Edit: hoacodat
Uyển Như thay đổi, kể từ sau khi hai mẫu tử Chu thị đến thôn trang tĩnh dưỡng, Uyển Như giống như biến thành một người khác, trước kia tính tình ương ngạnh điêu ngoa, cơ hồ một đêm liền thu lại tính tình, trở nên an tĩnh, trở nên đoan trang lễ độ, ít nhất ngoài mặt là như thế.
Nàng rất đẹp, hơn nữa bây giờ, chính là tuổi xuân tươi đẹp nhất, so với Uyển Nhược lớn hơn ba tuổi, Uyển Như năm nay mười bảy, so với Chu thị mẫu thân nàng còn xinh đẹp hơn, hơn nữa tính tình nàng lại thu liễm, thời điểm đứng yên lặng một chỗ, thướt tha yểu điệu giống như ban mai vẫn còn vương vấn vài giọt sương hoa.
Cho dù trong lòng Uyển Nhược thực rất ghen tỵ, cũng phải vô cùng phục, mình so với nàng ấy, không nói kém đến ngàn dặm, lại hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc, nàng miễn cưỡng có thể tính là đoan trang thanh tú, Uyển Như lại có thể xem như trên cả giai nhân, không thể nói khuynh quốc khuynh thành, thì cũng là tuyệt sắc giai nhân cực kỳ hiếm thấy.
Mặc dù mấy năm nay đại đa số thời gian Uyển Nhược đều sống trong Vương phủ, rất ít khi về nhà, mà dù sao cũng là tỷ muội, thời điểm ngày tết, cũng không tránh khỏi chạm mặt nhau, đối với Uyển Như, Uyển Nhược thủy chung vẫn có chút phòng bị.
Năm đó, Tô Triệt lấy lý do đưa mẫu tử Chu thị đi tĩnh dưỡng, thời gian lại vừa vặn nàng và Triệu Hi bị bắt cóc trói đi, hơn nữa ngày đó nàng rõ ràng nghe được Lại Tử Thủ kêu một người là Chu Ngũ.
Sau đó nàng mới biết, Chu Ngũ là nô tài đắc dụng ở bên cạnh mẫu thân của Chu Thị, tuy nói sau đó Lại Tử Thủ chết không đối chứng, nhưng Uyển Nhược kết luận được, lần bắt cóc đó là nhắm vào chính mình, Triệu Hi chỉ bị nàng làm liên lụy.
Chu thị như thế, một tay nàng hun đúc dạy dỗ Uyển Như, sẽ thay đổi mà cùng nàng tỷ muội tình thâm ư, dùng gót chân để nghĩ. Cũng không thể, hơn nữa một hài tử mười một tuổi. Lại dám đẩy muội muội của mình xuống hồ chết đuối, người như vậy, làm sao có thể là một người hiền lành hòa nhã đây.
Vì vậy, mặc dù Uyển Như thay đổi thành bộ dáng văn tĩnh thủ lễ, thấy nàng, cũng không giống trước kia là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, nhưng Uyển Nhược vẫn như cũ cảm thấy, nàng dường như an phận lương thiện ở trong mắt mọi người, không…..
Định che giấu ý định đen tối đến thế nào, nhưng Uyển Nhược cũng không sợ nàng ta, có câu nói là người kính ta một thước, ta kính người một trượng, nếu muốn làm chuyện xấu, ta so với ngươi còn xấu xa hơn.
Uyển Nhược đóng lại trương mục đang cầm trong tay, đưa cho bà tử phía dưới, mở miệng nói:
“Mọi việc cứ theo lề luật cũ trong phủ mà làm là được, cần gì mọi chuyện đều cứ phải đến xin ý kiến, như thế rất tốn thời gian, ta và đại tỷ tỷ cũng chẳng qua trông nom giúp vài ngày thôi, chờ thân thể mẫu thân tốt hơn, liền không còn là chuyện của chúng ta rồi.”
Nói đến đây thì dừng lại một chút, mới nói tiếp:
“Tuy là như vậy, nhưng mấy ngày này, cũng không thể có sơ suất gì, mọi chuyện vẫn theo lệ cũ, nhưng nếu có người nào thừa dịp này dùng mánh khóe để lười biếng, hoặc mang tư tâm kiếm lợi riêng, người như thế ta sẽ xin chỉ thị bề trên đuổi thẳng ra ngoài, chính các ngươi tự cân nhắc mà làm, nếu là thông minh, thì sẽ không nghĩ như thế nào là như thế nào, xử lý công việc tốt là được, nếu có chuyện gì đó xảy ra, ảnh hưởng đến thể diện thì không xong, đại tỷ tỷ, ta nói như thế? Đại tỷ tỷ, ta nói như thế…..
