Dịch: Phong Bụi
Bộc bạch, bộc bạch, gieo hạt giống.
Trong giây lát, căn hộ công ty thuê liền trở thành căn phòng nhỏ hồi bé thuê ở cùng mẹ. Khi cánh cửa sổ bọc giấy ni-lon được hoàn toàn mở ra, ánh nắng cũng sáng rỡ như thế…
Mẹ bện tóc đuôi ngựa, mặc chiếc áo sơ mi nền trắng hoa nhỏ của bà ngoại hồi trẻ, nghe tiếng hát du dương phát ra từ radio, cầm tấm khăn lông ra sức vỗ phủi bụi bặm trên sô pha.
Cậu đã làm xong bài tập mẹ cho từ lâu, giúp mẹ lấy nước trong bếp, sau đó chật vật xách nửa thùng nước từng bước từng bước nhích vào phòng khách.
Mỗi lần cậu giúp làm việc, mẹ liền lấy ra từ trong cặp một miếng kẹo mạch nha nhỏ bọc trong túi ni-lon thưởng cho cậu. Trong ký ức miếng kẹo mạch nha rất nhỏ rất ngọt, vừa vào trong miệng liền tan ra, rất nhanh liền hết, nhưng liếm liếm răng vẫn có thể nếm được vị ngọt dính ở kẽ răng. Vị ngọt đó sau khi cậu lớn rồi ăn bao nhiêu kẹo mạch nha cũng không tìm thấy được.
“Nguyên Nguyên.” Sự im lặng của Thẩm Thận Nguyên khiến Khâu Mỹ Quyên càng cảm thấy tuyệt vọng và khó xử. Bà gần như không có dũng khí đứng dậy tiến lại gần, chỉ có thể lặng lẽ ngồi nguyên tại chỗ chờ đợi kết quả của thẩm phán.
Ánh mắt của Thẩm Thận Nguyên rơi trên khuôn mặt trang điểm tinh tế của Khâu Mỹ Quyên, tìm kiếm khí tức quen thuộc trong ngũ quan.
“Nguyên Nguyên.” Khâu Mỹ Quyên nhịn rơi lệ. Bà hoàn toàn không muốn dùng nước mắt để tranh thủ sự đồng tình, bởi vì ngay cả bà cũng không cách nào tha thứ và đồng tình với những gì mình đã làm. Nhưng trong tiềm thức, bà vẫn thầm hy vọng con trai bà vẫn là đứa trẻ khi chia tay ngày đó, biết ngọt ngào gọi mẹ, biết lẽo đẽo theo đuôi mẹ khắp nhà như con sam nhỏ, biết dán lên đầu giường mẹ thiếp chúc tự vẽ khi đến Ngày của Mẹ…
“Mẹ.” Thẩm Thận Nguyên buông cốc xuống, thăm dò đi lên trướchai bước, nhè nhẹ vươn tay ôm lấy Khâu Mỹ Quyên đang kích động đứng bật dậy.
Khâu Mỹ Quyên ôm lấy người con trai đánh mất rồi tìm lại được, lớn tiếng gào khóc. Thời khắc có mỹ diệu hơn nữa cũng không cách nào khiến cho bà cảm động và vui sướng hơn lúc này!
Khóc là một cách phát tiết cảm xúc, nhưng nhớ nhung và áy náy bao nhiêu năm sao có thể phát tiết hoàn toàn chỉ trong vài phút ngắn ngủi?
Thẩm Thận Nguyên nghe bà khóc khản cả giọng, lo lắng cho sức khỏe của bà, vội dìu bà trở về sô pha, lấy khăn giấy và nước chanh cho bà. “Bổ sung chút nước đi.”
Khâu Mỹ Quyên dở khóc dở cười nhìn cậu, dần dần thôi khóc, vừa lau nước mắt vừa hỏi Thẩm Thận Nguyên, “Lớp trang điểm của mẹ có phải bị nhòe rồi không?”
“Kẻ mắt và mascara đều bị nhòe rồi.”
Khâu Mỹ Quyên ôm mặt, không muốn để cậu nhìn thấy vẻ chật vật của mình thêm nữa, “Mẹ muốn vào nhà vệ sinh một chút.”
Thẩm Thận Nguyên chỉ chỉ cửa phòng vệ sinh.
