi vì viện bảo tàng thích.”
Thẩm Thận Nguyên rất phối hợp, làm ra một biểu cảm như trút được gánh nặng, “Thì ra xác ướp được đặt trong viện bảo tàng là vì người làm xác ướp sau khi làm xong rồi thì tặng cho viện bảo tàng.”
La Thiếu Thần nói: “Bưu kiện được gửi theo rất nhiều cách, có loại gửi đến tận cửa, cũng có loại khách hàng tự đến lấy. Bọn họ thuộc loại sau.”
“…….” Rõ ràng là cách nói không thể tin được, nhưng tại sao nghe thì vẫn thấy chỗ nào cũng có lý?
La Thiếu Thần thấy thời gian cũng suýt soát, thanh toán tiền rồi lên máy bay.
Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: “Ngay cả sổ hộ khẩu chú cũng mang theo?”
La Thiếu Thần đáp: “Hay là con muốn dùng chứng minh nhân dân?”
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy bị coi thường. Trong lòng hạ lời thề, đợi đến khi cậu trở về thân thể của mình rồi, nhất định sẽ mang chứng minh thư đến cho anh ta xem đã mắt!
Đi ra từ phi trường của thành D, Thẩm Thận Nguyên theo La Thiếu Thần gọi taxi, nhưng khi đến nơi rồi mới phát hiện ra không phải là căn biệt thự to lớn mà cậu đã từng ở, mà là một khách sạn kiểu cao ốc, phòng đã đặt là phòng lớn số 3 ở sảnh 1.
La Thiếu Thần giúp cậu để hành lý vào trong phòng, sau đó đưa cho cậu một tấm thẻ phòng, nói cho cậu cách sử dụng.
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Tại sao không về nhà ở ạ?”
La Thiếu Thần đáp: “Bình thường không có người quét dọn mà.”
Thẩm Thận Nguyên: “……..” Lý do quả nhiên rất hợp lý.
La Thiếu Thần hỏi: “Trưa nay muốn ăn gì?”
Thẩm Thận Nguyên nghĩ thật cẩn thận: “Cơm trứng chiên.”
La Thiếu Thần nói: “Chú gọi thức ăn, thuận tiện có tranh thủ chút thời gian đi mua đồ.”
“Mua đồ gì ạ?”
“Đồ dùng học tập.” La Thiếu Thần lấy tờ giấy mà vú Triệu đưa cho anh ra, “Trên này viết là con cần có một bộ đồ dùng học tập hoàn toàn mới.”
“Con cần đồ dùng học tập làm gì?” Thẩm Thận Nguyên có dự cảm không tốt.
La Thiếu Thần đáp: “Đi học.”
“Không!” Thẩm Thận Nguyên thét lên.
La Thiếu Thần nói: “Vú Triệu nói, con rất thích đi học mà.”
Thẩm Thận Nguyên nịnh bợ ôm lấy anh, “Đấy là vì tiểu tiểu thúc thúc chưa ở đây.”
“Muốn chú hướng dẫn học cũng được.”
“Í?” Kịch bản sao lại phát triển theo hướng này? Lúc này không phải là La Thiếu Thần nên thể hiện là thụ sủng nhược kinh, cảm động đến rơi lệ… Được rồi, dù sao đối tượng cũng là La Thiếu, phát triển như thế này mới là bình thường.
La Thiếu Thần nói: “Dù sao chú cũng rất hiếu kỳ về phương pháp giáo dục ở trường mẫu giáo con học.”
Thẩm Thận Nguyên: “……..”
Sáng sớm ngày hôm sau.
La Thiếu Thần gọi Thẩm Thận Nguyên dậy, gõ cửa một lúc lâu không thấy động tĩnh gì, mở ra nhìn, liền thấy Thẩm Thận Nguyên nằm bò trên giường, mồ hôi đầy mặt.
“Sao thế?” Anh vội vàng chạy đến bên giường, giơ tay ra sờ trán cậu.
Thẩm Thận Nguyên “gian nan” mở mắt ra, hơi thở như tơ, trả lời: “đau bụng……”
La Thiếu Thần lập tức bế cậu lên, “Chú đưa con đi bệnh viện.”
