Dịch: Phong Bụi
Tai nạn, tai nạn, không thấy người.
Đối thoại càng mập mờ càng khiến người ta tưởng tượng phong phú.
Thẩm Thận Nguyên vừa vào đến phòng ngủ liền túm lấy La Thiếu Thần hỏi: “Anh vừa rồi nói gì với ông nội, à không, với La tiên sinh vậy?”
“Nói về chuyện Khải Tùng.”
“Có liên quan đến… tôi không?” Cậu vốn định hỏi có liên quan đến buôn bán ma túy không, nhưng lời nói đến môi thì lại sợ chọc phải vết thương của La Thiếu Thần, nên mới sửa lời.
“Không liên quan.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Tại sao La tiên sinh lại bảo anh đừng đi vào vết xe đổ của Khải Tùng? Có phải anh đang gặp nguy hiểm gì không?”
La Thiếu Thần giơ tay kéo thấp nút cà vạt, một tay nhét túi áo, dựa vào tường lười nhác nhìn cậu, “Cậu lo lắng cho tôi sao?”
“Đương nhiên rồi.” Thẩm Thận Nguyên không chút do dự nhảy lên giường, làm động tác chèo thuyền, “Chúng ta hiện giờ đang ngồi chung một con thuyền mà.”
“Nếu như có một ngày cậu xuống thuyền rồi thì sao?”
“Tôi cũng sẽ không quên đại ân đại đức của anh!” Thẩm Thận Nguyên nói rất chân thành. Thời gian này nếu như không có La Thiếu đứng giữa làm trung gian, cậu không chắc bản thân mình có thể duy trì đến hiện giờ hay không.
“Cậu tốt nhất nên nhớ kỹ.”
Thẩm Thận Nguyên chỉ tay lên trời mà thề, “Tôi tuyệt đối không phải người qua cầu rút ván vong ân phụ nghĩa!”
“Cậu thường báo ân thế nào?”
“Báo ân thế nào á?” Câu hỏi sắc bén như thế này khiến Thẩm Thận Nguyên khó xử, “Cái này, cần phải xem nhu cầu của đối phương. Bình thường đối phương thích quà gì, hoặc đối phương sau này có yêu cầu gì…”
La Thiếu Thần nhếch khóe miệng: “Cậu tốt nhất nên nhớ kỹ.”
Thẩm Thận Nguyên một tay đặt lên ngực nói: “Anh yên tâm, trí nhớ của tôi rất tốt. Hay là La Thiếu hiện giờ có suy nghĩ gì rồi?”
La Thiếu Thần nói: “Suy nghĩ của tôi vẫn chưa chín muồi, đang còn trong quá trình hoàn thiện.”
Thẩm Thận Nguyên không hiểu, nuốt nước bọt, “Nghe có vẻ rất lớn lao rất phức tạp.”
“Tôi sẽ nhớ thật tường tận thật chi tiết.”
Dự cảm bất an âm ỉ trong lòng Thẩm Thận Nguyên càng mãnh liệt hơn.
Điện thoại của La Thiếu Thần reo lên.
Thẩm Thận Nguyên thoắt cái bật ngồi dậy trên giường, hai mắt long lanh chăm chú nhìn anh.
La Thiếu Thần tiếp điện thoại, đầu kia là Cao Cần.
“Nghi phạm hiện ở cục cảnh sát, thân thể không sao.” Cao Cần chạy đôn chạy đáo đến tận lúc này vẫn chưa được hột cơm nào vào bụng, nói chuyện hết sức ngắn gọn súc tích.
La Thiếu Thần hỏi: “Tình hình thế nào?”
Cao Cần trầm ngâm nói: “Không rõ. Xem bọn họ tiếp theo đi thế nào đã.”
“Còn tin tức gì không?”
“Hiện tại chưa có.”
“Giữ liên lạc nhé.”
“Ừ.”
Sau một loạt sự việc cần liên lạc với nhau, quan hệ giữa hai người đã tiến triển đến mức lười nói những lời khách sáo rồi.
La Thiếu Thần gác điện thoại, Thẩm Thận Nguyên đang định hỏi, lại có một cuộc điện thoại khác gọi đến.
Thẩm Thận Nguyên chỉ có thể im lặng nhìn anh.