Khâu Mỹ Quyên vào phòng vệ sinh không lâu, chuông cửa liền vang lên. Thẩm Thận Nguyên ngây ra một lúc, vội vàng đứng lên mở cửa.
La Thiếu Thần thấy cậu vẻ mặt kinh ngạc, nhướn mày hỏi: “Trước khi mở cửa không dùng mắt mèo để xác nhận sao?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Trộm cướp nhìn thấy chiều cao dáng vóc của tôi thường sẽ nói nhấn nhầm chuông cửa.”
“Nói không chừng đối phương có súng.”
“Cũng không phải Mỹ, sao có thể…” Thẩm Thận Nguyên hồ nghi nhìn anh ta, “Anh có không?”
La Thiếu Thần chẳng nói chẳng rằng.
Thẩm Thận Nguyên nghe thấy tiếng nước trong nhà vệ sinh, mới nhớ ra Khâu Mỹ Quyên vẫn còn ở đây, vội nghiêng người ngăn lại La Thiếu Thần đang định cất bước đi vào, “Anh có chuyện gì không?”
Hai mắt La Thiếu Thần khẽ híp lại, mỉm cười nói: “Đến thăm cậu.”
“Hơ, cần thăm lâu không?” Quan hệ xa cách và lạnh nhạt với mẹ 10 năm đã khiến cả thân thể và tâm hồn cậu đều mệt mỏi, cậu không muốn lại thêm gia vị nào nữa, đặc biệt là sau khi đã nhìn thấy sự không khách khí của La Thiếu Thần đối với Giản Tĩnh Niên.
La Thiếu Thần nói: “Tôi không chạy deadline.”
Thẩm Thận Nguyên thuận miệng oán trách, “Không chạy deadline tại sao không đưa cơm trưa?” Cậu nói xong mới kinh ngạc phát hiện khẩu khí của mình quá giống nũng nịu, lập tức bổ sung nói, “Mỗi ngày đều sai Lang Nam chạy đi chạy lại không tốt, để tự tôi mua cũng được.”
“Ngày mai tôi sẽ tranh thủ thời gian.”
“Tôi không phải đang trách móc…”
“Tôi đang hứa đó.”
Thẩm Thận Nguyên do dự một chút, “Vậy có thể không mua vịt quay Bắc Kinh và cá chua Tây Hồ nữa được không? Nếu cứ ăn nữa, thật sẽ chim sa cá lặn đó.”
“Cậu muốn ăn cái gì?”
Thẩm Thận Nguyên rất nghiêm túc suy nghĩ, “Ờ…”
“Ốc bươu xào, vị cay?”
Thẩm Thận Nguyên nhớ lại trò cười mà mình đã nháo, ngượng ngùng cười cười.
Ánh mắt La Thiếu Thần ra vẻ không để tâm quét về phía nhà vệ sinh, không thể không nói, sự nhẫn nại của Khâu Mỹ Quyên tốt hơn anh tưởng, không ngờ nhịn đến giờ này vẫn không định lộ diện.
“Hay là móng giò kho đi.” Thẩm Thận Nguyên ngẫm nghĩ, miệng chảy nước miếng, “Nói với đầu bếp, thịt nhất định phải nấu kỹ, vào miệng liền tan ra.”
“Được.”
Thẩm Thận Nguyên chú ý đến La Thiếu Thần vẫn đang bị cậu chắn ở cửa hứng gió lạnh, vô thức nhường một bước lại đột ngột nhớ đến Khâu Mỹ Quyên trong nhà vệ sinh, lập tức lại chặn lại, vừa khéo đụng phải La Thiếu Thần đang thong thả định bước vào phòng.
Từ góc nhìn của Khâu Mỹ Quyên, hai người như đang hôn nhau.
“Xin lỗi.” Thẩm Thận Nguyên vội vang nhích chân ra khỏi giày của La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần vươn tay ôm lấy eo cậu, đường hoàng vào phòng đóng cửa, chào hỏi Khâu Mỹ Quyên, “Bà Giản.”
Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc nhìn bọn họ, “Hai người quen nhau sao?”
Khâu Mỹ Quyên đánh giá La Thiếu Thần, lờ mờ đoán ra được thân phận của anh, “Không, mẹ lần đầu gặp anh ta.”
