Dịch: Phong Bụi
Tạm rút, tạm rút, quay trở lại.
Sau khi gác điện thoại, Thẩm Thận Nguyên liền lo lắng đi đi lại lại.
Phong Cảnh hỏi: “Cậu định tham gia marathon sao?”
Thẩm Thận Nguyên dừng chân, “Hôn nay còn ai đến thăm tôi không?”
“…Cậu thực sự coi tôi là thư ký của cậu rồi đấy à?”
“Đâu có.”
“Vậy thì là người gác cổng rồi!”
“Không phải.”
“Nhân viên tiếp điện thoại?”
“Anh định đoán đến lúc tôi thừa nhận mới thôi sao?” Thẩm Thận Nguyên bất đắc dĩ gật đầu nói, “Đúng vậy.”
“… Tôi định đoán xong cái này thì không đoán nữa.”
“Anh đâu có nói.”
“Trong lòng cậu chính là nghĩ như thế! Một nhân viên tiếp điện thoại!” Phong Cảnh hét với cái điện thoại, “Đây là điện thoại của tôi.”
Cảnh sát đang tức giận không thể đắc tội. Thẩm Thận Nguyên cực kỳ biết điều gật đầu nói: “Đúng vậy, nó ngầm thừa nhận rồi.”
Phong Cảnh: “……” Cứ tiếp tục canh gác phòng bệnh này, có khi nào anh sẽ bị thần kinh không?
Ấn tượng đầu tiên Khâu Mỹ Quyên tạo cho Đồ Lạc Văn là một người phụ nữ đẹp, quý phái và bình thản, thế nhưng trên đường đến bệnh viện, anh phát hiện bà trở nên cực kỳ căng thẳng và lo lắng, giống như người đi phỏng vấn xin việc, gần như đứng ngồi không yên.
“Thẩm Thận Nguyên trông rất giống bà, chẳng trách đẹp trai như vậy!” Đồ Lạc Văn tìm chuyện để nói.
“Nếu như có thể lựa chọn, ta thà nó giống ba nó hơn.”
“Bà nhất định rất yêu chồng mình.”
Khâu Mỹ Quyên ngây ra, có chút gượng gạo quay đầu đi.
Đồ Lạc Văn kỳ quái tự xem lại mình. Có phải anh đã nói gì sai?
Đến dưới bệnh viện, Khâu Mỹ Quyên xuống xe trước, Đồ Lạc Văn đi đỗ xe, quay lại liền phát hiện bà ấy một mình xách một đống đồ ăn đứng trước cửa thang máy. “Cậu ấy ở tầng 21.”
“Tôi biết.” Khâu Mỹ Quyên dường như hạ một quyết tâm rất lớn, “Không phải anh nói nó sẽ sớm ra viện sao? Tốt hơn là tôi không lên nữa.” Bà đưa một đống lớn đồ ăn lại cho anh, “Nó không sao thì tôi yên tâm rồi.”
“Hơ…” Đồ Lạc Văn sững người nhìn bà đi khỏi như trút được gánh nặng, vừa đúng lúc La Thiếu Thần đẩy cửa ra bắt gặp, Khâu Mỹ Quyên dường như không biết La Thiếu Thần, nhưng anh chú ý thấy ánh mắt La Thiếu Thần dừng lại một chút trên người Khâu Mỹ Quyên.
“Bà ấy nói bà ấy không lên nữa,” Đồ Lạc Văn chia một nửa đồ ăn cho La Thiếu Thần xách, “Mang cho Thẩm Thận Nguyên giúp tôi. Anh biết tại sao không? Bạo lực gia đình à?”
La Thiếu Thần thuận tay nhận lấy tất cả đồ ăn trên tay anh, “Anh kiêm cả nghề phóng viên săn tin sao?”
“Bệnh nghề nghiệp.”
“Cho nên anh đến đây để khám bệnh sao?”
Đồ Lạc Văn cười cười, cũng không đáp lại, “Lại đến thăm Thẩm Thận Nguyên?”
“Anh thì sao?”
“Cùng một người, nhưng mục đích khác nhau.”