La Thiếu Thần nói chuyện mấy phút sau mới gác điện thoại.
“Vừa rồi là Cao Cần?”
“Cuộc đầu tiên thì phải.” La Thiếu Thần nói, “Thân thể của cậu không sao, nghi phạm còn ở cục cảnh sát, vẫn chưa có tin tức gì mới.”
“Ồ.”
“Ngoài ra, người ở cục cảnh sát có hồi âm rồi. Nói rằng hai ngày trước xảy ra một vụ tai nạn giao thông tại thành phố C, một người phụ nữ khoảng 30 tuổi trong lúc băng qua đường bị đám bão xe tông phải, chết ngay tại chỗ. Nhưng thi thể đã bị một người đàn ông ôm đi mất, hiện giờ không rõ tung tích.”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Anh hoài nghi người đó là Sử Mạn Kỳ sao?”
“Tai nạn được một người đi đường dùng điện thoại chụp lại, vì chất lượng hình ảnh không tốt, bạn tôi chỉ có thể phân biệt khuôn mặt của người chết 70% giống Sử Mạn Kỳ.”
Khuôn mặt giống 70% cộng thêm lời phán đoán của Tư Mã Thanh Khổ, có thể khẳng định được 90%.
Trong lòng Thẩm Thận Nguyên khẽ xót xa, “Cát Phụng cần thi thể của Sử Mạn Kỳ để làm gì?”
La Thiếu Thần nói: “Nên hỏi chuyên gia trong ngành.” Lúc anh nói, ngón tay đã nhấn số điện thoại của khách sạn nơi Tư Mã Thanh Khổ ở.
Giọng tiếp điện thoại của Tư Mã Thanh Khổ hết sức kỳ cục, giống như đang nhẫn nhịn điều gì, “Giờ này tính là tăng ca đấy.”
La Thiếu Thần nói: “Tôi sẽ cố gắng nói ngắn gọn.”
“Ngắn gọn đến mức nào?”
“Sử Mạn Kỳ có thể đã xảy ra tai nạn giao thông, Cát Phụng cướp mất thi thể của cô ta, ông đoán hắn sẽ dùng để lảm gì?”
“Ta không phải Cát Phụng, làm sao ta biết được hắn muốn chưng lên ăn hay nấu lên ăn!”
Bình tĩnh như La Thiếu Thần cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, “Ông cảm thấy hắn sẽ dùng để ăn sao?”
……
Được rồi, đùa kiểu này với người ngoài ngành rõ ràng chẳng buồn cười chút nào.
“Nếu như là tôi thì sẽ không.” Tư Mã Thanh Khổ thở gằn ra một hơi, “Thi thể mang về có thể làm tiêu bản kỷ niệm, ngày đêm nhìn ngắm. Nếu như biến thái hơn chút nữa thì sẽ nghĩ cách khởi tử hồi sinh, hoặc là… làm cương thi.”
La Thiếu Thần chau mày nói: “Khởi tử hồi sinh và làm cương thi khó khăn lắm không?”
Tư Mã Thanh Khổ nói: “Lúc trước ta cảm thấy rất khó khăn, nhưng những chuyện đợt trước trải qua khiến ta cảm thấy việc biến thành cương thi sắp dễ dàng như đi siêu thị mua mì gói rồi.”
“Hậu quả khi biến thành cương thi là gì?”
“Anh hỏi Sử Mạn Kỳ hay là chúng ta? Nếu là Sử Mạn Kỳ, còn phải xem là loại nào. Loại kém một chút thì không có lý trí, cho dù linh hồn bị giam giữ trong thân thể, cũng không cách nào hoàn toàn khống chế thân thể của mình. Bọn họ có thể thích máu, thích ăn thịt sống. Cao cấp hơn một chút thì hút máu tươi và dương khí, cũng ăn thịt. Cao cấp hơn hơn nữa… nói ra thì dài lắm, nếu như anh muốn nghe, ta có thể mở lớp dạy, một thầy một trò. Học phí…”
La Thiếu Thần nắm lấy trọng điểm trong mớ lảm nhảm đó, “Cương thi có thể công kích con người sao?”
