Dịch: Phong Bụi
Giao dịch, giao dịch, tiết lộ bí mật.
Cửa văn phòng bất ngờ bị đẩy vào.
Đồ Lạc Văn nhìn thấy người đến lập tức đứng dậy nói: “Cục trưởng Cù.”
Cục trưởng Cù cười ha ha phất tay nói: “Ngồi đi, nghe nói các cậu chiến đấu một ngày một đêm không chợp mắt rồi, đúng là vất vả quá.”
Chiến đấu một ngày một đêm còn miễn cưỡng cho là vậy, không chợp mắt thì có chút khoa trương quá. Có điều Đồ Lạc Văn vẻ mặt mệt mỏi ngầm thừa nhận.
“Tôi biết vụ án La Học Giai và Mục Tất Tín khiến các cậu rất khó xử lý, hai nhà đều là những nhà có ảnh hưởng rất lớn đến thành phố này, để tránh gây ảnh hưởng xấu, tôi thấy vẫn nên xử lý êm đẹp, đừng quá khoa trương. Các cậu mấy ngày này một mực chạy ngược chạy xuôi vì vụ án buôn ma túy, đã sứt đầu mẻ trán, lại nhận vụ án Cát Phụng, lại thêm cái này nữa, tôi thấy nuốt không trôi đâu! Chẳng bằng giao cho cục chúng tôi xử lý đi?”
Đồ Lạc Văn đối diện với con hổ mặt cười này cũng cười ha ha, “Con người tôi có một tật xấu rất kỳ lạ, nếu như đã nhúng tay vào chuyện gì thì luôn thích xử lý sạch sẽ chuyện đó. Cục trưởng Cù yên tâm, quan hệ của vụ án này rất rõ ràng, người bị hại và người bị tình nghi đều đang nằm trong phòng pháp y cả, chẳng có gì là khó xử lý hết.”
Cục trưởng Cù nói: “Ồ, thế mà tôi nghe nói anh hình như vẫn chưa chuyển giao vụ án Cát Phụng cho cơ quan kiểm sát.”
Đồ Lạc Văn quay đầu trừng mắt nhìn Tiểu Đổng, “Chuyện này là thế nào? Sao lại vẫn chưa nộp lên trên?”
Tiểu Đổng mờ mịt nói: “Tất cả tài liệu tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, chẳng lẽ vẫn chưa nộp lên trên?”
Cục trưởng Cù nhìn hai người họ người tung kẻ hứng diễn kịch, cười càng lộ rõ vết nhăn đuôi mắt, “Chuẩn bị tốt rồi thì tốt, tôi cũng muốn qua giúp đỡ chút. Dù sao nơi này cũng là thành A, chúng tôi là Cục Công an thành phố, các anh là tổ chuyên án qua giúp, nếu như vụ án nào cũng giao cho các anh hết, vậy chẳng phải chúng tôi quá vô dụng rồi sao.”
Đồ Lạc Văn cười nói: “Cục trưởng Cù khách sáo rồi. Dạo trước chẳng phải các anh đã phá được một tập đoàn trộm cướp đó sao? Trên tỉnh còn đặc biệt gửi công văn biểu dương.”
“Vụ án nhỏ mà thôi,” Cục trưởng Cù đầy vẻ “không đáng nhắc đến”, “Thẩm Thận Nguyên đã tỉnh rồi, Mục Tất Tín đã chết rồi, án buôn ma túy được phá chỉ là chuyện sớm muộn, tôi đã gọi điện cho tỉnh báo cáo qua tình hình rồi, ha ha, lãnh đạo tỉnh cũng rất vui mừng đó.”
“Vậy sao? Ha ha ha…”
“Đúng vậy. Ha ha ha…”
Ba người cười vô cùng hòa hảo.
Đợi đến khi Cục trưởng Cù rời khỏi, sắc mặt Đồ Lạc Văn lập tức trở nên âm trầm, “Lão quỷ, một ngày không phá rối liền ngứa mông.”
Tiểu Đổng nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại là ngứa mông?”
“Ngồi không yên đó! Cậu không thấy ông ta thích lượn lờ trước mặt chúng ta sao?”
“… Không phải chúng ta đang chiếm cứ văn phòng của cục công an thành phố của người ta sao?”
“Cậu đang giúp bên đó sao?”
“…Trông mông ông ta to như vậy liền biết là dễ ngứa rồi.”