“Mục đích gì?”
Đồ Lạc Văn rõ ràng cảm thấy ánh mắt của La Thiếu Thần trở lên sắc bén hơn, mỉm cười nói: “Thả lỏng đi, không phải bắt bớ, mà là tìm sự hợp tác thôi.”
“Cảm giác càng tệ hơn.”
Thẩm Thận Nguyên đi loanh quanh suốt nửa tiếng cuối cùng cũng không chống đỡ được, trở về phòng bệnh, chỉ chừa lại Phong Cảnh một mình trông cửa. Anh ta ra sức chơi game trên điện thoại, hy vọng chơi đến sập nguồn.
Hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Phong Cảnh nhanh nhẹn cất điện thoại đi.
Đồ Lạc Văn cười híp mắt hỏi: “Chơi game à?”
“Kiểm tra tin nhắn, xem lãnh đạo có chỉ thị mới không!” Phong Cảnh trình bày hết sức nghiêm túc.
“Một lãnh đạo tốt thật,” Đồ Lạc Văn vỗ vỗ vai anh ta, “Dùng phát tài nhất vạn cửu vạn ra chỉ thị.” (Phát tài nhất vạn cửu vạn: Game mạt chược)
Cổ Phong Cảnh dần dần đỏ lên, hai mắt láo liên nhìn trái nhìn phải, chỉ vào La Thiếu Thần hỏi: “Mẹ của Thẩm Thận Nguyên?”
Đồ Lạc Văn nghiêm mặt nói: “Khoa học kỹ thuật rất tiên tiến mà.” Anh thấy La Thiếu Thần đẩy cửa mà vào, lập tức đi vào theo, đồng thời đóng cửa lại trước khi Phong Cảnh thò đầu vào.
Thẩm Thận Nguyên đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ gặp mẹ, ngây ra nhìn hai người đi vào phòng, lại nhìn cánh cửa đóng chặt, “Tại sao lại để mẹ tôi đứng ngoài cửa phòng?”
“Bác gái…có chút việc gấp.” Đồ Lạc Văn vừa nói vừa rầu rĩ, ngay cả Khâu Mỹ Quyên cũng không thèm tìm lý do, tại sao anh lại phải nói hộ chứ?
Thẩm Thận Nguyên mờ mịt chớp chớp mắt, cúi đầu, rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, lại cười, ngẩng đầu nói: “Các anh tại sao lại cùng đến vậy? Đồ này cho tôi phải không?”
La Thiếu Thần đặt đồ ăn trên tủ đầu giường, thuận tay cầm túi giấy khoai tây chiên Thẩm Thận Nguyên ăn xong ném vào thùng rác.
Cho dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi, thế nhưng mùi nước hoa quen thuộc vẫn khiến mặt Thẩm Thận Nguyên nóng lên, cậu bởi vì chuyện của mẹ mà đầu óc trống rỗng, hiện tại cuối cùng cũng nhớ ra chuyện xảy ra giữa hai người, ngượng ngùng nhích nhích mông sang một bên.
“Định khi nào xuất viện?” Đồ Lạc Văn một tay đặt trên tivi, lặng lẽ quan sát hành vi của hai người.
Thẩm Thận Nguyên căng thẳng hỏi: “Xuất viện đi đâu?”
Đồ Lạc Văn hỏi: “Dạo này làm cảnh sát còn phải quản lý cả việc bệnh nhân sau khi xuất viện sẽ đi đâu sao?”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Ý anh là tôi có thể về nhà?”
Đồ Lạc Văn nói: “Nhà của mình, đương nhiên có thể. Phi pháp vào nhà người khác, đương nhiên không được.”
“Tôi trắng tội rồi sao?” Thẩm Thận Nguyên trở nên kích động.
“Dựa vào tiến triển hiện tại của vụ án, chúng tôi không đủ chứng cứ khởi tố cậu.”
“…Sao nghe có vẻ không giống như hoàn toàn vô tội, mà có vẻ giống như tôi tiêu dao ngoài vòng pháp luật hơn?”