“Có khả năng đó lắm.” Tư Mã Thanh Khổ nói, “Đặc biệt là cương thi cấp thấp, ý trí của bọn chúng phần lớn được quyết định bởi người tạo ra bọn chúng, cũng chính là Cát Phụng.”
La Thiếu Thần day day huyệt thái dương.
“Có điều,” Tư Mã Thanh Khổ nói tiếp, “Sự việc nếu như đã lên đến mức độ này, chúng ta không thể khoanh tay ngồi yên được. Yên tâm, bắt cương thi giảm cho anh 20%.”
“Không thể khoanh tay ngồi yên có nghĩa là, cho dù không trả tiền, các ông cũng sẽ bắt nhỉ?”
“…Í? Sao anh lại thông minh đột xuất thế.”
La Thiếu Thần nói: “Không, thông minh đột xuất là ông. Phục vụ thu phí đến đây là kết thúc, cám ơn, xin hãy tiếp tục nhân sinh đại sự của ông đi.”
“Nhân sinh đại sự gì?”
“Bài tiết và phóng thích.”
“Sao anh biết?” Tư Mã Thanh Khổ ngạc nhiên hỏi. Ông ta từ trước đến nay chưa từng nói với những người ngoài sư đệ đồ đệ những chuyện tế nhị như mình đang đi nhà xí.
La Thiếu Thần nói: “Tôi nghe thấy tiếng ông xé giấy rồi, lượng dùng có hơi nhiều.”
Tư Mã Thanh Khổ: “……”
La Thiếu Thần thu lại điện thoại vừa đột nhiên bị gác, nói với Thẩm Thận Nguyên sắc mặt đầy vẻ ngưng trọng: “Cho dù Sử Mạn Kỳ có biến thành cương thi, cũng chưa chắc đã tấn công con người. Dựa vào tình yêu của Cát Phụng đối với cô ta, chắc hẳn sẽ không đem cô ta làm công cụ giết người và báo thù.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Hắn ta không ra tay với Sử Mạn Kỳ không đồng nghĩa với việc không ra tay với Lâm Lâm, nếu như Lâm Lâm thực sự đang nằm trong tay hắn, vậy thì nguy hiểm rồi. Trước kia hắn còn lo ngại Sử Mạn Kỳ, hiện giờ Sử Mạn Kỳ chết rồi, triệt để rơi vào tay hắn, hắn hoàn toàn không cần lấy ra Lâm Lâm để khống chế cô ta.”
La Thiếu Thần kinh ngạc nhìn cậu, dường như không ngờ đầu óc cậu lại đột nhiên suy nghĩ nhanh chóng như vậy.
Thẩm Thận Nguyên vỗ tay nói: “A, đây chắc hẳn chính là nguyên nhân Cát Phụng bắt Lâm Lâm đi rồi? Dùng để uy hiếp Sử Mạn Kỳ!”
“Lâm Lâm có nằm trong tay Cát Phụng hay không vẫn chưa thể khẳng định.”
“Tôi hy vọng là có.” Dựa vào phán đoán của Tư Mã Thanh Khổ, khả năng duy nhất không hồn phi phách tán của La Lâm Lâm chính là bị Cát Phụng bắt giam lại. Thẩm Thận Nguyên bất ngờ ngã ngửa ra giường lăn lộn, “Tại sao sự việc lại đột nhiên xảy ra cùng một lúc chứ!”
“Nhắc đến mới nhớ, vẫn còn một chuyện nữa sắp xảy ra rồi.”
“Chuyện gì?” Thẩm Thận Nguyên chợt ngừng lại. Hiện giờ cậu sợ nhất là có chuyện xảy ra.
La Thiếu Thần nói: “Sinh nhật của cậu sắp đến rồi.”
“Sinh nhật của tôi… của Lâm Lâm?”
“Thứ sáu tuần sau.”
“Thứ sáu màu đen.”
“Đừng quên đấy.”
“Cơ hội đòi lì xì tôi nhất định sẽ không bỏ qua.” Thẩm Thận Nguyên lại vui mừng trở lại. Tuy rằng không phải sinh nhật của mình, nhưng nhân vật chính của sinh nhật là mình.
La Thiếu Thần ấn ấn đầu cậu, “Ngủ sớm đi.”