Đồ Lạc Văn nói: “Cát Phụng đã mở miệng chưa?”
“Chưa. Hắn kiên trì đợi người đó đến mới mở miệng.”
“Người đó lúc nào mới đến?”
“Không biết, nghe nói đang đi công tác ở Ai Cập.” Tiểu Đổng nói, “Anh nói xem hắn có phải đang kéo dài thời gian không?”
“Kéo dài thời gian đối với hắn không có lợi chút nào. Hắn ngoan ngoãn hợp tác với chúng ta còn có thể tranh thủ giảm án phạt, nếu như nhất định không mở miệng, kết cục chỉ có thể là…” Đồ Lạc Văn làm một động tác xoẹt qua cổ.
Tiểu Đổng nói: “Chẳng may cuối cùng hắn chỉ ra Mục Tất Tín là đồng phạm bắt cóc La Lâm Lâm thì làm sao?”
Đồ Lạc Văn ngây ra.
“Rất có khả năng, Mục gia và La gia đối chọi gay gắt đến vậy mà.”
“Mục gia hiện tại ai làm chủ?”
“Hình như là một người em trai họ của Mục Tất Tín.”
“Tôi là Mục Cương, là em họ của Mục Tất Tín và Mục Tất Thành.” Mục Cương chủ động vươn tay ra với La Khải Trạch.
La Khải Trạch sa sầm mặt nói: “Các người đến làm gì? La gia không hoan nghiêng người của Mục gia!”
“Tôi tuy họ Mục, nhưng không phải người chung đường với Mục Tất Tín và Mục Tất Thành.” Mục Cương không để tâm thu tay về nói, “Tôi biết lúc bọn họ tại thế đã tích thù oán với La gia, nhưng chuyện này không liên quan chút nào đến tôi.”
La Khải Trạch nói: “Nếu như đã không liên quan, anh càng không cần xuất hiện tại nơi này!”
“Đương nhiên cần.” Mục Cương nói, “Hạng mục lớn nhất của La gia hiện tại hẳn là khai thác Tinh La Thành, miếng đất bên ngoại ô phía Tây hẳn không có thời gian chăm lo rồi?”
La Khải Trạch chợt hiểu ra hỏi: “Anh muốn La gia từ bỏ việc cạnh tranh miếng đất đó?”
“Vì miếng đất này, Mục Tất Tín đã làm rất nhiều công tác, riêng vốn đầu tư đã là 30 triệu, những thứ này hiện tại đều là tiền của tôi rồi, tôi không muốn lãng phí số tiền này.”
“Vậy thì làm sao?” La Học Mẫn từ trên lầu đi xuống, kiêu ngạo nói, “Đối với La gia mà nói, mua một miếng đất như vậy chẳng khác gì mua một cái kẹo. Tôi định mua miếng đất đó để xây công trình vệ sinh công cộng tạo phúc cho nhân dân thành A, không được sao?”
Mục Cương cười nói: “Nhà vệ sinh đó hơi lớn một chút.”
“Tôi hoan nghênh nhân dân toàn quốc miễn phí đến đó!”
“…”
La Khải Trạch nói: “Chỗ chúng tôi không giữ người họ Mục ăn cơm, anh có thể đi được rồi.”
Mục Cương hỏi: “Nếu như tôi chịu làm một cuộc giao dịch thì sao?”
“Tôi chẳng thấy trên người anh có thứ gì đáng tiền cả!”
“Bí mật của La Khải Tùng, thế nào?”
Vẻ mặt của La Khải Trạch và La Học Mẫn lập tức biến đổi.
Mục Cương nói: “La Khải Tùng có một tình nhân bí mật, cậu ta nhúng tay vào chuyện buôn ma túy, đều là vì tình nhân này. Tin tức này không biết có thể khiến hai vị rộng lòng giúp đỡ không?”
Sắc mặt La Khải Trạch trở nên rất khó coi, “Làm sao tôi biết được không phải anh đang nói bừa?”
Mục Cương rung rung bộ tây trang trên người, “Toàn thân trên dưới tôi cộng lại không quá một ngàn đồng, đồng hồ là hàng Taobao (Taobao: trang web bán hàng qua mạng), giày là hàng siêu thị, quần áo là hàng đại hạ giá. Đối với tôi mà nói có thể thừa kế tiền của Mục gia giống như bị miếng bánh trên trời rơi xuống trúng đầu, tôi không có thiên phú kinh doanh cũng không có kinh nghiệm kinh doanh, La gia gia đại nghiệp đại, có rất nhiều nhân tài và các mối quan hệ, các anh muốn tôi chết bất cứ lúc nào đều có thể, tôi sao có thể đem sự phú quý không dễ dàng có được của mình ra đánh cược chứ?”
