Quà của Thiên tặng không khiến cho bữa cơm tối hôm đó vui vẻ hơn mà còn khiến mọi người nóng ruột hơn
Ai cũng chỉ muốn về phòng bế quan ngay tức thì.
Người muốn ở lại duy nhất có lẽ chỉ có mình Nhan nhi mà thôi.
Quả vậy, sau khi Thiên dẫn mấy tên thanh niên kia về phòng ở ngoại môn mình ở thì cô bé này vẫn lẽo đẽo theo sau giống như có cái gì đó chưa giải đáp được trong lòng không cam tâm vậy.
Thiên dàn xếp cho 2 tên Vu Tiểu Sài, Tiểu Xá Bình vào phòng ở bên cạnh hắn, cái phòng này vốn dĩ mạng nhện giăng đầy, quanh năm không có ai ở cho nên về tới đây, 2 tên siêng năng này liền đi dọn dẹp gần hết buổi tối mới bắt đầu ngồi xuống tu luyện.
"sao vậy, còn cái gì chưa sáng tỏ ah..." Thiên hỏi Nhan Nhi.
"Thiên ca...huynh học kiếm pháp là từ đâu...trọng lãng và liễu diệp"
Nếu như là thiên lang kiếm, cửu trọng kiếm hay lôi hỏa kiếm thì Nhan nhi nàng cũng không quá để ý, tại vì nó đều là những loại kiếm pháp phổ thông, nhưng liễu diệp kiếm quyết và trọng lãng kiếm quyết thì khác, 2 môn kiếm pháp này đều là độc môn bất truyền của Thiên Kiếm môn.
Trong khi đó theo như Nhan nhi biết thì Thiên chưa từng hối đoái 2 môn kiếm pháp này từ Tàng Kiếm các. Nếu vậy thì chỉ còn 1 khả năng....một loại khả năng khiến người nghe mà sợ hãi.
"Uhm...nàng suy đoán được rồi, còn cần phải hỏi sao?" Thiên là người thông minh cỡ nào chứ, tâm tư nhỏ của nàng không cần đoán hắn cũng biết.
Bất chợt Nhan nhi sựng người lại, cả người như mất hồn, chân vô thức bước đi, điều Thiên khẳng định...thật quá kinh thế hãi tục.
Học mót.
Chỉ quan sát người khác luyện kiếm đã có thể học mót được, không những vậy mà còn luyện ra được tới kiếm ý cảnh giới đại thành.
Thời gian mới chỉ có mấy ngày ah.
Sáng nay hắn đánh Độc Mễ Kim Tiền, tối nay luyện ra liễu diệp kiếm ý.
10 ngày trước hắn đánh Kiếm Thập Tam, 10 ngày sau kiếm ý đã đại thành
6 loại kiếm ý cùng đại thành, trong thân phận thấp kém của hắn..có hay chăng tất cả đều là do hắn học mót được.
Học mót mà có thể luyện tới trình độ như vậy, kiếm ý đối với hắn có hay chăng lại là chuyện dễ dàng đến như vậy.
Thật đáng thương cho Kiếm Thập Tam, đáng thương cho Độc Mễ Kim Tiền, thậm chí là cả Âu Chính Nam, cả Tuyết Thiên Nhai
Đáng thương cho những thiên kiêu luôn tự ngạo 1 đời thiên phú kiếm đạo không ai bằng, đáng thương cho họ làm thiên tài cùng thời vời Hoàng Thanh Thiên.
Đáng thương cho họ khi xếp vào top 4 những đại thiên tài kiếm đạo, đáng thương cho họ vẫn còn ếch ngồi đáy giếng không biết mình nhỏ bé và đáng thương tới cỡ nào.
"Uhm...đừng nghĩ ngợi nữa, tiểu cô nương ah...ta xuất thân bần hàn, không thích hoa trương, không thích vĩ đại....giữ bí mật giúp ta nhé"
Thiên chân thành nói.
Ánh mắt Nhan nhi như 2 vì sao sáng long lanh xinh đẹp mà lại ướt át mê li nhìn hắn.