“Là lần thứ hai.” La Thiếu Thần nói, “Còn một lần nữa trong bệnh viện, bà đã nói đến thăm Nguyên Nguyên nhưng giữa đường lại đi khỏi.”
Khâu Mỹ Quyên trong lòng chấn động, không chỉ vì anh nhắc đến chuyện này, mà càng là vì cách xưng hô Nguyên Nguyên. Quan hệ giữa hai người đàn ông có tốt đến đâu cũng sẽ không xưng hô ái muội như thế trước mặt bố mẹ của đối phương, trừ phi, người đàn ông này muốn chứng minh hoặc ám chỉ điều gì. Sắc mặt bà trắng bệch, qua quýt nói: “Đúng vậy, ngày hôm đó có chút chuyện gấp.”
“Chúng ta ngồi xuống hãy nói.” Thẩm Thận Nguyên trước nhìn sắc mặt của La Thiếu Thần, thấy anh không phản đối, lại nhìn Khâu Mỹ Quyên.
Khâu Mỹ Quyên mỉm cười gật gật đầu, đi đến sô pha.
“Trong tủ lạnh còn có hoa quả, đi lấy ra đi.” La Thiếu Thần kéo Thẩm Thận Nguyên đang theo sau Khâu Mỹ Quyên lại, ép cậu chuyển hướng.
Thẩm Thận Nguyên trở tay nắm lấy cánh tay anh, nửa cầu xin nửa hy vọng nhìn anh, nói: “Tiếp mẹ tôi cho tốt nhé.” Cậu nói câu này vốn là hy vọng La Thiếu Thần không đối xử với Khâu Mỹ Quyên không nể mặt nể tình giống như đối đãi với Giản Tĩnh Niên, nhưng lọt vào tai hai người nghe lại có ý nghĩa khác. Khâu Mỹ Quyên tất nhiên tâm tình xót xa, con trai của mình bảo một người ngoài tiếp mình, sự khác biệt thân sơ trong đó không nói cũng biết.
Tâm trạng của La Thiếu Thần lại ngược lại, ngay cả nụ cười cũng trở nên chân thành, “Bà Giản, mời uống nước chanh.”
“Sao anh biết cốc nước chanh này là của tôi?”
La Thiếu Thần nói: “Thời gian này Nguyên Nguyên thích uống sữa.”
Khâu Mỹ Quyên nói: “Anh có thể gọi tôi là mẹ Thẩm.”
“Bác gái dường như biết cháu là ai, vậy cháu không tự giới thiệu nữa.”
“Tôi có nghe Tĩnh Niên nhắc qua, ông ấy nói anh và Nguyên Nguyên…” Cùng là Nguyên Nguyên, đối diện với ánh mắt sắc bén của La Thiếu Thần, bà đột nhiên có chút khó mở miệng.
“Hiện tại là quan hệ yêu đương.”
Khâu Mỹ Quyên khiếp sợ nhìn anh, dường như không ngờ anh sẽ thừa nhận thẳng thắn như thế, điều này hoàn toàn làm rối loạn suy nghĩ của bà.
Không khí nhất thời trở nên gượng gạo cực điểm.
La Thiếu Thần thong thả nói: “Cháu là thật lòng.”
Khâu Mỹ Quyên mệt mỏi nhắm mắt lại, dường như không muốn để ý đến anh.
La Thiếu Thần không gấp, liếc nhìn tấm chi phiếu đặt trên bàn, nhàn nhã quay đầu nhìn bóng dáng Thẩm Thận Nguyên đang bận rộn trong bếp, đến khi cậu bê khay hoa quả ra.
“Sao hai người lại im lặng vậy?” Thẩm Thận Nguyên lo lắng nhìn về phía La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần mỉm cười trấn an cậu.
“Mẹ, ăn hoa quả đi, là La Thiếu mua đó.” Thẩm Thận Nguyên bưng khay hoa quả như hiến bảo vật đến trước mặt bà.
Cánh tay định vươn ra của Khâu Mỹ Quyên chợt khựng lại, chuyển sang đặt trên vai của cậu, “Nguyên Nguyên, mẹ muốn nói chuyện riêng với con.”