Uyển Nhược hỏi hai tiếng, Uyển Như cũng không trả lời, trên thực tế nửa ngày qua cũng không thấy nàng ta nói được một câu, từ lúc tới chỗ này ngồi xuống ở bên kia, cúi đầu, nhìn sang song cửa đối diện như người mất hồn, không biết trong đầu đang suy nghĩ đến cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn có chút hồng nhạt mơ hồ, nhàn nhạt trắng noãn, giống như hoa hải đường trong ngày xuân đang hé nở tươi đẹp nhất, mặc dù nàng ta không nói không cử động, nhưng nhìn cũng kinh diễm động lòng người.
Trong lòng Uyển Nhược không khỏi thầm than, người này so với người kia thật còn làm cho người ta tức chết, đại nha đầu Phân Nhi sau lưng Uyển Như, len lén vội vàng đẩy chủ tử một cái:
“Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư đang nói với người đấy?”
Uyển Như hồi thần, ngưng mắt nhìn, quay đầu sang Uyển Nhược cười cười:
“Muội muội nói là....”
Cũng vào lúc này, Liễu Ngạn Linh từ bên ngoài bước chân đi vào, đi lên phía trước đoạt ly trà đang ở trong tay Uyển Nhược uống một hơi, đưa ly trà còn trống không cho tiểu nha đầu rồi mới nói:
“Có thể cho ta tìm dễ một chút được không, sao ngươi trở về phủ bên này, cũng không nói cho ta biết một tiếng, sáng sớm ta đến Vương phủ tìm ngươi, không tìm thấy, nghe nói ngươi trở về phủ bên này, lại ngựa không ngừng vó (tất tả chạy đi) tìm đến đây, thật là làm mệt chết ta.”
Đỉnh đạc chen chúc vào bên cạnh Uyển Nhược, ghé vào tai nàng nhỏ giọng nói:
“Ta đã nói với ngươi, Thái tử Nam Hạ muốn đến triều kiến Bắc Thần chúng ta, nghe nói hiện tại cũng qua Ký Châu, năm ba ngày sau là có thể vào đến kinh rồi, đến lúc đó có thể nói thật là một đại náo nhiệt.”
Nói xong, tò mò quét mắt nha đầu bà tử đang đứng phía dưới, hì hì một tiếng cười nói:
“Uyển Nhược nhà ngươi thật là thú vị nha, nha đầu bà tử cũng đứng tề chỉnh như vậy để làm gì?”
Như Ý đứng sau lưng Uyển Nhược cười hì hì một tiếng, kéo bà tử đi theo nàng nói:
“Ma ma, đây chính là các tiểu thư nhà chúng ta, đều đã lớn, mà vẫn còn thấy cái gì cũng thật mới mẻ.’
Người ma ma đó liếc nhìn Uyển Nhược một cái cười nói:
“Nhưng mà đúng thật là chẳng trách Gia Lão thái thái thường xuyên nói đến, rõ ràng Tô tiểu thư so với các tiểu thư khác lớn tuổi hơn ở trong nhà, hiểu tri thư đạt lễ hơn, lại sinh ra thông minh hơn rất nhiều đi.”
Vừa nói vừa xoay qua nói với Liễu Ngạn Linh:
“Tô tiểu thư đây là đang quản lý gia sự trong nhà, ngài cũng đi theo quấy rối rồi.”
Liễu Ngạn Linh chu môi:
“Cái này thì có gì là thú vị, Uyển Nhược, hôm nay khí trời thật tốt, bên ngoài trời trong nắng ấm, chúng ta đi dã ngoại cưỡi ngựa đi.”
Uyển Nhược lườm nàng một cái, còn chưa lên tiếng, Uyển Như đột nhiên đứng lên:
“Vị này chắc là Liễu muội muội?”