Miệng vô thức đồng ý nhưng trong tâm lại như sóng lớn vỗ bờ.
Bình phàm mà khiêm tốn, không tranh hơn hơn thua, không thích thể hiện.
Nhưng hắn....nhất minh kinh thiên
Thân mang đại thiên phú, đại lực lượng nhưng ẩn đi không phát.
Trước mặt hắn, bất kỳ thiên tài luôn mắt nhìn lên trời nào cũng đều chỉ như 1 thằng hề nhảy nhót.
"Thiên ca...huynh cũng muốn học luyện đan sao?"
"Luyện đan...đó là 1 môn thuật nghiệp vô cùng cao quý...chờ mấy ngày tới ta nhất định sẽ phải học"
"Điều quan trọng là phải có cống hiến cái đã, giờ ta đang nghèo rớt mùng tơi nè"
"Hi...Thiên ca, huynh biết không muội may mắn hơn 2 tên Vu Tiểu Sài kia, muội được làm việc trong một đại gia tộc rất tốt, cha mẹ và ông đều rất thương yêu ta....mấy bữa huynh có thể tới đó chơi không?"
"Uhm...nhất định rồi, nàng về thu xếp mọi chuyện đi khi nào xong thì ta sẽ tới"
"Uhm...huynh hứa rồi đó nha"
"Hứa...móc ngoéo với nàng luôn"
Thiên đưa ngón út và ngón cái ra.
"Uhm...móc nghéo này..là sao?" Nhan Nhi nàng cũng co co bàn tay trắng nõn mũm mĩm mê người lên không biết làm sao.
"Thì...thế này nè..." Thiên lấy ngón út ngoắc lấy ngón út mềm mại của nàng rồi ấn ngón cái lên. Cảm giác khi 2 bàn tay chạm vào nhau khiến chính Thiên cũng cảm thấy đượm mãi không tan, say đắm lòng người.
Nhan nhi đỏ hồng đôi má phấn, bàn tay còn phảng phất hơi ấm vào sự mạnh mẽ đó mãi không tan đi, con tim như bị kích thích đập lên liên hồi.
Bàn tay này, đây cũng là lần đầu tiên nàng chạm vào 1 nam nhân trừ cha và ông nàng ah.
.......
Trên đường về nhà, Nhan nhi đi bộ suốt gần 2 km để tránh bị nghi ngờ sau đó mới đạp bước hư không, gỡ bỏ cải trang.
Ngay lập tức, nét đẹp khiến trời đất ganh tỵ, giang hà nghiêng ngả liền hiển hiện ra, nụ cười tuyệt mỹ nhẹ thầm trên môi, đôi má lúm đồng tiền duyên dáng thoáng hiện khiến ánh sáng trong trời đất muốn bị lu mờ đi.
nàng rất vui, vì câu giải đáp nho nhỏ trong lòng nàng đã được giải mở.
Lần trước lỡ lộ dung nhan cho hắn thấy, quả thật khiến hắn say đắm nhưng lại chỉ trong thời gian một chút xíu.
Còn bây giờ, nàng xấu xí nhưng lại là 1 cô nương hiền ngoan chất phát....hắn liền rất nhiệt tình, thậm chí rủ hắn về nhà chơi hắn cũng đồng ý, thậm chí...thậm chí còn "móc ngoéo" tay nữa.
Rốt cuộc u oán mấy ngày trước đã bị giải khai " tên khốn này cá tính thật là quá đặc biệt...nhưng mà không hiểu sao, nàng lại thích"
Ngay lúc này 1 giọng nói truyền tới.
"Nhan muội...nàng đi đâu về vậy"
Người nói chuyện là 1 nam tử thân như quan ngọc, kiếm bào nội môn pháp khí thượng phẩm tỏa phát ra ánh kim quang dịu nhẹ khiến nét đẹp trên gương mặt lại càng thêm anh tuấn, một thân phục sức trị giá hàng trăm vạn cống hiến khiến người xem lóa mắt.
Kẻ này chính là đệ nhất thiên tài nội môn cùng thời với nàng Tuyết Vô Nhai.