“Con không muốn đi viện.” Thẩm Thận Nguyên nắm chặt lấy cổ áo của anh, một lúc liền nắm thành nhúm nhàu nhĩ, “Uống thuốc là được rồi.”
La Thiếu Thần nói: “Đi bệnh viện vẫn an toàn hơn, tốt nhất là tiêm một mũi, như thế buổi chiều vẫn kịp đến nhà trẻ.”
Thẩm Thận Nguyên: “……..” Chỉ là đi nhà trẻ mà thôi, cũng không phải tham gia đại hội đại biểu nhân dân, chắc cũng không cần phải lo lắng quá mức như thế này đâu nhỉ?
La Thiếu Thần quay lại phòng một chuyến, cầm lấy ví tiền liền đi.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Con vẫn còn mặc đồ ngủ.”
“Con đã mặc đồ ngủ rồi mà.”
“Không lịch sự chút nào cả.”
“Bác sĩ coi là bệnh, quản ngục mới coi người.”
Nhìn thấy La Thiếu Thần sắp đi tới cửa, Thẩm Thận Nguyên bất ngờ thay đổi chủ ý, “A! Bụng đột nhiên không đau nữa rồi!” Xem ra cửa ải đi nhà trẻ này cậu không bỏ qua được rồi, chỉ có thể đến đâu hay đến đó, ngồi yên quan sát động tĩnh mà thôi.
La Thiếu Thần dừng bước, nhìn cậu.
Thẩm Thận Nguyên chân thành nói: “Nhất định là tình thương của tiểu tiểu thúc thúc cảm động thượng đế rồi!”
La Thiếu Thần nói: “Có thể là đỡ tạm thời thôi, đi bệnh viện vẫn an toàn hơn.”
“Có thể là do đói rồi.” Thẩm Thận Nguyên nói, “Ăn một chút là được thôi.”
“Con chắc chứ?”
“Chắc mà.”
“Cho nên, một giờ sau con đảm bảo sẽ ngồi trong phòng học của nhà trẻ chứ?”
“Có thể muộn một tiếng không ạ, cho con ngủ nướng một tí?”
“Chú có thể mang giúp con một cái gối vào phòng học.”
“……Cám ơn chú, nhưng mà không cần đâu. Kỹ thuật của con rất tốt, không cần gối đâu.”
“Vậy thì, trước tiên đánh răng thôi.” La Thiếu Thần thả cậu xuống, nhéo nhéo cái mũi.
Thẩm Thận Nguyên mặt lập tức đỏ bừng.
Giả bệnh, giả bệnh, trốn không thoát.
Đầu bất ngờ bị búng một cái, Thẩm Thận Nguyên quay đầu liền thấy La Thiếu Thần mặt không chút biểu cảm nhìn mình, “Con người ta có hai mắt là để nhìn trái nhìn phải.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Nhưng mà mặt của con chỉ có một phía thôi, hướng về phía trước mà.”
“La Thiếu, con gái của anh đấy à? Dễ thương quá.” Một giọng nói trong trẻo xen vào.
Thẩm Thận Nguyên không thể tin nổi nhìn anh ta.
Đối phương đưa tay ra nhéo nhéo mặt cậu.
Thẩm Thận Nguyên vô thức đưa tay đẩy ra.
Đối phương sửng sốt một lúc, ngượng ngùng nhìn La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần nói: “Gọi chú Mã đi.”
Thẩm Thận Nguyên ôm chặt lấy La Thiếu Thần, mặt cọ qua cọ lại trên y phục của anh, đầy vẻ sợ gặp người lạ.
Vẫn là Mã Duy Càn tự tìm đường xuống cho mình, cười nói: “Nhóc con sợ người lạ kìa.”
La Thiếu Thần đưa chìa khóa cho anh ta, “Chúng tôi đi trước đây.”
“Cảm ơn anh La.” Xưng hô của Mã Duy Càn lập tức khác hẳn, “Chuyện album vẫn phải phiền anh nhiều.”
La Thiếu Thần gật gật đầu, một tay đẩy xe, một tay dắt Thẩm Thận Nguyên đi đổi thẻ lên máy bay.