La Thiếu Thần chen vào hỏi: “Kẻ bị tình nghi không phải đã sợ tội tự sát rồi sao?”
“Anh cài tai mắt vào trong cảnh sát hả?” Đồ Lạc Văn rất kỵ loại chuyện này.
La Thiếu Thần nói: “Anh nhất định không đặt báo, chuyện cảnh sát lập công vẫn luôn tuyên truyền đến mức khắp nơi đều biết.”
“Đó chính là lý do tôi không đặt báo.” Đồ Lạc Văn sắc mặt dần dịu lại, “Tôi đính chính lại tin tức một chút, là một trong những kẻ bị tình nghi sợ tội tự sát.”
Thẩm Thận Nguyên nghe vậy trong lòng lo lắng, “Nghĩa là sao?”
“Tôi nghi ngờ sau lưng Mã Ngọc còn kẻ khác.”
“…Bọn họ đang chơi xếp tháp người sao?” Thẩm Thận Nguyên không biết nói gì nữa, đây đã là mấy cái sau lưng rồi.
Đồ Lạc Văn nói: “Là bạn bè nên tôi chia sẻ chút tin tức nội bộ quý báu. Hiện tại đã biết những kẻ đứng đầu băng nhóm buôn ma túy là Mục Tất Tín – bán lẻ ma túy đến các quốc gia Đông Nam Á, Mục Tất Thành phụ trách nhận hàng, và Mã Ngọc phụ trách bỏ tiền. Lợi nhuận kiếm được chia làm hai, anh em Mục gia chiếm một nửa, Mã Ngọc chiếm nửa còn lại.”
Thẩm Thận Nguyên buột miệng hỏi: “Tại sao?”
Đồ Lạc Văn nói: “Hỏi hay lắm, lúc đầu tôi cũng đã nghĩ ‘Tại sao’? Tiền Mã Ngọc bỏ ra anh em Mục gia cũng thừa sức bỏ ra, hoàn toàn không cần đến Mã Ngọc, còn chia cho hắn một nửa lợi nhuận.”
La Thiếu Thần nói: “Cho nên anh nghi ngờ còn một người nữa.”
“Không đơn giản chỉ là nghi ngờ. Tôi tra ra tiền Mã Ngọc kiếm được chủ yếu dùng để đầu tư, mà những nơi hắn đầu tư đều là những công ty nhỏ rất nhỏ hoặc là kinh doanh không thuận lợi, tạm thời đóng cửa.”
“Anh nghi ngờ hắn dựa vào những công ty đó để rửa tiền?”
“Tôi đã nói, không đơn giản chỉ là nghi ngờ. Tôi đã tra ra hạng mục những công ty nhỏ này tham dự và đầu tư, phát hiện chủ yếu có liên quan đến doanh nghiệp ba nhà.”
La Thiếu Thần nói tiếp, “Mục gia Mã gia… Nhan gia?”
“Là Mục gia Nhan gia và Lỗ gia. Hai anh em Mã gia chắc là trong sạch.”
La Thiếu Thần hỏi: “Tại sao lại nói với chúng tôi những chuyện này?”
Đồ Lạc Văn nói: “Thượng cấp không thừa nhận những chứng cứ này, ngày mai tôi phải trở về phục lệnh, tổ chuyên án ngày kia giải tán, vụ án này chỉ có thể hạ màn.”
“Anh hy vọng chúng tôi giúp anh điều tra tiếp?” La Thiếu Thần chau mày.
“Anh không hy vọng La Khải Tùng và La Học Giai cứ chết uổng như vậy chứ?” Nói xong, Đồ Lạc Văn lại nhìn về phía Thẩm Thận Nguyên, “Cậu cũng không hy vọng bản thân tiếp tục bị tiếng xấu chứ? Hơn nữa, bọn chúng không đổ oan cho ai lại đổ oan cho cậu, nói không chừng vốn đã muốn hạ thủ với cậu. Có một kẻ đứng sau màn chung sống trong cùng một thành phố nhìn cùng một bầu trời với cậu, cậu không sợ sao?”
Thẩm Thận Nguyên khóe miệng co rút, “Miêu tả của anh khá là đáng sợ đấy.”