"Huynh đứng đây làm gì vậy?" Nhan Nhi không trả lời câu hỏi của hắn mà ngược lại còn hỏi ngược trở lại.
"Đêm khuya, trăng thanh gió mát, dạ tương tư không thể ngủ được"
Tuyết Vô Nhai yên nhiên nói, ánh mắt mê luyến cố ý nhìn tới
Nhan nhi có vẻ chán gét nói.
"Vô Nhai ca, huynh thật là chậm tiến bộ tu vi ah, mãi còn chưa đến địa cảnh"
Vừa nói nhưng nàng vẫn ngự không bước đi, dáng người thướt tha, dung nhan xinh đẹp, giọng nói dù có ẩn ý nhưng lại thánh thót ngọt ngào khiến người nghe như rơi vào bể tình không thoát ra được.
"Hồng ngọc lưu li thể của ta còn chưa đại thành, địa cảnh chỉ là 1 bước đặt chân ngay trước mặt, ta muốn tiến vào khi nào cũng được....dù là ta chưa tấn địa cảnh nhưng thực lực cũng không thua bất kỳ địa cảnh nào, kể cả Âu Chánh Nam cũng không ngoại lệ"
Trong giọng nói của hắn ẩn chứa đầy một loại ý vị độc tôn, khí thế như trường hồng quán nhật ngạo nghễ khinh thường chúng sinh
Nhan nhi khẽ liếc hắn một cái, trong mắt không nhịn được sinh ra 1 tia so sánh kỳ lạ sau đó chuyển thành chán gét.
Loại khí chất này, thật quá khác biệt so với hắn. Khác biệt đến kỳ lạ nhưng mà loại ngạo khí ngút trời này, mắt nhìn thế nhân như giun dế này bây giờ đối với nàng "đó thật là một loại ngu xuẩn"
Chán gét....nàng chán gét loại nam nhân như vậy.
"Vô Nhai ca, kiếm đạo của huynh tiến bộ tới đâu rồi?" Nhan Nhi cố gượng chán gét trong lòng mở miệng hỏi.
Lại 1 lần nữa Tuyết Vô Nhai làm ra biểu tình cuồng ngạo nói.
"Thiên sơn kiếm ý đã 5 thành, tuyết sơn kiếm ý đã đạt 4 thành" Tuyết Vô Nhai nói xong còn cố ý dừng lại 1 chút những tưởng rằng Nhan Nhi sẽ mở miệng khen nức nở vài câu.
Nhưng mà ai ngờ, nghe hắn nói xong Nhan nhi đã đi mất không nói thêm 1 câu nào, biểu tình trên mặt không hiện nhưng điệu bộ lại biểu hiện ra sự thất vọng.
Trong lòng thấy rất khó hiểu, nhưng Tuyết Vô Nhai vẫn rất tự tin vào bản thân.
"Nữ nhân đẹp...là chỉ thuộc về nam nhân mạnh mẽ. Nhan muội, nàng rồi sẽ thuộc về ta thôi...kẻ nào dám giành với ta, ta giết kẻ đó"
......
"Nhan nhi...con đi đâu mà về khuya vậy"
Còn chưa về tới nhà thì 1 vị mỹ phụ đã tới cưng chiều hỏi han, dù sao đi chơi khuya thế này cũng là lần đầu tiên Nhan nhi làm ah.
"Mẹ...hôm nay, con rất vui...hihi"
Thấy nụ cười của con gái mỹ phụ kia liền cười tít mắt theo, 2 mẹ con họ bắt đầu líu ríu kể chuyện cho nhau, xuân cảnh khiến người xem đều thích ý.
"Uhm...ưm...." giọng nam nhân ho khan vang lên.
"Cha...cha làm gì mà lấp lấp ló ló vậy"
Bên ngoài là 1 nam nhân đĩnh đạc, khí thế trên thân thâm sâu như biển, khuôn mặt chánh khí hào hùng, vừa thấy con gái nũng nịu hỏi liền dãn sắc mặt ra cười.
