Ánh sáng không ngừng lóe lên rồi tắt đi, lấp láy như sao đêm truyền tới. Mai ở trong phòng tắm mà cũng cảm nhận được linh khí thân cận truyền tới không nhịn được gấp gáp muốn xem hắn làm gì
"Két..." vừa mở cửa là mai đưa cái đầu nhỏ tóc còn ướt ra nhìn ngó lung tung, trên gương mặt lộ ra nét khả ái ngây thơ
"Em xong rồi hà...lại đây coi...
Mai có vẻ rất ngượng ngùng với từ này, tại vì mỗi lần hắn nói "lại đây coi" là 1 lần cô bị hắn vật ra xử sau đó lại....
Cô bẽn lẽn cố dấu tò mò mon men lại gần
"Cái gì vậy anh.."
"Hi..em làm cái gì mà ngồi xa anh vậy...bộ..muốn gì nữa hà....hehehe
"Uhm...không...ứm...
"Hi,...hihi.." thấy điệu bộ dễ thương của mai, Thiên cười lấy ra 1 vật hình chiếc lá mầu xanh to bằng bàn tay
"Nè...em đưa chân khí vào nhận chủ đi.."
"Là gì vậy anh...
Thu lại cặp mắt tò mò, mai vận lên 1 luồng chân khí âm nhu mầu xanh dương truyền vào thân lá.
Nhận được chân khí truyền tới, chiếc lá liền như 1 vật sống không ngừng mút lấy chân khí và biến hình
2 phút sau, trước ánh mắt ngơ ngác thích thú của mai, chiếc lá đã bao phủ cả người cô rồi hóa thành 1 bộ quần áo xanh lá, cột tóc xanh, tất xanh, dep bup bê xanh. Xinh đẹp và tiêu sái như Thiên tiên.
Động tâm niệm là thay đổi như ý muốn, chất vải mát mẻ chỉ chạm vào da thịt là giống như 1 lần mát xa rất dễ chịu, chân khí cũng hòa hợp lưu loát hơn nhiều.
"Sao hà..thích không..."
"Thích...hihi...
"Thích thì sao hà..." Thiên lim dim giả bộ chỉ chỉ tay lên má
Mai giống như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ "chụt" 1 cái rất nhẹ lên chỗ hắn đang chỉ
"Hả...sao ít vậy..."
"Chụt"
"Chưa cảm giác được...
"Chụt
"Bên này
"Chụt
"Bên này...
"Bên kia..
"Chụt
Thế là 2 người như con nít đùa nghịch mãi tới 11 giờ sáng mới tách được ra, Thiên dẫn mai đi ăn cơm xong rồi đưa mai trở về kí túc xá.
..........
Bây giờ cũng đã 12 giờ...hắn nghĩ có lẽ diễm và hoa cũng đang ăn cơm ở nhà cho nên hắn bắt taxi về nhà, nhưng mà không ngờ là nhà lại không có 1 ai
Thiên lấy điện thoại ra gọi cho hoa...
"Em..." chưa dứt được câu thì đã bị cướp lời
"Anh Thiên....hahaha...anh biết em vừa được gì không...hihi
Thiên chớp mắt 1 cái nghi ngờ hỏi "em không nói sao anh biết..."
"Hihi...anh...em được nhận vào bệnh viện thanh y viện rồi...
"Ừm..ờ...thanh y viện...là cái viện cùi bắp nào mà lạ vậy..."
"Trời ơiiiii....anh...trên đời còn cái gì có chữ thanh nữa ...anh đúng là cô lậu quả văn..đẹp trai mà ngu ngốc...tốt mã giẻ cui...vv
Chưa kịp gi đã ăn 1 tràng chửi như pháo bông bắn tới choáng váng mặt mày
"Ahhhhh...dừng...anh không biết thì có tội gì mà e chửi a...mau nói không là a tắt máy đó..."
"Hừ...anh dám...anh mà tắt máy...tối này em sẽ cùng diễm hội đồng đánh đòn anh
"Ah..hahaha...vậy bé hoa...bé mau nói đi...anh sẽ không tắt máy nữa..haha..."
"Hừ...biết điều đó..