“Người cung cấp tin của tôi rất đáng tin, anh ta nói trong giới Showbiz có một nhóm người đang hút ma túy thì nhất định có. Các anh đều kiếm cơm ở ngành này, cũng hy vọng có một môi trường sạch sẽ phải không nào?” Đồ Lạc Văn dừng lại một chút nói, “Lỗ Thụy Dương là CEO kiêm chủ tịch của tập đoàn TH, kinh doanh công ty điện ảnh truyền hình, Nhan Túc Ngang là bát cơm lớn trong Showbiz, hai người trong giới này đều có sức ảnh hưởng rất lớn, nếu như bọn họ thực sự ừm ừm… chuyện sẽ cực kỳ không hay. Hơn nữa, tôi không hy vọng các anh điều tra tiếp giúp tôi, tôi chỉ hy vọng các anh thỉnh thoảng rảnh rỗi giúp tôi lưu ý chuyện xảy ra trong thành phố một chút, để tôi có thể có lý do danh chính ngôn thuận trở lại.”
La Thiếu Thần hỏi: “Tại sao anh chấp nhất với vụ án này đến thế?”
Đồ Lạc Văn hai tay đút túi quần, duỗi duỗi chân nói: “Biết người cảnh sát đã giết chết Trang Tranh chứ?”
“Cảnh sát nằm vùng sao?”
“Anh ta là bạn tốt của tôi. Kẻ chết rõ ràng là đầu sỏ buôn thuốc phiện cho dù có bị băm thây vạn mảnh cũng không đủ, anh ấy lại phải chịu tội danh ngộ sát. Tôi đã hứa với anh ta, nhất định phải điều tra vụ án này đến tận gốc, tất cả những người có liên quan đến Trang Tranh, không được bỏ sót bất cứ một ai.”
La Thiếu Thần liếc nhìn Thẩm Thận Nguyên, đang định mở miệng, liền nghe thấy Thẩm Thận Nguyên đầy căm phẫn giơ tay nói: “Tôi tham gia!”
Tạm rút, tạm rút, quay trở lại.
Sau khi gác điện thoại, Thẩm Thận Nguyên liền lo lắng đi đi lại lại.
Phong Cảnh hỏi: “Cậu định tham gia marathon sao?”
Thẩm Thận Nguyên dừng chân, “Hôn nay còn ai đến thăm tôi không?”
“…Cậu thực sự coi tôi là thư ký của cậu rồi đấy à?”
“Đâu có.”
“Vậy thì là người gác cổng rồi!”
“Không phải.”
“Nhân viên tiếp điện thoại?”
“Anh định đoán đến lúc tôi thừa nhận mới thôi sao?” Thẩm Thận Nguyên bất đắc dĩ gật đầu nói, “Đúng vậy.”
“… Tôi định đoán xong cái này thì không đoán nữa.”
“Anh đâu có nói.”
“Trong lòng cậu chính là nghĩ như thế! Một nhân viên tiếp điện thoại!” Phong Cảnh hét với cái điện thoại, “Đây là điện thoại của tôi.”
Cảnh sát đang tức giận không thể đắc tội. Thẩm Thận Nguyên cực kỳ biết điều gật đầu nói: “Đúng vậy, nó ngầm thừa nhận rồi.”
Phong Cảnh: “……” Cứ tiếp tục canh gác phòng bệnh này, có khi nào anh sẽ bị thần kinh không?
Ấn tượng đầu tiên Khâu Mỹ Quyên tạo cho Đồ Lạc Văn là một người phụ nữ đẹp, quý phái và bình thản, thế nhưng trên đường đến bệnh viện, anh phát hiện bà trở nên cực kỳ căng thẳng và lo lắng, giống như người đi phỏng vấn xin việc, gần như đứng ngồi không yên.
“Thẩm Thận Nguyên trông rất giống bà, chẳng trách đẹp trai như vậy!” Đồ Lạc Văn tìm chuyện để nói.
“Nếu như có thể lựa chọn, ta thà nó giống ba nó hơn.”