"Hiếm thấy con gái vui vẻ như vậy nha...sao vậy gặp ý trung nhân rồi sao,..là Tuyết Vô Nhai...Âu Chánh Nam hay Hiên Viên Tuấn...."
"Cha...."
"Ờ được rồi...được rồi, đáng tiếc ah....nam nhân thương con đều là kỳ tài kiếm đạo....đáng tiếc nha, ta không có phúc khí này...con cứ lo kén chọn đi, coi chừng ế luôn đó"
Dược Thiên Kiều chọc ghẹo.
"Hừ...thiên tài kiếm đạo, mấy tên đó cũng xứng...thật là một đám không biết mình là ai"
Nhan nhi làm biểu tình khinh thường rất hiếm có.
"Ah...hahahahaha....con gái ta cũng to gan thật, khinh thường người khác luôn nha...sao không nhìn lại mình đi...ta hỏi con, phiêu ảnh thủy kiếm con luyện xong chiêu thứ 3 chưa"
Nói chuyện vui đùa nhưng Dược Thiên Kiều vẫn không ngừng nói khích con gái luyện kiếm, biểu tình trên mặt ông ta hiện lên vẻ khinh thường học theo y chang Nhan nhi vừa nãy.
"Cha..không được xem thường con, bây giờ con đã là 1 cao thủ kiếm đạo nha...là siêu cấp cao thủ đó..."
"Ah..habahahaha....cười chết ta...cười chết ta....mới đi chơi được 1 ngày mà đã về khoe khoang là siêu cấp cao thủ...ah... " còn chưa nói xong thì giọng cười của ông ta đã im bặt, cả người nhanh như chớp liền né ra 2 ngón tay của Nhan nhi.
"Pụp.....xẹt...xẹt...xẹt..."
Mặc dù né được khỏi 2 ngón tay này nhưng mà vạt áo lại không.
Ngay lập tức 1 đạo gợn sóng dập dờn lướt qua, mảnh áo của ông liền nhanh chóng rơi rụng xuống như tro tàn.
Dược Thiên Kiều trợn lên 2 mắt quên cả dập đi đợt trọng lãng kiếm ý trên áo miệng khó tin hét lớn.
"Kiếm ý..."
Ai cũng chỉ muốn về phòng bế quan ngay tức thì.
Người muốn ở lại duy nhất có lẽ chỉ có mình Nhan nhi mà thôi.
Quả vậy, sau khi Thiên dẫn mấy tên thanh niên kia về phòng ở ngoại môn mình ở thì cô bé này vẫn lẽo đẽo theo sau giống như có cái gì đó chưa giải đáp được trong lòng không cam tâm vậy.
Thiên dàn xếp cho 2 tên Vu Tiểu Sài, Tiểu Xá Bình vào phòng ở bên cạnh hắn, cái phòng này vốn dĩ mạng nhện giăng đầy, quanh năm không có ai ở cho nên về tới đây, 2 tên siêng năng này liền đi dọn dẹp gần hết buổi tối mới bắt đầu ngồi xuống tu luyện.
"sao vậy, còn cái gì chưa sáng tỏ ah..." Thiên hỏi Nhan Nhi.
"Thiên ca...huynh học kiếm pháp là từ đâu...trọng lãng và liễu diệp"
Nếu như là thiên lang kiếm, cửu trọng kiếm hay lôi hỏa kiếm thì Nhan nhi nàng cũng không quá để ý, tại vì nó đều là những loại kiếm pháp phổ thông, nhưng liễu diệp kiếm quyết và trọng lãng kiếm quyết thì khác, 2 môn kiếm pháp này đều là độc môn bất truyền của Thiên Kiếm môn.
Trong khi đó theo như Nhan nhi biết thì Thiên chưa từng hối đoái 2 môn kiếm pháp này từ Tàng Kiếm các. Nếu vậy thì chỉ còn 1 khả năng....một loại khả năng khiến người nghe mà sợ hãi.
"Uhm...nàng suy đoán được rồi, còn cần phải hỏi sao?" Thiên là người thông minh cỡ nào chứ, tâm tư nhỏ của nàng không cần đoán hắn cũng biết.