“Sao anh biết được?” La Học Mẫn hỏi.
Mục Cương cười hi hi nói: “Bình thường bên cạnh người giàu đều có vài kẻ thân thuộc nghèo hèn để sai khiến làm vừa lòng mình.”
La Khải Trạch và La Học Mẫn nhìn hắn, rõ ràng không cho là như vậy.
Mục Cương lại tự giễu cười cười: “Không phải người nào đều có thể giống như La Thiếu Thần, có thể tự tạo sự nghiệp của riêng mình.”
“Tôi muốn biết tên của người đó.” La Học Mẫn không muốn nghe hắn nói nhảm nữa.
“Tôi muốn đảm bảo rằng các anh sẽ đồng ý trước.” Mục Cương rút ra một tờ thỏa thuận, “Giấy trắng mực đen xác nhận các anh sẽ không hạ thủ với Mục gia nữa tôi mới nói.”
La Khải Trạch và La Học Mẫn nhìn nhau.
La Học Mẫn trực tiếp xé thỏa thuận, “Giấy tờ ngu ngốc như vậy tôi sẽ không ký. Anh có thể lựa chọn không nói, sau đó mang đám tro tàn sau thời huy hoàng của Mục gia cút về!”
Mục Cương cười khổ nói: “Tôi biết tôi không biết đàm phán mà.”
La Học Mẫn quay đầu đi thẳng.
Mục Cương vội nói: “Thỏa thuận bằng lời, thỏa thuận bằng lời cũng được! Chỉ miếng đất đó thôi, các anh từ bỏ miếng đất đó, để tôi yên lành xây mấy tòa nhà!”
La Học Mẫn dừng bước, xoay người, nhìn La Khải Trạch.
La Khải Trạch do dự một lát, cuối cùng gật đầu.
Mục Cương thở phào một hơi, nói: “Người đó là Mã Ngọc, Tam công tử của Mã gia.”
Sau bữa tối.
Thẩm Thận Nguyên thủng thẳng đi đến bên cửa, vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy cảnh sát canh chừng cậu mặt không cảm xúc đứng ở đối diện.
“Hi.”
“Chuyện gì?”
“Đi dạo sau bữa.”
“Chỉ giới hạn trong phòng.”
“Đi vệ sinh thì sao? Chỉ giới hạn trong phòng, tôi biết, bên trong có nhà vệ sinh. Khụ, có cái gì có thể ra khỏi phòng không?”
“Giọng nói của cậu.”
Thẩm Thận Nguyên vươn tay về phía anh ta.
Anh cảnh sát không hiểu gì vươn tay hữu nghị bắt tay với cậu.
Thẩm Thận Nguyên mỉm cười nói: “Tôi muốn điện thoại của anh.”
Cảnh sát móc điện thoại ra, đưa đến nửa đường liền rụt về, “Sao tôi phải đưa cho cậu?”
“Anh nói giọng nói của tôi có thể ra khỏi phòng, không đưa điện thoại cho tôi sao có thể ra khỏi phòng được?”
“Hét lên.”
Thẩm Thận Nguyên bắt đầu thét lên.
Anh cảnh sát bịt tai lại.
Thẩm Thận Nguyên hét mệt rồi nghỉ lấy hơi, anh cảnh sát buông tay ra hỏi: “Cậu không phải là ca sĩ sao? Hét như vậy không sợ hỏng cổ họng sao?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Là anh ép tôi.”
“…”
“Nếu không anh đưa điện thoại cho tôi.”
Anh cảnh sát hỏi: “Cậu cần điện thoại làm gì?”
“Gọi điện.”
“Cho ai?”
“… La Thiếu Thần.”
“Tại sao?”
“Anh quan tâm nhiều quá! Anh ta là bạn tôi, tôi tìm anh ta nói chuyện.”
“Lý do không chính đáng. Đây là điện thoại của tôi, tôi từ chối.”
“…” Thẩm Thận Nguyên hít sâu một hơi, sau đó khẽ mỉm cười nói, “Tôi tìm anh ta nói chuyện yêu đương, lý do có chính đáng không?”