Liễu Ngạn Linh nghiêng đầu liếc Uyển Như một cái:
“A, ta biết rồi, ngươi nhất dịnh chính là tỷ tỷ cách mẫu của Uyển Nhược, ta đã nghe nói qua ngươi, ngươi dáng vẻ nhìn thật đẹp, cái khăn này cũng thật là tinh xảo, cho ta xem một chút……”
Nói xong, lấy khăn tay của Uyển Như kéo tới đây, hướng ra phía ánh sáng ở bên ngoài nhìn một chút, ồ lên một tiếng, sắc mặt thay đổi, Uyển Nhược biết Liễu Ngạn Linh là người không có quy củ gì, muốn làm gì thì làm, nàng ( (LNL) nếu đến đây dây dưa với nàng, tất nhiên sẽ không dễ dàng mà trở về.
Uyển Nhược phất tay, bảo nha đầu bà tử ở bên dưới lui xuống, đoạt lấy khăn tay trong tay của Liễu Ngạn Linh, đưa trả lại cho Uyển Như nói:
“Ngạn Linh ngây thơ hồn nhiên, quy củ thường hay quên, đại tỷ chớ trách cứ.”
Ánh mắt Uyển Như lóe lóe, khẽ lắc đầu, hẳn như dáng vẻ không có đầu óc, Uyển Như còn giống như có điểm thẹn thùng ý tứ e lệ, thật làm cho Uyển Nhược có chút đoán không ra, tuy nói mấy năm nay nàng ta thu lại tính tình, nhưng dễ tính đến vậy thật không giống với tác phong của nàng.
“Nhược Nhược, Nhược Nhược đang nghĩ gì thế?”
Thừa An giơ tay quơ quơ trước mặt nàng, Uyển Nhược hồi thần, biết Uyển Như dù sao cũng là thân tỷ tỷ của Thừa An, có một số chuyện, nàng vẫn chưa muốn cho Thừa An biết, nên thay đổi chủ đề:
“Ta đang suy nghĩ đến chuyện của thái tử Nam Hạ, không phải đều nói muốn chiến tranh sao, thế nào còn muốn đến Bắc Thần chúng ta?”
Ánh mắt Thừa An lóe lóe:
“Chiến tranh làm hao tài tốn của, bách tính lầm than, dễ dàng như thế, ngươi xem cũng đã nhiều năm như vậy, hai nước cũng thật sự chiến tranh, chỉ là cũng khó nói, ngăn sông trị vì, dù sao cũng không phải là kế sách lâu dài.”
“Nếu quả thật chiến tranh, ngươi cảm thấy chiến thắng sẽ nghiêng về bên nào nhiều hơn?”
Uyển Nhược có mấy phần lo lắng mà hỏi đến, Thừa An cười:
“Trước kia chưa từng biết ngươi cũng quan tâm đến những chuyện này, thế nào? Bây giờ thay đổi bắt đầu lo nước thương nòi rồi sao?”
Thân thể Uyển Nhược nghiêng một bên, tựa ra sau gối dựa ngồi xuống:
“Trước kia không quan tâm, là ta biết nó không liên quan gì đến ta.”
Thừa An ngồi xuống bên cạnh nàng nói:
“Nói sao? Bây giờ đã cùng ngươi liên quan rồi sao?”
Uyển Nhược gật đầu một cái:
“Ngươi xem hôm nay Duệ thân vương tuy nói đã hồi kinh rồi, hoàng thượng lại sai khiến Bát hoàng tử đến Thanh Giang, còn có phụ thân của Ngạn Linh, ta cảm thấy, không có chiến tranh thì thôi, nếu có chiến tranh, Triệu Hi khẳng định không đi được, sau này chúng ta có thể gặp mặt nữa hay không là chuyện nhỏ, trên chiến trường họa phúc ai có thể lường trước, nếu mà có chuyện gì……”
Nói đến đây, cảm giác đại khái mình nói có điềm xấu, liền dừng câu chuyện lại, ánh mắt Thừa An mềm mại, bình tĩnh nhìn nàng thật lâu mới nói:
“Nhược Nhược sợ ta chết sao?”
Uyển Nhược ngẩng đầu lên nhìn hắn, ngoài cửa sổ hoa lê trắng nhàn nhạt, xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt hắn, ánh mắt hắn sóng nước lăn tăn xao động, chuyên chú mà thâm thúy, thậm chí Uyển Nhược có chút không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, mắt mờ mịt, sau đó nâng mi:
“Ừ, ta rất sợ ngươi chết, cho nên không cho phép ngươi chết.”
Nửa ngày sau, Thừa An mới mở miệng nói:
“Được, ta hứa với ngươi, không chết.”