"Thanh y...thanh...anh thấy có gì quen không...
"Thanh y...ờ...thanh cũng không có gì quen...y cũng bình thường...không có gì ấn tượng lắm..
"Ahhhh....sao lại không quen...thanh y...thanh bang...không phải cùng 1 chữ hay sao...anh...dúng là...
"Ah...dừng...không được nói tiếp..
Nè vậy là em được nhận vào đó rồi hà..
"Chứ sao...không nhìn lại em là ai sao...1 người xinh đẹp...lại học giỏi..tài năng ngút trời...
"Ahhhh....mau dừng...thấy nhiều loại mặt dầy...nhưng dầy như em thì lần đầu lãnh giáo ah...
Thiên bất mãn nói 1 cách ngây thơ không hề biết rằng, cái nết đó là do hoa học từ hắn mà ra
"Em nè...diễm đâu rồi...
"Trời....anhhhhhhh....em đang rất vui...anh không chia sẻ với em thì thôi...diễm...diễm...suốt ngày chỉ biết diễm thôi...em gét anh...gét...gét...
"Thôi...để tối a tặng em 1 món quà nha...giờ nói đi...diễm ở đau...trước giờ diễm không bao giờ vắng nhà...anh có chút cảm giác không lành...
Nghe hắn nói vậy đúng là hoa im lặng lại liền
"Chắc là ở công ty,...hồi sáng em thấy diễm nghe 1 cuộc điện thoại sau đó cả buổi nó ít nói hẳn...
"Ừm...để anh tới công ty xem...em lo làm việc nha...tối lo nấu cơm chờ anh về đó...
Cúp máy, Thiên đăm chiêu nhíu mày, hắn chẳng có tâm trạng bắt taxi nữa. Niệm vừa động thân người đã tới trụ sở công ty ở quận 3
Hắn chậm rãi lên thang máy tới lầu 4.
Lần này tới, không khí có vẻ ngột ngạt. Giống hệt với lần đầu hắn tới lúc họp hội đồng quản trị đưa trương gia bảo lên làm chủ tịch
Chỉ khác là lần này không có người gác cửa cấm vào thôi
Nhưng loáng thoáng ở bên cửa vẫn vang lên âm thanh lớn tiếng
Thiên thong dong đẩy cửa định vào.
"Két"
Lập tức hơn 30 cặp mắt đổ dồn vào, chỉ nhìn thấy
Ngoài cửa là 1 thanh niên cao 1m8, quần rin rách bình thường, cái áo thun trắng và 1 mái tóc đen tầm thường. Trên mặt còn thoáng thấy nét ngây ngô của tuổi trẻ và sự tự tin kỳ lạ.
Nhưng mà đáng tiếc những người ngồi trong căn phòng này có ai là kẻ tầm thường chứ, thậm chí không ít người là chủ tịch hội đồng quản trị, thậm chí sở trưởng công an kinh tế cũng có mặt
Cái gì không nói, chỉ cần là lúc quan trọng này, đầu óc họ đang chuyên tâm chỉ trích về phía trịnh ngọc diễm thì có người phá đã làm họ dễ mất hứng rồi
Còn chưa kể việc hắn lại là 1 người thanh niên trẻ bình thường, quần áo trên người không đáng 1 xu. Hiển nhiên thân phận thấp kém
Thử hỏi họ có điên máu lên hay không
"Cậu nhóc...mày có biết phép lịch sự hay không...mau cút.."
Thiên khó hiểu nhìn lão, 1 người đàn ông tuổi khoảng 30, miệng rộng môi dầy đang chỉ tay về mình chửi
Hắn chỉ liếc qua gã ta 1 cái rồi liếc sang những con người lạ đang ngồi đây, ai nấy đều có vẻ rất khó chịu nhìn hắn.
Thiên lại phất lờ họ nhìn về phía diễm và thư ký hồng đang ngồi ở giữa trông có vẻ lép vế, trên sắc mặt họ có vẻ không tốt lắm nhưng mà diễm thì lại tràn đầy hi vọng và tự tin khi nhìn thấy thân ảnh của hắn
Thiên bình thản hỏi diễm "con chó này sao lại đến nhà mình cắn vậy...có cần anh đuổi nó đi không ..