Anh cảnh sát lặng lẽ nhìn cậu một lúc, đưa điện thoại qua, “Đừng có nói mấy lời quá sến súa, tôi sẽ đứng đây nghe đấy.”
“…” Thẩm Thận Nguyên nhận lấy điện thoại, cảm thấy nặng ngàn cân.
Câu đầu tiên La Thiếu Thần nhận điện thoại của Thẩm Thận Nguyên nghe thấy là, “Để gọi được cuộc điện thoại này tôi đã hy sinh sự trong trắng của mình rồi.”
“… Cho ai?”
“Anh.” Thẩm Thận Nguyên cảm thấy ánh mắt anh cảnh sát nhìn mình thực là sâu xa, rất giống ánh mắt của Cao Cần. Có điều giám đốc Cao tại sao phải nhìn cậu như vậy?
…
Nhất định có chuyện gì đó mình đã hiểu nhầm rồi.
“Ồ.” La Thiếu Thần kéo dài âm, thong thả hỏi: “Lúc nào tôi có thể chấm mút được đây?”
Nghe thấy giọng điệu gần như đùa giỡn của anh, Thẩm Thận Nguyên không hiểu sao lại cảm thấy nóng bừng, cười khan nói: “Hi hi, tôi đùa thôi.”
“Đây là điện thoại của ai?”
“Bảo tiêu của tôi, nói cách khác là giám ngục trưởng.”
“Ồ.”
“Anh rất bận phải không? Nếu như bận, tôi có thể gọi lại hôm khác.”
La Thiếu Thần nhận lấy tài liệu Lang Nam đưa qua, phất tay cho anh ta ra ngoài, “Vừa hay có chút rảnh rỗi.”
Cuộc đối thoại kéo dài mười mấy phút, cuối cùng anh cảnh sát thúc giục mới thôi.
Anh cảnh sát vừa lấy lại chiếc điện thoại nóng hôi hổi về, vẫn chưa kịp cất vào túi, nó lại vang lên, nhận điện liền nghe thấy giọng nói của một người đàn ông xa lạ lạnh lùng nói: “Tôi sẽ gửi một ngàn đồng vào điện thoại của anh, để làm phí điện thoại cho Thẩm Thận Nguyên.”
“…”
Giao dịch, giao dịch, tiết lộ bí mật.
Cửa văn phòng bất ngờ bị đẩy vào.
Đồ Lạc Văn nhìn thấy người đến lập tức đứng dậy nói: “Cục trưởng Cù.”
Cục trưởng Cù cười ha ha phất tay nói: “Ngồi đi, nghe nói các cậu chiến đấu một ngày một đêm không chợp mắt rồi, đúng là vất vả quá.”
Chiến đấu một ngày một đêm còn miễn cưỡng cho là vậy, không chợp mắt thì có chút khoa trương quá. Có điều Đồ Lạc Văn vẻ mặt mệt mỏi ngầm thừa nhận.
“Tôi biết vụ án La Học Giai và Mục Tất Tín khiến các cậu rất khó xử lý, hai nhà đều là những nhà có ảnh hưởng rất lớn đến thành phố này, để tránh gây ảnh hưởng xấu, tôi thấy vẫn nên xử lý êm đẹp, đừng quá khoa trương. Các cậu mấy ngày này một mực chạy ngược chạy xuôi vì vụ án buôn ma túy, đã sứt đầu mẻ trán, lại nhận vụ án Cát Phụng, lại thêm cái này nữa, tôi thấy nuốt không trôi đâu! Chẳng bằng giao cho cục chúng tôi xử lý đi?”
Đồ Lạc Văn đối diện với con hổ mặt cười này cũng cười ha ha, “Con người tôi có một tật xấu rất kỳ lạ, nếu như đã nhúng tay vào chuyện gì thì luôn thích xử lý sạch sẽ chuyện đó. Cục trưởng Cù yên tâm, quan hệ của vụ án này rất rõ ràng, người bị hại và người bị tình nghi đều đang nằm trong phòng pháp y cả, chẳng có gì là khó xử lý hết.”
Cục trưởng Cù nói: “Ồ, thế mà tôi nghe nói anh hình như vẫn chưa chuyển giao vụ án Cát Phụng cho cơ quan kiểm sát.”
Đồ Lạc Văn quay đầu trừng mắt nhìn Tiểu Đổng, “Chuyện này là thế nào? Sao lại vẫn chưa nộp lên trên?”