Uyển Nhược có chút giật mình, nàng nói cũng chỉ là nói đùa buồn lo vô cớ, lại cảm thấy giờ phút này Thừa An lại dị thường nghiêm túc, nghiêm túc đem lời nói này trở thành một lời thề hoặc giống như một lời cam kết.
Liễu Ngạn Linh từ cửa sau vội vã vào phủ, không vào chỗ lão thái thái, cũng không vào viện mẫu thân mà là đi đường vòng, trực tiếp vào Ngưng Bích hiên của ca ca nàng Liễu Ngạn Hồng.
Thời điểm Bát hoàng tử đi Thanh Giang đốc quân, trùng hợp Liễu Ngạn Hồng bị bệnh, nên không có đi theo, trên người nhàn rỗi vô ưu, mỗi ngày nếu không phải đi ra ngoại thành cưỡi ngựa bắn cung, thì ở trong thư phòng tập vẽ tranh, cũng hết sức nhàn nhã.
Liễu Ngạn Linh tiến vào, hắn đang ở trước án vẽ tranh, vừa nhìn thấy muội muội đi vào, Liễu Ngạn Hồng tiện tay lấy lụa trắng che lại bức họa, cười nói:
“Lúc trước không phải muội nói muốn đi ra ngoại thành cưỡi ngựa ư, sao sớm như vậy đã trở về rồi?”
Liễu Ngạn Linh cũng không để ý đến hắn, đi lướt qua hắn, tiến vào trong phòng ngủ của hắn, Liễu Ngạn Hồng đi vào theo, cau mày hỏi:
“Ngạn Linh muội tìm cái gì?”
Liễu Ngạn Linh cũng không để ý tới hắn, vừa lật loạn tủ kệ trong phòng vừa nghĩ thông, nhìn đến giường của hắn, liền đi đến, đem gối đầu lật lên, quả nhiên, phía dưới đang để một tấm la khăn, lấy khăn kia cầm lên trên tay, nhìn nói:
“Lúc nhìn thấy huynh len lén đùa nghịch, còn tưởng cái này là của Uyển Nhược, nên không nghĩ gì cả, hôm nay muội mới biết không phải là Uyển Nhược, ca ca huynh thật không phụ lòng Uyển Nhược nha!”
Liễu Ngạn Hồng mặt liền biến sắc, ở sau lưng kéo nàng lại:
“Muội càng lúc càng hồ nháo, nói nhăng nói cuội gì đó, khăn này cũng chỉ là Bích Tỳ để bừa bãi trong phòng thôi.”
“Bích Tỳ để bừa bãi?”
Liễu Ngạn Linh cười rộ lên:
“Ca ca nói dối như vậy mà cũng nói được, khăn này không phải dùng loại vải bình thường mà dùng lụa, được tú công thêu, mặc dù muội không tinh thông nhưng cũng có thể phân biệt được một hai, còn có cái này……”
Giống như mây bước đi ra ngoài, vén lên tấm lụa trắng hắn che bức họa, bức họa chính là đang vẽ một thiếu nữ, thiếu nữ đang nghiêng người đứng dưới cây đào trổ hoa tươi thắm, dáng hình yểu điệu xinh đẹp, e lệ thẹn thùng, bên cạnh còn có một bài thơ đang viết dở “Bồ Tát Man””
“Uyển Như cô xạ nhân băng tuyết. Tri công bất phụ giai phong nguyệt. Mạc phóng lậu thanh tàn. Thanh phong sinh tọa gian. Thưởng xuân tâm vị túc. Tiễn tẫn tôn tiền chúc. Thưởng nhạc tự nan vong. Nhất thương hoàn nhất thương.”
Lông mày Ngạn Linh dựng đứng tức giận không nhẹ:
“Các người giao du bất chính như vậy, còn viết những từ dâm khúc đến bực này, muội sẽ nói cho lão thái quân và mẫu thân mới được.”
Liễu Ngạn Hồng cũng cười, gương mặt tuấn tú trầm xuống:
“Huynh biết muội và Uyển Nhược thân thiết, vốn chuyện định thân này huynh cũng không phải thực sự muốn, muội đi nói lại vừa hay, như vậy huynh cũng không cần che giấu nữa, huynh muốn cưới tiểu thư trong Tô phủ, cũng không phải là Uyển Nhược, huynh muốn cưới là Uyển Như.”
