Lúc Thiên tới nơi thì thấy tràng diện chỉ còn lại 7 cái xác và một đám khốn nạn.
"Uhm...ta hình như tới hơi trễ phải không, xem ra anh hùng cứu mỹ nhân cũng không có duyên với ta lắm ah"
Thiên nhún vai nói nhưng tay lại nhẹ điểm 7 cái lên người cô gái áo trắng nằm trên đất, máu tươi từ tim lập tức liền ngừng chảy, hơi thở cuối cùng cũng chậm chạp không trút đi.
"Nhóc con, anh hùng cứu mỹ nhân ngươi không làm được rồi nhưng còn có thể làm anh hùng mà...hahahahha"
"Oh, còn có thể sao?"
"Có...là anh hùng rơm, anh hùng chết theo mỹ nhân ah"
"Oh, cái này không hẳn ah"
"Chưa đến nỗi tệ hại đâu, ngươi ít ra vẫn còn được xem chúng ta phá t..rinh, hãm hiếp xác chết mà...coi như chết cũng không phải là uổng, xuất hiện rất là đúng lúc....hahahahaha"
"Hãm hiếp xác chết...không phải vừa nãy ta đã nói rồi sao, các ngươi sẽ không làm được"
"Buồn cười...nhóc con, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không"
"Với ai,..ta cũng rất muốn biết ah" Thiên rất ngây thơ hỏi lại
"Hừ...cho nên ngươi chết không có oan, xuống địa ngục đi..." tên hắc y nhân này vừa nói xong liền bộc phát ra thao thiên sát khí, kiếm ảnh nhoáng lên trong không gian.
Một kiếm này tốc độ nhanh không gì sánh được, nhất kiếm chém ra nhất định sinh mạng vong dẫn.
Nhưng mà tốc độ của hắn nhanh, tốc độ của Thiên lại càng nhanh hơn, hắn cứ đứng ở đó hờ hững như nai vàng ngây thơ tay phải như cố ý như vô tình búng một cái vào không trung.
"Tạch...hự" hắc y nhân kia giống như gặp phải trọng kích, cả người như một vệt lưu tinh phản ngược lại bay vút đi không biết tới đâu.
Mới đó hắn còn ở đây cãi nhau rồi xuất kiếm giết người nhưng bây giờ đã hoàn toàn biến mất không còn bất kỳ dấu vết gì ở lại.
Ánh mắt tên hắc y nhân cầm đầu hơi co rút lại sau đó chắp tay lễ phép.
"Tiền bối, thuộc hạ ta có mắt không biết thái sơn bị ngài trừng phạt cũng đáng"
"Tiền bối, một chút tiểu ân oán của ta cũng đã giải quyết xong, ngài là người xa lạ không biết ngọn nguồn, kính xin đừng tham gia"
Thiên nhếch mắt lên nói.
"Ai nói các ngươi giải quyết xong ân oán rồi..."
"Tiền bối, ác đồ Dương Tiểu Thanh đã chết rồi...chút ân oán này tất nhiên là..."
"Ai nói là chết rồi, có ta ở đây làm sao mà nàng chết được..."
"Tiền bối...ác nữ này không chết sẽ là họa lớn ah, không được ta nhất định phải giết nàng..."
"Phanh..."
"Ầm..." một tát Thiên vung ra tên thanh niên này lập tức bị tát bay.
"Buồn cười, nghĩ rằng ta mắt đui sao...các ngươi đùa bỡn người ta đòi đánh đòi hiếp người ta, chết rồi còn muốn nhục thi....bây giờ còn dám nói người ta là ác nữ"
Thiên tức lên, một tát lại vung ra.
"Bành..." một tên hắc y bị tát bay đập vào một gốc đại thụ biến thành một bãi máu thịt bầy nhầy.
"Tiền bối tha mạng...ta chỉ là nghe lệnh làm việc, là có kẻ sau lưng bỏ ra đại giá nhờ Huyết Sát Các chúng ta làm thôi..."
"Bành...ầm..."
"Làm ác còn phải có lý do lấp liếm sao, có gan nhận tiền làm ác thì phải có gan chịu ác mất mạng"
"Vù...vù...vù..." một đám hắc y nhân tán loạn khắp nơi tẩu thoát.
