Dịch: Phong Bụi
Chuyện, chuyện, kể chuyện.
Trên đường về nhà, Thẩm Thận Nguyên tâm sự trùng trùng. Câu nói đó của La Thiếu Thần như lời nguyền, không ngừng xoay quanh trong đầu cậu, muốn thăm dò một chút, nhưng lại sợ nói nhiều thành ra để lộ dấu vết.
“Nếu như Thẩm Thận Nguyên thật sự bán ma túy thì làm thế nào?” La Thiếu Thần đột nhiên hỏi.
Thẩm Thận Nguyên kinh sợ ngẩng đầu, “Không thể nào.”
“Sao con biết được?”
“Bởi vì… anh ấy rất đẹp trai mà.”
“Mã Thụy cũng cảm thấy Mã Duy Càn rất đẹp trai.”
“À, vậy thì Mã Thụy chắc cũng không cảm thấy Mã Duy Càn sẽ bán ma túy đâu.”
La Thiếu Thần không nói gì nữa.
Thẩm Thận Nguyên có chút không đoan chắc, “Chú cảm thấy Thẩm Thận Nguyên sẽ bán ma túy sao?”
Xe của La Thiếu Thần chầm chậm gia tốc, lúc qua cầu, xe bất ngờ chấn động lên xuống một chút.
“Chú không muốn tin.” Anh nói chậm rãi.
Nếu như không phải từng chữ La Thiếu Thần nói ra và giọng nói đều rất rõ ràng, Thẩm Thận Nguyên gần như phải nghi ngờ câu nói này là huyễn tưởng sinh ra trong tai mình khi xe bị chấn động.
Chú không tin và chú không muốn tin có sự khác biệt rất lớn. Câu trước có thể xuất phát từ lòng tin, cũng có thể xuất phát từ phán đoán, câu sau …thì mang theo tình cảm chủ quan. Thẩm Thận Nguyên cảm thấy có lẽ mình đã hiểu nhầm La Thiếu Thần rồi, ác cảm của anh ta với mình chỉ bắt nguồn từ tình yêu với âm nhạc và yêu cầu đối với sự chuyên nghiệp, đối với bản thân con người mình thì không hề có sự căm ghét như mình đã tưởng tượng. Vậy thì, đối với môi trường càng ngày càng ác liệt như hiện nay, cậu có thể liệt La Thiếu vào danh sách đồng minh có thể xem xét hay không? Dù sao thì điều hiện nay cậu cần phải suy nghĩ không còn dừng lại ở việc làm cho linh hồn của mình quay trở về thân thể nữa, mà còn… xóa bỏ tội danh mà mình vô duyên vô cớ phải chịu!
La Thiếu Thần nhìn khuôn mặt non nớt trong kính chiếu hậu đang vô thức thể hiện ra biểu cảm mình đã quen thuộc, khóe miệng khẽ mím chặt.
Loại trừ tất cả các khả năng không thể, khả năng còn lại cho dù ly kỳ đến đâu, cũng nhất định là chân tướng.
Nếu như đây đúng là chân tướng, sự việc tiếp theo càng trở nên hóc búa rồi. Nhưng lúc anh xé tờ giấy đó đi, quyết định giấu kín điểm nghi vấn, chính là đã chặt đứt đường lùi của chính mình, đơn độc gánh vác tất cả những chuyện này, cho nên cho dù bây giờ sự việc có trở nên tồi tệ đến thế nào, anh cũng nhất định phải chống đỡ tiếp.
Có điều trước đó, anh nhất định phải để hai người đạt được sự nhận thức chung trên một số vấn đề, ít nhất là có thể thống nhất phương hướng cần nỗ lực… Tất nhiên, nếu như có thể, anh càng hy vọng đối phương có thể trao niềm tin cho mình, giống như những gì anh đã làm – cho dù La Định Âu nói rằng ngôi sao bị thương trong vụ nổ đó là người nối mối, anh vẫn kiên định phán đoán của mình.
Cả La gia đang rơi vào một thời kỳ xảy ra rất nhiều chuyện, ngay cả La Thiếu Thần dạo gần đây thường xuyên xuất hiện ở nhà họ La cũng không ngoại lệ. Cho dù trước đó anh có cầu xin các phương tiện truyền thông để cho nhà họ La được yên ổn một chút, nhưng trên thực tế câu nói đó không những không có hiệu quả ngăn cản mà hơn nữa còn khiến cho bản thân mình bị liên lụy theo. Cho dù anh để điện thoại ở trạng thái rung, cũng có thể cảm thấy nó rung bần bật trên đùi anh như máy mát xa.