Uyển Như thay đổi, kể từ sau khi hai mẫu tử Chu thị đến thôn trang tĩnh dưỡng, Uyển Như giống như biến thành một người khác, trước kia tính tình ương ngạnh điêu ngoa, cơ hồ một đêm liền thu lại tính tình, trở nên an tĩnh, trở nên đoan trang lễ độ, ít nhất ngoài mặt là như thế.
Nàng rất đẹp, hơn nữa bây giờ, chính là tuổi xuân tươi đẹp nhất, so với Uyển Nhược lớn hơn ba tuổi, Uyển Như năm nay mười bảy, so với Chu thị mẫu thân nàng còn xinh đẹp hơn, hơn nữa tính tình nàng lại thu liễm, thời điểm đứng yên lặng một chỗ, thướt tha yểu điệu giống như ban mai vẫn còn vương vấn vài giọt sương hoa.
Cho dù trong lòng Uyển Nhược thực rất ghen tỵ, cũng phải vô cùng phục, mình so với nàng ấy, không nói kém đến ngàn dặm, lại hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc, nàng miễn cưỡng có thể tính là đoan trang thanh tú, Uyển Như lại có thể xem như trên cả giai nhân, không thể nói khuynh quốc khuynh thành, thì cũng là tuyệt sắc giai nhân cực kỳ hiếm thấy.
Mặc dù mấy năm nay đại đa số thời gian Uyển Nhược đều sống trong Vương phủ, rất ít khi về nhà, mà dù sao cũng là tỷ muội, thời điểm ngày tết, cũng không tránh khỏi chạm mặt nhau, đối với Uyển Như, Uyển Nhược thủy chung vẫn có chút phòng bị.
Năm đó, Tô Triệt lấy lý do đưa mẫu tử Chu thị đi tĩnh dưỡng, thời gian lại vừa vặn nàng và Triệu Hi bị bắt cóc trói đi, hơn nữa ngày đó nàng rõ ràng nghe được Lại Tử Thủ kêu một người là Chu Ngũ.
Sau đó nàng mới biết, Chu Ngũ là nô tài đắc dụng ở bên cạnh mẫu thân của Chu Thị, tuy nói sau đó Lại Tử Thủ chết không đối chứng, nhưng Uyển Nhược kết luận được, lần bắt cóc đó là nhắm vào chính mình, Triệu Hi chỉ bị nàng làm liên lụy.
Chu thị như thế, một tay nàng hun đúc dạy dỗ Uyển Như, sẽ thay đổi mà cùng nàng tỷ muội tình thâm ư, dùng gót chân để nghĩ. Cũng không thể, hơn nữa một hài tử mười một tuổi. Lại dám đẩy muội muội của mình xuống hồ chết đuối, người như vậy, làm sao có thể là một người hiền lành hòa nhã đây.
Vì vậy, mặc dù Uyển Như thay đổi thành bộ dáng văn tĩnh thủ lễ, thấy nàng, cũng không giống trước kia là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, nhưng Uyển Nhược vẫn như cũ cảm thấy, nàng dường như an phận lương thiện ở trong mắt mọi người, không…..
Định che giấu ý định đen tối đến thế nào, nhưng Uyển Nhược cũng không sợ nàng ta, có câu nói là người kính ta một thước, ta kính người một trượng, nếu muốn làm chuyện xấu, ta so với ngươi còn xấu xa hơn.
Uyển Nhược đóng lại trương mục đang cầm trong tay, đưa cho bà tử phía dưới, mở miệng nói:
“Mọi việc cứ theo lề luật cũ trong phủ mà làm là được, cần gì mọi chuyện đều cứ phải đến xin ý kiến, như thế rất tốn thời gian, ta và đại tỷ tỷ cũng chẳng qua trông nom giúp vài ngày thôi, chờ thân thể mẫu thân tốt hơn, liền không còn là chuyện của chúng ta rồi.”
Nói đến đây thì dừng lại một chút, mới nói tiếp:
“Tuy là như vậy, nhưng mấy ngày này, cũng không thể có sơ suất gì, mọi chuyện vẫn theo lệ cũ, nhưng nếu có người nào thừa dịp này dùng mánh khóe để lười biếng, hoặc mang tư tâm kiếm lợi riêng, người như thế ta sẽ xin chỉ thị bề trên đuổi thẳng ra ngoài, chính các ngươi tự cân nhắc mà làm, nếu là thông minh, thì sẽ không nghĩ như thế nào là như thế nào, xử lý công việc tốt là được, nếu có chuyện gì đó xảy ra, ảnh hưởng đến thể diện thì không xong, đại tỷ tỷ, ta nói như thế? Đại tỷ tỷ, ta nói như thế…..