"Uhm...huyết sát các, là tổ chức sát thủ sao, không tệ đi..." vừa nói, tay phải Thiên vừa cử động, chỉ thấy một viên mầu xanh hạt châu trên chuỗi chàng hạt này như có linh tính bắt đầu rời khỏi tràng hạt rồi hóa thành một đạo tàn ảnh lao vút đi.
Phía cách đó mấy tên hắc y nhân dùng tốc độ cực nhanh tẩu thoát, thời gian chỉ 10 nhịp thở qua đi đã vượt qua cả chục dặm đường, lúc này họ còn đang thở phào tưởng thoát thân thì
"Vù..." một đạo xuyên thấu lực truyền tới sau đó tên hắc y nhân này cấp tốc hóa thành băng nhân, băng nhân chỉ trong thời gian chớp mắt đã hình thành sau đó lại trong chớp mắt vỡ vụn một chút cũng không còn thừa.
27 tên hắc y nhân mỗi người cách nhau cả chục dặm xa nhưng lại chỉ trong chớp mắt liền cùng một cách chết giống nhau mà ngã xuống.
Thiên lại nhìn tên thanh niên cầm đầu nhóm hắc y nhân đang thoi thóp nằm đó, nửa mặt trái đã hoàn toàn bị một tát của Thiên đánh thành thịt nát tróc ra xương trắng.
Thiên nhếch một nụ cười cũng không cứu hắn mà cũng không giết hắn. Thiên xoay lưng mang cô gái đi.
Loại người như mấy tên rác rưởi này giết đi cũng bẩn tay, giữ lại ngược lại sẽ có lắm thú vui để chơi hơn.
Thiên ngửi được mùi vị âm mưu từ chuyện ám sát này và hắn thích quản, hắn cứu người và để cho kẻ thù biết điều đó, hắn muốn dắt phiền phức ra sau đó quay bọn người đó như dế.
......
"Tạch...tạch...." một con gà lớn bị nướng trên đống lửa vàng rụm phát ra mùi thơm nức mũi.
"Uhm..." Dương Tiểu Thanh nhẹ cử động sau đó quáng quàng nhổm người dậy, theo bản năng liền tức thì đưa tay lên kiểm tra y phục.
"Ah...ta còn chưa chết sao..."
"Uhm...đúng là chưa chết, chỉ là một số chỗ bị ta nhìn thấy rồi thôi, nhưng mà ta nói trước nha, ta sẽ không chịu trách nhiệm....ngươi không chịu được kích thích thì có thể tự sát lần nữa"
Thiên nói xong cứ tưởng là cô nương trinh liệt này sẽ nổi khùng nổi quạu lên một chập nhưng hắn lại không ngờ tới, cô gái này lại động một cái cũng không động, nói một câu cũng không nói cứ như vậy liền trầm mặc đi.
"Uhm...có chuyện gì thì mai lại tính, không muốn chết thì ăn một tí đi, ngủ một giấc"
Thiên xé một cái đùi gà còn nóng thơm ngon đưa qua, hắn nghĩ rằng tiểu cô nương nhỏ nhẹ ăn 1 cái đùi gà là đủ, còn Thiên là đại nam nhi ăn hết phần còn lại là hợp lý rồi.
Đáng tiếc sự việc lật đổ trí tưởng tượng phong phú của hắn lại một lần nữa diễn ra.
Cô nương này...ây za, vừa cầm miếng đùi gà còn chảy mỡ thơm phức liền cắn nhẹ, có điều sau nhát cắn đầu tiên thì những nhát cắn phía sau lại không còn "nhẹ" như vậy nữa.
Nguyên cái đùi gà mỡ màng thoáng chốc liền còn lại nửa đoạn xương.
Thiên còn đang há hốc mồm ngơ ngác thì cánh tay bỗng nhiên nhẹ nẫng, con gà của hắn...mất tiêu.
Sau đó hắn méo xệch mặt bi thương nhìn con gà mình cực khổ nướng cả buổi cứ như vậy từng chút từng chút một rơi vào tay người khác, bụng hắn nghiêm trọng kháng nghị, nước miếng chảy 2 hàng cũng phải nuốt trở lại.