Tiểu Đổng mờ mịt nói: “Tất cả tài liệu tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, chẳng lẽ vẫn chưa nộp lên trên?”
Cục trưởng Cù nhìn hai người họ người tung kẻ hứng diễn kịch, cười càng lộ rõ vết nhăn đuôi mắt, “Chuẩn bị tốt rồi thì tốt, tôi cũng muốn qua giúp đỡ chút. Dù sao nơi này cũng là thành A, chúng tôi là Cục Công an thành phố, các anh là tổ chuyên án qua giúp, nếu như vụ án nào cũng giao cho các anh hết, vậy chẳng phải chúng tôi quá vô dụng rồi sao.”
Đồ Lạc Văn cười nói: “Cục trưởng Cù khách sáo rồi. Dạo trước chẳng phải các anh đã phá được một tập đoàn trộm cướp đó sao? Trên tỉnh còn đặc biệt gửi công văn biểu dương.”
“Vụ án nhỏ mà thôi,” Cục trưởng Cù đầy vẻ “không đáng nhắc đến”, “Thẩm Thận Nguyên đã tỉnh rồi, Mục Tất Tín đã chết rồi, án buôn ma túy được phá chỉ là chuyện sớm muộn, tôi đã gọi điện cho tỉnh báo cáo qua tình hình rồi, ha ha, lãnh đạo tỉnh cũng rất vui mừng đó.”
“Vậy sao? Ha ha ha…”
“Đúng vậy. Ha ha ha…”
Ba người cười vô cùng hòa hảo.
Đợi đến khi Cục trưởng Cù rời khỏi, sắc mặt Đồ Lạc Văn lập tức trở nên âm trầm, “Lão quỷ, một ngày không phá rối liền ngứa mông.”
Tiểu Đổng nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại là ngứa mông?”
“Ngồi không yên đó! Cậu không thấy ông ta thích lượn lờ trước mặt chúng ta sao?”
“… Không phải chúng ta đang chiếm cứ văn phòng của cục công an thành phố của người ta sao?”
“Cậu đang giúp bên đó sao?”
“…Trông mông ông ta to như vậy liền biết là dễ ngứa rồi.”
Đồ Lạc Văn nói: “Cát Phụng đã mở miệng chưa?”
“Chưa. Hắn kiên trì đợi người đó đến mới mở miệng.”
“Người đó lúc nào mới đến?”
“Không biết, nghe nói đang đi công tác ở Ai Cập.” Tiểu Đổng nói, “Anh nói xem hắn có phải đang kéo dài thời gian không?”
“Kéo dài thời gian đối với hắn không có lợi chút nào. Hắn ngoan ngoãn hợp tác với chúng ta còn có thể tranh thủ giảm án phạt, nếu như nhất định không mở miệng, kết cục chỉ có thể là…” Đồ Lạc Văn làm một động tác xoẹt qua cổ.
Tiểu Đổng nói: “Chẳng may cuối cùng hắn chỉ ra Mục Tất Tín là đồng phạm bắt cóc La Lâm Lâm thì làm sao?”
Đồ Lạc Văn ngây ra.
“Rất có khả năng, Mục gia và La gia đối chọi gay gắt đến vậy mà.”
“Mục gia hiện tại ai làm chủ?”
“Hình như là một người em trai họ của Mục Tất Tín.”
“Tôi là Mục Cương, là em họ của Mục Tất Tín và Mục Tất Thành.” Mục Cương chủ động vươn tay ra với La Khải Trạch.
La Khải Trạch sa sầm mặt nói: “Các người đến làm gì? La gia không hoan nghiêng người của Mục gia!”
“Tôi tuy họ Mục, nhưng không phải người chung đường với Mục Tất Tín và Mục Tất Thành.” Mục Cương không để tâm thu tay về nói, “Tôi biết lúc bọn họ tại thế đã tích thù oán với La gia, nhưng chuyện này không liên quan chút nào đến tôi.”
La Khải Trạch nói: “Nếu như đã không liên quan, anh càng không cần xuất hiện tại nơi này!”
“Đương nhiên cần.” Mục Cương nói, “Hạng mục lớn nhất của La gia hiện tại hẳn là khai thác Tinh La Thành, miếng đất bên ngoại ô phía Tây hẳn không có thời gian chăm lo rồi?”
La Khải Trạch chợt hiểu ra hỏi: “Anh muốn La gia từ bỏ việc cạnh tranh miếng đất đó?”