“Bà nhất định rất yêu chồng mình.”
Khâu Mỹ Quyên ngây ra, có chút gượng gạo quay đầu đi.
Đồ Lạc Văn kỳ quái tự xem lại mình. Có phải anh đã nói gì sai?
Đến dưới bệnh viện, Khâu Mỹ Quyên xuống xe trước, Đồ Lạc Văn đi đỗ xe, quay lại liền phát hiện bà ấy một mình xách một đống đồ ăn đứng trước cửa thang máy. “Cậu ấy ở tầng 21.”
“Tôi biết.” Khâu Mỹ Quyên dường như hạ một quyết tâm rất lớn, “Không phải anh nói nó sẽ sớm ra viện sao? Tốt hơn là tôi không lên nữa.” Bà đưa một đống lớn đồ ăn lại cho anh, “Nó không sao thì tôi yên tâm rồi.”
“Hơ…” Đồ Lạc Văn sững người nhìn bà đi khỏi như trút được gánh nặng, vừa đúng lúc La Thiếu Thần đẩy cửa ra bắt gặp, Khâu Mỹ Quyên dường như không biết La Thiếu Thần, nhưng anh chú ý thấy ánh mắt La Thiếu Thần dừng lại một chút trên người Khâu Mỹ Quyên.
“Bà ấy nói bà ấy không lên nữa,” Đồ Lạc Văn chia một nửa đồ ăn cho La Thiếu Thần xách, “Mang cho Thẩm Thận Nguyên giúp tôi. Anh biết tại sao không? Bạo lực gia đình à?”
La Thiếu Thần thuận tay nhận lấy tất cả đồ ăn trên tay anh, “Anh kiêm cả nghề phóng viên săn tin sao?”
“Bệnh nghề nghiệp.”
“Cho nên anh đến đây để khám bệnh sao?”
Đồ Lạc Văn cười cười, cũng không đáp lại, “Lại đến thăm Thẩm Thận Nguyên?”
“Anh thì sao?”
“Cùng một người, nhưng mục đích khác nhau.”
“Mục đích gì?”
Đồ Lạc Văn rõ ràng cảm thấy ánh mắt của La Thiếu Thần trở lên sắc bén hơn, mỉm cười nói: “Thả lỏng đi, không phải bắt bớ, mà là tìm sự hợp tác thôi.”
“Cảm giác càng tệ hơn.”
Thẩm Thận Nguyên đi loanh quanh suốt nửa tiếng cuối cùng cũng không chống đỡ được, trở về phòng bệnh, chỉ chừa lại Phong Cảnh một mình trông cửa. Anh ta ra sức chơi game trên điện thoại, hy vọng chơi đến sập nguồn.
Hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Phong Cảnh nhanh nhẹn cất điện thoại đi.
Đồ Lạc Văn cười híp mắt hỏi: “Chơi game à?”
“Kiểm tra tin nhắn, xem lãnh đạo có chỉ thị mới không!” Phong Cảnh trình bày hết sức nghiêm túc.
“Một lãnh đạo tốt thật,” Đồ Lạc Văn vỗ vỗ vai anh ta, “Dùng phát tài nhất vạn cửu vạn ra chỉ thị.” (Phát tài nhất vạn cửu vạn: Game mạt chược)
Cổ Phong Cảnh dần dần đỏ lên, hai mắt láo liên nhìn trái nhìn phải, chỉ vào La Thiếu Thần hỏi: “Mẹ của Thẩm Thận Nguyên?”
Đồ Lạc Văn nghiêm mặt nói: “Khoa học kỹ thuật rất tiên tiến mà.” Anh thấy La Thiếu Thần đẩy cửa mà vào, lập tức đi vào theo, đồng thời đóng cửa lại trước khi Phong Cảnh thò đầu vào.
Thẩm Thận Nguyên đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ gặp mẹ, ngây ra nhìn hai người đi vào phòng, lại nhìn cánh cửa đóng chặt, “Tại sao lại để mẹ tôi đứng ngoài cửa phòng?”