Thẩm Thận Nguyên do dự nhìn La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần thức thời đứng dậy, “Tôi muốn dùng máy tính lên mạng tra tài liệu.”
“Máy tính ngay trên giường đó.” Thẩm Thận Nguyên nói rất tự nhiên.
La Thiếu Thần gật đầu với Khâu Mỹ Quyên, nói: “Xin phép.” Hạt giống đã gieo xuống rồi, hiện tại cần thời gian để nó dần dần nảy mầm.
Khâu Mỹ Quyên nhìn theo bóng dáng anh đi vào phòng ngủ của Thẩm Thận Nguyên, cả người đau đớn như bị roi quất.
“Mẹ?” Thẩm Thận Nguyên căng thẳng ôm chặt bà.
Bà dựa vào vai của Thẩm Thận Nguyên, giọng run rẩy: “Có phải con đang trách mẹ không?” Câu hỏi này giấu trong tim bà 10 năm, giày vò bà 10 năm, nhưng từ trước tới nay không dám hỏi, bởi vì bà quá sợ đáp án là khẳng định, thế nhưng lúc này đây, bà không nhịn được nữa. Đủ mọi cảm xúc áy náy, hối hận, chấn kinh, sợ hãi… khiến lớp phòng ngự của bà sụp đổ.
Bà phát hiện bản thân còn yếu đuối hơn tưởng tượng, cũng khát cầu sự tha thứ của Thẩm Thận Nguyên hơn tưởng tượng. Sự tránh né suốt bấy nhiêu năm chẳng qua là bởi vì nội tâm càng lúc càng không cách nào giấu giếm và lấp đầy sự quấy phá của sợ hãi và áy náy. Đặc biệt là khi bà biết Thẩm Thận Nguyên trong thế giới không có bà cũng sống rất tốt, liền khiến bà càng cảm thấy bản thân thừa thãi, căn bản không có tư cách và lập trường đứng trước mặt Thẩm Thận Nguyên.
Đáng tiếc, khi bà có dũng khí đi bước này thì đã quá muộn rồi.
Thẩm Thận Nguyên do dự một chút, vươn tay ôm lấy bà, nhẹ giọng nói: “Con yêu mẹ.”
Bộc bạch, bộc bạch, gieo hạt giống.
Trong giây lát, căn hộ công ty thuê liền trở thành căn phòng nhỏ hồi bé thuê ở cùng mẹ. Khi cánh cửa sổ bọc giấy ni-lon được hoàn toàn mở ra, ánh nắng cũng sáng rỡ như thế…
Mẹ bện tóc đuôi ngựa, mặc chiếc áo sơ mi nền trắng hoa nhỏ của bà ngoại hồi trẻ, nghe tiếng hát du dương phát ra từ radio, cầm tấm khăn lông ra sức vỗ phủi bụi bặm trên sô pha.
Cậu đã làm xong bài tập mẹ cho từ lâu, giúp mẹ lấy nước trong bếp, sau đó chật vật xách nửa thùng nước từng bước từng bước nhích vào phòng khách.
Mỗi lần cậu giúp làm việc, mẹ liền lấy ra từ trong cặp một miếng kẹo mạch nha nhỏ bọc trong túi ni-lon thưởng cho cậu. Trong ký ức miếng kẹo mạch nha rất nhỏ rất ngọt, vừa vào trong miệng liền tan ra, rất nhanh liền hết, nhưng liếm liếm răng vẫn có thể nếm được vị ngọt dính ở kẽ răng. Vị ngọt đó sau khi cậu lớn rồi ăn bao nhiêu kẹo mạch nha cũng không tìm thấy được.
“Nguyên Nguyên.” Sự im lặng của Thẩm Thận Nguyên khiến Khâu Mỹ Quyên càng cảm thấy tuyệt vọng và khó xử. Bà gần như không có dũng khí đứng dậy tiến lại gần, chỉ có thể lặng lẽ ngồi nguyên tại chỗ chờ đợi kết quả của thẩm phán.
Ánh mắt của Thẩm Thận Nguyên rơi trên khuôn mặt trang điểm tinh tế của Khâu Mỹ Quyên, tìm kiếm khí tức quen thuộc trong ngũ quan.