Thẩm Thận Nguyên nhìn bóng lưng của anh, bất ngờ hỏi: “La tiên sinh tại sao lại nói rằng trên đời này chỉ có sắp đặt mà không có trùng hợp?”
Bước chân của La Thiếu Thần chợt khựng lại. Anh cứ nghĩ rằng mình đã khiến Thẩm Thận Nguyên quên đi chuyện này, không ngờ cậu vẫn còn nhớ. “Bởi vì ông ấy có được ngày hôm nay không phải dựa vào may mắn mà là thực lực.”
Thẩm Thận Nguyên ngẫm nghĩ một lát, buồn rầu nói: “Cho nên từ giờ trở đi, tôi không thể làm phái thần tượng nữa mà chỉ có thể làm phái thực lực sao?” May mắn của cậu khá là kém.
La Thiếu Thần mở cửa ra ngoài, lúc quay đầu đóng cửa nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên như đóa hoa héo ngồi trên giường, mở miệng nói: “Trừ ca hát ra, cậu đã chuyển đổi loại hình thành công rồi.”
Thẩm Thận Nguyên ngạc nhiên ngẩng đầu, La Thiếu Thần đã đóng cửa rồi.
Lịch trình ngày hôm nay của Thẩm Thận Nguyên là buổi sáng đi nhà trẻ, buổi chiều đóng phim. Không có trợ lý và quản lý chuyên nghiệp, toàn bộ lịch trình của cậu đều do La Thiếu Thần sắp xếp. Có điều chuyện nhỏ như đi nhà trẻ do tài xế La gia phụ trách, vú Triệu giám sát toàn bộ hành trình.
Vú Triệu dẫn cậu suốt dọc đường đến phòng học xong mới lưu luyến đi khỏi.
Thẩm Thận Nguyên phát hiện sắc mặt của Kiều Anh Lãng rất khó coi. Tuy rằng hiện giờ bọn họ là quan hệ một bên tự nhận định – Kiều Anh Lãng một bên tự nhận định cậu là tân nương của cậu nhóc, cậu một bên tự nhận định Kiều Anh Lãng là đứa nít ranh, có điều thấy tâm tình đối phương không tốt, Thẩm Thận Nguyên vẫn chủ động bắt chuyện: “Cậu nhớ nhà sao?” Vì để có thể học cùng một nhà trẻ với cô nhóc, Kiều Anh Lãng không thể không trọ trong ký túc trường, đến cuối tuần mới về nhà.
Kiều Anh Lãng hung hăng trừng cậu nói: “La Lâm Lâm, cậu trốn học!”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Tớ xin phép rồi.”
Kiều Anh Lãng nói: “Tớ không nhận được.”
“Tớ xin phép cô giáo.”
“Tớ không nhận được!”
“… Rất bình thường mà. Tớ xin phép cô giáo.”
“Tớ không nhận được!”
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy cuộc đối thoại này nếu cứ tiếp tục cũng chỉ đi vào một vòng tuần hoàn chết mà thôi, cho nên thông minh giữ im lặng.
Kiều Anh Lãng hỏi: “La Lâm Lâm, có phải cậu đang đóng phim không?”
“Phải.”
“Tớ cũng muốn đóng.”
“Cậu cũng muốn đóng?”
“Ừ, tớ đóng tân lang, cậu đóng tân nương!”
“Đóng phim cần có kỹ thuật diễn, vai diễn đơn giản như vậy không thể hiện được kỹ thuật diễn. Hay là thế này, cậu đóng Ngưu Lang, tớ đóng Vương Mẫu nương nương.”
Kiều Anh Lãng bán tín bán nghi: “Tớ phải làm gì?”
“Tìm Chức Nữ á.” Thẩm Thận Nguyên xoay người định đi, “Tớ đi tìm Vương Đế của tớ.”
“Không được, chúng ta phải ở bên nhau.” Kiều Anh Lãng kéo cậu lại.
“Mẹ vợ và con rể không có tương lai đâu.”
“… Không được.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Đầu cậu nhảy ra hai dấu hỏi chấm. Một, tại sao đề tài nào gặp phải Kiều Anh Lãng đều rơi vào một vòng tuần hoàn chết vậy? Hai, tại sao cậu lại ngu ngốc đồng ý đi học hôm nay chứ? Ở nhà ngủ nướng tuyệt biết bao!