"Ta cứu người....nãy giờ còn mơ mọng tốt đẹp rằng sẽ cứu trúng một mỹ nữ như mây như nước, kiều diễm ướt át mà mềm mại nữ tính ah....giấc mơ của ta tươi đẹp biết chừng nào"
Thiên than thở
"Haiii...trời cao không thỏa mãn ta thì thôi chí ít cũng đừng mang một mẫu hình trái ngược này ra để tổn thương ta như vậy chứ"
Dưới ánh lửa chập chờn, khuôn mặt Thiên lúc sáng lúc tối khiến người rất khó chú ý.
"Cạch.." một lóng xương cuối cùng bị nàng vứt sang bên tuyên cáo cho sự an nghỉ cuối cùng của con gà đã hoàn chỉnh.
Nhìn thấy cô nương này còn háu đói như chưa đủ no, 2 tay lại đầy mỡ đang bị nàng mút từng ngón cẩn thận Thiên cảm thấy cũng hơi sót xa.
"Ngươi đã đói lâu rồi, lần đầu không nên ăn nhiều sẽ không tốt cho thương thế và cơ thể"
Nói xong tay Thiên vung lên không trung mấy đường liền họa ra một tấm tị trần phù bị hắn đẩy tới.
Dương Tiểu Thanh lập tức trợn tròn xoe đôi mắt đẹp nhìn tấm phù đang ngự không lơ lửng bay tới.
Lúc mà Thiên họa phù nàng không chú ý, nhưng nhìn tấm phù đang lơ lửng trước mặt này, nó không phải phù.
Tại vì phù là phải được vẽ trên phù chỉ, còn đây lại được vẽ trên...trên một đám bóng nước.
Không sai...là trên một cái bóng nước nhỏ được ngưng tụ thành từ thủy hệ phù lực ngưng kết lại, phù văn lại cô đọng trong nước mãi không tan, nhìn nó trông hệt như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ, mắt đẹp bất ngờ liền say đắm.
Nàng ngơ ngác đưa tay phải đầy mỡ ra muốn nâng cái bóng nước này vào ray, nhưng mà phù văn này vừa chạm vào da thịt liền bộc phát ra một trận hơi nước sạch sẽ và một loại ý cảnh tỵ trần.
Bàn tay nàng tức thì liền được làm sạch sau đó là bụi bặm, vết máu trên áo, mồ hôi trên tóc...tất cả đều thoáng chốc được làm sạch không còn, cơ thể liền như nhẹ đi cả tấn chất bẩn.
Trên da truyền tới cảm giác mát lạnh dễ chịu, cơ thể thoải mái, tâm lý thả lỏng, lúc này rốt cuộc cơn mệt mỏi ập đến, áp lực buông lỏng, đôi mắt tự nhiên khép lại nàng rơi vào giấc ngủ một cách an tường, cái miệng nhỏ còn chẹp chẹp làm lại động tác mút mút mấy ngón tay giống như lúc ăn thịt gà sau đó cười nhẹ một cách hạnh phúc.
Có lẽ trong giấc mơ, nàng vẫn nhớ lấy khoảnh khắc hạnh phúc nhất được ăn no sau bao nhiêu ngày nhịn đói và được ngủ yên giấc sau bao nhiêu ngày chật vật trốn chạy.
Dây thần kinh thép đã chai sạn vì mệt mỏi nhưng bây giờ mới lại lộ ra vô số thương tích bên trong.
Nhìn khuôn mặt thanh tú mà non nớt này, hẳn là tuổi nàng vẫn chưa lớn, tuyệt đối không hơn 16.
Lại nhớ tới trận chiến đó, 6 vị cận thân hộ vệ của nàng ai nấy đều đang trong tình trạng nỏ giương hết đà, số lượng lại chỉ còn 6 người, hẳn là đám người này trước đây số lượng cũng không chỉ 6 người chẳng qua là qua bao lần trốn chạy truy sát mà bị giết hết.
Nhân cảnh cao thủ mà Bị đói, khát và căng thẳng đến mức này thì khổ cực nàng phải chịu sẽ lớn đến cỡ nào.
Nhẹ vuốt mái tóc che khuất khuôn mặt, Thiên trìu mến nhìn nàng một chút, đêm dài này hắn một mình ngồi đó bảo vệ cho giấc ngủ hạnh phúc này được duy trì tới lâu nhất có thể.