La Định Âu suy nghĩ đến sự an toàn của anh, bảo anh tạm thời ở lại đại trạch của nhà họ La, La Thiếu Thần đồng ý, phòng ở ngay bên cạnh phòng Thẩm Thận Nguyên.
Đến giờ cơm tối, La Khải Trạch và Sử Mạn Kỳ cuối cùng cũng trở về.
La Định Âu rõ ràng vẫn luôn để tâm việc La Khải Tùng bán ma túy, cho nên mặt lạnh tanh, không thèm hỏi lấy một câu, vẫn là La Khải Trạch chủ động nói ra đã giải quyết hậu sự như thế nào. Trong lúc đó, chỉ có La Học Mẫn thêm vào hai câu.
La Khải Trạch nói xong, quan sát biểu cảm của La Định Âu, nhẹ giọng nói: “Bố, bố xem có nên tổ chức tang lễ không? Mời một số bạn bè đến…”
“Mời bạn bè gì?” La Định Âu hỏi.
La Khải Trạch nói: “Sinh tiền Khải Tùng có không ít bạn tốt, lúc trước vẫn luôn gọi điện hỏi hậu sự của nó, con nghĩ theo phép lịch sự cũng nên mời bọn họ đến tham dự.”
“Nếu như là đám hồ bằng cẩu hữu thì không cần đến làm gì. Kẻ chơi bời cùng bọn chúng đã đi rồi, không cần thiết phải đến làm bẩn mắt người sống. Nếu như thực sự là người tốt, càng không cần đến. Dù sao, nó cũng không đáng để người ta đến thăm viếng!” La Định Âu tức giận bừng bừng nói xong, gác đũa lên bát cơm, đẩy ghế ra, đứng lên, nói: “Không ăn nữa, mọi người ăn đi.”
La Học Mẫn đang định khuyên, liền thấy vú Triệu lấy tay ra hiệu với mình, qua một lúc, liền thấy bà cầm một bát cơm từ trong bếp ra, mang lên lầu.
La Khải Trạch thở dài nói: “Khải Tùng đi không đường đường chính chính như vậy, lời đồn thổi bên ngoài sẽ càng nhiều hơn.”
“Đó còn không phải do nó tự gây ra hay sao!” La Học Mẫn hận sắt không thành thép, nói: “Sớm nghe em khuyên một câu thì có phải đã không rơi vào kết cục này rồi không.”
La Khải Trạch nói: “Nó cũng đã đi rồi.”
La Học Mẫn há miệng, nhưng lại tiếp tục thở dài, lời trách móc đầy cả bụng mà không nói ra được câu nào, mệt mỏi nói: “Lúc đó lẽ ra em nên bắt nó đi nơi khác!”
“Đấy không phải là lỗi của em.” Sử Mạn Kỳ nhẹ nhàng nói.
La Học Mẫn chăm chăm nhìn cô ta một cái.
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy ánh nhìn này không phải là cảm kích hay hồi ứng gì, mà càng giống như một cái nhìn khinh miệt và coi thường.
Quả nhiên, Sử Mạn Kỳ không dám nói gì nữa, cúi đầu uống canh.
La Khải Trạch nhìn Sử Mạn Kỳ mà có chút không nhịn được, muốn an ủi cũng không mở miệng được, cuối cùng đành giữ im lặng.
Bữa cơm này cực kỳ không vui vẻ.
Thẩm Thận Nguyên cũng không vui vẻ gì, bởi vì thanh cua hấp cậu thích ăn lại cách xa cậu nhất, La Thiếu Thần chỉ gắp cho cậu một miếng, chỉ có một miếng! Đáng tiếc, cả một đĩa to như vậy! trong lòng cậu cứ nhớ mãi chuyện này, ngay cả khi lên mạng cũng không nhịn được mà gõ vào thanh tìm kiếm hai chữ thanh cua, đến lúc kết quả ra một đống quảng cáo mới phản ứng lại, vội chuyển thanh cua thành Thẩm Thận Nguyên.
Cậu cảm thấy dạo gần đây bản thân rất không bình thường. Đầu óc rất dễ lơ đãng, có lúc đang nghĩ ngợi việc gì đó, cũng có lúc chẳng nghĩ cái gì cả, chỉ lơ đãng với đầu óc hoàn toàn trống rỗng, đến lúc ý thức được thì đã qua mấy tiếng đồng hồ.