Tai nạn, tai nạn, không thấy người.
Đối thoại càng mập mờ càng khiến người ta tưởng tượng phong phú.
Thẩm Thận Nguyên vừa vào đến phòng ngủ liền túm lấy La Thiếu Thần hỏi: “Anh vừa rồi nói gì với ông nội, à không, với La tiên sinh vậy?”
“Nói về chuyện Khải Tùng.”
“Có liên quan đến… tôi không?” Cậu vốn định hỏi có liên quan đến buôn bán ma túy không, nhưng lời nói đến môi thì lại sợ chọc phải vết thương của La Thiếu Thần, nên mới sửa lời.
“Không liên quan.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Tại sao La tiên sinh lại bảo anh đừng đi vào vết xe đổ của Khải Tùng? Có phải anh đang gặp nguy hiểm gì không?”
La Thiếu Thần giơ tay kéo thấp nút cà vạt, một tay nhét túi áo, dựa vào tường lười nhác nhìn cậu, “Cậu lo lắng cho tôi sao?”
“Đương nhiên rồi.” Thẩm Thận Nguyên không chút do dự nhảy lên giường, làm động tác chèo thuyền, “Chúng ta hiện giờ đang ngồi chung một con thuyền mà.”
“Nếu như có một ngày cậu xuống thuyền rồi thì sao?”
“Tôi cũng sẽ không quên đại ân đại đức của anh!” Thẩm Thận Nguyên nói rất chân thành. Thời gian này nếu như không có La Thiếu đứng giữa làm trung gian, cậu không chắc bản thân mình có thể duy trì đến hiện giờ hay không.
“Cậu tốt nhất nên nhớ kỹ.”
Thẩm Thận Nguyên chỉ tay lên trời mà thề, “Tôi tuyệt đối không phải người qua cầu rút ván vong ân phụ nghĩa!”
“Cậu thường báo ân thế nào?”
“Báo ân thế nào á?” Câu hỏi sắc bén như thế này khiến Thẩm Thận Nguyên khó xử, “Cái này, cần phải xem nhu cầu của đối phương. Bình thường đối phương thích quà gì, hoặc đối phương sau này có yêu cầu gì…”
La Thiếu Thần nhếch khóe miệng: “Cậu tốt nhất nên nhớ kỹ.”
Thẩm Thận Nguyên một tay đặt lên ngực nói: “Anh yên tâm, trí nhớ của tôi rất tốt. Hay là La Thiếu hiện giờ có suy nghĩ gì rồi?”
La Thiếu Thần nói: “Suy nghĩ của tôi vẫn chưa chín muồi, đang còn trong quá trình hoàn thiện.”
Thẩm Thận Nguyên không hiểu, nuốt nước bọt, “Nghe có vẻ rất lớn lao rất phức tạp.”
“Tôi sẽ nhớ thật tường tận thật chi tiết.”
Dự cảm bất an âm ỉ trong lòng Thẩm Thận Nguyên càng mãnh liệt hơn.
Điện thoại của La Thiếu Thần reo lên.
Thẩm Thận Nguyên thoắt cái bật ngồi dậy trên giường, hai mắt long lanh chăm chú nhìn anh.
La Thiếu Thần tiếp điện thoại, đầu kia là Cao Cần.
“Nghi phạm hiện ở cục cảnh sát, thân thể không sao.” Cao Cần chạy đôn chạy đáo đến tận lúc này vẫn chưa được hột cơm nào vào bụng, nói chuyện hết sức ngắn gọn súc tích.
La Thiếu Thần hỏi: “Tình hình thế nào?”
Cao Cần trầm ngâm nói: “Không rõ. Xem bọn họ tiếp theo đi thế nào đã.”
“Còn tin tức gì không?”
“Hiện tại chưa có.”
“Giữ liên lạc nhé.”
“Ừ.”
Sau một loạt sự việc cần liên lạc với nhau, quan hệ giữa hai người đã tiến triển đến mức lười nói những lời khách sáo rồi.
La Thiếu Thần gác điện thoại, Thẩm Thận Nguyên đang định hỏi, lại có một cuộc điện thoại khác gọi đến.
Thẩm Thận Nguyên chỉ có thể im lặng nhìn anh.