"Uhm...ta hình như tới hơi trễ phải không, xem ra anh hùng cứu mỹ nhân cũng không có duyên với ta lắm ah"
Thiên nhún vai nói nhưng tay lại nhẹ điểm 7 cái lên người cô gái áo trắng nằm trên đất, máu tươi từ tim lập tức liền ngừng chảy, hơi thở cuối cùng cũng chậm chạp không trút đi.
"Nhóc con, anh hùng cứu mỹ nhân ngươi không làm được rồi nhưng còn có thể làm anh hùng mà...hahahahha"
"Oh, còn có thể sao?"
"Có...là anh hùng rơm, anh hùng chết theo mỹ nhân ah"
"Oh, cái này không hẳn ah"
"Chưa đến nỗi tệ hại đâu, ngươi ít ra vẫn còn được xem chúng ta phá t..rinh, hãm hiếp xác chết mà...coi như chết cũng không phải là uổng, xuất hiện rất là đúng lúc....hahahahaha"
"Hãm hiếp xác chết...không phải vừa nãy ta đã nói rồi sao, các ngươi sẽ không làm được"
"Buồn cười...nhóc con, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không"
"Với ai,..ta cũng rất muốn biết ah" Thiên rất ngây thơ hỏi lại
"Hừ...cho nên ngươi chết không có oan, xuống địa ngục đi..." tên hắc y nhân này vừa nói xong liền bộc phát ra thao thiên sát khí, kiếm ảnh nhoáng lên trong không gian.
Một kiếm này tốc độ nhanh không gì sánh được, nhất kiếm chém ra nhất định sinh mạng vong dẫn.
Nhưng mà tốc độ của hắn nhanh, tốc độ của Thiên lại càng nhanh hơn, hắn cứ đứng ở đó hờ hững như nai vàng ngây thơ tay phải như cố ý như vô tình búng một cái vào không trung.
"Tạch...hự" hắc y nhân kia giống như gặp phải trọng kích, cả người như một vệt lưu tinh phản ngược lại bay vút đi không biết tới đâu.
Mới đó hắn còn ở đây cãi nhau rồi xuất kiếm giết người nhưng bây giờ đã hoàn toàn biến mất không còn bất kỳ dấu vết gì ở lại.
Ánh mắt tên hắc y nhân cầm đầu hơi co rút lại sau đó chắp tay lễ phép.
"Tiền bối, thuộc hạ ta có mắt không biết thái sơn bị ngài trừng phạt cũng đáng"
"Tiền bối, một chút tiểu ân oán của ta cũng đã giải quyết xong, ngài là người xa lạ không biết ngọn nguồn, kính xin đừng tham gia"
Thiên nhếch mắt lên nói.
"Ai nói các ngươi giải quyết xong ân oán rồi..."
"Tiền bối, ác đồ Dương Tiểu Thanh đã chết rồi...chút ân oán này tất nhiên là..."
"Ai nói là chết rồi, có ta ở đây làm sao mà nàng chết được..."
"Tiền bối...ác nữ này không chết sẽ là họa lớn ah, không được ta nhất định phải giết nàng..."
"Phanh..."
"Ầm..." một tát Thiên vung ra tên thanh niên này lập tức bị tát bay.
"Buồn cười, nghĩ rằng ta mắt đui sao...các ngươi đùa bỡn người ta đòi đánh đòi hiếp người ta, chết rồi còn muốn nhục thi....bây giờ còn dám nói người ta là ác nữ"
Thiên tức lên, một tát lại vung ra.
"Bành..." một tên hắc y bị tát bay đập vào một gốc đại thụ biến thành một bãi máu thịt bầy nhầy.
"Tiền bối tha mạng...ta chỉ là nghe lệnh làm việc, là có kẻ sau lưng bỏ ra đại giá nhờ Huyết Sát Các chúng ta làm thôi..."
"Bành...ầm..."
"Làm ác còn phải có lý do lấp liếm sao, có gan nhận tiền làm ác thì phải có gan chịu ác mất mạng"
"Vù...vù...vù..." một đám hắc y nhân tán loạn khắp nơi tẩu thoát.