Chẳng lẽ đã đến tuổi dậy thì rồi?
Thẩm Thận Nguyên tìm kiếm tin tức trên máy tính một lúc, nhưng không đọc thấy tin tức về mình, đang định tắt máy đi ngủ, liền nghe thấy đối diện cửa phòng có tiếng va chạm rất lớn, dường như là thứ gì đó đạp mạnh vào cửa. Cậu dựng người bò dậy, lén la lén lút bước đến bên cửa, khẽ khàng mở ra một khe nhỏ.
Cửa đối diện bất ngở mở ra, còn chưa kịp nhìn đằng sau cửa là ai, cửa lại bị đóng sầm một cái.
Suốt cả quá trình, Thẩm Thận Nguyên chỉ nhìn thấy hai cái cổ tay. Một cái mảnh khảnh trắng trẻo, một cái thô to hữu lực. Nếu như cậu không nhớ nhầm, một cái là của Sử Mạn Kỳ, cái kia chắc sẽ là của La Khải Trạch – Bọn họ đang ở phòng đối diện.
Có cần đến đó xem xét không?
Thẩm Thận Nguyên rất do dự. Có vẻ, La Khải Trạch và Sử Mạn Kỳ đang đánh nhau…chỉ là không biết đang đánh nhau theo kiểu gì. Mình hấp ta hấp tấp xông vào, rốt cuộc là chuyện tốt, hay là… làm hỏng việc tốt đây.
Đúng lúc cậu đang suy đông nghĩ tây, không biết nên làm thế nào, La Thiếu Thần từ phòng bên cạnh đi ra, thản nhiên gõ cửa.
Cửa một lúc lâu sau mới mở ra. La Khải Trạch đứng trước cửa, sắc mặt có hơi đỏ, đầu tóc rối bời.
“Em đến mượn băng bông.” La Thiếu Thần nói.
Thẩm Thận Nguyên: “……” Một cái cớ cũ mèm.
“Chú đợi chút.” La Khải Trạch đi vào.
Thẩm Thận Nguyên áp tai vào nghe ngóng, nghe thấy trong phòng đối diện truyền ra tiếng nức nở ngắt quãng.
La Thiếu Thần quay lưng về phía cậu, vẫy vẫy tay.
Thẩm Thận Nguyên chậm rề rề đi đến, sau đó bị anh ta kéo một cái, đẩy vào trong phòng.
La Khải Trạch cầm theo bông băng ra, nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên, đôi mày nheo lại rất khẽ, nhẹ nhàng hỏi: “Sao Lâm Lâm muộn như vậy rồi mà còn chưa ngủ?”
“Mẹ đang khóc ạ.” Thẩm Thận Nguyên ngượng ngùng nhìn anh ta.
La Khải Trạch đưa bông băng cho La Thiếu Thần, cúi người nói: “Mẹ đang đau lòng vì chuyện của tiểu thúc thúc.”
“Con đi an ủi mẹ!” Thẩm Thận Nguyên định đột phá phòng tuyến từ dưới nách anh, nhưng lại bị nắm chặt lấy.
Tiếng khóc lóc trong phòng dần dần dừng lại.
La Khải Trạch nói: “Mẹ không sao đâu. Chuyện Lâm Lâm cần làm nhất lúc này là đi ngủ, có cần bố kể chuyện cho con nghe không?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Con có thể nhường quyền nghe kể chuyện lại cho mẹ không ạ?”
La Khải Trạch trầm mặc.
“Kể chuyện Cô bé Lọ Lem.” Thẩm Thận Nguyên nói, “ cuối cùng hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc trọn đời với nhau cho mẹ nghe.”
La Khải Trạch xoa xoa đầu cậu, nói: “Vậy để tiểu tiểu thúc thúc đưa con về ngủ nhé.”
“Dạ.” Thẩm Thận Nguyên thấy lời mình nói có tác dụng, phối hợp kéo La Thiếu Thần quay người về phòng, nghe thấy cửa “cạch” một tiếng khóa lại phía sau, Thẩm Thận Nguyên thả tay La Thiếu Thần ra, nói: “Con có thể tự đi ngủ, tiểu tiểu thúc thúc ngủ ngon nhé.”
“Nhận được sự nhờ vả của người ta thì phải làm tròn trách nhiệm. Chú tiễn con về phòng.” La Thiếu Thần đi vào phòng cùng cậu, sau đó ngồi lên giường, dựa vào đầu giường, “Chúng ta kể chuyện đi.”
“Chuyện gì ạ?”
“Liêu trai.”