"Mày...mày nói ai là chó....giám đốc diễm...không ngờ công ty cô lại có loại nhân viên hỗn xược như vậy...đúng là chủ nào chó nấy mà...
Diễm có vẻ không chấp nhặt với ông ta, ngược lại trên môi còn nhếch lên nụ cười xinh đẹp giới thiệu "Thiên...đây là anh phó nam, chủ tịch tập đoàn may mặc phó thiên tâm"
"Uhm...địa vị càng cao...mắt càng khinh người...tâm càng kiêu ngạo...đạo đức...cũng suy đồi...vứt"
Phó nam điên máu hét lên "giám đốc diễm...đề nghị cô đuổi con chó này ra ngoài...nếu không tôi sẽ rất khó chịu đó...
Thấy diễm nín nhịn không nói lại nhìn tên khốn đó ngang nhiên kiếm 1 cái ghế duỗi chân ngồi xuống trừng mắt lên nhìn gã.. phó nam lại càng thêm giận sôi gan
"Cô diễm...đừng để tôi nói thêm 1 câu...nếu không...sẽ không phải là 10 ngày...mà là ngay ngày mai...đó.....đương nhiên...nếu như có thể thấy thằng đó ....bò...ra ngoài...thì tôi sẽ bớt giận rất nhiều đó...cô nghĩ sao..."
"Chủ tịch nam...Thiên là vệ sĩ của tôi...đây cũng là công ty của tôi...không tới lượt anh lộng hành...
"Hừ...cô chắc không...
"Nếu anh còn như vậy...xin lỗi tôi không tiếp...."
Cái gì chứ, nếu là vấn đề làm ăn, diễm có thể vì công ty mà nhịn chút. Nhưng nếu kẻ đó dám có thái độ sỉ nhục với Thiên...vậy thì diễm sẽ bất chấp rồi
Tập đoàn lớn nhất đông nam á thì gê lắm sao
Thiên còn đang mừng thầm khi được bảo vệ, sau đó lại nhìn tên phó nam gì đó tức tối mặt đỏ gay giống như bị táo bón...đang định cười to thì lại nghe thấy 1 giọng nói làm hắn nhớ lại 1 số việc
"Két..." vừa mở cửa là mai đưa cái đầu nhỏ tóc còn ướt ra nhìn ngó lung tung, trên gương mặt lộ ra nét khả ái ngây thơ
"Em xong rồi hà...lại đây coi...
Mai có vẻ rất ngượng ngùng với từ này, tại vì mỗi lần hắn nói "lại đây coi" là 1 lần cô bị hắn vật ra xử sau đó lại....
Cô bẽn lẽn cố dấu tò mò mon men lại gần
"Cái gì vậy anh.."
"Hi..em làm cái gì mà ngồi xa anh vậy...bộ..muốn gì nữa hà....hehehe
"Uhm...không...ứm...
"Hi,...hihi.." thấy điệu bộ dễ thương của mai, Thiên cười lấy ra 1 vật hình chiếc lá mầu xanh to bằng bàn tay
"Nè...em đưa chân khí vào nhận chủ đi.."
"Là gì vậy anh...
Thu lại cặp mắt tò mò, mai vận lên 1 luồng chân khí âm nhu mầu xanh dương truyền vào thân lá.
Nhận được chân khí truyền tới, chiếc lá liền như 1 vật sống không ngừng mút lấy chân khí và biến hình
2 phút sau, trước ánh mắt ngơ ngác thích thú của mai, chiếc lá đã bao phủ cả người cô rồi hóa thành 1 bộ quần áo xanh lá, cột tóc xanh, tất xanh, dep bup bê xanh. Xinh đẹp và tiêu sái như Thiên tiên.
Động tâm niệm là thay đổi như ý muốn, chất vải mát mẻ chỉ chạm vào da thịt là giống như 1 lần mát xa rất dễ chịu, chân khí cũng hòa hợp lưu loát hơn nhiều.
"Sao hà..thích không..."
"Thích...hihi...
"Thích thì sao hà..." Thiên lim dim giả bộ chỉ chỉ tay lên má
Mai giống như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ "chụt" 1 cái rất nhẹ lên chỗ hắn đang chỉ
"Hả...sao ít vậy..."