Trong lòng Thẩm Thận Nguyên nổi lên sóng gió, không ngừng cuồng phong nộ khiếu, nổi lên kinh đào hãi lãng. Tại sao xuất hiện ở đây lại có thể là Mã Duy Càn? Tại sao không phải ai đó một trong số bọn họ Đại Kiều, Cao Cần, Phong Á Luân, Tiểu Chu, Trương Tri…?
Nhắc đến Mã Duy Càn, không thể không nhắc tới cuộc chiến Cao Mã mà gần đây đám phóng viên ngồi lê đôi mách của tạp chí hàng tuần Showbiz viết mòn ngòi bút. Cái gọi là Cao Mã, chính là chỉ hai nhân vật có thực quyền lớn của Y Mã Đặc, Phó Giám đốc Cao Cần và Giám đốc Mã Thụy. Cùng với việc Cao Cần gia nhập hội đồng quản trị, sức ảnh hưởng đối với Y Mã Đặc càng lúc càng lớn, mâu thuẫn giữa hai người càng lúc càng khó hòa giải. Tuy Y Mã Đặc do phụ thân của Mã Thụy một tay sáng lập nên, nhưng Cao Cần lại là người quản lý có tính quyết định của công ty, không nói đến thiên vương Phong Á Luân và chuẩn thiên vương Kiều Dĩ Hàng dưới trướng ông ta, chỉ bằng bản thân ông ta đã là một tấm biển hiệu in chữ vàng rồi, một khi ông ta có ý rời đi, Y Mã Đặc nhất định sẽ sụp một nửa. Cho nên hai năm nay Mã Thụy vẫn luôn cố gắng đào tạo các nghệ sĩ có quan hệ thân thích với mình, Mã Duy Càn chính là một người ông ta vừa ý nhất – Bọn họ có quan hệ thân thích cách xa ba ngàn mét.
Mà Thẩm Thận Nguyên, là nghệ sĩ sau Phong Á Luân và Kiều Dĩ Hàng, tiếp nối nhận sự đào tạo của Cao Cần, tất nhiên sẽ không tránh khỏi có sự cạnh tranh trong tối ngoài sáng với Mã Duy Càn. Hết giành vai diễn lại giành quảng cáo, tranh giải thưởng tranh tỷ lệ lên truyền hình, so phục trang so tin tức, nói chung, hiện giờ, trong Y Mã Đặc, ngoại trừ Cao Cần và Mã Thụy, có sự cạnh tranh của bọn họ là gay gắt nhất.
Cho nên, trong lúc cậu bốn bề là địch, lại gặp phải một người quen vênh váo xuất hiện trước mặt, không khác nào bị đâm một nhát đao rồi sau đó lại bị người ta ra sức đạp lên cán đao, đau đến nỗi một lúc lâu sau vẫn chưa hồi thần.
“Uống sữa nhé?” La Thiếu Thần thấy vẫn còn sớm, dắt cậu đến ngồi ở sảnh cà phê.
Thẩm Thận Nguyên chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt u buồn.
La Thiếu Thần rút cốc sữa vừa đưa qua về, “Không muốn uống cũng không sao.”
“Chú phải làm album nhạc cho con ngựa vừa rồi sao?”
“Lượng từ của ngựa dùng chính xác lắm.”
“Chú cảm thấy hắn ta hát rất hay sao?”
“Đây là lần đầu tiên hai người hợp tác, chú không trả lời được câu hỏi này.”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Nếu chẳng may hát không hay thì sao?”
“Cũng giống như Thẩm Thận Nguyên thôi.”
“…… bị châm chích cả đời ấy ạ?”
La Thiếu Thần sững người một chút, nghĩ thật sâu sắc, nói: “Chú vẫn luôn châm chích cậu ta sao?”
Thẩm Thận Nguyên đáp: “Số lần chú nhắc đến anh ta tương tự với Popeye nhắc tới rau chân vịt vậy.”
Bàn tay cầm cốc cà phê của La Thiếu Thần khẽ khựng lại, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc, sau đó nói: “Có lẽ, khả năng ca hát của cậu ta tệ đến nỗi xúc mục kinh tâm, khiến cho người ta không thể không để ý thôi.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Con bây giờ cho phép chú làm album cho hắn ta.”