“Nguyên Nguyên.” Khâu Mỹ Quyên nhịn rơi lệ. Bà hoàn toàn không muốn dùng nước mắt để tranh thủ sự đồng tình, bởi vì ngay cả bà cũng không cách nào tha thứ và đồng tình với những gì mình đã làm. Nhưng trong tiềm thức, bà vẫn thầm hy vọng con trai bà vẫn là đứa trẻ khi chia tay ngày đó, biết ngọt ngào gọi mẹ, biết lẽo đẽo theo đuôi mẹ khắp nhà như con sam nhỏ, biết dán lên đầu giường mẹ thiếp chúc tự vẽ khi đến Ngày của Mẹ…
“Mẹ.” Thẩm Thận Nguyên buông cốc xuống, thăm dò đi lên trướchai bước, nhè nhẹ vươn tay ôm lấy Khâu Mỹ Quyên đang kích động đứng bật dậy.
Khâu Mỹ Quyên ôm lấy người con trai đánh mất rồi tìm lại được, lớn tiếng gào khóc. Thời khắc có mỹ diệu hơn nữa cũng không cách nào khiến cho bà cảm động và vui sướng hơn lúc này!
Khóc là một cách phát tiết cảm xúc, nhưng nhớ nhung và áy náy bao nhiêu năm sao có thể phát tiết hoàn toàn chỉ trong vài phút ngắn ngủi?
Thẩm Thận Nguyên nghe bà khóc khản cả giọng, lo lắng cho sức khỏe của bà, vội dìu bà trở về sô pha, lấy khăn giấy và nước chanh cho bà. “Bổ sung chút nước đi.”
Khâu Mỹ Quyên dở khóc dở cười nhìn cậu, dần dần thôi khóc, vừa lau nước mắt vừa hỏi Thẩm Thận Nguyên, “Lớp trang điểm của mẹ có phải bị nhòe rồi không?”
“Kẻ mắt và mascara đều bị nhòe rồi.”
Khâu Mỹ Quyên ôm mặt, không muốn để cậu nhìn thấy vẻ chật vật của mình thêm nữa, “Mẹ muốn vào nhà vệ sinh một chút.”
Thẩm Thận Nguyên chỉ chỉ cửa phòng vệ sinh.
Khâu Mỹ Quyên vào phòng vệ sinh không lâu, chuông cửa liền vang lên. Thẩm Thận Nguyên ngây ra một lúc, vội vàng đứng lên mở cửa.
La Thiếu Thần thấy cậu vẻ mặt kinh ngạc, nhướn mày hỏi: “Trước khi mở cửa không dùng mắt mèo để xác nhận sao?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Trộm cướp nhìn thấy chiều cao dáng vóc của tôi thường sẽ nói nhấn nhầm chuông cửa.”
“Nói không chừng đối phương có súng.”
“Cũng không phải Mỹ, sao có thể…” Thẩm Thận Nguyên hồ nghi nhìn anh ta, “Anh có không?”
La Thiếu Thần chẳng nói chẳng rằng.
Thẩm Thận Nguyên nghe thấy tiếng nước trong nhà vệ sinh, mới nhớ ra Khâu Mỹ Quyên vẫn còn ở đây, vội nghiêng người ngăn lại La Thiếu Thần đang định cất bước đi vào, “Anh có chuyện gì không?”
Hai mắt La Thiếu Thần khẽ híp lại, mỉm cười nói: “Đến thăm cậu.”
“Hơ, cần thăm lâu không?” Quan hệ xa cách và lạnh nhạt với mẹ 10 năm đã khiến cả thân thể và tâm hồn cậu đều mệt mỏi, cậu không muốn lại thêm gia vị nào nữa, đặc biệt là sau khi đã nhìn thấy sự không khách khí của La Thiếu Thần đối với Giản Tĩnh Niên.
La Thiếu Thần nói: “Tôi không chạy deadline.”
Thẩm Thận Nguyên thuận miệng oán trách, “Không chạy deadline tại sao không đưa cơm trưa?” Cậu nói xong mới kinh ngạc phát hiện khẩu khí của mình quá giống nũng nịu, lập tức bổ sung nói, “Mỗi ngày đều sai Lang Nam chạy đi chạy lại không tốt, để tự tôi mua cũng được.”
“Ngày mai tôi sẽ tranh thủ thời gian.”