"Chụt"
"Chưa cảm giác được...
"Chụt
"Bên này
"Chụt
"Bên này...
"Bên kia..
"Chụt
Thế là 2 người như con nít đùa nghịch mãi tới 11 giờ sáng mới tách được ra, Thiên dẫn mai đi ăn cơm xong rồi đưa mai trở về kí túc xá.
..........
Bây giờ cũng đã 12 giờ...hắn nghĩ có lẽ diễm và hoa cũng đang ăn cơm ở nhà cho nên hắn bắt taxi về nhà, nhưng mà không ngờ là nhà lại không có 1 ai
Thiên lấy điện thoại ra gọi cho hoa...
"Em..." chưa dứt được câu thì đã bị cướp lời
"Anh Thiên....hahaha...anh biết em vừa được gì không...hihi
Thiên chớp mắt 1 cái nghi ngờ hỏi "em không nói sao anh biết..."
"Hihi...anh...em được nhận vào bệnh viện thanh y viện rồi...
"Ừm..ờ...thanh y viện...là cái viện cùi bắp nào mà lạ vậy..."
"Trời ơiiiii....anh...trên đời còn cái gì có chữ thanh nữa ...anh đúng là cô lậu quả văn..đẹp trai mà ngu ngốc...tốt mã giẻ cui...vv
Chưa kịp gi đã ăn 1 tràng chửi như pháo bông bắn tới choáng váng mặt mày
"Ahhhhh...dừng...anh không biết thì có tội gì mà e chửi a...mau nói không là a tắt máy đó..."
"Hừ...anh dám...anh mà tắt máy...tối này em sẽ cùng diễm hội đồng đánh đòn anh
"Ah..hahaha...vậy bé hoa...bé mau nói đi...anh sẽ không tắt máy nữa..haha..."
"Hừ...biết điều đó..
"Thanh y...thanh...anh thấy có gì quen không...
"Thanh y...ờ...thanh cũng không có gì quen...y cũng bình thường...không có gì ấn tượng lắm..
"Ahhhh....sao lại không quen...thanh y...thanh bang...không phải cùng 1 chữ hay sao...anh...dúng là...
"Ah...dừng...không được nói tiếp..
Nè vậy là em được nhận vào đó rồi hà..
"Chứ sao...không nhìn lại em là ai sao...1 người xinh đẹp...lại học giỏi..tài năng ngút trời...
"Ahhhh....mau dừng...thấy nhiều loại mặt dầy...nhưng dầy như em thì lần đầu lãnh giáo ah...
Thiên bất mãn nói 1 cách ngây thơ không hề biết rằng, cái nết đó là do hoa học từ hắn mà ra
"Em nè...diễm đâu rồi...
"Trời....anhhhhhhh....em đang rất vui...anh không chia sẻ với em thì thôi...diễm...diễm...suốt ngày chỉ biết diễm thôi...em gét anh...gét...gét...
"Thôi...để tối a tặng em 1 món quà nha...giờ nói đi...diễm ở đau...trước giờ diễm không bao giờ vắng nhà...anh có chút cảm giác không lành...
Nghe hắn nói vậy đúng là hoa im lặng lại liền
"Chắc là ở công ty,...hồi sáng em thấy diễm nghe 1 cuộc điện thoại sau đó cả buổi nó ít nói hẳn...
"Ừm...để anh tới công ty xem...em lo làm việc nha...tối lo nấu cơm chờ anh về đó...
Cúp máy, Thiên đăm chiêu nhíu mày, hắn chẳng có tâm trạng bắt taxi nữa. Niệm vừa động thân người đã tới trụ sở công ty ở quận 3
Hắn chậm rãi lên thang máy tới lầu 4.
Lần này tới, không khí có vẻ ngột ngạt. Giống hệt với lần đầu hắn tới lúc họp hội đồng quản trị đưa trương gia bảo lên làm chủ tịch
Chỉ khác là lần này không có người gác cửa cấm vào thôi
Nhưng loáng thoáng ở bên cửa vẫn vang lên âm thanh lớn tiếng
Thiên thong dong đẩy cửa định vào.