Uyển Nhược hỏi hai tiếng, Uyển Như cũng không trả lời, trên thực tế nửa ngày qua cũng không thấy nàng ta nói được một câu, từ lúc tới chỗ này ngồi xuống ở bên kia, cúi đầu, nhìn sang song cửa đối diện như người mất hồn, không biết trong đầu đang suy nghĩ đến cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn có chút hồng nhạt mơ hồ, nhàn nhạt trắng noãn, giống như hoa hải đường trong ngày xuân đang hé nở tươi đẹp nhất, mặc dù nàng ta không nói không cử động, nhưng nhìn cũng kinh diễm động lòng người.
Trong lòng Uyển Nhược không khỏi thầm than, người này so với người kia thật còn làm cho người ta tức chết, đại nha đầu Phân Nhi sau lưng Uyển Như, len lén vội vàng đẩy chủ tử một cái:
“Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư đang nói với người đấy?”
Uyển Như hồi thần, ngưng mắt nhìn, quay đầu sang Uyển Nhược cười cười:
“Muội muội nói là....”
Cũng vào lúc này, Liễu Ngạn Linh từ bên ngoài bước chân đi vào, đi lên phía trước đoạt ly trà đang ở trong tay Uyển Nhược uống một hơi, đưa ly trà còn trống không cho tiểu nha đầu rồi mới nói:
“Có thể cho ta tìm dễ một chút được không, sao ngươi trở về phủ bên này, cũng không nói cho ta biết một tiếng, sáng sớm ta đến Vương phủ tìm ngươi, không tìm thấy, nghe nói ngươi trở về phủ bên này, lại ngựa không ngừng vó (tất tả chạy đi) tìm đến đây, thật là làm mệt chết ta.”
Đỉnh đạc chen chúc vào bên cạnh Uyển Nhược, ghé vào tai nàng nhỏ giọng nói:
“Ta đã nói với ngươi, Thái tử Nam Hạ muốn đến triều kiến Bắc Thần chúng ta, nghe nói hiện tại cũng qua Ký Châu, năm ba ngày sau là có thể vào đến kinh rồi, đến lúc đó có thể nói thật là một đại náo nhiệt.”
Nói xong, tò mò quét mắt nha đầu bà tử đang đứng phía dưới, hì hì một tiếng cười nói:
“Uyển Nhược nhà ngươi thật là thú vị nha, nha đầu bà tử cũng đứng tề chỉnh như vậy để làm gì?”
Như Ý đứng sau lưng Uyển Nhược cười hì hì một tiếng, kéo bà tử đi theo nàng nói:
“Ma ma, đây chính là các tiểu thư nhà chúng ta, đều đã lớn, mà vẫn còn thấy cái gì cũng thật mới mẻ.’
Người ma ma đó liếc nhìn Uyển Nhược một cái cười nói:
“Nhưng mà đúng thật là chẳng trách Gia Lão thái thái thường xuyên nói đến, rõ ràng Tô tiểu thư so với các tiểu thư khác lớn tuổi hơn ở trong nhà, hiểu tri thư đạt lễ hơn, lại sinh ra thông minh hơn rất nhiều đi.”
Vừa nói vừa xoay qua nói với Liễu Ngạn Linh:
“Tô tiểu thư đây là đang quản lý gia sự trong nhà, ngài cũng đi theo quấy rối rồi.”
Liễu Ngạn Linh chu môi:
“Cái này thì có gì là thú vị, Uyển Nhược, hôm nay khí trời thật tốt, bên ngoài trời trong nắng ấm, chúng ta đi dã ngoại cưỡi ngựa đi.”
Uyển Nhược lườm nàng một cái, còn chưa lên tiếng, Uyển Như đột nhiên đứng lên:
“Vị này chắc là Liễu muội muội?”