Chuyện, chuyện, kể chuyện.
Trên đường về nhà, Thẩm Thận Nguyên tâm sự trùng trùng. Câu nói đó của La Thiếu Thần như lời nguyền, không ngừng xoay quanh trong đầu cậu, muốn thăm dò một chút, nhưng lại sợ nói nhiều thành ra để lộ dấu vết.
“Nếu như Thẩm Thận Nguyên thật sự bán ma túy thì làm thế nào?” La Thiếu Thần đột nhiên hỏi.
Thẩm Thận Nguyên kinh sợ ngẩng đầu, “Không thể nào.”
“Sao con biết được?”
“Bởi vì… anh ấy rất đẹp trai mà.”
“Mã Thụy cũng cảm thấy Mã Duy Càn rất đẹp trai.”
“À, vậy thì Mã Thụy chắc cũng không cảm thấy Mã Duy Càn sẽ bán ma túy đâu.”
La Thiếu Thần không nói gì nữa.
Thẩm Thận Nguyên có chút không đoan chắc, “Chú cảm thấy Thẩm Thận Nguyên sẽ bán ma túy sao?”
Xe của La Thiếu Thần chầm chậm gia tốc, lúc qua cầu, xe bất ngờ chấn động lên xuống một chút.
“Chú không muốn tin.” Anh nói chậm rãi.
Nếu như không phải từng chữ La Thiếu Thần nói ra và giọng nói đều rất rõ ràng, Thẩm Thận Nguyên gần như phải nghi ngờ câu nói này là huyễn tưởng sinh ra trong tai mình khi xe bị chấn động.
Chú không tin và chú không muốn tin có sự khác biệt rất lớn. Câu trước có thể xuất phát từ lòng tin, cũng có thể xuất phát từ phán đoán, câu sau …thì mang theo tình cảm chủ quan. Thẩm Thận Nguyên cảm thấy có lẽ mình đã hiểu nhầm La Thiếu Thần rồi, ác cảm của anh ta với mình chỉ bắt nguồn từ tình yêu với âm nhạc và yêu cầu đối với sự chuyên nghiệp, đối với bản thân con người mình thì không hề có sự căm ghét như mình đã tưởng tượng. Vậy thì, đối với môi trường càng ngày càng ác liệt như hiện nay, cậu có thể liệt La Thiếu vào danh sách đồng minh có thể xem xét hay không? Dù sao thì điều hiện nay cậu cần phải suy nghĩ không còn dừng lại ở việc làm cho linh hồn của mình quay trở về thân thể nữa, mà còn… xóa bỏ tội danh mà mình vô duyên vô cớ phải chịu!
La Thiếu Thần nhìn khuôn mặt non nớt trong kính chiếu hậu đang vô thức thể hiện ra biểu cảm mình đã quen thuộc, khóe miệng khẽ mím chặt.
Loại trừ tất cả các khả năng không thể, khả năng còn lại cho dù ly kỳ đến đâu, cũng nhất định là chân tướng.
Nếu như đây đúng là chân tướng, sự việc tiếp theo càng trở nên hóc búa rồi. Nhưng lúc anh xé tờ giấy đó đi, quyết định giấu kín điểm nghi vấn, chính là đã chặt đứt đường lùi của chính mình, đơn độc gánh vác tất cả những chuyện này, cho nên cho dù bây giờ sự việc có trở nên tồi tệ đến thế nào, anh cũng nhất định phải chống đỡ tiếp.
Có điều trước đó, anh nhất định phải để hai người đạt được sự nhận thức chung trên một số vấn đề, ít nhất là có thể thống nhất phương hướng cần nỗ lực… Tất nhiên, nếu như có thể, anh càng hy vọng đối phương có thể trao niềm tin cho mình, giống như những gì anh đã làm – cho dù La Định Âu nói rằng ngôi sao bị thương trong vụ nổ đó là người nối mối, anh vẫn kiên định phán đoán của mình.
Cả La gia đang rơi vào một thời kỳ xảy ra rất nhiều chuyện, ngay cả La Thiếu Thần dạo gần đây thường xuyên xuất hiện ở nhà họ La cũng không ngoại lệ. Cho dù trước đó anh có cầu xin các phương tiện truyền thông để cho nhà họ La được yên ổn một chút, nhưng trên thực tế câu nói đó không những không có hiệu quả ngăn cản mà hơn nữa còn khiến cho bản thân mình bị liên lụy theo. Cho dù anh để điện thoại ở trạng thái rung, cũng có thể cảm thấy nó rung bần bật trên đùi anh như máy mát xa.