Bất chợt Nhan nhi sựng người lại, cả người như mất hồn, chân vô thức bước đi, điều Thiên khẳng định...thật quá kinh thế hãi tục.
Học mót.
Chỉ quan sát người khác luyện kiếm đã có thể học mót được, không những vậy mà còn luyện ra được tới kiếm ý cảnh giới đại thành.
Thời gian mới chỉ có mấy ngày ah.
Sáng nay hắn đánh Độc Mễ Kim Tiền, tối nay luyện ra liễu diệp kiếm ý.
10 ngày trước hắn đánh Kiếm Thập Tam, 10 ngày sau kiếm ý đã đại thành
6 loại kiếm ý cùng đại thành, trong thân phận thấp kém của hắn..có hay chăng tất cả đều là do hắn học mót được.
Học mót mà có thể luyện tới trình độ như vậy, kiếm ý đối với hắn có hay chăng lại là chuyện dễ dàng đến như vậy.
Thật đáng thương cho Kiếm Thập Tam, đáng thương cho Độc Mễ Kim Tiền, thậm chí là cả Âu Chính Nam, cả Tuyết Thiên Nhai
Đáng thương cho những thiên kiêu luôn tự ngạo 1 đời thiên phú kiếm đạo không ai bằng, đáng thương cho họ làm thiên tài cùng thời vời Hoàng Thanh Thiên.
Đáng thương cho họ khi xếp vào top 4 những đại thiên tài kiếm đạo, đáng thương cho họ vẫn còn ếch ngồi đáy giếng không biết mình nhỏ bé và đáng thương tới cỡ nào.
"Uhm...đừng nghĩ ngợi nữa, tiểu cô nương ah...ta xuất thân bần hàn, không thích hoa trương, không thích vĩ đại....giữ bí mật giúp ta nhé"
Thiên chân thành nói.
Ánh mắt Nhan nhi như 2 vì sao sáng long lanh xinh đẹp mà lại ướt át mê li nhìn hắn.
Miệng vô thức đồng ý nhưng trong tâm lại như sóng lớn vỗ bờ.
Bình phàm mà khiêm tốn, không tranh hơn hơn thua, không thích thể hiện.
Nhưng hắn....nhất minh kinh thiên
Thân mang đại thiên phú, đại lực lượng nhưng ẩn đi không phát.
Trước mặt hắn, bất kỳ thiên tài luôn mắt nhìn lên trời nào cũng đều chỉ như 1 thằng hề nhảy nhót.
"Thiên ca...huynh cũng muốn học luyện đan sao?"
"Luyện đan...đó là 1 môn thuật nghiệp vô cùng cao quý...chờ mấy ngày tới ta nhất định sẽ phải học"
"Điều quan trọng là phải có cống hiến cái đã, giờ ta đang nghèo rớt mùng tơi nè"
"Hi...Thiên ca, huynh biết không muội may mắn hơn 2 tên Vu Tiểu Sài kia, muội được làm việc trong một đại gia tộc rất tốt, cha mẹ và ông đều rất thương yêu ta....mấy bữa huynh có thể tới đó chơi không?"
"Uhm...nhất định rồi, nàng về thu xếp mọi chuyện đi khi nào xong thì ta sẽ tới"
"Uhm...huynh hứa rồi đó nha"
"Hứa...móc ngoéo với nàng luôn"
Thiên đưa ngón út và ngón cái ra.
"Uhm...móc nghéo này..là sao?" Nhan Nhi nàng cũng co co bàn tay trắng nõn mũm mĩm mê người lên không biết làm sao.
"Thì...thế này nè..." Thiên lấy ngón út ngoắc lấy ngón út mềm mại của nàng rồi ấn ngón cái lên. Cảm giác khi 2 bàn tay chạm vào nhau khiến chính Thiên cũng cảm thấy đượm mãi không tan, say đắm lòng người.
Nhan nhi đỏ hồng đôi má phấn, bàn tay còn phảng phất hơi ấm vào sự mạnh mẽ đó mãi không tan đi, con tim như bị kích thích đập lên liên hồi.