“Vì miếng đất này, Mục Tất Tín đã làm rất nhiều công tác, riêng vốn đầu tư đã là 30 triệu, những thứ này hiện tại đều là tiền của tôi rồi, tôi không muốn lãng phí số tiền này.”
“Vậy thì làm sao?” La Học Mẫn từ trên lầu đi xuống, kiêu ngạo nói, “Đối với La gia mà nói, mua một miếng đất như vậy chẳng khác gì mua một cái kẹo. Tôi định mua miếng đất đó để xây công trình vệ sinh công cộng tạo phúc cho nhân dân thành A, không được sao?”
Mục Cương cười nói: “Nhà vệ sinh đó hơi lớn một chút.”
“Tôi hoan nghênh nhân dân toàn quốc miễn phí đến đó!”
“…”
La Khải Trạch nói: “Chỗ chúng tôi không giữ người họ Mục ăn cơm, anh có thể đi được rồi.”
Mục Cương hỏi: “Nếu như tôi chịu làm một cuộc giao dịch thì sao?”
“Tôi chẳng thấy trên người anh có thứ gì đáng tiền cả!”
“Bí mật của La Khải Tùng, thế nào?”
Vẻ mặt của La Khải Trạch và La Học Mẫn lập tức biến đổi.
Mục Cương nói: “La Khải Tùng có một tình nhân bí mật, cậu ta nhúng tay vào chuyện buôn ma túy, đều là vì tình nhân này. Tin tức này không biết có thể khiến hai vị rộng lòng giúp đỡ không?”
Sắc mặt La Khải Trạch trở nên rất khó coi, “Làm sao tôi biết được không phải anh đang nói bừa?”
Mục Cương rung rung bộ tây trang trên người, “Toàn thân trên dưới tôi cộng lại không quá một ngàn đồng, đồng hồ là hàng Taobao (Taobao: trang web bán hàng qua mạng), giày là hàng siêu thị, quần áo là hàng đại hạ giá. Đối với tôi mà nói có thể thừa kế tiền của Mục gia giống như bị miếng bánh trên trời rơi xuống trúng đầu, tôi không có thiên phú kinh doanh cũng không có kinh nghiệm kinh doanh, La gia gia đại nghiệp đại, có rất nhiều nhân tài và các mối quan hệ, các anh muốn tôi chết bất cứ lúc nào đều có thể, tôi sao có thể đem sự phú quý không dễ dàng có được của mình ra đánh cược chứ?”
“Sao anh biết được?” La Học Mẫn hỏi.
Mục Cương cười hi hi nói: “Bình thường bên cạnh người giàu đều có vài kẻ thân thuộc nghèo hèn để sai khiến làm vừa lòng mình.”
La Khải Trạch và La Học Mẫn nhìn hắn, rõ ràng không cho là như vậy.
Mục Cương lại tự giễu cười cười: “Không phải người nào đều có thể giống như La Thiếu Thần, có thể tự tạo sự nghiệp của riêng mình.”
“Tôi muốn biết tên của người đó.” La Học Mẫn không muốn nghe hắn nói nhảm nữa.
“Tôi muốn đảm bảo rằng các anh sẽ đồng ý trước.” Mục Cương rút ra một tờ thỏa thuận, “Giấy trắng mực đen xác nhận các anh sẽ không hạ thủ với Mục gia nữa tôi mới nói.”
La Khải Trạch và La Học Mẫn nhìn nhau.
La Học Mẫn trực tiếp xé thỏa thuận, “Giấy tờ ngu ngốc như vậy tôi sẽ không ký. Anh có thể lựa chọn không nói, sau đó mang đám tro tàn sau thời huy hoàng của Mục gia cút về!”
Mục Cương cười khổ nói: “Tôi biết tôi không biết đàm phán mà.”
La Học Mẫn quay đầu đi thẳng.
Mục Cương vội nói: “Thỏa thuận bằng lời, thỏa thuận bằng lời cũng được! Chỉ miếng đất đó thôi, các anh từ bỏ miếng đất đó, để tôi yên lành xây mấy tòa nhà!”
La Học Mẫn dừng bước, xoay người, nhìn La Khải Trạch.
La Khải Trạch do dự một lát, cuối cùng gật đầu.
Mục Cương thở phào một hơi, nói: “Người đó là Mã Ngọc, Tam công tử của Mã gia.”
Sau bữa tối.