“Ô?”
“Hắn ta nhất định sẽ lập ra kỷ lục mới!”
“Con quen chú ấy sao?”
“Thân là fan trung thành của Thẩm Thận Nguyên, quen hắn là tất nhiên! Giống như quen Popeye là biết đến tên xấu xa Bluto!”
La Thiếu Thần thong thả uống cà phê: “Trên tivi phát sóng lại bộ phim hoạt hình đó rồi sao? Chú tưởng rằng nó phát sóng từ rất nhiều năm về trước rồi chứ. Lúc đấy con còn chưa ra đời cơ.”
Thẩm Thận Nguyên huơ tay, nói: “Bạn học giới thiệu cho ạ, bạn ấy thích đồ cổ.”
“Vậy thì con phải đề phòng bạn đó, tránh cho bạn ấy tâm huyết sôi trào biến con thành xác ướp.”
Thẩm Thận Nguyên ngây thơ mở to mắt, “Xác ướp là gì ạ?” Cậu cuối cùng cũng ý thức được rằng làm một đứa trẻ bình thường, cần phải thể hiện ra điều mình không biết vào đúng lúc.
La Thiếu Thần đáp: “Là người chết đã được đóng gói.”
“Người chết sao lại cần đóng gói ạ?”
“Để tiện mang đi tặng.”
“……” Lại bắt đầu lừa gạt đấy. Thẩm Thận Nguyên tiếp tục truy hỏi, “Tại sao lại phải lấy người chết làm quà tặng?”
La Thiếu Thần đáp: “Bởi vì viện bảo tàng thích.”
Thẩm Thận Nguyên rất phối hợp, làm ra một biểu cảm như trút được gánh nặng, “Thì ra xác ướp được đặt trong viện bảo tàng là vì người làm xác ướp sau khi làm xong rồi thì tặng cho viện bảo tàng.”
La Thiếu Thần nói: “Bưu kiện được gửi theo rất nhiều cách, có loại gửi đến tận cửa, cũng có loại khách hàng tự đến lấy. Bọn họ thuộc loại sau.”
“…….” Rõ ràng là cách nói không thể tin được, nhưng tại sao nghe thì vẫn thấy chỗ nào cũng có lý?
La Thiếu Thần thấy thời gian cũng suýt soát, thanh toán tiền rồi lên máy bay.
Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: “Ngay cả sổ hộ khẩu chú cũng mang theo?”
La Thiếu Thần đáp: “Hay là con muốn dùng chứng minh nhân dân?”
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy bị coi thường. Trong lòng hạ lời thề, đợi đến khi cậu trở về thân thể của mình rồi, nhất định sẽ mang chứng minh thư đến cho anh ta xem đã mắt!
Đi ra từ phi trường của thành D, Thẩm Thận Nguyên theo La Thiếu Thần gọi taxi, nhưng khi đến nơi rồi mới phát hiện ra không phải là căn biệt thự to lớn mà cậu đã từng ở, mà là một khách sạn kiểu cao ốc, phòng đã đặt là phòng lớn số 3 ở sảnh 1.
La Thiếu Thần giúp cậu để hành lý vào trong phòng, sau đó đưa cho cậu một tấm thẻ phòng, nói cho cậu cách sử dụng.
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Tại sao không về nhà ở ạ?”
La Thiếu Thần đáp: “Bình thường không có người quét dọn mà.”
Thẩm Thận Nguyên: “……..” Lý do quả nhiên rất hợp lý.
La Thiếu Thần hỏi: “Trưa nay muốn ăn gì?”
Thẩm Thận Nguyên nghĩ thật cẩn thận: “Cơm trứng chiên.”
La Thiếu Thần nói: “Chú gọi thức ăn, thuận tiện có tranh thủ chút thời gian đi mua đồ.”
“Mua đồ gì ạ?”
“Đồ dùng học tập.” La Thiếu Thần lấy tờ giấy mà vú Triệu đưa cho anh ra, “Trên này viết là con cần có một bộ đồ dùng học tập hoàn toàn mới.”