La Định Âu suy nghĩ đến sự an toàn của anh, bảo anh tạm thời ở lại đại trạch của nhà họ La, La Thiếu Thần đồng ý, phòng ở ngay bên cạnh phòng Thẩm Thận Nguyên.
Đến giờ cơm tối, La Khải Trạch và Sử Mạn Kỳ cuối cùng cũng trở về.
La Định Âu rõ ràng vẫn luôn để tâm việc La Khải Tùng bán ma túy, cho nên mặt lạnh tanh, không thèm hỏi lấy một câu, vẫn là La Khải Trạch chủ động nói ra đã giải quyết hậu sự như thế nào. Trong lúc đó, chỉ có La Học Mẫn thêm vào hai câu.
La Khải Trạch nói xong, quan sát biểu cảm của La Định Âu, nhẹ giọng nói: “Bố, bố xem có nên tổ chức tang lễ không? Mời một số bạn bè đến…”
“Mời bạn bè gì?” La Định Âu hỏi.
La Khải Trạch nói: “Sinh tiền Khải Tùng có không ít bạn tốt, lúc trước vẫn luôn gọi điện hỏi hậu sự của nó, con nghĩ theo phép lịch sự cũng nên mời bọn họ đến tham dự.”
“Nếu như là đám hồ bằng cẩu hữu thì không cần đến làm gì. Kẻ chơi bời cùng bọn chúng đã đi rồi, không cần thiết phải đến làm bẩn mắt người sống. Nếu như thực sự là người tốt, càng không cần đến. Dù sao, nó cũng không đáng để người ta đến thăm viếng!” La Định Âu tức giận bừng bừng nói xong, gác đũa lên bát cơm, đẩy ghế ra, đứng lên, nói: “Không ăn nữa, mọi người ăn đi.”
La Học Mẫn đang định khuyên, liền thấy vú Triệu lấy tay ra hiệu với mình, qua một lúc, liền thấy bà cầm một bát cơm từ trong bếp ra, mang lên lầu.
La Khải Trạch thở dài nói: “Khải Tùng đi không đường đường chính chính như vậy, lời đồn thổi bên ngoài sẽ càng nhiều hơn.”
“Đó còn không phải do nó tự gây ra hay sao!” La Học Mẫn hận sắt không thành thép, nói: “Sớm nghe em khuyên một câu thì có phải đã không rơi vào kết cục này rồi không.”
La Khải Trạch nói: “Nó cũng đã đi rồi.”
La Học Mẫn há miệng, nhưng lại tiếp tục thở dài, lời trách móc đầy cả bụng mà không nói ra được câu nào, mệt mỏi nói: “Lúc đó lẽ ra em nên bắt nó đi nơi khác!”
“Đấy không phải là lỗi của em.” Sử Mạn Kỳ nhẹ nhàng nói.
La Học Mẫn chăm chăm nhìn cô ta một cái.
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy ánh nhìn này không phải là cảm kích hay hồi ứng gì, mà càng giống như một cái nhìn khinh miệt và coi thường.
Quả nhiên, Sử Mạn Kỳ không dám nói gì nữa, cúi đầu uống canh.
La Khải Trạch nhìn Sử Mạn Kỳ mà có chút không nhịn được, muốn an ủi cũng không mở miệng được, cuối cùng đành giữ im lặng.
Bữa cơm này cực kỳ không vui vẻ.
Thẩm Thận Nguyên cũng không vui vẻ gì, bởi vì thanh cua hấp cậu thích ăn lại cách xa cậu nhất, La Thiếu Thần chỉ gắp cho cậu một miếng, chỉ có một miếng! Đáng tiếc, cả một đĩa to như vậy! trong lòng cậu cứ nhớ mãi chuyện này, ngay cả khi lên mạng cũng không nhịn được mà gõ vào thanh tìm kiếm hai chữ thanh cua, đến lúc kết quả ra một đống quảng cáo mới phản ứng lại, vội chuyển thanh cua thành Thẩm Thận Nguyên.
Cậu cảm thấy dạo gần đây bản thân rất không bình thường. Đầu óc rất dễ lơ đãng, có lúc đang nghĩ ngợi việc gì đó, cũng có lúc chẳng nghĩ cái gì cả, chỉ lơ đãng với đầu óc hoàn toàn trống rỗng, đến lúc ý thức được thì đã qua mấy tiếng đồng hồ.
Chẳng lẽ đã đến tuổi dậy thì rồi?