Thẩm Thận Nguyên thủng thẳng đi đến bên cửa, vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy cảnh sát canh chừng cậu mặt không cảm xúc đứng ở đối diện.
“Hi.”
“Chuyện gì?”
“Đi dạo sau bữa.”
“Chỉ giới hạn trong phòng.”
“Đi vệ sinh thì sao? Chỉ giới hạn trong phòng, tôi biết, bên trong có nhà vệ sinh. Khụ, có cái gì có thể ra khỏi phòng không?”
“Giọng nói của cậu.”
Thẩm Thận Nguyên vươn tay về phía anh ta.
Anh cảnh sát không hiểu gì vươn tay hữu nghị bắt tay với cậu.
Thẩm Thận Nguyên mỉm cười nói: “Tôi muốn điện thoại của anh.”
Cảnh sát móc điện thoại ra, đưa đến nửa đường liền rụt về, “Sao tôi phải đưa cho cậu?”
“Anh nói giọng nói của tôi có thể ra khỏi phòng, không đưa điện thoại cho tôi sao có thể ra khỏi phòng được?”
“Hét lên.”
Thẩm Thận Nguyên bắt đầu thét lên.
Anh cảnh sát bịt tai lại.
Thẩm Thận Nguyên hét mệt rồi nghỉ lấy hơi, anh cảnh sát buông tay ra hỏi: “Cậu không phải là ca sĩ sao? Hét như vậy không sợ hỏng cổ họng sao?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Là anh ép tôi.”
“…”
“Nếu không anh đưa điện thoại cho tôi.”
Anh cảnh sát hỏi: “Cậu cần điện thoại làm gì?”
“Gọi điện.”
“Cho ai?”
“… La Thiếu Thần.”
“Tại sao?”
“Anh quan tâm nhiều quá! Anh ta là bạn tôi, tôi tìm anh ta nói chuyện.”
“Lý do không chính đáng. Đây là điện thoại của tôi, tôi từ chối.”
“…” Thẩm Thận Nguyên hít sâu một hơi, sau đó khẽ mỉm cười nói, “Tôi tìm anh ta nói chuyện yêu đương, lý do có chính đáng không?”
Anh cảnh sát lặng lẽ nhìn cậu một lúc, đưa điện thoại qua, “Đừng có nói mấy lời quá sến súa, tôi sẽ đứng đây nghe đấy.”
“…” Thẩm Thận Nguyên nhận lấy điện thoại, cảm thấy nặng ngàn cân.
Câu đầu tiên La Thiếu Thần nhận điện thoại của Thẩm Thận Nguyên nghe thấy là, “Để gọi được cuộc điện thoại này tôi đã hy sinh sự trong trắng của mình rồi.”
“… Cho ai?”
“Anh.” Thẩm Thận Nguyên cảm thấy ánh mắt anh cảnh sát nhìn mình thực là sâu xa, rất giống ánh mắt của Cao Cần. Có điều giám đốc Cao tại sao phải nhìn cậu như vậy?
…
Nhất định có chuyện gì đó mình đã hiểu nhầm rồi.
“Ồ.” La Thiếu Thần kéo dài âm, thong thả hỏi: “Lúc nào tôi có thể chấm mút được đây?”
Nghe thấy giọng điệu gần như đùa giỡn của anh, Thẩm Thận Nguyên không hiểu sao lại cảm thấy nóng bừng, cười khan nói: “Hi hi, tôi đùa thôi.”
“Đây là điện thoại của ai?”
“Bảo tiêu của tôi, nói cách khác là giám ngục trưởng.”
“Ồ.”
“Anh rất bận phải không? Nếu như bận, tôi có thể gọi lại hôm khác.”
La Thiếu Thần nhận lấy tài liệu Lang Nam đưa qua, phất tay cho anh ta ra ngoài, “Vừa hay có chút rảnh rỗi.”
Cuộc đối thoại kéo dài mười mấy phút, cuối cùng anh cảnh sát thúc giục mới thôi.
Anh cảnh sát vừa lấy lại chiếc điện thoại nóng hôi hổi về, vẫn chưa kịp cất vào túi, nó lại vang lên, nhận điện liền nghe thấy giọng nói của một người đàn ông xa lạ lạnh lùng nói: “Tôi sẽ gửi một ngàn đồng vào điện thoại của anh, để làm phí điện thoại cho Thẩm Thận Nguyên.”
“…”
/166
|