“Bác gái…có chút việc gấp.” Đồ Lạc Văn vừa nói vừa rầu rĩ, ngay cả Khâu Mỹ Quyên cũng không thèm tìm lý do, tại sao anh lại phải nói hộ chứ?
Thẩm Thận Nguyên mờ mịt chớp chớp mắt, cúi đầu, rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, lại cười, ngẩng đầu nói: “Các anh tại sao lại cùng đến vậy? Đồ này cho tôi phải không?”
La Thiếu Thần đặt đồ ăn trên tủ đầu giường, thuận tay cầm túi giấy khoai tây chiên Thẩm Thận Nguyên ăn xong ném vào thùng rác.
Cho dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi, thế nhưng mùi nước hoa quen thuộc vẫn khiến mặt Thẩm Thận Nguyên nóng lên, cậu bởi vì chuyện của mẹ mà đầu óc trống rỗng, hiện tại cuối cùng cũng nhớ ra chuyện xảy ra giữa hai người, ngượng ngùng nhích nhích mông sang một bên.
“Định khi nào xuất viện?” Đồ Lạc Văn một tay đặt trên tivi, lặng lẽ quan sát hành vi của hai người.
Thẩm Thận Nguyên căng thẳng hỏi: “Xuất viện đi đâu?”
Đồ Lạc Văn hỏi: “Dạo này làm cảnh sát còn phải quản lý cả việc bệnh nhân sau khi xuất viện sẽ đi đâu sao?”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Ý anh là tôi có thể về nhà?”
Đồ Lạc Văn nói: “Nhà của mình, đương nhiên có thể. Phi pháp vào nhà người khác, đương nhiên không được.”
“Tôi trắng tội rồi sao?” Thẩm Thận Nguyên trở nên kích động.
“Dựa vào tiến triển hiện tại của vụ án, chúng tôi không đủ chứng cứ khởi tố cậu.”
“…Sao nghe có vẻ không giống như hoàn toàn vô tội, mà có vẻ giống như tôi tiêu dao ngoài vòng pháp luật hơn?”
La Thiếu Thần chen vào hỏi: “Kẻ bị tình nghi không phải đã sợ tội tự sát rồi sao?”
“Anh cài tai mắt vào trong cảnh sát hả?” Đồ Lạc Văn rất kỵ loại chuyện này.
La Thiếu Thần nói: “Anh nhất định không đặt báo, chuyện cảnh sát lập công vẫn luôn tuyên truyền đến mức khắp nơi đều biết.”
“Đó chính là lý do tôi không đặt báo.” Đồ Lạc Văn sắc mặt dần dịu lại, “Tôi đính chính lại tin tức một chút, là một trong những kẻ bị tình nghi sợ tội tự sát.”
Thẩm Thận Nguyên nghe vậy trong lòng lo lắng, “Nghĩa là sao?”
“Tôi nghi ngờ sau lưng Mã Ngọc còn kẻ khác.”
“…Bọn họ đang chơi xếp tháp người sao?” Thẩm Thận Nguyên không biết nói gì nữa, đây đã là mấy cái sau lưng rồi.
Đồ Lạc Văn nói: “Là bạn bè nên tôi chia sẻ chút tin tức nội bộ quý báu. Hiện tại đã biết những kẻ đứng đầu băng nhóm buôn ma túy là Mục Tất Tín – bán lẻ ma túy đến các quốc gia Đông Nam Á, Mục Tất Thành phụ trách nhận hàng, và Mã Ngọc phụ trách bỏ tiền. Lợi nhuận kiếm được chia làm hai, anh em Mục gia chiếm một nửa, Mã Ngọc chiếm nửa còn lại.”
Thẩm Thận Nguyên buột miệng hỏi: “Tại sao?”
Đồ Lạc Văn nói: “Hỏi hay lắm, lúc đầu tôi cũng đã nghĩ ‘Tại sao’? Tiền Mã Ngọc bỏ ra anh em Mục gia cũng thừa sức bỏ ra, hoàn toàn không cần đến Mã Ngọc, còn chia cho hắn một nửa lợi nhuận.”
La Thiếu Thần nói: “Cho nên anh nghi ngờ còn một người nữa.”