La Thiếu Thần nói chuyện mấy phút sau mới gác điện thoại.
“Vừa rồi là Cao Cần?”
“Cuộc đầu tiên thì phải.” La Thiếu Thần nói, “Thân thể của cậu không sao, nghi phạm còn ở cục cảnh sát, vẫn chưa có tin tức gì mới.”
“Ồ.”
“Ngoài ra, người ở cục cảnh sát có hồi âm rồi. Nói rằng hai ngày trước xảy ra một vụ tai nạn giao thông tại thành phố C, một người phụ nữ khoảng 30 tuổi trong lúc băng qua đường bị đám bão xe tông phải, chết ngay tại chỗ. Nhưng thi thể đã bị một người đàn ông ôm đi mất, hiện giờ không rõ tung tích.”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Anh hoài nghi người đó là Sử Mạn Kỳ sao?”
“Tai nạn được một người đi đường dùng điện thoại chụp lại, vì chất lượng hình ảnh không tốt, bạn tôi chỉ có thể phân biệt khuôn mặt của người chết 70% giống Sử Mạn Kỳ.”
Khuôn mặt giống 70% cộng thêm lời phán đoán của Tư Mã Thanh Khổ, có thể khẳng định được 90%.
Trong lòng Thẩm Thận Nguyên khẽ xót xa, “Cát Phụng cần thi thể của Sử Mạn Kỳ để làm gì?”
La Thiếu Thần nói: “Nên hỏi chuyên gia trong ngành.” Lúc anh nói, ngón tay đã nhấn số điện thoại của khách sạn nơi Tư Mã Thanh Khổ ở.
Giọng tiếp điện thoại của Tư Mã Thanh Khổ hết sức kỳ cục, giống như đang nhẫn nhịn điều gì, “Giờ này tính là tăng ca đấy.”
La Thiếu Thần nói: “Tôi sẽ cố gắng nói ngắn gọn.”
“Ngắn gọn đến mức nào?”
“Sử Mạn Kỳ có thể đã xảy ra tai nạn giao thông, Cát Phụng cướp mất thi thể của cô ta, ông đoán hắn sẽ dùng để lảm gì?”
“Ta không phải Cát Phụng, làm sao ta biết được hắn muốn chưng lên ăn hay nấu lên ăn!”
Bình tĩnh như La Thiếu Thần cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, “Ông cảm thấy hắn sẽ dùng để ăn sao?”
……
Được rồi, đùa kiểu này với người ngoài ngành rõ ràng chẳng buồn cười chút nào.
“Nếu như là tôi thì sẽ không.” Tư Mã Thanh Khổ thở gằn ra một hơi, “Thi thể mang về có thể làm tiêu bản kỷ niệm, ngày đêm nhìn ngắm. Nếu như biến thái hơn chút nữa thì sẽ nghĩ cách khởi tử hồi sinh, hoặc là… làm cương thi.”
La Thiếu Thần chau mày nói: “Khởi tử hồi sinh và làm cương thi khó khăn lắm không?”
Tư Mã Thanh Khổ nói: “Lúc trước ta cảm thấy rất khó khăn, nhưng những chuyện đợt trước trải qua khiến ta cảm thấy việc biến thành cương thi sắp dễ dàng như đi siêu thị mua mì gói rồi.”
“Hậu quả khi biến thành cương thi là gì?”
“Anh hỏi Sử Mạn Kỳ hay là chúng ta? Nếu là Sử Mạn Kỳ, còn phải xem là loại nào. Loại kém một chút thì không có lý trí, cho dù linh hồn bị giam giữ trong thân thể, cũng không cách nào hoàn toàn khống chế thân thể của mình. Bọn họ có thể thích máu, thích ăn thịt sống. Cao cấp hơn một chút thì hút máu tươi và dương khí, cũng ăn thịt. Cao cấp hơn hơn nữa… nói ra thì dài lắm, nếu như anh muốn nghe, ta có thể mở lớp dạy, một thầy một trò. Học phí…”
La Thiếu Thần nắm lấy trọng điểm trong mớ lảm nhảm đó, “Cương thi có thể công kích con người sao?”
“Có khả năng đó lắm.” Tư Mã Thanh Khổ nói, “Đặc biệt là cương thi cấp thấp, ý trí của bọn chúng phần lớn được quyết định bởi người tạo ra bọn chúng, cũng chính là Cát Phụng.”