Bàn tay này, đây cũng là lần đầu tiên nàng chạm vào 1 nam nhân trừ cha và ông nàng ah.
.......
Trên đường về nhà, Nhan nhi đi bộ suốt gần 2 km để tránh bị nghi ngờ sau đó mới đạp bước hư không, gỡ bỏ cải trang.
Ngay lập tức, nét đẹp khiến trời đất ganh tỵ, giang hà nghiêng ngả liền hiển hiện ra, nụ cười tuyệt mỹ nhẹ thầm trên môi, đôi má lúm đồng tiền duyên dáng thoáng hiện khiến ánh sáng trong trời đất muốn bị lu mờ đi.
nàng rất vui, vì câu giải đáp nho nhỏ trong lòng nàng đã được giải mở.
Lần trước lỡ lộ dung nhan cho hắn thấy, quả thật khiến hắn say đắm nhưng lại chỉ trong thời gian một chút xíu.
Còn bây giờ, nàng xấu xí nhưng lại là 1 cô nương hiền ngoan chất phát....hắn liền rất nhiệt tình, thậm chí rủ hắn về nhà chơi hắn cũng đồng ý, thậm chí...thậm chí còn "móc ngoéo" tay nữa.
Rốt cuộc u oán mấy ngày trước đã bị giải khai " tên khốn này cá tính thật là quá đặc biệt...nhưng mà không hiểu sao, nàng lại thích"
Ngay lúc này 1 giọng nói truyền tới.
"Nhan muội...nàng đi đâu về vậy"
Người nói chuyện là 1 nam tử thân như quan ngọc, kiếm bào nội môn pháp khí thượng phẩm tỏa phát ra ánh kim quang dịu nhẹ khiến nét đẹp trên gương mặt lại càng thêm anh tuấn, một thân phục sức trị giá hàng trăm vạn cống hiến khiến người xem lóa mắt.
Kẻ này chính là đệ nhất thiên tài nội môn cùng thời với nàng Tuyết Vô Nhai.
"Huynh đứng đây làm gì vậy?" Nhan Nhi không trả lời câu hỏi của hắn mà ngược lại còn hỏi ngược trở lại.
"Đêm khuya, trăng thanh gió mát, dạ tương tư không thể ngủ được"
Tuyết Vô Nhai yên nhiên nói, ánh mắt mê luyến cố ý nhìn tới
Nhan nhi có vẻ chán gét nói.
"Vô Nhai ca, huynh thật là chậm tiến bộ tu vi ah, mãi còn chưa đến địa cảnh"
Vừa nói nhưng nàng vẫn ngự không bước đi, dáng người thướt tha, dung nhan xinh đẹp, giọng nói dù có ẩn ý nhưng lại thánh thót ngọt ngào khiến người nghe như rơi vào bể tình không thoát ra được.
"Hồng ngọc lưu li thể của ta còn chưa đại thành, địa cảnh chỉ là 1 bước đặt chân ngay trước mặt, ta muốn tiến vào khi nào cũng được....dù là ta chưa tấn địa cảnh nhưng thực lực cũng không thua bất kỳ địa cảnh nào, kể cả Âu Chánh Nam cũng không ngoại lệ"
Trong giọng nói của hắn ẩn chứa đầy một loại ý vị độc tôn, khí thế như trường hồng quán nhật ngạo nghễ khinh thường chúng sinh
Nhan nhi khẽ liếc hắn một cái, trong mắt không nhịn được sinh ra 1 tia so sánh kỳ lạ sau đó chuyển thành chán gét.
Loại khí chất này, thật quá khác biệt so với hắn. Khác biệt đến kỳ lạ nhưng mà loại ngạo khí ngút trời này, mắt nhìn thế nhân như giun dế này bây giờ đối với nàng "đó thật là một loại ngu xuẩn"
Chán gét....nàng chán gét loại nam nhân như vậy.
"Vô Nhai ca, kiếm đạo của huynh tiến bộ tới đâu rồi?" Nhan Nhi cố gượng chán gét trong lòng mở miệng hỏi.
Lại 1 lần nữa Tuyết Vô Nhai làm ra biểu tình cuồng ngạo nói.