“Con cần đồ dùng học tập làm gì?” Thẩm Thận Nguyên có dự cảm không tốt.
La Thiếu Thần đáp: “Đi học.”
“Không!” Thẩm Thận Nguyên thét lên.
La Thiếu Thần nói: “Vú Triệu nói, con rất thích đi học mà.”
Thẩm Thận Nguyên nịnh bợ ôm lấy anh, “Đấy là vì tiểu tiểu thúc thúc chưa ở đây.”
“Muốn chú hướng dẫn học cũng được.”
“Í?” Kịch bản sao lại phát triển theo hướng này? Lúc này không phải là La Thiếu Thần nên thể hiện là thụ sủng nhược kinh, cảm động đến rơi lệ… Được rồi, dù sao đối tượng cũng là La Thiếu, phát triển như thế này mới là bình thường.
La Thiếu Thần nói: “Dù sao chú cũng rất hiếu kỳ về phương pháp giáo dục ở trường mẫu giáo con học.”
Thẩm Thận Nguyên: “……..”
Sáng sớm ngày hôm sau.
La Thiếu Thần gọi Thẩm Thận Nguyên dậy, gõ cửa một lúc lâu không thấy động tĩnh gì, mở ra nhìn, liền thấy Thẩm Thận Nguyên nằm bò trên giường, mồ hôi đầy mặt.
“Sao thế?” Anh vội vàng chạy đến bên giường, giơ tay ra sờ trán cậu.
Thẩm Thận Nguyên “gian nan” mở mắt ra, hơi thở như tơ, trả lời: “đau bụng……”
La Thiếu Thần lập tức bế cậu lên, “Chú đưa con đi bệnh viện.”
“Con không muốn đi viện.” Thẩm Thận Nguyên nắm chặt lấy cổ áo của anh, một lúc liền nắm thành nhúm nhàu nhĩ, “Uống thuốc là được rồi.”
La Thiếu Thần nói: “Đi bệnh viện vẫn an toàn hơn, tốt nhất là tiêm một mũi, như thế buổi chiều vẫn kịp đến nhà trẻ.”
Thẩm Thận Nguyên: “……..” Chỉ là đi nhà trẻ mà thôi, cũng không phải tham gia đại hội đại biểu nhân dân, chắc cũng không cần phải lo lắng quá mức như thế này đâu nhỉ?
La Thiếu Thần quay lại phòng một chuyến, cầm lấy ví tiền liền đi.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Con vẫn còn mặc đồ ngủ.”
“Con đã mặc đồ ngủ rồi mà.”
“Không lịch sự chút nào cả.”
“Bác sĩ coi là bệnh, quản ngục mới coi người.”
Nhìn thấy La Thiếu Thần sắp đi tới cửa, Thẩm Thận Nguyên bất ngờ thay đổi chủ ý, “A! Bụng đột nhiên không đau nữa rồi!” Xem ra cửa ải đi nhà trẻ này cậu không bỏ qua được rồi, chỉ có thể đến đâu hay đến đó, ngồi yên quan sát động tĩnh mà thôi.
La Thiếu Thần dừng bước, nhìn cậu.
Thẩm Thận Nguyên chân thành nói: “Nhất định là tình thương của tiểu tiểu thúc thúc cảm động thượng đế rồi!”
La Thiếu Thần nói: “Có thể là đỡ tạm thời thôi, đi bệnh viện vẫn an toàn hơn.”
“Có thể là do đói rồi.” Thẩm Thận Nguyên nói, “Ăn một chút là được thôi.”
“Con chắc chứ?”
“Chắc mà.”
“Cho nên, một giờ sau con đảm bảo sẽ ngồi trong phòng học của nhà trẻ chứ?”
“Có thể muộn một tiếng không ạ, cho con ngủ nướng một tí?”
“Chú có thể mang giúp con một cái gối vào phòng học.”
“……Cám ơn chú, nhưng mà không cần đâu. Kỹ thuật của con rất tốt, không cần gối đâu.”
“Vậy thì, trước tiên đánh răng thôi.” La Thiếu Thần thả cậu xuống, nhéo nhéo cái mũi.
Thẩm Thận Nguyên mặt lập tức đỏ bừng.
/166
|