“Không đơn giản chỉ là nghi ngờ. Tôi tra ra tiền Mã Ngọc kiếm được chủ yếu dùng để đầu tư, mà những nơi hắn đầu tư đều là những công ty nhỏ rất nhỏ hoặc là kinh doanh không thuận lợi, tạm thời đóng cửa.”
“Anh nghi ngờ hắn dựa vào những công ty đó để rửa tiền?”
“Tôi đã nói, không đơn giản chỉ là nghi ngờ. Tôi đã tra ra hạng mục những công ty nhỏ này tham dự và đầu tư, phát hiện chủ yếu có liên quan đến doanh nghiệp ba nhà.”
La Thiếu Thần nói tiếp, “Mục gia Mã gia… Nhan gia?”
“Là Mục gia Nhan gia và Lỗ gia. Hai anh em Mã gia chắc là trong sạch.”
La Thiếu Thần hỏi: “Tại sao lại nói với chúng tôi những chuyện này?”
Đồ Lạc Văn nói: “Thượng cấp không thừa nhận những chứng cứ này, ngày mai tôi phải trở về phục lệnh, tổ chuyên án ngày kia giải tán, vụ án này chỉ có thể hạ màn.”
“Anh hy vọng chúng tôi giúp anh điều tra tiếp?” La Thiếu Thần chau mày.
“Anh không hy vọng La Khải Tùng và La Học Giai cứ chết uổng như vậy chứ?” Nói xong, Đồ Lạc Văn lại nhìn về phía Thẩm Thận Nguyên, “Cậu cũng không hy vọng bản thân tiếp tục bị tiếng xấu chứ? Hơn nữa, bọn chúng không đổ oan cho ai lại đổ oan cho cậu, nói không chừng vốn đã muốn hạ thủ với cậu. Có một kẻ đứng sau màn chung sống trong cùng một thành phố nhìn cùng một bầu trời với cậu, cậu không sợ sao?”
Thẩm Thận Nguyên khóe miệng co rút, “Miêu tả của anh khá là đáng sợ đấy.”
“Người cung cấp tin của tôi rất đáng tin, anh ta nói trong giới Showbiz có một nhóm người đang hút ma túy thì nhất định có. Các anh đều kiếm cơm ở ngành này, cũng hy vọng có một môi trường sạch sẽ phải không nào?” Đồ Lạc Văn dừng lại một chút nói, “Lỗ Thụy Dương là CEO kiêm chủ tịch của tập đoàn TH, kinh doanh công ty điện ảnh truyền hình, Nhan Túc Ngang là bát cơm lớn trong Showbiz, hai người trong giới này đều có sức ảnh hưởng rất lớn, nếu như bọn họ thực sự ừm ừm… chuyện sẽ cực kỳ không hay. Hơn nữa, tôi không hy vọng các anh điều tra tiếp giúp tôi, tôi chỉ hy vọng các anh thỉnh thoảng rảnh rỗi giúp tôi lưu ý chuyện xảy ra trong thành phố một chút, để tôi có thể có lý do danh chính ngôn thuận trở lại.”
La Thiếu Thần hỏi: “Tại sao anh chấp nhất với vụ án này đến thế?”
Đồ Lạc Văn hai tay đút túi quần, duỗi duỗi chân nói: “Biết người cảnh sát đã giết chết Trang Tranh chứ?”
“Cảnh sát nằm vùng sao?”
“Anh ta là bạn tốt của tôi. Kẻ chết rõ ràng là đầu sỏ buôn thuốc phiện cho dù có bị băm thây vạn mảnh cũng không đủ, anh ấy lại phải chịu tội danh ngộ sát. Tôi đã hứa với anh ta, nhất định phải điều tra vụ án này đến tận gốc, tất cả những người có liên quan đến Trang Tranh, không được bỏ sót bất cứ một ai.”
La Thiếu Thần liếc nhìn Thẩm Thận Nguyên, đang định mở miệng, liền nghe thấy Thẩm Thận Nguyên đầy căm phẫn giơ tay nói: “Tôi tham gia!”
/166
|