“Tôi không phải đang trách móc…”
“Tôi đang hứa đó.”
Thẩm Thận Nguyên do dự một chút, “Vậy có thể không mua vịt quay Bắc Kinh và cá chua Tây Hồ nữa được không? Nếu cứ ăn nữa, thật sẽ chim sa cá lặn đó.”
“Cậu muốn ăn cái gì?”
Thẩm Thận Nguyên rất nghiêm túc suy nghĩ, “Ờ…”
“Ốc bươu xào, vị cay?”
Thẩm Thận Nguyên nhớ lại trò cười mà mình đã nháo, ngượng ngùng cười cười.
Ánh mắt La Thiếu Thần ra vẻ không để tâm quét về phía nhà vệ sinh, không thể không nói, sự nhẫn nại của Khâu Mỹ Quyên tốt hơn anh tưởng, không ngờ nhịn đến giờ này vẫn không định lộ diện.
“Hay là móng giò kho đi.” Thẩm Thận Nguyên ngẫm nghĩ, miệng chảy nước miếng, “Nói với đầu bếp, thịt nhất định phải nấu kỹ, vào miệng liền tan ra.”
“Được.”
Thẩm Thận Nguyên chú ý đến La Thiếu Thần vẫn đang bị cậu chắn ở cửa hứng gió lạnh, vô thức nhường một bước lại đột ngột nhớ đến Khâu Mỹ Quyên trong nhà vệ sinh, lập tức lại chặn lại, vừa khéo đụng phải La Thiếu Thần đang thong thả định bước vào phòng.
Từ góc nhìn của Khâu Mỹ Quyên, hai người như đang hôn nhau.
“Xin lỗi.” Thẩm Thận Nguyên vội vang nhích chân ra khỏi giày của La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần vươn tay ôm lấy eo cậu, đường hoàng vào phòng đóng cửa, chào hỏi Khâu Mỹ Quyên, “Bà Giản.”
Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc nhìn bọn họ, “Hai người quen nhau sao?”
Khâu Mỹ Quyên đánh giá La Thiếu Thần, lờ mờ đoán ra được thân phận của anh, “Không, mẹ lần đầu gặp anh ta.”
“Là lần thứ hai.” La Thiếu Thần nói, “Còn một lần nữa trong bệnh viện, bà đã nói đến thăm Nguyên Nguyên nhưng giữa đường lại đi khỏi.”
Khâu Mỹ Quyên trong lòng chấn động, không chỉ vì anh nhắc đến chuyện này, mà càng là vì cách xưng hô Nguyên Nguyên. Quan hệ giữa hai người đàn ông có tốt đến đâu cũng sẽ không xưng hô ái muội như thế trước mặt bố mẹ của đối phương, trừ phi, người đàn ông này muốn chứng minh hoặc ám chỉ điều gì. Sắc mặt bà trắng bệch, qua quýt nói: “Đúng vậy, ngày hôm đó có chút chuyện gấp.”
“Chúng ta ngồi xuống hãy nói.” Thẩm Thận Nguyên trước nhìn sắc mặt của La Thiếu Thần, thấy anh không phản đối, lại nhìn Khâu Mỹ Quyên.
Khâu Mỹ Quyên mỉm cười gật gật đầu, đi đến sô pha.
“Trong tủ lạnh còn có hoa quả, đi lấy ra đi.” La Thiếu Thần kéo Thẩm Thận Nguyên đang theo sau Khâu Mỹ Quyên lại, ép cậu chuyển hướng.
Thẩm Thận Nguyên trở tay nắm lấy cánh tay anh, nửa cầu xin nửa hy vọng nhìn anh, nói: “Tiếp mẹ tôi cho tốt nhé.” Cậu nói câu này vốn là hy vọng La Thiếu Thần không đối xử với Khâu Mỹ Quyên không nể mặt nể tình giống như đối đãi với Giản Tĩnh Niên, nhưng lọt vào tai hai người nghe lại có ý nghĩa khác. Khâu Mỹ Quyên tất nhiên tâm tình xót xa, con trai của mình bảo một người ngoài tiếp mình, sự khác biệt thân sơ trong đó không nói cũng biết.
Tâm trạng của La Thiếu Thần lại ngược lại, ngay cả nụ cười cũng trở nên chân thành, “Bà Giản, mời uống nước chanh.”