"Uhm...huyết sát các, là tổ chức sát thủ sao, không tệ đi..." vừa nói, tay phải Thiên vừa cử động, chỉ thấy một viên mầu xanh hạt châu trên chuỗi chàng hạt này như có linh tính bắt đầu rời khỏi tràng hạt rồi hóa thành một đạo tàn ảnh lao vút đi.
Phía cách đó mấy tên hắc y nhân dùng tốc độ cực nhanh tẩu thoát, thời gian chỉ 10 nhịp thở qua đi đã vượt qua cả chục dặm đường, lúc này họ còn đang thở phào tưởng thoát thân thì
"Vù..." một đạo xuyên thấu lực truyền tới sau đó tên hắc y nhân này cấp tốc hóa thành băng nhân, băng nhân chỉ trong thời gian chớp mắt đã hình thành sau đó lại trong chớp mắt vỡ vụn một chút cũng không còn thừa.
27 tên hắc y nhân mỗi người cách nhau cả chục dặm xa nhưng lại chỉ trong chớp mắt liền cùng một cách chết giống nhau mà ngã xuống.
Thiên lại nhìn tên thanh niên cầm đầu nhóm hắc y nhân đang thoi thóp nằm đó, nửa mặt trái đã hoàn toàn bị một tát của Thiên đánh thành thịt nát tróc ra xương trắng.
Thiên nhếch một nụ cười cũng không cứu hắn mà cũng không giết hắn. Thiên xoay lưng mang cô gái đi.
Loại người như mấy tên rác rưởi này giết đi cũng bẩn tay, giữ lại ngược lại sẽ có lắm thú vui để chơi hơn.
Thiên ngửi được mùi vị âm mưu từ chuyện ám sát này và hắn thích quản, hắn cứu người và để cho kẻ thù biết điều đó, hắn muốn dắt phiền phức ra sau đó quay bọn người đó như dế.
......
"Tạch...tạch...." một con gà lớn bị nướng trên đống lửa vàng rụm phát ra mùi thơm nức mũi.
"Uhm..." Dương Tiểu Thanh nhẹ cử động sau đó quáng quàng nhổm người dậy, theo bản năng liền tức thì đưa tay lên kiểm tra y phục.
"Ah...ta còn chưa chết sao..."
"Uhm...đúng là chưa chết, chỉ là một số chỗ bị ta nhìn thấy rồi thôi, nhưng mà ta nói trước nha, ta sẽ không chịu trách nhiệm....ngươi không chịu được kích thích thì có thể tự sát lần nữa"
Thiên nói xong cứ tưởng là cô nương trinh liệt này sẽ nổi khùng nổi quạu lên một chập nhưng hắn lại không ngờ tới, cô gái này lại động một cái cũng không động, nói một câu cũng không nói cứ như vậy liền trầm mặc đi.
"Uhm...có chuyện gì thì mai lại tính, không muốn chết thì ăn một tí đi, ngủ một giấc"
Thiên xé một cái đùi gà còn nóng thơm ngon đưa qua, hắn nghĩ rằng tiểu cô nương nhỏ nhẹ ăn 1 cái đùi gà là đủ, còn Thiên là đại nam nhi ăn hết phần còn lại là hợp lý rồi.
Đáng tiếc sự việc lật đổ trí tưởng tượng phong phú của hắn lại một lần nữa diễn ra.
Cô nương này...ây za, vừa cầm miếng đùi gà còn chảy mỡ thơm phức liền cắn nhẹ, có điều sau nhát cắn đầu tiên thì những nhát cắn phía sau lại không còn "nhẹ" như vậy nữa.
Nguyên cái đùi gà mỡ màng thoáng chốc liền còn lại nửa đoạn xương.
Thiên còn đang há hốc mồm ngơ ngác thì cánh tay bỗng nhiên nhẹ nẫng, con gà của hắn...mất tiêu.
Sau đó hắn méo xệch mặt bi thương nhìn con gà mình cực khổ nướng cả buổi cứ như vậy từng chút từng chút một rơi vào tay người khác, bụng hắn nghiêm trọng kháng nghị, nước miếng chảy 2 hàng cũng phải nuốt trở lại.