La Thiếu Thần day day huyệt thái dương.
“Có điều,” Tư Mã Thanh Khổ nói tiếp, “Sự việc nếu như đã lên đến mức độ này, chúng ta không thể khoanh tay ngồi yên được. Yên tâm, bắt cương thi giảm cho anh 20%.”
“Không thể khoanh tay ngồi yên có nghĩa là, cho dù không trả tiền, các ông cũng sẽ bắt nhỉ?”
“…Í? Sao anh lại thông minh đột xuất thế.”
La Thiếu Thần nói: “Không, thông minh đột xuất là ông. Phục vụ thu phí đến đây là kết thúc, cám ơn, xin hãy tiếp tục nhân sinh đại sự của ông đi.”
“Nhân sinh đại sự gì?”
“Bài tiết và phóng thích.”
“Sao anh biết?” Tư Mã Thanh Khổ ngạc nhiên hỏi. Ông ta từ trước đến nay chưa từng nói với những người ngoài sư đệ đồ đệ những chuyện tế nhị như mình đang đi nhà xí.
La Thiếu Thần nói: “Tôi nghe thấy tiếng ông xé giấy rồi, lượng dùng có hơi nhiều.”
Tư Mã Thanh Khổ: “……”
La Thiếu Thần thu lại điện thoại vừa đột nhiên bị gác, nói với Thẩm Thận Nguyên sắc mặt đầy vẻ ngưng trọng: “Cho dù Sử Mạn Kỳ có biến thành cương thi, cũng chưa chắc đã tấn công con người. Dựa vào tình yêu của Cát Phụng đối với cô ta, chắc hẳn sẽ không đem cô ta làm công cụ giết người và báo thù.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Hắn ta không ra tay với Sử Mạn Kỳ không đồng nghĩa với việc không ra tay với Lâm Lâm, nếu như Lâm Lâm thực sự đang nằm trong tay hắn, vậy thì nguy hiểm rồi. Trước kia hắn còn lo ngại Sử Mạn Kỳ, hiện giờ Sử Mạn Kỳ chết rồi, triệt để rơi vào tay hắn, hắn hoàn toàn không cần lấy ra Lâm Lâm để khống chế cô ta.”
La Thiếu Thần kinh ngạc nhìn cậu, dường như không ngờ đầu óc cậu lại đột nhiên suy nghĩ nhanh chóng như vậy.
Thẩm Thận Nguyên vỗ tay nói: “A, đây chắc hẳn chính là nguyên nhân Cát Phụng bắt Lâm Lâm đi rồi? Dùng để uy hiếp Sử Mạn Kỳ!”
“Lâm Lâm có nằm trong tay Cát Phụng hay không vẫn chưa thể khẳng định.”
“Tôi hy vọng là có.” Dựa vào phán đoán của Tư Mã Thanh Khổ, khả năng duy nhất không hồn phi phách tán của La Lâm Lâm chính là bị Cát Phụng bắt giam lại. Thẩm Thận Nguyên bất ngờ ngã ngửa ra giường lăn lộn, “Tại sao sự việc lại đột nhiên xảy ra cùng một lúc chứ!”
“Nhắc đến mới nhớ, vẫn còn một chuyện nữa sắp xảy ra rồi.”
“Chuyện gì?” Thẩm Thận Nguyên chợt ngừng lại. Hiện giờ cậu sợ nhất là có chuyện xảy ra.
La Thiếu Thần nói: “Sinh nhật của cậu sắp đến rồi.”
“Sinh nhật của tôi… của Lâm Lâm?”
“Thứ sáu tuần sau.”
“Thứ sáu màu đen.”
“Đừng quên đấy.”
“Cơ hội đòi lì xì tôi nhất định sẽ không bỏ qua.” Thẩm Thận Nguyên lại vui mừng trở lại. Tuy rằng không phải sinh nhật của mình, nhưng nhân vật chính của sinh nhật là mình.
La Thiếu Thần ấn ấn đầu cậu, “Ngủ sớm đi.”
Thẩm Thận Nguyên nhìn bóng lưng của anh, bất ngờ hỏi: “La tiên sinh tại sao lại nói rằng trên đời này chỉ có sắp đặt mà không có trùng hợp?”