"Thiên sơn kiếm ý đã 5 thành, tuyết sơn kiếm ý đã đạt 4 thành" Tuyết Vô Nhai nói xong còn cố ý dừng lại 1 chút những tưởng rằng Nhan Nhi sẽ mở miệng khen nức nở vài câu.
Nhưng mà ai ngờ, nghe hắn nói xong Nhan nhi đã đi mất không nói thêm 1 câu nào, biểu tình trên mặt không hiện nhưng điệu bộ lại biểu hiện ra sự thất vọng.
Trong lòng thấy rất khó hiểu, nhưng Tuyết Vô Nhai vẫn rất tự tin vào bản thân.
"Nữ nhân đẹp...là chỉ thuộc về nam nhân mạnh mẽ. Nhan muội, nàng rồi sẽ thuộc về ta thôi...kẻ nào dám giành với ta, ta giết kẻ đó"
......
"Nhan nhi...con đi đâu mà về khuya vậy"
Còn chưa về tới nhà thì 1 vị mỹ phụ đã tới cưng chiều hỏi han, dù sao đi chơi khuya thế này cũng là lần đầu tiên Nhan nhi làm ah.
"Mẹ...hôm nay, con rất vui...hihi"
Thấy nụ cười của con gái mỹ phụ kia liền cười tít mắt theo, 2 mẹ con họ bắt đầu líu ríu kể chuyện cho nhau, xuân cảnh khiến người xem đều thích ý.
"Uhm...ưm...." giọng nam nhân ho khan vang lên.
"Cha...cha làm gì mà lấp lấp ló ló vậy"
Bên ngoài là 1 nam nhân đĩnh đạc, khí thế trên thân thâm sâu như biển, khuôn mặt chánh khí hào hùng, vừa thấy con gái nũng nịu hỏi liền dãn sắc mặt ra cười.
"Hiếm thấy con gái vui vẻ như vậy nha...sao vậy gặp ý trung nhân rồi sao,..là Tuyết Vô Nhai...Âu Chánh Nam hay Hiên Viên Tuấn...."
"Cha...."
"Ờ được rồi...được rồi, đáng tiếc ah....nam nhân thương con đều là kỳ tài kiếm đạo....đáng tiếc nha, ta không có phúc khí này...con cứ lo kén chọn đi, coi chừng ế luôn đó"
Dược Thiên Kiều chọc ghẹo.
"Hừ...thiên tài kiếm đạo, mấy tên đó cũng xứng...thật là một đám không biết mình là ai"
Nhan nhi làm biểu tình khinh thường rất hiếm có.
"Ah...hahahahaha....con gái ta cũng to gan thật, khinh thường người khác luôn nha...sao không nhìn lại mình đi...ta hỏi con, phiêu ảnh thủy kiếm con luyện xong chiêu thứ 3 chưa"
Nói chuyện vui đùa nhưng Dược Thiên Kiều vẫn không ngừng nói khích con gái luyện kiếm, biểu tình trên mặt ông ta hiện lên vẻ khinh thường học theo y chang Nhan nhi vừa nãy.
"Cha..không được xem thường con, bây giờ con đã là 1 cao thủ kiếm đạo nha...là siêu cấp cao thủ đó..."
"Ah..habahahaha....cười chết ta...cười chết ta....mới đi chơi được 1 ngày mà đã về khoe khoang là siêu cấp cao thủ...ah... " còn chưa nói xong thì giọng cười của ông ta đã im bặt, cả người nhanh như chớp liền né ra 2 ngón tay của Nhan nhi.
"Pụp.....xẹt...xẹt...xẹt..."
Mặc dù né được khỏi 2 ngón tay này nhưng mà vạt áo lại không.
Ngay lập tức 1 đạo gợn sóng dập dờn lướt qua, mảnh áo của ông liền nhanh chóng rơi rụng xuống như tro tàn.
Dược Thiên Kiều trợn lên 2 mắt quên cả dập đi đợt trọng lãng kiếm ý trên áo miệng khó tin hét lớn.
"Kiếm ý..."
/1029
|