“Sao anh biết cốc nước chanh này là của tôi?”
La Thiếu Thần nói: “Thời gian này Nguyên Nguyên thích uống sữa.”
Khâu Mỹ Quyên nói: “Anh có thể gọi tôi là mẹ Thẩm.”
“Bác gái dường như biết cháu là ai, vậy cháu không tự giới thiệu nữa.”
“Tôi có nghe Tĩnh Niên nhắc qua, ông ấy nói anh và Nguyên Nguyên…” Cùng là Nguyên Nguyên, đối diện với ánh mắt sắc bén của La Thiếu Thần, bà đột nhiên có chút khó mở miệng.
“Hiện tại là quan hệ yêu đương.”
Khâu Mỹ Quyên khiếp sợ nhìn anh, dường như không ngờ anh sẽ thừa nhận thẳng thắn như thế, điều này hoàn toàn làm rối loạn suy nghĩ của bà.
Không khí nhất thời trở nên gượng gạo cực điểm.
La Thiếu Thần thong thả nói: “Cháu là thật lòng.”
Khâu Mỹ Quyên mệt mỏi nhắm mắt lại, dường như không muốn để ý đến anh.
La Thiếu Thần không gấp, liếc nhìn tấm chi phiếu đặt trên bàn, nhàn nhã quay đầu nhìn bóng dáng Thẩm Thận Nguyên đang bận rộn trong bếp, đến khi cậu bê khay hoa quả ra.
“Sao hai người lại im lặng vậy?” Thẩm Thận Nguyên lo lắng nhìn về phía La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần mỉm cười trấn an cậu.
“Mẹ, ăn hoa quả đi, là La Thiếu mua đó.” Thẩm Thận Nguyên bưng khay hoa quả như hiến bảo vật đến trước mặt bà.
Cánh tay định vươn ra của Khâu Mỹ Quyên chợt khựng lại, chuyển sang đặt trên vai của cậu, “Nguyên Nguyên, mẹ muốn nói chuyện riêng với con.”
Thẩm Thận Nguyên do dự nhìn La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần thức thời đứng dậy, “Tôi muốn dùng máy tính lên mạng tra tài liệu.”
“Máy tính ngay trên giường đó.” Thẩm Thận Nguyên nói rất tự nhiên.
La Thiếu Thần gật đầu với Khâu Mỹ Quyên, nói: “Xin phép.” Hạt giống đã gieo xuống rồi, hiện tại cần thời gian để nó dần dần nảy mầm.
Khâu Mỹ Quyên nhìn theo bóng dáng anh đi vào phòng ngủ của Thẩm Thận Nguyên, cả người đau đớn như bị roi quất.
“Mẹ?” Thẩm Thận Nguyên căng thẳng ôm chặt bà.
Bà dựa vào vai của Thẩm Thận Nguyên, giọng run rẩy: “Có phải con đang trách mẹ không?” Câu hỏi này giấu trong tim bà 10 năm, giày vò bà 10 năm, nhưng từ trước tới nay không dám hỏi, bởi vì bà quá sợ đáp án là khẳng định, thế nhưng lúc này đây, bà không nhịn được nữa. Đủ mọi cảm xúc áy náy, hối hận, chấn kinh, sợ hãi… khiến lớp phòng ngự của bà sụp đổ.
Bà phát hiện bản thân còn yếu đuối hơn tưởng tượng, cũng khát cầu sự tha thứ của Thẩm Thận Nguyên hơn tưởng tượng. Sự tránh né suốt bấy nhiêu năm chẳng qua là bởi vì nội tâm càng lúc càng không cách nào giấu giếm và lấp đầy sự quấy phá của sợ hãi và áy náy. Đặc biệt là khi bà biết Thẩm Thận Nguyên trong thế giới không có bà cũng sống rất tốt, liền khiến bà càng cảm thấy bản thân thừa thãi, căn bản không có tư cách và lập trường đứng trước mặt Thẩm Thận Nguyên.
Đáng tiếc, khi bà có dũng khí đi bước này thì đã quá muộn rồi.
Thẩm Thận Nguyên do dự một chút, vươn tay ôm lấy bà, nhẹ giọng nói: “Con yêu mẹ.”
/166
|