"Ta cứu người....nãy giờ còn mơ mọng tốt đẹp rằng sẽ cứu trúng một mỹ nữ như mây như nước, kiều diễm ướt át mà mềm mại nữ tính ah....giấc mơ của ta tươi đẹp biết chừng nào"
Thiên than thở
"Haiii...trời cao không thỏa mãn ta thì thôi chí ít cũng đừng mang một mẫu hình trái ngược này ra để tổn thương ta như vậy chứ"
Dưới ánh lửa chập chờn, khuôn mặt Thiên lúc sáng lúc tối khiến người rất khó chú ý.
"Cạch.." một lóng xương cuối cùng bị nàng vứt sang bên tuyên cáo cho sự an nghỉ cuối cùng của con gà đã hoàn chỉnh.
Nhìn thấy cô nương này còn háu đói như chưa đủ no, 2 tay lại đầy mỡ đang bị nàng mút từng ngón cẩn thận Thiên cảm thấy cũng hơi sót xa.
"Ngươi đã đói lâu rồi, lần đầu không nên ăn nhiều sẽ không tốt cho thương thế và cơ thể"
Nói xong tay Thiên vung lên không trung mấy đường liền họa ra một tấm tị trần phù bị hắn đẩy tới.
Dương Tiểu Thanh lập tức trợn tròn xoe đôi mắt đẹp nhìn tấm phù đang ngự không lơ lửng bay tới.
Lúc mà Thiên họa phù nàng không chú ý, nhưng nhìn tấm phù đang lơ lửng trước mặt này, nó không phải phù.
Tại vì phù là phải được vẽ trên phù chỉ, còn đây lại được vẽ trên...trên một đám bóng nước.
Không sai...là trên một cái bóng nước nhỏ được ngưng tụ thành từ thủy hệ phù lực ngưng kết lại, phù văn lại cô đọng trong nước mãi không tan, nhìn nó trông hệt như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ, mắt đẹp bất ngờ liền say đắm.
Nàng ngơ ngác đưa tay phải đầy mỡ ra muốn nâng cái bóng nước này vào ray, nhưng mà phù văn này vừa chạm vào da thịt liền bộc phát ra một trận hơi nước sạch sẽ và một loại ý cảnh tỵ trần.
Bàn tay nàng tức thì liền được làm sạch sau đó là bụi bặm, vết máu trên áo, mồ hôi trên tóc...tất cả đều thoáng chốc được làm sạch không còn, cơ thể liền như nhẹ đi cả tấn chất bẩn.
Trên da truyền tới cảm giác mát lạnh dễ chịu, cơ thể thoải mái, tâm lý thả lỏng, lúc này rốt cuộc cơn mệt mỏi ập đến, áp lực buông lỏng, đôi mắt tự nhiên khép lại nàng rơi vào giấc ngủ một cách an tường, cái miệng nhỏ còn chẹp chẹp làm lại động tác mút mút mấy ngón tay giống như lúc ăn thịt gà sau đó cười nhẹ một cách hạnh phúc.
Có lẽ trong giấc mơ, nàng vẫn nhớ lấy khoảnh khắc hạnh phúc nhất được ăn no sau bao nhiêu ngày nhịn đói và được ngủ yên giấc sau bao nhiêu ngày chật vật trốn chạy.
Dây thần kinh thép đã chai sạn vì mệt mỏi nhưng bây giờ mới lại lộ ra vô số thương tích bên trong.
Nhìn khuôn mặt thanh tú mà non nớt này, hẳn là tuổi nàng vẫn chưa lớn, tuyệt đối không hơn 16.
Lại nhớ tới trận chiến đó, 6 vị cận thân hộ vệ của nàng ai nấy đều đang trong tình trạng nỏ giương hết đà, số lượng lại chỉ còn 6 người, hẳn là đám người này trước đây số lượng cũng không chỉ 6 người chẳng qua là qua bao lần trốn chạy truy sát mà bị giết hết.
Nhân cảnh cao thủ mà Bị đói, khát và căng thẳng đến mức này thì khổ cực nàng phải chịu sẽ lớn đến cỡ nào.
Nhẹ vuốt mái tóc che khuất khuôn mặt, Thiên trìu mến nhìn nàng một chút, đêm dài này hắn một mình ngồi đó bảo vệ cho giấc ngủ hạnh phúc này được duy trì tới lâu nhất có thể.
/1029
|