"Két"
Lập tức hơn 30 cặp mắt đổ dồn vào, chỉ nhìn thấy
Ngoài cửa là 1 thanh niên cao 1m8, quần rin rách bình thường, cái áo thun trắng và 1 mái tóc đen tầm thường. Trên mặt còn thoáng thấy nét ngây ngô của tuổi trẻ và sự tự tin kỳ lạ.
Nhưng mà đáng tiếc những người ngồi trong căn phòng này có ai là kẻ tầm thường chứ, thậm chí không ít người là chủ tịch hội đồng quản trị, thậm chí sở trưởng công an kinh tế cũng có mặt
Cái gì không nói, chỉ cần là lúc quan trọng này, đầu óc họ đang chuyên tâm chỉ trích về phía trịnh ngọc diễm thì có người phá đã làm họ dễ mất hứng rồi
Còn chưa kể việc hắn lại là 1 người thanh niên trẻ bình thường, quần áo trên người không đáng 1 xu. Hiển nhiên thân phận thấp kém
Thử hỏi họ có điên máu lên hay không
"Cậu nhóc...mày có biết phép lịch sự hay không...mau cút.."
Thiên khó hiểu nhìn lão, 1 người đàn ông tuổi khoảng 30, miệng rộng môi dầy đang chỉ tay về mình chửi
Hắn chỉ liếc qua gã ta 1 cái rồi liếc sang những con người lạ đang ngồi đây, ai nấy đều có vẻ rất khó chịu nhìn hắn.
Thiên lại phất lờ họ nhìn về phía diễm và thư ký hồng đang ngồi ở giữa trông có vẻ lép vế, trên sắc mặt họ có vẻ không tốt lắm nhưng mà diễm thì lại tràn đầy hi vọng và tự tin khi nhìn thấy thân ảnh của hắn
Thiên bình thản hỏi diễm "con chó này sao lại đến nhà mình cắn vậy...có cần anh đuổi nó đi không ..
"Mày...mày nói ai là chó....giám đốc diễm...không ngờ công ty cô lại có loại nhân viên hỗn xược như vậy...đúng là chủ nào chó nấy mà...
Diễm có vẻ không chấp nhặt với ông ta, ngược lại trên môi còn nhếch lên nụ cười xinh đẹp giới thiệu "Thiên...đây là anh phó nam, chủ tịch tập đoàn may mặc phó thiên tâm"
"Uhm...địa vị càng cao...mắt càng khinh người...tâm càng kiêu ngạo...đạo đức...cũng suy đồi...vứt"
Phó nam điên máu hét lên "giám đốc diễm...đề nghị cô đuổi con chó này ra ngoài...nếu không tôi sẽ rất khó chịu đó...
Thấy diễm nín nhịn không nói lại nhìn tên khốn đó ngang nhiên kiếm 1 cái ghế duỗi chân ngồi xuống trừng mắt lên nhìn gã.. phó nam lại càng thêm giận sôi gan
"Cô diễm...đừng để tôi nói thêm 1 câu...nếu không...sẽ không phải là 10 ngày...mà là ngay ngày mai...đó.....đương nhiên...nếu như có thể thấy thằng đó ....bò...ra ngoài...thì tôi sẽ bớt giận rất nhiều đó...cô nghĩ sao..."
"Chủ tịch nam...Thiên là vệ sĩ của tôi...đây cũng là công ty của tôi...không tới lượt anh lộng hành...
"Hừ...cô chắc không...
"Nếu anh còn như vậy...xin lỗi tôi không tiếp...."
Cái gì chứ, nếu là vấn đề làm ăn, diễm có thể vì công ty mà nhịn chút. Nhưng nếu kẻ đó dám có thái độ sỉ nhục với Thiên...vậy thì diễm sẽ bất chấp rồi
Tập đoàn lớn nhất đông nam á thì gê lắm sao
Thiên còn đang mừng thầm khi được bảo vệ, sau đó lại nhìn tên phó nam gì đó tức tối mặt đỏ gay giống như bị táo bón...đang định cười to thì lại nghe thấy 1 giọng nói làm hắn nhớ lại 1 số việc
/1029
|