Liễu Ngạn Linh nghiêng đầu liếc Uyển Như một cái:
“A, ta biết rồi, ngươi nhất dịnh chính là tỷ tỷ cách mẫu của Uyển Nhược, ta đã nghe nói qua ngươi, ngươi dáng vẻ nhìn thật đẹp, cái khăn này cũng thật là tinh xảo, cho ta xem một chút……”
Nói xong, lấy khăn tay của Uyển Như kéo tới đây, hướng ra phía ánh sáng ở bên ngoài nhìn một chút, ồ lên một tiếng, sắc mặt thay đổi, Uyển Nhược biết Liễu Ngạn Linh là người không có quy củ gì, muốn làm gì thì làm, nàng ( (LNL) nếu đến đây dây dưa với nàng, tất nhiên sẽ không dễ dàng mà trở về.
Uyển Nhược phất tay, bảo nha đầu bà tử ở bên dưới lui xuống, đoạt lấy khăn tay trong tay của Liễu Ngạn Linh, đưa trả lại cho Uyển Như nói:
“Ngạn Linh ngây thơ hồn nhiên, quy củ thường hay quên, đại tỷ chớ trách cứ.”
Ánh mắt Uyển Như lóe lóe, khẽ lắc đầu, hẳn như dáng vẻ không có đầu óc, Uyển Như còn giống như có điểm thẹn thùng ý tứ e lệ, thật làm cho Uyển Nhược có chút đoán không ra, tuy nói mấy năm nay nàng ta thu lại tính tình, nhưng dễ tính đến vậy thật không giống với tác phong của nàng.
“Nhược Nhược, Nhược Nhược đang nghĩ gì thế?”
Thừa An giơ tay quơ quơ trước mặt nàng, Uyển Nhược hồi thần, biết Uyển Như dù sao cũng là thân tỷ tỷ của Thừa An, có một số chuyện, nàng vẫn chưa muốn cho Thừa An biết, nên thay đổi chủ đề:
“Ta đang suy nghĩ đến chuyện của thái tử Nam Hạ, không phải đều nói muốn chiến tranh sao, thế nào còn muốn đến Bắc Thần chúng ta?”
Ánh mắt Thừa An lóe lóe:
“Chiến tranh làm hao tài tốn của, bách tính lầm than, dễ dàng như thế, ngươi xem cũng đã nhiều năm như vậy, hai nước cũng thật sự chiến tranh, chỉ là cũng khó nói, ngăn sông trị vì, dù sao cũng không phải là kế sách lâu dài.”
“Nếu quả thật chiến tranh, ngươi cảm thấy chiến thắng sẽ nghiêng về bên nào nhiều hơn?”
Uyển Nhược có mấy phần lo lắng mà hỏi đến, Thừa An cười:
“Trước kia chưa từng biết ngươi cũng quan tâm đến những chuyện này, thế nào? Bây giờ thay đổi bắt đầu lo nước thương nòi rồi sao?”
Thân thể Uyển Nhược nghiêng một bên, tựa ra sau gối dựa ngồi xuống:
“Trước kia không quan tâm, là ta biết nó không liên quan gì đến ta.”
Thừa An ngồi xuống bên cạnh nàng nói:
“Nói sao? Bây giờ đã cùng ngươi liên quan rồi sao?”
Uyển Nhược gật đầu một cái:
“Ngươi xem hôm nay Duệ thân vương tuy nói đã hồi kinh rồi, hoàng thượng lại sai khiến Bát hoàng tử đến Thanh Giang, còn có phụ thân của Ngạn Linh, ta cảm thấy, không có chiến tranh thì thôi, nếu có chiến tranh, Triệu Hi khẳng định không đi được, sau này chúng ta có thể gặp mặt nữa hay không là chuyện nhỏ, trên chiến trường họa phúc ai có thể lường trước, nếu mà có chuyện gì……”
Nói đến đây, cảm giác đại khái mình nói có điềm xấu, liền dừng câu chuyện lại, ánh mắt Thừa An mềm mại, bình tĩnh nhìn nàng thật lâu mới nói:
“Nhược Nhược sợ ta chết sao?”
Uyển Nhược ngẩng đầu lên nhìn hắn, ngoài cửa sổ hoa lê trắng nhàn nhạt, xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt hắn, ánh mắt hắn sóng nước lăn tăn xao động, chuyên chú mà thâm thúy, thậm chí Uyển Nhược có chút không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, mắt mờ mịt, sau đó nâng mi:
“Ừ, ta rất sợ ngươi chết, cho nên không cho phép ngươi chết.”
Nửa ngày sau, Thừa An mới mở miệng nói:
“Được, ta hứa với ngươi, không chết.”