Thẩm Thận Nguyên tìm kiếm tin tức trên máy tính một lúc, nhưng không đọc thấy tin tức về mình, đang định tắt máy đi ngủ, liền nghe thấy đối diện cửa phòng có tiếng va chạm rất lớn, dường như là thứ gì đó đạp mạnh vào cửa. Cậu dựng người bò dậy, lén la lén lút bước đến bên cửa, khẽ khàng mở ra một khe nhỏ.
Cửa đối diện bất ngở mở ra, còn chưa kịp nhìn đằng sau cửa là ai, cửa lại bị đóng sầm một cái.
Suốt cả quá trình, Thẩm Thận Nguyên chỉ nhìn thấy hai cái cổ tay. Một cái mảnh khảnh trắng trẻo, một cái thô to hữu lực. Nếu như cậu không nhớ nhầm, một cái là của Sử Mạn Kỳ, cái kia chắc sẽ là của La Khải Trạch – Bọn họ đang ở phòng đối diện.
Có cần đến đó xem xét không?
Thẩm Thận Nguyên rất do dự. Có vẻ, La Khải Trạch và Sử Mạn Kỳ đang đánh nhau…chỉ là không biết đang đánh nhau theo kiểu gì. Mình hấp ta hấp tấp xông vào, rốt cuộc là chuyện tốt, hay là… làm hỏng việc tốt đây.
Đúng lúc cậu đang suy đông nghĩ tây, không biết nên làm thế nào, La Thiếu Thần từ phòng bên cạnh đi ra, thản nhiên gõ cửa.
Cửa một lúc lâu sau mới mở ra. La Khải Trạch đứng trước cửa, sắc mặt có hơi đỏ, đầu tóc rối bời.
“Em đến mượn băng bông.” La Thiếu Thần nói.
Thẩm Thận Nguyên: “……” Một cái cớ cũ mèm.
“Chú đợi chút.” La Khải Trạch đi vào.
Thẩm Thận Nguyên áp tai vào nghe ngóng, nghe thấy trong phòng đối diện truyền ra tiếng nức nở ngắt quãng.
La Thiếu Thần quay lưng về phía cậu, vẫy vẫy tay.
Thẩm Thận Nguyên chậm rề rề đi đến, sau đó bị anh ta kéo một cái, đẩy vào trong phòng.
La Khải Trạch cầm theo bông băng ra, nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên, đôi mày nheo lại rất khẽ, nhẹ nhàng hỏi: “Sao Lâm Lâm muộn như vậy rồi mà còn chưa ngủ?”
“Mẹ đang khóc ạ.” Thẩm Thận Nguyên ngượng ngùng nhìn anh ta.
La Khải Trạch đưa bông băng cho La Thiếu Thần, cúi người nói: “Mẹ đang đau lòng vì chuyện của tiểu thúc thúc.”
“Con đi an ủi mẹ!” Thẩm Thận Nguyên định đột phá phòng tuyến từ dưới nách anh, nhưng lại bị nắm chặt lấy.
Tiếng khóc lóc trong phòng dần dần dừng lại.
La Khải Trạch nói: “Mẹ không sao đâu. Chuyện Lâm Lâm cần làm nhất lúc này là đi ngủ, có cần bố kể chuyện cho con nghe không?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Con có thể nhường quyền nghe kể chuyện lại cho mẹ không ạ?”
La Khải Trạch trầm mặc.
“Kể chuyện Cô bé Lọ Lem.” Thẩm Thận Nguyên nói, “ cuối cùng hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc trọn đời với nhau cho mẹ nghe.”
La Khải Trạch xoa xoa đầu cậu, nói: “Vậy để tiểu tiểu thúc thúc đưa con về ngủ nhé.”
“Dạ.” Thẩm Thận Nguyên thấy lời mình nói có tác dụng, phối hợp kéo La Thiếu Thần quay người về phòng, nghe thấy cửa “cạch” một tiếng khóa lại phía sau, Thẩm Thận Nguyên thả tay La Thiếu Thần ra, nói: “Con có thể tự đi ngủ, tiểu tiểu thúc thúc ngủ ngon nhé.”
“Nhận được sự nhờ vả của người ta thì phải làm tròn trách nhiệm. Chú tiễn con về phòng.” La Thiếu Thần đi vào phòng cùng cậu, sau đó ngồi lên giường, dựa vào đầu giường, “Chúng ta kể chuyện đi.”
“Chuyện gì ạ?”
“Liêu trai.”
/166
|