Bước chân của La Thiếu Thần chợt khựng lại. Anh cứ nghĩ rằng mình đã khiến Thẩm Thận Nguyên quên đi chuyện này, không ngờ cậu vẫn còn nhớ. “Bởi vì ông ấy có được ngày hôm nay không phải dựa vào may mắn mà là thực lực.”
Thẩm Thận Nguyên ngẫm nghĩ một lát, buồn rầu nói: “Cho nên từ giờ trở đi, tôi không thể làm phái thần tượng nữa mà chỉ có thể làm phái thực lực sao?” May mắn của cậu khá là kém.
La Thiếu Thần mở cửa ra ngoài, lúc quay đầu đóng cửa nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên như đóa hoa héo ngồi trên giường, mở miệng nói: “Trừ ca hát ra, cậu đã chuyển đổi loại hình thành công rồi.”
Thẩm Thận Nguyên ngạc nhiên ngẩng đầu, La Thiếu Thần đã đóng cửa rồi.
Lịch trình ngày hôm nay của Thẩm Thận Nguyên là buổi sáng đi nhà trẻ, buổi chiều đóng phim. Không có trợ lý và quản lý chuyên nghiệp, toàn bộ lịch trình của cậu đều do La Thiếu Thần sắp xếp. Có điều chuyện nhỏ như đi nhà trẻ do tài xế La gia phụ trách, vú Triệu giám sát toàn bộ hành trình.
Vú Triệu dẫn cậu suốt dọc đường đến phòng học xong mới lưu luyến đi khỏi.
Thẩm Thận Nguyên phát hiện sắc mặt của Kiều Anh Lãng rất khó coi. Tuy rằng hiện giờ bọn họ là quan hệ một bên tự nhận định – Kiều Anh Lãng một bên tự nhận định cậu là tân nương của cậu nhóc, cậu một bên tự nhận định Kiều Anh Lãng là đứa nít ranh, có điều thấy tâm tình đối phương không tốt, Thẩm Thận Nguyên vẫn chủ động bắt chuyện: “Cậu nhớ nhà sao?” Vì để có thể học cùng một nhà trẻ với cô nhóc, Kiều Anh Lãng không thể không trọ trong ký túc trường, đến cuối tuần mới về nhà.
Kiều Anh Lãng hung hăng trừng cậu nói: “La Lâm Lâm, cậu trốn học!”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Tớ xin phép rồi.”
Kiều Anh Lãng nói: “Tớ không nhận được.”
“Tớ xin phép cô giáo.”
“Tớ không nhận được!”
“… Rất bình thường mà. Tớ xin phép cô giáo.”
“Tớ không nhận được!”
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy cuộc đối thoại này nếu cứ tiếp tục cũng chỉ đi vào một vòng tuần hoàn chết mà thôi, cho nên thông minh giữ im lặng.
Kiều Anh Lãng hỏi: “La Lâm Lâm, có phải cậu đang đóng phim không?”
“Phải.”
“Tớ cũng muốn đóng.”
“Cậu cũng muốn đóng?”
“Ừ, tớ đóng tân lang, cậu đóng tân nương!”
“Đóng phim cần có kỹ thuật diễn, vai diễn đơn giản như vậy không thể hiện được kỹ thuật diễn. Hay là thế này, cậu đóng Ngưu Lang, tớ đóng Vương Mẫu nương nương.”
Kiều Anh Lãng bán tín bán nghi: “Tớ phải làm gì?”
“Tìm Chức Nữ á.” Thẩm Thận Nguyên xoay người định đi, “Tớ đi tìm Vương Đế của tớ.”
“Không được, chúng ta phải ở bên nhau.” Kiều Anh Lãng kéo cậu lại.
“Mẹ vợ và con rể không có tương lai đâu.”
“… Không được.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Đầu cậu nhảy ra hai dấu hỏi chấm. Một, tại sao đề tài nào gặp phải Kiều Anh Lãng đều rơi vào một vòng tuần hoàn chết vậy? Hai, tại sao cậu lại ngu ngốc đồng ý đi học hôm nay chứ? Ở nhà ngủ nướng tuyệt biết bao!
/166
|