Uyển Nhược có chút giật mình, nàng nói cũng chỉ là nói đùa buồn lo vô cớ, lại cảm thấy giờ phút này Thừa An lại dị thường nghiêm túc, nghiêm túc đem lời nói này trở thành một lời thề hoặc giống như một lời cam kết.
Liễu Ngạn Linh từ cửa sau vội vã vào phủ, không vào chỗ lão thái thái, cũng không vào viện mẫu thân mà là đi đường vòng, trực tiếp vào Ngưng Bích hiên của ca ca nàng Liễu Ngạn Hồng.
Thời điểm Bát hoàng tử đi Thanh Giang đốc quân, trùng hợp Liễu Ngạn Hồng bị bệnh, nên không có đi theo, trên người nhàn rỗi vô ưu, mỗi ngày nếu không phải đi ra ngoại thành cưỡi ngựa bắn cung, thì ở trong thư phòng tập vẽ tranh, cũng hết sức nhàn nhã.
Liễu Ngạn Linh tiến vào, hắn đang ở trước án vẽ tranh, vừa nhìn thấy muội muội đi vào, Liễu Ngạn Hồng tiện tay lấy lụa trắng che lại bức họa, cười nói:
“Lúc trước không phải muội nói muốn đi ra ngoại thành cưỡi ngựa ư, sao sớm như vậy đã trở về rồi?”
Liễu Ngạn Linh cũng không để ý đến hắn, đi lướt qua hắn, tiến vào trong phòng ngủ của hắn, Liễu Ngạn Hồng đi vào theo, cau mày hỏi:
“Ngạn Linh muội tìm cái gì?”
Liễu Ngạn Linh cũng không để ý tới hắn, vừa lật loạn tủ kệ trong phòng vừa nghĩ thông, nhìn đến giường của hắn, liền đi đến, đem gối đầu lật lên, quả nhiên, phía dưới đang để một tấm la khăn, lấy khăn kia cầm lên trên tay, nhìn nói:
“Lúc nhìn thấy huynh len lén đùa nghịch, còn tưởng cái này là của Uyển Nhược, nên không nghĩ gì cả, hôm nay muội mới biết không phải là Uyển Nhược, ca ca huynh thật không phụ lòng Uyển Nhược nha!”
Liễu Ngạn Hồng mặt liền biến sắc, ở sau lưng kéo nàng lại:
“Muội càng lúc càng hồ nháo, nói nhăng nói cuội gì đó, khăn này cũng chỉ là Bích Tỳ để bừa bãi trong phòng thôi.”
“Bích Tỳ để bừa bãi?”
Liễu Ngạn Linh cười rộ lên:
“Ca ca nói dối như vậy mà cũng nói được, khăn này không phải dùng loại vải bình thường mà dùng lụa, được tú công thêu, mặc dù muội không tinh thông nhưng cũng có thể phân biệt được một hai, còn có cái này……”
Giống như mây bước đi ra ngoài, vén lên tấm lụa trắng hắn che bức họa, bức họa chính là đang vẽ một thiếu nữ, thiếu nữ đang nghiêng người đứng dưới cây đào trổ hoa tươi thắm, dáng hình yểu điệu xinh đẹp, e lệ thẹn thùng, bên cạnh còn có một bài thơ đang viết dở “Bồ Tát Man””
“Uyển Như cô xạ nhân băng tuyết. Tri công bất phụ giai phong nguyệt. Mạc phóng lậu thanh tàn. Thanh phong sinh tọa gian. Thưởng xuân tâm vị túc. Tiễn tẫn tôn tiền chúc. Thưởng nhạc tự nan vong. Nhất thương hoàn nhất thương.”
Lông mày Ngạn Linh dựng đứng tức giận không nhẹ:
“Các người giao du bất chính như vậy, còn viết những từ dâm khúc đến bực này, muội sẽ nói cho lão thái quân và mẫu thân mới được.”
Liễu Ngạn Hồng cũng cười, gương mặt tuấn tú trầm xuống:
“Huynh biết muội và Uyển Nhược thân thiết, vốn chuyện định thân này huynh cũng không phải thực sự muốn, muội đi nói lại vừa hay, như vậy huynh cũng không cần che giấu nữa, huynh muốn cưới tiểu thư trong Tô phủ, cũng không phải là Uyển Nhược, huynh muốn cưới là Uyển Như.”
/85
|